Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

56 1053

Câu chuyện tình rối rắm giữa tôi và một chị gái xinh đẹp nhưng yếu ớt và hút thuốc lá nặng

(Đang ra)

Câu chuyện tình rối rắm giữa tôi và một chị gái xinh đẹp nhưng yếu ớt và hút thuốc lá nặng

Tomobashi Kametsu

Yuito Enoki là một kẻ cô độc. Không bạn bè, bố mẹ xa lánh, cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh công việc đứng quầy tẻ nhạt ở cửa hàng tiện lợi.

2 3

Mong ước nắm lấy hạnh phúc

(Đang ra)

Mong ước nắm lấy hạnh phúc

ショーン田中

Và thế là, Lugis được trao cơ hội quay lại quá khứ để làm lại cuộc sống của mình.

8 137

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

79 8827

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

75 917

[WN] Tập 2 - Chương 63: Là Hẹn Hò Đó

Đi bộ cùng Adele qua thị trấn đang dần chìm vào bóng tối, chúng tôi đến khách sạn Side, nơi tôi từng ở trước đây. 

Vừa đến nơi, người nhân viên lễ tân, một quý ông lớn tuổi mà tôi từng gặp, đã tiến lại gần.

"Xin hỏi quý khách đã đặt bàn trước ạ?" 

"Ừ. Tôi là Ziegwald, đã đặt bàn ở nhà hàng tầng thượng." 

"Vâng, tôi hiểu rồi ạ... Xin cho hỏi, còn con mèo này là?" 

"Linh thú của tôi. Tôi là nhà ma thuật."

Không thể mang thú cưng vào những nơi sang trọng. Nhưng linh thú lại là chuyện khác. Linh thú là đối tác quan trọng của người dùng ma thuật, một số người có thể sẽ nổi giận nếu bị từ chối. 

Mà, tôi thì không nổi giận, chỉ nói móc một chút thôi.

"Ra là vậy ạ. Thế thì không có vấn đề gì. Mời quý khách đi lối này..."

Ông lễ tân hình như sẽ dẫn đường, chúng tôi liền đi vào trong khách sạn. Sau đó, chúng tôi đi lên cầu thang, đến tầng cao nhất rồi vào nhà hàng. Ngay lập tức, một nhân viên phục vụ trẻ tuổi đến chỗ chúng tôi.

"Đây là ngài Ziegwald đã đặt bàn trước." 

 "Vâng, tôi hiểu rồi... Thưa ngài Ziegwald, chào mừng đến với nhà hàng của chúng tôi. Mời ngài đi lối này. Tôi sẽ dẫn ngài đến bàn."

Đi theo người phục vụ trẻ, chúng tôi được dẫn đến một chiếc bàn ở trong góc. Từ đây có thể nhìn ra bên ngoài, khung cảnh đúng là rất đẹp.

"Hôm nay quý khách đã đặt bữa ăn theo set, không có gì nhầm lẫn chứ ạ?"

Chúng tôi vừa ngồi xuống, người phục vụ đã xác nhận lại.

"Không vấn đề." 

"Quý khách muốn dùng đồ uống gì ạ?"

Đồ uống...

"Rượu vang được không?"

Tôi hỏi Adele.

"Vâng. Cứ vậy đi." 

"Cho chúng tôi loại rượu vang được nhà hàng giới thiệu." 

"Vâng, xin quý khách vui lòng đợi trong giây lát."

Người phục vụ lui đi, tôi và Adele cùng nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.

"Nhìn từ đây cao hơn nên đẹp hơn hẳn trong phòng nhỉ." 

"Vâng. Đây là khung cảnh không bao giờ thấy được ở Kinh đô. Mà nhân tiện, Zieg cũng ở phòng suite sao?" 

"Chắc là vậy. Tôi đưa cái phiếu ưu đãi đó ra, họ dẫn vào phòng luôn mà không lấy tiền."

Dù là khách sạn tốt đến mấy, một căn phòng vừa rộng vừa đẹp như vậy không thể nào là phòng thường được.

"Ra vậy. Chắc vì thế nên họ còn nhớ anh. Bàn này cũng có một vị trí rất đẹp."

Nghe Adele nói, tôi nhìn sang các bàn khác. Một vài bàn đã có người, toàn những cặp nam nữ trông có vẻ nhiều tiền đang ăn uống. Nhưng đúng như Adele nói, bàn này có thể ngắm toàn cảnh thị trấn và biển, nên xét về quang cảnh, đây có lẽ là vị trí tốt nhất.

"Cũng không phải mới đây, mà họ nhớ giỏi thật." 

"Có lẽ Zieg đã dùng phiếu ưu đãi có tên tôi, với lại còn có Helen đi cùng nên chắc dễ để lại ấn tượng."

Hừm...

"Này, tôi hỏi một chuyện đang hơi thắc mắc được không?"

Tôi đã thắc mắc suốt.

"Chuyện gì vậy?" 

"Sao hôm nay cô nói chuyện khách sáo thế?"

Từ lúc ở ký túc xá nói chuyện với Leonora, cô ấy vẫn luôn nói chuyện khách sáo.

"Chỉ là cho hợp với không khí ở đây thôi. Anh đừng bận tâm."

Không khí là sao?

"Mà, sao cũng được."

Chúng tôi ngồi đợi, một lúc sau rượu được mang ra, cả hai cùng cạn ly. Sau đó, chúng tôi bắt đầu dùng bữa ăn theo set.

"Ngon thì ngon thật, nhưng chắc chỉ mình tôi thấy nên mang ra một lần luôn nhỉ?" 

"Chắc chỉ có mình anh thôi. Kiểu ăn này là vậy mà."

Bữa ăn theo set thì kiếp trước cũng có, tôi biết... 

Nhưng vẫn không sao ngừng được suy nghĩ nó tốn thời gian quá.

"Cô hay ăn những bữa ăn như thế này à?" 

"Tôi mong anh đừng quá hiểu lầm về quý tộc, cũng bình thường thôi. Ngay cả lúc ở Kinh đô, tôi cũng hay ăn ở những quán ven đường. Quý tộc cũng chỉ đến những nơi như thế này vào những ngày đặc biệt. Huống hồ, cả tôi và Leonora đều chỉ thuộc hàng quý tộc cấp thấp."

Ồ...

"Quán bình thường cũng được sao?" 

"Chẳng phải tôi đã nói rồi mà? Nói chứ, được mời đến đây tôi rất vui."

Adele nói rồi nhìn ra cảnh đêm.

"Tôi còn phải dẫn cả Erika với Leonora đến đây nữa."

Chắc họ cũng sẽ thi đậu thôi.

"Vậy thì tốt chứ sao. Hai người họ chắc cũng muốn đến đây một lần, anh là sư phụ nên làm mấy chuyện đó cho họ."

Cảnh đẹp, đồ ăn cũng ngon nên không sao, nhưng vẫn thấy hơi ngượng ngùng.

"Adele, chỗ làm mới thế nào?" 

"Rất tốt. Tôi được làm công việc của một nhà giả kim đúng nghĩa, cảm thấy rất thỏa mãn. Lại có Leonora thân thiết, Erika cũng là người tốt. Nói đúng hơn, tôi đang được mọi người chăm sóc quá nhiều."

Từ lúc đến đây, Adele toàn được mời ăn.

"Chị thấy ngài Zieg thế nào ạ?"

Này, mèo... Đừng có hỏi mấy chuyện tế nhị đó. Làm ta tổn thương đó.

"Zieg cũng chỉ dạy công việc rất tận tình, rất tốt."

Adele mỉm cười với Helen.

"Tính ngài Zieg ăn ngay nói thẳng thôi, chứ bản chất ngài ấy là người tốt đó ạ. Chỉ hơi kém về mặt giao tiếp một chút."

Không cần phải đỡ lời như vậy...

"Tôi cũng phần nào hiểu được. Bản thân tôi cũng không giỏi giao tiếp cho lắm."

Bạn đồng cảnh ngộ. Dù chênh lệch một trời một vực...

"Adele từng làm lễ tân chắc vất vả lắm." 

"Chuyện đó thì... Ngay cả gia đình cũng nói tôi không được niềm nở. Lần đầu nghe tin phải làm lễ tân, tôi đã nghĩ 'Mình sao? Tại sao?'." 

"Một người đẹp mà không niềm nở thì đáng sợ lắm. À, tôi không có nghĩ vậy đâu." 

"Ngài Zieg chỉ nói đến phần 'đáng sợ' thôi ạ."

Helen nhanh chóng đỡ lời.

"A, xin lỗi. Helen nói đúng đó."

Suýt nữa thì người ta hiểu lầm mình cho rằng Adele không đẹp rồi. Thất lễ quá.

"Tôi hiểu mà nên không sao đâu. Với lại, anh còn chẳng buồn chào hỏi tôi, nên tôi biết anh không nghĩ tôi đáng sợ." 

"Không chào hỏi còn đáng sợ hơn mà."

A ha ha...

"Không, xin lỗi." 

"Anh đừng bận tâm. Đều là chuyện quá khứ rồi, quan trọng hơn là tôi rất vui vì anh đã mời tôi đến chi nhánh Reet. Môi trường làm việc thoải mái, thực sự là một nơi rất tốt."

Không có gì bất mãn thì tốt rồi.

"Mà này, hôm nay gặp thị trưởng, tiện thể tôi cũng xếp Adele vào danh sách đệ tử luôn rồi. Xin lỗi nhé." 

"Hửm? Không sao đâu. Dù gì anh cũng đang dạy cho tôi mà." 

"Vậy à? Bạn học cũ làm sư phụ, cô không thấy khó chịu à?"

Tôi thì khó chịu.

"Bạn học cũ nói vậy thôi chứ giữa anh Zieg và tôi chênh lệch quá lớn. Tôi không nghĩ gì đặc biệt đâu." 

"Vậy à... Vậy cứ thế nhé. Đệ tử nói vậy chứ tôi cũng chỉ dạy dỗ chút đỉnh thôi." 

"Cảm ơn anh."

Sau đó chúng tôi tiếp tục vừa ăn tối vừa trò chuyện vui vẻ, đến khi ăn xong món tráng miệng cuối cùng thì quyết định ra về. Đi bộ về cùng Adele trên con đường đêm, chẳng mấy chốc đã thấy chi nhánh.

"Ngon thật." 

"Vâng. Khung cảnh đẹp, không khí cũng rất tuyệt. Cảm ơn anh đã mời."

Giá cả không đến mức quá đắt, nhiêu đó thì đi thêm hai lần nữa cũng vô tư.

"Cô nghĩ vậy thì tốt rồi. Nhưng cô uống không nhiều nhỉ." 

"Cũng do không khí thôi."

Lại là không khí...

"Ừm, ở một nơi như vậy mà say bí tỉ, đúng là phá hỏng không khí thật." 

"Phải không? Vốn dĩ tôi cũng không uống nhiều, nhưng ở những nơi như vậy tôi sẽ giữ chừng mực. Giờ sao? Anh có muốn mời Leonora hay Erika qua uống thêm không?"

Tôi cũng chưa uống bao nhiêu, mai đi câu cá nhưng cũng là ngày nghỉ.

"Làm vậy đi..."

Chúng tôi về đến khu ký túc xá, tôi nhấn chuông cửa phòng Erika. 

Erika liền ra mở cửa.

"A, hai anh chị đã về. Sao ạ?" 

"Chỗ đó rất tốt. Em cố gắng thi cử nhé."

Đậu thì sẽ dẫn đi.

"Vâng ạ! Mà có chuyện gì vậy ạ? Lại học bài sao anh?" 

"Đã uống rồi thì không học nữa. Chỉ là chưa uống bao nhiêu, mọi người định uống thêm chút nữa, em có muốn tham gia không?" 

"A, Zieg, cho tôi uống cái thứ pha với nước có ga đó đi!"

Leonora ở trong phòng giơ tay lên.

"A, cái đó à... Erika có uống không? Anh sẽ pha loại nhạt cho." 

"Dạ vâng ạ! Qua phòng anh Zieg ạ?"

Ừm... cái máy làm nước có ga nặng lắm...

"Ừ, đúng vậy." 

"Vậy bọn em qua ngay. A, nhưng để em rửa xong chỗ bát đĩa đã." 

"Tôi đi lấy món thịt khô gia truyền đây."

Leonora nói rồi ra khỏi phòng, đi lên tầng hai.

"Adele có thay đồ không?" 

"Không, cứ thế này là được rồi." 

"Vậy... giờ hết khách sáo rồi chứ?"

"Kết thúc. Do không khí thôi."

Lại không khí à... 

Rốt cuộc không khí gì vậy trời?