Phi thuyền cất cánh, vài giờ trôi qua.
Tôi rảnh rỗi nên lại lôi cuốn 【Quan Hệ Nơi Công Sở ~ Phiên Bản Dành Cho Cấp Dưới ~】 ra đọc.
"Anh Zieg, cho tôi hỏi, trong đó viết gì vậy?"
Adele ngồi đối diện, ngó qua gáy sách rồi hỏi.
"Sách viết hãy giả vờ nhận tư vấn công việc để rủ người ta đi uống."
"Haizz, vẫn là loại sách đó..."
Cùng một tác giả, chắc vậy rồi.
"Tôi thấy từ 'giả vờ' hơi có vấn đề, nhưng cũng có điểm đáng tham khảo. Quan tâm đến cấp dưới là việc quan trọng. Mọi người bảo tôi nói chuyện rất nặng lời, nên làm cho nó nhẹ nhàng đi là điều cần thiết."
"Một người thầy mà phải để ý sắc mặt của đệ tử thì không hay cho lắm."
"Chắc phải tìm sự cân bằng nhỉ..."
Uy nghiêm? Nhưng bản thân tôi lại ghét những thứ đó.
"Mà này, nói là đi uống, chứ không phải cuối tuần nào chúng ta cũng uống cùng nhau à."
Đúng thật. Lại còn là uống tại nhà, nơi dễ "OK" nữa chứ, dù thực tế không phải vậy.
"Erika, em có bao giờ nghĩ 'gã này phiền phức' hay 'đáng chết' không?"
"Tự nhiên anh hỏi gì vậy... Em không có nghĩ vậy đâu ạ."
Erika cười gượng.
"Leonora thì sao?"
"Cậu đừng cố tỏ ra khác người làm gì. Cứ như cậu bây giờ là đủ rồi. Mà nè, nếu là bữa tối thì cậu cứ rủ, tôi sẵn lòng đi ngay. Dĩ nhiên không cần bàn chuyện công việc đâu. Mấy chuyện đó cứ để ở chi nhánh thôi."
Mấy người này chắc sẽ làm vậy.
"Ừ. Hôm nay sẽ ăn tối ở khách sạn, nhưng ngày mai đi ăn mừng không? Tôi đãi."
Việc đó thì nên làm.
"Tuyệt vời!"
"Đúng là một sư phụ tuyệt vời."
"Đi đâu vậy? Anh có biết quán nào ở Kinh đô không?"
Không biết.
"Hay là hỏi nhân viên khách sạn..."
"Thôi đi. Nhân viên ở khách sạn Central mà giới thiệu thì toàn mấy quán yêu cầu trang phục trang trọng thôi. Bọn tôi đâu có mang váy đầm theo."
Nghe cũng có lý.
"Adele, cô hay ăn ngoài, có biết quán nào không?"
"Quán bình thường thì biết."
"Chỗ đó được rồi. Chỉ là một bữa ăn mừng đơn giản thôi."
"Vậy để tôi dẫn đường. Hai người thấy sao?"
Adele hỏi lại Erika và Leonora.
"Vâng ạ. Chứ bảo mặc trang phục trang trọng, em cũng không biết làm sao nữa. Vừa không có váy, vừa không biết quy tắc ứng xử."
"Mấy quán đó để hai người đi với nhau. Mình cứ đi ăn uống bình thường thôi."
Chọn quán ăn cũng vất vả thật. Tôi chắc chắn không làm được mấy chuyện tổ chức tiệc tùng này.
『Chuyến bay sắp đến Kinh đô. Quý khách nào xuống phi thuyền xin vui lòng chuẩn bị.』
Đang nói chuyện, một thông báo vang lên từ loa, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ qua chỗ Leonora. Một dãy phố quen thuộc với nhiều tòa nhà san sát hiện ra.
"Tuyệt quá ạ. Nhiều tòa nhà cao tầng, đúng là cảm giác của Kinh đô."
Erika, lần đầu đến Kinh đô, thốt lên thán phục.
"Từ Reet đến đây, trông cứ rối mắt cả lên."
"Người đông đúc, chen chúc lẫn nhau nữa."
Tokyo kiếp trước cũng vậy. Mà Tokyo hoành tráng hơn nhiều.
"Erika, kia là biểu tượng của Kinh đô, Hoàng thành đó."
Adele chỉ vào tòa thành màu trắng ở phía xa.
"Ồ! Kia ạ! Ngày xưa em từng thấy trên tạp chí!"
"Vào trong chắc không được đâu, nhưng ngắm từ bên ngoài thì không sao, hôm nào chúng ta đến xem nhé."
"Vâng! Chị Adele với chị Leonora vào đó bao giờ chưa ạ? Hai chị là quý tộc mà."
Quý tộc thì có thể lắm.
"Chưa."
"Quý tộc vùng quê thôi, cha chị là lãnh chúa thì may ra, chứ con gái như chị không được mời đâu."
Vậy à... Ngạc nhiên thật.
"Ồ... Bên trong trông thế nào nhỉ?"
"Chắc là lộng lẫy lắm? Zieg từng vào rồi đó."
"Ể? Anh Zieg đi Hoàng thành rồi ạ?"
Erika kinh ngạc.
"Chuyện đó đương nhiên. Anh có bằng cấp 3 mà."
"A, nói mới nhớ, từ cấp 3 trở lên sẽ được chính tay Điện hạ trao bằng ở trong thành. Chuyện đó cao siêu quá nên em quên mất."
Cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Được Điện hạ trao cho sợi dây chuyền, rồi nói vài câu cống hiến cho quốc gia là xong.
"Thành đẹp thì đẹp thật. Nhưng rộng một cách vô ích, có vẻ khó sống lắm."
"Hoàng thành không phải nơi để ở, mà là biểu tượng của quyền lực."
"Tiện nghi sao so được với quyền lực."
Nhà vệ sinh chắc cũng xa tít. Có khi nín không kịp.
"Ừm..."
"Nếu muốn vào đó ở, chắc phải tìm cách cho Điện hạ để mắt tới rồi trở thành Vương phi tương lai nhỉ?"
Mơ mộng thật. Tôi dù là con gái cũng không muốn vào đó.
"Không được đâu ạ~. Quá tầm quá ạ, em chỉ cần một người bình thường, phù hợp với mình là được rồi."
"Cũng phải."
"Quý tộc cũng phiền phức, dân thường bình thường là tốt nhất."
Hết cả mơ mộng.
"Ngài Zieg có thích công chúa không ạ?"
Helen đang cuộn tròn trên lòng Adele hỏi.
"Tính cách chắc là đỏng đảnh lắm nên ta không thích."
Chưa gặp bao giờ nên không biết, nhưng ấn tượng của tôi về công chúa là như vậy.
"Bỏ qua lời nói bất kính của ngài, nhưng ngài đúng là kiểu người như vậy. Một cô gái thẳng thắn có lẽ sẽ hợp hơn."
"Với lại ta ghét người ngốc."
"Đúng rồi~... Chắc cả hai vợ chồng đều rất căng thẳng."
Đau dạ dày mất.
"Zieg đã có chúng tôi rồi còn gì~"
"Rồi rồi. Cô rất thông minh. Cố gắng thi cho tốt vào."
Chúng tôi đang nói chuyện, phi thuyền bắt đầu vào trạng thái hạ cánh, từ từ giảm độ cao. Sau đó, nó đáp xuống đất, rồi dừng hẳn.
"Đến nơi rồi."
"Phù... Lúc hạ cánh thật đáng sợ."
Adele, một người nhát gan, vừa nói vừa trả lại Helen cho tôi.
"Lần nào cô cũng vậy à?"
"Tôi cũng đâu có đi nhiều đến mức gọi là lần nào."
Lúc quay về, mình lại đưa Helen cho cô ấy vậy...
"Thôi, đến nơi an toàn là được rồi... Đi thôi."
Chúng tôi đứng dậy, rời khỏi phi thuyền.
Sau đó, đi dọc theo cầu nối từ phi thuyền đang đậu trong bến, chúng tôi đặt chân xuống sân bay.