Đêm âm u, Lily một mình phiêu bạt giữa rừng cổ thụ gân guốc cao vút.
Cỏ cây hai bên vụt qua trong tầm mắt, tốc độ chạy của cô lúc này còn nhanh hơn cả tuấn mã thường ngày!
Nhưng phía sau, một nhóm kỵ sĩ vẫn đuổi theo sát nút.
Đương nhiên không phải người thường, mà là Kỵ Binh Tử Linh.
Lily vốn không muốn đánh nhau, nhưng lũ kỵ sĩ cưỡi ngựa xác này đuổi mãi không buông, khiến cô lo lắng nếu cứ chạy bừa sẽ đâm vào lãnh địa của yêu ma nào đó.
Cô quyết định chiến đấu!
Hơi giảm tốc, tiếng vó ngựa rầm rập đã tới gần. Hai kỵ sĩ trọng giáp, mắt phát quang âm khí, tay giơ cao thanh Tachi - hai tên Thức Hồn ngũ giai.
Lily đột ngột dừng lại rồi trượt chân xoay người, con chiến mã hung hãn đã xông tới. Đối mặt với mã tấc cao lớn, cô khẽ nghiêng người tránh đòn đạp của ngựa, tay vung Mikazuki chém một nhát chuẩn xác.
Đồng thời, tên kỵ sĩ kia cũng chém tới, Lily đỡ lại bằng một kiếm.
Hai con ngựa vẫn lao đi, nhưng hai kỵ sĩ trên lưng lần lượt ngã xuống.
"Chủ nhân! Đây là Ngũ Thập Kỵ Binh Tử Linh trong truyền thuyết! Mỗi tên đều mang oán niệm cực mạnh, cực kỳ nguy hiểm! Bọn chúng luôn hành động theo nhóm năm mươi tên, nên mới có tên như vậy. Chủ nhân phải cẩn thận!" Kagura trong gương cảnh báo.
"Vậy bây giờ nên đổi tên thành Tứ Thập Bát Kỵ Binh Tử Linh rồi nhỉ." Lily bình thản nói.
Dù vậy, cô không chủ quan. Tiếng vó ngựa từ xa vẫn đang tới gần.
Đối mặt với ba kỵ sĩ đang xông tới, Lily chạy về phía trước, nhân lúc chém ngang một cây đại thụ. Thân cây đổ ầm xuống, một tên nhảy ngựa vượt qua, hai tên kia bị cản lại ngã lăn xuống đất.
Tên vượt qua được có bộ mặt ghê rợn, đội mũ giáp đen như sừng tê giác, giơ thương dài đâm tới.
Lily thân hình tựa như hư ảnh, nhẹ nhàng né được ngọn thương, Mikazuki từ dưới lên một kiếm đâm tới.
Nhưng tên kỵ sĩ kia cũng nghiêng người tránh được!
"Cái gì!?" Lily kinh ngạc. Đối phương chỉ là Thức Hồn thất giai mà có thể né đòn của cô?
Con ngựa vẫn lao đi. Hai tên kia đã đứng dậy, bộ hành xông tới.
Lily xông vào giữa, vừa né hai lưỡi kiếm vừa chém hai nhát, kết liễu hai tên Thức Hồn tứ giai!
Dù thắng dễ dàng, Lily vẫn cảm thấy nghi hoặc. Trong lãnh địa Bách Quỷ Địa này, dường như đi dạo tùy tiện cũng gặp yêu ma Thức Hồn ngũ giai trở lên, tức là có sức mạnh Kensei thượng đẳng. Chỉ vài ngày đường, cô đã gặp mấy tên mạnh ngang Yumi, Hojo Dijon, thậm chí Aobōzu cũng chỉ kém Furinkazan nửa bậc.
"Chẳng lẽ Bách Quỷ Địa có nhiều yêu ma mạnh như vậy sao? Nếu thế, tại sao chúng không xâm lược Đông Quốc?"
Theo Lily, chỉ cần một trong số chúng ra khỏi Vô Tận Sơn cũng đủ gây đại họa. Vậy tại sao chúng không rời đi?
Ngoài Chúa công Kamakura và Furinkazan, hầu như không ai địch nổi chúng.
Lúc này, tên Thức Hồn thất giai kia quay ngựa lại, tiếp tục xông tới.
Thương pháp của hắn thực sự lợi hại! Lily dùng kiếm đỡ được nhưng không thể đánh trúng do hắn khống chế cự ly quá tốt.
Khi hai bên vừa soái qua nhau, Lily bất ngờ xoay người phóng một đạo kiếm quang đỏ thẫm, trúng ngay lưng đối phương khiến hắn ngã ngựa.
"Không ngờ trong Ngũ Thập Kỵ Binh Tử Linh lại có thương khách điêu luyện như vậy. Nếu chỉ dùng kiếm pháp thông thường, ta còn không thắng nổi."
"Tại sao những võ sĩ tử linh có thực lực này không trực tiếp tấn công Đông Quốc nhỉ?" Lily lẩm bẩm.
"Lily này, yêu ma phần lớn là do oán linh biến thành hoặc thiên địa sinh ra. Chúng có quan niệm về lãnh thổ rất mạnh. Như ta trước đây, một số yêu ma không thể tùy ý rời khỏi khu vực mình hóa yêu. Số khác thì không nghĩ tới hoặc không muốn rời đi." Yuki-Onna trong gương giải thích.
"Chủ nhân, mối quan hệ này rất vi diệu. Loài người cho rằng yêu ma ăn thịt người, tàn hại nhân gian, nhưng thực ra chỉ là do lãnh địa của hai bên trùng lấp mà thôi. Theo một nghĩa nào đó, không phải võ sĩ Đông Quốc bảo vệ được lãnh thổ, mà là vùng đất đó vốn không sinh ra đại yêu ma, không có yêu ma mạnh nên con người mới sinh tồn được!" Kagura tiếp lời.
"Thời thái bình, oán niệm ít hơn bây giờ nhiều, khu vực yêu ma sinh sống cũng ít hơn, đại yêu ma càng khó xuất hiện. Nhưng hiện tại Thiên Đạo rối loạn, lãnh địa của yêu ma mạnh đang dần mở rộng!"
"Dĩ nhiên, ngoài Bách Quỷ Dạ Hành, cũng có Yêu Vương mạnh dẫn đại quân cố ý xâm chiếm nhân gian. Nhưng số lượng này rất ít. Đa phần yêu ma chỉ hoạt động trong phạm vi định sẵn. Chỉ là... những vùng đất không bị yêu ma chủ động xâm lấn cũng đang mở rộng, ngày càng trùng lấp với quốc độ con người!"
"Chúa công Kamakura và Furinkazan xưa nay chỉ đối phó với số ít yêu ma chủ động xâm lược. Nếu Furinkazan dẫn đại quân vào Vô Tận Sớn, chỉ có đường chết mà thôi!"
Lily chợt hiểu: "Thì ra đa số yêu ma chỉ hoạt động trong lãnh địa của chúng..."
"Đương nhiên! Nếu tất cả yêu ma đồng loạt xuất kích, ngoài vài nơi có cường giả bảo vệ, nhân loại đã diệt vong từ lâu rồi! Nhưng đây là quy luật ngầm của thiên địa, chịu ảnh hưởng của nhiều yếu tố. Ví như đền thần do con người xây dựng, với tiểu yêu thì không đáng sợ, nhưng lại khiến đại yêu kinh hãi - vì chúng biết rõ sự đáng sợ của thần minh."
"Điều yêu ma sợ và con người sợ vốn khác nhau. Con người thấy đối phương yếu hơn là muốn thôn tính. Nhưng yêu ma sinh ra từ thiên địa, lại thường sợ những thứ không có thực lực nhưng hàm chứa Thiên Đạo hoặc chú thuật."
Những điều này có lẽ Chúa công Kamakura, Furinkazan, Shimizu hay Uesugi Rei đều đã hiểu rõ - như quy luật mặt trời mọc đằng đông vậy. Nhưng Lily dù mạnh lại đến từ thế giới khác, nên không biết.
"Thế giới Heian tăm tối này... yêu ma xâm lấn nhân gian, kỳ thực chỉ là do lãnh địa hai bên trùng lấp..."
Lily có cảm giác thế giới này còn ẩn giấu bí mật lớn hơn, nhưng hiện tại cô không thể nào hiểu được.
Càng lúc càng nhiều kỵ binh từ con đường phía sau và sườn núi đổ xuống.
Nếu dùng bí cảnh, Lily có thể diệt chúng dễ dàng. Nhưng một là cô không muốn gây động tĩnh thu hút yêu ma mạnh hơn, hai là muốn nhân cơ hội này rèn luyện kiếm pháp.
Theo lời Kagura, Lily phải đánh giá lại mức độ nguy hiểm của Vô Tận Sơn. Ban đầu cô nghĩ trong dãy núi vạn dặm này, dù có nhiều cường giả ngang Furinkazan cũng có hạn. Nhưng giờ mới biết, chỉ cần sơ sẩy là có thể gặp đại yêu ma mạnh hơn cả Furinkazan!
Lily đối phó với kỵ binh tử linh, chỉ sử dụng linh lực tối thiểu khi chém, không tiêu hao quá nhiều. kiếm pháp của cô nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy sát thương.
Dần dà, Lily cảm nhận được việc khống chế linh lực và lực đạo chính xác như vậy khiến kiếm ý của cô thăng hoa!
Kiếm pháp Tsukuyomi không chỉ là cách phát lực, mà còn là sự thăng hoa trong nhận thức về kiếm, sự lĩnh ngộ về kiếm ý.
Trong khoảnh khắc này, kiếm pháp của Lily trở nên tinh diệu hơn.
Những đối thủ như tên thương khách lúc nãy, giờ đã không còn là đối thủ ngang cơ với cô.
Lily từ dưới xông lên, ánh trăng lấp lánh trong mắt, khẽ nghiêng người né một kiếm của đối phương, tay vung kiếm quang đỏ chém đứt cổ hắn.
Xoay người, tay áo phất phới, Lily né ngọn thương của một kỵ sĩ khác, kiếm xoáy ngang chém ngã hắn xuống ngựa.
Nhưng cô hiểu rằng, một mực truy cầu sự tinh xảo, nhuần nhuyễn không phải là kiếm đạo hoàn mỹ nhất. Kiếm pháp không nên bị trói buộc, khi cần phải dùng lực thì phải dùng lực!
"Xoẹt!" Lily đứng yên tưởng như nhẹ nhàng, bỗng khom người toàn lực chém xuống, một nhát chém đứt cả người lẫn ngựa!
Cô lăn qua bụng ngựa, kiếm quét ngang chặt đứt chân ngựa tên kỵ binh khác.
Có lúc Lily nhảy lên không, lộn qua đầu kỵ binh, kiếm vung ngang chém nát giáp trụ, đâm sâu vào lưng đối phương.
Lily ngày càng tinh thông trong việc vận dụng lực đạo và nhịp độ khác nhau cho từng đối thủ.
"Bốn mươi tám!"
"Bốn mươi chín!"
Một cuộc tàn sát thỏa mãn!
Lily đáp xuống đất. Dưới ánh trăng bên sườn núi, một con chiến mã cao lớn dần hiện ra, trên lưng là một kỵ sĩ uy nghi tay cầm thanh Tachi dữ tợn, mũ giáp có sừng cong đồ sộ.
Kẻ này tỏa ra yêu khí cường đại - một Hồn Ngọc trung kỳ!
"Ngũ Thập Kỵ Binh Tử Linh, tên cuối cùng... ngươi là thủ lĩnh à!" Lily đứng dưới chân núi, tay nắm chặt Mikazuki tỏa hàn khí, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên đối thủ.