Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

52 7065

Imperfect Girl

(Đang ra)

Imperfect Girl

NISIO ISIN

Tôi mất đến 10 năm để viết ra cuốn sách này.

11 9

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

268 1251

BLADE & BASTARD

(Đang ra)

BLADE & BASTARD

Kagyu Kumo

Cuộc sống lay lắt, ngập trong thù ghét và tro tàn ấy bắt đầu thay đổi khi hắn gặp gỡ Garbage, một kiếm sĩ trẻ tuổi, tàn dư của một tổ đội bị thảm sát…

3 16

Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Vậy Đâu!

(Đang ra)

Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Vậy Đâu!

Entrail_Jl

Một câu chuyện lấy cảm hứng từ SCP, nhưng mang một màu sắc hoàn toàn mới!

8 20

Chương 02: Tiệm Cafe Bất Ổn - Chap 26: Người Đàn Ông Bịt Mắt Và Dàn Hầu Gái Hoàn Hảo

Nghe thấy tiếng bước chân từ xa, tim Emily như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô nắm chặt con dao găm, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.

Cộp… cộp…

Tiếng giày da mỗi lúc một gần.

“Là người sao? Hay là quái vật? Hoặc… một sinh vật Dị Thường?”

Emily căng thẳng tột độ, đảo mắt nhìn quanh…

Nhưng không gian trong quán cà phê quá tối.

Dù đang là ban ngày, ánh nắng từ bên ngoài dường như không thể xuyên qua lớp kính. Vì thế, Emily gần như không thấy gì rõ ràng.

Cọt kẹt~

Đúng lúc đó, một âm thanh mở cửa vang lên từ góc quán. Có vẻ như cửa phòng kho vừa được mở ra.

Một bóng đen từ từ hiện ra từ trong bóng tối, chậm rãi tiến về phía Emily.

Trên chân người đó là một đôi giày da màu đen – chính là nguồn gốc của tiếng bước chân ban nãy.

Dựa theo vóc dáng và trang phục, có thể đoán đó là một người đàn ông.

“À… Cửa tiệm nhỏ bé này đã lâu lắm rồi không có khách ghé qua. Em là vị khách đầu tiên trong suốt nửa năm nay đấy.”

Người đàn ông dừng lại trước mặt Emily, ăn mặc chỉnh tề với bộ vest và đội một chiếc mũ chóp cao. Trông ông ta khoảng chừng ba mươi tuổi.

Xét về vẻ ngoài, ông ta có vẻ là một người bình thường. Tuy nhiên, đôi mắt ông lại bị bịt kín bằng một tấm vải đen, che hoàn toàn tầm nhìn.

“Thiếu nữ xinh đẹp, chào mừng em đến với Quán Cà Phê Hầu Gái Lung Linh. Xin hỏi, em muốn sử dụng loại dịch vụ nào?”

Người đàn ông lịch sự cúi chào Emily.

“Người này… có vẻ không phải sinh vật Dị Thường.”

Giọng của Hắc Emily vang lên nhẹ nhàng bên tai cô.

“Thật sự nhìn không giống…” Emily đáp lại thầm trong đầu.

Dù vậy, con dao găm trong tay cô vẫn không hề lơi lỏng.

Theo thông tin từ Hội Mạo Hiểm Giả, chủ của quán cà phê này là một người đàn ông tên Helix, được cho là vẫn còn sống nhưng đang bị sinh vật Dị Thường đe dọa.

Nếu Emily đoán không sai, thì người đàn ông bịt mắt trước mặt cô chính là Helix.

“Ông là chủ quán này sao?” Emily hỏi cẩn trọng, giọng nhỏ nhẹ.

Người đàn ông khựng lại một chút, rồi mỉm cười gật đầu.

“Đúng vậy, ta là Helix, người sở hữu quán cà phê này,” ông ta nói một cách ấm áp. “Giọng nói của em thật dễ chịu… Chắc hẳn em là một cô bé đáng yêu lắm.”

Ông ta phất tay, và ngay lập tức đèn trong quán sáng lên, xua tan bóng tối ngột ngạt.

“Nếu được… ta có thể nhìn thấy khuôn mặt em không?”

Helix nhẹ nhàng đưa ra lời đề nghị.

Giọng điệu của ông ta mang theo sự thân thiện kỳ lạ – một ảnh hưởng khiến Emily bắt đầu buông lỏng cảnh giác.

“Nếu muốn nhìn thì ông chỉ cần tháo khăn bịt mắt ra thôi. Hỏi tôi làm gì?”

Emily không trả lời trực tiếp.

Dù sự cảnh giác đã phần nào dịu lại, lý trí vẫn giữ cô tỉnh táo.

Tấm khăn bịt mắt màu đen kia rõ ràng có điều gì đó bất thường. Chừng nào chưa xác định được, cô sẽ không tùy tiện đồng ý.

“À… tiếc thật. Nhưng em nói đúng, mắt nằm trên mặt ta mà…”

Helix thở dài nuối tiếc, rồi từ từ tháo khăn bịt mắt ra, để lộ đôi mắt của mình.

Đôi con ngươi của ông màu xám, nhưng ngoài ra trông không khác người bình thường.

Nhưng khoảnh khắc ông nhìn thấy Emily, ông ta đứng sững lại.

“Thật… thật không thể tin được… em xinh đẹp đến mức nào…”

Bên dưới chiếc váy trắng tinh khôi là dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai. Làn da trắng hồng, đôi mắt tím lấp lánh như đá quý, mái tóc trắng dài lấm tấm giọt mưa…

Lúc này đây, Emily trông chẳng khác nào một búp bê bước ra từ truyện cổ tích.

Helix ngây người ngắm nhìn cô, như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật vô giá.

“Thưa ông, xin hãy giữ phép lịch sự.”

Emily hắng giọng nhẹ, kéo ông ra khỏi cơn mê.

“À… xin lỗi. Ta thật thất lễ…”

Helix bừng tỉnh, vội vàng đeo lại khăn bịt mắt, rồi lấy lại vẻ điềm tĩnh như lúc đầu.

“Mời em cứ tự nhiên, hãy chọn bất kỳ chỗ ngồi nào em thích,” Helix mỉm cười nói.

Không tiện từ chối, Emily cất con dao găm Hồng Hoả vào nhẫn không gian, rồi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.

“Emi, ông Helix này trông chẳng giống người đang bị đe dọa gì cả…” Emily suy nghĩ thầm.

“Chính xác. Tui cũng nhận thấy điều đó,” Hắc Emily thì thầm. “Vậy nên bước tiếp theo, chúng ta cần moi chút thông tin từ ông ta.”

“Tôi lo đánh nhau, còn cô thì ngồi đó hỏi cung chứ gì? (눈_눈)”

“Tui sẽ cổ vũ cho bé hết mình (^ω^)”

“… Lượn đi.”

Đánh nhau lúc này là không khả thi. Trước khi biết rõ thân phận thật sự của Helix, Emily không định manh động.

Chưa kể, với sức chiến đấu hiện tại chỉ ở mức “5”, cô chưa chắc có thể thắng nổi một người trưởng thành.

“Thiếu nữ, em có muốn gọi đồ uống gì không?”

Thấy Emily đã ngồi, Helix đưa cho cô một thực đơn.

Cô nhận lấy nhưng chưa mở ra ngay.

“Chủ quán, bảng hiệu của ông ghi đây là quán cà phê hầu gái, đúng không? Vậy sao tôi không thấy một cô hầu gái nào?”

Helix chớp mắt, rồi mỉm cười nhẹ. “À, xin lỗi nhé. Lâu quá không có khách, ta suýt quên mất đặc sản của quán… Đừng lo, các hầu gái sẽ đến ngay thôi.”

Là chủ một quán hầu gái, Helix đã tiếp đủ kiểu khách, nên cũng chẳng nghi ngờ gì câu hỏi của Emily.

Emily gật đầu, hơi chần chừ trước khi nói tiếp.

Sau một lúc suy nghĩ, cô thăm dò: “Chủ quán, tôi từng có một người bạn rất thân tên là Li Man… nhưng dạo gần đây, tôi lại không nhớ rõ về cô ấy nữa.”

“Tôi chỉ biết cô ấy từng làm việc ở đây. Ông có biết cô ấy giờ đang ở đâu không?”

Li Man, cô gái đầu tiên biến mất ở nơi này.

Nghe cái tên đó, nét mặt của Helix thoáng cứng lại. Tay ông ta, đang định rót trà, dừng giữa không trung.

Vài giây sau, ông lấy lại bình tĩnh, mỉm cười và tiếp tục rót trà.

“Li Man à? Ta không biết cô gái đó. Cô ấy từng làm ở đây sao? Nếu vậy chắc là lâu lắm rồi… ta không nhớ rõ nữa.”

Helix lắc đầu.

Emily không thấy có biểu hiện dối trá nào rõ ràng trên gương mặt ông.

Rót trà xong, Helix chỉ về phía phòng kho.

“Thiếu nữ, ta cần lấy vài món đồ trong kho. Em cứ tự nhiên nhé.”

Nói rồi ông quay lưng rời đi, không ngoái lại.

Nhìn theo bóng lưng ông, Emily chỉ biết lắc đầu bất lực.

‘Ông ta nói thật… hay đang nói dối?’

Cô không thể chắc chắn. Emily chưa bao giờ giỏi trong việc đọc vị con người.

Một phút sau, cánh cửa kho lại mở ra. Nhưng lần này, không phải Helix, mà là vài cô gái trẻ bước ra, ai cũng nở nụ cười tươi tắn.

Họ đều mặc đồng phục hầu gái giống hệt nhau, bước đi duyên dáng và cúi chào Emily.

Các hầu gái của quán này đều có ngoại hình hoàn hảo cả về vóc dáng lẫn khuôn mặt.

Dù không ai có thể sánh bằng Emily, nhưng mỗi người đều xinh đẹp đến mức làm nghiêng nước nghiêng thành.

“Tiểu thư, em có muốn sử dụng dịch vụ massage không?” một cô hầu gái hỏi với nụ cười dịu dàng.

Ở đây, “massage” đương nhiên là theo nghĩa đen.

“Không cần đâu.” Emily phất tay, từ chối.

Dù gì cô cũng đã quá quen với mấy màn “massage” ở nhà từ đám hầu gái háo sắc rồi. Giờ chỉ cần nghĩ đến tay hầu gái là cô đã thấy ớn lạnh chứ chẳng còn thấy dễ chịu gì nữa.

“Vâng. Chúng em sẽ đứng đợi bên kia. Nếu cần gì, cứ gọi bọn em bất cứ lúc nào.”

Cô hầu gái gật đầu, dẫn cả nhóm lùi ra xa.

Khi nhìn họ rời đi, Emily hơi nhíu mày.

“Sao thế, Emily? Đám hầu gái này chẳng phải rất hoàn hảo sao?” Hắc Emily hỏi nhỏ.

“Họ hoàn hảo thật,” Emily khẽ nhắm mắt, cẩn thận nhấn từng chữ. “Nhưng quá hoàn hảo… đến mức đáng sợ.”

Hắc Emily sững người.

“Ý bé là sao?”

Emily hít một hơi sâu, rồi giải thích khẽ:

“Tôi vừa quan sát làn da của họ rất kỹ… Nó mịn đến mức kỳ lạ, không hề có một vết nhăn hay lỗ chân lông nào.”

“Tôi thậm chí không nhìn thấy cả mạch máu… Như thể lớp da đó không phải da người, mà là… một lớp silicone trắng công nghiệp tinh khiết.”

"Hmmm…”

Hắc Emily rít lên khe khẽ, giọng run run: “Ý bé là… bọn họ không phải con người?”

Emily lắc đầu chậm rãi.

“Tôi chưa thể khẳng định. Mới chỉ là nghi ngờ.”

Cô bé khẽ vén một lọn tóc ra sau tai, chìm vào suy nghĩ.

‘Mọi manh mối… đều chỉ về phía căn kho đó.’

Ánh mắt Emily dừng lại nơi cánh cửa phòng kho nhỏ trong góc quán.

Nhưng với nhiều ánh mắt xung quanh như vậy, lén vào là điều không thể. Mà phá cửa xông vào lại càng không phải cách hay.

‘Phải làm sao đây… phải làm sao…’

Tình hình rơi vào bế tắc, khiến cô bắt đầu lo lắng.

“Emily, tôi có một ý tưởng.”

Đề xuất bất ngờ của Hắc Emily kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Bé có thể… thử nộp đơn làm hầu gái ở đây~”