Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 557

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 310

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Quyển 5 - Chương 3: Trò chơi giao thoa của chúng ta

Xin chào. Tôi là Joro, chàng trai luôn được vận may chiều chuộng.

Vừa nãy, tôi vừa thoát khỏi Horse nhờ một lý do kỳ diệu nào đó, và xem ra phép màu ấy vẫn chưa dừng lại.

Cái sự kỳ diệu ấy là gì ư…?

"Cảm ơn ạaaaaaa! Con thật sự, thật sự cảm ơn ạaaaaa!"

"Ơ, ơ kìa… Thôi, em tìm thấy là tốt rồi… Vậy thì anh đi đây!"

Đó là việc tôi tình cờ gặp một cô bé năm nhất trường Nishikitsuta đang khóc lóc om sòm ở khán đài bên cánh trái vì làm mất chìa khóa nhà.

Ban đầu tôi định bỏ mặc, nhưng nghe cô bé kêu la ‘Cứu tôi với!’ như thể đang đứng giữa trung tâm thế giới mà cầu cứu tình yêu, tôi đành không nỡ từ chối và phải giúp một tay.

Theo cái kiểu vừa nãy thì tôi lại có linh cảm sẽ bị ai đó phát hiện ra cho mà xem…

"Joro, tìm thấy cậu rồi!"

Nhanh thế! Y như rằng lại bị tìm thấy rồi!

Chết tiệt! Lần này là đứa nào nữa đây!? Sao mà tôi cứ dễ bị…

"Thật tình, cậu không cổ vũ cho trường Nishikitsuta mà đang làm cái quái gì vậy? Tôi, Ayanokoji Hayato, đây có vẻ hơi ngớ người ra rồi đấy!"

À, ừm… Cậu thì được thôi.

Hôm nay cũng như mọi khi, cái tên đầy đủ của cậu vẫn ngầu ghê, Ayanokoji Hayato à…

"Tôi đã giải thích ở thư viện rồi mà. Tôi, tôi không cổ vũ cho trận đấu được đâu…"

À, đúng rồi. Đằng nào cũng lỡ gặp cậu ta rồi, tôi hỏi thăm chút tình hình xem sao. Thật ra tôi muốn tự mình kiểm tra, nhưng mà chẳng có thời gian rảnh rỗi nào cả.

"Này, trận đấu diễn biến thế nào rồi?"

"Hiện tại thì trận đấu đang giằng co lắm! Nhưng mà không sao đâu! Có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi, Ayanokoji Hayato, nghĩ vậy!"

"Vậy à… Cảm ơn đã cho biết nhé."

Dù không cổ vũ được, nhưng giúp thế này thì vẫn ổn mà. San-chan… cố lên nhé…

"Cứ giao phó cho tôi! Ayanokoji Hayato và Joro là bạn bè! Bởi vậy, tôi, Ayanokoji Hayato, sẽ cố gắng hết sức mình! Ayanokoji Hayato và Joro sẽ luôn giúp đỡ lẫn nhau!"

Hắn tự xưng tên mình lắm lời thật.

"À. Xin lỗi vì đã làm phiền nhé."

"Cậu không cần bận tâm đâu! Bạn bè làm phiền thì tôi không tức giận hay bận tâm! Tôi, Ayanokoji Hayato, tin rằng Joro cũng sẽ làm như vậy!"

"Ừ, đúng vậy. Tôi cũng nghĩ thế."

"Hừm… Nghe được lời đó… tôi, Ayanokoji Hayato, thấy nhẹ nhõm hẳn…"

"…?" "Vậy thì tôi đi đây."

"Tôi hiểu rồi! Tôi, Ayanokoji Hayato, cũng sẽ quay lại đây!"

Tôi có cảm giác như lúc ra về, Ayanokoji Hayato đã nói một câu gì đó đầy ẩn ý thì phải…

Chết tiệt, không được rồi! Quan trọng hơn là tôi cũng phải nhanh chóng hành động thôi.

Dù gặp phải đủ thứ rắc rối, nhưng kế hoạch của tôi vẫn đang tiến triển một cách vững chắc. Vậy nên, bước tiếp theo, tôi sẽ làm nốt những gì mình đã bỏ lỡ khi lần đầu đến khán đài bên cánh trái.

Nói thật thì, theo kế hoạch của tôi, sau khi nói chuyện với Pansy, còn một người nữa tôi cần gặp.

Đó là người mà vừa nãy tôi bị Horse cản trở, nên chưa kịp nói chuyện.

Đó là ai ư…

"Ưgh! Sao tự dưng ông lại vác mặt đến đây thế hả!? Gớm ghiếc! Gớm ghiếc, kinh tởm, tởm lợm!"

Vâng. Chính là cô gái vừa chạm mặt đã buông lời 'gớm ghiếc ba tầng' này đây… Con quái thú đội lốt thanh cao mang tên Sazanka, tức cô Mayama Achaka… Nói chính xác hơn thì tôi có việc với tất cả các vị trong nhóm Charisma.

Dù sao thì, sự hợp tác của các cô ấy là quan trọng thứ hai, chỉ sau chiếc kẹp tóc của Pansy.

Theo kế hoạch, tôi vừa phải chạy trốn, vừa phải thuyết phục những cô gái khác.

Phiền phức nhất là khi tôi đang nói chuyện với một cô gái mà bị kẻ khác phát hiện, hoặc đang thuyết phục ai đó thì bị gọi thêm người khác đến.

Trường hợp đầu tiên thì đến giờ vẫn chưa xảy ra, nhưng trường hợp thứ hai thì tôi đã nếm trải khi đối đầu với Cherry và Horse, mỗi lần như vậy tôi lại cuống cuồng cả lên. Cứ thế này thì làm sao mà thuyết phục cho ra hồn được chứ.

Thế nên, nhóm Charisma chính là mục tiêu mà tôi để mắt tới.

Nếu là các cô ấy thì có thể tận dụng lợi thế cùng giới tính, tìm cách ngăn chặn những kẻ khác giúp tôi!

…Ơ? Sao không nhờ vả trước trận đấu ư?

Câu hỏi hay đấy! Không, tôi đã nhờ rồi. Ngay trước khi trận đấu bắt đầu cơ. Nhưng mà… thất bại rồi…

Chuyện hồi đó, đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in…

Khi đến thư viện, tôi đã cố gắng lợi dụng sơ hở của những kẻ khác, và nhờ cậy một cách đàng hoàng, tử tế.

Với ý muốn chỉ muốn họ hợp tác thôi, tôi đã nói rằng: "Tôi muốn có mối quan hệ thể xác với mấy người."

Rồi sao cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra? Tôi bị họ nói rằng: "Ngay cả địa ngục cũng quá nhẹ nhàng với loại như anh!", rồi còn bị lãnh trọn 'tứ liên đạn quyền phẫn nộ' và bị từ chối thẳng thừng nữa chứ?

Dù nghĩ thế nào thì tôi cũng chẳng làm gì sai cả, đúng là chuyện lạ đời! Thật tình…

"Nà, nà có chuyện gì? Nói trước đó, nếu mà bảo không có việc gì thì tôi giết ông đó!"

Sazanka chẳng cho tôi một lựa chọn nào khác ngoài 'có việc', thật khó xử hết sức.

Thật tình, nếu chỉ xét về ngoại hình thì cô ta đúng gu tôi đến mức 'trúng tim đen' luôn, nhưng cái cách nói chuyện này thì tôi không tài nào chấp nhận nổi…

"Mấy cô có thể giúp tôi ẩn nấp một chút để người khác không nhìn thấy được không? Với lại, tôi muốn nói chuyện với mấy cô."

"Hả!? Sao tôi phải làm cái chuyện đó──"

"A ha ha! Sazanka, đừng giận thế chứ~! Được thôi! Chúng tớ giúp cậu ta ẩn nấp cho!"

"Này cái cậu đằng kia, đứng dậy ngay! Ngồi chen lấn thế kia thì cậu đang cản đường rồi!"

"Aaaaaa!"

"Joro, ngồi xuống cạnh Sazanka đi! Xong rồi bọn tớ đứng lên là sẽ khó nhìn thấy cậu đấy!"

"Vậy thì, Joro đứng lên để người khác không nhìn thấy… À! Sazanka cứ ngồi yên đó nhé!"

Các cô B, C, D, E của nhóm Charisma lại bất ngờ tốt bụng với tôi.

Thế nhưng, có một nam sinh đáng thương đã trở thành nạn nhân của sự tốt bụng đó.

Đúng là một thế giới thu nhỏ, khi mà lúc nào cũng có người phải hy sinh đằng sau cái vỏ bọc của sự tử tế…

"V-vậy thì… tôi ngồi đây."

Thở phào. Nhờ các cô trong nhóm Charisma đã đứng lên che chắn, thế này thì trừ khi ai đó đến thật gần, chứ không thì khó mà bị phát hiện được. Yên tâm rồi!

"Khừ…!"

Ngay khi tôi vừa yên vị, Sazanka ngồi cạnh tôi bỗng 'phụt' một tiếng như bốc hỏa. Chắc hẳn là cô ấy đang tức giận lắm, ngoài cảm xúc đó ra thì tôi chẳng tài nào đoán được gì khác.

"Sazanka, 'chào đón' khách quý!"

"Joro, khi nào thì 'action'? Chính là bây giờ!"

"Ôi chao chao! Hai người hợp nhau quá đi mất!"

Xem ra hôm nay các cô ấy lại theo phong cách của năm 2013 rồi. Đúng là vẫn như mọi khi, vẫn thích 'đu trend' muộn màng như vậy.

Và không hiểu sao Sazanka lại bị cô D và cô E đẩy tới tấp từ phía sau.

"Này, này, mọi người đừng có đẩy chứ! Dính chặt vào nhau mất!"

Thấy Sazanka như vậy, các cô trong nhóm Charisma đồng loạt giơ ngón cái lên.

"…Tuyệt vời!!"

Trông các cô ấy có vẻ rất vui vẻ, như vậy là tốt rồi.

"S-sao, vậy thì… ông có chuyện gì với tôi?"

Sazanka đột nhiên trở nên ngoan ngoãn. Hàng mi cong cong của cô ấy lay động, trông thật ấn tượng.

Cái dáng vẻ đó, thoạt nhìn cứ ngỡ là một câu chuyện thanh xuân đầy lãng mạn. Nhưng nếu lỡ lời nói sai, nó sẽ biến thành một câu chuyện đẫm máu đầy sát khí ngay lập tức.

"À, ừm… Tôi có chút chuyện muốn nhờ Sazanka và các cô…"

"Hứ, hừm~! À, được thôi~! Giờ tôi đang tình cờ rất chi là vui vẻ, nên không phải là không thể nghe ông nói đâu nhé~?"

Vừa dùng ngón út gãi gãi má, cô nàng tỏ vẻ không đến nỗi nào.

Hôm nay sự tình cờ của Sazanka cũng đang ở đỉnh cao.

"Này, nhanh lên đi! Không nói trong hai giây là tôi giết ông đó!"

Ngay cả khi đang vui vẻ mà không nói trong hai giây cũng bị dọa giết, thế lúc khó chịu thì chắc là một giây ư? Biên độ cảm xúc của cô nàng này quả thật là cực kỳ nhỏ.

"À thì… "

(Hình minh họa)

"──Đại khái là vậy đó."

Sau đó, tôi đã kể rõ sự tình cho nhóm Charisma, mà Sazanka là người đứng đầu.

Mình đang có một cuộc thi với thành viên ủy ban thư viện trường Gladiolus High, xem ai thu thập được nhiều cặp tóc hơn.

Để thắng cuộc thi đó, tôi muốn họ hợp tác.

Tôi đã giải thích mọi chuyện một cách tỉ mỉ, trừ cái vụ hình phạt ra.

"Hả!? Ông đang làm cái quái gì không liên quan trong trận đấu quan trọng này thế hả!"

Đúng quá rồi, không biết nói gì để cãi lại…

Giận dữ thế này, có khi không được giúp đỡ cũng nên…

"T-thế thì… Đối với ông, cuộc thi đó quan trọng đến mức nào?"

Ơ? Không bị giận dữ hơn mình tưởng. Cứ nghĩ sẽ bị mắng thêm ba trận nữa chứ.

"Ừm. Lần này thì tôi nhất định phải thắng bằng mọi giá. Thế nên, có lẽ bây giờ nó là điều quan trọng nhất trên đời này luôn đó."

"…Được rồi. Vậy thì tôi sẽ giúp. …N-nhớ phải cảm ơn đó! Các cậu cũng đồng ý chứ?"

"Tất nhiên! Nếu Sazanka giúp thì chúng tớ cũng giúp!"

Ôi chao! Cứ nghĩ sẽ có một phen to chuyện, ai dè thuyết phục các cô trong nhóm Charisma lại thành công dễ dàng đến vậy!

May quá! Thật may mắn khi lần trước bị nghi ngờ 'bắt cá ba tay', tôi đã kịp thời khôi phục lại lòng tin!

Thế này thì kế hoạch của tôi có khi thực sự thành công mỹ mãn luôn ấy chứ… Giờ thì khả năng thắng Horse đã cao chót vót rồi… chắc là vậy.

"A ha ha! Joro và Sazanka, thân nhau quá đi mất!"

"K-không, không có gì to tát đâu! Chỉ là giúp một chút thôi mà! Bình thường thôi! Bình thường!"

Sazanka phủ nhận không chút ngần ngừ. Thôi thì, cứ coi như mối quan hệ giữa tôi và Sazanka là bình thường đi.

"…Tuyệt vời!!"

Một lần nữa, các cô trong nhóm Charisma lại đồng loạt giơ ngón cái lên. Khả năng phối hợp của họ quả là đáng nể.

"Cảm ơn cô, Sazanka. Cô thật sự đã giúp đỡ rất nhiều."

"Im đi~! Không cần phải cảm ơn từng chút một đâu, vì ông thì… Á á á! Ông làm tôi nói cái gì thế hả! Hãy biết ơn và quỳ lạy đi! Liếm giày tôi đi! Với lại, lần tới phải bù đắp cho tôi đó! Hiểu chưa!?"

Thế mà tôi có cố tình làm cô nói gì đâu.

Không biết cô ta cứ bồn chồn cái gì nữa? Ước gì cô ta bình tĩnh lại một chút.

"Thế, đầu tiên phải làm gì?"

"À. Trước hết thì, Tsukimi của trường Gladiolus… Này, cái cô gái nhỏ nhắn của trường Gladiolus High đến giúp ấy. Cô đã gặp ở thư viện trước đây rồi mà? …Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ta, nên cô có thể đi cùng không? Và, nếu cô ta đang ở cùng với người khác thì kéo họ ra hộ tôi."

"Được thôi… Nhưng mà này, tôi có một chuyện muốn hỏi nếu ông trả lời được thì trả lời nhé… Thôi, nếu không được thì thôi. …Trong trường hợp đó, tôi sẽ chỉ kìm nén mà nện một vật cùn vào mặt ông thôi…"

Đó không phải là kìm nén.

"Ơ, ông… thích cô bé đó à?"

"Không, hoàn toàn không."

Bởi vì con bé đó. Nó phát điên lên vì quá thích Horse rồi. Loại con gái như thế, tôi nhất định không đời nào ưa đâu.

"…Vậy à. Vậy à vậy à! Thế thì được rồi! Ông muốn được nói chuyện riêng với con bé đó chứ gì! Tôi sẽ giúp ông một cách cực kỳ đặc biệt luôn! He he he!"

Tôi chẳng hiểu lý do là gì, nhưng tâm trạng của Sazanka đột nhiên bay vọt lên cao. Tốt quá tốt quá.

"May quá. Vậy thì, bây giờ cô có thể đi cùng tôi ngay được không?"

"Cứ giao cho tôi!"

Khi tôi đứng dậy, Sazanka cũng nhẹ nhàng đứng lên với vẻ mặt rạng rỡ. Cùng lúc đó, một mùi hương thanh lịch thoang thoảng bay tới.

Đó là một cử chỉ đẹp đẽ, thanh cao đến mức khiến tôi suýt quên mất bên trong cô ấy là một kẻ cuồng nộ.

"Chết tiệt. Dễ thương quá… khụ khụ."

"Ông sao thế? …He he. Mặt ông kìa."

Đừng bị lừa, Joro ơi. Dù cô ta có nở nụ cười với combo khuôn mặt ngây thơ và giọng nói dịu dàng thì cô ta vẫn là bá chủ cuối thế kỷ đấy.

"Không, không có gì! Có lẽ Himawari và những người khác cũng không nghĩ tôi đang hành động cùng Sazanka và nhóm của cô ta đâu──"

"Điều đó thì chưa chắc đâu nhỉ~? Joro!"

"…Hả? A, Asunaro!?"

"Vâng! Đúng vậy đó!"

Hả!? Sao Asunaro lại ở đây chứ!? Mình cứ tưởng đã được che giấu kỹ càng để không ai nhìn thấy rồi mà… [Run rẩy].

"…Ừm? Tin nhắn à?"

"Joro, tôi cho phép cậu xem tin nhắn đó! Đó là câu trả lời cho câu hỏi của cậu!"

Cái quái gì thế này? Thôi thì, nếu đã bảo xem thì xem vậy.

Ừm, cái gì đây…

"Joro. Tôi, Ayanokoji Hayato, đã nghe Asunaro nói rằng: 'Nếu báo cáo vị trí của Joro, tôi sẽ tiết lộ thông tin tối mật của Himawari cho!' nên đã báo cáo vị trí của cậu đó!"

Thằng đó àaaaaaaa!

Đùa nhau à! Vậy mà lúc nãy lúc ra về, hắn lại nói kiểu đầy ẩn ý như thế sao!

Chết tiệt! Cuối cùng thì cái hậu quả của vụ đi tìm chìa khóa lại ập đến rồi!

"Tôi, Ayanokoji Hayato, cảm thấy có lỗi với cậu. …Nhưng tôi, Ayanokoji Hayato, thực sự rất muốn biết! Thông tin tối mật của Himawari-tan: 'Buổi sáng cô ấy thích ăn bánh mì hay ăn cơm?'!"

Tình bạn của chúng ta, cuối cùng lại tan vỡ một cách mong manh chỉ vì… ngũ cốc sao…

"Đại khái là vậy đó! Cậu đã hiểu chưa?"

「Này, cái tên kia! ...Nhưng mà, dù biết là quanh đây, chứ chính xác ở đâu thì...」

「Cười khẩy! Chuyện đó cũng đâu thành vấn đề! Khi đi loanh quanh khu vực này, không hiểu sao tôi lại thấy một nam sinh gục mặt trên đất, hỏi chuyện thì cậu ta bảo: 'Bị Joro tống cổ khỏi chỗ ngồi một cách thô bạo!', thế là tôi chỉ việc đến đó là xong thôi!」

Nam sinh đáng thương ấy, vốn là nạn nhân của lòng tốt, nay đã hóa thành kẻ báo thù ư...

Chà, xem ra thế giới này cứ thế mà chìm vào những cuộc chiến vô bổ thôi...

Mà nói chứ, tôi có đuổi cậu ta đâu?

「Nào, Joro! Đến lúc phải trả nợ rồi đó!」

Asunaro cầm chặt cây bút đỏ, tạo dáng đầy khí thế. Gương mặt cô bé lộ rõ vẻ đắc thắng, hoàn toàn tự tin vào chiến thắng.

「Hừ. ...Chưa chắc đâu nhé.」

「Hả? Ý cậu là sao?」

Đúng là nếu là lúc trước, tôi đã thua rồi. Cô bé làm tốt lắm. Tôi đúng là ở vào thế ngàn cân treo sợi tóc.

Asunaro à, tiếc thật đấy. Ngươi đến muộn rồi!

「Này, Asunaro... Cô đang làm cái quái gì vậy?」

「Hả?」

Không còn là giọng nói dịu dàng ban nãy, mà là giọng trầm đục của một bá chủ thế giới tận thế.

Cô bé dẫn theo nhóm "nữ hoàng", nhanh chóng bao vây Asunaro một cách thuần thục.

「À ừm..., Sazanka, có chuyện gì vậy? Cả mọi người nữa, sao lại vây lấy tôi...?」

「À phải rồi, hình như trước đây cô có nợ tôi chút xíu thì phải nhỉ?」

Ôi chao! Mấy cô bé này, đã gây rắc rối tột cùng khi là kẻ thù, nhưng lại cực kỳ đáng tin cậy khi là đồng minh!

Asunaro à, tự mình chuốc lấy thôi.

Chẳng phải trước đây ngươi đã viết bài về chuyện tôi bắt cá ba tay, khiến nhóm nữ hoàng phiền lòng chút sao?

「...Hả! K-không lẽ Joro, cậu là!?」

「Đúng vậy đó. Ngươi không thể bắt được ta đâu.」

Trong tình huống này, Asunaro sẽ bị nhóm nữ hoàng kiềm chế. Nghĩa là, mọi chuyện đâu vào đó!

「U là trời! Chuyện này nằm ngoài dự tính! Nhưng mà, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!」

Đúng là Asunaro. Dù có cảm xúc bộc phát, giọng điệu đậm chất Tsugaru, nhưng cô bé vẫn rất kiên cường.

Cứ tưởng sẽ chịu rút lui ngoan ngoãn, ai ngờ cô bé lại định một mình khiêu chiến với nhóm nữ hoàng.

Nếu là tôi, chắc chắn sẽ cụp đuôi chạy mất dép rồi.

「Tr-tránh ra! Tôi phải bắt được Joro!」

Nhưng Asunaro nhỏ bé thì làm sao dễ dàng đột phá vòng vây của nhóm nữ hoàng được.

Cô bé chỉ có thể nhảy loi choi, thỉnh thoảng để lộ cái đuôi ngựa mà thôi.

「Làm gì có chuyện tôi cho qua? Đây là lúc cô phải trả nợ cũ. Cứ ngoan ngoãn đứng yên ở đó đi.」

Ngầu quá... Tôi cũng muốn được nói câu như vậy một lần.

「À, đúng rồi! Sazanka, chỗ này cứ để bọn tớ lo, cậu cứ đi với Joro một mình đi!」

「Đúng đó, đúng đó. Đằng nào cũng vậy, hai đứa cứ nắm tay nhau mà đi đi!」

「Ừm! Hai đứa thôi là tốt nhất!」

「Đồng ý! Sazanka và Joro nắm tay nhau, hai đứa thôi là tuyệt nhất!」

「...Hả? Cái quái gì vậy!? Tôi á, đi với cái tên này á!? Kh-không, nhưng mà... chuyện đó...」

Tuy có một số đề nghị khó hiểu chen vào, nhưng đây lại là một ý hay.

Hiện giờ, chỗ này đứng im vì nhóm nữ hoàng đang lườm Asunaro, nhưng nếu họ bỏ đi, Asunaro sẽ hành động ngay. Nói cách khác, cả hai bên đều không thể nhúc nhích.

Vậy thì, kéo theo Sazanka mà chuồn khỏi đây là tốt nhất.

Ước gì có thêm một người nữa, nhưng đáng tiếc, không hiểu sao nhóm nữ hoàng lại chỉ muốn tôi và Sazanka 'đi riêng'. Lý do thì, thực sự là tôi không tài nào hiểu nổi!

「Này, Joro, mau nắm tay Sazanka đi!」

「Ơ, ừ! Biết rồi! Sazanka. Đi cùng tôi nào!」

「Này, mấy người! Lại làm chuyện thừa thãi... Á!」

Nắm phắt lấy tay Sazanka, tôi vội vã phóng đi.

「「「「...Hoàn hảo!!」」」」

Với nụ cười mãn nguyện, nhóm nữ hoàng giơ ngón cái lên chào tạm biệt chúng tôi.

Một cảm giác phức tạp, không biết nên cảm ơn hay không.

「Này! Làm cái gì mà tự tiện... Được rồi, biết rồi! Hôm nay là do tôi ngẫu nhiên muốn nắm tay ai đó, và ngẫu nhiên là cậu ở đây thôi! Đừng có mà hiểu lầm đấy!」

Sazanka sống trong sự "ngẫu nhiên" quá nhiều thì phải?

Dù sao thì, trong lúc nhóm nữ hoàng giữ chân Asunaro, tôi và Sazanka đã thoát khỏi khán đài số một. Chúng tôi lại quay về hành lang.

「V-vậy thì... bây giờ chúng ta đi đâu đây...?」

Tôi cứ tưởng cô bé sẽ hóa thành bá chủ thế giới tận thế, ai ngờ lại ngoan ngoãn đến mức tôi còn không biết phải phản ứng thế nào.

「Tôi định đi tìm Tsukimi ở khán đài số ba. Nếu giữa đường gặp ai thì cậu làm phân tán sự chú ý của họ giúp tôi. Đặc biệt là người có thể lực tốt nhất, Hima—」

「Joro, chuyện này là sao!?」

Định nói về ai thì người đó xuất hiện ngay...

Người khó đối phó nhất khi tôi muốn chuồn... Himawari, cô nàng với khả năng vận động siêu phàm, đã xuất hiện...

「Sao Joro với Sazanka lại nắm tay nhau! Tớ chưa nghe nói gì cả!」

Dĩ nhiên là chưa nói rồi! Khoan, ủa? Không biết từ lúc nào, tay Sazanka đã buông ra...

「K-không phải do cậu tưởng tượng? À, làm sao tôi lại nắm tay với cái tên này được chứ? Không thể nào! Hoàn toàn không hứng thú gì cả! Dù có nắm tay cũng chẳng vui vẻ gì đâu!」

Không hiểu sao Sazanka lại bắt đầu chối quanh... Nhưng đã bị bắt gặp rồi thì còn chối làm gì nữa.

「Không phải vậy đâu! Tớ đã thấy mà! Sazanka đã trông rất vui vẻ!」

「V-vui...!? K-không đời nào! Đó là cái đó! Cái đó! Là cái đó mà!」

Toàn nói 'cái đó' thôi! Ngụy biện thì cũng phải có cách nói hay hơn chút chứ!

「Cái đó là cái gì!? Tớ không hiểu!」

Đúng rồi mà! Ai mà chẳng vậy!

「Tóm lại, cái đó là cái đó! Tôi và cái tên này không hề nắm tay nhau!」

「Có nắm mà! Sazanka sướng quá đi mất~! Hôm nay là ngày tớ muốn ở bên Joro nhất mà! Ghen tị quá đi mất!」

Himawari, xin lỗi vì phải cắt ngang lúc cậu đang dậm chân ăn vạ, nhưng cho tớ nói một câu.

Hôm nay là ngày tôi không muốn ở bên ngươi nhất từ trước đến giờ.

「B-đâu phải vậy, hai cậu là bạn thanh mai trúc mã mà, lúc nào chả ở bên nhau được?」

「Không liên quan! Tớ muốn ở bên Joro cơ!」

「............Cái gì cơ~?」

Ủa? Hình như công tắc tận thế của Sazanka đã bật rồi thì phải?

「K-sao lại không liên quan!? Cậu lúc nào chả thân thiết với cậu ta! Còn tôi thì hiếm khi mới nói chuyện được! Thế nên, thỉnh thoảng tôi ở bên cậu ta cũng được chứ... Tóm lại! Hôm nay là ngày tôi ở bên cậu ta! Chúng tôi đã hứa rồi mà!」

「Không được! Chuyện đó không được!」

「Mà nói chứ, ngay cả kỳ nghỉ hè, cậu cũng ở thư viện với cậu ta rồi còn gì! Tôi biết cứ ngày nào cậu ta không làm thêm là hai người lại cùng đi học mỗi ngày đó! Chỗ đó mới tốt cho cậu chứ!」

Cái trận "mèo cào" vô bổ gì thế này? Hai người cứ đứng sát rạt, lườm nhau kinh khủng luôn.

Sao Sazanka lại rành rọt chuyện nghỉ hè của mình thế nhỉ? Đúng là một mạng lưới thông tin đáng nể.

Mà nói chứ, tình hình này thì...

「Sazanka lúc nào cũng ngồi cạnh Joro ở trường! Tớ chưa bao giờ được ngồi cạnh cả... Nên là, Sazanka được hơn!」

「Chỉ là ngẫu nhiên thôi chứ gì! Tôi chẳng hề nghĩ là may mắn khi được ngồi cạnh cậu ta đâu!」

「A! Sazanka đang cười vui vẻ kìa! Không phải là chẳng nghĩ gì đâu!」

「Ư, ồn ào quá! Chỉ là ngẫu nhiên, tự nhiên tôi thấy vui vẻ hơn thôi!」

「Ư ư ư~! Được thôi! Vậy thì để Joro quyết định xem muốn ở bên ai!」

「Hừ! Được thôi! Để tôi xem nào! Tôi cũng sẽ không thua đâu!」

「Joro!」「Cậu!」

「「Muốn ở bên ai......... Khoan đã? .........Hắn ta đâu rồi!!!」」

À... thì, hai người cứ cãi nhau hăng say thế thì phải nhân cơ hội chuồn đi chứ.

Từ đoạn giữa tôi chẳng nghe rõ họ nói gì mấy, nhưng tiếng hét cuối cùng thì nghe rất rõ.

Phù... Sazanka đã thu hút sự chú ý của Himawari giúp tôi, thật là may quá!

Nhờ vậy mà tôi đã thoát được một cách suýt soát... đúng kiểu pha bóng giao nhau mà suýt bị cản lại ấy!

Nhưng mà, không phải mọi chuyện đều suôn sẻ... Cuối cùng tôi lại một mình lẻ loi.

Thế là, tôi nảy ra chút ý muốn, bèn bắt chuyện với một cặp song sinh đang đứng gần đó, hỏi 'Có muốn cùng đi đến khán đài số ba không?', ai ngờ lại bị họ hét toáng lên, thành thật mà nói, tôi khá là tổn thương đấy.

Dù sao thì, đến nước này, tôi đành phải tự mình đi tìm Tsukimi thôi.

...Mà nói chứ, cái lời hứa mà Sazanka nói rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?

Tôi và Sazanka có hứa hẹn gì sao? ...Không nhớ.

***

Đến được khán đài số ba, điều đầu tiên tôi làm là kiểm tra bảng điện tử.

Trường Nishi Kitsuta và trường Shobu không có chênh lệch điểm nào. Vẫn là 0-0. Nhưng nhìn cái không khí hừng hực của sân vận động và khán đài, có thể thấy rõ trận đấu trước đó đã diễn ra kịch tính đến mức nào.

Hiện tại là hiệp sáu, lượt tấn công của Nishi Kitsuta. Chỉ cần ghi được dù chỉ một điểm thôi cũng tốt rồi.

Thôi, không phải lúc để nghĩ chuyện đó. Tôi phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình...

「Yo, Tsukimi.」

Vì cô bé không ở khán đài số một, tôi đoán là cô bé ở khán đài số ba, và đúng y như rằng.

Thấy Tsukimi đang ngó nghiêng xung quanh, tôi bèn gọi.

「Joro. Sao cậu lại ở đây?」

Có lẽ việc tôi tự tìm đến khiến cô bé bất ngờ, nên Tsukimi trông khá ngơ ngác.

「Tôi đến tìm ngươi có việc.」

「Ồ. ...Cậu có thấy Horse không?」

「Hở, ừm..., cô không định bắt tôi à?」

「Không liên lạc được với Horse thì tệ lắm. Chuyện đó quan trọng hơn.」

Đúng là bạn thanh mai trúc mã có khác. Cái mức độ phụ thuộc vào Horse này thật đáng kinh ngạc.

Tôi nghĩ dù không liên lạc được thì cũng chẳng cần lo lắng đến vậy...

「Cậu có thấy Horse không?」

Cô bé hỏi lại. Nếu nói thật là vừa gặp xong thì chắc cô bé sẽ chạy đến đó mất...

「Không thấy. Mà này, cô có thể nghe tôi nói không?」

Vừa xoa ngón cái và ngón trỏ tay phải vào nhau, tôi vừa nói dối để trả lời câu hỏi, rồi nói ra mục đích của mình.

Ước gì cô bé cứ thành thật lắng nghe thì tốt biết mấy...

「Gì?」

Được rồi. Dù không biết cô bé đang nghĩ gì, nhưng xem ra ít nhất cô bé cũng chịu lắng nghe tôi nói.

Vậy thì, thời gian cũng quý báu, tôi xin phép vào thẳng vấn đề luôn.

「À thì, Tsukimi, nếu Horse và Pansy hẹn hò, sau đó cô định làm gì?」

「Tôi sẽ chấm dứt tình cảm của mình. Chỉ là bạn thanh mai trúc mã thôi.」

「Cô không thấy buồn sao? Mà này, nếu Horse thua trong trận đấu này, cô sẽ có cơ hội đó. Nếu cô hợp tác với tôi, tôi sẽ hỗ trợ để Horse và cô có thể hẹn hò...」

「Không cần. Không thích cái kiểu đó.」

Haizzz... Đúng là cái điểm rắc rối của mấy đứa này là ở chỗ này.

Horse cũng vậy, chẳng bao giờ đòi hỏi sự đền đáp gì cả.

Ngay cả khi cậu ta tỏ tình với Pansy, nếu có nói trước kiểu như 'vì đã giúp đỡ hồi cấp hai' hay 'vì đã giúp chuyện thư viện' thì tôi cũng dễ bề xử lý hơn rồi...

Đằng này, họ lại chỉ bày tỏ cảm xúc thuần túy, không có mục đích gì khác, nên ngược lại càng khó đối phó.

「Tôi sẽ giúp Horse. Vì vậy, Joro, tôi sẽ không đưa kẹp tóc cho cậu.」

Với thái độ này, xem ra chiêu 'nếu Horse và Pansy hẹn hò thì sẽ không được ở bên cạnh nữa đâu' cũng chẳng có tác dụng với Tsukimi, giống như với Cherry vậy...

Nhưng không sao. Tsukimi có điểm chung với Himawari, là cô bé khá trẻ con một cách bất ngờ.

Và cô bé có sở thích lãng mạn, mơ mộng. Ngay cả khi đến giúp ở thư viện, tôi cũng lén nhìn thấy cô bé giấu trong cặp những món đồ dễ thương kiểu lâu đài di động hay lâu đài trên không!

Với một người như vậy, chắc chắn chiêu này, khác với của Cherry, sẽ có tác dụng!

「Này, Tsukimi. Tôi muốn hỏi cô một điều, nếu Horse và cô có thể trở thành người yêu, cô muốn làm gì?」

「Không biết. Không thể đâu mà.」

Bỏ cuộc nhanh vậy! Hãy có thêm hy vọng vào tương lai của mình chứ!

「Không, chỉ là giả định thôi mà! Với lại, đừng có vội vàng kết luận là không thể như vậy chứ. Horse đã nói với tôi rằng: 'Tsukimi là người bạn thanh mai trúc mã quan trọng nhất đối với tôi' đó.」

「...Hả? Thật không?」

Cắn câu rồi! Tsukimi đã cắn câu!

「À, thật mà. Nếu muốn, sau này cô có thể xác nhận lại với Horse cũng được.」

Nhân tiện, như lời tôi nói, phát ngôn này của Horse là sự thật.

Hồi trước, có lần tôi đang phụ giúp ở thư viện, tôi có hỏi Hose nghĩ sao về Tsukimi và Cherry, và nó đã trả lời rành rọt rằng: "Tsukimi là thanh mai trúc mã quan trọng nhất của tớ, còn Hội trưởng Cherry là hội trưởng học sinh quan trọng nhất của tớ!"

Mà cơ bản thì, thanh mai trúc mã hay hội trưởng học sinh thì cùng lắm cũng chỉ quen một hai người thôi, thôi thì cứ tạm cho qua chuyện đó đi vậy.

"Vậy nên, khả năng Tsukimi và Hose thành người yêu không phải là số không đâu."

"Thế hả~ ♪"

Ra vậy, cứ hễ Tsukimi vui vẻ là lại có dấu '♪' đi kèm nhỉ. Lời nói thì ngắn gọn, nhưng phát âm lại có chút nhịp điệu.

"Này, thử tưởng tượng xem? Cùng nắm tay người mình thích đến trường, tự tay nấu cơm trưa rồi cùng ăn, tặng quà bánh tự làm, dốc sức báo đáp ân tình cũ, thành thật nói ra lời yêu, hay tặng cho món trứng cuộn tamagoyaki chẳng hạn."

"Cụ thể ghê. Jouro, cậu muốn làm mấy cái đó à?"

"...Khụ khụ. Thôi, cái đó tạm gác sang một bên đã. Này, thấy vui không?"

Cái vừa rồi chỉ là ví dụ thôi nhé, tuyệt đối không phải thứ tôi muốn làm đâu, đừng có hiểu lầm đấy.

"Ừm, vui ghê♪♪"

Tốt tốt, tâm trạng của Tsukimi chắc chắn đang tốt lên rồi. Cứ như là số dấu '♪' cũng tăng lên nữa!

"Đúng không? Thế nếu là Tsukimi thì muốn làm gì?"

"Nếu tớ nghịch ngợm, thì cậu ấy sẽ cười và tha thứ cho tớ, rồi vừa nói 'Tsukimi-chan này!', vừa xoa đầu tớ, rồi sau đó "chụt"... bí mật nha♪♪♪"

Lần đầu tiên thấy nó nói nhiều đến thế! Cái cuối cùng không giấu nổi rồi. Chữ đầu tiên đã lộ tẩy muốn làm gì rồi.

"Cái đó được đó! Hose chắc chắn sẽ làm được đến mức đó!"

"Thế, thế hả?"

Hừm hừm... Chiến thuật "bánh vẽ" của mình xem ra thành công mĩ mãn rồi. Cứ nghĩ cho nó một chút mộng mơ là nó sẽ mắc câu, nhưng thế này thì quá thành công rồi!

"Thế nên, đừng nghĩ là không thể mà hãy cố gắng lên nào? Vậy thì, cái cặp tóc cho tớ đi──"

*Phóc*

Hả? ...Khỉ thật, ai thế này? Tự dưng vỗ vai người ta.

"À, xin lỗi. Để sau đi."

Tôi đang bận rộn thuyết phục Tsukimi mà. Có chuyện gì thì đợi xong việc đã... *Phóc phóc phóc*

Grừừừ! Dai dẳng ghê! Từ nãy đến giờ...

"Ố là la~ Jouro, gặp lại rồi nhỉ! Tớ tìm cậu mãi đấy!"

............Này Hose. Cậu làm ơn đừng xuất hiện vào những lúc then chốt như thế này được không? Vừa nãy, tôi cứ cảm thấy chỉ còn một chút nữa là thuyết phục được Tsukimi rồi mà. Thế mà cậu lại xuất hiện ở đây thì tôi thấy hơi không được ổn cho lắm đấy nhé?

"A! Tsukimi-chan cũng ở đây à!"

"Ừm. Có tớ đây♪♪♪♪♪♪"

Tuyệt vời, có nhịp điệu quá! Cứ như là tôi bị bỏ xa về số dấu '♪' vậy! Thôi rồi! Nam chính truyện lãng mạn hài hước của trường Đường Xương Bồ là quái vật à!

"Này, Hose."

Kết thúc cuộc nói chuyện với tôi, Tsukimi vội vã chạy đến bên Hose. Tôi hoàn toàn bị bỏ ra ngoài tầm mắt rồi.

"Sao thế?"

"Tớ, quan trọng không?"

"Tất nhiên rồi! Tsukimi là thanh mai trúc mã quan trọng nhất của tớ mà!"

"Thế hả♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪"

Đến mức này thì, nó đã hưng phấn đến độ không thể nào quan sát nổi nữa rồi.

Mọi người có hiểu không? Đây chính là một trong những lý do khiến tôi muốn bỏ chạy đến tận phút cuối của trận đấu – chiêu "phản thuyết phục vô thức" chí mạng của Hose đó.

"Jouro, hết chuyện rồi. Hose, tớ tặng cậu cặp tóc này. Thế là Hose thắng nhé."

Đừng có đưa chứ! Nếu bây giờ mà đưa thì ngay lúc đó trận đấu sẽ...

"À, Tsukimi-chan, tớ muốn nhận cặp tóc khi mọi người đều có mặt, nên bây giờ không sao đâu! Hơn nữa, cậu có thể đi nói với mọi người là 'không cần tìm nữa vì tớ đang ở với Jouro rồi' giúp tớ được không?"

An toàn rồi!

Thế nhưng, dường như vị nam chính đây lại muốn công khai hành hình tôi! Sao mà tàn nhẫn quá vậy!

"...Thế à? ...Tớ hiểu rồi♪♪♪♪"

"Cảm ơn cậu! Cậu giúp tớ nhiều lắm!"

Cứ thế, Tsukimi vui vẻ rời đi, còn tôi và Hose thì bị bỏ lại một cách hoàn hảo. Rốt cuộc thì, thời điểm bị "hành hình" chỉ bị hoãn lại một chút thôi nhỉ... Tiếp tục kế hoạch thì không thể nữa rồi... Xong đời rồi...

*

"Đây! Phần của Jouro đây!"

"À... Cảm ơn..."

Sau đó, chúng tôi bị bỏ lại ở khán đài phía đường số ba nơi Tsukimi vừa rời đi. Hose đề nghị đi mua đồ uống vì thấy khát, thế là chúng tôi đi ra hành lang đến máy bán hàng tự động. Tôi đã nghĩ đến việc thực hiện lại chiến thuật lật thùng rác, nhưng cứ như thể muốn nói "không có lần thứ hai đâu", bên cạnh lại chẳng có thùng rác nào. Hoàn toàn bế tắc.

"Aaa~! Ngon quá! Đồ uống thì phải là cái này chứ!"

Hose đưa cho tôi, và thứ nó đang uống chính là món đồ uống yêu thích của cả hai chúng tôi: nước ép rau tần ô. Thường ngày thì tôi sẽ vui lắm, nhưng vì tình hình bây giờ... nên không thể nào mà vui nổi.

Khốn thật... Kế hoạch của tôi vẫn chưa hoàn tất công đoạn cuối cùng. Cạnh tranh với Hose trong tình hình này có vẻ hơi bất lợi cho tôi rồi...

"Ừm. Khoan đã, tiền thì..."

"Không sao đâu! Lần trước cậu đã mua cho tớ rồi, nên lần này tớ mời!"

"À, ừm..."

"Ừm! À, mà này. Thật ra, tớ có chuyện muốn nói với Jouro!"

"Hả? Có chuyện muốn nói với tôi á?"

"Đúng vậy! Đứng mãi ở đây cũng không hay lắm... Chúng ta nói chuyện ở đằng kia đi!"

Hose vừa tìm thấy một chỗ vừa đủ cho hai người ngồi, liền di chuyển đến đó và ngồi xuống. Giờ thì tôi cũng có cảm giác như có thể trốn thoát được... Không, vô ích thôi. Cứ ngoan ngoãn ngồi xuống vậy.

"Thế, cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"

"À, đúng rồi nhỉ! Ừm, trong cuộc thi lần này, bên thua sẽ có hình phạt đúng không? Tớ muốn thay đổi nội dung của nó một chút! Jouro đã đề xuất cuộc thi, Hội trưởng Cherry và những người khác đã nghĩ ra luật, nên tớ muốn tớ là người nghĩ ra hình phạt!"

Ồ ồ. Muốn tự mình nghĩ ra nội dung hình phạt ư? Lẽ nào, thằng này muốn làm nhẹ hình phạt, rồi ban ơn cho tôi sao? Coi thường người khác quá đi... Kết quả trận đấu vẫn chưa biết đâu nhé! Chuyện này thì miễn bàn đi...

"Cậu định dùng hình phạt gì?"

Đừng từ chối vội, cứ xác nhận trước đã. Này, "bảo hiểm" quan trọng mà, "bảo hiểm" ấy!

"Ừm, bây giờ thì là 'người thua sẽ không bao giờ lại gần hay nói chuyện với Pansy' đúng không, nhưng tớ muốn thêm vào..."

Đến đó, lời nói của Hose dừng lại một chút. Rồi nó quay sang tôi với một nụ cười rạng rỡ bất thường...

"Và sẽ không lại gần hay nói chuyện với *tất cả* bạn của Pansy nữa."

"Hả? Tấ, tất cả bạn của Pansy á...?"

"Đúng vậy. Chỉ mỗi Pansy thì còn nhẹ quá. Bên thua sẽ không lại gần hay nói chuyện với cả Himawari-chan, Cosmos-san, Asunaro-chan, và Tsubaki-chan nữa."

Sao mà hình phạt lại được nâng cấp khủng khiếp thế này!? Hả? Khoan đã!? Vừa nãy là Hose nói ra sao!? Thật sự là Hose nói ra sao!? Một người tưởng chừng tràn đầy thiện ý lại vừa thốt ra một câu đầy ác ý khủng khiếp! Không thèm để ý đến tôi đang hoảng loạn trước lời nói bất ngờ, Hose bình thản uống nước ép tần ô. Lẽ nào thằng này, từ trước đến nay cố tình đóng vai một kẻ tươi sáng sao!? Rốt cuộc là từ khi nào mà từ nam chính lại chuyển thành trùm cuối thế này hả trời!

"Đây là hình phạt cực kỳ rắc rối với cậu đấy, nhưng chắc không sao đâu nhỉ? Vốn dĩ cuộc thi này là do cậu đề xuất mà. Cậu phải có sẵn chừng đó sự chuẩn bị chứ."

"Sa, sao lại đến mức đó...?"

"Thế chẳng phải đúng sao? Nếu tớ thua, tất cả mối liên hệ với Pansy sẽ biến mất, nhưng nếu cậu thua thì vẫn còn mối liên hệ 'bạn chung'. Thế thì không công bằng đúng không? Nên tớ muốn làm cho nó công bằng hơn."

Phải, có thể là như thế thật, nhưng cái tôi quan tâm không phải chỗ đó! Cái tôi quan tâm là tại sao cậu lại 'hắc hóa' nhanh chóng đến thế này chứ!

"Khô, không phải! Cái tôi muốn hỏi là..."

"Tớ sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện cũ. Một câu chuyện kỷ niệm chỉ của tớ và Pansy thôi."

"Mày và Pansy à... Kỷ niệm?"

"Ừm. Một câu chuyện mà cậu không có ở đó... một câu chuyện mà cậu không biết."

Hoàn toàn phớt lờ lời nói của tôi, Hose cứ thế tự nhiên tiếp tục câu chuyện của mình.

"Pansy hồi cấp hai là cô gái nổi tiếng nhất trường. Xung quanh cô ấy lúc nào cũng có rất nhiều người, đến nỗi tớ chẳng thể nào lại gần được. Nhưng mà, tớ cũng chẳng bận tâm gì đến chuyện đó. Nói thật thì, lúc đó tớ không thích Pansy lắm. Cô ấy rất xinh đẹp nhưng lại đáng sợ làm sao ấy. Tớ cứ sợ nếu lại gần thì sẽ bị 'một kiếm chém đôi' mất."

Pansy hồi đó, theo như tôi nghe kể trước đây thì, đang trong tình trạng "gấu trúc thu hút khách" và có vẻ hơi bất mãn. Chắc chắn cô ấy là một sự tồn tại đáng sợ rồi.

"Thế nhưng một ngày nọ, tớ tình cờ có cơ hội nói chuyện với Pansy, và cô ấy đã khẽ thốt ra vài lời. Rằng 'có quá nhiều người vây quanh mình nên đang rất phiền lòng'. Tớ đã rất bất ngờ. Tớ cứ nghĩ Pansy là một cô gái rất mạnh mẽ, nhưng đó là một sự hiểu lầm. Tớ đã nhận ra rằng thực ra cô ấy là một cô gái rất nhút nhát nhưng lại luôn cố gắng dũng cảm."

Ừm, Pansy thì đôi khi lại nhát gan vào những thời điểm quan trọng. Dù cơ bản thì vẫn luôn độc đoán.

"Thế nên, tớ đã nghĩ ngay đến việc giúp đỡ Pansy. À, không phải vì tớ thích cô ấy nên muốn 'kiếm điểm' đâu nhé? Chỉ là, nếu cô ấy gặp khó khăn thì tớ muốn giúp, nên tớ đã quyết định bảo vệ Pansy."

"Rồi mày và lũ bạn đã làm cho người ta không dám lại gần Pansy nữa đúng không? Chuyện đó thì tao đã nghe Pansy kể cách đây không lâu rồi."

"...Ừ."

Trên mặt Hose thoáng hiện một chút tức giận. Tôi không có ý xấu gì cả, nhưng có vẻ đã làm nó phật ý rồi. Chắc là nó không thích việc tôi "giẫm chân trần" vào lãnh địa của nó.

"Thế, phần tiếp theo thì cậu đã nghe Pansy kể chưa?"

"...Hả? Phần tiếp theo ư?"

"Đúng vậy. Có phần tiếp theo nữa. May quá... có vẻ cậu không biết nhỉ. ... Chuyện về bạn của Pansy ấy."

Có vẻ nó vui vì tôi không biết chuyện đó, Hose nhếch mép cười.

Bạn của Pansy... á? Là sao chứ? Nó đã nói với tôi rằng hồi cấp hai, nó không kết bạn được tử tế và rất cô đơn mà.

"Hình như Pansy có một người bạn rất thân ở trường khác, tớ cũng chưa từng gặp người đó, nhưng chỉ duy nhất một lần, khi tớ hỏi thì Pansy đã kể về người đó."

À ra thế. Không phải trong trường mà là có bạn ở ngoài trường à. Mà nói mới nhớ, lần trước tôi nghe kể thì nó nói là 'không có bạn ở trường'.

"'Khác với mình, bạn ấy là một người có ý chí rất mạnh mẽ nên mình rất ngưỡng mộ. Mình thật may mắn khi được làm bạn với bạn ấy' – Pansy đã kể về người bạn đó như thế đấy. Pansy cũng vậy, vừa xinh đẹp vừa học giỏi, đã đủ giỏi rồi mà. Vậy mà không tự hào về bản thân, lại đi tự hào về bạn của mình cơ đấy."

Pansy mà lại nói là người có ý chí mạnh mẽ thì chắc chắn là ghê gớm lắm. Mà nói mới nhớ... Người quen hồi cấp hai của tôi cũng có một người như vậy. Bình thường thì nhút nhát rụt rè, nhưng đến lúc quan trọng thì lại có ý chí mạnh mẽ kinh khủng.

"Khuôn mặt của Pansy lúc đó, tớ vẫn còn nhớ rõ đến tận bây giờ. Có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nở nụ cười thực sự vui vẻ. Cảm giác như cô ấy rất trân trọng người bạn đó vậy. Thế là tớ đã nghĩ. Tớ cũng muốn được Pansy trân trọng như thế, muốn được cô ấy mỉm cười với mình. Đó chính là... mối tình đầu của tớ."

Nguồn cơn tình yêu của Hose là nụ cười của Pansy à. Ừm, mà khi Pansy ở hình dạng thật mà cười thì, đúng là đẹp kinh người thật, nên tôi cũng không trách được.

"Thế nhưng sau đó thì thất bại rồi. Lần đầu tiên trong đời tớ thích một người, tớ không biết phải làm sao cả. Tớ đã vội vàng nói thích Pansy... và bị từ chối."

"Con nhỏ đó không phải kiểu người dễ đối phó đâu."

"Đúng vậy. Jouro nói đúng. Lúc đó tớ thực sự rất khổ sở. Vì xấu hổ và ngượng ngùng nên tớ muốn giữ khoảng cách với Pansy, nhưng lại nghĩ nếu bọn tớ rời xa Pansy, thì sẽ lại có nhiều người vây quanh và làm cô ấy khó chịu mất, nên tớ đành cố nén cảm xúc của mình và phải ở bên Pansy với tư cách là một người bạn."

"............Phải, nhỉ."

...Tôi biết. Thực ra, Pansy cũng không muốn Hose ở bên cạnh mình. Nhưng mà, nói ra sự thật đó với Hose thì đúng là quá tàn nhẫn. Nó còn hơn cả việc không được đền đáp nữa.

Pansy... Tôi đã hiểu được một chút cảm xúc của mày hồi cấp hai rồi.

"Thế là, chúng tôi tốt nghiệp cấp hai, riêng Sumireko thì lại học trường cấp ba khác. Nhưng tôi vẫn không thể nào từ bỏ được tình cảm của mình, nên đã một lần nữa tỏ tình với Sumireko. Chuyện đó xảy ra vào trận chung kết giải đấu khu vực năm ngoái đấy."

Tôi biết mà. Bởi đó cũng là ngày tôi lần đầu tiên được thấy Pansy thật sự.

"Vậy mà, Sumireko đã nói với tôi một điều khó tin. Cô ấy bảo: ‘Vì em đã có người mình thích, nên không thể đáp lại tấm lòng của anh được.’ Tôi thực sự rất sốc. Hóa ra không phải tôi, mà là một người khác đã được Sumireko lựa chọn."

"…Ra vậy."

"Người mà Sumireko thích. Tôi đã ghen tị, ghen tị đến mức không chịu nổi với người đó. Tôi luôn nghĩ mình muốn trở thành người như vậy. …Và rồi, tôi đã có cơ hội để kết thân với người đó."

"…………!"

Nghe những lời đó, một luồng khí lạnh đột nhiên chạy dọc khắp cơ thể tôi.

K-không lẽ nào, cái tên Hose đó… đã nhận ra rồi ư?

"Tôi đã nghĩ, miễn là Sumireko hạnh phúc thì đó là điều tuyệt vời nhất. Thế nhưng, khi tôi biết được danh tính thật sự của người mà Sumireko thích, đột nhiên tôi cảm thấy rõ ràng một điều: nếu cứ thế này, Sumireko sẽ bị người đó cướp mất. Tôi không thể chịu nổi. Tôi đã luôn trân trọng Sumireko, đã cứu cô ấy khỏi nguy hiểm. Vậy mà không phải tôi, mà người đó lại được chọn, thật không thể chấp nhận được. …Bởi thế, tôi đã quyết định rồi."

Hose tu một hơi cạn sạch ly nước ép cải cúc, rồi đặt phịch xuống sàn nhà với tiếng ‘cạch’ khô khốc.

"Joro… tôi sẽ loại bỏ cậu."

Hose nói vậy với một giọng điệu nghe thật sảng khoái đến lạ.

"Không phải San-chan. Ban đầu, vì chúng tôi đã có lời hứa như vậy, nên tôi cứ nghĩ người mà Sumireko thích là San-chan. Nhưng không phải. Joro… là cậu. Cậu là người nắm giữ chìa khóa, ở sâu trong trái tim của Sumireko. Bởi vậy, người cần phải bị loại bỏ ưu tiên hàng đầu, chính là cậu."

Đúng là vậy thật… Hệt như tôi đã nghĩ, Hose đã bắt đầu thấu hiểu mọi chuyện.

Cả tấm lòng thật sự của Pansy… và những suy nghĩ thầm kín trong lòng người khác…

Bởi thế mà tính cách của hắn ta cũng thay đổi luôn rồi ư. Chà… cũng phải thôi nhỉ.

Hôm nay tôi đã thấy cái tên này là lạ, khi hắn ta bảo Pansy có thể đưa cặp tóc cho tôi cũng được, rồi còn nói với Tsukimi rằng cặp tóc để sau cũng chẳng sao. Giờ thì bí ẩn đã được giải đáp rồi.

Hắn ta đang định đánh bại tôi một cách tuyệt đối, ngay trước mặt tất cả mọi người đây mà.

Nhưng nguyên nhân là gì? Tại sao hắn ta đột nhiên có thể hiểu được những điều trước giờ không hề biết đến…?

"Sao mày lại có thể hiểu thấu đến mức đó…?"

"Trong hai tuần trước khi trận đấu này bắt đầu, tôi đã có thể hiểu được rồi."

"Hai tuần trước khi trận đấu bắt đầu ư?"

"Đúng vậy. Tôi đã luôn suy nghĩ. Lý do cậu thách đấu tôi, những lời cậu đã nói, và ý nghĩa thật sự của chúng. Bởi vậy, trong suốt hai tuần đó, vừa giúp đỡ ở thư viện, tôi vừa âm thầm quan sát Joro."

"…À, ra thế."

"Thế rồi, tôi đã nhận ra một điều. Mà điều này thì công của Cosmos, Himawari và Asunaro lớn hơn, chứ không phải nhờ cậu đâu."

"Nhờ bọn họ ư? Mày đang nói chuyện gì vậy?"

"Ba người con gái rất thích cậu ấy, trong hai tuần qua đã làm rất nhiều chuyện với cậu đúng không? Nếu có cô gái khác bắt chuyện, họ sẽ ngay lập tức xen vào cuộc trò chuyện. Nhìn từ bên ngoài vào, tôi thấy cũng khá thú vị đấy."

"Tôi thì chẳng thấy vui vẻ gì sất. Mấy chuyện đó, thật sự rất mệt mỏi đấy…"

"Tôi hiểu mà. …Vì tôi cũng đã từng như vậy…"

"—!"

Ra là vậy… Hose đã lần đầu tiên hiểu ra mọi chuyện, khi đứng ở một vị trí khách quan.

"Tsukimi, Hội trưởng Cherry, và rất nhiều cô gái khác nữa… tất cả họ cũng đều như vậy…"

Hắn ta đã nhận được bao nhiêu sự yêu mến từ bao nhiêu cô gái, mà lại không hề hay biết gì.

"Tất nhiên tôi cũng nghĩ là mình có thể đã suy nghĩ quá nhiều rồi, đúng không? Kiểu như, bản thân việc nghĩ đến những điều đó đã là tự phụ và trơ trẽn rồi, phải không? Nhưng mà… đó là sự thật mà, đúng không?"

"Từ miệng tôi thì chẳng thể nói được gì đâu."

"Chậc. Nếu Joro xác nhận thì tôi đã tự tin hơn nhiều rồi."

Hose tựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

"Đáng thương thật. Ngay cả Sumireko cũng không chịu nói cho tôi biết sự thật…"

"Pansy ư? Mày đang nói chuyện gì vậy?"

"Tôi đã nhìn thấy. Cảnh cậu và Sumireko nói chuyện riêng với nhau ở khán đài phía đường chạy số một đấy."

"Hả?"

"Bởi vậy, tôi đã thử một điều. Tôi giả vờ như không biết gì cả, rồi hỏi Sumireko về Joro xem sao. Thế là cô ấy cứ đánh trống lảng đi thôi…"

Lúc đó, tôi cứ nghĩ Hose không hề nhận ra sự có mặt của mình, nhưng hóa ra hắn ta đã biết rồi ư.

"Bởi vậy, Joro. Tôi sẽ thay đổi hình phạt. ‘Kẻ thua cuộc sẽ không bao giờ được phép tiếp cận hay nói chuyện với Sumireko và bạn bè của cô ấy nữa’. Tôi sẽ không để cậu nói ‘không’ đâu. Đây là quyết định cuối cùng rồi."

Quyết định cuối cùng ư. Chà, tên này có lẽ sẽ không nghe bất cứ điều gì tôi nói đâu…

"…Được thôi. Vậy thì hình phạt sẽ đổi thành phương án của mày."

"Cảm ơn cậu đã nói vậy. Với điều này, nếu tôi thắng thì cậu sẽ không bao giờ có thể xây dựng mối quan hệ với Sumireko được nữa."

"Đó là nếu mày có thể thắng được đã nhé. Cuộc đấu này, vẫn chưa biết được đâu."

Tôi nở nụ cười ngạo nghễ, đáp lại hắn ta.

Cũng giống như Hose, tôi tu sạch ly nước ép cải cúc, rồi đặt mạnh xuống sàn nhà với tiếng ‘cạch’ thô bạo.

"Joro, cậu có âm mưu gì cũng không quan trọng. Tôi sẽ đập tan nó một cách trực diện thôi."

Đập tan ư… Hắn ta đã bắt đầu dùng những từ ngữ thô bạo đến thế sao.

"Còn lại, chỉ cần cậu biến mất là được rồi. Tôi đã hiểu lý do vì sao Sumireko trước đây không chấp nhận tôi. Tôi có thể hứa rằng sẽ không bao giờ để cô ấy phải cảm thấy như vậy nữa."

Đúng vậy. Hose bây giờ, là một phiên bản nâng cấp hoàn hảo của tôi, hiểu rõ những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng người khác. Giờ thì, tôi chẳng còn chút lợi thế nào để có thể giành chiến thắng nữa rồi… không một chút nào cả…

Ngay cả ‘lời nguyền’ đã từng khiến Pansy đau khổ suốt thời cấp hai, cái tên này giờ cũng có thể dễ dàng hóa giải.

"Người khiến Sumireko hạnh phúc không phải là cậu. …Mà là tôi. Joro, tôi tin chắc mình có thể khiến Sumireko hạnh phúc hơn cậu. Bởi vậy… cậu hãy biến mất đi."

"Mày nghĩ tao sẽ ngoan ngoãn đáp ‘Vâng, tôi hiểu rồi’ khi nghe những lời đó ư?"

"Không. Nhưng cậu sẽ không còn lựa chọn nào khác đâu, đúng không?"

Gay rồi… Đây đúng là một tình huống khá ngoài dự liệu.

Tôi đã khởi xướng trận đấu này vì cứ nghĩ Hose vẫn sẽ mãi là một chàng trai ngây thơ, ngốc nghếch. Nếu nói gì cũng vô ích, thì tôi sẽ dùng vũ lực để kéo hắn ta ra khỏi Pansy.

Nhưng Hose bây giờ đã khác. Hắn ta là một người đàn ông có đủ tầm nhìn để hiểu và chấp nhận mọi thứ.

Có lẽ, quanh Hose sẽ không còn tồn tại một thế giới quá thuận lợi cho hắn ta nữa rồi.

Điều đó có nghĩa là, lý do để Pansy từ chối Hose đã biến mất rồi.

Với cái tên này hiện tại, dù Pansy có chọn hắn ta đi nữa… thì cũng chẳng có gì lạ cả.

Nếu điều đó xảy ra, thì bản thân trận đấu này cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa…

"Thôi nào, chúng ta kết thúc cuộc nói chuyện ở đây nhé?"

"Ừ, được thôi."

Đồng thời với những lời đó, chúng tôi đứng dậy, sánh bước bên nhau đi đến thùng rác cách máy bán hàng tự động một đoạn, cả hai uống cạn rồi vứt bỏ lon nước ép cải cúc rỗng.

"Trận quyết định sẽ diễn ra ở hiệp chín, còn điểm hẹn… thì khỏi phải nói rồi chứ?"

"…Ừ. Ngay từ đầu, tôi đã định gặp mày ở đó rồi."

"Joro, cảm ơn cậu nhé… Nhờ cậu mà tôi đã biết được nhiều điều. Thật sự là không biết phải cảm ơn thế nào cho đủ. Thế nhưng, dù tôi có cảm ơn cậu đến mấy, hay có nợ ơn cậu bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không nương tay với cậu đâu. Sumireko… là của tôi."

"Thế thì coi như hòa, không ai nợ ai nữa là được rồi. Kể cả chuyện ở thư viện nữa."

"Được rồi. Vậy, hẹn gặp lại…"

Hose quay lưng lại, và rời đi trước mắt tôi.

…Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…

Kế hoạch của tôi vốn đang diễn ra suôn sẻ. Thế nhưng, Hose của hiện tại lại có vẻ như có thể dễ dàng vượt qua nó.

Tôi thua Hose trong cuộc bỏ phiếu quyết định, và Pansy sẽ ở bên Hose… Không, đừng nghĩ thêm nữa.

Dù tình hình có trở nên thế nào đi chăng nữa, những gì tôi làm cũng sẽ không thay đổi.

Phải thắng Hose trong trận đấu này, để giành lại cuộc sống thường ngày. Trận đấu này được bắt đầu chính vì điều đó!

Bởi vậy, nhất định phải…

"Ồ, không phải Kisaragi đó sao~! Cậu đang làm gì ở chỗ này vậy hả? Không lẽ nào, cậu không kiềm được mà muốn nhìn con gái của tôi ư? Ôi chao! Mấy chuyện như vậy thì cậu phải nói rõ ra chứ, nếu không tôi sẽ phiền lòng lắm đó~! Cái thằng nhóc này~!"

Không khí nghiêm túc bị phá hỏng hoàn toàn. Cứ hễ tôi định làm ra vẻ ngầu một chút, là y như rằng lại thành ra thế này…

Mà tại sao ông chú Mayama lại ở đây nhỉ?

"Ông Mayama, trận đấu đang hay mà, mình mau về thôi! À, Kisaragi-kun, chào nhé!"

"Kanemoto! Chị đã đến ạ!"

"Vì Kisaragi đã nhờ vả mà~! Tiện thể thì tôi cũng rủ luôn cả ông Mayama đến nữa đó!"

Cảm ơn Kanemoto nhé. Đã đặc biệt đến đây…

Thế nhưng mà, tôi cứ cảm thấy hình như không cần phải rủ ông chú Mayama đến thì hơn…

"Này này, Kisaragi! Gần đây, con gái tôi, vừa ngượng ngùng nói ‘Con sẽ luyện tập nhiều hơn’, vừa đa dạng hóa hương vị món trứng cuộn dashi đó! Đặc biệt là món trứng cuộn dashi có thêm cải cúc ấy! Nó ngon bá cháy bọ chét luôn đó! Cái này là làm cho tôi đúng không? Ưm ưm! Con gái tôi thích tôi quá rồi, đúng là rắc rối ghê~!"

Ồ~. Trứng cuộn dashi có thêm cải cúc ư. Nếu có cơ hội, nhất định tôi phải thử mới được.

Thế nhưng, mối quan hệ giữa tôi và Sasanqua có vẻ chỉ là ‘bình thường’, nên chắc sẽ chẳng có cơ hội đó đâu. Ừ, tuyệt đối không có.

"Ơ? Cái bộ đồng phục đó… Kisaragi, mày học cùng trường với con gái tao ư! Gì vậy chứ, đáng lẽ phải nói cho tao biết sớm chứ! Đúng là đồ không thân thiện tí nào~!"

"À, à vâng… Tôi đã bỏ lỡ thời điểm để nói ra…"

"À ra thế à! Nhưng mà, đừng có mà động vào con gái tôi đó nhé? Nếu mày dám động vào, tao sẽ cắt cụt *ấy* của mày, rồi cho vào chảo dầu mà chiên đấy, liệu hồn mà cẩn thận đó nghe~!"

Ái chà! Đúng là cha nào con nấy! Đúng là những điểm mấu chốt, lời nói y chang nhau!

Tôi thì thế nào nhỉ? Mình không động chạm gì đúng không? Chỉ nắm tay thôi mà!

Ừ! Chắc chắn là an toàn! Tuyệt đối an toàn!

Phù… Thôi, trước mắt thì… cứ quay lại khán đài phía đường chạy số một đã vậy…

[Tôi sẽ trở thành hắn]

—Ōga Taiyō, học sinh năm hai cấp ba, tháng Năm.

Một ngày nọ, không lâu sau trận cãi vã lớn với Joro. Có một phong bì nằm trong tủ giày.

"Chờ trên sân thượng. Đấu với ta. Kisaragi Amatsuyu"

Nhìn vào nội dung thì đúng là một bức thư thách đấu, nhưng tôi nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa thật sự của nó.

Joro hiểu rằng ‘San-chan’ có tính cách rất dễ hăng máu khi có chuyện thi đấu.

Bởi vậy, chắc là cậu ta đã dùng cách này để lấy cớ gọi tôi ra.

…………Để làm lành với tôi.

Haizz… Joro, mày là người tốt bụng đến mức nào vậy hả?

Tôi là cái tên đã đơn phương căm ghét, và hãm hại mày mà? Tại sao mày lại có thể làm như vậy?

Hồi tiểu học, tôi vẫn chưa thể tha thứ cho những kẻ đã bắt nạt mình.

Dù cho họ có xin lỗi, tôi cũng chỉ mỉm cười ngoài mặt thôi, chứ tuyệt đối sẽ không tin tưởng đâu.

Vậy mà mày lại… Khốn kiếp! Lại nữa rồi! Lại một lần nữa tôi phải nhận ra sự khác biệt giữa Joro và mình!

…Được thôi! Tao hiểu rồi! Cứ để tao tham gia vào đi! Cái trò hề vô vị này!

Hơn nữa… đây là một cơ hội.

Joro biết rất rõ rằng kể từ khi cãi nhau với tôi, cậu ta đã gặp gỡ Sanshokuin mỗi ngày.

Nói cách khác, nếu làm lành với Joro ở đây, tôi lại có thể tiếp cận Sanshokuin lần nữa.

Tôi đã từng tỏ tình một lần và bị từ chối. Ngay cả chuyện về ‘Ōga’ mà tôi đã luôn giấu kín cũng đã bị lộ ra.

Nhưng chưa phải là kết thúc ván đấu. Vẫn còn hiệp phụ.

Nghĩ vậy, tôi liền đi về phía sân thượng.

"A!"

Khi đến sân thượng, giọng nói đầu tiên lọt vào tai tôi là tiếng Himawari kinh ngạc kêu lên.

Này này, cứ tưởng chỉ có Joro thôi chứ, sao Himawari cũng ở đây luôn vậy…?

Vậy nghĩa là hai người họ đã làm lành rồi ư?

Nhưng mà, chắc là vậy rồi… Chắc chắn là sẽ như vậy rồi…

…Joro, mày có biết không?

Ngày hôm đó, cái ngày mà tao và mày cãi nhau một trận lớn, Himawari và Cosmos đã ở trong thư viện đấy?

Nghe nói Sanshokuin đã nhờ họ: ‘Em sẽ nói sự thật cho hai chị biết. Khi có chuyện gì xảy ra, hai chị hãy giúp đỡ người mà mình muốn giúp đỡ’, rồi họ trốn trong thư viện.

Và thế là, hai người họ đã nghe hết toàn bộ câu chuyện cãi nhau của chúng tôi.

Tôi biết chuyện đó là khi tôi đến xin lỗi Himawari và Cosmos.

Tôi thật sự cảm thấy có lỗi vì đã lợi dụng tình cảm của hai người họ, nên đã thành thật xin lỗi. Thế rồi, họ đã nói cho tôi biết chuyện mình đã ở trong thư viện.

Dù Sanshokuin cũng đã lén lút báo với Jooro rằng Himawari và Cosmos đang ở đó, ẩn ý qua cụm từ "chỗ thường" hay "chỗ đặc biệt", nhưng Jooro bảo cậu ta không hề nhận ra.

Rồi sau đó...

"Không sao cả. Em cũng đã làm nhiều chuyện tệ với Jooro... Chuyện của San-chan làm em bất ngờ, nhưng Jooro đã nổi giận thay em rất nhiều nên..."

"Cảm ơn vì đã xin lỗi. Tâm tư tôi đã gỡ bỏ được rồi nên không sao đâu. Tôi chẳng còn chút giận hờn nào với cậu nữa. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy rất có lỗi với Jooro nữa..."

Nhìn thái độ của hai người, tôi lập tức hiểu ra.

Himawari và Cosmos đã không còn chút tình cảm nào với tôi nữa rồi. Có lẽ, hai người họ đã bắt đầu bị Jooro làm cho say đắm. Họ đã nhận ra sức hút của Jooro, một người sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ người khác.

"Vì vậy, em sẽ giúp Jooro! Em không thích Jooro bị ghét bỏ chút nào!"

"Tôi muốn giải thích cho Jooro hiểu lầm... không, tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng! Nguồn cơn vốn là lỗi của tôi, vậy mà chỉ mình cậu ấy phải chịu tiếng oan, chuyện đó... thật không cam lòng!"

Từ đó, Himawari và Cosmos tiếp tục hành động vì Jooro đúng như lời họ đã tuyên bố.

Jooro, mày nghĩ hiểu lầm của mày đã được gỡ bỏ nhờ lời xin lỗi của tao đúng không? Thật ra không phải vậy đâu. Không phải chỉ có vậy đâu. Himawari và Cosmos đã ra sức tìm gặp và giải thích với mọi người. Họ đã giải thích cặn kẽ với từng người một rằng 'chính họ mới là người có lỗi'. Thậm chí còn hy sinh cả ngày nghỉ để đến thăm nhà các học sinh nữa.

...Này, tại sao vậy? Jooro dù bộc lộ bản chất thật vẫn được chấp nhận, còn 'Ooga' thì lại bị từ chối?

...Ước gì mình được như vậy. ...Ghen tị quá đỗi. ...Buồn biết mấy...

"Này, Jooro! Để tao nói cho mà biết, tao cực kỳ giỏi việc học được từ bạn thân đó! Nên ván này coi như thắng chắc rồi!"

Để đạt được mong muốn của mình, tôi gạt bỏ lòng tự tôn, nở nụ cười tươi như hoa và đưa tay ra. Tôi biết rõ Jooro nhất định sẽ không rời tay của 'San-chan' khi tôi làm thế.

"Thứ đó mà cũng có gì đáng tự hào hả?"

Đó, cậu ta đã nắm lấy rồi.

"Từ giờ nhờ vả nhiều nhé! Thằng khốn nạn giả tạo nhất trên đời, Kisaragi Jooro!"

"Cậu cũng vậy. Tên Ooga Taiyou âm hiểm, ghen tị và tệ hại nhất!"

────! Dừng lại đi... Sao mày lại vui vẻ đến thế... Đừng nắm lấy tay 'Ooga' với vẻ mặt vui sướng đến thế... Tao biết mày đã hiểu 'Ooga' rồi. Nhưng điều mày coi trọng, phải là 'San-chan' chứ? Thế mà... sao mày lại nói ra những lời như vậy chứ...

Từ đó về sau thì đơn giản. Người mà Sanshokuin thích, không ai khác chính là Jooro.

Vậy thì, tôi chỉ cần trở thành 'Jooro', chứ không phải 'San-chan' hay 'Ooga'. Vì tôi đã luôn dõi theo Jooro, đã luôn ngưỡng mộ cậu ta, nên tôi hoàn toàn có thể làm được.

Để làm được điều đó, trong quá trình chuẩn bị cho Hoa Vũ Triển, tôi đã âm thầm hỗ trợ cậu ta y hệt như Jooro trước đây. Để Hoa Vũ Triển thành công, tôi đã đóng vai hề để dụ dỗ thành viên thứ ba... Sanshokuin tham gia, thậm chí dập đầu xin lỗi cô ấy để cô ấy hứa sẽ tham gia.

Và kết quả là một đại thành công. Sau khi hoàn thành Hoa Vũ Triển, Sanshokuin... không, Pansy đã bắt đầu gọi tôi bằng tên thân mật. Tôi vui lắm. Lần đầu tiên... lần đầu tiên, tôi được người mình thích gọi bằng tên thân mật. Cuối cùng cũng đã đến được đây, cảm giác thành tựu dâng trào trong lồng ngực.

Chỉ là, nhìn tôi và Pansy như vậy mà có kẻ vui mừng như thể chuyện của chính mình, điều đó cứ vướng víu trong lòng mãi không thôi...

──Hiện tại.

"Tiếc quá! Thật là đáng tiếc! Ở hiệp 4 dưới, Tokusei Kitakaze đã đánh được một cú hit, rồi cầu thủ số 5 tiếp theo lại được lên base nhờ walk, một tình huống cực kỳ nguy hiểm! Nhưng thật tuyệt vời, chúng ta đã kiểm soát được cú đánh của cầu thủ số 6 và thoát hiểm mà không mất điểm nào! Rồi ở hiệp 5 trên, dù đàn anh Ooga đánh được hit nhưng không ghi được điểm! Ở hiệp 6 trên, dù đàn anh Higuchi, người đánh số 1, đánh được hit nhưng vẫn không ghi được điểm! Mufufu!"

Dù đang đứng trên gò ném bóng, tôi vẫn nghe rõ giọng Tanpopo.

"Và rồi đến hiệp 6 dưới! Không ngờ, cầu thủ số 2 của đối phương đã đánh được cú double, và dù đã chặn được cú đánh của cầu thủ số 3 kế tiếp, nhưng vẫn còn 2 out! Cho đến giờ, Tokusei Kitakaze, người đã đánh được hit ở cả hiệp 2 dưới và hiệp 4 dưới, lại xuất hiện một lần nữa! Đến đây thì cả hai đội đều chưa ghi được điểm nào, nhưng điều đó có thể thay đổi đấy! Uwooo! Nguy hiểm rồi! Mufufu! Mufufu!"

À, lần này cô ấy chia nhỏ ra à. Chắc là để ý đến việc giải thích dài dòng đây mà?

Chẳng hiểu cô ấy đang giải thích cho ai nghe nữa...

Thế nhưng, nguy thật. Đúng như lời Tanpopo nói, giờ đang là tình thế vô cùng nguy hiểm. 2 out, người chạy ở base 2. Nếu đối phương đánh được một cú hit nữa, rất có thể sẽ ghi được điểm.

Thế mà cầu thủ số 4 của trường Cẩm Chướng, Tokusei, lại là một vị thần thích làm cho không khí trở nên sôi động.

Đây là trận đấu mà đội nào ghi được điểm trước thì gần như chắc chắn thắng.

Vì thế, tuyệt đối không thể để Tokusei đánh trúng bóng, nhưng sức lực của tôi đang cạn kiệt. Mới chỉ là hiệp 6 dưới thôi, mà tôi đã cảm thấy mệt mỏi như đã ném hết cả hiệp phụ 12 vậy.

Khó khăn rồi... Làm sao đây? Ném hết sức ngay từ cú đầu tiên để giành strike? Hay là ném bóng cố tình tránh để đối phương không đánh được?

Trước hết, hãy ném lệch một cú đã. Ném một quả bóng với lực khoảng 8 phần sức, nếu Tokusei vung gậy hụt thì...

──Niềm tin và nỗ lực. Tin tưởng vào bản thân và đồng đội, dù bất cứ lúc nào cũng không trốn tránh mà dốc hết sức mình. Đó mới là San-chan.

...Tao biết rồi. Mày đừng có lúc nào cũng nhảy ra nói chen ngang thế chứ.

Chuyện đó, chính tao là người hiểu rõ nhất. 'San-chan' không bao giờ trốn chạy. Là một người luôn dũng cảm và nhiệt huyết đối mặt với mọi đối thủ. Cho nên...

"............Ha!"

Không ổn rồi! Lực ném của bóng...!

"Hướng phải!"

Đầu tiên tôi nghe thấy là âm thanh "Choang!" nhẹ nhàng của cây gậy kim loại va vào bóng.

Tiếp theo, tiếng hét của Shiba, người đã tháo mặt nạ bắt bóng, vang lên.

Theo dõi hướng bóng bay, nó đập đất một lần ngay trước mặt cầu thủ ở vị trí right fielder. Tức là, một cú hit.

Người chạy ở base 2 của trường Cẩm Chướng, vì đã là 2 out, nên đã bắt đầu chạy.

Đến lúc đó, cầu thủ ở vị trí right fielder mới nắm chặt bóng và ném hết sức.

"Cố lênnnnnn! Lấy được rồi! Sẽ ghi được một điểm từ Nishikitsuta!"

"Về nhà! Về nhà!"

Từ băng ghế dự bị của trường Cẩm Chướng, tiếng cổ vũ người chạy vang vọng.

Người chạy ở base 2 đã vòng qua base 3 và chạy hết tốc lực về home plate.

Và rồi, cầu thủ ở vị trí right fielder ném bóng về home, cầu thủ ở vị trí first baseman, với vai trò trung chuyển, đã...

" "Đừng bắt bóngggggggg!!" "

Hai tiếng hét vang vọng khắp sân bóng.

Người ở vị trí first baseman, phản ứng lại tiếng hét đó, đã né quả bóng mà anh ta định bắt, và quả bóng bay thẳng về home plate.

"Ôi chaooo!"

"Ô... ha!"

Người chạy trượt về phía home plate.

Gần như cùng lúc đó, Shiba đưa chiếc găng bắt bóng đã hứng được quả bóng ra.

Bên nào đây?! Bên nào thắng đây?!

...Trọng tài từ từ giơ nắm đấm lên trời. Và rồi...

"............Out! Ba out! Đổi bên!"

Ông ta dứt khoát phán quyết.

" " " " " " " " "Tốt lắm Nishikitsuta!! Phòng thủ tuyệt vời, Nishikitsuta!!" " " " " " " " " "

Tiếng cổ vũ của đội cổ động lại vang lên, những lời ca ngợi việc đã phòng thủ thành công vang vọng.

Nguy hiểm thật... Thế mà vẫn giữ được không mất điểm trong pha tranh chấp quyết liệt.

"Woa! Đàn anh Kutsugi, năm ba, ở vị trí right fielder, tuyệt vời quá! Cú ném về thật xuất sắc đó ạ!"

Khi chúng tôi trở về băng ghế dự bị, Tanpopo với chiếc mũ rộng thùng thình đón chúng tôi bằng nụ cười rạng rỡ.

Nhưng tôi thì ngạc nhiên hơn là nhẹ nhõm.

Hai tiếng hét vang lên vào giây phút cuối cùng.

Một tiếng, đương nhiên là của tôi. Còn tiếng kia là...

"Hơn nữa, đàn anh Ooga và đàn anh Shiba cũng có phán đoán tuyệt vời! Nếu lúc đó trung chuyển thì sẽ không kịp đâu ạ! Mufufufu!"

Đúng vậy. Là Shiba. Shiba đã phán đoán hoàn toàn giống tôi và hét lên.

"Đúng! Lúc đó tôi đã tin tưởng Kutsugi-san đấy! Cậu ấy có cánh tay ném bóng tốt thật!"

"Tôi đâu có phí hoài thời gian khi trước làm pitcher đâu. Mà, kể từ khi San-chan đến, dù tôi đã bị loại khỏi vị trí đó, nhưng nếu chúng ta đến Koshien, tôi cũng muốn được ném một cú làm kỷ niệm! Ha ha!"

"Vâng! Vậy thì, chúng ta nhất định phải đến Koshien thôi!"

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Kutsugi-san, tôi đi về phía cuối băng ghế dự bị.

Để nói chuyện với người đàn ông đang cởi bộ bảo hộ ở đó.

"Này... Shiba."

"...Gì vậy?"

Shiba cởi bộ bảo hộ mà không thèm nhìn về phía tôi.

Tôi biết. Tôi biết rõ Shiba ghét tôi.

Thế nhưng, dù vậy, tôi vẫn có lời muốn nói với Shiba.

"Cảm ơn mày. Vì đã hét lên. Nếu chỉ có mình tao, có lẽ đã không nghe thấy."

"Nếu có thời gian nói những lời thừa thãi đó, thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."

"Đúng! Phải rồi! Xin lỗi!"

Tôi và Shiba ghét nhau.

...Thế nhưng, tôi đã nghĩ.

Dù là người mình ghét, dù trong quá khứ có chuyện gì xảy ra đi nữa, Shiba vẫn là 'đồng đội' của tôi.

Cho nên, ít nhất trong trận đấu này, tôi sẽ thử tin tưởng cậu ấy...

【Khu vực khán đài ngoài sân – Cuộc trò chuyện của một vài cô gái】

"Himawari, Hội trưởng Cosmos, Jooro có tin nhắn rồi ạ! Cậu ấy nói có một nơi muốn chúng ta tập trung khi đến hiệp 9, và cậu ấy sẽ có mặt ở đó! Chúng ta mau chóng đi thôi!"

"...Vậy sao... Thì ra là vậy nhỉ~..."

"Hức~ Em Giai Chi tiểu thư, sướng quá điiiiii!!"

"À, ừm, hai người làm sao thế ạ? Hội trưởng Cosmos thì tự nhiên lại ủ rũ thế này, còn Himawari thì tự nhiên lại tỏ vẻ giận dỗi..."

"À, đừng bận tâm. Một người như tôi... một người như tôi, dù sao cũng chỉ là một người con gái đáng thương bị Jooro lừa dối, đến mức không thể gặp mặt..."

"Sazanka-chan thân thiết với Jooro đó! Vô cùng thân thiết đó!"

"Hai người giữ bình tĩnh đi chứ! Dù có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng đâu phải là đã thất bại hoàn toàn đâu! Hai người đã nói là muốn nói chuyện cho rõ ràng mà?"

"Đúng vậy nhỉ~. Với con người như tôi, không biết có làm được không, nhưng tôi sẽ cố gắng. Tôi sẽ cố gắng..."

"Em muốn ở cùng Jooro mà! Không được ở! Hoàn toàn không được!"

"Thế này thì... Haiz, đành chịu thôi. Tôi sẽ chia sẻ cho hai người một thông tin đặc biệt."

" "Thông tin đặc biệt?" "

"Vâng! Trước đây Jooro đã có bình luận về Hội trưởng Cosmos và Himawari đó ạ!"

"Thật sao?! Vậy, đó là gì?!"

"Asunaro-chan, nói đi!"

"Tốc độ hồi phục kinh khủng thật... Được rồi, tôi sẽ nói. Jooro nói về Hội trưởng Cosmos là 'cô ấy có những lúc trẻ con hơn mình tưởng, thật đáng yêu', còn về Himawari thì nói 'cô ấy giàu cảm xúc và thẳng thắn, thật đáng yêu' đó ạ."

"Thật, thật sao?! Woa~ Jooro nói tôi đáng yêu! Jooro nói tôi đáng yêu!"

"Đúng vậy đó! Em thẳng thắn mà! Ê he he~!"

"Ha, hai người vui vẻ trở lại là tốt rồi. ...Tôi hơi mệt rồi đây..."

"Được rồi! Vậy thì Asunaro-san, chúng ta mau đi tìm Jooro đi thôi! Việc chúng ta cần làm vẫn chưa kết thúc đâu!"

"Asunaro-chan, nhanh lên nhanh lên! Đượcc rồi! Em sẽ cố gắng!"

"Ngay từ đầu tôi đã bảo là chúng ta hãy nhanh chóng đến đó rồi mà... Haiz... Thỉnh thoảng tôi cũng muốn được nghe thông tin thay vì phải đi truyền đạt... Tại sao tôi lại phải làm những chuyện này cơ chứ..."