Bước ra khỏi phi thuyền, tôi nhìn quanh sân bay. Nói là sân bay nhưng thực ra chỉ là một khu đất trống ngoài trời. Tuy nhiên, phi thuyền đậu ở khắp nơi, số lượng vượt xa sân bay ở Reet. Đây cũng là nơi mà ngày xưa Adele đã đến tiễn tôi và tự giới thiệu.
"Tuyệt quá! Nhiều phi thuyền ghê!"
Erika nhìn quanh, mắt sáng rỡ.
"Từ đây có thể đi khắp nơi trong và ngoài nước mà."
"Ồ... Em chưa bao giờ ra nước ngoài."
Tôi cũng chưa từng đi. Thật ra, tôi cũng không có việc gì cần phải đi, nghĩ lại kiếp trước tôi chưa từng ra khỏi Nhật Bản.
Chúng tôi rời sân bay, đi bộ vào trong thành phố.
"Đông người quá ạ."
Đúng là đông thật. Lúc sống ở đây tôi không để tâm lắm, nhưng so với Reet thì cảm giác đông hơn hẳn.
"Dân số ở đây đông gấp ba lần mà."
"Tuyệt thật. Em hay nghe nói Kinh đô rất hoa lệ, giờ em hiểu lý do tại sao hồi đi học nhiều người lại muốn đến Kinh đô làm việc rồi."
Người trẻ tuổi chắc thích thành thị hơn nông thôn. Cũng vì vậy mà chi nhánh Reet mới thiếu người.
"Chị thích Reet hơn."
"Chị cũng vậy. Với lại nơi chốn không quan trọng bằng con người. Chị muốn sống vui vẻ với mọi người ở đó."
Leonora nói một câu nghe rất hay.
"Chị Leonora..."
Erika cảm động, ôm chầm lấy Leonora.
"Zieg, bây giờ mình đi đâu? Về khách sạn à?"
Adele lờ đi hai người kia, hỏi tôi.
"Không, đến xem địa điểm thi ngày mai trước đã. Là hội quán của Hiệp hội Nhà giả kim thì phải?"
"Vâng. Tôi từng thi ở đó nên biết rồi, nhưng hai người họ là lần đầu, nên xác nhận địa điểm trước sẽ tốt hơn."
Kỳ thi Nhà giả kim quốc gia về cơ bản được tổ chức tại hội quán đó. Tuy nhiên, kỳ thi cấp 10 mà Erika và Leonora đã tham gia có thể được tổ chức ở các thị trấn địa phương. Lý do là vì số lượng thí sinh dự thi cấp 10 rất đông, một mình hội quán ở Kinh đô không thể nào đáp ứng hết được. Vì vậy họ sẽ cử giám khảo đến các địa phương để tổ chức thi. Ngược lại, từ cấp 9 trở lên, số lượng thí sinh giảm mạnh dưới một phần mười, nên được tổ chức tập trung tại hội quán ở Kinh đô.
Kỳ thi quá khó, đành chịu vậy.
"Hai cô kia, xác nhận tình bạn xong chưa. Đi thôi."
"A, vâng ạ."
"Không phải tình bạn, là tình yêu đó~"
Sao cũng được, giữa đường giữa xá mà làm cái trò gì vậy.
Chúng tôi đi bộ dọc theo đại lộ, hướng đến hội quán.
Một lúc sau, một tòa nhà lớn năm tầng hiện ra trước mắt.
"Kia là hội quán, nơi sẽ là địa điểm thi."
"To thật. Còn lớn hơn cả chi nhánh của tụi mình nữa."
"Đúng ạ. Nhưng tòa nhà đó để làm gì vậy? Tổng bộ ở một nơi khác phải không anh?"
Ể?
"Đúng là Tổng bộ ở phía trước nữa... Adele, hội quán để làm gì nhỉ?"
"Ai biết đâu? Tôi chỉ biết nó là nơi tổ chức thi, hoặc là nơi các trưởng chi nhánh khắp nơi tập trung họp mặt mỗi năm một lần thôi."
Ừm, công trình này có vẻ xây cho có... Thôi, mặc kệ.
"Tôi không rõ lắm, nhưng kia là địa điểm thi. Ngày mai 9 giờ bắt đầu, nhớ đi cho đúng giờ đó."
"Vâng!"
"Ba người bọn tôi đi cùng nhau nên không sao đâu."
"Biết trước địa điểm rồi, lỡ có lạc nhau cũng không sao."
Cũng không phải trẻ con, có thể hỏi đường người khác, cố gắng tránh mọi rắc rối không cần thiết vào ngày thi.
"Vậy nhé, địa điểm đã biết rồi. Hôm nay không tham quan gì cả, về khách sạn nghỉ ngơi. Giờ đi làm thủ tục nhận phòng... Khách sạn Central ở đâu nhỉ?"
Người đặt phòng là Leonora, tôi cứ nghĩ đi theo ba cô nàng là được nên chẳng thèm tìm hiểu trước.
"Anh là người Kinh đô mà lại không biết à..."
"Sống ở Kinh đô ai vào khách sạn làm gì."
"Nào, khách sạn Central ở khu phố sầm uất nên... bên này."
Adele hiểu ý, dẫn đường cho chúng tôi. Tôi chẳng bao giờ tham gia tiệc tùng nên chưa từng đến khu phố sầm uất bao giờ.
"Zieg ngày xưa sống ở đâu vậy?"
Leonora hỏi.
"Quanh đây thôi. Đây là phía tây của Kinh đô, nơi có hội quán và Tổng bộ."
Còn khu phố sầm uất thì ở gần trung tâm, chắc chúng tôi đang đi về hướng đó.
"Ồ... Cậu cũng sống ở một nơi có vị trí đẹp nhỉ."
"Vị trí thì tốt thật. Nhưng tiền thuê nhà đắt quá, phòng lại chật chội. Ký túc xá ở Reet tốt hơn gấp bội."
Vị trí tuyệt vời, khá rộng rãi mà giá thuê lại rẻ. Hơn nữa, còn có ba bữa ăn kèm, không có gì để chê. Mà, ba bữa ăn đó là nhờ Erika.
"Tiền thuê nhà đắt thật à?"
"Căn hộ studio mà cũng 7 vạn El."
Căn hộ 2LDK ở Reet được hỗ trợ một nửa nên chỉ còn 2.5 vạn El.
"Đắt thật... Adele cũng vậy à?"
"Nhà tôi thì 9 vạn El. Lương ở Tổng bộ cao hơn, nhưng chắc chắn thu nhập thực tế ở Reet nhiều hơn hẳn."
9 vạn... Gấp hơn ba lần ký túc xá ở Reet.
"Thực tế của Kinh đô hoa lệ là vậy đó."
“Hơn nữa, nơi đây đông đúc, ồn ào, thậm chí có những kẻ gây rối giữa đêm.”
"Ghê thật... Cậu chịu đựng giỏi ghê?"
"Tôi đã làm một đạo cụ ma thuật cách âm. Ký túc xá bây giờ cách âm tốt nên không dùng nữa."
Cái đó khá tiện lợi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu có hỏa hoạn xảy ra thì thật đáng sợ.
"Vẫn như mọi khi, cậu làm đủ thứ nhỉ~"
"Tăng ca về nhà mà còn ồn ào, rất là khó chịu."
Mức độ bực bội không phải dạng vừa đâu.
"Nghe anh nói, em có cảm giác Kinh đô cũng có nhiều thứ không vui nhỉ."
Cô gái Reet chính gốc lẩm bẩm, vẻ mặt đầy suy tư.
"Thì cũng có nhiều điều tốt. Nhưng anh thích ở Reet hơn."
"Vâng! Chúng ta cùng cố gắng nhé!"
Erika vui vẻ gật đầu.
"Đúng đúng. Cứ sống vui vẻ ở Reet đi."
"Nhưng anh Zieg vẫn muốn về Kinh đô phải không?"
Ôi chà, tôi ngày nào cũng suy nghĩ về tương lai. Nhưng, kể từ khi nhận mấy cô nàng làm đệ tử, tôi không thể tìm được lý do để về lại Kinh đô nữa rồi.
Hơn nữa, sau thất bại lần đầu, ý chí phấn đấu ở Kinh đô cũng không còn mạnh mẽ như trước.