Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

52 7065

Imperfect Girl

(Đang ra)

Imperfect Girl

NISIO ISIN

Tôi mất đến 10 năm để viết ra cuốn sách này.

11 9

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

268 1251

BLADE & BASTARD

(Đang ra)

BLADE & BASTARD

Kagyu Kumo

Cuộc sống lay lắt, ngập trong thù ghét và tro tàn ấy bắt đầu thay đổi khi hắn gặp gỡ Garbage, một kiếm sĩ trẻ tuổi, tàn dư của một tổ đội bị thảm sát…

3 16

Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Vậy Đâu!

(Đang ra)

Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Vậy Đâu!

Entrail_Jl

Một câu chuyện lấy cảm hứng từ SCP, nhưng mang một màu sắc hoàn toàn mới!

8 20

Chương 02: Tiệm Cafe Bất Ổn - Chap 31: Sự Thật Vả Kẻ Chủ Mưu

"Cơ thể tôi... đau quá, tôi van xin cô... làm ơn, làm ơn hãy giải thoát cho tôi!"

Khuôn mặt của con rối hầu gái vẫn giữ nụ cười bất động thường trực. Thế nhưng, giọng nói của nó hoàn toàn vô cảm.

Nó cứ lẩm bẩm mấy câu như “giết tôi đi...” khi từng bước, từng bước tiến gần đến Emily.

Thấy cảnh này, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Emily.

"Thuốc... búp bê... sợi chỉ... mất trí nhớ."

Ghép nối tất cả những manh mối lại trong đầu, Emily lập tức hiểu ra toàn bộ sự thật của vụ việc.

Thứ gọi là "con rối hầu gái" thật ra được làm từ những cô gái trẻ mất tích.

Kẻ đứng sau quán cà phê hầu gái này đã dùng lời hứa hẹn về mức lương cao để dụ dỗ những cô gái nghèo, không người thân vào làm việc.

Một khi bước chân vào, họ sẽ không bao giờ có cơ hội rời khỏi.

Dưới ảnh hưởng của khu vực Dị Thường, họ dần dần mất đi ký ức, trong khi cơ thể từ từ trở nên “hoàn hảo”, theo nghĩa là “nhựa hóa”.

Sự biến đổi diễn ra chậm, nhưng dung dịch đảo nghịch đã đẩy nhanh quá trình đó.

Emily từng nghe nói về thuốc hoạt hóa — một loại dược phẩm hiếm có thể khiến vật vô tri chuyển động. Một giọt nhỏ lên đá hay gỗ cũng có thể khiến chúng có ý thức.

Nhưng biến thể đảo nghịch thì hoàn toàn trái ngược — nó biến sinh vật sống thành những vỏ rỗng, không còn tư duy...

Âm thanh kỳ lạ mà các cô gái từng nghe vào ban đêm, thực chất là tiếng bước chân của những con rối.

Và cuối cùng, khi ký ức của các cô gái biến mất hoàn toàn, và cơ thể họ gần như biến đổi xong, kẻ đứng sau sẽ đưa họ vào phòng y tế để hoàn tất quá trình biến họ thành con rối điều khiển bằng chỉ.

Khi mọi thứ đã được xâu chuỗi rõ ràng, nhìn lại con rối trước mặt, trong lòng Emily chỉ còn lại thương xót... và đau buồn.

"Tôi sẽ báo thù cho các cô, tôi hứa..."

Cúi đầu nhẹ, Emily siết chặt chuôi Hồng Hoả trong tay.

"Nhưng trước hết, tôi phải sống sót. Vậy nên... xin hãy tha thứ cho tôi."

Cô gái trẻ giơ cao con dao, ánh mắt kiên định, không chút do dự.

"Giờ thì... để tôi giải thoát cho cô."

Vừa nói, Emily vận dụng sức mạnh nguyên tố. Những giọt nước tinh khiết lơ lửng quanh người cô, chuyển động theo ý nghĩ.

"Emily, có vẻ như cả trái tim lẫn đèn tín hiệu không phải là điểm yếu của nó. Giờ ta làm gì đây?"

Hắc Emily, người đang quan sát từ bên cạnh, bắt đầu lo lắng cho cô gái trẻ.

Đúng như cô nói, trái tim và đèn tín hiệu của con búp bê đã bị phá hủy, nhưng nó vẫn không dừng lại.

Emily lắc đầu nhẹ, thì thầm:"Emi, cô đã từng xem biểu diễn rối bao giờ chưa?"

"Biểu diễn rối á?"

Hắc Emily khựng lại một giây, rồi trả lời bản năng:"Tui có xem... nhưng chỉ trên TV thôi."

Emily gật đầu rồi hỏi tiếp:"Tốt. Vậy cô nói xem, thứ gì là quan trọng nhất để khiến một con rối chuyển động?"

Hắc Emily suy nghĩ một lúc, rồi ánh mắt chợt sáng lên.

"Là sợi chỉ! Những sợi chỉ điều khiển!"

"Chính xác."

Emily khẽ cắn môi rồi nói nhỏ:"Dù là rối gỗ trong rạp xiếc hay rối bóng trong vở diễn, chúng chỉ chuyển động khi có người điều khiển bằng chỉ."

Trước đó, khi lục tìm bàn làm việc trong phòng y tế, cô đã phát hiện một loại sợi kim loại kỳ lạ.

Khi đó, cô từng thắc mắc tại sao trên bàn bác sĩ lại có thứ như vậy, nhưng giờ thì… tất cả đã rõ.

Không nghi ngờ gì nữa, con rối hầu gái trước mặt đang bị một thế lực nào đó điều khiển.

Và những sợi chỉ đó chắc chắn nằm đâu đó trên cơ thể nó.

Nếu cắt được những sợi đó, con rối sẽ mất hoàn toàn khả năng di chuyển.

Tuy nhiên, phòng y tế quá tối — ánh sáng yếu ớt khiến việc tìm ra chúng là điều không thể.

Vậy nên, trước khi nó phát cuồng, Emily lập tức lao ra khỏi phòng y tế, định kết thúc trận chiến ở hành lang sáng hơn một chút.

Một phút sau, con rối xuất hiện, đuổi theo cô.

Lần này, miệng nó im lặng, không còn van xin như trước.

Nó chỉ nhìn Emily với ánh mắt vô hồn, vẫn giữ nụ cười cứng ngắc trên môi.

"Dấu vết ý thức cuối cùng... biến mất rồi. Tôi xin lỗi..."

Emily cúi đầu nhẹ và thì thầm một lời xin lỗi.

Giờ thì cô hiểu, trái tim của cô gái có lẽ là phần cuối cùng còn sót lại của con người trong nó.

Bằng cách phá hủy nó, cô đã xóa đi chút nhân tính cuối cùng còn tồn tại.

Nhưng Emily không còn thời gian để tiếc nuối. Con rối hầu gái giờ đây đã hoàn toàn vô nhân tính, loạng choạng lao tới với tốc độ kinh hoàng.

Dưới ánh sáng hành lang, những sợi chỉ bạc mỏng hiện lên nhạt nhòa phía trên đầu con búp bê, nối từ các khớp nối, điều khiển từng cử động.

Vừa thấy những sợi chỉ đó, giao diện Hệ Thống lập tức hiện ra trước mắt Emily.

【Linh Hồn Con Rối】

【Cấp độ vật phẩm: LV1 (Không thể nâng cấp)】

【Mô tả vật phẩm: Sợi chỉ kim loại đặc biệt, chế tạo bằng phương pháp đặc biệt. Dùng kết hợp với các công cụ khác để điều khiển chuyển động của búp bê từ xa.】

【Hiệu ứng: Điều khiển chuyển động của Con Rối Chỉ】

"Con Rối..."

Thì thầm một mình, Emily điều khiển những giọt nước xung quanh ngưng tụ quanh lưỡi dao Hồng Hoả.

Vũ khí này không mạnh vì độ cứng hay độ sắc, mà bởi vì nó có thể cộng hưởng với năng lượng nguyên tố.

Cộng hưởng nguyên tố cho phép vũ khí tạm thời hấp thụ đặc tính của nguyên tố đó.

Với nước, con dao trở nên mềm mại, linh hoạt. Với lửa, nó có thể thiêu rụi mọi thứ.

Và bản chất của nước là gì?

"Mềm mại" và "thích nghi".

Ngay khi dao Ngọn Lửa Nhạt tiếp xúc với nguyên tố nước, nó phát ra ánh sáng xanh nhạt.

Dưới sự điều khiển của Emily, lưỡi dao cứng ngắc bắt đầu mềm đi, ánh đỏ uốn lượn như được bao phủ bởi dòng nước.

Không chần chừ thêm giây nào, Emily lao thẳng tới.

Bước chân cô nhẹ và nhanh, như một chú thỏ trắng lao qua bóng tối — linh hoạt, mong manh, nhưng chết người.

Trong chớp mắt, cô thu hẹp khoảng cách, nhắm thẳng vào những sợi chỉ linh hồn phía trên đầu con rối.

Cảm nhận được mối đe dọa, con rối không đứng yên. Đôi mắt nó lóe sáng ánh vàng, lập tức bước vào trạng thái cuồng nộ.

Nó giơ cả hai tay lên chặn hai bên, như muốn phong tỏa mọi hướng tấn công của Emily.

Nhưng đúng khoảnh khắc đó, Emily xoay cổ tay.

Lưỡi dao bạc, giờ đây mang đặc tính nước, kéo dài thành một đường cong mềm mại, như làn sóng lướt qua lớp phòng thủ của con rối.

Nước có thể thích nghi — và con dao cũng vậy.

"Ngũ Thế Diệt Thần, Thế Thứ Nhất."

Emily hít một hơi sâu, thì thầm:"Sóng Kép..."

XOẸT!

Trong khoảnh khắc, Hồng Hoả cắt xuyên toàn bộ những sợi chỉ bạc phía trên đầu con búp bê, chém đứt tất cả trong một nhát.

Dù hình dạng như nước chảy, lưỡi dao vẫn sắc bén đến rợn người.

RẦM...!

Ngay khi sợi chỉ linh hồn bị cắt đứt, con búp bê hầu gái đổ sập xuống như một cánh diều đứt dây — bất động và không còn sinh khí.

Khi nó ngã xuống, nhiều thông báo mới hiện lên trước mắt Emily:

【Giấy phép Thợ Săn Tăng cấp】

【Vũ khí “Hồng Hoả” Tăng cấp】

【Sinh vật Dị Thường “Con Rối Chỉ” bị tiêu diệt, thông tin sinh vật được cập nhật】

【Tên thực thể: Rối Chỉ (Trước kia: Xin Lan)】

【Mức độ nguy hiểm: Cấp C】

【Loại: Hình Người】

【Chi tiết: Cô gái tên Xin Lan, 17 tuổi. Làm việc tại quán cà phê hầu gái từ ngày 14/03/2001; bị biến thành Rối Bằng Chỉ vào ngày 27/04/2001.】

Emily thở dài nhẹ, rồi quỳ xuống, nhẹ nhàng khép mắt cho con búp bê.

Bốp... Bốp...Bốp

Bất ngờ, một tràng vỗ tay vang lên từ cuối hành lang.

Một người đàn ông cao ráo bước ra từ bóng tối.

Đó là Helix, chủ của quán cà phê hầu gái này.

Helix từ từ vỗ tay, như thể thật sự ấn tượng với hành động của Emily.

"Tôi từng nghĩ, Emily à, cô chỉ là một chú chim nhỏ dễ thương." Helix mỉm cười, đôi bàn tay mang găng đen thả lỏng hai bên.

Từ đầu ngón tay găng, vài sợi chỉ mảnh, trong suốt như tơ hiện ra...

"Nhưng giờ, có vẻ... ‘một con mèo hoang khôn khéo’ hợp với cô hơn nhiều."