Người bạn thời thơ ấu của tôi và cũng là thánh nữ, đã ngủ với hoàng tử, đang tìm kiếm tôi, kẻ đứng đầu thế giới ngầm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

185 21123

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

2 5

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

204 12280

Kiwamete Goumantaru Akuyaku Kizoku no Shogyou

(Đang ra)

Kiwamete Goumantaru Akuyaku Kizoku no Shogyou

黒雪ゆきは

Yep, nhân vật tên Luke, tồn tại chỉ để cho người đọc cảm thấy thỏa mãn mà thôi.

5 165

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

144 444

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

221 1935

Arc 3 (WN) - Chương 46: Hồi kết của cuộc tẩu thoát

Tôi cõng Bumpy đẫm máu trên lưng, cố gắng dò dẫm trong khu rừng. Dần dần, hiệu quả kỹ năng『Trinh sát』của Kano cũng bắt đầu yếu đi, cảm giác về sự hiện diện của Nadale và những kẻ khác phía sau cũng bắt đầu mờ dần, nhưng có một điều chắc chắn rằng đội thánh hiệp sĩ vẫn đang đuổi theo chúng tôi.

Tôi cảm thấy bối rối trước tình cảnh phải cõng một thánh hiệp sĩ bị thương trong khi bị những người còn lại truy đuổi. Vừa chạy, hình ảnh vừa nhìn thấy cứ liên tục hiện lên trong đầu, tôi không khỏi nghĩ rằng, cho dù đối phương là kẻ tấn công, nhưng lẽ ra tôi có thể làm được điều gì đó.

Dù đã áp đảo kẻ dị giáo phục kích và ra lệnh: “Nói cho ta biết ai là người ra lệnh cho vụ tấn công lần này, và mục đích là gì” nhưng đúng lúc đó, mọi thứ bắt đầu trở nên hỗn loạn. Thứ phản ứng với kỹ năng『Trinh sát』chính là sự hiện diện của Nadale và những thánh hiệp sĩ khác. Linh cảm mách bảo rằng tôi tuyệt đối không được đối mặt với bọn họ.

Vì vậy, tôi lập tức nhắc lại những lời trước đó 

“Cho ta biết ai là người ra lệnh cho vụ tấn công lần này, và mục đích là gì.”

Tôi muốn nhanh chóng moi được thông tin về những kẻ liên quan đến vụ tấn công, bắt giữ chúng, rồi phắn khỏi nơi này.

Trong thoáng chốc, kẻ dị giáo tấn công chúng tôi đã tỏ ra do dự, rồi gã mở miệng ra, định nói điều gì đó. Nhưng cuối cùng, không có từ nào được thốt ra cả. Đột nhiên, cả cơ thể tên dị giáo bắt đầu run rẩy dữ dội. Trong một khoảnh khắc, tôi chuẩn bị tinh thần vì nghĩ rằng một kỹ năng nào đó sắp được kích hoạt, nhưng hắn ta chỉ đau đớn ôm lấy cổ, toàn thân cứng đờ. 

Tôi chẳng thể làm được gì trong lúc hắn ta rên rỉ và run lẩy bẩy, chỉ đến khi gã đã hoàn toàn bất động, tôi mới sực tỉnh.

(Hỏng rồi, hắn chết rồi…)

Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra trước mắt mình. Hằn trên cổ gã là những hoa văn giống như một loại dây leo uốn éo đỏ rực một cách sống động. Trong quãng thời gian làm thánh hiệp sĩ, tôi đã nhiều lần chứng kiến cảnh người chết, nhưng những gì xảy ra trước mắt chỉ có thể gọi là quái đản.

Nadale đang ngày càng ở gần, không còn thời gian để lan man, bản năng không ngừng mách bảo tôi rằng không được ở lại đây thêm nữa. Tôi bèn nói với Bumpy, người vẫn còn đang nằm dài trên mặt đất.

“Bumpy, tôi đi đây. Tôi sẽ để cậu lại cho hiệp sĩ đoàn.”

Dù đang bị thương nặng, nhưng nếu được chữa trị, Bumpy chắc chắn sẽ qua khỏi thôi. Khi tôi chuẩn bị rời đi, Bumpy rên rỉ và ngẩng mặt lên.

“Leon, đừng bỏ tôi lại…”

“Nadale và những người khác sẽ sớm đến đây thôi. Họ sẽ chữa trị cho cậu bằng thánh thuật. Kẻ dị giáo đằng kia, hãy nhận công lao về mình, như thế, cậu hẳn sẽ được thăng chức.”

Bumpy lắc đầu.

“Nghe này, Leon. Trong vụ tấn công vừa rồi, đáng lẽ tôi phải chết, còn anh phải bị trọng thương gần chết mới đúng.”

“Ý cậu là sao?”

“Người ra lệnh cho vụ phục kích này chính là Nadale chứ sao nữa! Nếu vụ tấn công thất bại, kế hoạch thứ hai sẽ được triển khai. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ bị giết, còn anh sẽ bị buộc tội là kẻ đã giết một thánh hiệp sĩ. Bây giờ hãy đưa tôi đến chỗ đoàn trưởng Cecil-sama, may ra còn kịp.”

Trong lúc cõng Bumpy đi qua khu rừng, giọng của Nadale thỉnh thoảng vang vọng khắp nơi.

“Leon Stein! Ngừng chống cự vô ích và ra đầu thú đi!”

Tỷ lệ bắt giữ của Nadale thuộc hàng đầu trong hiệp sĩ đoàn. Tình hình khác xa so với lần bị các hiệp sĩ truy đuổi ở vương đô trước đây. Tôi đã lên kế hoạch để cắt đuôi lão ta và những người khác trong khu rừng quen thuộc này, rồi đưa Bumpy đến dinh thự của Cecil, nhưng thời gian càng trôi qua, tình hình càng trở nên tồi tệ.

Ước gì lúc này tôi có thể sử dụng『Dạ hành』của Kano, nhưng vì vừa mới kích hoạt『Trinh sát』nên giờ tạm thời không thể dùng được nữa. Dù sao thì vẫn phải phải tăng tốc lên đã, nghĩ vậy, tôi dồn sức vào đôi chân, nhưng trái lại, tôi lại cảm thấy một sức nặng như thể chân bị buộc chì vậy.

Cảm giác quái lạ này là thánh thuật sao? Dù không mạnh bằng『Lời cầu nguyện của Gethsemane』mà Cecil từng dùng trước đây, nhưng cũng đủ để người tôi đã trở nên nặng nề và tốc độ chậm đi đáng kể. Cứ thế này thì việc bị đuổi kịp chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

(Không còn cách nào khác. Phải thay đổi kế hoạch thôi.)

Tôi nhìn xung quanh rồi bắt đầu đổi hướng. Nghĩ lại thì, căn cứ mà tôi và Cecil từng sử dụng ngày trước không cách đây quá xa. Nếu tạm thời trốn ở đó, có lẽ tôi có thể cắt đuôi được Nadale. Dựa vào trí nhớ, tôi bắt đầu rảo bước và, đúng như dự tính, một bức tường đá lớn đã hiện lên trước mắt. Trên bức tường đá khắc những hoa văn kỳ lạ, không giống văn tự cổ đại, khiến tôi và Cecil phải vò đầu bứt tai tự hỏi đó là gì khi lần đầu phát hiện ra nó trong lúc khám phá khu rừng.

Cecil đoán rằng đó có thể là một cánh cửa bí mật, nên đã mượn một cuốn sách chú giải về chữ tượng hình Rune, một ngôn ngữ còn cổ xưa hơn cả văn tự cổ đại từ thư viện hoàng gia. Cô ấy ngẫu nhiên đọc to vài từ, và tình cờ, bức tường đá mở ra. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày mà cả hai nắm tay nhau kinh ngạc khi một hang động hiện ra trước mắt.

Tôi lặp lại những từ mà mình đã thốt lên không biết bao nhiêu lần, và như thường lệ, bức tường đá kêu răng rắc rồi từ từ trượt qua. Khi tôi bước vào bên trong, bức tường lại tự động đóng lại đằng sau lưng.

Ở trong hang động bị bóng tối bao phủ, Bumpy trên lưng tôi run rẩy hỏi.

“Nơi này có ổn không vậy?”

“Dù là một hang động cổ, nhưng không có quái vật đâu, nên cứ yên tâm. Nơi này trước đây là căn cứ của tôi và Cecil.”

Bên trong bức tường đá là một đoạn đường hẹp kéo dài. Vì đã quen thuộc với con đường này nên tôi có thể đi lại thoải mái ngay cả trong bóng tối. Dựa vào trí nhớ, tôi liền thắp sáng chiếc đèn ma thuật gắn trên tường, và khoảnh khắc tiếp theo, một không gian quen thuộc hiện ra trước mắt. Chiếc giường thô sơ mà hai chúng tôi cùng làm, cái bàn và những cuốn sách từng đọc vẫn còn nguyên vẹn.

Hang động rộng rãi hơn nhiều so với tưởng tượng từ bên ngoài, đủ chỗ cho những bài luyện tập đơn giản. Trên tường vẫn còn dán tờ giấy ghi dòng chữ 『Nhất định phải đỗ thánh hiệp sĩ đoàn Vương đô!』từ hồi đó.

“Bumpy, trước tiên hãy nằm xuống giường đã. Hình như ở đây vẫn còn thuốc và băng gạc. Máu chảy nhiều quá, tôi sẽ cầm máu cho cậu.”

“Hmm, cảm ơn. Mà này, đây là căn cứ của hai người, nghĩa là Cecil-sama cũng đã từng nằm trên cái giường này, có phải không?”

“Có thể nói là vậy.”

“Hehe, tôi có cảm giác như ngửi thấy mùi hương của Cecil-sama vậy.”

“Gì thế! Thằng biến thái này! Mà dù có thế thật thì cũng đã bao nhiêu năm rồi, làm sao còn mùi gì được.”

“Vậy sao? Rõ ràng là tôi ngửi thấy mùi nước hoa mà Cecil-sama vẫn hay dùng mà.”

Bumpy bị thương nặng mà vẫn đi ngửi ngửi cái chăn, khiến tôi chỉ còn biết ngán ngẩm. Dù sao thì, tôi mở kệ chứa đồ để tìm mấy lọ potion, nhưng bất chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Không hiểu sao, băng gạc, thuốc men, và cả đồ ăn dự trữ đều còn rất mới. Nghĩ lại thì, ga trải giường cũng mới tinh, không phải là tấm vải rách mà chúng tôi đã từng dùng.

Có ai đó gần đây đã đến đây sao? Trong lúc bối rối, tôi ném một lọ potion mới toanh cho Bumpy. 

“Đồ xịn này, may mắn cho cậu đây!”

Nhờ lọ thuốc chất lượng cao, vết thương của Bumpy dần dần khép miệng. Có lẽ vì vết thương đang lành, cái mồm lắm lời của Bumpy cũng quay trở lại.

“Từ nhỏ đã được ở bên Cecil-sama, người sắp trở thành hoàng hậu tương lai, thật đáng ghen tỵ mà!”

“Hồi đó, Cecil chỉ là một cô gái nghịch ngợm thôi.”

Đúng lúc đó, có âm thanh từ bên ngoài vọng vào, tôi ngay lập tức ra hiệu cho Bumpy ngậm miệng.

Cánh cửa đá khẽ gõ lộc cộc. Sau đó, giọng nói mờ nhạt của Nadale vọng lên.

“Hắn chắc chắn đang ở quanh đây thôi, không thể đi xa được đâu.”

Tim tôi đập thình thịch, nhưng dù có là Nadale đi chăng nữa thì cũng không thể vào hang động này được. Trong lúc tôi vẫn còn đang nín thở trước tiếng gõ vang vọng khắp hang động, thì Bumpy đang nằm trên giường bất ngờ ngồi bật dậy.

“Cảm ơn anh, Leon. Nếu không có anh, chắc chắn tôi đã chết rồi.”

“Không cần cảm ơn. Vết thương của cậu vẫn chưa lành hẳn đâu, cứ nằm nghỉ đi.”

Tôi vừa nói vừa hướng sự chú ý ra bên ngoài thì bỗng thấy Bumpy rời khỏi chiếc giường.

“Tôi sẽ thay anh thăng tiến trong hiệp sĩ đoàn.”

“Cậu đang nói cái quái… Này ,Bumpy! Cậu đi đâu…”

Đột nhiên, Bumpy lao về phía cửa hang.

Cho đến khi tôi nhận ra y nghĩa của hành động đó thì đã quá muộn.

Chạy đến bức tường đá ở lối vào, Bumpy liền hét lớn.

“Nadale-sama! Tôi, Bumpy Woods, đã bắt được kẻ dị giáo Leon Stein rồi!”

Khoảnh khắc tiếp theo, Bumpy hét to mật khẩu, và ngay lập tức, bức tường đá bắt đầu mở ra với tiếng động rầm rầm.

Top 10 anime betrayed <(")