Tôi đi ngược lại con đường đã đến, ngang qua hội quán nơi sẽ là địa điểm thi ngày mai, đi thêm một chút nữa, tòa Tổng bộ quen thuộc đã hiện ra trước mắt.
"Ngài Zieg... Ngài có suy nghĩ gì không ạ?"
Helen ra vẻ nghiêm trang hỏi.
"Không."
"Ể~?"
Hửm?
"Gì vậy? Có chuyện gì à?"
"Không ạ... Đây là nơi ngài từng thất bại, tôi cứ nghĩ nó sẽ là một chấn thương tâm lý..."
"Không có. Ở đó toàn một lũ nhà giả kim kém hơn ta."
Tôi không thua về tay nghề giả kim thuật. Tôi thua vì nhân cách của chính mình.
"Quả đúng là ngài Zieg!"
"Nếu Adele còn làm việc ở đó, thì ta đã có chút do dự rồi."
Vì chắc chắn sẽ phải đến quầy lễ tân.
"Đúng ạ..."
Chúng tôi vào trong Tổng bộ, đi về phía quầy lễ tân. Ở đó có một cô gái trẻ khác đang ngồi, không phải Adele.
"Xin chào."
Chào hỏi, phải chào hỏi... Chỉ riêng việc chào hỏi là không được lơ đi.
"A, chào cô. Tôi là Ziegwald Alexander ở Chi nhánh Reet. Trưởng ban Tổng bộ có ở đây không?"
"Vâng. Tôi đã được báo trước rồi ạ. Trưởng ban Tổng bộ đang ở trong phòng của ngài ấy trên tầng năm, mời ngài lên đó."
Không có người dẫn đường à. Mà cũng không cần.
"Cho tôi hỏi một chút, tôi có từng nói chuyện điện thoại với cô chưa?"
Giọng nói này chắc là đúng rồi.
"Vâng. Có ạ."
"Vậy à... Thôi, cố gắng lên nhé."
Đừng có dồn nén căng thẳng như Adele đó.
"D-dạ?"
"Không, không có ý gì khác đâu. Chỉ là nói chuyện phiếm thôi. Vậy, tôi đến chỗ Trưởng ban Tổng bộ đây."
Nói chuyện xong, tôi đi lên cầu thang gần đó.
"Làm những việc như vậy là quan trọng, phải không?"
"Dạ đúng rồi. Đây là cách để xây dựng mối quan hệ thuận lợi ạ."
Vì tôi làm một việc trái với tính cách nên cô lễ tân trông bối rối ra mặt.
Tôi nhận thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều kể từ lần cuối bước trên những bậc thang này. Vừa suy nghĩ, tôi vừa tiếp tục bước đi cho đến khi dừng lại trước cánh cửa phòng Trưởng ban Tổng bộ ở tầng năm và gõ cửa.
"Ziegwald Alexander đây."
『Ồ, vào đi.』
Nghe thấy giọng Trưởng ban Tổng bộ từ bên trong, tôi mở cửa bước vào.
Trưởng ban đang ngồi ở bàn làm việc, phì phèo điếu thuốc.
"Lâu rồi không gặp, Trưởng ban."
"Ừ, trông cậu vẫn khỏe mạnh là tốt rồi."
"Trưởng ban trông cũng vẫn khỏe. Nhưng xin bà đừng hút thuốc nữa. Đứa nhỏ nhà tôi nhạy cảm lắm."
Mũi của mèo rất thính.
"Rồi rồi... đúng là một đứa đệ tử lắm chuyện."
Tôi có lắm chuyện gì đâu.
"Trưởng ban, tôi đến để phụ giúp việc chế tạo kiếm ma thuật."
"Ồ, vậy à, vậy à. Phiền cậu quá."
Trưởng ban Tổng bộ dập tắt điếu thuốc.
"Tôi muốn bàn bạc cụ thể hơn."
"Ừ... Thôi, ngồi đi."
Trưởng ban chỉ vào chiếc sô pha, tôi liền ngồi xuống. Sau đó, bà ấy cũng đứng dậy, ngồi xuống ghế đối diện.
"Chà, Kinh đô xa thật đấy."
"Ừ. Cảm ơn cậu đã bỏ công đến đây."
"Không, vừa hay ba cô nàng nhà tôi cũng đi thi. Với lại chi nhánh đang xây lại, nên xét theo một nghĩa nào đó thì coi như đúng thời điểm."
"Vậy à... À, mà cậu biết chuyện tay nghị viên kia bị áp giải về Kinh đô chưa?"
Đúng là có chuyện đó.
"Vâng. Chắc là trọng tội rồi."
"Đã quyết định tử hình."
"Nhanh vậy sao..."
Dù gì cũng không nên nhanh đến như vậy.
"Việc nhắm vào chi nhánh của Hiệp hội bị quy thành tội phản nghịch."
"Ừm, cũng có thể xem là như vậy..."
Dù vậy, việc định tội vẫn quá nhanh. Có thế lực nào đó nhúng tay vào sao?
"Việc có cậu, một người cấp 3, và cả ba quý tộc ở đó là yếu tố quyết định."
À, Trưởng chi nhánh, Leonora, và Adele.
Đụng đến quý tộc đúng là không xong rồi. Leonora thì tôi không biết, nhưng Adele là con nhà quan lớn trong quân đội, còn Trưởng chi nhánh nghe nói là quý tộc cấp cao.
"Tay thương nhân, thủ phạm thực hiện, cũng vậy sao ạ?"
"Dĩ nhiên rồi. Dù có bao biện thế nào cũng không thoát khỏi án tử hình đâu."
Xin chia buồn. Hãy lấy thất bại này làm bài học, kiếp sau sống cho đàng hoàng.
"Một mối lo đã được giải quyết, cũng tốt."
"Ừ. Reet thế nào?"
"Tuy đã xảy ra chuyện không hay, nhưng tôi sống rất vui. Đó là một thị trấn tốt."
"Vậy sao... Ta không ngờ cậu lại nhận đệ tử đó."
Ai cũng nói vậy. Đến tôi cũng không ngờ.
"Nói là đệ tử chứ không phải chuyện to tát gì đâu. Chỉ là ba người đồng nghiệp kinh nghiệm còn ít nên tôi chỉ dạy công việc cho họ thôi."
"Ta có nghe Dorothee nói, tụi nó là những đứa trẻ ngoan phải không."
"Vâng. Ban đầu tôi cũng ngạc nhiên vì sự khác biệt về nhân cách giữa tôi và họ."
Erika tỏa nắng chói lòa.
"Ừm, cậu nghĩ được như vậy là tốt. Nhưng ta không ngờ cậu lại lôi kéo được Adele."
"Vì thiếu nhân lực đó. Tôi thử mời đại xem sao, không ngờ lại nhận được câu trả lời tốt. Có vẻ cô ấy có điều không hài lòng."
"Không hài lòng?"
Trưởng ban Tổng bộ nghiêng đầu.
"Cô ấy vào Hiệp hội để làm giả kim thuật nhưng lại bị xếp làm lễ tân."
"A, ra là vậy. Chuyện đó cũng đành chịu thôi. Dù là lễ tân, vẫn cần người có kiến thức để giải thích cho khách. Thế nên Adele mới được chọn."
Nghe nói trong phòng nhân sự có người thuộc một gia tộc không hòa thuận với nhà cô ấy.
"Adele có vẻ không thích chuyện đó. Tuy không đến mức như tôi, nhưng Adele cũng không phải là người có vẻ ngoài niềm nở."
Dù là một cô gái tốt.
"Hừm... Mà, nếu bản thân con bé thấy ở đó tốt hơn thì cứ vậy đi. Trông có vẻ cũng hòa hợp, không có vấn đề gì."
"Tôi hy vọng là vậy."
"Ngày mai thi phải không?"
"Vâng. Giờ này chắc họ đang ở khách sạn ôn bài lần cuối."
Giờ không phải giai đoạn nhồi nhét kiến thức nữa, chỉ là học để giữ bình tĩnh thôi.
"Năm sau cậu thi cấp 2 à?"
Năm sau tôi đủ 5 năm kinh nghiệm thực tế, có thể thi cấp 2.
"Vâng, tôi định thế. Đây cũng không phải là kỳ thi quan trọng gì, nên cứ thi được thì tôi sẽ thi."
Lương cũng tăng chút đỉnh.
"Vẫn như ngày nào... Lúc nào cũng chạy đua với tốc độ nhanh nhất."
"Thi viết chắc chắn không trượt, còn thi thực hành, người chấm cũng chỉ là đám cấp 1, cấp 2 chỉ biết nói mồm thôi phải không? Bọn họ không có năng lực đánh trượt tôi đâu."
Toàn một đám già khọm, đầu óc bảo thủ.
"Nếu kỳ thi có phần phỏng vấn, cậu chắc chắn trượt."
"Nếu là vậy, có khi tôi còn không đậu nổi cấp 10."
Điều đó tôi dám khẳng định. Ngay cả sư phụ đáng kính của tôi e rằng cũng không thể vượt qua được.