(Đã lâu lắm rồi mình mới quay lại nơi đây.)
Tôi cưỡi ngựa đến bên bờ hồ nằm ở phía tây vùng ngoại ô của kinh thành. Khác với sự hối hả nhộn nhịp bên trong vương đô, nơi đây yên tĩnh đến mức thỉnh thoảng lắm mới được nghe thấy tiếng chim hót líu lo hót xen lẫn với tiếng xào xạc của những tán cây. Bờ hồ phía tây này mang một ý nghĩa đặc biệt với cả tôi và Cecil.
Trước khi gia nhập hiệp sĩ đoàn, tôi và cô ấy đã từng dựng lên một căn cứ trong khu rừng gần nơi đây. Dù xuất thân từ gia tộc Wave danh giá, nhưng Cecil từ nhỏ đã là một cô tiểu thư nghịch ngợm, thường xuyên trốn nhà đi chơi. Kể từ khi bắt đầu du hành cùng tôi, chúng tôi đã sống ở nhiều nơi khác nhau, nhưng căn cứ gần bờ hồ phía tây này mới chính là nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm nhất.
Trước kỳ thi tuyển vào hiệp sĩ đoàn, chúng tôi đã cùng nhau luyện kiếm trên bờ hồ này đây. Tôi vẫn còn nhớ như in những lúc sau khi luyện tập xong, chúng tôi sẽ ngồi xuống, nhìn ra mặt hồ và nói về giấc mơ được gia nhập vào hàng ngũ thánh hiệp sĩ, giữ gìn trật tự cho vương đô.
(Và rồi Cecil thì trở thành đoàn trưởng thánh hiệp sĩ đoàn, còn mình lại là ông trùm của một bang hội bóng tối, ai mà ngờ được tương lai đó cơ chứ?)
Lý do tôi chọn nơi này làm điểm gặp mặt là để tránh những ánh mắt tò mò của dân chúng. Cecil giờ đã là người nổi tiếng nhất vương đô, thậm chí còn có tin đồn về việc đính hôn với hoàng tử Raymond. Nếu cô ấy bị nhìn thấy đang gặp gỡ riêng với một người đàn ông khác, chắc chắn sẽ có nhiều tin đồn phiền phức lan truyền mất.
Bờ hồ phía tây kinh thành là một thắng cảnh tuyệt đẹp và yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng cũng có ma thú nguy hiểm xuất hiện, nên hầu như không có người dân nào lui tới cả. Vì thế, đây là một địa điểm gặp mặt lý tưởng, nhưng tất nhiên, điều đó chỉ đúng nếu như Cecil thực sự đến.
Trong lúc chờ đợi, tôi đi vài đường kiếm khởi động, rồi lười biếng nằm dài trên bãi cỏ.
Nhìn lên bầu trời để ước lượng thời gian, tôi buông một tiếng thở dài. Vị trí của mặt trời cho thấy đã quá thời gian hẹn mất rồi. Mặc dù đã nhờ người đồng đội Bumpy truyền đạt lại lời hẹn, nhưng tôi không thực sự tự tin rằng Cecil, với lịch trình bận rộn của cô ấy, sẽ đáp lại tôi. Bumpy từng nói rằng Cecil đang tìm kiếm tung tích của tôi, nhưng tôi biết rõ công việc của đoàn trưởng thánh hiệp sĩ không phải là thứ có thể dễ dàng dành ra thời gian rảnh rỗi.
(Thật không ngờ được rằng một người như Cecil lại có thể kiên nhẫn đảm nhận cái công việc phiền phức như là đoàn trưởng thánh hiệp sĩ cơ đấy!)
Thôi thì cứ đợi thêm khoảng một tiếng nữa, tranh thủ chợp mắt một lát vậy. Ngay khi tôi vừa định nhắm mắt lại thì một bụi cây gần đó vang lên tiếng sột soạt.
“Chà, lại thú hoang à?”, tôi nắm lấy chuôi kiếm ở thắt lưng, nheo mắt nhìn kỹ. Bỗng từ trong bụi rậm, một bóng người hiện ra.
“Cecil … đấy ư?”
Không, không phải. Dựa vào vóc dáng, đó là một người đàn ông. Và khi nhìn rõ người đó, tôi không khỏi giật mình kinh ngạc. Khuôn mặt của người đàn ông bước ra từ bóng cây đỏ bừng và sưng vù như thể vừa bị tra tấn. Nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra đó là một gương mặt quen thuộc.
“B—Bumpy đó phải không?”
Mặc dù trên người đầy vết thương, nhưng chắc chắn đó chính là Bumpy. Anh ta im lặng, chỉ nhìn chằm chằm về phía tôi.
“Cậu bị thương trong lúc làm nhiệm vụ à?”
Bumpy khẽ đáp “Tôi ổn,” nhưng tôi lập tức nhận ra giọng anh ta đang run rẩy.
“Hiện giờ những vết thương này không phải là vấn đề lớn đâu.”
“Việc tôi nhờ cậu nhắn với Cecil về cuộc hẹn, cậu đã nói với cô ấy chưa?”
Ngay khi tôi vừa nhắc đến cái tên Cecil, khuôn mặt Bumpy đột nhiên nhăn nhó lại như thể sắp bật khóc.
“Leon, thành thật xin lỗi cậu. Cả cậu và tôi đều sắp tiêu đời rồi.”
"Này, cậu sao thế hả? Chẳng giống cái thằng Bumpy lúc nào cũng thích châm chọc chút nào cả. Đã có chuyện gì xảy ra à?"
Trong lúc tôi bối rối nhìn Bumpy đang cúi đầu run rẩy, một tiếng sột soạt khác vang lên từ trong bụi rậm khác cách đó không xa. Vừa nghe thấy tiếng dây cung bị kéo căng, tôi ngay lập tức rút kiếm.
Trong thoáng chốc, khi những từ “Lũ cung thủ dị giáo” vừa lóe lên trong đầu tôi, một mũi tên đã bay thẳng tới phía trước. Tôi liền vung kiếm, chém đôi mũi tên ngay trước khi nó có thể chạm được vào mình.
“Bumpy, chuyện này là sao…!?”
Ngay khi tôi vừa thốt ra những lời đó, nhiều kẻ vũ trang đã đồng loạt xuất hiện từ khu rừng bao quanh hồ, chỉ đếm sơ qua thôi cũng đã hơn mười người rồi. Khoảnh khắc tiếp theo khi tôi hiểu ra tình hình, vô số mũi tên đã trút như mưa về phía chúng tôi.