Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 557

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 310

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Quyển 5 - Chương 2: Những Kẻ Dị Biệt Của Chúng Ta

Xin chào, tôi là Jouro đây.

Dù tiết trời nóng nực hiếm thấy những năm gần đây, không biết mọi người có khỏe không?

Còn tôi thì cuối cùng cũng đã đặt chân thành công đến khán đài phía cánh trái rồi đây.

Haiz... thật sự là một cực hình...

Vụ rải hoa Cosmos và Himawari thì suôn sẻ rồi, nhưng sau đó thì rắc rối lại ập đến. Để phòng thân, tôi đã nhờ anh chủ quán xiên gà nướng kia che giấu, vậy mà lại bị anh ta vòi vĩnh: "Tao giúp mày rồi, giờ mày phải giúp lại tao chứ". Thế là tôi đành phải trả giá bằng cách... bất ngờ biến thành người bán xiên gà dạo. Dưới danh nghĩa "phân công lao động" (anh ta bán xiên gà, tôi bán nước), nhưng thực chất là có người giám sát chặt chẽ, đường lui coi như bị cắt đứt hoàn toàn. Kết quả là kế hoạch bị đình trệ nghiêm trọng...

"Kính thưa quý vị khán giả! Đầu tiên sẽ là phần tấn công của Trường trung học Nishikitsuta ạ! Chúng ta hãy cùng nhau cổ vũ thật nhiệt tình nhé!"

Hiện tại là mười ba giờ bốn phút. Tiếng reo hò của đội cổ vũ, không hiểu sao lại bằng giọng điệu tiểu thư, vang vọng khắp khán đài.

"Go! Go! Nishikitsuta! Đánh đi! Đánh đi Nishikitsuta!"

Các thành viên đội cổ vũ hòa mình vào tiếng nhạc của ban nhạc kèn đồng, trình diễn những điệu nhảy sôi động. Dù thoáng thấy cặp đùi của mấy cô nàng trông cũng ra gì đấy, nhưng tôi thì chẳng có tâm trí nào mà ngắm nghía cả. Ngoài ra, những thành viên của các câu lạc bộ thể thao khác cũng đang hết mình cổ vũ, lợi dụng cơ thể săn chắc đã được rèn luyện thường ngày của mình.

Tôi mà cổ vũ cho đội bóng chày thì cũng tự tin không thua ai đâu, nhưng mà năm nay lại lỡ mồm bảo sẽ không làm rồi. Haiz... Thật sự muốn được cổ vũ quá... Hơn nữa, tôi đến sân vận động những hai tiếng rưỡi trước khi trận đấu bắt đầu, nào ngờ lại mất trắng hết quãng thời gian đó... Giờ thì trận đấu cũng như cuộc đấu giữa tôi và Hose đã bắt đầu rồi...

...Nhưng mà, có hối hận chuyện đã qua cũng chẳng ích gì. Phần thời gian đã mất, giờ tôi sẽ giành lại hết!

Buổi bán hàng đã kết thúc! Tức là, tôi hoàn toàn tự do rồi!

...Vậy thì, đã đến lúc tôi tiết lộ bí mật rồi.

Kế hoạch của tôi là "thuyết phục các cô gái khác khi Hose không có mặt".

Muốn lật ngược thế cờ trong tình thế chênh lệch áp đảo như hiện tại, đây là cách duy nhất. Nếu tôi đột nhiên bắt đầu cuộc đấu với Hose, tôi chắc chắn sẽ thua. Ban đầu, tôi muốn chuẩn bị trong hai tuần trước khi cuộc đấu bắt đầu, nhưng mà tôi, kẻ luôn bị các nàng nữ chính "dày dạn kinh nghiệm" giăng lưới giám sát khắp nơi, làm sao có thể làm được điều đó chứ. Tôi chỉ có thể tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi vừa giành được ngay trong ngày diễn ra trận đấu để thuyết phục các cô gái khác thành công.

Sau đó, tôi sẽ tiếp tục chạy trốn khỏi Hose cho đến phút cuối cùng, và vào hiệp 9, đầu hoặc cuối, tôi sẽ gặp mặt Hose và trao lại kẹp tóc.

...Không được phép thất bại. Tôi cũng xin nói trước luôn là ngoài kế hoạch này ra, tôi chẳng còn bất kỳ phương án nào khác cả.

Hiện tại, số kẹp tóc Hose đang giữ là "3", nhận từ Himawari, Cosmos và Asunaro. Còn tôi thì chẳng nhận được của ai cả, nên là "0".

Giả sử Trường trung học Nishikitsuta giành chiến thắng trong trận chung kết vòng loại khu vực, số kẹp tóc tôi giữ cũng chỉ là "1".

Để lấp đầy cái khoảng cách tuyệt vọng này, tôi không còn cách nào khác ngoài việc vừa trốn thoát khỏi những kẻ truy đuổi, vừa thuyết phục các cô gái khác.

Nếu tôi thất bại trong việc thuyết phục, tôi chắc chắn sẽ thua.

Thấy chưa? Đó là một kế hoạch đúng luật, cực kỳ hợp lý đấy chứ?

Được rồi... vậy thì tôi bắt đầu đây.

"...Thấy rồi. Hơn nữa, lại đúng lúc chỉ có một mình cô ta."

Vừa quan sát xung quanh xem có ai đang tìm mình không, tôi vừa phát hiện ra một cô gái. Sợ bị ai đó nhìn thấy sẽ rắc rối, tôi vội vã chạy hết tốc lực đến chỗ cô gái đó.

"Haiz... haiz... Yo, Pansy."

Trên hàng ghế cao nhất của khán đài phía cánh trái.

Pansy đang ngồi đó xem trận đấu, năm nay cô ấy để tóc tết bím và đeo kính. Năm ngoái cô ấy để kiểu tóc thật, nếu được thì tôi cũng muốn năm nay cô ấy để vậy...

Tuy nhiên, đã lâu lắm rồi tôi mới được nói chuyện trực tiếp với Pansy thế này, nên hơi căng thẳng một chút. Trong hai tuần qua, vì vụ cá cược gì đó mà tôi không nói chuyện trực tiếp với cô ấy nhiều...

"Ồ, Jouro-kun. Sao cậu lại trông kích động đến thế? Ôi, cậu phải chọn thời điểm và địa điểm thích hợp chứ."

"Trả lại sự căng thẳng cho tôi đi! Tôi xin trả lại y nguyên câu nói đó cho cô đấy!"

"Thế này có nghĩa là chúng ta 'tình trong như đã' phải không?"

"Nếu cô không hiểu là 'bây giờ không phải lúc cho chuyện đó' thì đúng là chỉ có rắc rối thôi!"

"Tức là, nếu đến lúc thích hợp... tôi thấy tim mình đập loạn xạ rồi đấy."

Này, đừng có làm cái điệu bộ ngượng ngùng đó khi đang trong bộ dạng này chứ.

"Cô không còn gì khác để nói nữa à!"

"Em yêu anh. Thực sự, em rất rất yêu anh."

"...Cái đó cũng không đúng..."

Mẹ kiếp. Chỉ vì lũ Hose không có ở đây mà cô ta xả hết cục tức bấy lâu nay bằng cách tấn công trực diện như vậy... Đáng ghét thật...

"Vậy, có chuyện gì không?"

"À, cái đó... tôi đến để nói chuyện về chiếc kẹp tóc."

"...Vậy à."

"Tôi sẽ trốn khỏi lũ Hose cho đến tận phút cuối cùng của trận đấu bóng chày. Sau đó, tôi sẽ gặp mặt Hose, vậy nên, lúc đó cô có thể trao kẹp tóc của mình cho tôi được không?"

Riêng kẹp tóc của Pansy, tôi tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay Hose.

Nếu lỡ tôi có thua cuộc đi chăng nữa, chỉ cần Pansy trao kẹp tóc cho tôi, ít nhiều Hose cũng sẽ hiểu được tình cảm của Pansy. Khi đó, dù cho tôi có không thể tiếp xúc với Pansy lần nữa đi chăng nữa, thì đây cũng sẽ là một sự răn đe đối với Hose. Bởi lẽ, Hose sẽ phải đối mặt với sự thật rằng người con gái cô ấy thích lại chọn tôi mà.

"...............Em không hiểu."

Ưm... Cô ấy có vẻ buồn bã, chắc là vẫn còn bận tâm đến Hose đây mà.

"Tôi hiểu cảm xúc của cô. Chỉ là, chuyện với Hose thì—"

"Chuyện đó, không quan trọng."

"Hả?"

À, ủa? Tôi cứ tưởng cô ấy nói thế là vì mang ơn Hose và những người khác đã giúp đỡ trong quá khứ, nên có thể sẽ đưa kẹp tóc cho Hose, nhưng không phải sao?

"Này, Jouro-kun. ...Anh nghĩ gì về em?"

"Nghĩ gì ư...? Sao đột nhiên lại hỏi thế?"

"Không phải đột nhiên đâu. Em đã luôn nói cho anh biết tình cảm của mình rồi mà? Vậy nên, em muốn biết cảm xúc của anh. Bởi vì... em rất lo lắng."

"Ư!"

Bình thường vốn ít khi biểu lộ cảm xúc, thế mà cứ đến lúc thế này lại nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng ấy chứ. Aaa! Sao ngực tôi nóng ran thế này! Chắc là do sức nóng từ khán giả, hoặc là mặt trời chói chang trên trời thôi.

"Cái, cái đó..."

"Cái đó?"

...Có nên nói không đây? Nhưng tôi vẫn chưa trả lời lời tỏ tình của Cosmos và những người khác. Tôi đang bảo họ đợi đến khi cuộc đấu kết thúc. Thế mà chỉ riêng Pansy thì...

"...Hết giờ rồi. Anh nên đi nhanh hơn thì hơn."

"Hết giờ? Ý cô là sao?"

"Nhìn đằng sau đi."

Đằng sau á? Sao đột nhiên lại... Ối giời ơi!!!

Hose! Hose đang đến khán đài phía cánh trái để tìm tôi! Cái gì thế kia, cái dáng đi nghiêm nghị không thể tưởng tượng nổi so với thường ngày. Nếu thêm hiệu ứng âm thanh thì phải là "Rầm! Rầm!"!

Trông ngầu bá cháy luôn! May mắn là cô ta vẫn chưa nhận ra tôi... Khốn kiếp! Tôi không thể để gặp cô ta trước hiệp 9 được... Chắc là phải chạy thôi...

"...Xin lỗi."

"Anh đang nói lời xin lỗi theo nghĩa nào vậy?"

"...............Bây giờ tôi không thể trả lời được... Dù sao thì, tôi đi đây."

"Được thôi."

"A! Sumireko, cậu có thấy Jouro không? Tớ nghĩ cậu ấy có thể ở quanh đây?"

"À, không biết nữa."

"...............Vậy à! Cảm ơn cậu nhé! Vậy nếu cậu thấy cậu ấy, có thể báo cho tớ biết được không?"

"Tôi sẽ cố gắng."

Đúng là thoát hiểm trong gang tấc. May mắn thay, tôi đã chạy vọt đi kịp lúc, nhanh hơn một chút so với khi Hose phát hiện ra. Tôi cứ thế vọt qua lối ra, thoát khỏi khán đài và cắm đầu chạy như điên trong hành lang sân vận động.

Cuối cùng, cuộc thuyết phục Pansy đã để lại một cái kết nửa vời, đắng ngắt, không thể nói là thành công hay thất bại. Nhưng tôi đã hiểu làm thế nào để có thể giành được chiếc kẹp tóc của Pansy. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để nói là có thành quả rồi.

Chỉ là, để đạt được điều đó, tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần cho rất nhiều thứ đây...

"...À, nguy hiểm thật đấy..."

Cuối cùng thì cũng trốn thoát được mà không bị Hose phát hiện...

Tuy nhiên, tôi lại gây ra chuyện rồi. Vì chạy quá vội vàng, tôi đã va phải một em học sinh năm nhất của Trường trung học Nishikitsuta. Tôi đã làm chuyện tồi tệ với con bé. Ly nước nó mua đã đổ hết ra sàn. Tôi đã đưa tiền lẻ và bảo nó mua cái mới, nhưng về cơ bản thì làm thế không ổn chút nào. Tôi còn bị nó quát cho một trận nữa chứ...

Nếu có dịp gặp lại, tôi sẽ xin lỗi tử tế.

Thôi, tạm quên chuyện đó đi, giờ phải nhanh chóng đi thuyết phục các cô gái khác thôi... Ơ?

"Nức nở! ...Hu hu hu!"

Có một bé gái khoảng năm tuổi, búi tóc hai bên, đang sụt sùi khóc trong hành lang sân vận động...

"Hu hu hu... Chị ơi, chị đâu rồi...?"

À, ra là vậy! Lạc đường sao! Tội nghiệp thật...

"Em cô đơn quá... Em sợ quá..."

Này nhóc, có cần gì phải sợ hãi đến thế chứ. Thế giới này tràn ngập sự tử tế mà! Chắc chắn sẽ có ai đó đến giúp con thôi! Khả năng của con là vô hạn! Thế nhé, vậy thì ta đi đây...

"Này nhóc, em đang tìm chị à?"

Mẹ kiếp! Tôi muốn bỏ mặc mà! Tôi muốn bỏ mặc con bé lắm chứ!

"Hả? ...Cháu không phải 'yōjo'*. ...Cháu là 'Yōko'."

*Trong tiếng Nhật, "幼女 (yōjo)" có nghĩa là "bé gái", có cách phát âm gần giống với tên "Yōko" của nhân vật.

Cái nào cũng được hết. Tôi đâu có hỏi tên cô bé đâu.

...Mà nếu nói thế thì con bé lại khóc toáng lên mất, nên là...

"À, vậy à. Này, Yōko-chan. Anh sẽ cùng em đi tìm chị nhé."

"Hức... Nhưng chị bảo không được đi theo người lạ mà..."

"Anh là Kisaragi Yuuro. Thấy chưa, giờ thì em biết anh là ai rồi đấy?"

"Amatsuyu... Tsuyu Onii-chan..."

Dừng ngay cái cách gọi đó lại. Nếu viết bằng chữ Hán, nó sẽ thành "anh Nước Sốt", nghe cứ mờ ám kiểu gì ấy.

"À, à, đại khái là vậy đó... Nào, đi thôi. Ưm, Yōko-chan đã ở cùng chị đến tận đâu rồi?"

"Dạ... đến đằng kia ạ."

Bé gái, à nhầm Yōko-chan, chỉ tay về phía khán đài cánh phải.

Lại đúng vào khu vực cổ vũ của Trường trung học Toushoubu chứ!

"À, vậy à. Thế thì chúng ta đi tìm ở đó nhé. Đừng lo, cứ giao cho anh, anh sẽ giúp em gặp lại chị mà."

"...Vâng ạ! Cảm ơn anh, Tsuyu Onii-chan!"

Có lẽ nụ cười tuyệt vời của tôi đã có tác dụng, Yōko-chan nở nụ cười tươi roi rói và siết chặt tay tôi. ...Chết tiệt. Nếu ai đó nhìn thấy cảnh này thì có mà chạy đằng trời.

"Được rồi! Thế thì, chúng ta nhanh chóng đi tìm chị em thôi!"

Mồ hôi túa ra như suối trên trán, tôi vẫn cố nở nụ cười để che đậy sự thật, rồi cùng con bé vui vẻ đi bộ. Yōko-chan có vẻ đã yên tâm, bàn tay mũm mĩm của con bé siết tôi mạnh hơn nữa.

"Hoan hô!"

Nếu có thể, tôi muốn nói là đừng nắm tay tôi, nhưng tôi biết rõ ngay khi nói ra câu đó thì con bé sẽ khóc toáng lên mất, nên tôi đành cứ thế đi về phía khán đài cánh phải.

"Cảm ơn rất nhiều ạ! Kisaragi-san, anh đưa em gái tôi đến, tôi thật sự biết ơn!"

"Cảm ơn anh! Tsuyu Onii-chan! Tạm biệt!"

"Ừ! Đừng có lạc đường nữa đấy!"

...May quá. ...Thật sự may quá!

Cuối cùng thì cũng đưa được Yōko-chan về mà không bị ai phát hiện!

Tôi cứ lo sốt vó lên được ấy! May mắn là chị của Yōko, một nữ sinh Trường trung học Toushoubu, đã tìm em gái mình ở hành lang chứ không phải khán đài! Tôi đã thấy cô ấy đang ngó nghiêng gần máy bán hàng tự động, đúng là trời giúp!

Không ngờ mình lại may mắn đến thế! À mà thôi, bình thường xui xẻo quen rồi, may mắn thế này cũng được đi!

Được rồi! Thế thì, nhanh chóng rời khỏi chỗ này thôi—

"Jouro-kun, cậu tốt bụng hơn bọn tớ nghĩ nhiều đấy!"

Làm gì có cái vận may nào như thế dành cho tôi chứ! Khốn kiếp!

"À, ừm... Cherry-san."

Tôi biết mà! Ngay từ lúc tôi nói chuyện với hai chị em Yōko, cô ta đã bước đến chỗ tôi với vẻ mặt cười toe toét, tay còn ve vẩy cái vòng mực chiên cơ mà! Thậm chí cô ta còn đợi sẵn ngay cạnh máy bán hàng tự động sau khi tiễn hai chị em kia đi nữa chứ!

Đúng là chủ tịch hội học sinh Trường trung học Toushoubu có khác. Vừa giải quyết vấn đề cho học sinh của mình, lại vừa mang đến cho tôi một đống rắc rối khổng lồ, đúng là một khả năng phi thường.

"Nhờ có con bé mà tớ tìm được Jouro-kun, đúng là may mắn quá đi!"

Cái may mắn của tôi, rốt cuộc là cái quái gì không biết nữa?

"Thôi được rồi... vậy thì ngay lập tức, xin phép trói cậu lại nhé!"

Hành động nhanh thật đấy. Trong cuộc sống học sinh trung học bình thường, mấy ai lại thản nhiên dùng cái từ "trói" nghe lạ tai thế này cơ chứ.

"Chờ, chờ một chút đã! Tôi có nói câu nào là sẽ bỏ trốn đâu!"

Bình tĩnh nào mình ơi! Vội đánh giá việc bị Cherry phát hiện là bất hạnh thì còn quá sớm.

Dù sao thì cô ta cũng tự mình tìm kiếm mình! Hơn nữa, xung quanh lại không có mấy nàng Cosmos đã trao kẹp tóc cho cậu, đây chẳng phải là cơ hội để thuyết phục còn gì!

"Hả? Cậu không trốn à?"

"Vâng. Thì... tôi định là sẽ nói chuyện với Cherry-san khi gặp được mà..."

"Thật á? Tôi nghe nói cậu đang lợi dụng luật lệ của Asunaro để trốn tránh đấy?"

Tự mình gây ra thì phải chịu thôi, nhưng việc không được tin tưởng khiến mình thấy buồn quá...

"Cái đó... cái đó chỉ là khi đối đầu với hội trưởng Cosmos thôi, chứ nếu gặp Cherry-san, tôi đã định sẽ nói chuyện riêng với cậu rồi!"

"Gặp riêng với tớ á? ...Ghê."

Ê này, cái câu cuối là ý gì đấy hả? Tớ đáng ghét đến mức cậu không muốn nói chuyện riêng với tớ à?

"...Thôi thì đành chịu vậy. Dù sao cũng còn hơn là phải chạm vào người để trói Joroo-chi lại."

Được cậu chấp nhận phương án thỏa hiệp, thật là may mắn hết sức. ...Lần sau nhớ mặt đấy.

"À, tớ liên lạc với Horse-chi rồi, trong lúc chờ cậu ấy đến thì tớ sẽ nghe cậu nói chuyện cho!"

Đột nhiên, áp dụng luôn chế độ giới hạn thời gian!

Chết dở... Phải nhanh chóng thuyết phục mới được, nếu không Horse sẽ đến đây mất...

"Ờ thì... Cherry-san đang định trao kẹp tóc cho Horse đúng không?"

"Tất nhiên rồi! Vì làm vậy thì Horse-chi và Sumireko-chi sẽ thành đôi mà--"

"Nhưng đâu có nghĩa là chắc chắn chứ?"

"...Hể. Sao cậu lại nghĩ thế?"

Hứ. Vô ích thôi, dù cậu có nheo mắt nhìn tớ một cách đáng ngờ thì cũng vô ích. Cậu đã nằm trong lòng bàn tay tớ rồi!

"Nói thẳng ra nhé, Pansy ghét Horse. Vì vậy, ngay cả khi tôi không thể tiếp cận và nói chuyện với Pansy được nữa, thì hai người họ vẫn khó mà thành đôi lắm đấy."

Vậy nên, hãy từ bỏ đi và theo đuổi con đường tình yêu của riêng cậu đi.

Và, để làm được điều đó, ngay bây giờ hãy trao kẹp tóc cho tôi đi mà...

"Nhưng đâu phải là không có khả năng đâu chứ? Nếu vậy thì chúng ta chỉ cần cố gắng hết mình thôi!"

Con người này chính là sự méo mó do truyện tình cảm hài hước tạo ra.

Một chuyên gia vai phụ đích thực.

"Ờm... tại sao cậu lại cố gắng vì Horse đến thế?"

"Tớ đã nói rồi mà! Vì tớ thích Horse-chi nhiều lắm!"

Ừ, tớ biết. Tớ đã nghe rồi. Nhưng này, thật ra phía sau đó còn có một lý do nữa đấy.

"Vậy nếu Horse và Pansy yêu nhau, Cherry-san sẽ làm gì? Cậu vẫn sẽ thích Horse và duy trì mối quan hệ như bây giờ sao?"

Ngay khi Horse và Pansy thành đôi, các cậu sẽ rớt hạng từ vai phụ xuống thành nhân vật gây rối đấy biết không?

"A ha ha ha! Tớ đâu đến mức đó chứ! Đúng rồi ha... Nếu hai người họ yêu nhau, tớ sẽ rời xa Horse-chi thôi!"

"Vậy sau đó cậu sẽ làm gì?"

Thấy chưa, tương lai của cậu tối tăm mù mịt rồi đấy?

Vậy nên, vì một tương lai tươi sáng, lần này nhất định hãy trao kẹp tóc cho tớ đi mà...

"Tớ đang nghĩ là sẽ kết thúc mối tình hiện tại và thử một mối tình mới!"

Cậu có thể dứt khoát được vậy luôn á! Mạnh mẽ thật!

"Vâng... vậy ạ..."

"Ừ! Tớ định làm vậy đó!"

Sao cậu có thể tiến về phía tương lai tăm tối với một nụ cười rạng rỡ đến thế chứ?

"Mà nói chứ, Horse-chi trễ quá ha... Tớ liên lạc rồi mà vẫn chưa tới nữa."

Không ổn rồi... Tớ đã nói chuyện với Cherry khá lâu rồi đấy.

Sắp phải rút khỏi đây thôi...

"Ờm... Cherry-san, vậy tớ đi đây..."

"Ừ! Thôi nói chuyện đến đây thôi, cùng tớ chờ Horse-chi nhé!"

Tớ có nói thế đâu!?

"À! Đúng rồi! Phải liên lạc với mọi người nữa mới được!"

Á á á á á! Sao tình hình cứ tự động trở nên tồi tệ hơn thế này!?

Phải, phải làm sao đây!? Cứ thế này thì không chỉ Horse mà cả đám người kia cũng sẽ tập trung ở đây mất!

Nếu vậy, không chỉ việc thuyết phục Cherry mà ngay cả việc bỏ trốn cũng là bất khả thi! Vậy thì...

"Ê~? Joroo-chi, chẳng lẽ cậu định bỏ trốn hả? Nếu vậy thì..."

Nguy rồi! Cô ta đã nhận ra động thái của tớ và bắt đầu dang rộng hai tay, chuẩn bị trói tớ lại rồi!

"Chờ, chờ đã! Cherry-san, tớ không trốn! Tớ không trốn đâu mà!"

"Thật không đó~? Thành thật mà nói, nghe có vẻ xạo quá à nha?"

Không ổn rồi... Có vẻ như Cherry không còn chút ý định tin tưởng tớ nữa rồi...

Vậy thì, hết cách rồi...

Mặc dù đây là một biện pháp gây tranh cãi về mặt xã hội, nhưng tớ chỉ còn cách làm cái đó thôi...

Tớ và Cherry đang ở cạnh máy bán hàng tự động trong hành lang của sân vận động. Thật ra, chuyện này có lý do cả đấy.

Không phải là tớ đã từ bỏ việc bỏ trốn và ở lại đây đâu, mà là để tận dụng một thứ chắc chắn sẽ có ở cạnh máy bán hàng tự động! Liếc nhìn xung quanh, vẫn có người qua lại.

"Không muốn chút nào... nhưng mà nhắm mắt làm ngơ!"

Đang nghĩ vậy thì Cherry đã ôm chầm lấy cánh tay phải của tớ và trói tớ lại rồi.

…………Đúng như kế hoạch!

"Khư khư khư... Bắt được cậu rồi... á á á á á!?"

"Gừ hự hự hự... Cảm ơn vì đã bắt tớ nhé!"

Ngay khoảnh khắc bị trói, tớ đã dùng tay trái còn tự do, nắm thật mạnh vào...

…………Ngực của Cherry.

"Á á á á á! Cậu làm cái gì vậy hả!" "Hí bẻ! Ợ bớ!"

(Hình minh họa)

Ê! Đánh rồi đạp vào bụng là sao chứ!? Tớ chỉ định bị tát thôi, rồi giả vờ ngã một cách hơi lố một chút, ai dè bị đạp cho bay thẳng cẳng luôn!

……Nói chung là kết quả tốt đẹp!

Dù sao thì cũng nhờ vậy mà tớ ngã chung với... thùng rác cạnh máy bán hàng tự động!

"Đồ biến thái! Cậu, cậu dám sàm sỡ chỗ quan trọng của con gái... đúng là đồ biến thái! Đồ heo biến thái!"

Cherry ôm chặt ngực, trút hết những lời mắng nhiếc vào tớ.

Bư hự hự... Có vẻ như cậu ta khá bối rối nên không nhận ra là mình đang bị chú ý rồi, bư hự.

"Ê? Cái người trường Đường Xương Bồ kia, có phải vừa làm đổ thùng rác không?"

"Ghê~. Mấy lon nước văng hết ra ngoài kìa... Ủa, người ta định làm gì đây?"

Hứ. Tớ đã xác nhận là có người ở gần đây rồi.

Nhờ vậy mà tớ có thể chạm ngực mà không bị ai để ý luôn đấy!

"Ttt... Cherry-san, làm đổ thùng rác là không nên mà~"

"...Hả? T, tớ á? À thì... á!"

Cherry bối rối vì bị chú ý, rồi chợt nhận ra điều gì đó.

Có vẻ như cậu ta đã nhận ra ý đồ của tớ rồi.

Đúng vậy! Tớ đang định lợi dụng lúc cậu thu dọn đống lon nước văng ra từ thùng rác để bỏ trốn đấy! Hahaha!

"Học sinh hội trưởng trường Đường Xương Bồ nghiêm túc mà lại làm chuyện này á~! Xấu hổ quá đi à! Xấu hổ quá đi à! Mách cô giáo bây giờ~!"

"C, cậu... đúng là hèn hạ mà. Tớ thấy cậu thật là tồi tệ..."

Ồn ào quá đồ ngốc! Tớ còn hơi sức đâu mà quan tâm đến đánh giá của cậu hả!

"À, tớ muốn đi vệ sinh nên xin phép đi trước nhé! Vậy nhé, cố gắng dọn dẹp nha!"

"Chờ một chút đã! Á à! Thôi được rồi! Joroo-chi, lần sau tớ nhất định sẽ không để cậu trốn thoát đâu!"

Khi tớ quay người bỏ chạy, cậu ta vừa nói vừa không nhúc nhích.

Bị trói buộc bởi hai gánh nặng là vị trí hội trưởng hội học sinh và việc làm đổ thùng rác dù là gián tiếp, Cherry đã vội vàng nhặt những lon nước mà tớ làm văng ra và bỏ lại vào thùng rác.

Vì vậy, tớ đã không khách sáo mà chuồn mất.

Cherry... Về việc thuyết phục cậu thì tuy lần này thất bại, nhưng tớ đã thấy được tia sáng rồi đấy.

Nếu trận đấu bước vào hiệp chín và tình hình thực sự căng thẳng, thì có khả năng tớ sẽ thuyết phục được cậu.

Vì vậy, không cần phải nói chuyện với Cherry nữa.

Chuyển sang thuyết phục cô gái tiếp theo thôi...

Giờ thì, tớ sẽ giải thích về tiến độ của chiến dịch một lần.

Hiện tại, số lượng kẹp tóc mà Horse đang sở hữu, nhận từ Hướng Dương, Cosmos và Asunaro là "3".

Ngược lại, tớ chưa nhận được từ ai nên là "0"... có lẽ các cậu nghĩ vậy, nhưng thực tế là "2".

Đây là số lượng kẹp tóc dự kiến. Tóm lại, là số lượng kẹp tóc mà tớ có thể giành được khi đối đầu với Horse. Mặc dù chưa thể đảo ngược tình thế, nhưng so với tình hình tuyệt vọng ban đầu thì đây là một bước tiến lớn.

Chỉ cần có được sự đảm bảo về thêm một chiếc kẹp tóc nữa thôi, tớ sẽ đuổi kịp số lượng mà Horse đang sở hữu...

Không biết có thành công không, nhưng vì không được phép thất bại, tớ chỉ còn cách làm thôi.

Trước mắt, nếu tớ quay trở lại khán đài phía ba thì Cherry đang ở đó, nên ở đây... 【Á á á á!】

"G, gì vậy!? Có chuyện gì với trận đấu à!?"

Đột nhiên, một tràng pháo tay vang vọng từ khán đài đến tận hành lang. Chắc chắn là có chuyện gì đó đang xảy ra rồi.

Chết dở! Tớ tò mò quá đi!

P, phải làm sao đây? Đáng lẽ tớ phải tiếp tục chiến dịch, nhưng tớ lại muốn đi xem trận đấu một lần!

...Không, nhưng mà. Tớ đã nói với San-chan là sẽ không cổ vũ rồi mà~.

Đắn đo quá... Tớ muốn xem lắm, nhưng mà...

"Ừm. Phải làm sao đây..."

"Không sao chứ, Joroo? Hình như cậu đang lo lắng về điều gì đó à?"

"À. Tớ không sao. Chỉ là hơi phân vân không biết có nên đi xem trận đấu không thôi... hả?"

Ủa? Tớ vừa trả lời vì có người gọi từ phía sau, nhưng đó là ai vậy?

…Không lẽ nào~! Không, không thể nào... Ối giời ơi ơi ơi ơi ơi!

"Chào, Joroo! Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây nhỉ!"

Chết tớ rồi! Tớ lại chạm mặt đúng cái người mà tớ không muốn gặp nhất rồi!

Nếu tớ không đắn đo xem có nên xem trận đấu hay không mà nhanh chóng hành động thì đã không phải đối mặt với cái nụ cười tỏa sáng này của...

"C, chào. Horse. Trùng hợp thật..."

Nhân vật chính mà mọi người hay gọi đây này...

Không ổn rồi... Tớ muốn chạy trốn ngay lập tức, nhưng tớ không tự tin là mình có thể trốn thoát.

Dù sao thì tớ cũng không thể thắng Horse trong bất kỳ môn thể thao nào mà...

Horse là phiên bản nâng cấp của tớ. Đương nhiên, khả năng thể chất của cậu ta cũng tốt hơn tớ.

Trong lúc làm việc ở thư viện, tớ đã nhận ra điều đó bao nhiêu lần rồi chứ...

Có lần, một cô gái bỏ quên đồ, hai người cùng lúc phát hiện ra và chạy đuổi theo, nhưng Horse đã đuổi kịp cô gái với một khoảng cách áp đảo, trả lại đồ và tạo ra một cô gái đang yêu.

Lần khác, một cô gái suýt ngã khỏi thang, hai người cùng lúc phát hiện ra và chạy đến giúp đỡ, nhưng Horse đã bắt được cô gái một cách ngoạn mục với một khoảng cách áp đảo. Và rồi một cô gái đang yêu ra đời.

Nói chung, tớ đã hoàn toàn thất bại trước cái máy sản xuất những cô gái đang yêu này về cả khả năng thể chất lẫn sức mạnh tình cảm hài hước.

Vì vậy, tớ không muốn chạm mặt Horse cho đến phút cuối cùng, nhưng ai ngờ...

"Đúng vậy! Thật trùng hợp nhỉ! Thật may mắn khi được gặp cậu ở đây!"

Hí hí hí! Hôm nay cậu cũng đang cười rất tươi, trông đáng sợ quá đi!

Rõ ràng là cậu đang gặp đối thủ, nhưng sao cậu lại vui vẻ đến thế hả!?

"Đ, đúng vậy! ...Được rồi~! Bắt đầu trận đấu thôi~! Ối chà, tớ lỡ quên mất rồi! Những người quan trọng cần trao kẹp tóc không có ở đây! Vậy thì, tớ sẽ liên lạc trước với..."

Tớ sẽ giả vờ liên lạc với đám Cosmos, rồi đến chỗ Yuufuwa-kun và Beta-kun một lần nữa...

"Vậy thì cứ giao cho tớ, cậu cứ yên tâm đi! Mọi người cũng bảo tớ là nếu thấy Joroo thì phải liên lạc đấy!"

Cậu đang làm ơn quá trớn đấy! Làm ơn đừng hạn chế hành động của tớ một cách tự nhiên và vô tư như vậy!

"Tớ cứ nghĩ là sẽ bắt đầu trận đấu ngay lập tức, nên tớ đã rất khó khăn để gặp được Joroo đấy~!"

Nếu vậy thì tớ sẽ thua ngay lập tức chứ còn gì! Tớ đã thuyết phục những cô gái khác để chuyện đó không xảy ra đấy!

"Có lẽ nào cậu có việc gì khác phải làm à? Nếu có gì tớ giúp được thì cứ nói nhé!"

Làm sao cậu giúp được hả, đồ ngốc!

Trên đời này có ai lại giúp đỡ người khác để kéo mình xuống không hả!?

"K, không sao đâu! Tớ chỉ nói chuyện với Pansy và Cherry-san thôi mà..."

"...Hể? Với Sumireko á? ...Hừm"

À, cậu ta hơi khó chịu một chút rồi. Cứ hễ liên quan đến Pansy là người này lại bộc lộ chút tính người ra.

"Vậy có nghĩa là cậu đã nhờ Sumireko cho cậu kẹp tóc à?"

Cậu cũng nên quan tâm đến Cherry nhiều hơn đi chứ!

Cô ấy đang cố gắng vì cậu đấy, đừng lơ cô ấy như vậy chứ!

"Chuyện đó thì tớ không thể cho cậu biết được."

……Đừng run sợ. Đã đối mặt rồi, thì phải tìm cách khuấy động Hose hết mức có thể.

Hắn ta thích Pansy. Thế nên, việc chiếc kẹp tóc của Pansy sẽ được trao cho ai chắc chắn khiến hắn ta bứt rứt không yên. Có lẽ, từ đó sẽ xuất hiện một sơ hở nào đó chăng...?

“Chậc, tiếc thật đấy. Mà thôi, cái nào cũng được mà…”

“…Hả?”

Ơ? Hình như vừa rồi có một câu nói khó tin bật ra thì phải?

“Chẳng phải vậy sao? Nếu chiếc kẹp tóc của Sumireko được trao cho cậu thì tôi sẽ sốc lắm, nhưng dù sao cũng chỉ có một cái thôi mà. Nếu chỉ có thế, tôi vẫn có lợi hơn chứ nhỉ!”

Cái cậu này, với nụ cười rạng rỡ trên môi, đang nói cái quái gì vậy?

“K-Không, đó là kẹp tóc của Pansy mà?”

“Ừm. Đúng vậy, nhưng có sao đâu?”

“Có sao đâu á…”

Ôi trời đất ơi, cái tên này… Tôi đã nghĩ cậu ta đần rồi, nhưng không ngờ lại đến mức này sao?

Tôi cứ tưởng tình cảm của Pansy là quan trọng nhất, nhưng với cái kiểu này thì dù có lấy được kẹp tóc của Pansy cũng chẳng có tác dụng gì cả…

“Thôi được rồi! Chúng ta cũng tìm thấy Joro rồi, tôi sẽ liên lạc với mọi người ngay đây!”

“Đ-Đúng vậy… Nhờ cậu đấy.”

Hic hic hic. Tôi đã cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện để tìm lối thoát, nhưng chẳng thấy gì cả…

Với tình hình hiện tại, khả năng tôi thắng Hose là rất thấp, nhưng… không phải là con số không.

Nguy hiểm thật đấy, nhưng đã đến nước này thì chỉ còn cách cắn răng chịu đựng mà chiến thôi!

“Ơ, hình như ở hành lang sân vận động sóng yếu nhỉ. …Xin lỗi nhé, Joro. Tôi ra phía khán đài gọi điện một lát, cậu đợi tôi ở đây được không?”

Hose vừa nói vừa xoa ngón cái và ngón giữa của bàn tay trái.

“…Hả!? Ồ, ừ! Được rồi!”

Cái gì thế này, một phần thưởng đặc biệt sao! Chuyện tuyệt vời đến mức không thể tin nổi lại xảy ra!

Bởi vì, nếu Hose rời khỏi đây bỏ lại tôi một mình thì…

“Xin lỗi nhé. Vậy tôi đi đây… Haizzz… xui xẻo thật… Thật là…”

Đi mạnh giỏi nhé!

…Vậy thì, khi bóng dáng hắn ta biến mất rồi thì~~~… Chạy thôi! Chạy mau lênnnnnn!

Tôi chạy hết tốc lực ngay khi Hose khuất bóng.

Thật sự, suýt nữa thì toi đời, nhưng thật kỳ diệu là nhờ ý tốt của Hose mà tôi đã thoát được!

Đây đúng là “chủ nghĩa thuận tiện” mà! Thỉnh thoảng cũng không tệ nhỉ!

Ôi chà! Hành lang sân vận động sóng yếu đúng là quá may mắn… [Rung rung rung]

…Ơ? Có ai gọi điện cho tôi khi đang ở hành lang sân vận động sao?

À, ai thế nhỉ? …Cosmos à!?

“…Alo?”

『Aiya, Kisaragi điện hạ! Vừa rồi chúng ta đã lạc mất nhau, nhưng thật may mắn thay! Thực ra, đây là chuyện bí mật chỉ hai ta biết, tiểu sinh đã đổi ý rồi! Tiểu sinh nguyện sẽ đứng về phía ngài, trợ giúp ngài!』

…À hửm. Vì căng thẳng mà diễn xuất, nên mới biến thành võ sĩ samurai đây mà.

Nghĩa là… cậu ta định lừa tôi để khống chế mình đúng không?

『Nào, Kisaragi điện hạ! Chúng ta hãy cùng hợp sức! Có tiểu sinh ở đây, một người có thể địch lại trăm người… không, mười người lận đấy!』

Giảm đi rồi kia kìa. Tuyệt đối không thèm hợp sức đâu.

『Hự… Hự… Khụ khụ khụ…』

Cảm giác hơi thở của Cosmos bên đầu dây bên kia như đang mục ruỗng, biến thành những nét chữ Hán u ám vậy…

Chà, vị samurai này mà ngắt điện thoại ngay thì phí quá. Đã mất công rồi thì…

“Cảm ơn cậu! Vậy thì, chúng ta gặp nhau ở khán đài phía ngoài sân nhé!”

『Thật là vinh dự khôn xiết! Quả là một sách lược tuyệt vời!』

Đúng không? Nhưng tôi đang đi về phía khán đài bên phải cơ.

“Tôi sẽ đợi ở đó! À, nhớ đừng nói cho ai khác biết nhé?”

『Tuân lệnh! Tiểu sinh Akino Sakura đây xin thề dốc cả tâm sức, quyết không để thông tin này lộ ra ngoài dù chỉ một người!』

Khà khà… Thế là những kẻ khác sẽ đi về phía khán đài ngoài sân, nơi không có tôi rồi.

『Ôi không được rồi! Hình như điện thoại thông minh của tiểu sinh đang có vấn đề… Cho phép tiểu sinh ngắt cuộc gọi một lát được không ạ…?』

Được thôi.

Mong cậu nhanh chóng loan truyền thông tin giả đến mọi người.

“Tôi hiểu rồi!”

『Vậy thì… xin cáo từ đây!』

Vâng, đã vất vả rồi ạ.

Hừ! Dù có là hội trưởng học sinh xuất sắc đến mấy, đừng có nghĩ dễ dàng thắng được tôi trong trò lừa gạt này!

Ngươi là một cô gái ngây thơ thành thật, nên tốt nhất hãy biết lượng sức mình!

Vừa mới thoát được, làm sao có thể dễ dàng bị bắt lại được chứ!

**[Cô gái thứ hai tôi gặp]**

──Ooga Taiyo, học sinh năm hai cấp ba, tháng Tư.

Khi lên cấp ba, tôi lại có một mối tình mới.

Mùa hè năm ngoái… sau khi thua trận chung kết giải đấu khu vực, trên đường về nhà tôi đã gặp cô Sanshokuin Sumireko.

Thật sự, cô Sanshokuin đã khiến tôi ngạc nhiên.

Bình thường cô ấy chẳng có gì nổi bật, nhưng thực ra lại là một mỹ nhân kinh khủng.

Nhưng đừng hiểu lầm nhé.

Tôi tuyệt đối không phải vì ngoại hình của cô ấy mà yêu.

À, đúng là nó là một cái cớ để tôi quan tâm hơn.

Kể từ khi biết bí mật của cô ấy, mỗi lần thấy cô Sanshokuin ở hành lang hay đâu đó, tôi lại không kìm được mà dõi theo.

Cứ thế, trải qua những ngày tháng ấy, tôi đã nhận ra một điều… một điểm kỳ lạ ở cô ấy.

Cô Sanshokuin là một cô gái luôn cố gắng hết sức để không được ai yêu mến.

Một cô gái kỳ lạ luôn che giấu bản thân, nhưng vì những lý do khác với tôi hay Joro.

Cô Sanshokuin đang nghĩ gì? Điều gì đã xảy ra với cô Sanshokuin?

Cứ suy nghĩ những điều đó mỗi ngày, đến khi nhận ra thì tôi đã thích cô Sanshokuin rồi.

Nguyên nhân của tình yêu thì mỗi người một khác, nhưng nếu hỏi thì thường là những điều nhỏ nhặt.

Đây là một ví dụ điển hình. Cứ tự mình suy nghĩ về người đó, rồi tự dưng thích lúc nào không hay.

Chỉ là, tôi chưa từng một lần bắt chuyện với cô Sanshokuin. Dù sao thì, tôi là một kẻ nhát gan mà.

Cũng giống như lần với “cô ấy” vậy. Đến khi thân thiết rồi, tôi mới có thể tự mình bắt chuyện.

Nhưng rồi, một cơ hội không ngờ đã đến với tôi, cái thằng nhếch nhác này.

Himawari và Cosmos. Hai người mà Joro luôn quan tâm đã có tình cảm với tôi, và Joro đã hỗ trợ tình yêu của hai người họ.

Cứ như tôi thời trung học vậy.

Khó chịu lắm đúng không, Joro? Dù có cố gắng đến mấy, tình cảm cũng không đến được với đối phương. Thậm chí còn chẳng được nhận ra. Ấy vậy mà, để không tự làm mình thảm hại hơn, lại phải đóng vai một thằng hề.

Không ngờ, cơ hội trả thù Joro và cơ hội thân thiết với cô Sanshokuin lại đến cùng một lúc. Vậy thì, điều tôi phải làm chỉ có một.

Để Joro giúp đỡ tôi đạt được tình yêu.

Và nếu tôi kể chuyện này cho Himawari và Cosmos, hắn ta sẽ mất đi vị thế của mình.

Đè nén cảm giác tội lỗi khi lợi dụng tình cảm của hai người họ, tôi đã nhờ Joro dưới danh nghĩa “San-chan”.

Nhờ hắn ta làm cầu nối giữa tôi và cô Sanshokuin.

Nhưng, một tình huống bất ngờ đã xảy ra. Joro đã từ chối hợp tác với tôi.

Tôi không ngờ lại thành ra như vậy, nên trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Thế là, tôi đã vội vàng thay đổi phương án.

“Vậy sao… Thôi vậy thì hết cách rồi… À, tôi hỏi một câu được không?”

Bên ngoài nhà thi đấu, tôi – người bị từ chối lời nhờ – đã hỏi Joro.

Một câu hỏi đê tiện nhất, nhằm đẩy hắn ta vào thế khó, cướp đi tất cả của hắn ta.

“Có chuyện gì thế?”

“Thì… trong trận đấu bóng chày ấy, ở trận đấu lớn mà thua là hết, nếu đối thủ có tay đập số bốn xuất hiện, thì nên làm thế nào đây? Vẫn nên ném bóng tránh đúng không?”

Với câu hỏi này, Joro chắc chắn sẽ thành thật trả lời. Sau đó, tôi chỉ cần bóp méo nó theo nghĩa tình yêu, rồi kể cho Cosmos và Himawari. Như vậy thì… cậu sẽ tiêu đời.

“Ừm. Nếu là tôi thì có lẽ tôi sẽ ném bóng tránh. …Nhưng San-chan thì khác nhỉ.”

Khác? Nghĩa là sao chứ?

“Niềm tin và nỗ lực. Tin tưởng vào những gì bản thân và đồng đội đã làm được, và dù bất cứ lúc nào cũng không trốn tránh mà dốc toàn lực ra sức. Đó chính là San-chan.”

À, đúng vậy… Đúng là như thế… “San-chan” là một kẻ như vậy mà…

“Đúng vậy! Đúng là như thế! Cảm ơn Joro! Được cậu nói vậy, tôi vui cực kỳ luôn đó!”

Nhưng mà nhé, Joro. Nhớ kỹ điều này. “Ooga” không phải là một kẻ như vậy đâu.

Một gã hèn hạ, xảo quyệt, không tin tưởng bất kỳ ai khác. Khi cậu nhận ra điều đó thì đã muộn rồi.

Những kẻ tin tưởng cậu sẽ biến mất hết khỏi ngôi trường này…

…………Nhưng âm mưu này cuối cùng đã thất bại.

Tôi lại thua Joro một lần nữa…

Cô gái tôi thích thời cấp ba… Sanshokuin cũng thích Joro, hơn nữa cô ấy đã nhận ra bí mật của tôi và phơi bày tất cả trong thư viện. Ngay trước mặt Joro…

“Thế nên, hãy xin lỗi bọn họ đàng hoàng đi. …Hiểu chưa?”

“V-Vâng, hiểu rồi. Tôi sẽ xin lỗi đàng hoàng. Thật sự… tôi thấy có lỗi.”

Mua lấy cơn giận của Joro – kẻ đã bộc lộ bản chất thật – và bị hắn ta dồn ép với vẻ mặt giận dữ, tôi chỉ còn biết đáng thương mà tuân theo chỉ dẫn của Joro. Nhưng khi nghe những lời đó, tôi lại có một thắc mắc.

Đúng là, tôi nên xin lỗi “bọn họ” mà Joro nói… Himawari và Cosmos.

Nhưng còn Joro thì sao? Kẻ bị hại lớn nhất của tôi chắc chắn là Joro, vậy mà từ nãy đến giờ hắn ta không hề nói về bản thân mình một chút nào cả.

“…Nhưng Joro, còn cậu thì sao?”

Suy nghĩ một lát, tôi không tìm được câu trả lời, và đã hỏi chính kẻ mình căm ghét nhất.

Rốt cuộc, Joro đang nghĩ gì? Tôi muốn biết điều đó…

“Tôi thì không sao. Dù sao thì đó cũng là tự làm tự chịu. Hơn nữa, nếu tôi giải quyết tình cảnh của mình, San-chan sẽ rơi vào thế khó chịu đúng không? Thế nên, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói với ai cả. Coi như tình nghĩa bạn cũ.”

Joro… Sao cậu lại như vậy chứ? Tại sao cậu có thể làm được như thế?

Cậu lúc nào cũng vậy. Thời trung học, khi tôi bị nói xấu sau lưng, cậu cũng tự mình đứng ra…

“…Ra vậy. Tôi lại thua cậu rồi…”

Tại sao giữa tôi và Joro lại có sự khác biệt lớn đến thế? Rốt cuộc thì khác nhau ở điểm nào?

Cùng là con người, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Hiển nhiên, nhưng lại không hề hiển nhiên.

Tôi lại càng thấm thía hơn mình là một kẻ nhỏ nhen và thảm hại.

“Thế đấy San-chan. Nhờ cậu nhé.”

“À, ừ… Tôi hiểu rồi. Nhưng mà này, Joro…”

“Hửm? Gì thế?”

“…………Tôi vẫn chưa thua cậu đâu nhé.”

Chưa kết thúc đâu… Làm sao tôi có thể cứ thế mà chịu thua mãi được chứ!

Sĩ diện cần giữ, nhất định sẽ giữ. Thế nên, không phải cậu cứu tôi. Mà là tôi sẽ cứu cậu.

Nghĩ vậy, ngày hôm sau tôi đã phơi bày tất cả trước mặt mọi người trong lớp và quỳ gối xin lỗi.

Lần này, tôi đã nghĩ rằng “San-chan” sẽ kết thúc, nhưng có vẻ như việc tôi thành tâm thành ý bày tỏ đã phát huy tác dụng, các bạn cùng lớp đã thể hiện sự tội lỗi đối với Joro trước khi thể hiện sự tức giận với tôi.

Nhờ đó, tình hình không tồi tệ hơn dự kiến, và tôi đã xây dựng được mối quan hệ như cũ với mọi người trong trường.

Chỉ là, tôi không còn nói chuyện được với Joro và Sanshokuin nữa…

──Hiện tại.

“Nào, hãy áp chế thật tốt ở hiệp ba, và hiệp bốn chúng ta sẽ tấn công! Hiện tại, trường Nishi Kitsuta và trường Tou Shoubu đều không để mất điểm nào, tỷ số 0-0! Người duy nhất ghi được cú hit là tay đập số bốn của trường Tou Shoubu, Tokumasa Kita-kaze! Thế nên, lần này chúng ta hãy trả đũa lại nhé! Vừa hết một vòng, tay đập lại từ số một! Phải trả lại gấp đôi nhé! Mufufu!”

Tanpopo đang cố tình giải thích diễn biến trận đấu cho ai vậy nhỉ?

Chuyện đó, tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây đều biết mà…

“Vậy thì, tiền bối Higuchi, tay đập số một, và tiền bối Anae, tay đập số hai, đến lượt rồi ạ! Hãy cố gắng lên nhé! Những người có thể làm được điều gì đó nhờ nỗ lực chính là ‘thiên tài’ đó ạ! Thế nên, mọi người hãy cùng trở thành thiên tài nhé!”

Đúng là khéo léo ghê. Lấy lời của Ichiro ra chỉnh sửa rồi dùng để cổ vũ.

Không chỉ biết về bóng chày, mà còn biết cả cầu thủ nữa, đúng là học hành chăm chỉ ghê.

“À, tiền bối Ooga hãy hồi phục thể lực một chút nhé! Vâng, nghỉ ngơi đi ạ!”

“Ha ha! Không sao đâu! Hôm nay tôi đang phong độ đỉnh cao mà!”

“K-H-Ô-N-G được ạ! Chặng đường còn dài lắm, nên chủ quan là kẻ thù lớn nhất đó! Mufufu!”

Đúng là một cô bé hay lo lắng. Thôi thì, cứ nghe lời chỉ dẫn mà nghỉ ngơi vậy.

“…………”

“Hửm? Có chuyện gì thế Shiba?”

“…Không có gì.”

Shiba đang nhìn tôi, nên tôi đã bắt chuyện, nhưng cô bé lại đột ngột quay mặt đi.

Thôi thì, xem ra Shiba cũng hiểu đây là lúc trận đấu diễn ra rồi, thấy nó chẳng nói thêm lời thừa thãi nào như mọi khi. Vậy thì mình cũng gạt nó sang một bên, tập trung vào trận đấu thôi.

…Mà lạ thật, không nghe thấy tiếng Jooro đâu cả. À, mà cũng phải. Giờ này chắc nó đang bận. Đang chơi ván cá cược nhảm nhí với Hose để giành Pansy mà...

Mà xui cái, mình đâu có ở phe của nó đâu mà cổ vũ. Chuyện đó thì coi như huề cả làng đi ha? Giờ cứ tập trung vào trận đấu đã...

"Được rồi! Nếu là anh Higuchi thì... *khúc khích*... hì hì hì..."

Tanpopo, con bé này sao tự nhiên lại lao ra khỏi khu vực ghế dự bị, bắt đầu cái điệu nhảy khó hiểu gì đó về phía khán đài đối diện đường biên một thế kia?

"Cố lên Higuchi! Đập tan đi! Nếu đánh trúng, bọn tớ sẽ thơm má cậu một cái!"

Ối trời! Đội cổ vũ tự dưng chuyển sang cổ vũ riêng cho anh Higuchi luôn kìa! Hay là cái điệu nhảy vừa nãy không phải nhảy nhót gì mà là một loại ám hiệu?

"…………!"

Tự dưng tinh thần chiến đấu của anh Higuchi như lên đồng vậy. Trông anh ấy cứ như sắp vung gậy nện một cú home run đến nơi rồi.

"Hì hì! Hoàn hảo! Đúng là đã cùng nhau tập luyện đủ thứ, đây là quyết định quá đỗi chính xác!"

"N-này Tanpopo. Cái động tác vừa rồi, có phải là ra hiệu lệnh cho đội cổ vũ không đấy?"

"Ồ, tiền bối Ooga thật tinh mắt! Đúng là tiền bối có khác! Tiền bối nói đúng rồi đấy ạ! Với tư cách là quản lý, để luôn mang đến chất lượng cổ vũ tốt nhất cho mọi người, em có thể ra mọi loại chỉ thị cho các chị em trong đội cổ vũ chỉ bằng động tác hình thể thôi đấy ạ! Hì hì hì!"

Nói thật chứ, cả Tanpopo lẫn đội cổ vũ, ai nấy đều ghê gớm thật... Còn việc liệu đó có phải là kỹ năng cần thiết cho một quản lý đội bóng chày hay không thì thôi, tạm gác lại đã...

"Trượt rồi! Tiếc quá!"

Ở quả bóng thứ ba, cầu thủ đánh bóng đầu tiên, anh Higuchi năm ba, tung một cú dứt điểm đầy uy lực vào giữa khu vực phòng thủ số ba và shortstop, nhưng tiếc là lại bị loại. Cầu thủ shortstop đã tung người bắt bóng và ném thẳng về phía gôn một. Một pha bóng xuất sắc!

"Xin lỗi nhé, Tanpopo. ...Khốn thật! Nụ hôn má của mình...!"

"Đừng nản chí anh Higuchi! Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi mà! Kiểu này thì lần sau thể nào anh cũng đánh trúng cho mà xem!"

Anh Higuchi vừa về đến, cầu thủ đánh bóng số hai Anae đã bước lên khu vực đánh bóng, còn Shiba, cầu thủ đánh bóng số ba thì đi đến vòng chờ.

"Đánh đi Anae! Đánh trúng là hẹn hò nhé! Công viên giải trí! Thủy cung!"

Lại một lần nữa, toàn bộ đội cổ vũ lại theo động tác ra hiệu của Tanpopo mà hô hào dành riêng cho Anae. Nhắc mới nhớ, Anae hình như từng bảo là "muốn được hẹn hò với con gái ở công viên giải trí hay thủy cung" thì phải. Sao Tanpopo lại biết rõ đến thế nhỉ?

"Ôi không! K-không ổn rồi!"

Ngay sau đó, một tình huống vừa khiến cả đội mừng húm nhưng lại khiến người đánh bóng đau điếng đã xảy ra. Anae, cầu thủ đánh bóng số hai, năm hai, đã bị bóng chết đập trúng và nghiễm nhiên lên được gôn.

"Ư ư... Công viên giải trí... Thủy cung... Cái này có được tính là đánh trúng không ta? Hộc hộc..."

Anae trông hơi giống xác sống, nhưng thấy vẫn đi đứng bình thường, chắc không sao đâu. ...May quá.

"Ư ư... Anh Anae, em sẽ không bao giờ quên anh đâu!"

Tanpopo, con bé này đừng tự ý tiễn Anae lên đường chứ... Dù sao thì, đây cũng là cơ hội tốt.

Kể cả Shiba có bị loại, thì cũng đến lượt mình đánh. Nếu mà ghi được một điểm ở đây thì cực kỳ quan trọng luôn. Mình thì không có ý định nhường đối thủ dù chỉ một điểm, mà tay ném bên kia cũng đâu phải dạng vừa, đúng là trường bóng chày danh tiếng có khác. Họ sẽ không dễ dàng để mình ghi điểm đâu. Vậy nên, bên nào ghi điểm trước, khả năng cao sẽ là người giành chiến thắng trong trận đấu này.

"Tuyệt vời! Tôi lên đây!"

"Vâng ạ! Anh Ooga, cố lên nhé!"

Tim hơi đập nhanh hơn một chút, lần này đến lượt tôi bước đến vòng chờ. Còn lượt đánh của Shiba thì... Mày đang làm cái quái gì thế kia?

"Strike!"

Ở quả bóng đầu tiên, Shiba đã vung hết sức. Nó cứ thế vung gậy hết cỡ về phía một quả bóng ai nhìn cũng biết là lỗi. Nhắc mới nhớ, lượt đánh đầu tiên Shiba cũng làm y hệt vậy. Cứ quả nào cũng vung hết sức, rồi ba strike liền là out. Lẽ nào nó lại định lặp lại màn đó lần nữa sao?

"Strike! Hai!"

Shiba... Mình hiểu là cậu muốn một cú đánh xa. Cậu là cầu thủ đánh bóng số ba cơ mà. Nhưng mà... hãy cẩn thận một chút chứ. Mục tiêu của cậu, bên kia đã nắm rõ rồi đó... Cứ đà này thì...

"A! Anh Shiba!"

Một tiếng "cạch" khô khốc của gậy kim loại vang lên, ngay sau đó là tiếng Tanpopo. Cú đánh của Shiba bay thẳng vào vị trí cầu thủ số hai. Tức là... một pha double play. Đánh mấy quả bóng lỗi rành rành như thế thì bảo sao chẳng ra nông nỗi này.

"Gì thế?"

Shiba từ gôn một quay về, thấy tôi đang nhìn, nó bèn nói với vẻ mặt tiếc nuối. Trong một thoáng, tôi đã bị thôi thúc muốn hét lên: "Sao cậu lại làm chuyện ngớ ngẩn đến thế hả?!" Nhưng rồi tôi ngay lập tức đè nén cảm xúc đó xuống.

"Không có gì đâu! Đừng nản nhé, Shiba!"

"Hừm."

Shiba không tin tôi. Bởi vậy nên nó mới muốn tự mình ghi điểm. Tôi hiểu cảm giác đó... Nếu ở vào vị trí của nó, chắc tôi cũng sẽ làm vậy thôi. Này Shiba, chúng ta là một cặp phối hợp đấy, nhưng lại chẳng tin tưởng nhau chút nào nhỉ...

Tôi hiểu mà... Cái bất thường đầu tiên và lớn nhất trong cuộc đời tôi... thất bại thời tiểu học ấy, nó vẫn cứ đeo bám dai dẳng, kéo chân tôi, và kéo chân cả trường trung học Seikitsuta nữa.

***

[Tại khán đài phía đường biên ba - Cuộc trò chuyện của vài cô gái]

"Himawari, đã tìm thấy Jooro chưa?"

"Chưa ạ. Asunaro-chan, không tìm thấy đâu cả! Jooro không ở đâu hết!"

"Thật rắc rối quá đi... Hội trưởng Cosmos cũng đang đợi Jooro ở khu vực ghế khán đài phía ngoài sân, mà có vẻ như cậu ta chẳng chịu lộ diện chút nào cả..."

"Hu hu! Jooro lại nói dối nữa rồi!"

"Hơn nữa, theo thông tin em vừa nhận được, Jooro có vẻ tự tin lắm, cứ như chắc chắn sẽ giành được hai chiếc kẹp tóc vậy ạ."

"Ơ! Sao lại thế ạ?"

"Để Jooro thắng thì phải giành được tất cả số kẹp tóc còn lại, đó là một điều kiện khá khắc nghiệt. Mà hai cái trong số đó, có lẽ cậu ta đã nắm chắc một cái kẹp của Pansy rồi, và còn lại là đoán rằng trường trung học Seikitsuta sẽ thắng trận này chăng? ...Không, không liên quan gì đến kết quả trận đấu, mà có khi nào cậu ta đã thuyết phục được Cherry-san hay Tsukimi-chan rồi không nhỉ...?"

"À, ra thế. Pansy-chan sẽ tặng cho Jooro nhỉ. ...Thích thật đấy..."

"Vâng... Thật ra thì em cũng muốn tự tay tặng cho Jooro lắm. Nhưng mà nói mấy chuyện đó giờ cũng muộn rồi... Ối, xin lỗi Himawari. Có điện thoại gọi đến nên em xin phép nghe máy nhé."

"Vâng ạ! Vậy thì em đi tìm Jooro đây!"

"Vâng, alo... Thật sao ạ!? Cảm ơn rất nhiều! Vậy thì... Được rồi ạ! ...Chúng ta làm được rồi, Himawari!"

"Asunaro-chan, chuyện gì vậy ạ?"

"Có thông tin rồi! Đã nắm được vị trí của Jooro rồi ạ! Đi ngay thôi nào!"

"Thật ạ?! Hoan hô! ...À, Tsuki-chan kìa!"

"Hose, không liên lạc được. Có biết vì sao không?"

"Hose ạ? Ưm... Em không biết!"

"Em cũng chưa nhận được bất cứ tin tức gì từ Hose, nên em cũng không rõ nữa..."

"Thế à. ...Tôi đi tìm Hose đây."

"Được ạ! Vậy Asunaro-chan! Chúng mình đi đến chỗ Jooro thôi!"

"Vâng. ...À mà Himawari này, em có một chuyện muốn hỏi chị."

"Chuyện gì vậy ạ, Asunaro-chan?"

"Bữa sáng của chị là team bánh mì hay team cơm ạ?"

"Ưm... sữa chua với chuối ạ! Với lại, bánh mì kem nữa!"

"Em rõ rồi. Chị là team bánh mì ạ. ...Cảm ơn chị."