Arc 3 (WN) - Chương 40: Không thể không xấu hổ trước “dịch vụ” của Sofia

Tôi đã giao lại thánh tích cho công tước Leblanc ngay trong ngày hôm đó và nhận về khoản thù lao hai mươi đồng vàng, một số tiền lớn hơn gấp nhiều lần so với những yêu cầu lặt vặt như đi tìm mèo thất lạc mà gia tộc Michino đã thực hiện từ trước đến giờ. Dù cho có hao hụt một khoản tiền kha khá do phải đóng phế cho Nadale, thì đây vẫn là tháng chúng tôi thu về lợi nhuận cao nhất từ trước đến nay.

Dù rất muốn ngay lập tức sử dụng số tiền này để xây một phòng tắm trong dinh thự, nhưng trước tiên, tôi quyết định đưa một khoản nhất định cho Pitt bự. Kể từ khi xưởng rượu mà Pitt vẫn luôn tự hào bị phá nổ, hắn dường như ngày nào cũng khóc lóc thảm thiết. Cái két mà Pitt dùng để tích trữ của nả cũng bị nổ tanh bành cùng với nhà xưởng, giờ đây hắn gần như trắng tay, thậm chí còn bị cư dân oán giận chọi đá vào người. Và bởi vì đòn thù của Gambino là vấn đề riêng của chúng tôi, tôi cảm thấy như mình đã làm điều gì đó có lỗi với hắn. Nếu tôi đưa tiền cho Pitt với điều kiện hắn phải học cách làm ra một thứ rượu hẳn hoi, biết đâu hắn sẽ thay đổi suy nghĩ? Tôi từng nghe nói rằng cha mẹ hắn vốn là những người thợ nấu rượu chân chính.

Trong quận Loser còn có những người từng là thợ rèn hay thợ kim hoàn nhưng giờ thì phải chịu cảnh thất nghiệp với muôn hình vạn trạng những lý do khác nhau, một số không thể theo kịp các chính sách của nghiệp đoàn thợ thủ công, một số thì bị đuổi việc vì mâu thuẫn nào đó. Quả thật đáng tiếc khi để những tài năng đó bị lãng phí, nếu họ muốn, tôi sẽ hỗ trợ để họ có thể bắt đầu lại công việc của mình tại khu phố loser này.

Tất nhiên, tôi không làm việc này vì lòng từ thiện, tất cả đều vì lợi ích của cả đôi bên. Nếu hoạt động thương mại ở quận Loser trở nên sầm uất thì số lượng nhiệm vụ được ủy thác cho chúng tôi cũng sẽ tự nhiên mà tăng lên thôi! Vì tương lai của gia tộc, sự phát triển của nơi đây là không thể thiếu được.

Tuy nhiên, tôi không nghĩ là mình có đủ khả năng để tự xử lý được loại công việc này, chắc chắn sẽ cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của cô ấy.

Sau khi công việc đã hòm hòm, tôi liền đến Pornai để gặp Sofia Glacier, mặc dù đã ra vào ‘La Bohème’ nhiều lần vì công việc vệ sĩ, nhưng tôi vẫn chưa thể làm quen được với bầu không khí ở nơi này. Hơn nữa, dạo gần đây, cứ mỗi khi tôi đến là Seneca cùng các vệ sĩ khác và các cô gái làm việc trong nhà thổ đều ra cổng chào đón, khiến tôi luôn trong trạng thái căng thẳng.

Hôm nay cũng vậy, tôi tiến vào ‘La Bohème’ dưới sự dẫn đường của Seneca, hai bên là hai hàng dài nam nữ đang cúi đầu chào. Thật tình, cứ như thể tôi là ông trùm của bang hội bóng tối vậy! À ừ thì, tôi đúng là một ông trùm thật mà!

Vào đến căn phòng trong cùng của nhà thổ, tôi được Sofia tiếp đón với thái độ cung kính.

“Chúc mừng Don đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này. Nào, xin ngài hãy nghỉ ngơi trên ghế sofa.”

Sofia tuy là một thành viên của gia tộc Michino, nhưng đồng thời cũng là đối tác làm ăn, cô sở hữu ngoại hình giống hệt như Cecil, toàn thân toát ra một vẻ quyến rũ chết người. Nhưng trên hết, Sofia còn là một đối thủ đáng gờm khi có thể đọc vị kẻ khác ez như một quyển sách.

Hôm nay, tôi còn cảm thấy căng thẳng hơn mọi khi, nguyên nhân là do những ký tự cổ xưa đang lơ lửng hiện lên trên đầu Sofia.

Lần gặp mặt trước, lòng trung thành của cô ấy mới chỉ là 30, nhưng hôm nay đã tăng lên 50 rồi. Có vẻ như việc hoàn thành nhiệm vụ lần này đã khiến lòng trung thành của Sofia tăng lên đáng kể. Vậy nên, thái độ của cô ấy với tôi dường như thân mật hơn mọi khi.

Chỉ còn hai người chúng tôi trong phòng, Sofia liền đặt những chiếc ly lên bàn và bắt đầu rót rượu.

“Sau việc này, chúng ta có thể giành được sự hậu thuẫn của nhà Leblanc, đúng không?”

“Đúng vậy, từ giờ trở đi sẽ bận rộn lắm đây. Ngày thỏa thuận để chính thức được công tước Leblanc chống lưng đang đến rất gần rồi, và ngoài ra, tôi còn muốn phát triển thương mại trong quận Loser nữa. Cả hai công việc này đều cần phải có cô giúp đỡ mới được, vì thế hôm nay tôi mới đến ...”

“Em sẽ hỗ trợ ngài bất cứ điều gì trong khả năng của mình. Tuy nhiên, em cũng có một điều kiện.”

Sofia đột nhiên ngồi lên đùi, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi. 

“Xin đừng làm vẻ mặt buồn bã như vậy trước mặt em. Đã có chuyện gì xảy ra với người mà ngài thầm thương sao?”

“Chuyện đó …”

Tôi lúng túng không biết phải trả lời Sofia ra sao, vì dù có cố gắng giấu diếm đến đâu cũng sẽ bị cô ấy nhìn thấu mà thôi. Phải chăng là vì tôi đang ở cùng Sofia, người rất giống Cecil? Đúng là hiện tại tôi đang nghĩ về Cecil, không chỉ là những chuyện đã xảy ra ở lâu đài đá, mà đến cả việc hẹn gặp đã nhờ Bumpy truyền đạt cũng khiến tôi bận tâm. Vì biết Cecil rất bận rộn nên tôi đã hẹn trong nhiều ngày, ở nhiều khung giờ khác nhau, nhưng cho đến tận bây giờ tôi vẫn lần nào gặp được cô ấy.

Sofia vừa xoa đầu, vuốt ve mái tóc tôi vừa nói.

“Vậy thì hãy để em thực hiện màn phục vụ mà em đã luyện tập bấy lâu nay để chữa lành cho Don nhé?”

“Luyện tập để chữa lành cho tôi?”

Trong lúc còn đang bối rối chưa hiểu chuyện gì, Sofia đã ghé môi vào sát tai tôi.

『Leon à, anh có muốn làm chuyện gì hư hỏng với đoàn trưởng này không?』

Giọng nói của Cecil bất ngờ vang lên khiến tôi giật nảy mình.

“E–Em đang nói gì vậy!”

Sofia bật cười khúc khích.

“Thật vui quá, cuối cùng ngài cũng đã phản ứng lại với em rồi. Nhìn thấy Don lấy lại tinh thần thế này, công sức luyện giọng cho giống thánh nữ của em quả thật không uổng chút nào.”

Nói rồi, Sofia kéo mặt tôi áp sát vào bộ ngực mềm mại của cô ấy. 

“Ngài vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn, nên hãy thư giãn một chút đi.”

Không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi đứng dậy, ôm Sofia vào lòng.

“... Dù sao đi nữa, thương vụ với công tước Leblanc trông cậy cả vào cô đấy. Trong gia tộc chúng ta, chỉ có Sofia mới có thể đảm đương nổi nhiệm vụ này thôi!”