Chúng tôi đi bộ một lúc thì ra đến biển.
Nơi này giống một bến cảng, nhiều tàu buôn và thuyền cá neo đậu san sát, người người đi lại làm việc bận rộn.
"Mùi của biển."
"Đúng vậy... Cảm giác thật hoài niệm. Zieg, ra con đê chắn sóng đằng kia đi. Ở đây vướng víu lắm."
Leonora chỉ về phía con đê chắn sóng có ngọn hải đăng.
"Cũng phải."
Chúng tôi men theo con đê để không làm phiền người khác, đi đến tận cùng rồi lấy ghế ra ngồi.
Sau đó, tôi lấy ra một cây cần câu tự chế.
"Ồ, trông có vẻ xịn sò đó."
Thật ra tôi cũng không tự tin lắm. Dù gì cũng chưa có kinh nghiệm câu cá.
"Giờ gắn mồi câu đặc chế này vào lưỡi câu."
Tôi nói rồi lấy ra một cái xô chứa đầy mồi câu dạng bột nhão.
"Đặc chế? Không phải là giun à?"
"Tôi không muốn chạm vào giun."
Nó cứ ngoe nguẩy.
"Cậu nói chuyện y như con gái."
"Leonora chạm vào được à?"
"Tôi là con gái mà."
Nghĩa là cũng không chạm vào được.
"Gắn cục mồi này vào lưỡi câu... rồi quăng ra là câu được rồi."
Tôi vung cần câu về phía biển.
"Liệu có câu được không đây? Mà nè, Zieg có biết phân biệt cá độc không đó?"
Trong các loài cá cũng có loại có độc. Nếu là ở kiếp trước thì có cá nóc chẳng hạn.
"Không biết. Nhưng có thuốc giải nên không sao."
"Xin ngài cứ yên tâm. Helen này sẽ nếm thử độc cho ạ. Độc tố không có tác dụng với tôi đâu."
Chắc là nếm thử (cho đến hết) thì có...
"Zieg, câu đi. Bé Helen đang kêu meo meo, gừ gừ đó."
"Ừ... Này, cần câu cứ rung lên bần bật, có phải cá cắn câu rồi không?"
Cần câu cũng cong cả lại.
"Chắc là dính câu rồi đó?"
"Ngài Zieg, kéo lên thử đi ạ!"
Tôi không rõ lắm, nhưng cũng kéo lên thử.
Một con cá dài khoảng 30cm đang mắc ở đầu dây.
"A, câu được rồi."
"Ồ! Câu được rồi kìa!"
"Đúng là Ngài Zieg!"
Tôi kéo con cá lên, nó cứ giãy đành đạch trên mặt đê, tôi liền gỡ lưỡi câu ra.
"Khỏe thật... Helen, ăn đi."
"Woa!"
Helen nhảy xuống, vừa đáp đất đã dùng chân trước đè con cá lại. Sau đó, nó bắt đầu ăn.
"Măm măm! Con này hình như có độc, không tốt cho con người đâu ạ!"
"Ta không lấy đâu. Cứ ăn hết đi."
"Ngon quá đi ạ!"
Đúng là một đứa trẻ đáng yêu.
"Hừm hừm... Có vẻ câu được cá thật. Rồi, chuẩn bị thôi."
Leonora nói rồi lấy gạch từ trong túi ra, bắt đầu xếp chồng lên nhau.
"Cô làm gì vậy?"
"Nướng cá tại chỗ."
Leonora xếp gạch thành hình chữ U ba mặt, rồi đặt than vào giữa.
"Ở một nơi như thế này sao?"
"Cho có không khí chứ. Vừa đẹp cho bữa trưa còn gì."
Đúng là hôm nay không mang cơm hộp, nhưng...
"Liệu có câu được nhiều đến vậy không? Erika còn định làm món acqua pazza đó."
Còn phải câu cả phần cho bữa tối mang về nữa.
"Cậu câu dễ vậy mà, chắc không sao đâu. Zieg, cho tôi xin chút ma thuật lửa."
Leonora chỉ vào chỗ than.
"Cô cũng học ma thuật lửa sơ sơ đi. Cấp độ ma thuật sinh hoạt là được rồi."
Tôi vừa nói vừa dùng ma thuật lửa nhóm lên chỗ than.
"Tôi cũng đang tập, nhưng hỏa lực để đốt than vẫn chưa đủ."
Cũng có tập luyện à...
"Chăm học thật đấy."
"Vì làm hỏa diệu thạch cần đến mà. Cậu câu nhiều vào đi. Bé Helen đang đợi đó."
Leonora đặt vỉ nướng lên trên rồi nhìn Helen. Helen đã chén sạch con cá, đến một cái xương cũng không còn.
"Câu tiếp thôi."
Tôi gắn mồi rồi vung cần. Ngay lập tức, cần câu lại cong lên, tay tôi lại cảm nhận được sự rung động.
"Lại nữa à? Có nhanh quá không vậy?"
Tôi hơi ngạc nhiên kéo cần lên, lại một con cá cỡ 30cm nữa mắc câu.
"Ồ! Ngài Zieg đúng là thiên tài câu cá!"
Vậy sao? Nhưng như vậy thì nhanh quá rồi.
"Hay là do mồi câu đặc chế của Zieg tốt?"
"Ừm, Leonora thử xem?"
"Thử liền, thử liền~"
Tôi gỡ con cá khỏi lưỡi câu rồi đưa cần cho Leonora.
Leonora bắt đầu gắn mồi vào lưỡi câu, tôi liền xử lý con cá vừa câu được.
"Cẩn thận đừng để lưỡi câu đâm vào tay đó."
"Tôi không có thuộc tính hậu đậu đâu. Vầy được chưa?"
Leonora giơ cục mồi tròn vo đã gắn vào lưỡi câu ra cho tôi xem.
"Chắc là được rồi? Thật ra tôi cũng không rành lắm."
Chỉ cần không thấy lưỡi câu là được, tôi nghĩ vậy.
"Rồi... Hây a!"
Leonora vung cần.
"Helen, đợi chút nhé. Tiếp theo là cá nướng đó~"
"Woa~"
Trong lúc Leonora câu cá, tôi đặt con cá đã xử lý xong lên vỉ nướng.
"Zieg ơi, cần câu nó cứ giật giật nè?"
Nhìn sang Leonora, thấy cô ấy đang dùng cả hai tay giữ lấy cây cần câu đang cong vút.
"Đừng có ngã đó."
Tôi không biết bơi nên không cứu được đâu.
"Không ngã được đâu. Cái này, kéo lên được chưa?"
"Chắc là dính câu rồi, kéo lên đi."
"Vầy... hả?"
Leonora kéo cần câu lên. Một con cá còn to hơn hai con tôi câu lúc nãy một chút.
"Woa! To quá đi ạ!"
Helen mừng rỡ.
"Ồ, giỏi thật. Đúng là dân không chuyên cũng câu được cá. Hay là do mồi câu tốt nhỉ?"
Tôi cũng có cảm giác như vậy. Không thể nào hai đứa chúng tôi lại câu được nhiều như vậy trong thời gian ngắn.
"Câu nhiều vào nhé!"
"Biết rồi. Chà, câu cá vui thật đó!"
Dễ như thế này thì ai mà không vui.
Sau đó, Leonora tiếp tục câu cá, còn tôi thì chế biến cá.
Helen thì cứ thế ăn một lượng cá không biết chui vào đâu cho hết.
"Ngài Zieg ơi... tôi không ăn nổi nữa…"
Helen nằm ngửa ra, để lộ cái bụng căng tròn. Cơ hội vuốt ve bộ lông mềm mại, nhưng trông nó có vẻ sắp nôn nên thôi vậy.
"Leonora, đủ phần ăn trưa với mang về là được rồi."
"Ừ nhỉ. Câu được nhiều quá rồi. Món mồi câu này mà bán cho dân chài chắc lời to đó."
Hai đứa chúng tôi mà câu được từng này, dân chuyên nghiệp mà câu, chắc còn ghê gớm hơn.
"Tôi không có ý định kinh doanh kiểu đó. Tôi không muốn buôn bán với khách hàng."
"Cậu có nói như vậy... Chỉ cần đủ cho mình dùng là được rồi nhỉ."
"Đúng vậy đó. Tôi sẽ nói đi nói lại. Tôi ghét lũ ngốc. Nói chuyện với hạng người như Adolph chỉ tốn thời gian."
Làm kinh doanh đồng nghĩa với việc phải tiếp xúc với những kẻ như vậy mãi mãi. Chắc tôi sẽ chết sớm vì căng thẳng mất.
"Không phải là ghét người ngốc, mà là ghét mấy kiểu người hay khiếu nại vớ vẩn thì đúng hơn."
"Cũng gần gần vậy."
"Hừm hừm... Tôi bắt đầu hiểu ra rồi. Cậu thông minh nên suy nghĩ mọi việc rất logic. Vì vậy cậu ghét những người có lời nói và hành động thiếu hiệu quả. Đặc biệt, khi mình bị vạ lây vì chuyện đó lại càng tệ hơn."
"Cũng gần giống vậy."
Chắc thế.
"Zieg, cậu không cần phải sửa chuyện đó đâu. Ai mà chẳng ghét hạng người đó. Cậu chỉ hơi cực đoan hơn một chút thôi. Nhưng, cho cậu một lời khuyên, cậu đừng quên có những việc cậu cho là không hiệu quả, nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy."
"Ý cô là sao?"
"Ừm... Ví dụ như cá thì mua là được rồi phải không? Tốn thời gian làm gì? Có đáng để phí cả ngày nghỉ để làm việc này không?"
Nói gì vậy?
"Tôi chỉ muốn Helen được ăn cá tươi thôi. Không... Hiểu rồi. Đối với người khác, có lẽ chuyện này lại không đáng."
Nếu là một người khác làm chuyện tương tự, chắc tôi cũng nghĩ 'đi mua cho rồi'.
"Chính là vậy đó. Tôi thì thấy có vẻ vui, mà thực tế cũng vui thật nên mới ở đây. Nhưng cũng có những người không nghĩ vậy. Ví dụ như cô nàng Adele nhát gan không dám chạm vào cá chẳng hạn."
“Chắc chắn rồi…”
Adele chắc chắn sẽ không bao giờ đi câu cá.
"Đừng vội phủ nhận suy nghĩ người khác. Ai cũng có sở thích riêng. Tôi thì thích đọc sách, Erika thì thích nấu ăn."
Đúng là vậy.
"Adele thích gì?"
"Đó là câu cậu nên hỏi trong bữa tối hôm qua đó. Adele thích âm nhạc."
Âm nhạc?
"Chơi nhạc cụ à?"
"Có một cây violin đắt tiền. Chơi hay lắm."
Đúng là tiểu thư...
"Một sở thích hoàn toàn không thể hiểu nổi."
"Vì Ngài Zieg bị điếc tông mà."
Ngươi cũng vậy thôi, mèo à.
"Một lần nào đó cậu thử nhờ cô ấy đàn cho nghe đi. Adele đàn trông ra dáng nghệ sĩ lắm."
Hừm...
"Khi nào có hứng đã."
"Hay là thi đọc sách với tôi không? Đua xem ai đọc sách liên tục được lâu hơn cho đến khi ngủ gục vì buồn ngủ."
"Ngủ đi."
Làm ba cái chuyện đó nên sách vở mới bừa bộn chứ gì.