Vừa mới ngăn chặn thành công "Chiến dịch kiếm bạn trai cho Bách Hợp" của Bồ Công Anh thì ngay lập tức, thư viện đứng trước nguy cơ bị đóng cửa, và kẻ thù trời giáng của Bách Hợp – Hose – lại xuất hiện. Dù đã nỗ lực hết mình để giải quyết vấn đề cực lớn vừa phát sinh, nhưng tất cả mọi cố gắng của tôi đều thất bại thảm hại. Nguy cơ đóng cửa thư viện cuối cùng đã được giải quyết bởi Hose – một người đàn ông ưu tú hơn tôi rất nhiều. Còn hiểm cảnh của Bách Hợp thì được hóa giải khi San-chan, thằng bạn thân của tôi, đã hứa sẽ trở thành bạn trai của cô ấy. Mọi chuyện cứ thế được dàn xếp ổn thỏa. Chỉ trừ mỗi việc tôi tự mình làm hỏng bét rồi bị Bách Hợp thẳng thừng từ chối...
Rồi một tuần nữa trôi qua, đến sáng thứ Hai đầu tuần. Mọi thứ cứ thế mà suôn sẻ tiến triển.
Đầu tiên là kỳ thi cuối kỳ. Dù kết quả chưa có, nhưng tôi cảm thấy mình làm bài rất tốt. Đề cương ôn tập mà Cosmos đưa ra vẫn chuẩn xác như mọi khi, đến Hướng Dương cũng tự hào khoe rằng "Tớ làm được hết!" nên chắc chắn lần này tất cả chúng tôi đều không phải học phụ đạo.
Tiếp đó là giải bóng chày học đường. Cả trường Nishikitsuta lẫn trường Karasushoubu đều đã thắng trận đầu vòng loại giải khu vực một cách an toàn. Thật trùng hợp làm sao khi cả hai trường đều ra quân trận đầu tiên vào thứ Bảy vừa rồi, và đều giành chiến thắng áp đảo. Giới chuyên môn cũng dự đoán, nếu mọi việc suôn sẻ, trận chung kết năm nay sẽ lại là cuộc đối đầu giữa Nishikitsuta và Karasushoubu. Vì trường tôi năm ngoái cũng đạt được thành tích tốt, nên hầu hết học sinh đều kéo đến cổ vũ. Tất nhiên, tôi cũng không ngoại lệ. San-chan – bạn thân tôi đó – ném bóng đang vào phom cực kỳ. Cậu ấy đã thành công phong tỏa toàn bộ đội bạn, không cho đối phương ghi được điểm nào.
Cuối cùng là thư viện. Dù trong kỳ thi số lượng sách mượn có giảm đi đôi chút, nhưng bù lại, số học sinh đến học lại tăng vọt. Cứ đà này thì chắc chắn sẽ ngăn chặn được việc đóng cửa thư viện.
Từ khi bị Bách Hợp từ chối, tôi chưa ghé thư viện lần nào, nhưng đám học sinh trường Karasushoubu thì hình như vẫn qua lại như cơm bữa. Dạo gần đây, chúng còn kết bạn với cả những học sinh không thuộc câu lạc bộ thư viện của trường Nishikitsuta, nghe nói thư viện đang trở thành một nơi giao lưu được nhiều người ưa chuộng.
Người kể tôi nghe những chuyện này chính là Hose. Ngày nào cậu ta cũng đặc biệt ghé qua chỗ tôi trước khi đến thư viện, báo cáo tình hình hiện tại của nơi đó. Hose có vẻ cũng để tâm đến chuyện của tôi và Bách Hợp, còn nói rằng: "Tôi sẽ giúp hai cậu làm hòa." Nhưng tôi đã khéo léo từ chối. Lòng tốt từ tên đó thì tuyệt đối không thể nhận. Hơn nữa, chỉ cần San-chan… à không, chỉ cần trường Nishikitsuta giành vé đi Koshien là mọi chuyện sẽ kết thúc một cách hoàn hảo, viên mãn. Đúng không? Rõ ràng là mọi thứ đang rất thuận lợi mà, phải không?
Hơn nữa, cậu có nhận ra không? Sau bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng tôi cũng đạt được "môi trường sống lý tưởng mà tôi từng theo đuổi". Sáng nào cũng được đi học cùng cô bạn thuở nhỏ đáng yêu Hướng Dương. Đến trường thì có thể trò chuyện phiếm với cô hội trưởng hội học sinh xinh đẹp Cosmos. Mối quan hệ với San-chan cũng vô cùng tốt đẹp. Cậu ấy còn chủ động nói chuyện với tôi, nên sáng nào cả năm đứa chúng tôi – tôi, Hướng Dương, Asunaro và Tsubaki – cũng tụm lại, ba hoa chuyện tào lao rồi cười phá lên. Và cả cái "lời nguyền" từ Bách Hợp mà tôi ghét cay ghét đắng cũng đã hoàn toàn được giải tỏa trong lần này.
Nếu thằng tôi hồi tháng Tư mà nhìn thấy cảnh tượng bây giờ, chắc chắn nó sẽ nói thế này:
"Này này, không phải đây là tình cảnh tuyệt vời nhất sao? Cứ tận hưởng thanh xuân này hết mình đi chứ!"
…Đúng là thế thật. Tôi cũng muốn nói với thằng tôi hồi tháng Tư như vậy. Giờ chỉ cần tôi không bận tâm đến Bách Hợp nữa là được… chỉ cần quên cô ấy đi là xong cả….
Thế mà, lạ lùng thật đấy nhỉ? Không hiểu sao, tôi lại chẳng thể làm được điều đó….
À mà, hiện tại đang là kỳ nghỉ sau thi cử, nên tôi không đến trường. Thế thì, một kẻ trống rỗng hoàn toàn như tôi đang làm gì ư…?
"Hoan nghênh quý khách!"
Tôi đang nỗ lực hết mình làm nhân viên bán thời gian tại "Quán xiên que Yokina" nổi tiếng. Vốn dĩ là ngày nghỉ của tôi, nhưng Tsubaki đã ngỏ ý: "Nếu cậu rảnh thì đi làm thêm không?" nên tôi đành nhận lời theo ý tốt của cô ấy.
Tâm tĩnh như gương, trong veo như nước. Xua đi hết mọi tạp niệm, chỉ chuyên tâm vào công việc làm thêm và…
"Yo~ho! Thằng nhóc láo toét kia~n! Ta đến rồi đây~!"
Chết rồi… một cái cục phiền phức theo nghĩa khác, một người như thể hiện thân của tạp niệm, lại đến rồi…
"À… Mayama-san. Lâu lắm rồi mới thấy ông. Dạo này ông ít ghé qua nên…"
"Ái chà~n! Có khi nào nhớ ta không đó? Đúng là đồ nhóc mít ướt mà~n! Thằng bé này~n!"
Liệu ngay tại đây lúc này, tôi có thể chứng minh rằng cái khay không chỉ dùng để "bưng bê đồ vật" mà còn có tác dụng "đánh người" không nhỉ?
"Hôm nay ta còn dùng ngày nghỉ phép có lương để đến thăm đó~n! Vui muốn chết phải không?"
Chẳng vui tí nào cả. Làm ơn hãy im lặng mà làm việc đi ông ơi.
"À—… xin mời ông vào đây. Món đầu tiên ông gọi là bia tươi với trứng cuộn chiên phải không ạ?"
"Bù~ píp! Sai rồi~n! Từ hôm nay, phải là bia tươi và đậu nành luộc mới đúng~n! Cơ thể ta giờ đã không thể hài lòng với mỗi món trứng cuộn chiên ngon bình thường được nữa rồi~n!"
Cái cơ thể gì vậy trời. Hay là đã trải qua quá trình cải tạo quỷ dị nào rồi?
"Vâng, đã rõ. Xin ông chờ chút ạ."
Thôi thì, tạm bỏ qua ông chú Mayama, người không hiểu sao bỗng trở nên vô cùng kinh tởm, tôi đi vào bếp để báo món. Quả nhiên, món đã được chuẩn bị sẵn, và tôi lại thành người bưng bê. …Haiz.
"Này này, nhóc em! Hôm nay cho ta mượn thằng bé này một lát nữa nhé!"
Khi tôi mang bia tươi và đậu nành luộc ra, ông chú vừa kéo ghế trống bên cạnh vừa hỏi Kanemoto-san xem có cho "mượn" tôi không. Tôi chỉ muốn nói, trước tiên ông ta nên hỏi ý kiến tôi đã chứ.
"À, Mayama-san. Vâng, tôi biết rồi! Nhưng ông cũng vừa phải thôi nhé. Kisaragi-kun còn phải làm việc nữa chứ."
"Tuyệt đối tuân lệnh!"
Tuyệt thật đấy, Kanemoto-san. Đối xử với một ông chú kinh tởm như vậy mà vẫn giữ thái độ như trước, đúng là người đã sống lâu hơn tôi cả một vòng đời có khác. …Mà thôi, tuổi tác chắc cũng chẳng liên quan gì. Dù sao thì, cái ông chú còn lớn tuổi hơn cả Kanemoto-san lại…
"Thôi thôi, ta nói đây~n!"
Chính là cái kiểu này đây.
"Thật ra thì, ta đã làm hòa được với con gái rồi đó! Nhìn thấy cậu, ta nghĩ mình cũng phải cố gắng, nên đã lấy hết dũng khí ra bắt chuyện với nó! Tim cứ đập thình thịch luôn đó nha!"
Cái ông này đúng là như con gái!
"Thế rồi, con bé nhà ta hình như cũng muốn làm hòa với ta, nó liền nói: ‘Ba ơi~! Con làm trứng cuộn chiên rồi này, ba ăn đi~n’ rồi cho ta ăn món trứng cuộn chiên ngon nhất thế giới luôn!"
Nghe câu nói mà cứ thấy có vẻ như ông ta đã thêm thắt nhiều thứ vào, nhưng thôi kệ đi.
Ra vậy, ra vậy. Sazanka và ông chú cuối cùng cũng làm hòa được rồi. Thế thì công sức của tôi cũng coi như không uổng phí. Chắc vì thế mà ông ta mới thành ra cái bộ dạng này đây…. Nhân tiện, chắc vì ở nhà được ăn trứng cuộn chiên rồi nên sang đây mới đổi sang đậu nành luộc. Hóa ra là vậy.
"Hơn nữa này, con bé nhà ta trước đây ăn mặc hơi lố lăng một chút, ta nhắc nhở nên mới xảy ra cãi vã. Nhưng không ngờ, nó còn bỏ cả cái tật đó, bây giờ thì trở nên vô cùng, cực kỳ thanh lịch và đáng yêu! Lần đầu tiên nhìn thấy, ta cứ ngỡ ‘Nữ thần Venus de Milo đến nhà mình ư!?’ cơ đó!"
Hình tượng đó bị mất cả hai tay rồi, ông thấy có ổn không vậy?
"S-vậy ạ… Chúc mừng ông nhé…"
"Đúng thế đúng thế~n! Nên hôm nay ta dùng ngày nghỉ phép để đi mua quà cho con gái đó… Hả? Gì cơ? Chẳng lẽ cái mặt cậu đang muốn xem ảnh con gái ta sao~n? Ra vậy ra vậy~n!"
Tôi còn hứng thú với việc ông ta đã mua quà gì hơn kìa. Ảnh thì tôi thấy cô ấy ở trường mỗi ngày rồi, nên thôi cũng được.
"Không, tôi không cần xem cũng được mà──"
"Ngại ngùng làm gì~n! Nhưng ta biết thừa nha! Thật ra cậu muốn xem lắm đúng không? Hửm? Hừm~? Thôi được rồi~n! Đặc biệt, ta sẽ cho riêng mình cậu xem ảnh con gái ta!"
Ừm, cái này đúng là sự kiện bắt buộc rồi. Có trốn tránh thế nào thì nó vẫn bám theo như hình với bóng ấy nhỉ.
Nhìn màn hình điện thoại ông chú đưa ra, ảnh Sazanka trong vỏ bọc thanh thuần đã lộ diện. Trong ảnh là Sazanka đang cười e thẹn, trông vô cùng ngây thơ trong sáng, thế mà không hiểu sao lại đáng sợ đến lạ. Đúng là cô ấy đã trở nên vô cùng, cực kỳ thanh lịch và đáng yêu thật đấy, nhưng tiếc là cái nết thì… Dù biết là điều không thể, nhưng nếu mà sửa được cái nết ăn nói thô lỗ nữa thì hoàn hảo biết mấy….
"Dễ thương đúng không~n? À mà, dạo này ta không ghé được là vì… này, con gái ta nó nhớ ta nếu ta không ở nhà mà! Kiểu như ta bất đắc dĩ thôi nha? Xin lỗi nha~n!"
"Không sao đâu ạ. Chúc mừng ông đã làm hòa được với con gái nhé."
Mà thôi, so với cái tình trạng phiền phức chết tiệt trước đây thì giờ cũng đỡ hơn rồi. …Hay không nhỉ?
"Ài chà, đúng là ngay cả một thằng khốn nạn như ta, cái thằng cứ thấy áp lực là trút giận lên đám học sinh cấp ba, mà cũng có được hạnh phúc như này! Đời thật tươi đẹp! Kisaragi, ta thật sự, thật sự đã sai rất nhiều! Nhờ có cậu mà ta đã thay đổi rồi đó! Từ giờ cứ tiếp tục nỗ lực làm thêm và học hành cho tốt nhé!"
"Vâng. Ừm… tôi sẽ cố gắng ạ…"
Sau đó, ông ta còn định kể lể thêm một hồi chuyện yêu thương con gái, nhưng tôi cảm thấy một ánh mắt sắc lẹm từ đằng sau, nên đành nói với ông chú: "Tôi phải quay lại làm việc đây" và từ đó trở đi, tôi dốc sức vào công việc.
※
"Cậu vất vả rồi, Joro. Đây, trà của cậu này."
"À, cảm ơn nhé, Tsubaki."
Hoàn thành ca làm việc một cách an toàn, tôi ngồi xuống ghế xếp và nhấp ngụm trà. Phù… Mệt thật.
"Mà này, Joro không đến thư viện nữa à?"
"Khụ!… Khụ khụ!"
"Ơ, lại nữa à? Joro này, cậu cứ phun trà ra đây mãi thế. Bẩn lắm đó."
"K-không… tự dưng cậu nói gì vậy?"
"Nghĩa đen thôi mà."
Thì rõ là không có nghĩa nào khác rồi….
"Làm sao mà đi được chứ. Với lại, dù không có tôi thì thư viện cũng chẳng có vấn đề gì──"
"Không phải vậy đâu."
Gì chứ? Tự dưng lại cắt lời tôi… Chẳng có vấn đề gì hết mà, đúng không? Giờ thư viện đã có rất nhiều người đến. Thế này thì việc đóng cửa chắc chắn sẽ bị hủy bỏ thôi.
"Trong kỳ thi, tôi có ghé qua thư viện giúp đỡ một tay, và thấy Bách Hợp trông hoàn toàn khác mọi ngày, rất ủ rũ. Có lẽ nguyên nhân là đám học sinh trường Karasushoubu. Đặc biệt là Hose. Cậu ta chắc nghĩ mình đang giúp đỡ, nhưng Bách Hợp hình như rất khó chịu."
Hả? Mấy màn tấn công của Hose đáng lẽ đã chấm dứt rồi chứ, nhờ vào lời hứa với San-chan mà? Tsubaki đang nói cái quái gì vậy?
"Không, chuyện đó đã được giải quyết xong rồi mà?"
"Chẳng có gì được giải quyết cả."
Này này, ý cậu là sao? Bách Hợp đã hứa sẽ thành người yêu của San-chan rồi mà. Vậy nên Hose đáng lẽ phải biết điều hơn chứ. Thế mà… Khoan đã. Khi tôi hỏi Hose: "Nếu Bách Hợp có bạn trai thì cậu sẽ làm gì?", cậu ta đã nói gì nhỉ?
Tên đó…
"Khi đó, tôi sẽ thành thật chúc phúc cho cô ấy. Tôi nghĩ việc Sumireko (Bách Hợp) được hạnh phúc là một điều rất tốt. Dù… có hơi buồn một chút."
…Không phải. Tôi đã lầm rồi. Tsubaki nói đúng. Tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần Bách Hợp có bạn trai thì Hose sẽ bỏ cuộc và rời đi. Nhưng không phải vậy. Hose chẳng hề nói một lời nào là "bỏ cuộc" hết! Bằng chứng là, dù thư viện đã có đủ người đến và không cần giúp đỡ thêm nữa, cậu ta vẫn cố tình mò đến thư viện trường tôi để phụ giúp. Chắc là Hose nghĩ mình đang làm việc tốt.
Nói cách khác, dù Bách Hợp có bạn trai, tên đó vẫn sẽ cứ bám riết lấy cô ấy sao? Cứ vung vẩy cái lòng tốt thuần túy của mình, cứ như thể không hề có ý đồ xấu nào…. Và địa ngục của Bách Hợp, chắc không chỉ là sự ưu ái từ Hose. Trước đây, cô ấy từng nói với tôi rằng cô ấy ghét cái môi trường quá tiện lợi cho Hose, một môi trường được bao phủ bởi những thiện ý giả tạo, mà Hose cùng những người xung quanh cậu ta đã tạo ra. Vậy thì, tình hình hiện tại khi điều đó vẫn chưa biến mất là…
"Hướng Dương và Cosmos đang cố gắng hết sức để giúp đỡ, nhưng dù vậy cũng có giới hạn thôi."
Đúng thế. Hướng Dương và Cosmos đều đã biết chuyện. Hơn nữa, dù cho không có chuyện gì đi chăng nữa, đám người Karasushoubu cũng chẳng làm gì sai cả. Đó chính là điểm phiền phức nhất của bọn chúng. Vì vậy, Cosmos hay Hướng Dương đều không thể ngăn cản được. San-chan cũng từng thẳng thừng nói với tôi rằng cậu ấy không có ý định động đến Hose. Thế thì…
"Thế nên, tôi nghĩ người duy nhất có thể giải quyết tình trạng đó chỉ có Joro thôi."
"…………Không, tôi không nghĩ mình là một người vĩ đại đến thế đâu…"
"Không phải vậy đâu. Joro là một người rất tuyệt vời đó. Ngay cả hôm nay, Mayama-san cũng rất biết ơn Joro. Ông ấy còn nói nhờ có Joro mà ông ấy đã thay đổi mà. Đó là kết quả được tạo nên từ sự nỗ lực hết mình của cậu đấy."
Mà này, chuyện đó thì cũng đúng là vậy thật, nhưng thể loại của vấn đề hình như hơi khác một chút thì phải.
"Joro này, cậu đã rất cố gắng trong vụ này mà. Với quyết tâm 'mình phải là trung tâm của mọi người', cậu đã hết lòng bảo vệ Pansy... hay đúng hơn là bảo vệ thư viện, có phải không?"
"Cậu nói vậy thì tôi cũng mừng đấy, nhưng kết quả thì ra nông nỗi này đây này? Chuyện thư viện thì hầu như Hose và đám bạn đã giải quyết cả rồi, cuối cùng tôi còn bị Pansy bảo 'Đừng có đến thư viện nữa' đó."
"Chuyện đó, tớ cũng nghe từ Himawari và Cosmos rồi, nhưng có thật không đấy?"
"Thật chứ sao nữa! Cô ta nói thẳng vào mặt tôi là 'tốt nhất là đừng đến đây một thời gian', bị nói một cách rõ ràng rành mạch thế cơ mà!"
Nghĩ lại thì, tự dưng tôi lại thấy tức điên lên, thế là lỡ hét toáng lên mất. Mà nói cho cùng, tại sao con nhỏ đó lại dễ dàng đồng ý hẹn hò với San-chan như vậy chứ! Chuyện này cũng lâu lắm rồi, nhưng lần đầu tiên tôi bảo Pansy hẹn hò với San-chan, cô ta đã nổi khùng lên đấy thôi! Lúc đó cũng bị bảo là đừng đến thư viện nữa... ơ, khoan đã?
"Cậu sao thế, Joro?"
Thấy tôi đứng sững lại, Tsubaki có vẻ thắc mắc, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
Đợi đã. Khoan đã, khoan đã, khoan đã. Nhớ kỹ lại xem nào!
Khi tôi bảo Pansy hẹn hò với San-chan và làm cô ta nổi giận, con nhỏ đó đã nói gì? Lúc đó cũng vậy, nó cũng bảo tôi 'tốt nhất là đừng đến đây một thời gian', rồi sau đó...
"Tsubaki, hôm nay là thứ Hai phải không!?"
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Cái con nhỏ đó... Ra là vậy! Nó đưa ra gợi ý mà chỉ mình tôi mới hiểu được, lại còn khó hiểu một cách kinh khủng nữa chứ!
Vậy thì ra là thế này sao? Tôi nhất định phải đến thư viện vào ngày mai!
"Tsubaki... xin lỗi, nhưng mà, mai tôi nghỉ làm thêm có được không?"
"Ừm. Không sao cả đâu. Vốn dĩ là tớ xếp thêm một người làm thêm so với bình thường thôi mà."
Tsubaki nháy mắt một cái, rồi mỉm cười nhìn tôi.
"Phù phù... Cuối cùng cậu cũng đã khỏe lại một chút rồi. May quá."
"Phải! Nhờ có Tsubaki cả đấy!"
Tôi đứng bật dậy khỏi ghế xếp, vô thức nắm chặt lấy hai tay của Tsubaki. Cái người luôn giúp đỡ tôi mỗi khi tôi bị dồn vào đường cùng này, đúng là vị cứu tinh của tôi mà.
"Ố ồ! Hahaha... Bị một cậu con trai nắm tay chặt đến vậy, đây là lần đầu tiên, lần thứ tám thì phải."
"Ố! À, xin lỗi! Nhưng mà, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm!"
"Không có gì đâu. Với lại, cũng là vì tớ nữa mà. Nếu cứ thế này thì kỳ nghỉ hè sẽ trở nên buồn tẻ mất. Lễ hội, mì soba trôi, biển. Tớ đang rất mong chờ tất cả những điều đó đấy."
"Phải! Tôi sẽ khiến cậu vui hết mức cho mà xem, cứ chuẩn bị tinh thần đi!"
Nói lời cuối cùng đó xong, tôi lao ra khỏi cửa hàng của Tsubaki và cứ thế chạy thẳng đi.
Bỗng dưng, trong đầu tôi nghe văng vẳng giọng của bản thân hồi tháng Tư, trách móc rằng 'Mày đang làm cái quái gì thế. Mày có thể nghĩ sai rồi đấy. Dừng lại ngay!'"
...Xin lỗi nhé. Giờ tao đã khác mày rồi. Có vẻ như tôi đã trở nên "kén cá chọn canh" hơn rồi. Tôi không còn hài lòng với lý tưởng cũ nữa.
※
"…Rồi, giờ phải làm gì đây nhỉ?"
Sáng hôm sau, lúc tám giờ sáng, thư viện vẫn chưa mở cửa. Vì một vài lý do mà tôi không thể ngủ được lấy một giấc, tôi đã đến trường từ rất sớm, và lầm bầm khi đi trên hành lang.
Hôm nay vẫn đang là kỳ nghỉ kiểm tra. Những người đến trường chắc chỉ có hội tham gia câu lạc bộ, học sinh năm ba đến ôn thi, và những người đến thư viện thôi.
Thế nên, trong một căn phòng học trống rỗng, tôi định sẽ tìm ra đáp án cho một vấn đề nan giải.
Vấn đề nan giải đó chính là: 'Làm thế nào để khiến Hose từ bỏ ý định của cậu ta?'
Nếu cứ thế này mà tôi đến thư viện và thách thức Hose, thì mọi chuyện sẽ lại diễn ra y hệt những lần trước thôi. Đây chính là lý do tôi không thể chợp mắt được chút nào. Tôi đã suy nghĩ mãi ở nhà, nhưng vẫn không tìm ra được câu trả lời nào cả.
Dù có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn định đến thư viện, nhưng vẫn còn thời gian. Thế nên, tôi quyết định sẽ từ từ vạch ra kế hoạch tại chỗ ngồi của mình trong lớp──
"────Á! Ê!? Khoan!"
Cùng lúc tôi mở cửa phòng học, vang lên tiếng cạch cạch của ghế và bàn va vào nhau. Và một giọng nói hơi ngốc nghếch. Đương nhiên, đây không phải là những âm thanh do tôi gây ra. Vậy thì, ai đang ở trong đó chứ...
"Tại sao anh lại ở đây!?"
Đó là tiếng của một 'kẻ cuồng loạn' đang ở trong lớp học vì lý do nào đó, khoác lên mình vỏ bọc của sự thanh lịch.
Không ngờ đây lại là trận tiền tiêu... Liệu tôi có thể sống sót mà đi đến thư viện được không đây?
"À ừm... Sazanka, cậu đang làm gì đấy? Chỗ đó là ghế của tôi mà phải không?"
"Đừng có trả lời câu hỏi bằng câu hỏi chứ! Anh phải trả lời trước đi!"
Tại sao một lời nói đúng lý lại nghe như một lời nói bạo ngược nhỉ? Đây có phải là năng lực đặc biệt của 'kẻ cuồng loạn' không?
"Không, tôi có việc giúp ở thư viện, nhưng nó vẫn chưa mở cửa. Nên tôi định giết thời gian trong lớp..."
"Hảảảả!? Một phòng học mà anh có thể giết thời gian được, làm gì có chuyện tồn tại trên đời này chứ!"
Có vẻ như thế giới này có những quy tắc nghiêm ngặt hơn tôi nghĩ rất nhiều.
"À, à, tôi hiểu rồi... Vậy thì, tôi sẽ ra khỏi lớp đây..."
"Khoan, đợi đã!"
Con nhỏ này bị gì vậy? Lúc thì bảo đi ra, lúc thì bảo đợi, đúng là một cô gái không rõ ràng gì cả.
Đúng là quá đáng, cứ thế xồng xộc lại gần, dù cho cô ta mang đến một mùi hương nước hoa ngọt ngào, thanh lịch, khác hẳn với loại nước hoa nồng gắt trước đây... thì tôi vẫn cực kỳ hồi hộp đó!
"Gì, gì vậy...?"
"Ư ư...!"
Vừa tưởng cô ta lại gần, thì giờ lại dọa nạt tôi. Sợ chết đi được.
"Đây! Cái này! Nhận đi!"
"...Hả?"
Trong lúc tôi còn đang hoang mang vì hành động kỳ lạ của Sazanka, cô ta không hiểu sao lại tiến đến gần tôi với vẻ mặt tức tối, lấy ra một hộp thức ăn từ cặp và đẩy thẳng vào người tôi. Cái này là gì đây?
"À ừm, cái này là gì thế?"
"Đó... đó... đó đó..."
Cái gì vậy? Cứ lặp đi lặp lại 'đó' là sao? Mày định hát bài mở đầu của Great Mazinger à? Nếu vậy, tôi sẽ chạy trối chết ngay đây.
"Trứng cuộn Dashi đó!"
Ối giời! To tiếng thế! Suýt nữa thì thủng màng nhĩ rồi!
"Tại sao lại cho tôi? Không lẽ, cậu định bỏ nó vào bàn tôi..."
"Khô, không phải đâuuu! Chỉ là hôm qua tình cờ tôi làm quá nhiều, tình cờ tôi lại cực kỳ muốn đến lớp, tình cờ tôi định bỏ nó vào bàn của anh, thì tình cờ anh lại đến đây thôi!"
Ra vậy. Tình cờ chồng chất tình cờ, mọi thứ cứ thế mà xảy ra. Chuyện cuối cùng thì đúng là tình cờ thật. Nếu tôi không ghé qua lớp, thì cô ta định làm gì đây nhỉ?
"Không, nhưng mà dù sao đi nữa..."
"Thật là đồ ngốc mà! Chẳng phải là gần đây anh quá đỗi không kinh tởm sao!"
Không ngờ có ngày tôi lại bị phàn nàn vì không còn kinh tởm nữa... Nói cách khác, đối với Sazanka, tôi gần đây đã trở nên quá đỗi dễ chịu rồi sao. Hãy gọi tôi là hiện thân của khoái cảm đi.
"Anh lúc nào cũng bày cái bộ mặt cười hềnh hệch kinh tởm ra đấy, mà gần đây lại cứ im lặng, ngoan ngoãn là sao! Nếu có chuyện gì thì nói ra một chút đi chứ! Đồ ngốc!"
"...Hả?"
"Thế nên, ừm... cũng là để cảm ơn chuyện của bố tôi nữa... Á à à! Thật là mất hứng quá đi mất! À, trứng cuộn Dashi của tôi ngon tuyệt cú mèo đó! Bố tôi ăn cái này cũng khỏe hẳn ra, nên hy vọng anh cũng sẽ như vậy... Đồ khốn, sao lại bắt tôi nói mấy lời này chứ!"
Tôi có bắt cậu nói gì đâu. Là cậu tự dưng nói ra mà.
Nhân tiện, tôi không muốn trở thành cái trạng thái kinh tởm như vậy đâu. ...Thôi được rồi, nói đùa vậy thôi.
Không lẽ Sazanka, cậu ta nhận ra tôi gần đây đang chán nản, nên đang cố gắng động viên tôi sao?
"À, à... Xin lỗi. Dạo này, mọi chuyện không suôn sẻ lắm..."
"Hừ! Kiểu gì chẳng là anh tự diệt vì cố làm những thứ mình không thể làm được chứ! Anh có làm gì đi chăng nữa, thì kiểu gì cũng chỉ trở nên kinh tởm thôi, nên đừng có làm những điều không quen nữa!"
"...Hả?"
"Cái vỏ bọc lố bịch đó, kiểu gì chẳng bị lột ra ngay! Anh cứ là chính anh là được! Nếu có điều gì muốn làm, thì hãy làm với con người anh hiện tại đi!"
"Với con người tôi hiện tại ư...? ...Ra vậy. Đúng rồi nhỉ..."
"Đúng rồi đó! Hừm! Cuối cùng thì anh cũng đã trở nên hơi ghê tởm một chút rồi đấy!"
Tôi đã tự trói buộc mình vào những quy tắc do chính tôi tự đặt ra. Vì Hose luôn đường hoàng, chính trực, nên tôi cũng đã bắt chước và thách thức cậu ta. Nhưng không phải vậy. Tôi là tôi, Hose là Hose. Không phải chiến đấu trên sân của Hose. Mà là tôi phải kéo cậu ta vào sân của mình mới đúng.
"Thế, anh có nhận không? Hay là không nhận?"
Bỗng dưng, tôi nhìn Sazanka, cô ta đang dùng ngón út gãi gãi cái má ửng hồng bất thường của mình, và đưa hộp thức ăn đang cầm ở tay còn lại về phía tôi.
"À, xin lỗi! Tôi nhận! Tôi nhận mà!"
"Lẽ ra anh nên ngoan ngoãn từ đầu đi chứ! Mà nói trước, nếu anh nói với ai là anh nhận được từ tôi thì tôi giết! Nếu anh được đà cũng giết! Nếu anh vui vẻ quá cũng giết! ...Hiểu chưa!?"
"Vậy thì, tôi xin phép được cảm ơn vậy. Cảm ơn cậu nhé... Sazanka."
"~~~!!! Đú, đúng rồi đó! Anh hiểu rồi đấy chứ! Thế thì tôi về đây! Anh cứ ở thư viện mà ghê tởm hết sức đi nhé! Gặp lại sau!"
Nói rồi, Sazanka với khuôn mặt biến thành núi lửa đang hoạt động, bước đi một cách thô lỗ không hợp với vẻ ngoài thanh lịch của cô ta.
"Ôi, mình ngốc quá! Thật sự quá ngốc! ...Ukyahhhhhhh!"
Từ hành lang vọng lại một tiếng hét chói tai lạ lùng, và tiếng dép trong nhà vang lên lốp cốp đầy thanh thoát, nhưng mà thôi kệ...
Hơn nữa, từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì mà đã đến trường rồi, nên đói bụng quá. Vậy thì, đằng nào cũng tiện, thử ăn trứng cuộn Dashi mình vừa nhận được xem sao.
"...............Ngon."
※
Việc cần làm đã được định đoạt. Giờ chỉ còn phải hoàn tất những chuẩn bị cuối cùng nữa thôi.
Sau khi ăn xong trứng cuộn Dashi, tôi đang đi về phía sân vận động. Ở đó, các câu lạc bộ đang hoạt động. Để hiện thực hóa ước mơ lớn lao 'Năm nay nhất định phải đến Koshien!' treo trên tòa nhà trường, các thành viên đội bóng chày của chúng tôi đang hăng say luyện tập từ sáng sớm.
"Ô kìa? Người đang đứng kia chẳng phải là Tiền bối Vô Dụng sao!"
Con nhỏ mặc đồ thể thao nhận ra tôi và tiến lại gần. Tôi đá nó văng ra có được không nhỉ?
"Trước hết, giải thích cho tôi biết ý nghĩa của cái cách gọi đó được không? Tanpopo."
"Mưmưfư! Em nghe từ tiền bối Hadate rồi! Có vẻ như tiền bối Sanshokuin và tiền bối Oga đang có một lời hứa cực kỳ tuyệt vời đó! Tức là, nếu chúng em vô địch giải khu vực thì... uh-hi!"
Mọi người ơi! Có một đứa con gái đang phát ra tiếng cười 'uh-hi!' ghê tởm ở đây này!
"Vậy nên, tôi là 'Vô Dụng' à?"
"Vâng! Nhưng em vẫn cảm ơn anh! Em cũng nghe từ tiền bối Hadate rằng, anh đã cố gắng không để tiền bối Sanshokuin và tiền bối Hazuki đến với nhau phải không! Thật sự cảm ơn anh rất nhiều vì mọi thứ!"
Chậc. Sao tự dưng lại tỏ ra tử tế một cách kỳ lạ thế này. Thế thì tạm thời bỏ qua vậy. Hơn nữa, dù chỉ là tình cờ thôi nhưng... tôi cũng có chuyện cần phải cảm ơn con nhỏ này.
"Chuyện đó, phải là tôi mới đúng. Nhờ có mày, tôi cũng đã hiểu ra nhiều điều."
"...? Em nghĩ có rất nhiều điều để tiền bối Kisaragi cảm ơn em, nhưng là chuyện gì thế ạ?"
Không nhiều đâu. Chỉ có một thôi. Tôi muốn nói thế lắm, nhưng thôi vậy.
Điều tôi cảm ơn Tanpopo là con nhỏ này đã bắt tôi giúp đỡ 'kế hoạch tìm bạn trai cho Pansy'. Nếu không có nó, tôi đã không thể tìm ra được. Cái chuyện về bộ truyện tranh shoujo mà con nhỏ này kể lúc đó. ...Thân phận của kẻ gây rắc rối cuối cùng. Chính điều đó đã mang lại cho tôi một câu trả lời.
"Thôi, đừng bận tâm. Hơn nữa, Tanpopo này. Tôi có một chuyện muốn nhờ mày, mày có thể nghe được không?"
"Nhờ em ạ? Tiếc là, em rất bận với câu lạc bộ bóng chày nên không được rồi ạ."
"Một Tanpopo dù bận rộn vẫn lắng nghe lời thỉnh cầu của người khác thật đáng yêu quá đi mất. Chắc chắn sẽ rất nổi tiếng đấy."
"Hết cách rồi nhỉ! Tùy nội dung mà em sẽ nghe cho đó! Mưfư!"
Ừm. Độ 'dễ dụ' ổn định của nó vẫn không thay đổi, tôi yên tâm rồi. Vậy thì, xin phép nhờ vả nhé.
"Ê! Joro, có chuyện gì thế? Nghe Tanpopo nói 'tiền bối Kisaragi đang gọi' nên tôi đến đây! Nhưng mà, nói ngắn gọn thôi nhé? Xin lỗi, nhưng giờ tôi không có thời gian rảnh để lo cho cậu đâu!"
San-chan với bộ đồng phục đầy bùn, mồ hôi nhễ nhại, và nụ cười nhiệt huyết. Chỉ nhìn thế này thì tôi cứ nghĩ chuyện ngày hôm đó là giả dối, nhưng đó chỉ là một mong ước phù phiếm của tôi mà thôi.
Lời nói cuối cùng đã chứng minh tất cả.
"À. ...Mọi chuyện sao rồi?"
"Nhìn xem, tớ khỏe re này! Thắng gọn gàng trận thứ hai rồi, cứ thế một mạch tiến thẳng vào chung kết thôi!"
San-chan siết chặt nắm đấm, giơ tay làm điệu bộ chiến thắng.
Đúng thế. Tớ thực lòng muốn cậu ấy cứ thế vào chung kết rồi lần này nhất định phải đến được Koshien.
Đây là lời thật lòng của tớ. Dù có chuyện gì đi nữa... thì San-chan vẫn luôn là bạn thân nhất của tớ.
Thế nhưng, cho dù vậy, tớ vẫn có chuyện phải nói với San-chan.
"Có thế thôi à? Vậy thì tớ đi đây! Mà này, đừng có gọi tớ chỉ vì chuyện cỏn con thế chứ!"
"Đ-đâu có! Không phải đâu! Tớ còn chuyện muốn nói!"
Tớ vội vàng gọi giật San-chan lại, khi cậu ấy định quay lưng bỏ đi.
Tớ cứ nghĩ mình đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng đến lúc phải nói thì cứ lưỡng lự mãi, đúng là cái tật xấu của tớ mà.
"Hửm? Thế thì nói lẹ đi chứ. Tớ muốn đi tập nhanh lên!"
"À, ừm... San-chan..."
"Hửm!"
Tớ nói nhé? Tớ thật sự sẽ nói đó! Dù không còn đường quay lại nữa, tớ vẫn sẽ nói!
"Tớ e là không thể cổ vũ San-chan ở giải đấu khu vực năm nay được rồi. Tớ có chuyện khác... cần ưu tiên hơn."
"Hừm... Chuyện đó... quan trọng hơn cả tớ, bạn thân của cậu sao?"
Tớ rụt rè ngẩng đầu nhìn San-chan, thì thấy một San-chan khác hẳn đang đứng đó.
Cậu ấy với vẻ mặt có chút lạnh lùng, đăm đăm nhìn tớ.
Nhưng đừng lầm tưởng. Dù thái độ có thay đổi đến mấy, San-chan vẫn là San-chan mà thôi.
Thế nên, với tư cách là bạn thân, tớ sẽ thẳng thắn nói ra hết lòng mình.
"À... ừm. Chuyện đó... quan trọng hơn cả San-chan."
Năm nay, tớ không thể cổ vũ San-chan được. Bởi vì tớ còn có chuyện khác phải làm.
"Ồ~, vậy sao. Ồ~..."
"Tớ xin lỗi... Thật lòng, tớ xin lỗi... ...Tớ hiểu rồi. Tất cả... tớ hiểu hết rồi..."
Nếu nghĩ kỹ lại, thì ngay từ đầu đã có gì đó không ổn rồi. Bởi vì, lúc ấy San-chan đã không dùng đến.
Thứ vũ khí mạnh nhất mà chỉ mình San-chan có thể dùng, thứ có thể khiến tớ vâng lời một cách tuyệt đối.
Rồi cả lời hứa của hai đứa nữa. Pansy, người tuyệt đối không nói dối. Và ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói của San-chan lúc đó. Từ đó, chỉ có một câu trả lời duy nhất.
San-chan đã...
"Này, Joro. ...Hiệp chín cuối, một out, người chạy ở gôn ba. Tỉ số hòa. Chỉ cần ghi một điểm là chúng ta thắng. Nói cách khác, nhất định phải có một điểm. Trong tình huống như vậy, cậu nghĩ người đánh bóng nên làm gì là đúng nhất?"
"...Hả?"
Tớ ngẩng đầu lên nhìn San-chan, thấy cậu ấy nở một nụ cười kỳ lạ, vừa nhẹ nhõm vừa ôn hòa.
"Nếu có thể đánh được home run hoặc hit thì tốt. Thế nhưng, nếu đối thủ là một pitcher siêu giỏi đến mức không dễ dàng đánh được cả hai loại bóng đó, thì người đánh bóng nên làm gì? ...Cậu hiểu mà, đúng không?"
"...Nếu là vậy, thì chỉ còn một cách duy nhất mà thôi..."
"Cậu hiểu rõ mọi chuyện rồi đấy chứ. Đúng là bạn thân của tớ có khác."
"...Đúng vậy. ...Cậu đã cứu tớ rồi. Nhờ cậu mà tớ có thể đặt chân lên gôn nhà rồi. Thật sự đây là 'biện pháp tốt nhất mà San-chan có thể làm'..."
"Đương nhiên rồi, phải không? ...Thế thì, tớ về sân tập đây!"
San-chan lại nở nụ cười tươi tắn như thường lệ, nói với tớ.
Thế nhưng, không phải mọi thứ đều đã trở lại như cũ. Nhìn vào đôi mắt ấy, vẫn phảng phất một nỗi buồn nào đó.
"...Ừm... cố gắng luyện tập nhé! Tớ sẽ luôn cổ vũ cậu! Nhất định phải thắng đó! Phải đến được Koshien đó!"
"Dĩ nhiên rồi! Hai đứa mình cùng thắng thật vang dội để giải quyết mọi chuyện thôi!"
Nhìn bóng lưng San-chan đang tiến về phía sân tập, tớ cũng rời khỏi đó.
※
Chín giờ ba mươi phút sáng. Cuối cùng, khoảnh khắc ấy cũng đã tới.
Để bước vào trận chiến cuối cùng, tớ đang đi đến phòng thư viện.
──Thế nên, tớ nghĩ chỉ có Joro mới có thể giải quyết được tình huống này.
──Nếu có việc gì muốn làm, thì hãy làm ngay bây giờ đi!
...Không sao đâu. Mọi chuyện đã được định đoạt cả rồi. Tớ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Giờ chỉ còn việc bắt tay vào làm thôi!
Được rồi... Đi thôi... Tớ sẽ đi đây! Nào, mở cửa thư viện ra!
"Chào."
Mở cửa thư viện, tớ thấy vẫn chưa có ai tới, ngoài một người duy nhất.
Cô nàng này lúc nào cũng là người đầu tiên ở quầy lễ tân thư viện. Thật sự thì không biết cô nàng ấy làm thế nào nữa?
Hôm nay, vẫn là cô nàng bím tóc đeo kính, ngực lép, chẳng đáng yêu tí nào. ...Sanshokuin Sumireko.
"Cậu đến đây làm gì? ...Tôi nhớ là đã nói cậu đừng đến đây một thời gian mà?"
Đừng có run rẩy lo lắng thế chứ. Hãy cứ tự tin như mọi khi đi.
Tớ đã nhận được rồi. ...Tín hiệu SOS mà cậu đã gửi cho tớ ấy.
"Đúng thế. Tuần trước cậu đã nói với tớ là 'không cần đến đây một thời gian' mà."
Đúng vậy. Chính câu nói này, mới là bản chất thật sự của tín hiệu SOS mà Pansy đã gửi đi.
Nếu cứ hiểu theo nghĩa đen thì sẽ là sai lầm. Thực ra, nó còn ẩn chứa hai ý nghĩa khác nữa.
Đầu tiên là ý nghĩa thứ nhất. Pansy đã nói với tớ: "Cậu không cần đến đây một thời gian."
Thế nhưng, đó không phải là lời từ chối hoàn toàn kiểu như "đừng đến nữa".
Nói cách khác, nếu lật ngược lại ý nghĩa câu nói của Pansy lúc đó, thì nó sẽ trở thành "tớ muốn cậu đến sau một thời gian nữa".
Tiếp theo là ý nghĩa thứ hai. Ý này thì khác với cái đầu tiên, và chỉ mình tớ mới có thể hiểu được.
Pansy đã cố ý chỉ định ngày mà cô ấy muốn tớ đến lần tiếp theo.
Cậu có còn nhớ không? Hồi tháng tư, sau khi tớ được Pansy nói y hệt câu này, thì cô ấy đã gửi cho tớ một cái email. ...Và nội dung của nó là đây:
"Tuần sau, thứ ba thì lại đến nhé."
Đây mới là đáp án đúng. Thế nên, hôm nay... thứ ba tuần sau, tớ nhất định phải đến đây.
Đúng là một câu nói quá khó hiểu. Cứ bắt người ta phải suy nghĩ tìm hiểu ý nghĩa ẩn sau câu chữ mãi thôi.
Thế nhưng... có lẽ cũng chính vì thế mà chỉ mình tớ mới làm được.
Thôi được rồi. Nếu cậu đã chơi kiểu đó, thì tớ cũng sẽ dùng lời nói lúc đó mà đáp trả thôi.
"Có chuyện gì?"
"──! ...À, ôi... cậu tự đến, mà lại nói... ôi, thật là một cách nói chuyện khó nghe."
Có lẽ là xấu hổ vì bị phát hiện trạng thái đó, cô ấy liền dùng cuốn sách 『Ánh Sáng và Bóng Tối』 của Natsume Soseki đang cầm trên tay để che đi khuôn mặt mình.
Thật sự là cậu ấy đã đến bước đường cùng rồi... Dù bản thân đang ở trong tình trạng giới hạn như vậy, mà còn lo chuyện bao đồng.
"Chẳng phải cậu đã gọi tớ sao?"
"Đúng... vậy."
Lý do mà cô ấy lại buông những lời đó với tớ rồi đuổi tớ ra khỏi thư viện lúc ấy là.
Thoạt nhìn thì có vẻ như cô ấy từ chối tớ, nhưng thực ra hoàn toàn ngược lại. Cô ấy... đang giúp đỡ tớ.
Bởi vì, điều mà tớ cứ tin là nước đi tốt nhất, thực chất lại là nước đi tệ nhất.
Lúc ấy, tớ đã định mặc kệ tất cả mà tỏ tình với Pansy.
Thế nhưng, ngay cả khi bọn tớ trở thành người yêu ở đó, Horse vẫn sẽ không bỏ cuộc mà đến thư viện.
Và Tsukimi cùng Cherry có lẽ sẽ chỉ trích tớ vì đã phủ nhận khi trước đó bị hỏi "có thích Pansy không?". Tệ hơn nữa, mối quan hệ giữa Nishikitsuta và Karasho sẽ bị rạn nứt lớn.
Cosmos và Himawari cũng không biết sẽ nghĩ sao nếu tớ và Pansy đột nhiên trở thành người yêu.
Có khả năng là tớ đã cố gắng cải thiện tình hình, nhưng lại gây ra một tình huống tệ nhất.
Thế nên, cô ấy đã đuổi tớ ra. Ôm hết mọi chuyện rắc rối vào mình, rồi đẩy tớ vào "môi trường mà tớ từng lý tưởng hóa"... và chỉ tin vào một tia hy vọng nhỏ nhoi...
Hoàn toàn ngược lại với lúc triển lãm hoa nhỉ. Kể từ ngày cậu đến nhà tớ, cậu lại hành động vì tớ như thế này cơ đấy.
"Thấy hay ho rồi chứ?"
"Ừ. Dù đã cố gắng nhiều đến thế, nhưng mọi nỗ lực từ trước đến nay đều trở thành công cốc. Tất cả đều vô ích. Thế nhưng... vẫn chưa hết đâu, đúng không?"
"Đúng vậy."
Thật sự, ngay cả ở thời điểm hiện tại, tình hình đã khá tồi tệ rồi, thì không biết sau này sẽ ra sao nữa?
Thế nhưng, nếu lời Pansy nói là thật, thì phần chính vẫn chưa tới. Bởi vì...
"Thứ thực sự thú vị sẽ bắt đầu từ đây, đúng không?"
Tiếng cửa mở vang lên từ phía sau. Khi tớ quay lại, ba vị khách đã đứng đó.
Horse, Tsukimi và Cherry. Cả ba đều ngạc nhiên khi thấy tớ và Pansy đang ở cùng nhau.
Đặc biệt là Horse. Cậu ấy chuyển từ ngạc nhiên sang vui sướng, rồi tiến đến bên cạnh tớ.
Thôi nào, dĩ nhiên là không thể mọi chuyện đều tái hiện lại như hồi đó được rồi.
"Oa! Joro, cậu đã đến rồi! Tớ vui quá!"
"Ừ. Xin lỗi vì đã gây ra nhiều phiền phức nhé. Tớ cũng đã nhận được sự cho phép từ Pansy rồi, nên từ hôm nay, tớ sẽ trở lại thư viện."
"Không sao đâu mà! Joro-chan cũng có nhiều chuyện mà đúng không? Chị đây sẽ tha thứ cho em!"
"Em cảm ơn ạ, chị Cherry."
"Vậy thì, từ hôm nay chúng ta cùng cố gắng tiếp nhé. À ừm... Sumireko, cậu cũng thấy ổn chứ?"
"Ừ. Không sao đâu, Kusami-san."
Thật sự thì, mấy người này đúng là người tốt.
Bọn tớ đã cãi vã nội bộ, gây ra đủ thứ chuyện lộn xộn, vậy mà họ vẫn dễ dàng tha thứ cho bọn tớ.
Vậy thì, trước tiên hãy thể hiện lòng biết ơn bằng hành động thôi nào.
Việc đầu tiên cần làm là chuộc lỗi. Trước tiên phải giải quyết chuyện thư viện đã. Sau này còn có người đến nữa.
Phần chính sẽ bắt đầu sau khi thư viện đóng cửa hôm nay.
"A! Joro! Joro kìa!"
"Joro-kun, cậu đã đến rồi sao!"
"Joro, cuối cùng cũng đến rồi! Tôi đã chờ mỏi cả cổ rồi đấy!"
Tiếp đó, Himawari, Cosmos và Asunaro cũng đã tới.
"Joro-kun, cậu có mang bữa trưa không? Thật ra, từ hôm qua tớ và Himawari-san đã cùng nhau chuẩn bị bữa trưa cho mọi người rồi. Dĩ nhiên, có phần của cậu nữa đấy!"
"Thật sao ạ!? Em rất sẵn lòng đón nhận ạ!"
"Thật mà. Cứ để tớ chăm sóc cho cậu nhé. Phì phì."
Cứ thế, tớ đã được chào đón trở lại thư viện, và có được sự yên bình trong chốc lát.
Hôm nay thư viện vẫn hoạt động rất tốt. Rất nhiều người dùng đã đến cho đến tận lúc đóng cửa.
Dù hiệu ứng từ các cô gái xinh đẹp cũng có tác dụng, nhưng có lẽ việc mọi người cùng nhau giới thiệu thư viện một cách đa dạng mới là yếu tố thành công.
"Mọi người hôm nay vất vả rồi! Cuối cùng, số người đến đã tăng gấp mười lần so với trước đây rồi! Chúng ta đã đạt được mục tiêu!"
"A ha ha! Cứ thế này thì có khi lại nổi tiếng hơn cả thư viện của chúng ta mất, cảm giác thật là khó tả~. Thế nhưng, chúc mừng nhé!"
"Hi hi! Này này, Joro! Trang phục hầu gái của tớ hôm nay thế nào?"
"Đừng có lần nào cũng hỏi thế chứ... Nhận xét thì lúc nào cũng như cũ thôi."
"Mừ! Joro thật xấu tính! Tớ muốn cậu nói đàng hoàng mà!"
"Rồi rồi biết rồi. ...A, hôm nay cậu cũng dễ thương lắm."
"Joro, cậu cũng nên nhận xét về trang phục hầu gái của tớ nữa chứ! Nhanh lên nào!"
"A! Phiền phức quá đi! Hợp lắm, Asunaro cũng dễ thương lắm đó! Thế này thì vừa lòng chưa hả?"
"Vâng! Em rất vừa lòng ạ!"
"Phì phì. Joro đến thì ai nấy cũng vui vẻ hẳn lên nhỉ."
Đồng hồ điểm mười tám giờ ba mươi phút. Tất cả người dùng thư viện đều đã về hết, chỉ còn lại những gương mặt quen thuộc như mọi khi.
Không khí tuyệt vời khi mọi người vui vẻ, thân mật động viên nhau, nhìn từ bên ngoài có lẽ sẽ thấy họ rất thân thiết và chẳng có vấn đề gì.
Thế nhưng, đó chỉ là giả dối. Vụ việc này, bắt đầu từ vấn đề đóng cửa thư viện, rồi một người tên Horse xuất hiện, và chiêu siêu cấp của San-chan được kích hoạt, chẳng có thứ gì được giải quyết cả.
Chà, trong giờ làm việc của thư viện, chẳng có gì xảy ra cả nhỉ...
Nếu vậy, thì chắc là sẽ xảy ra sau này. Cái "điều thực sự thú vị" mà Pansy dự đoán ấy.
"Đúng rồi! Hôm nay này, nhân dịp Joro-chan cuối cùng cũng trở lại, mọi người chúng ta cùng đi ăn kushikatsu ở quán của Tsubaki-chan không? Trước đây tớ đã đi một lần rồi, nó giòn rụm nóng hổi ngon tuyệt cú mèo luôn, nên tớ muốn đi ăn lại!"
"Ý kiến hay đấy! Tổng cộng có tám người... từ giờ này đi có lẽ sẽ phải chờ một chút, nhưng tớ thì không sao đâu!"
"Kushikatsu của Tsubaki-chan! Tsukimi-chan, tớ gợi ý món cà chua đó! Cà chua!"
"Vậy sao. Lần trước đi tớ chưa ăn món đó, nên tớ sẽ thử gọi xem sao."
"Vậy thì, tớ xin phép về trước đây."
Trong lúc mọi người đang hào hứng, chỉ có một mình Pansy bình thản thu dọn đồ đạc rồi định bỏ đi.
Khi thấy tất cả mọi người trong thư viện đều trưng ra vẻ mặt kiểu "Quả nhiên là vậy...", thì ra dạo gần đây cô nàng này lúc nào cũng như thế này.
"Khoan đã! Sumireko!"
Ngay khoảnh khắc Pansy định rời đi, Horse bất ngờ hét lớn.
"Chuyện gì vậy?"
"À, ừm..."
"Nếu là chuyện đưa về nhà thì không cần đâu. Trước đây tôi đã nói rồi mà?"
"Đ-đâu có! Không phải! Không phải vậy! Không phải đâu!"
Horse trông có vẻ không rõ ràng lắm, nhưng lại lập tức phủ nhận chuyện đưa về nhà.
"À ừm... cái này..."
Cậu ấy lại trở nên lúng túng, và không thể nói rõ ràng nữa.
Có lẽ là đang rất căng thẳng, cậu ấy cứ cọ cọ tay vào quần để lau mồ hôi.
"Horse-chan, hôm qua đã nói rồi mà! Nếu cậu cứ băn khoăn thì cứ nói ra sẽ tốt hơn mà!"
“Xem ra chuyện thư viện trường Nishikitsuta đã ổn cả rồi, chúng ta cứ chiều ý Hose một chút đi. Chẳng phải cậu muốn nói ra trước kỳ nghỉ hè sao? Lỡ mất cơ hội này là không nói được nữa đâu đấy!”
Tsukimi và Cherry nhẹ nhàng động viên Hose, vốn đang trong tình trạng như thế.
“Ừm, đúng thế thật. …Cảm ơn cậu, Tsukimi-chan, Hội trưởng Cherry.”
Như thể được tiếp thêm dũng khí từ lời nói của hai người, Hose nắm chặt tay thật mạnh.
Và rồi…
“Sumireko! Đúng là tớ thích cậu! Thế nên, hãy hẹn hò với tớ nhé!”
…Xong rồi. Đúng là đã xảy ra rồi. Khỉ thật, Pansy. Mày đúng là thần giao cách cảm mà.
Sao mày có thể dự đoán được động thái của người khác chính xác đến thế hả?
Mà thôi, cũng đúng là tao đã đến đây theo tính toán rồi…
“Tớ, tớ xin lỗi nhé! Ở một nơi đông người thế này! Nhưng mà, dạo này Sumireko thường về một mình, chắc không có cơ hội nói chuyện riêng tư…”
Lời nguyền của thiện ý… Lời tỏ tình lần thứ ba của Hose mà cô ta không tự tin mình có thể từ chối.
Pansy muốn tao ngăn chuyện này lại.
“Tôi đã nói trước rồi mà phải không? Tôi đã có lời hứa với San-chan rồi.”
Nước đi đầu tiên là lời tuyên bố về lời hứa của Pansy. Nhưng Pansy chắc cũng hiểu, đối phương sẽ không dễ dàng lùi bước vì chuyện đó.
“Ừm, tớ hiểu. N, nhưng mà, đó chỉ là lời hứa nếu trường vô địch giải khu vực thôi đúng không? Vậy nên, nếu chuyện đó không xảy ra, thì cậu cũng hãy nghĩ đến tớ nhé. Tớ nhất định, nhất định sẽ khiến cậu hạnh phúc!”
Thật tình, trạng thái tinh thần của Hose thế nào vậy? Đúng là một trái tim kim cương!
“Nhưng mà…”
Pansy thoáng nhìn tao trong tích tắc. Ánh mắt ấy như đang nói: “Tôi sẽ tự mình cố gắng xem sao.”
Đủ rồi… Pansy à, thôi đủ rồi… Cứ thẳng thắn cầu cứu tao đi mà…
“Sumireko… ưm, cái đó… ừ thì…”
“Hose. Nhớ lại chuyện hôm qua chúng ta đã nói đi. Kìa, chuyện về lời hứa ấy.”
Tsukimi vỗ nhẹ vào tay Hose và nói. Chuyện về lời hứa ư? Rốt cuộc là…
“À! Đ, đúng rồi nhỉ! À, cái đó, nếu trường Nishikitsuta thắng giải khu vực năm nay, Sumireko sẽ trở thành người yêu của San-chan đúng không? Vậy thì, nếu trường Toudaishoubu thắng, cậu có thể hứa sẽ làm người yêu của tớ không?”
Đề xuất cái gì mà rắc rối thế hả!
Haaa… Hết cách rồi… Đã đến nước này thì tao sẽ “đại khuyến mãi máu” đấy nhé? Cảm ơn rối rít vào, con bốn mắt phẳng lì thối tha kia!
“Hazuki-kun. Chuyện đó thì—”
“Này… Pansy. Mày có biết ‘đặc quyền của phụ nữ’ là gì không?”
Trước hết, tao chen ngang vào giữa Pansy và Hose, cắt đứt cuộc nói chuyện. Xin lỗi vì đang lúc cao trào, nhưng tao không thể để mọi chuyện tiến xa hơn được nữa.
“…Tôi không biết…”
“Nếu vậy, tao sẽ cho mày biết. …‘Đặc quyền của phụ nữ’ đó là…”
Nếu đã nói ra điều này, sau này tao sẽ phải gánh thêm không biết bao nhiêu rắc rối. Nhưng mà, đã đi đến nước này thì không thể lùi bước, cũng không có ý định lùi bước. Dù cho có rắc rối đến đâu, dù cho có phải gánh vác những chuyện phiền phức thế nào đi chăng nữa…
“Là việc dùng sự ích kỷ của bản thân mà bắt người khác phải xoay như chong chóng.”
Đã quyết làm là làm. Đó là phương châm sống của tao.
“Pansy. Chẳng phải trước đây mày đã nói với tao sao?”
“Chuyện gì thế nhỉ?”
“Chẳng phải Mikasukoin Sumireko là người cực kỳ cô đơn, và rất thích được nuông chiều sao?”
“…………!”
Làm cái mặt ngạc nhiên thế làm gì. Tao nhớ rõ hết mà. Đó là lời mày nói lúc rời đi khi tao và mày, trong hình dáng đó, lần đầu tiên nói chuyện.
“……………………Tôi đang rất bối rối.”
Sau một khoảng im lặng dài dằng dặc, đây là những lời Pansy thốt ra. Trông thì nửa vời như mọi khi, nhưng lại là những lời rõ ràng mà chỉ tao mới hiểu. Khỉ thật, mày muốn xác nhận đến mức nào nữa đây? Cái đồ cuồng xác nhận này. Tao đã khắc sâu ‘chủ đề chung’ của hai đứa mình vào tận xương tủy rồi mà.
“Thế thì tốt rồi. Đúng lúc này, tao rảnh rỗi không tả được.”
Thiệt tình, nếu tao không đến đây thì mày định làm gì hả? Nhưng mà, cuối cùng thì… Cuối cùng Pansy cũng đã rõ ràng cầu cứu tao rồi. Nếu vậy… Lần này cũng như mọi khi, tao sẽ để mày ‘xoay’ một phen hết sức mình!
“Ưm, Joro. Xin lỗi nhé, bây giờ tớ đang nói chuyện với Sumireko mà…”
“À. Đúng rồi nhỉ. Xin lỗi. Chỉ là, trước khi cậu nghe câu trả lời đó, tớ muốn cậu nghe chuyện của tớ đã.”
“Chuyện của Joro? Có chuyện gì thế?”
“Trước khi có lời hứa với Pansy ấy, mày có muốn đấu với tao một trận không?”
“Hả? Đấu ư?”
Trước đề nghị đột ngột của tao, Hose làm vẻ mặt ngơ ngác. Mà, đúng rồi. Vừa mới tỏ tình với Pansy xong, không hiểu sao tao lại cứ xía vào như thế này. Xin lỗi nhé, Hose… Thật ra, mày muốn nghe câu trả lời của Pansy mà phải không.
“À. Thật ra, tao đến thư viện hôm nay là để nói điều này với mày đấy. Đương nhiên, đây không phải là một trận đấu thông thường đâu nhé? Kẻ thua sẽ phải chịu hình phạt đấy.”
“Ư, ừm… Hơn nữa, câu trả lời của Sumireko thì…”
“Joro-chan, cậu không thể nhịn một chút được sao?”
“Joro, cậu làm ơn yên lặng một chút đi.”
Ugh! Nếu chỉ có Hose thì có lẽ còn xoay sở được, nhưng Cherry và Tsukimi thì rắc rối rồi. …Làm sao đây? Cứ thế này thì Pansy và Hose sẽ kết thúc với một lời hứa phiền phức mất… Bằng cách nào đó, tao phải được ưu tiên mới được…
“…………Không làm không được rồi.”
Lúc đó, một cô gái khẽ nói vậy. Cô gái với mái tóc đuôi ngựa đặc trưng, và khi xúc động thì nói giọng Tsugaru… đó là Asunaro.
“Tuyệt vời quá! Cuộc đấu giữa những người đàn ông, chắc chắn sẽ là một bài báo hay đây! Tôi rất tò mò!”
…Thì ra là vậy. Chỉ có Asunaro là chưa nghe chuyện đó. Chắc chắn cô ta đã nhận ra rồi, nhưng nếu chưa nghe thì vẫn có thể giả vờ không biết mà tự do hành động.
“Hose, chúng ta hãy nghe chuyện của Joro trước đi! Mikasukoin-san cũng đang có vẻ mặt tò mò về chuyện của Joro đấy!”
“T, tôi thì…”
Không được đâu Asunaro… Đúng là nếu Pansy đồng ý thì tao có thể được ưu tiên, nhưng Pansy lại mang một món nợ ân nghĩa quá lớn với Hose và bạn bè cậu ta từ thời trung học. Cái thiện ý đang trói buộc Pansy không thể dễ dàng tháo gỡ được đâu… Chính vì thế…
“Ồ? Tôi đây, một người vừa tốt bụng vừa đáng tin cậy với Joro, lại nghĩ như thế đấy, nhưng Mikasukoin-san, một người chỉ giỏi mỗi việc tốt bụng thôi, thì không nghĩ vậy sao? À, thế à~! Mà, dù sao cũng chỉ là người tốt bụng mà thôi~!”
Con Asunaro đó, dám khiêu khích Pansy! Mày có bao nhiêu là gan hả!?
“—! Dám nói ra điều đó hả, Hadate-san. …Đúng thế. Này, Hazuki-kun. Tôi cũng tò mò về chuyện của Joro-kun. Tôi nghe trước có được không?”
Không ngờ, lại có thể lấy được sự đồng ý của Pansy bằng cách này. Đúng là, chuyện này không phải mày thì không làm được…
“…Tớ hiểu rồi. Nếu Sumireko đã nói vậy thì…”
“Vậy thì, Joro! Mời cậu tiếp tục!”
“À. Xin lỗi nhé, Asunaro. Đã để cậu đóng vai khó chịu như vậy…”
“Không không! Tôi chỉ là, trước đây có một lần một cô gái tỏ tình với một cậu con trai, cậu ta đã cố tình từ chối bằng giọng thô lỗ để không để lại hậu quả gì, tôi chỉ bắt chước một chút thôi mà! Đừng bận tâm!”
“Ugh! V, vậy à…”
“Fufufu… Hy vọng rằng với điều này, tôi đã tiến thêm được một bước nhỏ đến ‘mãi mãi về sau’ rồi.”
Sao con nhỏ này cứ mỗi lần giúp đỡ lại cứ thích đóng thêm mấy cái đinh thừa thãi thế nhỉ? Không, được giúp thì cũng đúng là được giúp thật đấy…
“Vậy thì, Joro. Cậu có thể tiếp tục câu chuyện được không?”
“Xin lỗi nhé, Hose. Đã để tao được ưu tiên…”
“Không cần bận tâm đâu. Sumireko cũng muốn nghe chuyện của Joro mà. Đây là lần đầu tiên Sumireko nói ra điều mình tò mò như thế này, nên tớ cũng có chút vui!”
Hose… Mày hẳn là có ba năm kỷ niệm với Pansy từ thời trung học rồi. So với điều đó, tao chỉ vỏn vẹn ba tháng. Nhưng mà, dù vậy thì cũng đã có rất nhiều chuyện rồi đấy?
Vào tháng Tư, Pansy đã dạy tao. Dù là người tốt đến mấy, cũng có những góc khuất không đẹp. Không được quay lưng, mà phải chấp nhận nó.
Vào tháng Năm, Pansy đã cho tao thấy. Dù những góc khuất có nổi bật đến đâu, phần dịu dàng cũng không biến mất. Phần đẹp đẽ vẫn còn đó, và nó lấp lánh như những viên ngọc quý vậy.
Vào tháng Sáu, tao đã quyết tâm với Pansy rằng: Dù xung quanh có ưu việt đến đâu, cũng không được tự ti. Tao là tao, phải hành động với sự tự tin và quyết tâm.
Vậy nên, dù thời gian ở bên nhau có ngắn ngủi, chuyện đó cũng chẳng liên quan. Hose, mày đến hơi muộn một chút rồi… Nếu mày đến sớm hơn một chút thôi, tao đã chẳng thể chống cự nổi, mà còn nở nụ cười để mày muốn làm gì thì làm rồi.
Nhưng mà… tao của bây giờ khác rồi. Pansy… tao sẽ không giao cho mày đâu…
“Vậy là, tớ và cậu sẽ đấu một trận ư?”
“À, đúng… thế. Đúng vậy, là một trận đấu. Này, nhân tiện trận chung kết giải khu vực bóng chày năm nay giữa Nishikitsuta và Toudaishoubu sắp diễn ra, chúng ta cũng nhân dịp đó mà đấu một trận thì sao?”
“Hee~. Nghe có vẻ thú vị đấy. Được thôi! Tớ sẽ tham gia trận đấu với Joro!”
“Thật sao? Là lời hứa giữa đàn ông với đàn ông đấy nhé?”
“Tớ hiểu rồi! Lời hứa giữa đàn ông với đàn ông! Vậy, chúng ta sẽ đấu trận gì đây?”
Tốt rồi. Vậy là đã nắm được lời hứa. Bằng cách nào đó, tao đang tiến triển theo đúng kế hoạch. Hose, cảm ơn mày đã tin tao nhé. Thật sự… mày là một người tốt đấy.
“À. Nhưng mà, trước đó, tao sẽ giải thích hình phạt dành cho kẻ thua cuộc đã.”
Nào, về trận đấu mà tao đưa ra để giải quyết chuyện lần này, trước hết tao phải nói rõ để không ai hiểu lầm. Đây tuyệt đối không phải là một trận đấu để khiến Hose từ bỏ tình cảm với Pansy. Đại khái thì, làm gì có chuyện dễ dàng thay đổi suy nghĩ của con người chứ? Dù có nói gì đi nữa, những kẻ cố chấp thì đời nào chịu thay đổi suy nghĩ của mình. Vì vậy, việc đánh bại Hose về mặt tinh thần là bất khả thi. Vậy thì, phải làm gì? Rất đơn giản.
“Kẻ thua cuộc, sẽ không bao giờ được phép tiếp cận hay nói chuyện với Mikasukoin Sumireko nữa. Tao sẽ làm theo cách đó.”
“Hả? Hảáááá!?”
“Này này, mày ngạc nhiên cái gì mà ghê vậy? Đó là một hình phạt đơn giản thôi mà. Tao thì khác lớp, còn mày thì khác trường. Nên không có gì khó khăn đâu. Vậy thì, về nội dung của trận đấu…”
“Kh, khoan đã Joro! Tớ chưa nghe nói về hình phạt nào có liên quan đến Sumireko cả!”
“Không, mày nghe rồi mà? Chuyện này là quyết định rồi đấy.”
Mày có biết không? Nhân vật chính không nhất thiết phải là ‘hiệp sĩ chính nghĩa’. Từ xưa đến nay, trong vô vàn câu chuyện, nhân vật chính trở thành ‘kẻ xấu’ cũng là chuyện thường tình. Nếu vậy, tao sẽ đi theo hướng đó. Hose thì đúng là đúng. Nói không ngoa, cậu ta chính là hiện thân của ‘hiệp sĩ chính nghĩa’. Nhưng mà, nói thế không có nghĩa là tao cũng phải trở thành như vậy. Tao cứ là tao… Có chuyện gì muốn làm, tao sẽ làm theo cách của tao bây giờ!
“Và, nhưng mà…!”
Hose run rẩy môi, ánh mắt nhìn tao đâm sâu vào lồng ngực. Cảm giác tội lỗi rằng mình đã lừa gạt, rằng mình đã phản bội Hose, ập đến cùng lúc.
“Này, Hose. Mày muốn nói dối tao sao? Muốn phá vỡ lời hứa giữa đàn ông với đàn ông sao? Nếu vậy, sau này dù mày có hứa với Pansy đi nữa, thì điều đó cũng sẽ không đáng tin nữa đâu phải không?”
“T, tại sao Joro lại làm chuyện này? Chẳng phải chúng ta là bạn sao!”
“Đúng vậy… Đúng là như thế… Hose, từ lần đầu tiên gặp mày, tao đã không hề cảm thấy mày là người xa lạ. Cả hai đứa đều rất thích nước ép cải cúc mà. Sau đó nữa, trong thời gian cùng mày lo chuyện thư viện, tao cũng nghĩ mày là một người hợp ý. Nói chuyện với mày rất vui. Bản thân tao cũng đã được mày giúp đỡ rất nhiều lần mà.”
Lời này không hề dối trá. Cá nhân tao, không hề có chút ác cảm nào với Hose, thậm chí có thể nói là có cảm tình tốt. Khi tao gặp khó khăn, mày đã cho vay tiền và giúp đỡ. Chuyện thư viện bị đóng cửa, mày cũng đã giúp. Tao biết ơn mày vô cùng. Có những ân nghĩa không thể trả hết. Nhưng mà… không bị ràng buộc bởi điều đó mới chính là tao.
“Nếu vậy, bỏ trận đấu này đi, chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng một lần──”
“Không được. Mày và tao sẽ đấu một trận. Tao vừa nói rồi mà, chuyện này đã là quyết định rồi đấy?”
“Tại sao…? Tại sao chứ!?”
“Đương nhiên rồi. Hose… Là vì mày quá đúng đấy.”
“Ý… là sao?”
「Hose, mày đúng. Hầu hết mọi người khi nhìn thấy hành động của mày đều sẽ ngưỡng mộ. Mày đúng là có đủ mọi yếu tố để trở thành người nổi tiếng. ...Nhưng này, đời đâu có đơn giản đến mức cứ làm điều đúng thì sẽ có kết quả đúng đâu. Vì vậy, việc mày không màng đến cảm xúc thầm kín của người khác, cứ thế mà giương cờ thiện ý theo chuẩn của riêng mày... thì mày đúng, nhưng lại sai rồi. Này Hose, mày có biết cảm xúc của mày gọi là gì không? Chắc chẳng ai nói cho mày biết đâu, để tao nói cho nghe."
"C-cảm xúc của tớ?"
"Sự tự mãn đội lốt thiện ý... Đấy là cảm xúc mà ai đó ở đâu đó ghét nhất trên đời này đấy."
Đó chính là khuyết điểm duy nhất mà cũng là lớn nhất của Hose. Và cũng là điều Pansy ghét hơn bất cứ thứ gì.
"...Ý cậu là sao? Tớ không tài nào chấp nhận được lời Joro nói!"
"Tao có bảo mày phải chấp nhận đâu. Mày hỏi tại sao tao lại làm thế thì tao chỉ giải thích thôi. À mà này, nếu mày không muốn làm thì cũng chẳng sao đâu? Chỉ là, nếu vậy thì tao thắng. Mày sẽ không bao giờ được đến gần Pansy nữa, cũng chẳng nói chuyện được với cô ấy. Mày chịu vậy à?"
"Sao mà chịu được! ...Được rồi, nếu cậu đã nói đến thế thì chúng ta đấu một trận công bằng sòng phẳng đi!"
Công bằng sòng phẳng à. ...Tốt đấy, tinh thần thép đấy. Đấy là từ đối nghĩa hoàn toàn với tao mà.
"Ờ, được thôi. Vậy để tao giải thích luật. Nội dung trận đấu thì đơn giản cực. Người thứ ba sẽ dùng cái này để quyết định xem tao hay Hose, ai là người 'nên ở bên cạnh Pansy'."
Hắn lôi xột xoạt từ trong cặp ra một cái túi, rồi từ trong túi đó, lại lấy ra một cái kẹp tóc.
Một chiếc kẹp tóc nhỏ màu đỏ. Chính là chiếc kẹp tóc Pansy vẫn thường dùng.
Sáng nay, hắn đã nhờ một cô nàng muốn làm idol nào đó mượn hộ đấy.
Dựa vào lời cô ấy từng nói trước đây rằng 'lúc nào cũng có sẵn năm mươi cái kẹp tóc dự phòng'.
Thật ra, ngoài việc gọi San ra, thì hắn đến sân tập cũng là vì muốn có cái này.
"Thật ra không nhất thiết phải là cái này đâu, nhưng tao nghĩ dùng vật tượng trưng thì hay hơn lời nói. Vừa vặn tiện thể nên tao mượn của một đứa ngốc nào đó."
"Cái kẹp tóc đó thì làm gì cơ?"
"Gì đâu, có khó gì đâu. Rồi, vậy trước tiên... này. Mấy đứa nhận lấy đi."
"Hả?"
Hắn thoăn thoắt lấy kẹp tóc từ trong túi ra, rồi lần lượt trao cho những cô gái có mặt ở đó, trừ hắn và Hose ra.
"Mấy đứa này sẽ đưa cái kẹp tóc cho người mà họ nghĩ 'nên ở bên cạnh Pansy', là tao hoặc mày. Rồi, bên nào thu thập được nhiều kẹp tóc hơn thì thắng... Nói tóm lại là kiểu bình chọn mức độ nổi tiếng vậy đó."
"Ra vậy. ...Tớ hiểu rồi. Được thôi, nếu đã thế thì tớ nhất định không thua đâ──"
"Khoan, khoan đã nào!"
Hả? Định xong xuôi rồi mà con Cherry lại chen ngang vào làm gì không biết.
"Nội dung trận đấu đó không được rồi! Dù sao thì Hose cũng quá bất lợi đi mà!"
"Tớ cũng nghĩ thế. Thế này thì Hose gần như không có cửa thắng rồi."
"Thế à?"
Mấy đứa này đang nói cái gì vậy không biết? Làm gì có chuyện đó. Đây là một trận đấu cực kỳ công bằng mà.
....................Hahaha! Đùa thôi mà!
Chứ bộ, đây là trận đấu do tao quyết định nội dung cơ mà? Đương nhiên là tao phải làm cho nó siêu có lợi cho tao rồi chứ!
Nghe cho rõ đây? Những người nhận kẹp tóc là Pansy, Cosmos, Himawari, Asunaro, Tsukimi, Cherry. Tức là, trong số này có tới bốn người là thành viên của trường Cao trung Nishikitsuta!
Tụi tao đã xây dựng nên những mối liên kết bền chặt từ trước đến giờ. Chắc chắn, lũ học sinh Nishikitsuta sẽ trao kẹp tóc cho tao thôi. Lúc đó, số lượng kẹp tóc tao có sẽ là bốn, vượt quá số phiếu cần thiết! Khẳng định chắc chắn thắng rồi!
Theo lẽ thường thì, anh hùng chính nghĩa là phải từ tình huống bất lợi tột độ mà lật ngược thế cờ đúng không?
Vậy thì, anh hùng chính nghĩa là ai nào? Chính là cậu Hose đó nhaaa!
Ư kekeke! Biết mà đúng không? Tao á, khi đã biến thành thằng khốn nạn thì tao sẽ làm tới cùng!
Tao tuyệt đối muốn thắng ván này. Tức là, chỉ có một cách!
Đúng! Chính là tao sẽ tự đặt ra luật mà tao chắc chắn thắng!
"Joro-chan... cậu phản bội rồi phải không? Tụi tớ cứ nghĩ cậu là đồng minh mà..."
"...Đồ tệ hại."
Hừm hừm! Cảm ơn vì những lời mắng mỏ của kẻ thua cuộc đầy sảng khoái nhé! Rồi sao?
Tao đây ấy à, bị mấy cô gái đáng yêu ghét bỏ là chuyện bình thường như cơm bữa rồi. Nó đã thành một phần trong cuộc sống hằng ngày của tao luôn rồi đó.
"Nhưng mà, hội trưởng Cherry, Tsukimi-chan, tớ đã lỡ hứa sẽ nhận lời thách đấu rồi... Hơn nữa, tớ đâu có thua đâu mà!"
"Thế này khác gì thua rồi! Nghe này? Hơn một nửa số người đang giữ kẹp tóc đều là học sinh trường Nishikitsuta đó? Nên Hose đang cực kỳ bất lợi mà!"
"Hose, tớ hiểu cảm xúc của cậu nhưng hãy bình tĩnh suy nghĩ kỹ đi. Trận đấu này chắc chắn có vấn đề mà."
"Nhưng mà, chạy trốn vào lúc này thì... Thất hứa thì..."
Cái kiểu nghĩ 'chạy trốn vào lúc này thì...' hay 'thất hứa thì...' ấy à, thứ suy nghĩ vớ vẩn đến mức sánh ngang với phân chuột trong nhà xí đó sẽ hại chết mày đó! Khà khà khà. Với thằng Joro này thì không có chuyện đó... Chỉ có một tư tưởng duy nhất, đơn giản mà thôi... Duy nhất một!
"Chiến thắng và thống trị!" Chỉ vậy thôi... Chỉ vậy mới là sự thỏa mãn!
Quá trình hay...! Phương pháp nào...! Đều chẳng quan trọng gì hết áaaa!
"...Tôi không nghĩ vậy đâu."
Giữa lúc đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên trong thư viện. Hắn tự hỏi là ai, hóa ra là Cosmos.
"Này, Joro-kun. Tôi có một câu hỏi, việc trao kẹp tóc này sẽ diễn ra khi nào? Có vẻ không phải là ngay bây giờ, ngay tại đây đúng không?"
À, phải rồi. Hắn quên mất chưa giải thích cái đó. Hỗ trợ tốt lắm, Hội trưởng Hội học sinh.
"Đúng vậy. Sáu cái thì lẻ quá, mà cũng có khả năng hòa nữa. Nên tôi định bổ sung thêm luật là: 'Nếu trường Nishikitsuta thắng trận chung kết giải khu vực thì tôi được thêm một cái, còn nếu trường Toushoubu thắng thì Hose được thêm một cái kẹp tóc' và 'việc trao kẹp tóc sẽ diễn ra ở trận chung kết'. Nếu Nishikitsuta và Toushoubu không vào được chung kết thì lúc đó tính sau vậy."
"...Hừm. Ra vậy. Vậy thì tôi có một thỉnh cầu. Kẹp tóc của tôi, có thể trao ngay tại đây, chứ không phải ở trận chung kết được không?"
"Này này! Joro, tớ cũng muốn thế!"
"Tôi cũng vậy!"
Himawari và Cosmos, khi nghe chuyện của Cherry và những người khác ở quán cà phê, đều là phe hắn mà!
Asunaro nhìn hành động vừa rồi thì chắc chắn cũng là người phe hắn!
Mấy cô nàng nữ chính này đang hăng hái muốn dồn Hose vào chân tường đây mà.
Mà thôi, hắn cũng là quỷ rồi. Đương nhiên là đồng ý luôn!
"Được rồi. Chỉ Cosmos, Himawari và Asunaro được trao tại chỗ này thôi nhé. Đây là ngoại lệ đó?"
Nói thật là, nếu quyết định luôn ở đây thì hơi buồn nên chỉ ba người thôi. Hose, tao tử tế với mày lắm đúng không?
Tao còn đặc biệt cho mày một cơ hội lớn để lật ngược tình thế đấy! Đừng có mà cảm động quá nhé?
"Cảm ơn cậu."
Vậy thì, kẻ hèn mọn Kisaragi Amatsuyu đây xin chuẩn bị nhận kẹp tóc... Ơ? Ơ ơ ơ kìa?
Không hiểu sao, Cosmos, Himawari và Asunaro lại đang đi về phía Hose...
"Joro-kun. Tôi rất vui vì câu chuyện 'đặc quyền của phụ nữ' đó. Vì vậy, tôi cũng sẽ dùng sự ích kỷ của mình để làm phiền người khác vậy. Dù là lời lẽ thô lỗ và tùy tiện, nhưng... phần còn lại thì cậu tự lo liệu đi nhé."
"Joro, đừng có định chơi ăn gian nhé! Phải chơi công bằng sòng phẳng!"
"Đúng thế! Joro không hợp với mấy trận đấu dễ dàng đâu!"
Ừm. Hắn hiểu rồi. Vậy thì, tại sao mấy cô lại không đến chỗ hắn mà lại đến chỗ Hose──
"Hose-kun, tôi nghĩ cậu nên ở bên cạnh Pansy-san. Hãy nhận lấy cái này đi."
"Vâng! Hose, tớ tặng cậu cái này! Đừng làm mất nhé!"
"Hose, xin mời nhận lấy!"
...................Hả? Hảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảả?!
Bọn mày, đang làm cái quái gì thế hả?!
Hả? Gì? Hose hiện tại có ba cái, còn lại bốn cái kẹp tóc ư!?
Vậy là, hắn phải nhận được của Tsukimi và Cherry (những người vừa mới ghét hắn đến tận xương tủy), thêm của Pansy, rồi San còn phải thắng trận đấu nữa ư!?
Mày, đùa tao à! Sao cái chỗ này tự nhiên tao lại thành phe chính nghĩa vậy hả?!
"A, cảm ơn các cậu ạ! Cosmos-san, Himawari-chan, Asunaro-chan!"
Trả lại đâyyy! Của tao! Đó là kẹp tóc của tao mà!
"Tsukimi-san, Cherry-san thấy sao? Tôi nghĩ thế này thì Joro-kun đã rơi vào tình thế bất lợi hoàn toàn rồi đấy?"
"Ưm... đúng là vậy nhưng... Cosmos-chan, tại sao cậu lại làm thế này?"
Tiện đây nói luôn, hắn đang cố hết sức để khuôn mặt mình không lộ vẻ tuyệt vọng.
"Đơn giản thôi. Các cậu có nhớ nội dung mà các cậu đã nói với tôi và Himawari trước đây không?"
"Ưm... có nhớ nhưng mà..."
"Ehehe! Đồng thời có được tình bạn và tình yêu thì khó lắm! Tớ cũng nghĩ thế! Nhưng mà, tớ không muốn chọn một trong hai, tớ muốn cả hai!"
"Cả hai? Himawari... ý cậu là sao?"
Trước câu hỏi của Tsukimi, Cosmos và Himawari nhìn nhau, rồi cùng gật đầu nhẹ.
Chẳng lẽ nào, đây là...
"Tôi là bạn của Pansy-san. Nhưng, tôi cũng là đối thủ của cậu ấy. Nãy giờ nghe chuyện, tôi thấy nếu cứ thế này thì mối quan hệ giữa Joro-kun và Pansy-san sẽ trở nên cực kỳ bất lợi cho tôi. Vì vậy, với tư cách là đối thủ, tôi không thể đứng yên được. Tôi sẽ dùng hết sức để ngăn cản chuyện này."
"Hay lắm! Hội trưởng Cosmos! Tôi hoàn toàn đồng ý!"
"Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy!"
Khoan đã, Cosmos-san, Himawari-san? Asunaro-san thì hắn có thể bỏ qua một ngàn bước được rồi... Nhưng hai cô có hiểu phát ngôn đó của mình có ý nghĩa gì đối với tôi không hả?
"Tiền bối Cosmos, Himawari... Hai cậu... chẳng lẽ là..."
Được rồi, Pansy. Hãy bảo mấy cô gái này nhanh nhanh đòi lại kẹp tóc từ Hose rồi đưa cho Joro-kun đẹp trai này đi.
"À. Đúng vậy đó Pansy-san. Tôi đã luôn chịu thua cậu ở một vài điểm. Vì vậy, tôi định sẽ rút ngắn khoảng cách đó một lần và mãi mãi ngay tại đây."
"Pansy-chan, tớ đã nói rồi đúng không? Tớ sẽ không thua đâu! Nên dù cậu là người bạn rất quý giá, nhưng đây là một cuộc chiến!"
"...Đúng vậy. Quả thật, làm như vậy mới đúng là các cậu. Quả nhiên là những người bạn quý giá của tớ."
Pansyyyyy! Dừng lại đi chứ! Sao lại cứ ra cái vẻ thấu hiểu mà rộng lượng thế hả!
"Phù phù phù. Đừng quên rằng ngoài Hội trưởng Cosmos và Himawari, còn có tôi nữa! Pansy, tôi sẽ không để mọi chuyện dễ dàng theo ý cậu đâu!"
"Tớ cũng vậy, tớ tuyệt đối sẽ không thua cậu đâu. ...Asunaro."
Mấy đứa này, sao lại đi vun đắp tình bạn ở cái lúc này hảaaaa!
"Joro, cố lên nhé! Không sao đâu! Joro làm được mà! Ehehe!"
Này Himawari kia. Nắm chặt hai tay, đừng có mà làm ra vẻ như hắn nhất định sẽ thắng nữa.
Hắn vừa mới mất gần hết mọi yếu tố có thể thắng rồi đấy!
...Tại sao? ...Tại sao lại thành ra thế này chứ?
Hắn định tạo ra một trận đấu có lợi thế tuyệt đối, thế mà giờ lại rơi vào tình thế bất lợi tuyệt đối rồi không phải sao.
"Nào, vậy thì, tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên bày tỏ cảm xúc thật của mình với Joro-kun rồi."
"Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy! Tớ đã quyết định sẽ nói rõ ràng mà!"
"Khoan đã nào! Tôi cũng muốn nói rõ ràng với Joro một lần nữa chứ!"
Chẳng màng gì đến cảm xúc của hắn, Cosmos, Himawari và Asunaro nhìn thẳng vào hắn.
Khuôn mặt quyết tâm ấy, mặc dù trong tình cảnh như thế này, lại là biểu cảm đẹp nhất mà hắn từng thấy ở cả ba người, khiến tim hắn bất giác đập thình thịch.
"Joro-kun" "Joro"
Cosmos nắm chặt cuốn sổ yêu thích, vòng tay ôm lấy chính mình thật chặt.
Himawari nở nụ cười rạng rỡ, tiến sát đến bên hắn, trông như sắp ôm chầm lấy hắn đến nơi.
Asunaro lắc lư mái tóc đuôi ngựa, ngước mắt nhìn hắn một cách ngượng ngùng.
Trong tư thế ấy, ba người từ từ mở miệng, rồi...
"Tôi yêu cậu đến điên cuồng! Vì vậy, hãy biến tôi thành người phụ nữ của cậu đi!!"
"Joro, tớ yêu cậu lắm! Tớ muốn trở thành bạn gái của Joro!!"
"Xin hãy cho tôi được ở bên cạnh anh trọn đời trọn kiếp! Với tư cách là người yêu của anh!!"
...Thiệt không vậy. ...Thật luôn hả. Thế này thì đúng là chịu rồi.
Hắn đã tin rằng chỉ có mình mới có thể xoay chuyển tình thế này, rồi thử làm những gì hắn muốn với bản thân hiện tại, ai ngờ mọi chuyện lại hóa ra khủng khiếp hơn cả sức tưởng tượng...
Từ trước đến nay, dù có bị cuốn vào bao nhiêu rắc rối kinh khủng đi chăng nữa, thì kiểu gì rồi cũng sẽ có người đứng về phía tôi. Thế nhưng, riêng lần này thì không phải vậy.
Himawari, Cosmos, Asunaro đã hoàn toàn đứng về phe địch. Còn Tsubaki thì chắc chắn ngày thi đấu sẽ bận rộn với cửa hàng nên cũng chẳng thể giúp gì. Về phần San-chan thì khỏi phải nói rồi.
Và cả Pansy nữa... thì đương nhiên cũng chẳng đời nào chịu về phe tôi.
Nói tóm lại, tôi hoàn toàn đơn độc... phải một mình đối mặt với trận đấu trong cảnh cô lập vô viện.
Hơn nữa, đối thủ lại là Hazuki Yasuo – người mà ngay cả Pansy cũng phải công nhận thua kém, một phiên bản hoàn toàn vượt trội hơn tôi về mọi mặt.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, đây cũng là đối thủ đáng sợ nhất trong lịch sử, đồng thời là vấn đề nan giải nhất từ trước đến nay trong cuộc đời tôi.
Haizz... Mấy cô nàng nữ chính của tôi làm cái quái gì vậy chứ? Tôi đúng là đã bảo họ cứ "làm loạn" đi, nhưng thế này thì có khác gì quăng tôi đi quá đà không!
Ngoài cuộc đấu với Horse, còn có cả chuyện của San-chan nữa chứ...
...Được rồi. Tôi hiểu rồi... Các người đã làm đến nước này rồi.
Vậy thì tôi cũng sẽ hạ quyết tâm. Khi cuộc đấu với Horse kết thúc, khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, tôi sẽ nói cho tất cả các người biết. ...Tên của cô gái mà tôi thích!
Đừng có mà hiểu lầm nhé? Là *con gái* đấy! Không phải San-chan đâu nhé! Chuyện này là thật đó!
Điều đó có nghĩa là tôi cũng sẽ đàng hoàng, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với 'người đó'!
Người mà tôi thích là...