Người về từ dị giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

185 2036

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

102 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

133 5416

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

24 157

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

320 8304

Từ Chương 1 đến Chương 465 - Chương 189: Trông tôi có giống một người đáng kính không? (4)

Mana đáng sợ bùng phát từ Yi Ji-Hyuk khiến Seo Ah-Young sợ hãi thốt lên.

「Làm ơn, bình tĩnh lại đi!!」 (Seo Ah-Young)

「Yên tĩnh cái gì mà yên tĩnh?!」 (Yi Ji-Hyuk)

Khi nghĩ về điều đó, hắn thấy việc này thật quá vô lý.

Chẳng phải hắn trở về Trái Đất với mục đích duy nhất là an nhàn sống hết quãng đời còn lại sao? Thế mà, từ khi nào Yi Ji-Hyuk lại trở thành một con chó bị dí lửa vào mông mà chạy ngược chạy xuôi thế này?

Với mọi thứ như thế này, thế thì hắn về Trái Đất có ý nghĩa gì nữa chứ?!

Yi Ji-Hyuk bắt đầu tự suy ngẫm.

Như, rất nghiêm túc.

Gần đây, hắn bận rộn đi khắp thế giới và thậm chí còn chẳng mấy khi gặp mặt mẹ. Mục đích ban đầu của hắn là ở bên gia đình, chơi trò chơi điện tử và sống lười biếng tùy ý mình cho đến khi hết thọ và chết đi, thế quái nào!

Nhưng bây giờ, quái vật ư?? Một Ma Vương khốn kiếp ư?!

Ngay cả lũ zombie thối tha cũng bắt đầu phá hỏng kế hoạch của hắn, và hắn chạy đôn chạy đáo như chó động dục chỉ để giải quyết cái mớ hỗn độn này. Nghĩ về tất cả những điều này, cơn giận của hắn bỗng dâng trào lên đến đỉnh đầu.

Vậy mà mấy kẻ ngu ngốc này lại không hề biết sự thật và cứ thế lợi dụng hắn!

「Cuộc đời của tôi đang xuống dốc không phanh!!」 (Yi Ji-Hyuk)

「Tôi không biết anh đang nói những điều vô nghĩa gì nữa, nhưng tôi nghĩ anh cần bình tĩnh lại đã.」 (Seo Ah-Young)

Yi Ji-Hyuk trừng mắt nhìn lại Seo Ah-Young.

Nếu xét một cách kỹ thuật thì tất cả chuyện này đều là lỗi của người phụ nữ đáng ghét này và Choi Jung-Hoon.

Nếu không có hai người này, hắn đã nằm dài trên sàn nhà phòng khách, nhấm nháp đồ ăn vặt và lười biếng gãi bụng trong khi thế giới xung quanh nhanh chóng bị đẩy đến bờ vực diệt vong.

Ừm?

Khoan đã, thật ra, chẳng phải mình nên cảm ơn ở đây sao?? (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk tiếp tục trừng mắt nhìn Seo Ah-Young với những suy nghĩ phức tạp cuộn xoáy trong đầu, trước khi chuyển ánh mắt sang lũ zombie.

「Thật phiền phức.」 (Yi Ji-Hyuk)

Hắn đã cố gắng tỏ ra thấu đáo hơn và dùng não để suy nghĩ. Tuy nhiên, hóa ra hắn chẳng hề có thiên hướng tự nhiên nào cho việc đó cả.

「Gọi tất cả mọi người đến đây.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Hả?」 (Seo Ah-Young)

「Tôi nói, gọi tất cả mọi người đến đây!!」 (Yi Ji-Hyuk)

「À, vâng!」 (Seo Ah-Young)

Không nói thêm lời nào, Seo Ah-Young triệu tập tất cả đặc vụ NDF đến vị trí của họ qua bộ đàm. Chẳng bao lâu sau, tất cả đặc vụ đều tập trung tại một chỗ.

— 「Anh đang làm gì vậy, lại còn điều cả đặc vụ đang trấn giữ hàng rào phòng thủ đi nữa??」 (Choi Jung-Hoon)

Yi Ji-Hyuk nheo mắt khi nghe thấy lời phàn nàn của Choi Jung-Hoon.

— 「Nghiêm túc mà nói, nếu anh định bắt đầu làm gì đó thì lẽ ra anh nên hỏi ý kiến tôi trước để tôi có thể đưa ra một phản ứng phù hợp chứ! Nếu anh cứ bốc đồng tạo ra những tình huống như thế này, anh sẽ đẩy tôi vào tình thế rất khó xử đó!」 (Choi Jung-Hoon)

Yi Ji-Hyuk nhìn sang Jeong Hae-Min.

「Đồ lùn.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Ơ, ừm??」 (Jeong Hae-Min)

「Đi bắt tên ngốc đó lại.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Vâng.」

Cô ấy 'phụt' một cái biến mất khỏi chỗ đó, và lại xuất hiện một lát sau trong khi đang giữ tay Choi Jung-Hoon.

「...........」 (Choi Jung-Hoon)

Choi Jung-Hoon thấy vẻ mặt của Yi Ji-Hyuk và bắt đầu nở một nụ cười ngượng nghịu, lúng túng.

「Tôi chỉ nói thế thôi mà. Chỉ nói thế thôi.」 (Choi Jung-Hoon)

「Gần đây, chẳng phải tôi...」 (Yi Ji-Hyuk)

「Gì cơ ạ?」 (Choi Jung-Hoon)

「... đã quá ngoan ngoãn rồi sao?」 (Yi Ji-Hyuk)

「.....................」 (Choi Jung-Hoon)

Anh gọi đây là ngoan ngoãn sao?

Nếu tôi kể lại tất cả những gì anh đã làm gần đây thì.... Ừm? Hả?

Anh ấy thực sự ngoan ngoãn mà, phải không?

Không, không thể nào. Anh ấy thực sự ngoan ngoãn sao?! (Độc thoại nội tâm của Choi Jung-Hoon)

Choi Jung-Hoon bắt đầu run rẩy tại chỗ.

Anh ấy cố gắng suy nghĩ kỹ hơn, nhưng chắc chắn là anh ấy không thể nghĩ ra việc Yi Ji-Hyuk gây ra bất kỳ rắc rối nào gần đây. Nhưng để nghĩ, anh ấy vẫn phải chịu nhiều áp lực đến thế.

Vậy thì, điều gì sẽ xảy ra nếu tên này lại quyết định nổi cơn tam bành như trước đây?

Dạ dày của anh ấy sẽ bị thủng lỗ chỗ như miếng phô mai Thụy Sĩ ư???

「Tôi đã cố gắng sống cuộc đời một cách kín đáo, nhưng rồi, tôi chợt nhận ra rằng tôi sẽ không thể sống một cuộc sống yên tĩnh bằng cách làm đúng như vậy.

Người ta gọi đó là gì nhỉ? Một sự giác ngộ đột ngột? Một sự hiểu biết tâm linh? Một sự thức tỉnh sao?」 (Yi Ji-Hyuk)

「...Một cơn hoảng loạn...?」 (Choi Jung-Hoon)

「Muốn chết à?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Không, không hề ạ.」 (Choi Jung-Hoon)

Choi Jung-Hoon cúi đầu với vẻ mặt bĩu môi hờn dỗi.

Ý tôi là, nếu ai đó đưa ra một lời đối đáp kịp thời, anh nên bắt sóng với họ chứ! Anh quá cứng nhắc rồi đấy!

Với lại, chúng tôi đã luôn bắt sóng với lời đối đáp của anh mỗi ngày, anh không biết sao?? (Độc thoại nội tâm của Choi Jung-Hoon)

「Dù sao đi nữa. Tất cả những chuyện này thực sự khiến tôi phát cáu nên tôi không thể đứng nhìn thêm nữa. Từ giờ trở đi, hãy làm theo những gì tôi nói.」 (Yi Ji-Hyuk)

Choi Jung-Hoon không trả lời và chuyển ánh mắt sang Seo Ah-Young. Đây không phải là một quyết định anh ta có thể đưa ra, mà là trách nhiệm của Seo Ah-Young.

「Nếu anh để chúng tôi xử lý chuyện này thêm một chút nữa...」 (Seo Ah-Young)

Yi Ji-Hyuk nghiến răng.

「Cứ đà này thì mấy người sẽ mất ba mươi ngàn năm!! Ba mươi ngàn đó!!」 (Yi Ji-Hyuk)

「Nhưng, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi mà...」 (Seo Ah-Young)

Yi Ji-Hyuk tặc lưỡi.

Thành thật mà nói, những gì những người này đã làm không hề tệ đến mức phải bị chỉ trích.

Bằng cách xoay sở giải quyết được mớ hỗn độn này, điều mà vô số người có năng lực của Mỹ không thể làm gì được, khả năng của NDF dưới sự chỉ huy của Seo Ah-Young đã được chứng minh vững chắc trước toàn thế giới, rằng họ không nên bị người khác coi thường.

Tuy nhiên....

「Mấy người đã làm tất cả những gì cần làm rồi.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Xin lỗi ạ?」 (Seo Ah-Young)

「Vậy thì, hãy làm mọi thứ theo cách đơn giản hơn nhiều nhé?」 (Yi Ji-Hyuk)

Ánh sáng bắt đầu lóe lên trong mắt Yi Ji-Hyuk.

「Tạm thời, hãy ném tất cả lũ zombie chết tiệt đó trở lại trong phần rào chắn đằng kia.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Trong rào chắn ư??」 (Seo Ah-Young)

Tên này bị mất trí rồi sao??

Nếu anh ta ép tất cả lũ zombie vào đó, cái rào chắn đó sẽ bị nghiền nát ngay lập tức! (Độc thoại nội tâm của Seo Ah-Young)

「Ồ, anh có ý là chúng ta nên tách chúng ra?」 (Seo Ah-Young)

「Cái quái gì vậy, cô bị điếc à? Tôi nói là nhét tất cả chúng vào đó!」 (Yi Ji-Hyuk)

Không phải tai tôi mà có lẽ là cái lỗ miệng của anh không hoạt động bình thường thì đúng hơn?

Anh chưa từng xem xét khả năng đó sao? (Độc thoại nội tâm của Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young gật đầu đồng ý tạm thời, mặc dù vẻ mặt cô ấy đầy băn khoăn và không hài lòng.

「Nhưng mà, những thiệt hại tiềm tàng cho những người bảo vệ hàng rào có thể rất lớn.」 (Seo Ah-Young)

「Thì kéo họ về đi.」 (Yi Ji-Hyuk)

「...Hả?」 (Seo Ah-Hyuk)

「Tai cô có vấn đề sao? Tôi có cần thông tắc ống tai cho cô không??」 (Yi Ji-Hyuk)

Không, anh phải lo cái miệng của anh trước thì đúng hơn! (Độc thoại nội tâm của Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young quay đầu về phía Choi Jung-Hoon, vẻ mặt như cầu xin sự giúp đỡ của anh ta.

「Anh định làm gì vậy?」 (Choi Jung-Hoon)

Choi Jung-Hoon hỏi một cách chân thành nhưng Yi Ji-Hyuk chỉ trừng mắt nhìn lại anh ta.

「Từ khi nào mà tôi từng nói luyên thuyên không ngừng về những điều tôi sắp làm cho mấy người nghe vậy??」 (Yi Ji-Hyuk)

...Mình không nghĩ mình từng làm thế bao giờ, phải không? (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

「Đó không phải là 'nói luyên thuyên', mà chỉ là quá trình để chúng ta hiểu ý nhau thôi. Chẳng phải chúng ta có mối quan hệ hợp tác ở đây sao?」 (Choi Jung-Hoon)

「...Hợp tác cái quỷ.」 (Yi Ji-Hyuk)

Mình đã biến những kẻ ngu ngốc thậm chí còn không thể tự sửa chữa được bản thân thành một thứ gì đó giống con người, vậy mà chúng lại nghĩ rằng chúng đã đủ lớn để nói về hợp tác này nọ sao? (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

「Sao mấy người không ngừng lảm nhảm và làm theo những gì được bảo đi?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Tất nhiên.」 (Choi Jung-Hoon)

Choi Jung-Hoon hoàn toàn từ bỏ việc thay đổi suy nghĩ của Yi Ji-Hyuk và chấp nhận thua cuộc. Seo Ah-Young lườm anh ta với ánh mắt chỉ trích, nhưng mà, hôm nay anh ta thẳng thắn hơn bao giờ hết!

Nếu cô thấy bực bội, vậy sao cô không tự làm đi?!

Tôi thà đi đe dọa Tổng thống Mỹ còn hơn!

Từ khi nào mà nói chuyện có lý lại có tác dụng với tên này cơ chứ?? (Độc thoại nội tâm của Choi Jung-Hoon)

「Mau lên đi!」 (Yi Ji-Hyuk)

「Vâng!!」

Seo Ah-Young và Choi Jung-Hoon ngay lập tức thành lập nhóm và bắt đầu lên kế hoạch thực hiện những gì Yi Ji-Hyuk đã ra lệnh cho họ làm. Các đặc vụ khác vây quanh hai người đó và trao đổi ý kiến của họ.

Và thế là, chỉ còn lại Yi Ji-Hyuk và....

「...Sao cô không làm gì cả?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Vì, tôi không có gì để làm.」 (Jeong Hae-Min)

Jeong Hae-Min đang nhìn Yi Ji-Hyuk với vẻ mặt ngây thơ.

「Cô không nên, kiểu như, tham gia vào nhóm và lắng nghe mọi chuyện sao?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Chà, tất cả những gì tôi cần làm là đi đến nơi được bảo, phải không?」 (Jeong Hae-Min)

「..........」

Yi Ji-Hyuk nhìn Jeong Hae-Min, người đã hoàn toàn thay đổi nghề nghiệp thành người đưa đón, và lắc đầu.

Theo một cách nào đó, cô gái này là một trong những nhân vật hài hước nhất mà hắn từng gặp cho đến nay. Cô ấy được mọi người yêu cầu nhiều nhất, nhưng khi trận chiến thực sự bắt đầu, cô ấy cũng hoàn toàn vô dụng. Thật khó để tìm thấy một người chuyên hỗ trợ như vậy ở Berafe, nên đôi khi Yi Ji-Hyuk cảm thấy khó mà quen được với cách sắp xếp này.

「Rên rỉ...」

Hắn thở dài nhìn người phụ nữ thấp bé này. Trong khi đó, Affeldrichae tiến đến từ phía sau và nói chuyện với hắn.

「Anh cần sớm quét dọn chúng đi.」 (Affeldrichae)

「Gì cơ? Tại sao?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Mấy con zombie đó.」 (Affeldrichae)

「Ừm?」 (Yi Ji-Hyuk)

Affeldrichae quở trách hắn như thể cô ấy không thể tin được là hắn vẫn chưa nhận ra.

「Cơ thể chúng sắp bắt đầu phân hủy rồi.」 (Affeldrichae)

「Cô đang nói cái gì vậy?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Tay chân của chúng sẽ tự động rụng ra, và thịt của chúng sẽ sớm bị xé toạc.」 (Affeldrichae)

「...À!」 (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk gật đầu.

Những con zombie ở Trái Đất này dường như có vẻ ngoài lành lặn hơn một chút so với những con ở Berafe, nhưng rồi, dường như không phải vậy chút nào.

Thật ra, có lẽ là do chúng chưa trở thành zombie được lâu và đó là lý do tại sao cơ thể chúng vẫn còn nguyên vẹn như vậy.

「Tôi sẽ xử lý chúng sớm thôi nên đừng có làm phiền tôi nữa.」 (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk trả lời một cách châm biếm.

「Mà này, cái này không kỳ lạ sao? Cô chẳng phải là kiểu người không thực sự quan tâm đến việc tay hay đầu của những con người nhỏ bé có rụng rời không sao?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Tôi vẫn không quan tâm. Nhưng tôi biết anh sẽ cảm thấy rất tội lỗi nếu anh bỏ qua những điều anh đã biết và hậu quả là thiệt hại trở nên quá lớn.」 (Affeldrichae)

「Cảm ơn cô đã lo lắng cho tôi, cô gái.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Không có gì.」 (Affeldrichae)

Tôi đang nói mỉa đấy, con thằn lằn ngu ngốc! (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk nhanh chóng từ bỏ việc phí lời với Affeldrichae và chuyển ánh mắt trở lại đàn zombie.

「Cái này đúng là cảm giác lạ thật.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Xin lỗi ạ?」 (Affeldrichae)

Hắn không trả lời và hơi nhắm mắt lại.

Vấn đề là, hắn ban đầu định chậm rãi quan sát mọi chuyện diễn ra. Tuy nhiên, hắn ngày càng trở nên lo lắng, và... Thật sự rất lạ khi hắn cảm thấy bốt ruột và cấp bách hơn trước.

Tất nhiên, người ta có thể lập luận rằng trạng thái cảm xúc thay đổi liên tục này của hắn không hề lạ chút nào, khi sự điềm tĩnh tuyệt đối của quá khứ không còn áp dụng được với hắn nữa. Nhưng, ngay cả như vậy – hắn không khỏi cảm thấy tình trạng hiện tại của mình ít nhất là hơi khó hiểu.

'Trước đây mình có nóng tính như vậy không?' (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk của quá khứ hẳn đã cười phá lên khi nhìn thấy người sử dụng năng lực zombie ném ra những quả cầu lửa và nói đại loại như, "Nướng sườn heo bằng lửa đó chắc ngon lắm" trong khi tặc lưỡi. Hắn chắc chắn không phải là người sẽ ra tay như thế này chỉ vì hắn quá khó chịu.

'Rõ ràng là mình đang thay đổi.' (Yi Ji-Hyuk)

Anh ta biết rằng Yi Ji-Hyuk của quá khứ sẽ không tồn tại lâu nữa, vì những ký ức và trải nghiệm của Berafe giờ đây đang ảnh hưởng đến tính cách của anh. Mặc dù vậy, anh cảm thấy rằng sự thay đổi mới này hoàn toàn không liên quan gì đến quá trình tiến hóa đó.

Sự thiếu kiên nhẫn.

Sự lo lắng.

Và rồi.....

Yi Ji-Hyuk cắn chặt môi dưới.

‘Này, đây chẳng phải là cái gọi là destrudo sao?’ (Yi Ji-Hyuk)

Mặc dù anh ta dùng một thuật ngữ nghe có vẻ to tát, nhưng đúng hơn là cơn nóng giận của anh ta bùng lên, muốn giết chóc và phá hủy mọi thứ trước mắt.

「Có chuyện gì vậy?」(Affeldrichae)

「Không có gì đâu.」(Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk lắc đầu.

Dù có nói ra cũng chẳng giải quyết được gì. Và nếu anh ta nói ra, thì cũng chỉ làm phức tạp thêm tình hình mà thôi.

Chẳng phải là...

Chẳng phải là mình đã hơi điên rồi sao? (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

Chắc chắn rồi, anh ta đã phải đổ ra Ma Lực tăm tối như thể đó là ngày tận thế và cơ thể anh ta bị hủy hoại hoàn toàn, sau đó lại được khâu vá lại, nên rõ ràng là anh ta đã bị tổn thương nội bộ. Nhưng giờ đây, chỉ việc Yi Ji-Hyuk tự mình có thể cảm nhận những thay đổi trong tính cách của mình, chỉ có thể có nghĩa là thiệt hại anh ta phải chịu khi đó đã vượt xa mong đợi.

Vì vậy, tóm lại...

「Nó đã tăng tốc rồi.」(Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk lẩm bẩm với chính mình, nhưng Affeldrichae bên cạnh anh ta khẽ cắn môi dưới.

Ngay cả cô cũng không ngờ sẽ chứng kiến sự giáng thế của một ma vương. Khi điều đó xảy ra, cô thậm chí không thể cằn nhằn Yi Ji-Hyuk nữa, bảo anh đừng quá phụ thuộc vào sức mạnh ma thuật của mình.

Họ sắp chết đến nơi, thì làm sao cô có thể nói những điều như vậy?

「Chúng ta bỏ qua cái này thì sao?」(Affeldrichae)

「Chừng này thì thấm vào đâu.」(Yi Ji-Hyuk)

「....Tôi chắc là không.」(Affeldrichae)

Yi Ji-Hyuk nghe thấy lời nhận xét hơi mỉa mai của cô và nở nụ cười tự mãn.

Anh ta sẽ tin nếu ai đó nói với anh ta rằng giờ cô ấy là con người.

「Chúng ta sẵn sàng rồi.」(Choi Jung-Hoon)

Yi Ji-Hyuk gật đầu sau khi Choi Jung-Hoon gọi anh.

「Đừng lãng phí thêm thời gian nữa, bắt đầu đi.」(Yi Ji-Hyuk)

Trước hết, anh ta cần giải quyết tình hình trước mắt mình đã.

Ngay khi Yi Ji-Hyuk cho phép, Choi Jung-Hoon ra hiệu lệnh bằng tay và với đó, các đặc vụ NDF phân tán ra để dồn lũ zombie vào một chỗ.

「Uwaaah!」

Kim Dah-Hyun chạy quanh lũ zombie với tốc độ không tưởng và dồn chúng sâu hơn vào bầy.

「Tránh ra mau!!」(Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young hét lớn, và các binh lính cùng sĩ quan cảnh sát đang canh gác rào chắn nhanh chóng rút lui.

「Đẩy chúng vào!」(Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young kích hoạt ngọn lửa hoang dã của mình, và những người khác cũng sử dụng năng lực của họ để đẩy lũ zombie ngày càng xa hơn về phía một điểm nhất định trên rào chắn.

Với đó, lũ zombie trải dài thành một hàng dài mà mắt thường không thể thấy hết bắt đầu co lại về phía giữa một chút một.

「Một chút nữa.」(Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk quan sát cảnh tượng đó và bắt đầu tập trung Ma Lực của mình.

Một chút nữa.

Chỉ một chút nữa thôi!

Lũ zombie vấp váp và lảo đảo vụng về cho đến khi chúng trở thành một khối lớn dính vào rào chắn. Đúng lúc này, Yi Ji-Hyuk nghiến răng.

「Hah-aht!!」

RẦM RẦM!!

Ma Lực đen kịt bắt đầu tuôn ra từ cơ thể Yi Ji-Hyuk như những dòng sông đen không ngừng nghỉ.

Anh ta xoay tay để gom Ma Lực đen như ngọn lửa đang rời khỏi cơ thể mình, và với đôi mắt hơi đỏ ngầu, anh ta trừng mắt nhìn lũ zombie.

「Mất quá nhiều thời gian rồi.」(Yi Ji-Hyuk)

Vậy thì, đã đến lúc kết thúc trò vớ vẩn này!

Yi Ji-Hyuk giơ cao hai tay lên đầu, và Ma Lực đã tích tụ vang dội bay lên không trung.

Cứ như thể cả bầu trời đang nhuộm một màu đen tuyền.

「Bóng tối.」

Không, không phải bầu trời nhuộm màu bóng tối.

Thực tế, bầu trời đang trở nên tối hơn.

....Bóng tối phủ xuống toàn thế giới.

< 189. Tôi trông giống người đáng kính trọng sao? -4 > Hết.