Người bạn thời thơ ấu của tôi và cũng là thánh nữ, đã ngủ với hoàng tử, đang tìm kiếm tôi, kẻ đứng đầu thế giới ngầm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

17 292

Trapezium

(Đang ra)

Trapezium

Kazumi Takayama

Một tác phẩm được chắp bút bởi Kazumi Takayama, thành viên của Nogizaka46.

4 85

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

4 16

Arc 3 (WN) - Chương 44: Âm mưu

Những kẻ tấn công bao vây xung quanh không chút nhân từ nhắm thẳng cung tên vào chúng tôi mà bắn. Theo phản xạ tôi né tránh những mũi tên, đồng thời dùng kiếm gạt chúng đi. Trong lúc đang vất vả chiến đấu với vô số mũi tên bay tới, tôi nghe thấy tiếng Bumpy rên rỉ, tay ôm chặt vai. Từ kẽ ngón tay, dòng máu đỏ tươi đang nhỏ xuống từng giọt.

“Này, Bumpy! Dùng cái này cố cầm cự đi!”

Tôi hét lên, đồng thời ném thanh đoản kiếm dự phòng đeo bên hông cho Bumpy. Cậu ta bắt lấy thanh kiếm, nhưng sắc mặt đã hoàn toàn tái mét.

“Ngu ngốc! Làm sao có thể chặn mũi tên bằng kiếm được cơ chứ?”

“Cậu là thánh hiệp sĩ trực thuộc thánh hiệp sĩ đoàn của vương đô cơ mà? Cố mà chống cự đi!”

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, những mũi tên vẫn cứ tới tấp bay đến như mưa, buộc tôi phải tăng tối đa tốc độ để chống đỡ, nhưng Bumpy thì hoàn toàn không thể xử lý nổi. Một mũi tên nữa cắm phập vào bắp tay anh ta. Tôi thầm nghĩ “Cậu đang làm cái quái gì thế?”, rồi nhanh chóng dùng kiếm hất văng một mũi tên khác đang nhắm vào mặt Bumpy.

“Cứ thế này thì cậu chết chắc mất thôi.”

“Này, Leon, cậu … cậu thực sự nhìn thấy được chuyển động của những mũi tên kia sao …?”

“Chỉ cần cảm nhận thấy sát khí là có thể đối phó được thôi!”, tôi lại dùng mũi kiếm gạt đi một mũi tên khác đang lao đến Bumpy. Cùng lúc đó, máu vẫn không ngừng chảy ra từ vết thương của anh ta, và sắc mặt Bumpy ngày càng tệ hơn.

Chết tiệt! Phải làm gì bây giờ? Rốt cuộc bọn chúng là lũ nào vậy? Lại là đòn thù của gia tộc Gambino sao? Nhưng nếu vậy thì tại sao chúng lại nhắm cả vào Bumpy nữa? Giết thánh hiệp sĩ là trọng tội, hơn nữa, nhắm vào một hiệp sĩ hạ cấp như vậy thì có lợi ích gì cơ chứ?

Vừa di chuyển, tôi vừa cố xác định vị trí của kẻ địch. Đằng sau lưng là mặt hồ, chúng tôi đã hoàn toàn bị bao vây. Đối phương dùng vải che mặt khiến tôi không thể nhận biết được danh tính của bọn chúng.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy có tiếng hí vang dữ dội. Con ngựa của tôi, vốn được buộc vào một cái cây gần đó, đang nằm giãy giụa kịch liệt, một mũi tên cắm sâu vào bụng. Nếu tôi không hành động ngay bây giờ, một người một ngựa sẽ phải chết. Hãy coi đây là chiến trường và dốc toàn lực ra đi nào, Leon Stein!

“Bumpy, số kẻ dị giáo mà cậu đã bắt được cho đến giờ là bao nhiêu?”

“... Cũng giống hệt cậu thôi, là con số không!!”

“Hãy vui lên nào, nếu vượt qua được trận này thì cuối cùng cậu cũng sẽ được thăng lên làm hiệp sĩ trung cấp đấy.”

Nhìn khuôn mặt ngờ vực của Bumpy, tôi nói thêm:“Vì vậy, bằng mọi giá phải sống sót!” rồi nhanh chóng rời khỏi vị trí. Quả nhiên, mục tiêu chính của chúng là tôi. Đúng như dự đoán, những mũi tên đuổi theo tôi bắt đầu bay tới. Tôi vừa né tránh những mũi tên vừa tăng tốc, trong lúc chạy, tôi nhặt một cành cây to nằm dưới đất, nhắm về phía một tên đang giương cung trong bụi cây, rồi vung cành cây lao tới với tốc độ kinh hồn, điều chỉnh vừa đủ lực để không gây ra thương tích chí mạng, chỉ đánh vào đầu, gã cung thủ liền ngã gục xuống đất.

Một khi đã ẩn mình được bên trong những bụi cây thì chiến trường đã trở thành sân nhà của tôi rồi. Không một ai có thể hiểu rõ khu rừng bên hồ này hơn tôi và Cecil được. Tôi tiếp tục dùng cành cây đánh vào đầu từng tên cung thủ, khiến chúng ngất đi.

Nhưng, tôi bỗng nhận ra một chuyện kỳ lạ, chỉ một lúc sau khi những gã cung thủ bất tỉnh ngã xuống, cơ thể chúng liền lập tức biến mất, để rồi ngay sau đó, một tên có dáng vẻ tương tự lại xuất hiện ở một vị trí khác và nhắm bắn vào tôi.

Sau một thời gian giao chiến, tôi dần hiểu được năng lực dị giáo của kẻ địch.

(Vậy ra những gã cung thủ này chỉ là phân thân của một kẻ dị giáo chính mà thôi…)

Bản thể thật có lẽ đang ở một nơi khác, với năng lực này, chắc chắn hắn là một kẻ dị giáo đáng gờm. Câu hỏi về việc ai đứng sau giật dây chuyện này cứ vương vấn mãi trong đầu tôi, nhưng giờ không phải lúc để suy nghĩ về chuyện đó nữa. Liếc mắt về phía bờ hồ, tôi nhận thấy Bumpy đã ngã gục xuống đất tự lúc nào. Anh ta vẫn còn thở, nhưng máu đang chảy ra rất nhiều. Nếu lưỡng lự thế này thì đồng đội cũ của tôi sẽ vong mạng mất.

Phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này! Nhưng dù có hạ gục bao nhiêu kẻ địch, bọn chúng cũng chỉ là mồi nhử mà thôi. Bản thể thật có thể ở đâu được nhỉ? Vừa chạy quanh khu rừng vừa vắt óc suy nghĩ. Và rồi, tôi bỗng nhớ ra một trong những năng lực của mình.

(Đúng rồi, mình có thể nhìn thấy lớp sương mù trên đầu những dị giáo kia mà.)

Tôi quét ánh mắt nhìn lên những kẻ đang bao vây và bắn tên vào mình. Quả nhiên, không một tên nào trong số đó có lớp sương mù lơ lửng trên đầu cả.

Tôi tập trung ý thức, trước mắt liền hiện ra một bảng danh sách kỹ năng dị giáo của các thành viên trong gia tộc Michino. Đã vài ngày trôi qua kể từ khi xâm nhập vào tòa lâu đài đá, nhưng『Triệu hồi tử linh』của Nina vẫn chưa thể dùng lại được. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều kỹ năng khác mà tôi có thể sử dụng.

(Kano, hãy cho anh mượn sức mạnh.)

Tôi kích hoạt『Trinh sát』, kỹ năng phụ của Kano, và ngay lập tức, như thể một tấm bản đồ được mở ra trong đầu, vị trí của những người xung quanh hiện lên rõ ràng như lòng bàn tay. Hiện tại ở đây chỉ có ba người: tôi, Bumpy đang nằm gần bờ hồ, và một kẻ khác đứng im bất động trong khu rừng.

Mặc kệ đám phân thân giả mạo xung quanh, tôi chạy đến nhắm thẳng vào bản thể chính. Vứt cành cây đi, tôi rút thanh trường kiếm ra và lao tới với tốc độ tối đa. Ngay khi kẻ đó xuất hiện trong tầm mắt, tôi biết chắc rằng mình đã chính xác, lơ lửng trên đầu hắn là những ký tự cổ đại được bao phủ bởi một lớp sương mù, đây chắc chắn là bản thể chính rồi!

Thấy tôi vung kiếm lao đến, hắn ta hoảng loạn, vội vàng rút kiếm ra từ thắt lưng ra để chặn đòn. Trong lúc chúng tôi giao chiến, những phân thân của hắn vẫn xuất hiện xung quanh, liên tục bắn tên về phía tôi. Nhưng có lẽ vì bản thể chính đang hoảng loạn, nên số lượng mũi tên ít ỏi và dễ né tránh hơn nhiều.

Nhằm áp đảo gã hoàn toàn, tôi vung kiếm chém từ trên cao xuống với toàn bộ sức lực. Kẻ dị giáo kia cố gắng đỡ đòn, nhưng kỹ năng của tôi vượt trội hơn hắn ta nhiều. Thanh kiếm của hắn ta gãy làm đôi, tôi ngay lập tức tung một cú đá vào giữa ngực gã.

“Ugh!!!”

Kẻ dị giáo ôm bụng ngã quỵ xuống đất, tôi liền kề lưỡi kiếm vào cổ hắn.

“Kẻ đứng sau vụ tấn công này là ai, và mục đích của chúng là gì? Nói!”

Tôi quát lên, nhưng trong lòng lại rối bời vì tình hình hiện tại, kỹ năng『Trinh sát』của Kano cho tôi thấy rằng một người quen biết đang tiến đến gần bờ hồ này.

(Nadale và năm thuộc hạ dưới trướng ông ta…)

Và cùng lúc đó, một chuyện không thể ngờ tới đã bắt đầu diễn ra ngay trước mắt tôi.