Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 557

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 310

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Quyển 5 - **Chương 4: Kết Thúc Của Chúng Ta** Hoặc: **Chương 4: Điểm Kết Thúc**

Cuối cùng, trận chiến giữa tôi – Jooro, tên thật là Kisaragi Uro – và Hose, tức Hazuki Yasuo, cũng sắp đi đến hồi kết. Nhìn lên bảng điện tử, giờ là cuối hiệp tám, và bảng tỉ số vẫn là con số 0 tròn trĩnh.

Đoạn tôi liếc nhìn khán đài bên phía mình, đội cổ vũ vẫn đang dồn hết sức phô diễn những điệu nhảy đẹp mắt như chưa hề thấm mệt, và mọi người xung quanh cũng hò reo hết mình cổ vũ.

“Nào, quý vị khán giả! Đây là lượt phòng ngự cuối hiệp tám! Chúng ta sẽ sử dụng đội hình ‘Testudo’ ạ!”

Ủa, sao đội cổ vũ của trường lại dùng một trong những chiến thuật bộ binh của quân La Mã được nhỉ?

Thôi kệ đi. Dù tình hình trận đấu khá là căng thẳng, nhưng tôi vẫn còn việc quan trọng hơn cần làm. Tôi phải quay về nơi mình đến ban đầu để hoàn tất bước cuối cùng của kế hoạch.

Và đó là… hàng ghế cao nhất trên khán đài bên phía đội nhà.

“Đợi lâu rồi phải không, Pansy?”

Tôi cất tiếng gọi Pansy, người vẫn đang chăm chú dõi theo trận đấu. Cô ấy khẽ cử động, chỉ nghiêng mặt về phía tôi một cách có phần chậm chạp.

“Ừm, tôi đợi mòn mỏi rồi đấy, Jooro-kun.”

Mới gặp nhau cách đây không lâu, vậy mà cảm giác cứ như đã một tháng rồi không gặp. Khoảnh khắc này đây, tôi cảm nhận được sự dày đặc của thời gian từ trước đến giờ, đặc biệt là trong ngày hôm nay. Qua giọng điệu của cô ấy, có vẻ Pansy cũng có cùng cảm nhận. Nếu là trước đây, chỉ cần cô ta có cùng suy nghĩ thôi là tôi đã thấy ghét rồi, nhưng lạ thay giờ lại thấy vui. Ba tháng qua, tôi thật sự đã thay đổi rất nhiều.

“Chút nữa Hose cũng sẽ đến đây. Từ đó trở đi, cuộc đấu thật sự mới bắt đầu.”

“…Vậy à.”

Nơi Pansy đang đứng chính là điểm hẹn với Hose. Mà, cũng phải thôi. Cuộc so tài lần này, nói trắng ra, chính là trận chiến giành Pansy giữa tôi và Hose. Thế mà lại giải quyết mọi chuyện ở nơi không có cô ấy thì thật vô lý.

“Vậy, anh cảm thấy thế nào? Kế hoạch của anh chắc hẳn đã có hiệu quả rồi chứ?”

“À, nói chung thì khá ổn. Chỉ là… tình hình có chút thay đổi.”

“Sao vậy?”

“Hose đã trưởng thành rồi. Nó đã trở thành một người đàn ông có thể nhìn thấu những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng người khác.”

“…………! V-vậy sao…”

Pansy siết chặt vạt váy, thân thể khẽ run lên.

Sự thay đổi của Hose là điều đáng mừng hay đáng lo đối với Pansy, tiếc thay, tôi không thể nào hiểu được.

“Nói tóm lại, ý nghĩa của cuộc so tài này đã không còn nữa. Dù tôi thắng hay thua, thằng đó cũng đã hiểu hết rồi. Nó đã trở thành một người đàn ông thực sự thấu đáo. Vậy nên…”

“Vậy nên?”

“Người quyết định không phải là tôi. Mà là cậu đấy.”

Thật lòng mà nói, tôi rất muốn cô ấy trao chiếc kẹp tóc đó cho mình, dù có phải bằng mọi giá. Nhưng tôi không có tư cách để nói điều đó. Trong khi Hose đã thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với Pansy, thì tôi lại chẳng làm được điều đó. Vậy mà đòi nhận mỗi chiếc kẹp tóc từ cô ấy thì quả là quá tham lam. Vả lại, cái ‘lời nguyền’ của Pansy giờ đây, không cần tôi nữa… Hose cũng có thể hóa giải được rồi.

“Tôi thì—”

“Ba out! Đổi bên!”

Khoảnh khắc Pansy định nói điều gì đó, tiếng trọng tài vang lên rõ mồn một, vọng đến tận hàng ghế cao nhất của khán đài đội nhà, át hẳn lời cô ấy.

Sắp đến hiệp chín rồi. Tức là, bọn họ sắp đến đây.

Nếu vậy, ít nhất thì cũng…”

“Vậy nên… mong cậu hãy xem đến cùng rồi tự mình đưa ra quyết định.”

“…………”

Lời tôi nói, liệu có đến được với Pansy không? Có truyền tải được trọn vẹn không?

…Không, nghi ngờ điều đó ngay từ đầu đã là sai rồi. Dù sao thì, cô ấy là một thủ thư siêu giác quan mà. Chẳng lẽ lại không hiểu được sao?

“Cuộc trò chuyện cuối cùng với Sumireko đã xong chưa, Jooro?”

Chưa đầy một phút sau, cậu ta đã xuất hiện, mang theo ánh mắt đầy quyết tâm và dứt khoát. Một ‘chàng soái ca’ đẹp trai lạ thường, tràn đầy ý chí muốn nghiền nát tôi, đã chính thức lộ diện.

“Vẫn chưa xong đâu. Nhưng mà đừng lo. Dù gì thì hôm nay cũng không thể kết thúc được đâu.”

“Ồ, vậy sao. Thế thì có lẽ không thể kết thúc vĩnh viễn được rồi.”

“Phải rồi. Vì cuộc đời tôi còn dài lắm mà.”

Lời qua tiếng lại. Người đứng trước mặt tôi bây giờ, không còn là thằng bạn hợp cạ nữa. Là kẻ thù không đội trời chung. Đối thủ mạnh nhất mà tôi không bao giờ được phép thua… Hazuki Yasuo.

“Ối!”

“Đợi lâu chưa! Jooro, lần này không được chạy đâu đấy nhé!”

“Jooro-kun, sẽ không dễ dàng như buổi sáng đâu nhé?”

“Không ngờ cậu lại bị Sazanka và bọn họ giữ chân đến mức đó. Giỏi lắm nhé, Jooro.”

Tiếp theo là Himawari, cô bạn thanh mai trúc mã của tôi; Hinata Hina, bạn cùng lớp và thành viên câu lạc bộ báo chí; và cuối cùng là Akino Sakura, hội trưởng hội học sinh. Vừa đến nơi, Himawari và Cosmos liền mỗi người một bên túm lấy cánh tay tôi.

Đúng là bó tay. Lần này tôi đã nói là không chạy nữa rồi mà. Mọi việc tôi cần làm đều đã xong hết cả rồi.

“Đợi lâu rồi.”

“Hose-cchi, Jooro-cchi, đợi lâu rồi nhỉ! Haha! Cuối cùng cũng đến lúc rồi!”

Và rồi, Kusumi Tsuki, cô bạn thanh mai trúc mã của Hose, cùng với Sakurahara Momo, hội trưởng hội học sinh trường Cao trung Shobukaze, cũng xuất hiện.

“Vậy thì, bắt đầu thôi nào, Jooro.”

“Ừm. Nhưng mà chỗ này hơi chật, hay là mình di chuyển sang chỗ khác nhé? Pansy, cậu thấy sao?”

“…Được thôi.”

Được Pansy cho phép, chúng tôi rời khỏi khán đài bên phía đội nhà và đi ra hành lang.

Nơi chúng tôi di chuyển đến là một khoảng không gian rộng rãi trong hành lang, đặc biệt là cách xa lối vào khán đài. Hoàn toàn không nhìn thấy gì từ khán đài. Chỉ có tiếng reo hò vọng lại nhỏ bé.

…………Giờ đây, không ai trong chúng tôi còn biết được tình hình trận đấu ra sao nữa. Điều duy nhất có thể biết được, chỉ là kết quả của ‘cuộc bỏ phiếu cuối cùng’ giữa tôi và Hose.

Mà nói thật, lại phải giải quyết mọi chuyện ở một nơi khá tệ hại thế này.

…Thôi được rồi. Dù sao thì nhân vật chính của ngày hôm nay chắc chắn là trận chung kết vòng loại khu vực. Còn cuộc chiến của bọn tôi thì chẳng đáng kể gì, thậm chí còn không được coi là vai phụ nữa là….

“Vậy thì! Chúng ta, những người chưa trao kẹp tóc, sẽ đi trước! Tsukimi-cchi, đi nào!”

“Ừm.”

Người đầu tiên hành động là Cherry và Tsukimi. Cả hai đều đang tiến về phía Hose. Cứ đà này, hai chiếc kẹp tóc của họ sẽ được trao cho Hose. Đến lúc đó, số kẹp tóc của Hose sẽ là ‘5’.

Nhưng mà, tôi sẽ không để họ trao đi dễ dàng vậy đâu… Trước đó, tôi có điều cần nói với bọn họ.

“Cherry-san, Tsukimi, đợi một chú—”

“Cherry-san. Hai cô có thể đợi một chút được không?”

“Tsukimi-chan. Chưa được đâu.”

“…Hả? Hội trưởng Cosmos? Himawari?”

Lúc đó, Cosmos và Himawari, những người đang giữ tay tôi, đã buông tay ra và bắt đầu hành động. Họ đứng chắn trước Cherry và Tsukimi, ngăn không cho họ trao chiếc kẹp tóc.

“Ơ… có chuyện gì vậy? Cosmos-cchi?”

“Jooro-kun. Có lẽ cậu cũng đang nghĩ đến điều tương tự. Nhưng mà, cậu có thể nhường vai trò này lại cho chúng tôi được không? Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi mới là người nên nói chuyện với họ.”

“Thật ra, ban đầu chúng tớ muốn nói chuyện với Tsukimi-chan, Cherry-san, và Asunaro-chan cùng với cậu cơ, nhưng tại Jooro chạy mất nên không được! Đồ Jooro ngốc!”

Này này, chẳng phải bọn cậu đến bắt tôi từ sáng sớm để tôi và Hose gặp nhau mà giải quyết trận đấu sao? À phải rồi, Himawari có nói trước khi đến sân vận động là ‘đang hẹn gặp Tsukimi, Cherry và Asunaro’. Ra là vậy à… Khó hiểu quá đi mất. Sao không nói rõ ràng hơn đi chứ. Nếu thế thì tôi đã đỡ khổ hơn một chút rồi.

…Nhưng mà, tôi mừng. Hóa ra bọn họ không phải đã trở thành kẻ thù của mình…

“Được, giao phó cho hai cậu đấy.”

“Vâng, đã nhận nhiệm vụ.”

Cái tật của Cosmos là lặp lại lời người khác rồi mỉm cười dịu dàng. Chính điều đó lại khiến tôi cảm thấy yên tâm lạ thường.

Đúng vậy. Đây không phải là lúc tôi ra tay. Tôi sẽ tin tưởng bọn họ. Đối phó với Cherry và Tsukimi, Cosmos và Himawari là thích hợp nhất. Hơn nữa, đối thủ của tôi, từ đầu đến cuối, chỉ có Hose mà thôi.

“Cosmos-cchi, cậu không phải là kẻ thù của Jooro-cchi sao?”

“Cái đó hơi khác một chút, Cherry-san. Chúng tôi chỉ đơn thuần là đối thủ của Pansy-san. Vì thế, với tư cách là đối thủ, chúng tôi đã trao kẹp tóc cho Hose-kun. Tuy nhiên, đồng thời chúng tôi cũng là bạn của Pansy-san. Do đó, từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ hành động với tư cách là bạn bè.”

“Ồ. Ra là vậy…”

Biểu cảm của Cherry có chút thờ ơ. Thái độ đó cho thấy cô ấy dường như chẳng muốn nghe thêm gì nữa.

“Vả lại, vì lợi ích của hai cô, tôi muốn hai cô lắng nghe chúng tôi trước khi trao chiếc kẹp tóc đó.”

“Ôi dào~ Có gì mà phải nói chứ! Hai người có thể tránh ra một chút được không?”

“Himawari, tránh ra. Tôi sẽ trao kẹp tóc cho Hose.”

“Hai cậu thật sự muốn thế sao?”

“…!”

Giọng của Himawari vang vọng rõ ràng trong hành lang sân vận động. Là người đã quen thuộc với giọng nói đầy năng lượng của cô ấy, tôi cảm thấy có chút mới mẻ trong giọng điệu này.

“Cherry-san, cả cô nữa. …Cô thật sự muốn thế sao?”

“V-về chuyện gì vậy, Cosmos-cchi…?”

Trong một thoáng, Cosmos rời mắt khỏi Cherry và nhìn tôi. Đôi mắt cô ấy trông thật buồn bã, như chứa đựng một nỗi dằn vặt.

“Đơn giản thôi, Cherry-san. Dù nghe có vẻ đáng xấu hổ… nhưng tôi cũng đã từng như vậy.”

“Đ-đồng cảnh? Ý là sao vậy?”

“Cosmos-san, cả em nữa… Không được nói như thể chỉ có mình chị như vậy đâu…”

À, phải rồi… Đúng là vậy mà… Lẽ nào, hai người họ đã biết ngay từ đầu rồi sao? Về những cảm xúc thật sự… mà Cherry và Tsukimi đã che giấu…

“Quả nhiên là vậy. Đúng như tôi đoán ban nãy, Cosmos và Himawari đã hiểu ra ngay từ đầu rồi. Tôi thì phải đến hôm nay mới vỡ lẽ… nhưng xét về vị trí thì đúng là vậy mà.

“Nhưng mà, hai người khác bọn tôi mà! Vì Cosmos-cchi và Himawari-cchi đều đã thẳng thắn với Jooro-cchi…”

“Đó là chuyện của một thời gian trước rồi.”

Đó là câu chuyện khởi đầu của chúng tôi. Là sự kiện đầu tiên, tạo ra cái cớ để mọi người tụ tập lại ở thư viện.

“Thật ra trước đây, tôi đã từng thích một người khác. Nhưng rồi, người đó lại nhờ tôi giúp đỡ chuyện tình cảm của họ. Lúc đó, tôi không muốn bị người đó ghét bỏ, nên đã chọn cách giúp đỡ.”

Và rồi, kết quả của nhiều toan tính đan xen, Cosmos và Himawari đã được San-chan nhờ giúp Pansy và cậu ấy thành một cặp, nên đã hợp tác với San-chan. Dù là chủ động hay bị động, rốt cuộc thì những gì họ đang làm cũng giống hệt Cherry và Tsukimi.

“Cosmos-cchi cũng…?”

“Đúng vậy. Thật sự, tôi của lúc đó thật đáng khinh. Đã lợi dụng Jooro-kun như một công cụ, rồi khi thấy bất lợi cho mình thì dễ dàng trở mặt phản bội…”

Đột nhiên, Cosmos và Himawari không nhìn Cherry và Tsukimi nữa, mà nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt của họ quá đỗi xúc động, khiến tim tôi bất giác đập nhanh hơn.

“Chuyện lúc đó, chúng tôi vẫn chưa xin lỗi cậu đàng hoàng. …Thật sự xin lỗi, Jooro-kun.”

“Jooro, xin lỗi cậu nhé…”

“K-không sao đâu ạ… Tôi cũng có nhiều điều chưa đúng mà…”

“…Cảm ơn cậu.”

Một lần nữa, Cosmos và Himawari quay người về phía Cherry và Tsukimi. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến hai người họ giật mình run rẩy, có vẻ như đang rất căng thẳng.

“Vậy nên, khi nghe câu chuyện của hai cô, tôi đã hiểu ngay. Hai cô biết rằng tình cảm của mình sẽ không đến được với người mình yêu, nhưng vẫn không thể từ bỏ. Vì thế, để kết thúc cảm xúc đó, hai cô đã cố gắng giúp đỡ người mình yêu đạt được hạnh phúc trong tình duyên.”

Còn tôi, phải đến khi nói chuyện với họ hôm nay mới chắc chắn về cảm xúc của hai cô ấy.

Khi tôi đang cố thuyết phục tụi nó nhận kẹp tóc, tôi hỏi: “Nếu Pansy và Hose hẹn hò thì sao?”, cả hai đứa đồng thanh nói cùng một điều:

“Sẽ chấm dứt tình cảm của mình.”

Tụi nó đã cố gắng gán ghép Pansy và Hose với nhau, chỉ để chấm dứt một tình cảm mà bản thân chúng không thể nào đạt được, không thể nào thành hiện thực.

“Kh-không phải! Bọn tôi đâu có ý đó! Chỉ là, thuần túy là…”

“Vậy thì, tại sao trong cuộc nói chuyện ở quán cà phê trước đó, các cậu lại nói ‘Hãy giúp chúng tôi’?”

“!”

Đó là lời Tsukimi đã nói trong cuộc trò chuyện của chúng tôi ở quán cà phê trước đó.

“Jouro, tôi cần cậu giúp đỡ. Làm ơn. Hãy giúp chúng tôi, giúp Hose. Nếu tôi có thể làm được gì, tôi sẽ làm bất cứ điều gì…”

Thoạt nghe qua tưởng chừng như là nói vì Hose, nhưng lại có gì đó không đúng. Việc biến Hose và Pansy thành một đôi có thể coi là “giúp” Hose. Nhưng lại không liên quan gì đến việc “giúp” Cherry và Tsukimi.

Thế nhưng, lý do Tsukimi nói những lời đó lại rất đơn giản. Bọn họ cũng bị trói buộc, bởi thứ gọi là “lời nguyền” mà tự mình không thể giải thoát… Và từ đó, họ muốn được tự do. Vì thế, câu nói “Hãy giúp chúng tôi” mới bật ra.

“Cherry-san… xin lỗi.”

“Không sao đâu… Tsukimi không có lỗi đâu…”

Ngay từ đầu, tôi đã thấy có gì đó không ổn rồi. Chỉ vì không thể bày tỏ tình cảm với người quan trọng mà lại ưu tiên tình bạn và chôn giấu cảm xúc của mình. Và rồi còn hỗ trợ cho người mình thích nữa thì đâu phải chuyện dễ dàng gì. Nếu có thể làm được điều đó, chắc chắn phải có một lý do nào khác khiến họ không thể không làm như vậy.

“Tình cảm của mình không thể truyền đạt tới đối phương. Dù vậy, vẫn có một bản thân muốn bày tỏ. Nhưng lại không muốn bị ghét. Muốn người quan trọng được hạnh phúc. Muôn vàn cảm xúc đan xen, rối bời. Đến mức không còn biết phải làm gì nữa. Khổ sở đến mức muốn chạy trốn…”

“Lý trí và cảm xúc không thể hòa hợp… thật khó chịu mà…”

Himawari nói đúng. Khi lý trí và cảm xúc có những suy nghĩ đối lập nhau, chúng chẳng khác nào nam châm cùng cực, không thể hút vào nhau được. Dù cho lý trí có cố gắng ép buộc phải làm thế nào đi chăng nữa, thì trái tim vẫn sẽ phản đối.

“Vì thế, các cậu đã nghĩ thế này đúng không? Nếu không thể từ bỏ, thì hãy tạo ra một cái cớ để từ bỏ. Tự biện minh cho bản thân bằng danh nghĩa ‘muốn người quan trọng được hạnh phúc’ và lợi dụng Pansy để chấm dứt tình cảm của mình.”

Chàng trai mình thích có người yêu. Như vậy thì đó chính là một cái cớ hoàn hảo để từ bỏ. Vì lẽ đó, tụi nó đã cố gắng gán ghép Pansy và Hose thành một đôi.

“Đúng chứ?”

Cosmos vừa mở cuốn sổ vừa nói với Cherry và Tsukimi. Hai người họ im lặng cúi đầu, nhưng sau một lúc…

“À, à ha ha… Cậu giỏi thật đấy, Cosmos… Đúng hết cả rồi…”

“…Đúng là như vậy.”

Cherry cười gượng gạo như thể đã buông xuôi, còn Tsukimi thì khẽ khàng xác nhận, với vẻ mặt vô hồn.

“Aiza! Bị lộ hết rồi! Đúng vậy! Tất cả, đúng như lời các cậu nói! Tớ và Tsukimi đã lợi dụng Sumireko để kết thúc tình cảm của mình đó! Thế này thì vừa lòng chưa!?”

Giọng nói thật sự của Cherry, thứ bấy lâu nay vẫn bị giấu kín, vang vọng lên. Với ánh mắt sắc lạnh chưa từng có, cô ta nhìn chằm chằm Pansy như muốn xuyên thủng.

“Nhưng bọn tôi có quyền như thế mà, đúng không? Vì chúng tôi trở nên thế này là do Sumireko cả! Nếu không có Sumireko thì mọi chuyện đã chẳng đến nông nỗi này! Chúng tôi đã có thể có những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc hơn nhiều!”

“Tất cả… là lỗi của Sumireko.”

Ác ý đầu tiên mà Cherry và Tsukimi bộc lộ. Ngay lập tức, tôi giấu Pansy ra sau lưng mình, cảm nhận được bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy vạt áo đồng phục.

“Cái gì mà ‘muốn được yên tĩnh’! Cái gì mà ‘muốn ở một mình’! Trong khi cô có thể dễ dàng có được thứ mà chúng tôi trân quý nhất, còn tỏ ra như điều đó hiển nhiên rồi nói là không cần! Cái vẻ mặt đó của cô, tôi đã ghét cay ghét đắng từ lâu rồi! Tất cả là lỗi của cô! Tôi ghét cô đến chết!”

“Không thể tha thứ… Thật không công bằng…”

Chà, chuyện này có vẻ rắc rối hơn tôi nghĩ rồi… Suốt năm năm từ cấp hai đến giờ… Bảo sao mà oán hận chồng chất.

“Không phải đâu… Pansy không có lỗi đâu…”

Himawari đứng chắn trước hai người đang trừng mắt nhìn Pansy. Cô bé dùng thân hình nhỏ bé của mình, dang rộng hai tay hết mức có thể, để che Pansy khỏi tầm mắt của họ.

“Này nhé, Tsukimi-chan, Cherry-san. Tớ ngốc lắm, có thể sẽ không diễn đạt được hết đâu, nhưng mà… tớ ghét lắm. Không thể nói ra được hết… tớ ghét lắm. Trước đây, tớ đã không thể nói ra lòng mình với người mình yêu thương nhất, rồi mọi chuyện kết thúc mất rồi. Lúc đó, tớ cảm thấy rất tệ…”

Trước đây, Himawari và Cosmos đã không thể bày tỏ tình cảm của mình với San-chan. Dù San-chan bản thân cũng nhận ra tình cảm của hai người, nhưng việc không thể tự mình thổ lộ một cách đàng hoàng, hẳn sẽ để lại hối tiếc.

“Lúc đó, người ấy thích Pansy. Tớ, lúc đầu, đã nghĩ Pansy thật không công bằng. Trong khi tớ cố gắng thế nào cũng không được yêu, thì Pansy chẳng cần cố gắng gì cũng được yêu, thật không công bằng. Nhưng… người không công bằng nhất chính là tớ. Là tớ đã sợ hãi và chạy trốn mất rồi.”

Himawari tuy là đứa ngây thơ, nhưng không phải là không suy nghĩ gì. Chắc chắn, lúc đó cô bé chỉ không nói ra mà thôi, chứ thật ra cũng đã suy nghĩ rất nhiều điều.

“Pansy không có lỗi! Người có lỗi là tớ! Là tớ đã không nói ra đàng hoàng! Vì thế tớ đã quyết định rồi! Lần này nhất định phải nói ra đàng hoàng! Tớ thích Jouro! Tớ rất yêu Jouro! Dù Jouro thích cô gái khác, tớ vẫn thích! Dù Jouro chọn cô gái khác, tớ vẫn thích! Tớ yêu yêu yêu rất nhiều!”

Himawari à… Những lời cô thốt ra, dù có chút lắp bắp, cứa vào tim tôi đau điếng. Những lời như thế, có thể đợi tình hình bình tĩnh hơn một chút rồi hẵng nói được không chứ…

“Jouro-kun, giờ không phải lúc cho chuyện đó đâu.”

“À, tôi biết rồi!”

“Jouro-kun, tất nhiên là tôi cũng, rất, rất, rấtttt… thích cậu…”

“Đương nhiên là tôi cũng rất thích cậu rồi, Jouro!”

Ôi chao! Bị mấy cô nàng liên tục nói “rất thích” thế này, sao mà ghê thế! Ghê quá trời ơi!

“Thế nên nhé, Tsukimi-chan, Cherry-san… cố gắng lên nhé? Cố gắng đàng hoàng, sẽ rất vui đấy. Dù đáng sợ… nhưng sẽ rất vui.”

“Hi-Himawari… nhưng mà bọn tớ…”

“…nhưng mà…”

Himawari giỏi thật. Dù những lời nói của cô bé có hơi rời rạc, nhưng lại truyền đến Cherry và Tsukimi rồi. Những cảm xúc đen tối vừa nãy, giờ gần như đã tan biến hết.

Tuy nhiên, dù hiểu rõ, nhưng việc thực sự làm được điều đó lại là chuyện khác. Cả hai vẫn còn đang do dự, trông có vẻ không biết phải làm gì. Mà cũng phải thôi. Trong tình huống thế này mà đột nhiên bị người khác bảo phải tỏ tình ngay lập tức, nếu mà làm được thì chẳng ai phải khổ sở cả.

“Không sao đâu ạ! Mấy chị không cần sợ hãi đến thế đâu, lời nói nếu chứa đựng tình cảm thì nhất định sẽ truyền đạt được mà!”

Lúc này, Asunaro, người nãy giờ vẫn đứng yên quan sát, bỗng mỉm cười rạng rỡ nói. Vừa lắc lắc mái tóc đuôi ngựa, vừa xoay xoay cây bút đỏ yêu thích, trông cô bé rất vui vẻ.

“Bị từ chối thì có sao đâu ạ? Dù tình cảm không đến được với người đó, thì sau đó phải làm gì là tùy vào bản thân mình! So với việc cứ giữ mãi tình cảm trong lòng, thì nói ra sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, và mọi chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn ạ! Đây là kinh nghiệm của em nên chắc chắn không sai đâu ạ!”

Nhân tiện, mấy người có biết rằng kết quả của việc “nhẹ nhõm và mọi chuyện dễ dàng hơn” là sẽ có người gặp rắc rối không? Cái này, đúng là kinh nghiệm của tôi nên không sai đâu.

“Ư! Đ-đúng là thế thật… nhưng mà, mối quan hệ sau đó thì sao chứ…”

“Không có vấn đề gì hết! Người quan trọng của các chị, có phải là người sẽ bỏ mặc các chị chỉ vì không đáp lại được tình cảm không ạ? Không phải đúng không? Các chị sẽ không thích một người như vậy đúng không?”

Đúng là Asunaro có khác. Không chút khoan nhượng, cô bé cứ thế chặn đứng hết mọi đường lùi… Bị nói đến nước này thì, rút lui cũng không được nữa rồi. Chia buồn nhé, Cherry, Tsukimi.

“Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Asunaro. Cherry-san, Tsukimi-san. Các cậu nên thành thật bày tỏ tình cảm của mình. Đừng vì nghĩ rằng sẽ không tới được mà chẳng nói gì, rồi lại lợi dụng người khác để kết thúc tình cảm đó. Vì sau cùng, điều còn lại chỉ là… sự hối tiếc thôi.”

“Không sao đâu! Tớ vẫn là bạn thân của Jouro mà! Vẫn có thể ở bên cậu ấy!”

Các nữ chính nhà tôi, mạnh mẽ quá nên tôi cũng hết cách.

“…………”

Trong khoảnh khắc, sự im lặng bao trùm cả hành lang nơi chúng tôi đang đứng. Và rồi, khi nó kết thúc…

“Haizzz! Không đấu lại nổi ba người này rồi! Đâu ngờ, mọi chuyện lại bị lộ hết cả ra! Hơn nữa, lại còn dùng cách thô bạo thế này để ép bọn tôi nói ra lòng mình nữa chứ. Còn tệ hơn cả Sumireko đó!”

“Đúng là những người đáng ghét.”

Dù giọng điệu vẫn còn khó chịu, nhưng nhìn vào biểu cảm của họ thì có thể thấy. Cả hai đều có vẻ mặt nhẹ nhõm, như thể đã được giải thoát khỏi “lời nguyền” bấy lâu nay vẫn giam cầm họ. Thật sự, may mà đã giao phó cho Cosmos và mấy cô nàng khác. Nếu là tôi thì đã không thể đi xa đến mức này rồi.

“…Ừm. Đúng vậy. Thay vì làm những chuyện thế này, thì nói ra đàng hoàng vẫn tốt hơn nhỉ. Tớ cũng nghĩ thế. Bấy lâu nay cứ ấm ức mãi. Cũng không muốn cứ thế mà dây dưa kéo dài mãi đâu!”

“Tôi cũng sẽ nói.”

Cherry và Tsukimi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Không biết có phải để trấn tĩnh lòng mình không, nhưng thay vì bước đi vội vã như lúc nãy, họ nhẹ nhàng tiến về phía Hose, lần này là thật sự.

“Tsukimi-chan, Cherry-kaichou…”

“Hose, cậu có thể nghe tớ nói chuyện một chút được không?”

“Tình cảm của tôi… xin cậu hãy nghe.”

“…Vâng.”

Cuối cùng khoảnh khắc đó cũng đến, khuôn mặt Hose trở nên nghiêm nghị. Hai người nhìn Hose với ánh mắt long lanh, họ trông thật quyến rũ hơn bao giờ hết.

“Tớ, tớ rất thích Hose!! Vì thế, tớ muốn trở thành người yêu của cậu!”

“Tớ, Hose… thích cậu! Xin hãy… cho tớ ở bên cạnh cậu nhất…”

(Minh họa)

Tôi biết câu trả lời của Hose rồi. Dù hai người có nói những lời quyến rũ đến đâu, cậu ta cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ đâu. Chuyện đó, tôi chẳng cần phải nói ra. Cherry và Tsukimi chắc chắn cũng hiểu rất rõ. Dù vậy, hai người vẫn thành thật bày tỏ tình cảm của mình.

“Xin lỗi. Tôi… không thể đáp lại tình cảm của hai cậu.”

Một cách từ chối đơn giản, rất Hose. Nói thế nào nhỉ, trong khi tôi vẫn đang được kéo dài thời gian, thì Hose lại trả lời dứt khoát, thật khiến tôi thấy rõ sự khác biệt. Thật sự… tôi thảm hại quá mà…

“…Khụt khịt.”

“À, à ha ha! Ừm! Tớ biết mà… Biết rồi nhưng mà… vẫn đau quá trời ơi!”

Tsukimi thì thành thật rơi lệ, còn Cherry cố gắng che giấu bằng nụ cười, nhưng không thể che giấu được. Từ khóe mắt cô ấy, nước mắt cứ lã chã rơi. Cô ấy dùng cánh tay phải dụi dụi, cố gắng làm như không khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào. Khoảnh khắc mà tình cảm bấy lâu nay chất chứa không thể đến được với đối phương, dù là chuyện của người khác… cũng thật xót xa.

“Được rồi… Vậy thì, lần này… chúng ta trao kẹp tóc nhé. …Tsukimi.”

“…Ừm.”

Sau khi kết thúc loạt lời qua tiếng lại, hai người, dù nước mắt chưa ngừng rơi nhưng vẻ mặt đã thanh thản hơn, nắm chặt chiếc kẹp tóc trong tay. Và rồi…

“Jouro. Tớ không nghĩ cậu nên ở bên cạnh Sumireko. Nhưng tớ cũng không muốn Sumireko ở bên cạnh Hose. Vì thế… tớ sẽ trao nó cho cậu.”

“…Cảm ơn cậu.”

Cherry nhẹ nhàng trao chiếc kẹp tóc cho tôi. Tiếp theo, Tsukimi…

“Jouro. Nhờ có cậu mà tôi đã có thể nói ra đàng hoàng. Tôi rất vui. …Nhưng tôi không muốn Hose buồn. Vì thế… Hose. Xin cậu hãy nhận lấy chiếc kẹp tóc này.”

“Cảm ơn… Tsukimi-chan.”

Không phải cho tôi, cô ấy dùng bàn tay yếu ớt của mình, trao chiếc kẹp tóc cho Hose.

Tính đến lúc này, tôi có “1” chiếc kẹp tóc. Còn Hose có “4”.

Ngay lập tức, Himawari, Cosmos và Asunaro lộ vẻ mặt phức tạp. Mà cũng phải thôi. Bởi vì, số kẹp tóc được trao ban đầu tổng cộng là “6” chiếc. Nếu cộng thêm cả phần thắng thua của trận chung kết giải đấu khu vực nữa thì là “7”.

Và con số "4" ấy, đã vượt qua ngưỡng quá bán, tức là con số khẳng định chiến thắng tuyệt đối.

"Joouro, vậy là ván này—"

"Chưa đâu, Hose."

Ngắt lời Hose đang định tuyên bố chiến thắng, tôi nói thế.

Một ván đã kết thúc. Ván đấu của hai cô gái, Cherry và Tsukimi – những người không thể bày tỏ lòng mình với Hose, đã chính thức khép lại.

Nhưng tuyệt nhiên, đó không phải là hồi kết cho trận chung kết giữa tôi và Hose.

Mọi người cũng nhận ra rồi chứ? Chuyện tôi đang cố gắng thắng bằng cách lách luật ấy mà.

Từ giờ trở đi! Từ giờ trở đi, tôi sẽ cho mọi người thấy thành quả kế hoạch của mình!

"...À. Tôi đến có muộn không, Joouro?"

Ngay khi giọng nói ấy cất lên, mọi người đều ngơ ngác nhìn theo.

"Ôi. Tôi đợi cô mãi đấy... Tsubaki."

Người vừa đến là Youki Chiharu, bạn cùng lớp và cũng là quản lý chỗ tôi làm thêm... cô gái thường được gọi là "Tsubaki".

Lẽ ra, cô ấy chẳng hề liên quan gì đến ván đấu này, và vốn dĩ không nên có mặt ở đây.

"Ừm... Tsubaki-chan. Có chuyện gì thế? Hôm nay chị bảo sẽ dựng quầy bán hàng bên ngoài sân vận động mà..."

"Tôi đã nhờ chị Kanemoto thay ca rồi. Chị Kanemoto không làm được xiên que rán, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều rồi, nên chắc sẽ không sao đâu."

Lý do tôi mời chị Kanemoto đến sân vận động, không phải vì tôi muốn chị ấy cổ vũ cho mình.

Mà là để gọi Tsubaki đến đây vào giờ này, và nhờ chị ấy trông cửa hàng hộ mình.

Đổi lại, tôi đã hứa sẽ thay ca bất cứ khi nào chị Kanemoto muốn nghỉ trong kỳ nghỉ hè này, nhưng mà...

"Vậ, vậy Tsubaki-san. Tại sao cô lại ở đây? Khoan... để làm gì thế?"

"Dĩ nhiên là để giúp Joouro rồi."

Tsubaki nháy mắt, mỉm cười nhìn tôi. Thật sự cô ấy đến đây giúp tôi quá nhiều rồi...

"À. Xin lỗi, nhưng tôi nhờ cô luôn được không?"

"Ừm. Tôi hiểu rồi."

Tsubaki khẽ gật đầu, tiến đến bên tôi.

Rồi, cô ấy lấy ra một vật từ trong túi áo. Đó là một chiếc kẹp tóc giống hệt cái Pansy vẫn thường dùng.

"Tôi nghĩ Joouro nên ở bên Pansy, nên tôi sẽ đưa chiếc kẹp tóc này cho cậu."

Rồi, cô ấy đặt chiếc kẹp tóc vào tay tôi.

"Hả? Hảááááá!? Khoan, khoan đã Joouro! Chuyện này là sao đây!?"

Thấy cảnh tượng đó, Asunaro đại diện mọi người hét lên.

"Khoan, đợi đã Asunaro-san! Ừm, luật là... À ra thế! Đúng là như vậy! Thảo nào! Joouro-kun, cậu thật sự rất giỏi bày mưu tính kế đấy! Thật tình, tôi có hơi ngớ người một chút đấy?"

"Tôi xin nhận đây là lời khen vậy."

Nào nào! Vậy thì lần này, tôi xin được giải thích "mục đích thật sự" trong kế hoạch của mình!

Để làm được điều đó, tôi xin nhắc lại một lần nữa các điều luật của trận đấu này!

* Nếu trường Nishi Kitsuta thắng trận chung kết giải khu vực, tôi sẽ nhận được một chiếc kẹp tóc.

* Nếu trường Toki Shobu thắng trận chung kết giải khu vực, Hose sẽ nhận được một chiếc kẹp tóc.

* Mỗi cô gái chỉ được phép trao một chiếc kẹp tóc. Nghiêm cấm trao nhiều hơn.

* Cô gái nào đã trao kẹp tóc thì không được đòi lại.

* Khi sáu cô gái bao gồm Himawari đã trao kẹp tóc, và trận đấu kết thúc, vòng chung kết cũng sẽ kết thúc.

* Việc trao nhận kẹp tóc chỉ diễn ra ở nơi có mặt cả tôi và Hose.

* Nghiêm cấm cướp giật kẹp tóc. Chỉ những chiếc được trao bởi ý muốn tự nguyện mới được tính.

* Bên thua cuộc nhất định phải thực hiện hình phạt.

Lỗ hổng trong bộ luật này. Vốn dĩ, lẽ ra phải thêm một điều luật nữa vào.

Đó là...

"Trong luật mà tụi bây đặt ra, đâu có ghi là chỉ được nhận kẹp tóc từ sáu đứa tụi bây đâu! Tức là, con gái nào có kẹp tóc thì đều được tính, đúng không nào?"

Hai tuần qua, tôi luôn bị giám sát chặt chẽ nên không thể hành động tự do được.

Vì vậy, tôi đã tận dụng thời gian hôm nay – thời điểm duy nhất có thể tự do hành động – để thuyết phục những cô gái khác!

Những cô gái có thể trở thành đồng minh vững chắc, đến đây vào đúng thời điểm này và trao kẹp tóc cho tôi!

"A! Ra là thế! Ra là thế á! À há há! Joouro, cậu thật là gian xảo!"

"Thảo nào. Vậy ra, trước đây cậu từng huênh hoang rằng nhất định sẽ đoạt được hai chiếc. Tôi đã hiểu rồi. Hóa ra không phải Pansy hay Cherry-san mà là những người khác!"

"Đại khái là vậy đó. Tôi cũng đâu phải dạng vừa, phải không?"

Himawari và Asunaro mỉm cười nhìn tôi.

"Joouro-chan... trông cậu tự tin lắm đấy... nhưng mà chơi dơ ghê nhỉ?"

"Đồ rác rưởi."

Ái chà! Lời của Cherry và Tsukimi đâm thẳng vào tim tôi. Đặc biệt là Tsukimi, quá đáng thật! Chỉ với một từ cụt lủn, cô ta đã khoét sâu vào trái tim tôi một cách chính xác!

Hứ! Gian xảo thì đã sao! Cục ta cục tác! Miễn sao thắng là được, thắng là được!

Mà nói chung, đâu phải cái gì tôi cũng làm xuôi chèo mát mái đâu! Thất bại cũng nhiều chứ bộ!

Nữ sinh trường Nishi Kitsuta mà tôi đụng phải khiến làm đổ nước uống, hay cặp chị em sinh đôi gặp trên đường đến khán đài tầng 3. Tôi cũng đã nhờ họ, nhưng toàn bị mắng xối xả, hoặc bị la hét rồi từ chối, buồn muốn chết đi được ấy chứ!

Nhưng mà! Dĩ nhiên, đâu phải tôi chỉ toàn thất bại đâu! Tôi đã thành công mĩ mãn đấy!

"Anh hai, em đợi anh lâu lắm rồi!"

"Này! Đừng có chạy! Nguy hiểm lắm đấy! ...À, Tiền bối Kisaragi, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Vâng! Chúng ta lại gặp rồi nhỉ! Em đã đợi anh đấy!"

Người đến sau Tsubaki là hai chị em. Đó là cô bé Youko bị lạc mà tôi gặp khi vào sân vận động, và chị của em ấy.

Dĩ nhiên, họ cũng là cộng sự của tôi. Sau khi dẫn đường, tôi đã nhờ vả đàng hoàng: "Khi đến hiệp chín, hãy đến chỗ anh và trao cho anh một chiếc kẹp tóc nhé".

"Đây ạ! Anh hai! Như thế này được không ạ?"

"Vậy thì, tôi cũng... đây."

"Cảm ơn hai em. Hai em đến thật sự giúp anh rất nhiều."

"Ưm ưm, không sao đâu ạ! Vậy, tụi em đi xem trận đấu đây! Bye-bye!"

"À, đừng có gấp gáp thế chứ! Thật là! ...Vậy thì, Tiền bối Kisaragi. Dù không hiểu chuyện gì, nhưng hãy cố lên nhé!"

"Vâng ạ!"

"Vậy thì, tôi cũng nên về cửa hàng đây. Joouro, nếu sau trận đấu cậu không đến lấy đàng hoàng, tôi sẽ giận đấy. Tôi sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ chờ cậu."

"Tôi biết rồi. Đừng lo. ...Vả lại, cảm ơn cô nhiều nhé, Tsubaki."

"Phù phù. Được một cậu con trai nhờ vả như thế, đây là 'lần đầu tiên thứ 9' của tôi đấy, thú vị thật đấy nhỉ."

Hai chị em bị lạc, và Tsubaki, lần lượt rời khỏi trước mặt chúng tôi.

"Nào, Hose. ...Thế này là hòa rồi phải không?"

Từ hai chị em bị lạc được "2", từ Tsubaki được "1". Tổng cộng là "4". Thế này là tôi đã đuổi kịp Hose rồi đấy.

"Joouro..."

Vẻ mặt của Hose giờ đây đã không còn chút sốt ruột nào như vừa nãy, thay vào đó là sự bình tĩnh đến lạ. Điều đó khiến cảm giác bất an cứ cuồn cuộn dâng lên trong lòng tôi.

Dù sao thì, vẫn chưa kết thúc đâu.

"À, ừm... Tiền bối Kisaragi... Em đến rồi ạ."

"Ôi, anh đợi em mãi! Xin lỗi nhé! Cảm ơn em!"

Người tiếp theo đến là một cô gái với đôi mắt ầng ậng nước. Đó là nữ sinh năm nhất trường Nishi Kitsuta mà tôi gặp khi lần thứ hai ghé thăm khán đài tầng 1, lúc cô bé đang vội vã tìm chìa khóa.

"Dạ không... Trông anh vất vả quá, với lại anh đã có ơn tìm hộ chìa khóa cho em mà... đây ạ!"

Cô gái trao chiếc kẹp tóc vào tay tôi. Vậy là... tôi có "5" chiếc. Vừa trao xong đã vội cúi đầu rồi rời đi, chắc cô bé này cũng khá nhút nhát đây mà.

"...Thế là hết rồi sao...? ...Joouro."

Hose cất giọng hoảng loạn hỏi tôi.

"Ai biết? Cái đó thì sao nhỉ?"

Hứ! Đừng có mà coi thường tôi! Nếu tổng cộng chỉ có "5" chiếc thì tùy vào số phận chiếc kẹp tóc của Pansy và kết quả trận đấu, Hose vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế đấy chứ!

Chưa đâu... Vẫn còn mà. Những đồng minh đáng tin cậy sẽ trao kẹp tóc cho tôi...

"Chào Joouro! Lại để cậu đợi rồi!"

"Ôi chà! Họ thật sự đang thi đấu đấy! Vui ghê luôn ấy!"

"Này, Sazanka! Cậu đứng đầu phải không?"

"Sazanka, cố lên! Đừng có ngại ngùng!"

"Khoan, đừng có đẩy tớ chứ! Đâu phải cứ tớ đứng đầu thì..."

Đúng vậy! Chính là Hội Quý Cô Đẳng Cấp!

"Xin lỗi nhé, Sazanka. Lại để mấy cậu phải mất công đến đây..."

"Đâ, đâu có đâuuu! Hôm nay tình cờ, tự nhiên tôi muốn trao kẹp tóc cho cậu thôi! Cho nên, đừng có hiểu lầm nhé! Thật đó, chỉ là tình cờ thôi! Tôi chỉ muốn trao cho cậu vậy thôi mà!"

"Ô, ồ..."

Từng người một trong Hội Quý Cô Đẳng Cấp lần lượt trao kẹp tóc cho tôi. Tổng cộng là năm chiếc. Vậy là, tổng số kẹp tóc tôi đang sở hữu là "10". So với "4" chiếc của Hose, đây rõ ràng là một chiến thắng áp đảo!

Giả sử nếu trường Nishi Kitsuta thua trận, và Pansy trao kẹp tóc cho Hose, thì Hose cũng chỉ có "6" chiếc! Đúng là chênh lệch áp đảo! Tôi đã nới rộng khoảng cách đến mức hoàn hảo rồi đấy!

"Thế thì, tụi mình về thôi! À, Sazanka ở lại đây trông nom giúp nhé!"

"Hảáá!? Khô, không đâu! Tôi cũng sẽ về cùng mọi người mà!"

"Thế ư? Vậy thì tôi sẽ ở lại—"

"Thôi được rồi, tôi sẽ đặc biệt ở lại giúp cậu!"

À, Sazanka sẽ ở lại à. Mà thôi, cô ấy cũng giúp mình nhiều rồi, đâu có gì mà ghét bỏ. Ừ, thật đấy.

"Tuyệt vời!!"

Hội Quý Cô Đẳng Cấp ngầu lòi rời đi.

"...Nào, Hose. Chắc cậu sẽ không nói là tôi gian lận luật đâu nhỉ? Tôi đã sử dụng chiêu này một cách đàng hoàng, tuân thủ chặt chẽ luật lệ đấy."

"Tôi biết. Cậu không làm gì sai cả. Đó là một phương thức đúng đắn, dựa trên luật lệ."

Tuyệt vời! Thế này là tôi thắng rồi! Ôi chà! Cái khoảnh khắc công sức được đền đáp này đúng là đỉnh của chóp! Giờ thì chỉ còn Pansy, một trong sáu cô gái ban đầu vẫn chưa trao kẹp tóc, nhanh chóng trao cho một trong hai bên, rồi trận đấu kết thúc là tôi đại thắng! VIVA Happy End!

"Phù... Vẫn là câu hỏi vừa nãy thôi, nhưng cho phép tôi hỏi lại nhé."

...Giá mà mọi chuyện cứ như thế thì tốt biết mấy...

"Những cô gái cậu gọi đến, thế là hết rồi sao? ...Joouro."

"À... Hết rồi đấy..."

Vẻ mặt của Hose giờ đây đã không còn chút sốt ruột nào như vừa nãy, thay vào đó là sự bình tĩnh đến lạ. Điều đó khiến cảm giác bất an cứ cuồn cuộn dâng lên trong lòng tôi.

Rồi thì, à, chuyện này cũng như mọi khi thôi, nhưng mà...

"Thế à. Tôi đã hơi lo lắng một chút, nhưng xem ra không sao rồi, tôi yên tâm rồi."

Quả thật, cái linh cảm không lành của tôi lúc nào cũng đúng.

"Tôi biết cậu sẽ lách luật mà. Lý do tôi không ngăn cản, cậu hiểu chứ?"

Giọng điệu điềm tĩnh. Giọng nói chẳng hề vội vàng. Thái độ kiên quyết của cậu ta không một chút lay chuyển.

"Tôi của bây giờ đã khác xưa rồi. Tôi sẽ đập nát cậu ngay từ mặt trận trực diện. Trong sân nhà của cậu, tôi sẽ thắng hoàn toàn. Tức là..."

Dù nghe lời Hose nói, tôi không hề dao động hơn mình tưởng, có lẽ là vì tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi.

Thằng cha này giờ đây đã là bản nâng cấp hoàn hảo của tôi, đến nỗi có thể đọc vị được cả những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng người khác.

Tôi không tài nào nghĩ rằng một người đàn ông như thế lại cam tâm để tôi lộng hành mà không nói gì.

À. Tôi biết mà... Chắc là, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế thật rồi...

"Tôi cũng đã sử dụng cùng một thủ đoạn rồi."

Cùng lúc đó, tiếng hò reo vang dội cùng tiếng bước chân rầm rập vang vọng từ khán đài ra tận hành lang.

**[Con đường tôi đã chọn]**

**— Ooga Taiyou, Học sinh năm hai, tháng sáu.**

Điều bất lợi với người này, thường lại là điều có lợi với người khác.

Những điều bất lợi cho Joouro, đa phần lại rất có lợi cho tôi.

Hồi triển lãm Hana Mai cũng vậy. Nhờ tên đó bị nghi ngờ bắt cá hai tay, tôi mới có được cơ hội thắt chặt tình cảm với Pansy.

Thế nhưng, chuyện lần này còn thuận lợi hơn gấp bội so với cái hồi triển lãm Hana Mai.

Joouro và Pansy đã cãi nhau. Thật không ngờ, tôi chẳng cần làm gì mà mối quan hệ của hai người họ lại tự động rạn nứt.

Không thể nào bỏ lỡ cơ hội vàng này được.

May mắn thay, cách đây không lâu tôi đã có được quyền "muốn làm gì Joouro thì làm, luộc hay nướng tùy thích". Trong tình cảnh hiện tại mà sử dụng cái quyền này, thì chắc chắn có thể loại bỏ Joouro.

Vào thời điểm mối quan hệ của hai người họ tan vỡ hoàn toàn, tôi sẽ đứng về phía Pansy, tận dụng cái quyền này rồi nói với Joouro thế này:

"Đừng bao giờ đến gần Pansy hay nói chuyện với cô ấy nữa" – là vậy đó.

Làm thế thì, người đàn ông đến thư viện, người đàn ông có thể qua lại với Pansy, sẽ chỉ còn là một mình tôi.

Dù chưa đạt đến mức tình nhân, nhưng tôi sẽ là người đàn ông duy nhất được ở bên cạnh cô ấy. Đó hẳn là một điều kiện khá hấp dẫn phải không?

Thế nên, tôi liền lập tức hành động.

"Tôi, sẽ không làm gì đâu."

Gần cuối giờ nghỉ trưa, trên đường từ thư viện về, tôi dẫn Joouro vào nhà vệ sinh rồi nói một câu gọn lỏn.

Joro cứ ngỡ là giấu được chuyện cãi nhau với Pansy, tiếc thay đã bại lộ hết rồi. Mày nghĩ tao đã nhìn hai đứa mày và Pansy bao lâu nay rồi hả?

“...Hả?”

“Xin lỗi nhé, tao đang bận lo chuyện câu lạc bộ. Bây giờ thứ tao ưu tiên nhất là bóng chày! À! Mà vốn dĩ lúc nào cũng thế mà! Hahahahaha! Thôi thì... nói chung là vậy đó, tự mày mà lo liệu đi!”

Lời nói nửa thật nửa giả. Đó là sở trường của tao.

Đương nhiên, chuyện câu lạc bộ bận rộn và bóng chày là ưu tiên hàng đầu thì đúng là thật.

Thế nhưng, giúp Joro một tay thì cũng chẳng đến mức không có thời gian. Chỉ là tao không muốn làm thế thôi.

Hồi triển lãm hoa thì tao ra tay vì nghĩ giúp mày sẽ chiếm được tình cảm của Pansy, nhưng lần này mà giúp mày thì tao chẳng được lợi lộc gì cả.

Không, mà phải nói là còn có hại nữa chứ.

Bởi vì 'Ooga' tao đây muốn hai đứa mày cứ thế mà tan đàn xẻ nghé đi.

“Ờ, ờm... Tao hiểu rồi...”

...Này. Cái thái độ đáng thương hại đó là sao vậy?

Không mượn được sức của tao nên thấy thất vọng à?

Hứ! Đáng đời lắm! Vậy thì cứ thế mà đau khổ đi! Rồi biến khỏi cái thư viện này!

“Mà thôi, tao cũng có một lời khuyên dành cho mày đây.”

“Lời khuyên à?”

Giờ chỉ cần nói gì đó với Joro để mối quan hệ giữa nó và Pansy đổ vỡ là được! Thằng này thì lời tao nói nó sẽ nghe. Hay là nói nhẹ nhàng kiểu ‘hai đứa nên cách xa nhau một thời gian’ nhỉ?

“Mày còn nhớ trận chung kết giải khu vực mà đội bóng chày của bọn mình năm ngoái đã tham gia không?”

Nhưng những lời thốt ra từ miệng tao lại hoàn toàn khác xa với điều mình dự tính.

Tao biết tại sao những lời đó lại thốt ra. ...Vì tao không chịu nổi.

Tao ngưỡng mộ Joro. Tao muốn trở thành một người đàn ông như Joro.

Nhìn một người đàn ông như thế đau khổ, cứ giậm chân tại chỗ, tao không thể nào chịu nổi.

............Tao nhận ra mình muốn giúp đỡ thằng bé...

“Ừm... cũng nhớ sơ sơ. Chứ hỏi tất cả thì tao không tự tin lắm...”

“Vậy còn cú đánh đầu tiên của tao thì sao?”

“Cái đó thì nhớ rõ mồn một! Là cái cú mà mày đánh bóng ngoài vùng strike mà vẫn homerun ngay cú đầu tiên phải không?”

Đừng có mà cứ hễ nhắc đến thành tích của tao là mày lại vui vẻ như thế chứ...

Sao mày cứ luôn như vậy chứ? Tại sao mày lại coi trọng tao đến thế?

Mày biết bản chất thật của tao rồi còn gì? Chuyện tao là một thằng khốn nạn thì rõ ràng quá rồi còn gì.

Cái thằng 'Ooga' không được ai yêu mến. Nhưng nếu hỏi ai là người ghét 'Ooga' nhất, thì chắc chắn đó là... chính bản thân tao đấy.

“Hề hề hề! Mày nhớ rõ vậy tao cũng mừng! Chỉ là, lúc đó... tao đã quyết định chắc chắn sẽ vung hết sức ngay cú đầu tiên, nên chỉ là vung gậy hết cỡ đại khái vậy thôi.”

“Hả? Thật, thật vậy sao?”

“Đúng vậy! Thật ra lúc đó tao cực kỳ căng thẳng luôn! Nghĩ làm sao để giải tỏa bớt căng thẳng, thế là tao vung gậy hết sức bình sinh! Rồi tự nhiên trúng bóng thành homerun luôn!”

Thằng hèn nhát như tao lại nói dối nữa.

Thật ra thì... dù là bóng ngoài vùng strike, nhưng tao nghĩ là mình đánh được nên mới vung gậy.

Nên là, Joro này. ...Dù là bóng ngoài vùng strike, nhưng nếu mày cứ vung gậy thì cũng có lúc thành homerun đó. Cứ vì không phải vùng strike mà bỏ lỡ mãi thì sẽ để vụt mất cơ hội đấy!

“Ừm...”

“Nên là, tao lúc nào cũng hết mình! Nếu mày có thứ gì đó quan trọng với mình và muốn bảo vệ nó, thì đừng có bận tâm đến xấu hổ hay thể diện, cứ thử làm hết sức dù có trượt đi nữa cũng chẳng sao đâu! Mà, dù là lời sáo rỗng nhưng, trận đấu chưa kết thúc thì chưa thể nói trước điều gì đâu nhé! Hahahaha!”

Đây là hình mẫu lý tưởng mà tao theo đuổi. Một bản thân dám đối mặt với thất bại mà không sợ hãi, một bản thân dũng cảm mà tao thực sự muốn trở thành.

Một cảnh giới mà cái thằng nhát gan, không dám bước một bước như tao chắc chắn không bao giờ chạm tới được.

Tao đã áp đặt lý tưởng của mình lên Joro. Bởi vì tao linh cảm thằng bé này có thể đạt được điều đó.

“Ờ, ờm...”

“Thôi, chỉ vậy thôi! Về lớp thôi! Không nhanh là muộn giờ học mất đấy!”

Với lời khuyên này, dù Joro thành công hay thất bại thì tao cũng đều có lợi.

Nếu thành công, tao sẽ nhận được lời cảm ơn vì nhờ lời khuyên của San-chan mà hòa giải được.

Còn nếu thất bại, thì lần này mối quan hệ của hai đứa nó sẽ đổ vỡ hoàn toàn.

Thế nên, không có vấn đề gì. Đương nhiên, lợi ích khi Joro thất bại thì lớn hơn nhiều, nên tao sẽ chờ đợi điều đó đấy.

...Nói chơi vậy thôi. Đừng tự dối lòng mình nữa.

Joro thì chắc chắn sẽ làm lành được với Pansy. Dù sao thì tao cũng đã giúp sức rồi.

Lúc ở triển lãm hoa, khi ở bên Joro, thằng bé đã chấp nhận con người thật của tao, và tao đã nghĩ rằng...

Dù là một thằng yếu đuối khi chỉ có một mình như tao, nhưng nếu có Joro bên cạnh thì có lẽ bất cứ chuyện gì cũng làm được.

Thế nên, những lúc cần quyết đoán thì phải thật quyết đoán vào nhé. ...Joro.

☀──Hiện tại.

“Ồ ồ ồ ồ ồ ồ!! Đ-Đây là cơ hội cực kỳ lớn! Hiệp 9, lượt đánh từ người đánh số một! Không ngờ đội trưởng Higuchi, người đánh số một, đã ghi được một cú double base! Hơn nữa, dù đội trưởng Anae, người đánh số hai, đã bị out, nhưng đội trưởng Higuchi vẫn vững vàng tiến lên! Hiện tại là 1 out, người chạy ở base 3! Người đánh bóng là đội trưởng Shiba! Và sau đó là đội trưởng Ooga, người đánh số bốn, đang chờ đợi! Mư-fư-shu! Mư-fư-shu!”

Tanpopo, tao biết mày đang phấn khích nhưng làm ơn bình tĩnh lại đi...

Kiểu gì mà tự nhiên tao thấy hết cả sức lực rồi...

Nhưng đúng như cái kiểu giải thích hùng hồn của Tanpopo. Cuối cùng, cuối cùng cơ hội đã đến với bọn tao rồi.

Người chạy đang ở base 3. Và vẫn chỉ mới 1 out. Tức là, gần như chắc chắn đến lượt tao đánh bóng.

“Nào! Đội trưởng Ooga, đến lượt anh rồi đó! Hãy ‘Bwoah!’ một phát rồi đánh tung trời đi ạ!”

“Được thôi! Cứ giao cho tao!”

Vì Anae, người đánh số hai, đã quay về, nên giờ đến lượt tao tiến vào vòng chờ đánh bóng.

Ở đó, khi tao quan sát tình hình trong ô đánh bóng thì...

“Strike!”

Lại một lần nữa, Shiba, người đánh số ba, vung gậy thật mạnh nhưng hụt bóng hoàn toàn với một cú bóng ngoài vùng strike rõ mồn một.

Rốt cuộc, trong suốt các lượt đánh trước đó, Shiba chẳng có lấy một cú hit nào.

Cứ mỗi lần đánh bóng ngoài vùng strike là lại bị out hoặc liên tục bị strikeout.

Nếu Shiba có thể ghi điểm ở đây thì tốt quá... nhưng có vẻ khó rồi...

“Strike! Two!”

Cú thứ hai cũng trượt. Những người của trường Cao đẳng Karashōbu đã nhận ra Shiba đang cố gắng vung gậy thật mạnh để tạo ra một cú đánh lớn, nên vị trí phòng thủ của họ đã lùi về phía sau một cách tổng thể.

Thế nhưng, đối với một Shiba như thế, tao không còn một lời phàn nàn nào nữa.

Đương nhiên, tao vẫn muốn nó ghi được một điểm. Nhưng tao cũng muốn nó cứ làm theo ý mình...

Từ khi còn học tiểu học, Shiba đã luôn như vậy. Thằng bé đó luôn muốn trở thành một người hùng.

Thật ra thì... tao đã biết từ rất lâu rồi. Chuyện Shiba rất yêu bóng chày và đã luyện tập chăm chỉ hơn bất cứ ai.

Ở lễ tốt nghiệp cấp hai, thầy cố vấn câu lạc bộ bóng chày đã kể cho tao nghe.

Khi bọn tao cùng các đàn anh luyện tập xong, nó vẫn ở lại một mình để luyện đánh bóng suốt ba năm liền.

Lúc đó, lời ‘tao ở lại luyện tập’ mà nó nói với Joro trong nhà vệ sinh là thật đúng không? Và khi lên cấp ba, điều đó vẫn tiếp diễn, khi luyện tập xong, tao đi tìm Shiba thì thấy nó đang vung gậy ở phía sau nhà thể chất.

Cái dáng vẻ nỗ lực hết mình để trở thành số một đó đã thúc đẩy tinh thần của tao, khiến tao nghĩ rằng mình cũng không thể thua kém được. Về điểm đó, tao thực sự cảm ơn mày đấy...

Shiba, nếu không có mày, tao đã không thể trở nên mạnh mẽ đến mức này.

Có lẽ tao cũng không thể tiếp tục chơi bóng chày đến bây giờ.

Nên là... trận chung kết giải khu vực này, cứ làm theo ý mày đi.

Dù mày có không được thì tao cũng... hả?

“Ball!”

Ngay lúc đó. Tao đã nhìn thấy.

Shiba đã ra một tín hiệu đặc biệt mà chỉ có đội bóng chày của trường Cao đẳng Nishikitsuta mới hiểu, hướng về người chạy ở base 3.

Và khác với mọi lần, nó không vung gậy vào cú bóng ngoài vùng strike.

Điều đó có lẽ đã làm tăng cảm giác nguy hiểm cho cặp bắt bóng-ném bóng của trường Cao đẳng Karashōbu, khiến vẻ mặt của pitcher thoáng nét u ám.

Cái gật đầu nhẹ đó dường như đang nói rằng: ‘Lần tới sẽ là strike.’

N-Này, Shiba... Mày không lẽ...

“............!”

Điều đập vào tai tao là tiếng gậy kim loại va chạm với bóng, một âm thanh nhỏ xíu, thật sự rất nhỏ.

Quả bóng mà Shiba đánh, không bay vút lên trời mà lại vẽ một quỹ đạo yếu ớt dọc theo vạch base 1.

Và rồi...

“Out!”

Tiếng trọng tài. Đồng thời vang lên là tiếng reo hò lớn chưa từng có.

Tiếng reo hò đó không phải từ khán đài cổ vũ của trường Cao đẳng Karashōbu. Mà là của trường Cao đẳng Nishikitsuta.

Dù là out, lý do cho tiếng reo hò đó rất đơn giản.

...Ghi điểm rồi. ...Ghi được rồi! Đã ghi được một điểm!

Shiba, có phải mày đã chờ đợi cơ hội này suốt không? Cứ cố tình vung gậy thật mạnh để đối thủ lơ là, chờ đợi khoảnh khắc này. Mày đã chờ ai đó tiến đến base 3 suốt sao?

Và rồi, khi có cơ hội đó, mày đã đánh... ............một cú squeeze.

Squeeze. Một kỹ thuật đánh bóng mà người đánh hy sinh bản thân bằng cách bunt, để người chạy ở base 3 có thể về nhà.

Câu trả lời cho câu hỏi mà tao đã nói với Joro hai tuần trước: ‘Nếu có thể đánh homerun hoặc hit thì tốt. Nhưng nếu đối thủ là một pitcher giỏi đến mức không dễ dàng đánh được cả hai loại đó, thì người đánh bóng nên làm gì? ...Mày hiểu ý tao chứ?’

Với tính cách của Shiba, đây là một cú đánh mà nó tuyệt đối sẽ không bao giờ làm. Từ trước đến nay, nó chưa từng thực hiện dù chỉ một lần.

Thế mà, nó lại thực hiện một cách chắc chắn đến thế... Một cú đánh hoàn toàn bất ngờ với trường Cao đẳng Karashōbu...

Chắc chắn là nó đã luyện tập trong bí mật suốt bấy lâu nay...

Con số được hiển thị trên bảng tỷ số.

Bên cạnh con số ‘0’ vốn dĩ đứng đó, con số ‘1’ bé nhỏ, minh chứng cho nỗ lực của Shiba, đã được thắp sáng.

“Woaahhh! Đội trưởng Higuchi, chào mừng anh về! Đội trưởng Shiba, anh thật tuyệt vời!”

Shiba, người bị out ở base 1, và đội trưởng Higuchi, người đã về nhà, khi trở lại ghế dự bị thì bị mọi người xúm vào vỗ vai chúc mừng. Nhìn cảnh đó, tao bước vào ô đánh bóng.

“À! Đúng rồi! Lượt đánh của đội trưởng Ooga thì... mư-fư! Mư-fư-fư! Mư-fư-fư-fư!”

Tanpopo từ ghế dự bị nhảy ra, ra hiệu cho đội cổ vũ.

Thế là...

“Được thôi, Ooga! Cứ giao cho Ooga! Cú homerun thật mạnh!”

Những tiếng cổ vũ đầy năng lượng từ đội cổ vũ dành cho tao vang lên.

Nhưng cảnh tượng vừa rồi cứ ám ảnh trong mắt tao, khiến tao không thể tập trung được.

Vẫn còn bối rối, tao lỡ tay vung hết sức vào cú bóng ngoài vùng strike ngay cú đầu tiên...

“Ba out! Đổi lượt!”

...Tao hỏng rồi.

Bóng bay lên không trung, dễ dàng nằm gọn trong găng tay của center.

“Đội trưởng Ooga, không sao cả! Nhưng đây mới là khởi đầu! Chúng ta hãy giữ vững điểm số này thêm một hiệp nữa! Nếu thế thì chúng ta sẽ thắng! Mư-fư!”

“Ờ, ờm! Đúng vậy!”

Vừa cố gắng kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn, tao vừa trả lời Tanpopo.

Không được rồi... Suy nghĩ cứ rối tung. Không ngờ Shiba lại làm chuyện như thế này, thật không thể tin nổi.

Thế nên, tao lại một lần nữa tiến về phía... Shiba, đang mặc đồ bảo hộ ở cuối ghế dự bị.

“À, này... Shiba...”

“Gì vậy?”

Thái độ ngập ngừng của chính mình. Tao biết điều đó không phù hợp với ‘San-chan’.

Dù nhận ra điều đó, tao vẫn không thể diễn tròn vai của mình. ...Thế này thì không được rồi.

“À, cảm ơn mày nhé! Nhờ mày ghi được một điểm mà bọn mình có vẻ sẽ thắng rồi! Thật sự thì... mày đã giúp đỡ tao rất nhiều!”

“............”

Dừng tay đang mặc đồ bảo hộ, Shiba đứng dậy và đến trước mặt tao.

Chiều cao của nó là 174 cm. Tao đáng lẽ cao hơn, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đang bị nó nhìn xuống. Chắc là bởi vì trong sâu thẳm tâm trí, tao vẫn còn sợ Shiba.

“Tất cả đồng đội của bọn mình đều là người tốt, nên cảm xúc sẽ hiện rõ trên mặt ngay. Thế nên, cho đến khi thành công, tao không định nói với bất cứ ai.”

“Hả?”

“Cú squeeze này, và cả cảm xúc của tao dành cho mày nữa.”

“Cảm xúc dành cho tao ư?”

Khi tao vẫn không thể nào đối mặt với ánh mắt của nó, Shiba nói vậy rồi bắt đầu lục lọi túi quần áo bóng chày của mình. Rồi nó lấy ra một vật, đưa về phía tao.

“...Cái này, tao trả lại cho mày.”

“Cái này là...”

Vật được đặt nhẹ vào lòng bàn tay tao. Đó là một chiếc móc khóa.

Chiếc móc khóa hình áo đấu số 16 của đội Dodgers... móc khóa của Nomo.

Là vật mà tao đã luôn giữ gìn như báu vật từ hồi tiểu học, rồi làm mất.

“Sao Shiba lại...”

Tao biết. Chiếc móc khóa này là báu vật của tao mà Shiba đã giấu đi để trêu chọc hồi tiểu học.

Nhưng tại sao nó lại giữ nó?

Tại sao lại là lúc này, mày lại trả nó cho tao?

“Tất cả… đều là do tao sắp đặt. Những trò bắt nạt mày hồi tiểu học ấy.”

“Thì ra là vậy… Nhưng tại sao lại là bây giờ…?”

“…………Suốt bấy lâu nay, tao luôn ngưỡng mộ Ooga… và cũng ghen tỵ với Ooga.”

“Ghen tỵ với tao ư?”

Shiba khẽ gật đầu.

“Tao ghen tỵ. Ghen tỵ với Ooga, cái cách mày được mọi người cần đến, tin cậy, và có thể đáp lại mọi kỳ vọng. Còn tao, tao thấy bản thân thật đáng thương vì không làm được điều đó. Những gì tao cố gắng đến mấy cũng không thể làm được, thì Ooga lại bình thản thực hiện… Tao đã luôn muốn trở thành Ooga…”

À, thì ra là vậy. Shiba, với mày, “Jooro” chính là tao ư…

“Vì thế, tao muốn thắng mày, nhưng không thắng được, nên đã tìm cách kéo mày xuống. Dù biết là sai, tao cũng không thể dừng lại. Vậy mà, mày vẫn cứ vực dậy, còn mạnh hơn trước gấp mấy lần… mạnh hơn tao không biết bao nhiêu lần…”

“Shiba…”

“Tao muốn xin lỗi… nhưng không thể. Mỗi khi định nói lời xin lỗi, tao lại thấy như mình đang phủ nhận sự tồn tại của chính mình, và rồi lời nói cứ nghẹn lại. Vì thế, tao lại muốn khẳng định bản thân, lại làm đủ thứ chuyện thừa thãi chỉ để kéo Ooga xuống… Nhưng trong thâm tâm, tao hiểu rõ. Dù có làm gì đi nữa, cũng chẳng ăn thua với Ooga. Ooga là người có thể làm được những điều tao không thể. Bởi vì, bạn thân của tao… đúng là một tên phi thường mà.”

Mày đánh giá tao cao quá rồi. Tao đâu phải người giỏi giang đến thế. Tao là một thằng đàn ông đáng thương, sợ bị người khác làm tổn thương, sợ bị ghét bỏ, nên phải giả dối bản thân… Đừng có cúi đầu trước một thằng như vậy.

“Thật sự… bấy lâu nay──”

“Shiba! Nghe tao nói này! Thật ra… tao cũng có một người muốn thắng…”

Tôi giữ chặt vai Shiba khi cậu ấy định cúi đầu, rồi nói.

Đủ rồi. Tao đã hiểu lòng mày rồi, Shiba. Mày không cần xin lỗi đâu… Shiba à. Tao cũng chẳng khác mày là mấy. Tao đâu có tư cách gì mà trách cứ mày.

“Ooga ư?”

“Ừ, đúng vậy. Dù tao cố gắng thế nào cũng không thể thắng được nó, lúc nào nó cũng cướp mất những thứ tao muốn. Thật sự là một tên phi thường.”

Jooro đã tha thứ cho tao sau khi tao tìm cách hạ bệ nó. Nó đã chấp nhận tao.

Dù tao từng tự nhủ là mình không thể, nhưng tao lại ngưỡng mộ nó. Đừng cứ há hốc mồm nhìn mãi trên cao, đôi khi mình cũng phải tự mình tiến lên chứ.

“Tao hiểu rõ cảm giác của mày, Shiba. Tao cũng giống mày thôi. Thế nên, nói là tao không để tâm… thì cũng là nói dối. Tao đã rất sốc, và cảm thấy khó chịu, nhưng dù vậy… tao không giận mày. Vì thế, mày không cần xin lỗi đâu…!”

Này Jooro? Tao làm vậy, liệu đã có thể gần với mày hơn một chút chưa?

Nhưng đừng hiểu lầm nhé? Tao tha thứ cho Shiba không phải vì muốn trở thành mày. Cũng không phải vì không muốn Shiba ghét tao hơn.

Dù có nhiều chuyện đã xảy ra, Shiba vẫn là một người bạn quan trọng, là người đồng đội gắn bó với tao lâu nhất.

Vì thế, tao muốn chúng ta làm hòa thật sự.

“Nào! Lần cuối cùng này, tao và mày… à không, tất cả chúng ta hãy cùng nhau chiến thắng thật vang dội! Shiba, mày nhớ chứ? Ông già Amagumo đã nói gì với chúng ta?”

“Tất nhiên… tao nhớ mà…!”

Trước nụ cười của tôi, Shiba lần đầu tiên mỉm cười.

Đó là một nụ cười sảng khoái, như thể một lời nguyền đã được hóa giải.

“Bóng chày là tinh thần đồng đội! Sức mạnh cá nhân rất quan trọng, nhưng chỉ riêng điều đó thì chẳng làm được gì cả! Nếu có thời gian nghi ngờ bản thân, hãy tin tưởng người khác! Đó mới là bóng chày! Đúng không?… San-chan!”

“Hả! Mày hiểu rõ đấy chứ! Quả không hổ danh là bạn thân của tao!”

Nào, lần cuối cùng. Cầu thủ của trường Tou Shou Bu sẽ bắt đầu lượt đánh từ người đánh số hai.

…Jooro, bên đó thế nào rồi?

Thật tình… Đã nói là không cổ vũ, mà mày thật sự không làm thật thì đúng là đồ bạc tình mà, mày đó.

Nhưng thôi, được rồi. Riêng lần này, tao sẽ đặc biệt tha thứ cho mày.

Vì để bảo vệ Pansy, nên đành chịu thôi.

Mày hiểu mà, phải không? Về ý nghĩa thực sự của lời hứa giữa tao và Pansy.

…Vậy thì, hãy cho nhóm Hose thấy đi. Rằng khi tao và mày bắt tay, chúng ta có thể làm được mọi thứ.