Đọc chương này mà cay thằng hoàng tử ghê <(")
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Cecil, ta thực sự rất thất vọng về vụ việc lần này! Là chỉ huy của thánh hiệp sĩ đoàn, vậy mà ngươi lại để một kẻ dị giáo xâm nhập vào lâu đài đá danh giá này và còn để hắn trốn thoát ngay trước mắt mình nữa!”
Tại căn phòng ngai vàng của quốc vương, người đang nhìn tôi với nụ cười đầy vẻ hài lòng hơn là trách móc chính là hoàng tử Raymond. Phía sau lưng hoàng tử là bóng dáng đức vua đang ngồi trên ngai vàng.
Tôi chỉ biết cúi đầu trong im lặng, bởi lẽ sự việc lần này là một thất bại thảm hại không thể chối cãi. Không chỉ để cho kẻ xâm nhập trốn thoát ngay trước mắt, tôi còn khiến cả Lilith bị thương nữa.
Hơn nữa, vụ mất tích của hiệp sĩ hạ cấp Bumpy lại càng làm tình hình thêm tồi tệ. Một hiệp sĩ biến mất đột ngột trong lúc đang bị xét xử kỷ luật là chuyện chưa từng có tiền lệ. Đoàn phó Nadale khẳng định rằng Bumpy đã bị chính kẻ xâm nhập đó bắt đi. Nói cách khác, một thánh hiệp sĩ, tài sản quý giá của vương đô, đã bị kẻ dị giáo bắt cóc ngay trước mắt chúng tôi.
Với tôi, điều đau đớn nhất là không thể biết được địa điểm và thời gian hẹn gặp với Leon. Chỉ tưởng tượng cảnh Leon đứng đợi một mình tại nơi hẹn thôi mà lòng tôi đã quặn thắt lại rồi. Tôi đã nghĩ cuối cùng cũng được gặp lại anh ấy, vậy mà…
Hoàng tử Raymond hướng về phía nhà vua đang ngồi trên ngai vàng và nói.
"Thưa phụ vương, trách nhiệm lần này cũng thuộc về con."
“Ý con là sao? Con cũng chịu trách nhiệm ư?”
Hoàng tử Raymond tiến lại gần, đặt tay ra sau lưng tôi.
“Thất bại của Cecil cũng như là thất bại của con, người đã đính hôn với cô ấy vậy.”
Khi bàn tay của anh ta chạm vào eo, cơ thể tôi nóng bừng như có lửa đốt. Đáng lẽ tôi phải gạt tay hoàng tử ra, nhưng cơ thể tôi cứng đờ, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ ngợi được gì.
Có lẽ hôm nay hoàng tử Raymond đã uống một loại thuốc kích dục giống như đêm hôm đó, và cố ý tỏa ra trên mình khí chất của Leon. Mùi hương của Leon tỏa ra từ hoàng tử Raymond phản ứng với loại thuốc kích dục mạnh mà tôi bị ép uống, làm lu mờ ý chí của tôi. Lợi dụng tình cảm của tôi dành cho Leon, hoàng tử đã bày ra mưu kế xảo quyệt này.
Hoàng tử Raymond nhếch mép cười với tôi rồi lên tiếng.
“Thưa phụ vương, sao chúng ta không để Cecil rút lui khỏi vị trí chỉ huy thánh hiệp sĩ đoàn trên danh nghĩa nghỉ hưu, và đón cô ấy về với dòng máu của hoàng tộc sớm hơn dự định?”
Nhà vua vuốt bộ râu bạc trắng, nhìn thẳng vào mắt tôi trước khi lên tiếng.
“Tất nhiên, việc đón một thánh nữ danh giá như Cecil vào hoàng tộc chúng ta quả là một vinh dự lớn. Nhưng này, Raymond, trong giới thần học vẫn còn rất nhiều người phản đối chuyện hôn sự của thánh nữ đấy.”
"Phụ vương thật sự tin vào câu chuyện nhảm nhí về việc quỷ vương hồi sinh mà mấy lão thần học vẫn rêu rao sao? Quỷ vương chỉ là câu chuyện cổ tích thôi, và thứ sức mạnh của thánh nữ được cho là có thể tiêu diệt quỷ vương cũng chẳng cần thiết chút nào cả."
“Những vấn đề trong thánh hiệp sĩ đoàn cũng rất đáng lo ngại. Raymond này, gần đây gia tộc Leblanc đã khiếu nại với ta, họ nghi ngờ rằng con đã trục xuất một vị thánh hiệp sĩ mà tiểu thư nhà Leblanc rất quý mến. Dĩ nhiên, ta tin tưởng rằng con không làm điều đó. Nhưng nếu giờ đây hoàng gia mà tự ý cách chức đoàn trưởng của Cecil, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng hơn đấy.”
Vẻ mặt hoàng tử Raymond lộ rõ vẻ bất mãn.
“Con thì nghi ngờ năng lực của chính Cecil, thưa phụ vương. Gần đây, hiệu suất của thánh hiệp sĩ đoàn thực sự đáng lo ngại. Theo báo cáo của Nadale, số lượng những kẻ dị giáo bị bắt giữ đã giảm đáng kể so với trước.”
Chuyện đó đúng là sự thật. Gần đây, các thánh hiệp sĩ không còn đạt được thành tích như trước nữa. Tôi không rõ nguyên nhân là gì, nhưng số lượng kẻ dị giáo bị bắt giữ đã giảm mạnh từ vài tháng qua. Thời điểm hiệu suất bắt giữ bắt đầu giảm trùng hợp chính xác với ngày Leon bị trục xuất và biến mất. Tất nhiên, Leon chỉ là một kỵ sĩ hạ cấp, anh ấy chưa từng bắt được dù chỉ một kẻ dị giáo. Việc anh ấy rời đi không thể để lại ảnh hưởng lớn đến vậy được … hay đó là những gì mà tôi đã nghĩ.
Hoàng tử Raymond tiếp tục.
“Thưa phụ vương, con đề nghị thăng cấp phó chỉ huy Nadale trở thành đoàn trưởng thánh hiệp sĩ đoàn. Nadale có đủ cả năng lực lẫn thành tích, ông ấy chính là người thích hợp nhất để vực dậy thánh hiệp sĩ đoàn. Còn Cecil, hãy để cô ấy rút lui và trở thành người bạn đời của con, cùng con hỗ trợ vương quốc này.”
Tôi gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ và bước lên một bước. Trong tình cảnh không biết tung tích của Leon, tôi tuyệt đối không thể từ bỏ vị trí đoàn trưởng thánh hiệp sĩ được!
“Thưa bệ hạ, nhân danh thánh nữ, thần xin thề sẽ đoái công chuộc tội, lập lại thành tích vẻ vang của thánh hiệp sĩ đoàn. Xin hãy cho thần tiếp tục đảm nhiệm chức vụ thêm một thời gian nữa."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Có quá nhiều việc cần làm, nhưng trước hết, tôi cần phải tái thiết lại thánh hiệp sĩ đoàn, nền tảng của mọi nguồn sức mạnh. Tôi quyết định triệu tập các hiệp sĩ có tỷ lệ bắt giữ dị giáo giảm mạnh để tìm hiểu nguyên nhân đằng sau.
Trong văn phòng chỉ huy, tôi cho tập hợp năm hiệp sĩ trung cấp. Họ là những hiệp sĩ trẻ, từng được thăng cấp vì có công liên tiếp bắt giữ nhiều kẻ dị giáo. Trước đây, họ luôn đạt hiệu suất cao, nhưng gần đây lại chẳng có một chút thành tích nào cả.
“Ta không có ý trách móc đâu, đây không chỉ là vấn đề của các anh, mà của cả tập thể. Ta chỉ muốn biết liệu có nguyên nhân nào khiến các anh không đạt được phong độ như trước không thôi.”
Tôi cố diễn đạt bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng các hiệp sĩ chỉ biết nhìn tôi với vẻ mặt căng thẳng. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, ngoài các phiên xét xử kỷ luật, hiếm khi tôi trực tiếp nói chuyện với các hiệp sĩ ở cấp độ này. Dù muốn làm gì đó để xua tan đi bầu không khí nặng nề, nhưng tôi lại không đủ khéo léo để làm được như thế.
Giá như có Leon ở đây, tôi có thể hỏi anh ấy trước về thông tin của bọn họ. Bây giờ thì chỉ còn cách hỏi thẳng vào vấn đề thôi.
“Thành thật mà nói thì tất cả các hiệp sĩ có mặt ở đây đều đang thể hiện năng suất kém hơn bình thường. Lý do của các anh là gì?”
Các hiệp sĩ nhìn nhau với vẻ e dè. Một trong số họ lưỡng lự lên tiếng.
"Có lẽ nguyên nhân là do tinh thần làm việc nhóm, thưa đoàn trưởng."
“Làm việc nhóm?”
“Vâng. Trước đây, chúng tôi làm việc hiệu quả hơn, phối hợp với nhau nhịp nhàng để bắt giữ kẻ dị giáo. Nhưng gần đây, sự phối hợp với các hiệp sĩ khác không được tốt, hay nói cách khác là có chút căng thẳng.”
Phối hợp với các hiệp sĩ khác? Đúng là khi đối đầu với những kẻ dị giáo từ hắc hội, các hiệp sĩ hạ cấp và trung cấp bắt buộc phải phối hợp với nhau thật chặt chẽ. Tôi liền mở một cuộn giấy da ra để kiểm tra cách bọn họ tổ chức các cuộc truy quét. Đây không phải là cuộn giấy da thông thường mà đã được gia cố bằng thánh thuật để tự động ghi lại thông tin về việc các hiệp sĩ thường tuần tra cùng ai, vào thời gian nào và bắt giữ những kẻ dị giáo nào, giúp tôi nắm bắt được toàn cảnh ngay lập tức.
Kể từ khi thức tỉnh kỹ năng thánh nữ và nhận chức đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn, mọi công việc quản lý lặt vặt của quân đội đều được giao phó hoàn toàn cho phó đoàn trưởng. Cuộn giấy da này được mượn từ văn phòng của phó đoàn trưởng Nadale hiện đang vắng mặt, và đây cũng là lần đầu tiên tôi đọc qua nó.
Quả nhiên, dạo gần đây họ không bắt nổi một kẻ dị giáo nào. Ví dụ như người hiệp sĩ vừa nói chuyện với tôi đã bắt được một kẻ dị giáo thuộc gia tộc Gambino và đưa hắn ra tòa án dị giáo vào năm tháng trước, và đó cũng là lần cuối cùng của anh ta. Khi đọc kỹ hồ sơ ghi chép, tôi bỗng thấy cái tên Leon xuất hiện với tư cách là một hiệp sĩ phụ tá.
Dù chỉ là phụ tá và không được ghi nhận công lao trong việc bắt giữ, tôi vẫn cảm thấy vui trong lòng vì Leon, mặc dù không có kỹ năng nhưng cũng đã cố gắng hết mình trong công việc.
Tôi chuyển sang hồ sơ của một hiệp sĩ khác, cũng là một kẻ dị giáo thuộc gia tộc Gambino, một tên côn đồ khét tiếng từng đột nhập vào tiệm cầm đồ của dân thường. Tôi cũng biết rõ danh tính của hắn. Người cùng đội với anh ta là… lại là Leon. Tương tự như trường hợp trước đó, cái tên của Leon được ghi lại với tư cách là hiệp sĩ phụ tá.
Khi đọc đến bản ghi chép thứ ba, cuối cùng tôi cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một lần nữa, cái tên Leon lại xuất hiện trong hồ sơ. Hiệp sĩ phụ tá Leon Stein.
Tay tôi nắm chặt cuộn giấy da, mồ hôi bắt đầu rịn ra. Quên cả việc đã triệu tập các hiệp sĩ đến văn phòng chỉ huy, tôi đắm mình vào việc đọc các bản ghi chép cũ. Càng đọc, trái tim tôi càng đập mạnh hơn.
Sau khi xem qua toàn bộ bản ghi chép, tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể và cất tiếng hỏi.
"Này, mỗi khi các ngươi lập được công trạng thì đều có mặt Leon cả, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Các hiệp sĩ nhìn nhau, rồi xấu hổ cúi mặt xuống.
“Đừng nói với ta rằng các ngươi đã cướp công của Leon trong suốt thời gian qua nhé?”
Cảm nhận được cơn thịnh nộ của tôi, một hiệp sĩ vội vàng lên tiếng.
“Không phải! Không phải cướp công! Nadale-sama đã bảo rằng công trạng của một kẻ vô dụng không có kỹ năng thì bất kỳ hiệp sĩ nào cũng có thể lấy được!”
“Công trạng của một kẻ vô dụng không có kỹ năng thì lấy cũng được…”
Những lời bản thân từng ném vào Leon ngày xưa giờ như quay ngược trở lại đâm thẳng vào tim, khiến lòng tôi đau nhói.
Kìm nén nỗi đau, tôi tiếp tục đọc các bản ghi chép để tìm dấu vết của Leon. Quả nhiên, gần như mọi cuộc bắt giữ dị giáo đều có sự hiện diện của anh ấy. Đây không thể là chuyện trùng hợp được. Trong từng vụ án riêng lẻ, điểm chung duy nhất chính là Leon.
Vậy ra, Leon, một đứa trẻ mồ côi, bị coi là vô dụng, lại âm thầm đạt được nhiều thành tích hơn bất kỳ hiệp sĩ nào?
Dù bị chính người yêu là tôi sỉ nhục, anh ấy cũng không một lần than vãn. Dù biết rằng không có kỹ năng thì không thể thăng tiến, anh vẫn lặng lẽ làm việc. Anh luôn canh gác ở tuyến đầu, nơi gần gũi nhất với dân chúng vương đô. Rốt cuộc, tôi đã nhìn thấy điều gì ở anh ấy chứ?
Và người duy nhất biết hết mọi thành tích của Leon… chính là Nadale.
Đột nhiên, một cảm giác bất an khiến mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi.
(Phó đoàn trưởng Nadale biết hết những thành tích này mà vẫn góp tay vào việc trục xuất Leon sao?)
Tôi liền quay sang hỏi các hiệp sĩ.
“Nhân tiện, từ sáng sớm ta đã thấy toàn bộ quân đoàn của Nadale rời đi đâu đó. Có ai biết họ đang thực hiện nhiệm vụ gì không?”