Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

52 7065

Imperfect Girl

(Đang ra)

Imperfect Girl

NISIO ISIN

Tôi mất đến 10 năm để viết ra cuốn sách này.

11 9

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

268 1251

BLADE & BASTARD

(Đang ra)

BLADE & BASTARD

Kagyu Kumo

Cuộc sống lay lắt, ngập trong thù ghét và tro tàn ấy bắt đầu thay đổi khi hắn gặp gỡ Garbage, một kiếm sĩ trẻ tuổi, tàn dư của một tổ đội bị thảm sát…

3 16

Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Vậy Đâu!

(Đang ra)

Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Vậy Đâu!

Entrail_Jl

Một câu chuyện lấy cảm hứng từ SCP, nhưng mang một màu sắc hoàn toàn mới!

8 20

Chương 02: Tiệm Cafe Bất Ổn - Chap 29: Con Rối Trong Phòng Y

Phòng y tế nằm gần Ký túc xá Hầu gái số 1.

Emily chỉ mất vài phút để đi đến cuối một lối rẽ nhỏ, nơi cô tìm thấy một căn phòng nhỏ khuất sau bức tường.

Không giống như ký túc xá, cửa phòng y tế không khóa; nó chỉ hơi hé mở, như thể ai đó vừa rời đi không lâu.

Trên cánh cửa gỗ nặng treo một tấm biển màu xanh lam, với dòng chữ: 【Phòng Y Tế】.

Emily lấy ra Hồng hoả từ nhẫn không gian, nắm chặt trong tay rồi chậm rãi đẩy cửa bước vào.

Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, một luồng khí lạnh ập đến, có lẽ là từ máy điều hòa trong phòng.

Phòng y tế ánh sáng mờ mịt, chỉ có một bóng đèn vỡ treo lủng lẳng trên trần nhà.

Sau một hồi loay hoay tìm công tắc điện không thấy, cô bé nhỏ nhắn đành phải dựa vào ánh sáng yếu ớt từ điện thoại để khám phá căn phòng.

Căn phòng nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn cả ký túc xá hầu gái.

Ở các góc phòng là vài tủ kính, có vẻ dùng để cất giữ dụng cụ y tế.

Trước các tủ là một chiếc bàn gỗ – là món đồ nội thất duy nhất trong căn phòng. Có vẻ đây là bàn làm việc của bác sĩ.

Một mùi lạ lan tỏa khắp căn phòng.

Nó hăng nồng, giống như thuốc khử trùng, nhưng ngửi kỹ thì khó chịu hơn nhiều so với mùi sát trùng thông thường.

Lông mày Emily khẽ nhíu lại; cô đã đoán ra mùi này là gì.

“Formalin... Tại sao lại có mùi formalin trong phòng y tế chứ…” cô thì thầm.

“Emily, formalin là gì vậy?” Hắc Emily tò mò hỏi.

“Là một loại hóa chất. Mùi rất gắt và có tính ăn mòn,” Emily nhẹ nhàng giải thích. “Ứng dụng chính trong y học là để bảo quản xác chết.”

Thông thường, mùi formalin chỉ xuất hiện ở một nơi – phòng giải phẫu của các trường y.

Nhưng ở đây, trong một phòng y tế nhỏ thế này, mùi ấy lại nồng nặc khắp nơi. Điều đó khiến Emily cảm thấy bất an.

“Bảo quản... xác chết?”

Giọng của Hắc Emily đầy hoài nghi. “Nhưng tui đâu thấy có xác chết nào?”

Phòng y tế rất nhỏ, không có chỗ nào đủ để giấu thi thể cả.

“Tôi cũng không biết. Tìm thêm manh mối đi.”

Emily lắc đầu, tiến về phía chiếc bàn gỗ duy nhất.

Cạch…

Đúng lúc đó, một âm thanh nhẹ vang lên từ phía cánh cửa.

“Emily, nhìn sau lưng bé kìa! Cái gì vậy?!”

Giọng Hắc Emily vang lên gấp gáp trong tai cô.

“Sau lưng?”

Emily lập tức quay đầu lại.

Đằng sau cô, ngay bên ngoài cửa phòng y tế, có một bóng đen đang đứng sừng sững. Ánh mắt vô hồn khóa chặt vào cô…

“Xẹt…”

Emily hít một hơi lạnh, vội vàng nâng tay cầm Hồng Hoả lên thủ thế.

“Ai đó?!” cô thì thầm đầy cảnh giác.

Cái bóng không hề nhúc nhích.

“Nếu không trả lời, tôi sẽ tấn công…”

Emily giơ tay trái lên, bắt đầu tụ nguyên tố nước nơi đầu ngón tay.

Chẳng mấy chốc, một mũi tên bằng nước trong suốt hiện ra trên ngón tay cô.

Không do dự, cô phóng mũi nhọn đó thẳng về phía cái bóng.

Píu!

Ngay khi tiếp xúc, mũi nước vỡ tan thành vô số giọt nhỏ, rơi lả tả xuống sàn.

Nhưng bóng đen kia vẫn không hề có phản ứng.

“Lạ thật…”

Emily cau mày, cẩn thận tiến lại gần cái bóng.

Khi ánh sáng điện thoại rọi tới, cô mới hiểu ra.

Nó không phải người, mà chỉ là mô hình cơ thể người.

Nhiều phòng y tế trưng bày các mô hình nhựa kiểu này – điều đó vốn không kỳ lạ.

Nhưng mô hình trong phòng y tế này lại quá giống thật.

Từ bề ngoài, nó trông như một cô gái trẻ khoảng mười tám tuổi, với khuôn mặt thanh tú và mái tóc được chế tác tinh xảo.

Mô hình mặc một chiếc váy đen trắng dài, rất giống đồng phục hầu gái.

“Ngay cả mô hình trong phòng y tế cũng mặc đồ hầu gái… thẩm mỹ của ai đó thực sự có vấn đề,” Emily lẩm bẩm.

Nghĩ lại, cô cũng vẫn đang mặc đồng phục hầu gái.

Nhưng đó không phải vì cô muốn – bộ đồ này quá nổi bật. Nếu cô vứt bỏ bừa bãi, chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện.

Và nếu đồng phục hầu gái bị tìm thấy, tung tích của cô có thể bị lộ.

Vì sự an toàn, cô buộc phải tiếp tục mặc nó.

Kiểm tra xong mô hình, Emily quay lại bàn làm việc, cẩn thận xem xét mặt bàn.

Không có gì nhiều, chỉ có một cây bút và vài chai nhựa không dán nhãn, bên trong chứa chất lỏng không màu, trong suốt.

Khi cầm một chai lên, giao diện hệ thống của cô lập tức hiện ra trước mắt.

【Dung Dịch Đảo Nghịch】

【Cấp Vật Phẩm: LV? (Không thể xác định)】

【Mô tả: ???】

【Hiệu ứng: ???】

Dãy dấu chấm hỏi khiến cô nhất thời sững sờ.

Đây là lần đầu tiên Hệ thống không thể xác định vật phẩm.

“Emi, có chuyện gì vậy?”

Cô gọi hệ thống của mình.

“Emily, năng lực của Hệ thống gắn liền với thuộc tính của bé,” Hắc Emily giải thích nhẹ nhàng. “Nếu bé không nhìn thấy hiệu ứng, nghĩa là vật phẩm đó cấp quá cao. Hoặc nói đúng hơn… với sức mạnh hiện tại, tốt nhất bé không nên biết nguồn gốc của nó.”

“Nếu không, bé có thể bị loạn trí… hoặc tệ hơn, bị một sinh vật Dị Thường để ý.”

Emily hiểu Hắc Emily nói đúng. Hệ thống đang cố bảo vệ cô.

Nếu tiếp cận một thứ không thể lý giải khi bản thân chưa đủ mạnh, cô có thể mất lý trí.

Nếu nhẹ thì bị rối loạn tinh thần, nặng thì phát điên vĩnh viễn.

“Haizz…”

Cô nhẹ nhàng đặt chai thuốc xuống, rồi mở ngăn kéo bàn.

Lạch cạch~

Ngay khi kéo ra, âm thanh kim loại va chạm vang lên bên trong.

Tò mò, Emily cúi người nhìn kỹ và phát hiện một bộ dụng cụ kỳ lạ được giấu trong đó.

“Dây kim loại… keo dán… kim khâu…”

Dùng ánh sáng điện thoại, cô soi kỹ hơn.

“Tại sao bàn làm việc của bác sĩ lại chứa mấy thứ kỳ quặc này?”

Cô không thể hiểu nổi.

Cạch…

Đột nhiên, lại một âm thanh khẽ vang lên sau lưng cô.

Không hiểu vì sao, một nỗi sợ hãi vô hình trùm lấy toàn thân.

Vù!

Ngay sau đó, một luồng gió lạnh vụt qua đầu cô. Emily theo phản xạ cúi thấp người xuống.

Qua phản chiếu từ màn hình điện thoại, cô bắt gặp một cánh tay trắng bệch lướt qua ngay trên đầu.

“Cái quái gì vậy…!”

Cô lập tức xoay người.

Đứng trước mặt cô là một hình dáng nhỏ nhắn, chính là mô hình hầu gái trước đó vẫn bất động trong góc phòng.

Nhưng giờ, nó đã chuyển động.

Mô hình nhìn chằm chằm Emily, đôi mắt vô cảm, lạnh lùng.

Ngay lúc đó, giao diện hệ thống lại hiện lên.

【Phát hiện sinh vật Dị thường. Đang phân loại…】

【Quét hoàn tất】

【Tên Sinh Vật: Con Rối Hầu Gái】

【Mức độ Nguy hiểm: Cấp C】

【Loại Thực thể: Hình Người】

“Sinh vật Dị thường cấp C…!”

Nghiến răng, Emily lăn người sang bên, kéo giãn khoảng cách.

Thực thể Dị thường được xếp hạng từ cao đến thấp: SSS, S, A, B, C, và cuối cùng là D.

Con “Rối Hầu Gái” này là cấp C.

Dù không quá mạnh mẽ, nhưng với Emily – người chỉ có sức chiến đấu cấp 5 – thì đây là một đối thủ nguy hiểm.

“Hệ thống ơi là Hệ thống… lần đầu gặp sinh vật Dị thường, lại ném cho tôi một quả bom thế này....”

Cô siết chặt Hồng Hoả, ánh mắt không rời con rối, không dám lơi lỏng dù chỉ một giây.

Thông thường, Thực thể cấp D chỉ mạnh ngang người trưởng thành bình thường.

Nhưng cấp C thì vượt trội ở ít nhất một khía cạnh: sức mạnh, tốc độ hoặc thứ gì đó khác.

Con rối mặc đồng phục hầu gái, chậm rãi quay đầu nhìn cô.

Toàn thân nó phát ra luồng khí lạnh, kèm theo mùi formalin gây buồn nôn.

“Được thôi… đến đây đi.”

Emily nhẹ nhàng vuốt chuôi dao. Cô biết… trận chiến này là không thể tránh khỏi.