Sau khi Yuliana rời đi, tôi và Erika tiếp tục làm thủy diệu thạch, đến gần trưa thì Adele và Leonora từ trong phòng đi ra.
"Làm được hạng D rồi đó."
"May mà không thất bại."
Trên tay hai người là những viên thủy diệu thạch, trông đúng là hạng D thật.
"Vất vả rồi. Vậy là chúng ta có 20 viên."
"Hơi sớm một chút, nhưng mình ăn trưa được chưa anh?"
Erika đề nghị.
"Giờ mà bắt đầu làm tiếp thì cũng lỡ cỡ, thôi ăn đi."
Chúng tôi quyết định nghỉ trưa sớm hơn thường lệ, cả nhóm cùng nhau ăn cơm hộp do Erika chuẩn bị.
Trong bữa ăn, tôi kể lại cho hai người kia chuyện Yuliana ghé qua.
"Hừm... Có cả vụ phóng hỏa bất thành nữa à."
"Nguy hiểm thật... Phóng hỏa là trọng tội đó."
Chắc là bị treo cổ nhỉ?
"Chị Leonora và chị Adele nghĩ sao về chuyện này ạ?"
Erika hỏi ý kiến hai người.
"Thủ phạm là tay thương nhân Adolph đó chứ ai."
"Kẻ thực hiện chắc là người khác, nhưng kẻ chủ mưu thì chắc chắn là ông ta rồi."
Cả hai người thản nhiên gật đầu đáp.
"Hai chị cũng nghĩ vậy ạ..."
"Cứ xét đến động cơ là ra thôi..."
"Chắc là một kế hoạch đã được tính toán từ đầu. Tôi không muốn dính vào, nhưng tay nghị viên chống lưng cho ông ta cũng đáng nghi lắm. Hay đúng hơn, có khi đó mới là kẻ chủ mưu?"
Mấy tay quý tộc rất rành về mấy chuyện thế này…
"Nghị viên... Chị Yuliana chắc sẽ vất vả đây."
"Nghị viên địa phương mà cũng có quyền lực đến vậy sao?"
Chỉ là một nghị viên ở vùng quê thôi mà.
"Nghị viên địa phương truy ngược lại gốc gác thường là những địa chủ có thế lực đó. Xét trên toàn quốc thì quyền lực chẳng đáng là bao, nhưng ở địa phương thì họ mạnh lắm. Ngay cả lãnh chúa quý tộc cũng không thể xem thường được đâu."
"Họ có các mối quan hệ và mạng lưới ở khắp nơi nên rất phiền phức."
Vậy ra đó là lý do Adolph vênh váo đến vậy.
"Thôi, việc còn lại cứ để quân đội với tòa thị chính lo. Người của tòa thị chính đến kìa."
Mọi người cùng nhìn về phía chi nhánh, chú Rubert đang ở đó.
"Chào mọi người. Xin lỗi làm phiền bữa ăn trưa nhé."
Chú Rubert giơ tay chào rồi đi về phía chúng tôi.
"Không sao đâu. Chúng tôi chỉ ăn trưa sớm hơn một chút thôi."
"Ghen tị thật đó. Bên tôi mà làm vậy chắc bị dân chúng phàn nàn chết."
Tòa thị chính thì chắc vậy rồi... May mà mình không làm công chức.
"Cố gắng lên. Mà chú có việc gì không? Điện thoại thì... giờ chẳng có ai trong chi nhánh cả."
Trưởng chi nhánh cũng đi vắng nên chi nhánh trống không.
"Chú đến mỗi ngày nên biết tình hình chi nhánh rồi. Các cậu biết vụ hỏa hoạn chưa?"
Quả nhiên là chuyện đó.
"Nghe Yuliana bên quân đội nói rồi. Là phóng hỏa phải không?"
"Đúng vậy đó. Thế nên chúng tôi muốn có thủy diệu thạch gấp. Dĩ nhiên, chi phí sẽ được tính thêm phụ phí."
"Chỗ kia có 20 viên, trước mắt chú cứ mang chỗ đó đi. Phần còn lại chúng tôi sẽ làm xong trong tuần này."
Tôi chỉ vào thùng gỗ đặt trên mặt đất.
"Ồ! Quả đúng là thiên tài giả kim thuật của Kinh đô!"
Cả ông chú này cũng đọc báo rồi à.
"Hầu hết là do ba cô nàng này làm đó. Với cấp 10, cấp 9 mà làm được đồ tốt như vậy rồi."
"Ồ, tiến bộ nhanh thật đấy. Cho chú lấy nhé. Cảm ơn các cậu nhiều."
Chú Rubert ngồi xuống, bắt đầu xếp những viên thủy diệu thạch trong thùng gỗ vào túi.
"Yêu cầu phục hồi nhà kho mới bị cháy thì sao?"
"Không có. Bên thương hội đó nói họ không nộp đơn. Thay vào đó, Nghiệp đoàn thương nhân đã bắt đầu vào cuộc rồi."
Thương nhân không ngốc. Đánh hơi được rồi.
"Sắp có chuyện phiền phức đây."
"Đã phiền phức rồi mà. Nói nhỏ ở đây thôi chứ Nghiệp đoàn thương nhân, nghị viên, quân đội, đủ các bên đều đang có hành động. Mà người đứng mũi chịu sào lại là bên chú."
Thật may mắn khi không vào làm ở tòa thị chính.
"Tôi cho chú ít thuốc an thần nhé?"
"Chưa đến mức đó, nhưng có khi sắp phải qua xin thật... Rồi, đúng 20 viên. Chất lượng cũng không vấn đề."
Chú Rubert cho hết thủy diệu thạch vào túi rồi đứng dậy.
"Cố lên."
"Ừ... Bên chú không gấp lắm, nhưng phần gạch các cậu cũng nên làm nhanh hơn. Các cậu không muốn dính vào chuyện này chứ?"
Chắc nên làm vậy.
"Hiểu rồi. Gạch cũng sẽ giao trong tuần này. Hỏa diệu thạch thì sao?"
"Cái đó thì cứ từ từ cũng được. Các cậu còn có yêu cầu khác mà. Thôi, chú về đây. Chiều tối chú lại qua lấy hàng."
Chú Rubert nói rồi quay về tòa thị chính.
"Chú Rubert cũng vất vả thật..."
Adele thì thầm.
"Việc chúng ta có thể làm là giao hàng thật nhanh."
Cũng đúng.
"Các cô tiếp tục làm thủy diệu thạch đi. Tôi sẽ làm gạch. Cố gắng xong xuôi trước cuối tuần."
"Em hiểu rồi ạ~"
"Vâng."
"Làm thôi."
Chúng tôi ăn trưa xong, kết thúc giờ nghỉ sớm hơn một chút rồi quay lại làm việc.
Ngày hôm đó, và cả ngày hôm sau, chúng tôi cứ thế lặng lẽ làm thủy diệu thạch và gạch.
Đến ngày kia, khi đang làm giả kim thuật ngoài trời, Helen đang cuộn tròn trên bàn bỗng bật dậy.
"Sao vậy? Muốn đi dạo à?"
"A, không ạ... Hình như có ai đó đến. Mùi này... là một mùi tôi quen."
Hửm?
"Rubert, Lutz hay Yuliana?"
"Không ạ, không phải người ở thị trấn này, là mùi mà tôi nhớ từ hồi ở Kinh đô."
Kinh đô?
"Ai vậy?"
Tôi nhìn chăm chú về phía chi nhánh. Một người đàn ông tóc vàng xuất hiện.
"Hửm? Khoan đã? Gã kia, không phải là Chris sao?"
Trông giống Christoph, một sư huynh đồng môn.
"Đúng rồi ạ... Là ngài Chris."
Gã đó làm gì ở đây? Tôi đang nghiêng đầu thắc mắc thì Chris đi về phía này.
"Chào, Zieg, lâu rồi không gặp."
Chris mỉm cười rạng rỡ chào.
"Anh làm gì ở đây vậy? Bị giáng chức à?"
"Chào hỏi hay thật đấy... Tôi không giống cái loại đệ tử dám buông lời xấc xược 'đến cái này mà cũng không làm được à?' ngay cả với sư phụ đâu, nên không có chuyện bị giáng chức."
"Hừm... Chỉ giỏi mỗi cái khoản nịnh bợ."
Làm đồ vô dụng đúng là khổ thật.
"Haizz... Tôi xem báo rồi. Cậu cũng nói với tôi vài câu hay ho như trên báo đi chứ."
Tại sao ta phải nói với hạng người như ngươi? Chẳng có chút lợi lộc nào.