Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

52 7065

Imperfect Girl

(Đang ra)

Imperfect Girl

NISIO ISIN

Tôi mất đến 10 năm để viết ra cuốn sách này.

11 9

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

268 1251

BLADE & BASTARD

(Đang ra)

BLADE & BASTARD

Kagyu Kumo

Cuộc sống lay lắt, ngập trong thù ghét và tro tàn ấy bắt đầu thay đổi khi hắn gặp gỡ Garbage, một kiếm sĩ trẻ tuổi, tàn dư của một tổ đội bị thảm sát…

3 16

Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Vậy Đâu!

(Đang ra)

Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Vậy Đâu!

Entrail_Jl

Một câu chuyện lấy cảm hứng từ SCP, nhưng mang một màu sắc hoàn toàn mới!

8 20

Chương 02: Tiệm Cafe Bất Ổn - Chap 28: Luật Lệ Kì Lạ, Bỏ Việc Ngay Khi Nhận Việc

Tờ tuyển dụng bên ngoài quán cà phê đã được dán ở đó khá lâu rồi.

Có lẽ vì quán nằm ở vị trí quá hẻo lánh nên việc kinh doanh ngày càng tệ hơn. Chính vì lý do đó, dù chủ quán trả lương rất cao, ông ta vẫn không thể thuê được người hầu bàn.

Thế nhưng bây giờ, Emi lại đề nghị chủ nhân của mình nộp đơn xin làm hầu gái ở quán cà phê kỳ lạ này.

“Emi, cô đang đùa tôi đấy à?”

Emily nghi ngờ hỏi: “Tôi cứ có cảm giác cô đang giấu điều gì đó.”

Những cô hầu gái hoàn hảo đứng gần đó khiến Emily có cảm giác bất an khó hiểu. Chỉ nghĩ đến việc gia nhập quán và trở thành một trong số họ đã khiến cô thấy không ổn chút nào.

“Emily, Bé hiểu lầm tui rồi.”

Emi giải thích: “Tuy đúng là tui rất muốn thấy bé mặc đồ hầu gái thật đấy, nhưng chuyện quan trọng như vậy thì tui sẽ không đùa đâu. Dù sao thì giờ tui với bé cũng đã gắn bó với nhau rồi mà.”

Câu này không sai. Dù thế nào đi nữa, Hắc Emily cũng sẽ không bao giờ hại chủ nhân của mình.

Sinh mệnh của họ đã liên kết với nhau—nếu Emily chết, Hắc Emily cũng không thể sống tiếp được.

Emily nâng tách trà lên, nhìn vào thứ nước trong suốt không màu bên trong, trầm ngâm suy nghĩ.

Cô phải thừa nhận, Hắc Emily có lý.

Hiện tại điện thoại của Emily không có tín hiệu, và cô cũng không thể rời khỏi qua cửa chính.

Nếu cứ tiếp tục ngồi yên chờ đợi như vậy, rõ ràng là sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra.

Lúc này, trở thành “hầu gái” dường như là cách giải quyết duy nhất trong hiện tượng Dị Thường lần này.

Chỉ bằng cách trở thành một hầu gái, Emily mới có thể tiếp cận được phòng chứa đồ để điều tra manh mối.

“Được rồi… chắc là tôi sẽ miễn cưỡng… làm hầu gái một thời gian vậy.”

Emily thở dài, biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác.

Trước khi đến đây, cô từng tò mò không biết quán cà phê hầu gái trông như thế nào. Bây giờ thì cô sẽ được trải nghiệm trực tiếp—với tư cách là một hầu gái.

“Tuyệt vời quá!” Hắc Emily reo lên đầy hào hứng.

“Sì Tốp! Tôi làm việc này vì nhiệm vụ, không phải vì mấy sở thích kỳ quái đâu nhé.” Emily khẽ nói, nhấn mạnh.

Sau khi đã quyết định, Emily ngồi yên tại chỗ, chờ đợi ông chủ của quán cà phê, Helix, đến.

Chẳng bao lâu sau, Helix từ phòng kho bước ra, tay cầm một tách cà phê, chậm rãi đi về phía Emily.

“Tiểu thư, đây là món đặc sản của quán. Vì đây là lần đầu tiên cô đến, nên ly này miễn phí.”

Helix mỉm cười ấm áp khi đưa ly cà phê cho cô bé, ánh mắt ánh lên chút khao khát khó diễn tả.

“Xin hãy uống khi còn nóng; để nguội sẽ không ngon đâu.”

Emily nhìn tách cà phê, hơi nhíu mày.

Cô không muốn uống bất cứ thứ gì từ quán cà phê này—không phải trà trước đó, mà cũng không phải cà phê bây giờ.

Chất lỏng màu nâu bốc hơi nghi ngút thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại chẳng có mùi cà phê gì cả, nhạt nhẽo như nước lọc.

Emily gần như chắc chắn cả hai loại nước uống đều có điều gì đó đáng ngờ.

“Xin lỗi, hiện tại tôi không khát.”

Cô bé nhẹ nhàng đẩy tách cà phê ra xa.

“À… thật đáng tiếc.” Helix thở dài nhẹ, trong giọng nói mang chút thất vọng. Nhưng rất nhanh, ông ta đã lấy lại vẻ điềm tĩnh.

“Cô có cần thêm dịch vụ nào khác không?” Helix hỏi, không chịu từ bỏ dễ dàng.

Qua cách cư xử, rõ ràng ông ta rất quan tâm đến Emily. Ông ta sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích.

Emily hạ giọng, kiên quyết nói: “Ông chủ, trước khi vào đây tôi có thấy bảng tuyển dụng của quán. Hiện tại ông vẫn đang tuyển hầu gái đúng không?”

Helix hơi sững lại, rồi lập tức tỏ ra vui mừng: “Tiểu thư, cô định ứng tuyển vị trí hầu gái sao? Tuyệt vời! Không thành vấn đề!”

“Với nhan sắc và khí chất của cô, chắc chắn cô sẽ trở thành ‘gương mặt đại diện’ của quán. Mỗi tháng lương sẽ ít nhất là vài ngàn đồng Yan!”

Helix gần như không kiềm chế được sự phấn khích, bắt đầu vẽ nên viễn cảnh rực rỡ cho Emily.

“‘Gương mặt đại diện’? Nghe cứ sai sai thế nào ấy nhỉ…”

Emily nghĩ thầm, nhưng cô quyết định không để ý đến những lời thổi phồng đó.

“Tôi có cần ký hợp đồng gì không?” cô cẩn trọng hỏi.

“Không, không!” Helix liên tục xua tay. “Không cần mấy thủ tục phiền phức đó đâu. Nếu cô đồng ý, tôi có thể trả lương ngay bây giờ.”

Helix có vẻ cực kỳ nôn nóng, như thể sợ cô đổi ý.

“Được rồi, vậy tôi sẽ tham gia.”

Emily khẽ gật đầu, biểu thị rằng cô đồng ý nhận việc.

“Tuyệt vời, tiểu thư! Tên cô là gì vậy?” Helix hỏi nhỏ, cố gắng giấu đi sự phấn khích.

“Emily.”

“Cứ gọi tôi là Emily,” cô nói khẽ.

“Không vấn đề gì, tiểu thư Emily!”

Helix đưa tay ra bắt, nhưng Emily không bắt lại, khiến ông ta hơi sững người.

Thay vào đó, cô liếc nhìn những hầu gái xung quanh rồi hỏi: “Công việc này có điều gì đặc biệt cần lưu ý không?”

“Quán chúng tôi không quá nghiêm khắc đâu. Chỉ cần làm đúng theo quy tắc của hầu gái là được.”

Helix lắc đầu, rồi lấy từ túi áo ra một tập giấy trắng nhỏ, đưa cho Emily.

Dù gọi là sổ tay, nhưng thực chất chỉ là vài tờ giấy A4 ghim lại, với dòng chữ to in trên bìa:

【Quy Tắc Ứng Xử Của Hầu Gái – Quán Cà Phê Lung Linh】

【Chào mừng đến với quán. Vui lòng tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc sau】

Hầu gái phục vụ khách hàng. Ca làm 8 tiếng/ngày, có thể chọn sáng hoặc tối.

Đây là quán cà phê nghiêm chỉnh, bạn có thể từ chối yêu cầu vô lý từ khách. Tuy nhiên, không được từ chối yêu cầu của ông chủ.

Mọi lời ông chủ nói đều vì sự an toàn và sức khỏe của bạn. Ông chủ sẽ không hại bạn, vì vậy hãy thực hiện đầy đủ yêu cầu.

Quán có ký túc xá và phục vụ ba bữa mỗi ngày. Không được đặt đồ ăn bên ngoài hoặc mang đồ ăn riêng vì không hợp vệ sinh.

Quán sẽ cung cấp đồ uống sức khỏe hàng ngày. Vui lòng uống đầy đủ và đúng giờ.

Nếu gần đây bạn thấy có dấu hiệu 'giảm trí nhớ', hãy lập tức báo với ông chủ và đến 'phòng y tế' nhận thuốc.

Vui lòng bỏ qua những tiếng động bất thường trong ký túc xá. Điều này là bình thường. Tòa nhà quán cũ nên hệ thống ống nước có vấn đề, không cần lo lắng.

Đọc xong, Emily chỉ có một nhận xét:

“Kỳ lạ thật.”

Bề ngoài thì bảy điều này có vẻ bình thường, nhưng nhìn kỹ lại thì toàn là dấu hiệu cảnh báo.

Yêu cầu 'đặc biệt' của ông chủ, 'đồ uống sức khỏe' bí ẩn, căn bệnh 'giảm trí nhớ'… và cả những âm thanh lạ trong ký túc xá.

Không có gì nghe có vẻ bình thường cả, và Emily chắc chắn sẽ không hạ thấp cảnh giác.

‘Thôi… nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì. Chuyện gì đến thì đến vậy.’ Emily tự nhủ.

Vì đã phóng lao rồi, cô đành phải theo lao thôi.

Hối hận hay sợ hãi cũng không giúp được gì. Chỉ có can đảm và quyết tâm mới giúp cô sống sót.

“Tiểu thư Emily, mời cô theo tôi. Chúng ta sẽ lấy đồng phục trong kho,” Helix mỉm cười nói.

Emily khẽ gật đầu, đứng dậy, bước theo Helix vào trong khu vực kho.

Vừa bước vào, Emily nhận ra kho chứa kéo dài như một hành lang sâu hun hút. Tuy nhiên, bên trong không có đèn nên cô không nhìn rõ xung quanh.

Sau khi đi khoảng một phút, Helix đưa cô đến một căn phòng sáng trưng chứa đầy đồng phục hầu gái trắng đen.

“Tất cả đều đã được giặt sạch. Cô cứ chọn bộ nào mình thích, tiểu thư Emily.”

Nói xong, Helix quay người rời đi để cô thay đồ riêng tư.

“Emily, nhanh lên, nhanh lên, mặc vào đi!” Hắc Emily hào hứng thúc giục.

Emily khẽ thở dài, chọn bộ đồng phục có kích thước nhỏ nhất.

Không cởi chiếc váy hiện tại, cô mặc thẳng bộ đồng phục trắng đen ra ngoài.

“Ugh… nặng quá…”

Mặc hai lớp khiến cô cảm thấy hơi mệt.

Dù vậy, nhờ vóc dáng nhỏ nhắn, dù mặc hai lớp váy cô vẫn trông không hề kỳ cục.

Thay xong, Emily lơ đãng nhìn mình trong gương.

“Nghĩ lại thì… cái vòng cổ này cũng là một phần của đồng phục à?”

Emily kéo nhẹ chiếc vòng cổ đen trên cổ mình. Trên làn da trắng ngần của cô, nó trông đặc biệt thanh nhã.

“Tui thấy đẹp lắm đó (≧▽≦),” Hắc Emily bình luận ngay lập tức.

“Nói thì dễ, cô có phải là người đang mặc đâu (눈_눈).”

“Thì bé mặc gì mà chẳng đẹp.”

Emily thở dài bất lực rồi rời khỏi phòng chứa đồ.

Helix đã đứng chờ sẵn trước cửa.

Thấy cô đã thay xong, ông mỉm cười nói: “Tiểu thư Emily, tôi sẽ đưa cô đi tham quan để làm quen với quán.”

Emily khẽ đáp “ừ” và đi theo Helix chậm rãi dọc theo hành lang.

“Đây là phòng y tế… kia là nhà bếp…”

Helix chỉ vào từng căn phòng dọc lối đi, giới thiệu một cách điềm tĩnh.

Vì ông ta đang bịt mắt, Helix không thể thấy được vẻ mặt của Emily.

Lợi dụng điều đó, cô lặng lẽ lấy mặt nạ cáo bạc từ Nhẫn Không Gian của mình và đeo vào.

Chỉ trong tích tắc, sự hiện diện của cô biến mất vào bóng tối.

Ngay từ lúc bước vào kho, Emily đã đạt được mục tiêu thực sự của mình. Cô sẽ không để Helix dắt mũi thêm nữa.

Do ảnh hưởng từ mặt nạ hồ ly, phải mất gần năm phút Helix mới nhận ra Emily đã biến mất.

Ông ta nhẹ nhàng tháo khăn bịt mắt xuống và đảo mắt quan sát xung quanh.

“Con chim trong lồng của ta… đã thoát khỏi lồng rồi.”

Helix chậm rãi nói từng chữ.

Nhưng trên gương mặt ông ta không hề có chút tức giận hay lo lắng—chỉ có một nụ cười nhẹ đầy ẩn ý.

Như thể… tất cả vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.