Này Inuzuka, chuyển cái hành lý lên phòng tầng hai đi!
Vâng, xong ngay đây ạ!
Inuzuka!! Rõ ràng bảo cậu đi mua bánh mì nướng, sao lại mua về một cuốn sách dạy nấu ăn thế này?!
À không, vì bánh mì nướng hết mất rồi nên tôi nghĩ ít nhất cũng phải mang về một công thức...
Thế thì thay được bánh mì chắc?! Lẽ nào cậu còn muốn tôi tự mình đi mà làm à?!
Một thiếu niên đang tất bật chạy tới chạy lui trong ký túc xá Hắc Khuyển. Cậu có đôi mắt tam bạch đầy vẻ uy áp và hàm răng nanh sắc bén, đến nỗi đứa trẻ nhút nhát nào lỡ chạm mắt phải cậu chắc chắn sẽ òa khóc. Thế mà lúc này, cậu lại đang cố nặn ra một nụ cười, cật lực đáp ứng mọi yêu cầu từ đám bạn cùng lớp.
Nói chung là, gì cũng được, đi mua cho tôi cái gì đó ăn đi!!
Một trong số những người bạn cùng lớp quăng cuốn sách dạy nấu ăn đang cầm trên tay về phía Inuzuka. Góc sách đập trúng trán cậu.
Đau quá!! Tên khốn này, vừa phải thôi chứ!!
Ngay cả Inuzuka cũng đã chạm tới giới hạn chịu đựng, nhưng người bạn vừa ném sách lại không lùi bước một chút nào trước lời hăm dọa của cậu, trái lại còn trừng mắt nhìn lại.
Á à? Mày vừa nói gì cơ? "Đồ ngực to khốn nạn" à?
Ư…!!
Động tác của Inuzuka chợt khựng lại. Ngay khi cái tên gọi không mấy vẻ vang đó thốt ra, cơn giận trong người Inuzuka lập tức tan biến, thay vào đó là thân thể run rẩy không ngừng.
Tôi… tôi đi mua…!!
Kết quả là, Inuzuka không thể phản bác, cứ thế bước ra khỏi ký túc xá.
Tiệm tạp hóa chắc chưa đóng cửa nhỉ… À, sau đó là dọn dẹp nhà tắm lớn và sắp xếp thư phòng, rồi thay bóng đèn ở sảnh… Sợ thật…
Vừa lẩm bẩm những việc cần làm, Inuzuka càng thấy cơ thể nặng trĩu.
Khi Inuzuka thở dài thườn thượt bước ra khỏi cổng ký túc xá, cậu chợt nhận thấy có một cô gái đang từ phía trường trở về.
Ơ, Inuzuka?
Renki à, sao về muộn thế, đánh nhau à?
Thấy quần áo Renki có chút xộc xệch, Inuzuka cũng đoán ra được điều gì đó. Rồi Renki tự hào ưỡn ngực.
Đương nhiên. Hừ hừ, hôm nay phe chúng ta đại thắng đấy… Mà, một nửa cũng là do Scott tự diệt thôi. Ai mà ngờ cậu ta chẳng làm gì mà đã chạy thẳng vào nhà vệ sinh rồi…
Tự diệt à? Thôi thì, cậu hoàn thành tốt là được rồi. Xin lỗi nhé, đã để cậu gánh vác trọng trách thủ lĩnh này.
Cảm thấy sự việc có vẻ phức tạp, Inuzuka không hỏi sâu thêm. Nhưng Renki, không hiểu sao, lại thoáng lộ vẻ buồn bã.
…Mong mọi người sẽ tha thứ cho Inuzuka sớm hơn…
Thấy Renki cụp mắt xuống đầy vẻ buồn bã, Inuzuka cũng đứng ngồi không yên.
Đành chịu thôi, dù sao tôi cũng đã làm ra cái chuyện đó mà.
Vài tuần trước, Inuzuka vẫn là thủ lĩnh học sinh năm nhất của ký túc xá Hắc Khuyển. Nhưng trong Đại hội thể thao mấy hôm trước, Inuzuka đã phạm phải "một sai lầm nào đó" mà bị giáng chức thành học sinh bình thường, vị trí thủ lĩnh năm nhất Hắc Khuyển được giao cho Renki.
Cái sai lầm đó chính là…
…Inuzuka, chảy máu mũi kìa.
Hả!?
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Renki, Inuzuka vội vàng lau mũi, quả thật có cảm giác ấm nóng.
Cậu đang nghĩ gì vậy, có thể nói cho tôi nghe một chút được không?
Renki hỏi mà không chút biểu cảm thật đáng sợ… Chỉ có thể chạy trốn khỏi đây thôi.
X… xin lỗi, bây giờ tôi còn nhiệm vụ phải làm, hẹn gặp lại nhé!!
À, này!!
Chớp nhoáng chào tạm biệt, Inuzuka dốc toàn lực chạy trốn khỏi Renki.
Sau một hồi chạy hết sức, Inuzuka đến gần khu nhà cao cấp của trường mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật… Renki giận lên cũng đáng sợ lắm…
Nhưng, nhờ chạy hết sức mà bây giờ vẫn kịp đi mua đồ.
Thật tình, thế nên tôi mới nói là tôi cũng muốn tham gia mà.
Không được, Persia bé bỏng vẫn nên chú ý giữ gìn bản thân thì hơn.
Đúng như Công chúa Char nói, Đại nhân Persia vừa mới khỏi ốm nặng không thể làm chuyện mạo hiểm được… Ơ? Sao lại có năm Đại nhân Persia thế này, chẳng lẽ Đại nhân Persia đã luyện thành phân thân thuật? Đúng là Đại nhân Persia có khác!!
Đâu có, Scott, cậu nên đi bệnh viện khám thì hơn.
Nghe thấy tiếng nói từ phía trước, Inuzuka ngẩng đầu lên, rồi ba người mặc đồng phục trắng đập vào mắt cậu. Họ là Scott, không hiểu sao trông gầy đi nhiều, và Char, người đang nhìn Scott với vẻ thích thú.
Và rồi – một thiếu nữ.
Nàng có mái tóc vàng óng gợn sóng nhẹ, làn da trắng ngần càng thêm trong trẻo, đôi mắt xanh biếc to tròn như có sức hút kỳ lạ, cùng với phong thái ung dung toát lên ý chí kiên cường. Từng đường nét trên người nàng đều khiến người ta khó lòng rời mắt, nàng thiếu nữ này chính là người có sức quyến rũ đến vậy.
Tên nàng là Juliet Persia.
Thủ lĩnh học sinh năm nhất của ký túc xá Bạch Miêu, đối địch với Inuzuka và phe của cậu.
Không biết tự lúc nào, nàng đã dừng bước và nhìn về phía này.
À… Inuzuka.
Ư…
Inuzuka cảm thấy tim mình lỗi nhịp, lập tức quay mặt đi.
Cái gì, Inuzuka!? Này, đừng có lại gần!!
Theo tiếng của Persia, Scott cũng nhận ra Inuzuka, cậu ta lập tức đứng dậy chắn Persia ra sau lưng. Nhưng, cơ thể cậu ta lung lay như cành khô, chỉ cần một hơi gió cũng có thể thổi đổ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu ta vậy?
Và rồi, không hiểu sao, Char đứng bên cạnh vừa khóc vừa nói "Đừng nói một trăm giờ, ngay cả một phút cũng không trụ nổi" trông thật đáng sợ!!
Khoan đã…
Thông thường thì ở đây sẽ nổ ra tranh cãi, nhưng nếu cứ thế này thì sẽ không mua được đồ mất.
Cậu có vẻ vội vàng nhỉ, Inuzuka.
Không quan tâm đến Scott đang mất phương hướng và Char đang thích thú nhìn cậu ta, Persia cất lời với giọng điệu mỉa mai.
À, giờ tôi không có thì giờ để ý đến mấy người đâu, hôm nay tôi sẽ cho mấy người thoát, vậy nhé, tôi đi đây.
Inuzuka tránh ánh mắt, muốn nhanh chóng rời đi khỏi bọn họ. Nhưng, đúng lúc Inuzuka sắp rời đi, Persia rút ra một chiếc dùi cui gập từ trong túi, dùng nó chặn đường Inuzuka.
Cậu nghĩ cậu nói thế là tôi sẽ dễ dàng cho cậu đi à?
Thấy Persia hứng thú và bùng lên ý chí chiến đấu, Inuzuka cũng đáp lại bằng một nụ cười đầy quyết tâm.
Thú vị.
Inuzuka vừa đáp, Persia cũng tiến lên một bước.
Tiếp đó, nàng tung ra một cú tấn công bất ngờ không hề có động tác chuẩn bị, đòn đánh nhắm thẳng vào giữa lông mày, tốc độ cực nhanh, nhưng Inuzuka nghiêng đầu né được. Rồi cậu nhanh chóng túm lấy cổ tay Persia, ngăn nàng tung ra đòn tấn công tiếp theo.
…Quả nhiên, cơ thể cậu vẫn chưa hồi phục phải không?
Hả?
Inuzuka tỏ vẻ ngạc nhiên trước lời thì thầm của Persia, nhưng trước khi cậu kịp suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói đó, có người đã can thiệp.
Inuzuka!! Tên khốn nhà mày định làm gì đấy!! Lại định quấy rối tình dục như ở Đại hội thể thao à!!
Phản ứng của Scott đã khá chậm chạp, nhưng cậu ta vẫn dùng hết sức lực cuối cùng của mình tấn công Inuzuka.
Hả!? Đâu… đâu có định làm thế đâu!!
Inuzuka, người chưa thoát khỏi nghi ngờ, giật mình, nhanh chóng rời xa Persia.
Rốt cuộc là sao chứ… Tôi sẽ không bao giờ quên được, những hành vi thô lỗ mà mày đã làm với Đại nhân Persia đâu!!
Không phải đã nói đó là tai nạn sao!!
Inuzuka bị truất quyền thủ lĩnh chính là vì "một sự cố nào đó". Sự cố đó chính là cậu đã công khai túm lấy ngực Persia trước mắt mọi người… Lúc đó Inuzuka vì tình huống bất ngờ này mà quá phấn khích… à không phải, là vì hoảng loạn mà thua trận đấu. Kết quả là trong trận đấu giữa Hắc Khuyển và Bạch Miêu tại Đại hội thể thao, Hắc Khuyển đã thất bại. Với tư cách là kẻ phạm lỗi chiến lược, Inuzuka đã bị truất quyền thủ lĩnh.
Scott, chuyện đó đừng nhắc nữa, hơn nữa tôi khát rồi, đi mua ít nước ép và nước tăng lực về đi.
Char thấy Persia kẹt giữa lời qua tiếng lại của Inuzuka và Scott có vẻ khó xử, nên đã chuyển chủ đề. Ngay lập tức, cơ thể Scott cứng đờ.
Cái đó… nước ép thì tôi hiểu rồi, còn nước tăng lực thì…
Scott cũng mệt vì vừa tranh cãi đúng không? Vẫn nên bổ sung thêm dinh dưỡng thì hơn đó.
Đâu phải vì tranh cãi… Thôi được rồi, tôi đi đây!! Khốn kiếp Inuzuka!! Tất cả là lỗi của mày!!
Để lại những lời đổ lỗi, Scott hung hăng đụng vào Inuzuka một cái, rồi rời đi mua nước ép.
Đau quá…
Inuzuka nhíu mày, lặng lẽ nhìn bóng lưng đáng thương của Scott khuất dần. Dù nguy hiểm thế nào cũng nên nhanh chóng chạy trốn khỏi Char thì hơn.
Rồi Persia bé bỏng, vừa nãy không phải tôi đã bảo cậu chú ý giữ gìn bản thân rồi sao, nhỡ vết thương lại nứt ra thì sao?
Ư… xin lỗi…
Persia cúi đầu ủ rũ, Char cười với vẻ bó tay rồi đẩy lưng nàng.
Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi, về thôi nào.
À, đợi đã.
Trước khi quay về, Persia chạy nhanh đến bên Inuzuka.
…Một giờ nữa, gặp ở dưới cầu.
Ồ… Ồ.
Nghe Persia thì thầm, Inuzuka gật đầu, Persia khẽ mỉm cười.
Tiếng chuông báo vang lên, Inuzuka vẫn đứng đó tiễn hai người đi, cuối cùng mới nhớ ra mục đích ban đầu của mình.
Chết rồi, phải đi mua đồ!!
Kiểm tra thời gian, Inuzuka vội vàng rời đi.
Đã chờ lâu rồi, Công chúa Char… Ơ? Không có ai à?
Dù cảm thấy phía sau có ai đó đang nói chuyện, nhưng Inuzuka không hề quay đầu lại.
Một giờ sau.
Mặt trời đã lặn, không khí đêm dần bao trùm lấy trường học, đúng lúc đó, Inuzuka lặng lẽ bước ra khỏi ký túc xá.
Là một người làm đủ mọi việc vặt trong ký túc xá, cơ thể cậu đương nhiên rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến Persia đang chờ đợi, bước chân Inuzuka tự nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn. Đến khi nhận ra, cậu đã đến dưới chân cầu sớm hơn bình thường.
…Ở đây này.
Khi Inuzuka đang cẩn thận quan sát xung quanh xem có ai không, Persia đột nhiên xuất hiện từ dưới gầm cầu. Mái tóc vàng của nàng hòa vào ánh trăng, tỏa ra ánh sáng huyền ảo.
Cảnh tượng đó khiến Inuzuka trong khoảnh khắc như hồn xiêu phách lạc, nhưng vừa thấy vẻ mặt kinh ngạc của Persia, cậu liền vội vã lấy lại vẻ bình thường.
"Chào!" Inuzuka cất tiếng gọi, giọng có chút phấn khích. Persia khẽ mỉm cười.
Bóng dáng ấy giờ đây đã hoàn toàn không còn chút khí thế hiếu chiến như khi họ tranh chấp lúc nãy, chỉ đơn thuần là một thiếu nữ điềm đạm.
Inuzuka tìm một chỗ kín đáo xung quanh để ngồi xuống, Persia cũng làm theo, ngồi bên cạnh cậu. Hai người vai kề vai, hương dầu gội thoang thoảng từ Persia khiến tim Inuzuka không khỏi đập nhanh hơn.
"Cái đó... có chuyện gì thế? Tự nhiên lại gọi tôi ra đây."
Inuzuka không dám nhìn thẳng vào Persia, cúi đầu hỏi. Persia cũng cúi đầu, ngượng nghịu một lúc.
"Cũng không có gì đâu, nhưng mà… có chút bận lòng."
"Bận lòng là… chuyện của tôi sao?"
Persia gật đầu.
"Tôi nghe nói hôm nay cậu không xuất hiện trong trận tranh chấp với Bạch Miêu, nên… hơi lo không biết cậu có lại đổ bệnh không."
"Ra là vậy."
Kể từ Hội Thể thao, Inuzuka đã bị mọi người xung quanh khinh miệt vì cái biệt danh chẳng mấy vẻ vang "Tên Biến Thái Ngực Bự". Cậu còn phải tích cực làm những việc lặt vặt vốn không quen, vì thế mà mấy ngày trước, Inuzuka kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần, rồi đổ bệnh. Dù giờ đã hoàn toàn bình phục, nhưng Persia dường như vẫn rất lo lắng.
"Tôi không sao đâu, Persia cũng đã đến chăm sóc tôi rồi mà, không cần lo lắng nữa đâu."
Thấy Inuzuka siết chặt nắm tay biểu thị mình đã rất khỏe mạnh, Persia cũng lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt quá."
"À, cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi."
Nghe Inuzuka thẳng thắn cảm ơn, không hiểu sao Persia lại ngượng ngùng quay đi.
"Có gì đâu. Cái đó… chúng ta là người yêu mà."
Mặt Persia đỏ bừng, giọng gần như không thể nghe thấy.
Kéo theo Inuzuka cũng đỏ mặt, hai người tạm thời rơi vào im lặng.
—Đó chính là mối quan hệ giữa hai người họ.
Hắc Khuyển và Bạch Miêu là hai phe đối lập, và họ chính là thủ lĩnh (một người là cựu thủ lĩnh) của hai ký túc xá này, đồng thời cũng là người yêu, thường xuyên lén lút gặp nhau như thế. Cả hai đều mơ ước, một ngày nào đó, họ có thể đường đường chính chính ở bên nhau mỗi ngày.
"Mà thôi, vừa nãy cú đánh đó tôi vốn muốn để cậu có thể dễ dàng né tránh, vậy mà cuối cùng lại ra đòn thật lực. Chắc là do bị thương nên cảm giác trở nên chậm chạp rồi sao?"
Persia nhìn lòng bàn tay mình có vẻ hối hận, còn Inuzuka thì khóe miệng khẽ giật giật.
"Cậu… lại ra đòn sắc bén đến thế với người có thể đang bệnh ư…"
"Đương… đương nhiên nếu cậu không né được thì tôi sẽ dừng lại mà!!"
Thấy dáng vẻ đáng yêu của Persia đang luống cuống thanh minh, Inuzuka không khỏi bật cười.
"Ưm… cậu cười cái gì chứ."
"À không, xin lỗi, vô ý thôi."
Inuzuka đưa tay che miệng giấu đi nụ cười. Persia nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
"Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi. Mọi người bên Hắc Khuyển cũng sắp tha thứ cho cậu rồi chứ?"
"À, nói sao nhỉ, một số người như Maru thì vẫn còn giận lắm, nhưng nhờ Renki ra sức thuyết phục nên phần lớn mọi người đều đã tha thứ cho tôi rồi. Cô ấy thật sự làm rất tốt, nhất định có ngày phải cảm ơn cô ấy thật tử tế."
Nghĩ kỹ lại thì, từ trước đến giờ Inuzuka vẫn luôn được Renki chăm sóc mà.
"Ồ… không phải tốt sao? Có vẻ làm rất tốt mà."
Giọng Persia đáp lại lạnh lùng đến lạ, nghe vậy Inuzuka có chút xao động.
"Cái đó… Persia-sensei? Có chuyện gì sao?"
Inuzuka cảm giác mình như vừa đạp phải mìn, cẩn thận hỏi Persia. Persia hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
"Không có gì đâu, chẳng phải rất tốt sao, nhờ có Renki mà."
Không hiểu sao, chỉ khi nhắc đến Renki, giọng Persia lại mang theo sự gai góc.
Ngay cả Inuzuka, nhìn thấy dáng vẻ đó cũng lờ mờ nhận ra điều gì.
"Ư… cậu ghét Renki đến vậy sao, xin lỗi nhé."
Dù hiện tại Persia đang hẹn hò với Inuzuka, nhưng nghĩ kỹ lại thì mối quan hệ giữa Persia và Renki chưa bao giờ được xem là tốt đẹp, bởi vì từ trước đến nay, người của các ký túc xá khác nhau vẫn luôn là đối thủ mà.
Thế nhưng, nghe vậy Persia lại thất vọng rũ vai xuống.
"Không phải như thế đâu… làm ơn để ý đi chứ, đồ ngốc."
Thấy Persia bĩu môi dỗi hờn, sự khó hiểu trong Inuzuka càng sâu sắc hơn. Dù không hiểu rõ lắm, nhưng việc cô ấy khó chịu vì lời nói của mình thì là sự thật. Lúc này, cậu nên hỏi thẳng lý do như một người đàn ông và xin lỗi cô ấy.
"Tôi xin lỗi, Persia. Tôi thật sự không biết cậu vì sao lại giận, nếu được thì hãy chỉ cho tôi biết đi."
Inuzuka cúi gập người trước Persia. Thấy vậy, Persia hơi lùi lại một bước.
"Không… không thể nói ra được đâu!! Thôi đi mà, thật là, tôi đã không còn giận nhiều nữa đâu."
Dù Persia nói vậy, nhưng Inuzuka vẫn không ngừng dồn ép.
"Không được đâu, dù sao thì tôi cũng phải hiểu rõ Persia mới được."
Thật ra, đáng lẽ ở đây cậu nên dùng cách khéo léo hơn để hỏi, nhưng Inuzuka lại là một tên siêu ngốc. Ngoài cách này ra, cậu không còn cách nào khác để hiểu được cảm xúc của Persia.
Thấy ánh mắt Inuzuka chứa đầy cảm xúc cháy bỏng đang nhìn mình chằm chằm, Persia liên tục né tránh ánh mắt, nhưng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, thở dài một hơi rồi hít sâu.
"Cho… cho nên là cái đó… kiểu như là… ghen tuông đó."
"Cháy…? Cháy cái gì?" (Ghi chú: Từ 'ghen' và 'cháy' trong tiếng Nhật đều đọc là 'yaku', nhưng khác chữ Hán. Persia nói từ 'ghen' còn Inuzuka lại hiểu thành 'cháy'. Điều kỳ lạ là 'yaku' cũng có nghĩa là ghen, nhưng ở đây Inuzuka rõ ràng không nghĩ theo hướng đó…)
Thấy Inuzuka không hiểu gì cả, vành tai Persia đỏ ửng. Cô hạ quyết tâm nhìn thẳng vào Inuzuka.
"Nói rồi mà!! Tôi ghen vì cậu nói về Renki vui vẻ như thế đó!! Có ý kiến gì không!?"
"Không… không có."
Dưới áp lực của Persia đầy khí thế, Inuzuka không khỏi ngửa người về phía sau, rồi cậu hiểu ra ý nghĩa lời nói của Persia, khóe mắt trào ra một giọt lệ cảm động.
"Persia…!! Vì tôi mà ghen…!!"
"Đừng… đừng nói ra chứ!! Với lại đừng nhìn về phía này nữa!! Quay mặt đi!!"
Không chịu nổi sự xấu hổ, Persia mạnh mẽ xoay Inuzuka 180 độ quay lưng về phía mình, như thể không muốn cậu quay lại, cô siết chặt lấy vạt áo đồng phục phía sau lưng Inuzuka.
"Pe… Persia?"
Sự đụng chạm bất ngờ và khoảng cách thu hẹp khiến tim Inuzuka đập càng lúc càng mạnh, cậu có cảm giác bất an rằng Persia có thể nghe thấy tiếng lòng mình.
"Không được rồi… mình… cảm thấy mình như biến thành một đứa trẻ đáng ghét vậy."
Nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ từ phía sau, Inuzuka không khỏi suy nghĩ.
"Sẽ không như vậy đâu, Persia tuyệt đối sẽ không biến thành người đáng ghét đâu, tôi đảm bảo."
Bởi vì Inuzuka hiểu rõ sự thẳng thắn của Persia. Cậu chắc chắn vẫn chưa biết hết mọi điều về Persia, nhưng ít nhất, cậu biết rằng nội tâm cô ấy cực kỳ kiên cường, dịu dàng, đủ để cô ấy tự hào về điều đó. Vì vậy, Inuzuka biết rõ hơn ai hết, cô ấy tuyệt đối sẽ không trở thành người đáng ghét.
Ngay lúc Inuzuka định nói những lời này với Persia, cậu lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng từ phía sau.
"…Lại thế rồi, nhanh chóng yên lòng ghê, mình thật là đơn giản."
Persia thì thầm, nhẹ nhàng buông tay khỏi lưng Inuzuka.
"Tôi sắp phải về rồi, đã nói với Char-chan là ba mươi phút nữa sẽ về."
Ra vậy, thế thì không còn cách nào khác.
Kiềm chế sự luyến tiếc trong lòng, Inuzuka cũng rời khỏi Persia.
"Vậy tôi cũng về đây, cậu cẩn thận đừng để giám thị phát hiện nhé."
"Ừm, cậu cũng vậy."
Như để cắt đứt mọi vương vấn, Inuzuka rời khỏi dưới cầu trước. Sau khi chắc chắn không có ai gần đó, cậu đi bộ về ký túc xá.
Nhìn bóng lưng Inuzuka rời đi, Persia một mình thở dài.
"Cảm giác… mình hơi quá bạo dạn rồi."
Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, Persia lại một mình đỏ mặt.
Kể từ Hội Thể thao, cảm xúc của cô đã thay đổi rất nhiều. Đối với Persia, người từ nhỏ đã được rèn luyện nghiêm khắc, đây là một loại cảm xúc hoàn toàn xa lạ. Nhẹ nhàng không hình thể mà lại nóng bỏng, nhưng lại tồn tại một cách chân thật.
"Không thể tin được… rõ ràng vừa mới tạm biệt anh ấy thôi mà…"
—Đã muốn gặp lại anh ấy rồi.
Tuy nhiên, nếu cứ trì hoãn mãi thì sẽ khiến Char lo lắng. Nếu không có lý do, tốt nhất là đừng gặp anh ấy nữa. Persia hít một hơi thật sâu, cất giấu cảm xúc vào sâu trong lòng, chuẩn bị quay về ký túc xá.
Ngay lúc này…
"À, đây là…"
Đột nhiên, Persia phát hiện ra thứ gì đó ở chỗ Inuzuka vừa đứng. Cô nhặt lên xem, đó có lẽ là một cuốn sổ tay nhỏ cỡ lòng bàn tay. Dù vì bóng tối nên không nhìn rõ lắm, nhưng đây chắc chắn là thẻ học sinh của Inuzuka.
"…Lý do, có lẽ là có rồi."
Ừm, vậy thì không còn cách nào khác. Persia bước chân nhẹ nhõm quay về ký túc xá.
Về đến ký túc xá, cậu sẽ phải thực hiện nhiệm vụ thay bóng đèn lớn ở hành lang. Thông thường thì chắc sẽ cảm thấy nặng nề lắm, nhưng nhờ cuộc gặp gỡ với Persia, giờ đây Inuzuka đang có tâm trạng rất tốt, bước chân nhẹ nhõm trên đường về ký túc xá.
Dù là con đường ban đêm tối tăm, nhưng nhờ những cột đèn đường được đặt cách đều nhau nên tầm nhìn không bị hạn chế — đáng lẽ là thế, nhưng khi đi ngang qua khu nhà của trường trung cấp, đột nhiên một bóng người đổ xuống.
"Người ở đằng kia!! Làm ơn đỡ tôi một chút!!"
Rồi, một giọng nói căng thẳng từ trên cao vọng xuống. Inuzuka theo phản xạ ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu là đế của một đôi giày thể thao nhẹ. Sau đó, đôi giày thể thao nhẹ nhàng lật úp, lộ ra khuôn mặt của một cô gái đang trong tình huống khẩn cấp.
Người — rơi xuống!?
"Đợi…!!"
Inuzuka vì quá kinh ngạc mà không thể cử động, nhưng vẫn vươn tay ra, muốn đỡ cô gái như giọng nói đã yêu cầu.
Nhưng đã muộn một bước, chiếc giày thể thao của cô gái từ trên trời rơi xuống đã giẫm thẳng lên trán Inuzuka. Nhờ lực đó, cô bé tiếp đất một cách gọn gàng.
“Cảm ơn nhé, giúp tôi quá chừng luôn đó, một cái đệm êm ái tuyệt vời!”
Cô gái hướng về phía Inuzuka đang nằm ngửa, giơ ngón cái tán thưởng mạnh mẽ, nhưng điều đó hoàn toàn chẳng khiến anh vui vẻ chút nào.
“...Này, rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Inuzuka ngồi bật dậy, xoa xoa trán. Anh không bị thương, cũng nhờ cái thể chất cường tráng trời phú của mình.
“À... xin lỗi nhé, tôi đang bị người ta đuổi ấy mà.”
Cô gái “à ha ha” cười, trông chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả.
“Cô hoàn toàn không thấy có lỗi đúng không?”
“Oa, tiền bối, gay rồi, cú va chạm vừa nãy khiến mặt tiền bối trông lạ lắm. Nói cụ thể thì ánh mắt tiền bối hung tợn kinh khủng luôn.”
“Đó là trời sinh đó!!”
Ngoài sát thương thể chất, Inuzuka còn phải hứng chịu đòn tấn công tinh thần.
“...Thật là, cái quái gì vậy chứ, thật là.”
Thở dài một hơi thật sâu, Inuzuka đứng dậy quan sát cô gái.
Cô bé này chắc cao chưa đến 1 mét 50, cột tóc đuôi ngựa, có đôi mắt to tròn và biểu cảm hoạt bát. Chiếc máy ảnh to bằng mặt cô bé được treo lủng lẳng trên cổ, lúc này cô bé đang ngước nhìn Inuzuka.
Là một khuôn mặt chưa từng thấy, lại còn mặc đồng phục của khối Trung học cơ sở.
Ngước mắt lên trên, Inuzuka thấy cửa sổ duy nhất ở tầng ba của tòa nhà Trung học cơ sở bên cạnh đang mở. Có vẻ như cô bé đã nhảy xuống từ đó.
“Cô nói cô đang bị đuổi, vậy rốt cuộc là sao––”
“Tìm thấy cô rồi, Kanan!!”
Đúng lúc Inuzuka đang hỏi, một giọng nói sắc bén vang lên từ phía cầu thang.
Quay đầu lại, đứng đó là một... kỵ sĩ dính đầy máu?
Bộ giáp và mũ trụ bằng kim loại của kỵ sĩ nhuốm máu, đang loảng xoảng tiến lại gần.
“...Này, cái kia là gì vậy?”
Nhìn một cái không phải là hiểu ngay sao, đó là linh hồn của kỵ sĩ mà
Nhìn kỹ hơn, phía sau linh hồn kỵ sĩ còn có người sói, golem và các quái vật khác, cảnh tượng này hệt như bách quỷ dạ hành. Đặc biệt vào ban đêm, khung cảnh này càng thêm uy lực vô cùng, nếu có học sinh nào nhát gan nhìn thấy, chắc là sẽ sợ đến đứng không vững nổi. Hơn nữa, tất cả bọn chúng đều rên rỉ ầm ĩ, nhanh chóng tiếp cận, khiến cái sự uy lực đó càng thêm mạnh mẽ.
“Tại sao lại có ma đuổi theo cô chứ...”
“Xảy ra chút chuyện bất ngờ ấy mà, tiền bối. Tiền bối có giỏi trừ tà không?”
“Làm gì có chuyện đó!”
“Vậy thì chạy thôi!!”
Cô gái mạnh bạo kéo tay Inuzuka, dốc toàn lực chạy ngược hướng với bách quỷ dạ hành.
“Hả!? Này, tại sao lại lôi tôi vào chứ!!”
“Dù sao tiền bối cũng đã cưỡi hổ rồi còn gì!!”
“Tôi đâu có cưỡi gì đâu hả!!”
Dù vậy, thấy cái cảnh tượng đó thì ai cũng sẽ nghĩ Inuzuka là đồng bọn của cô gái thôi. Hơn nữa, so với câu "cưỡi hổ" thì phải nói Inuzuka bị "cưỡi" thì đúng hơn. Nhưng mà, giờ tình hình vẫn chưa rõ ràng, làm loạn cũng chẳng ích gì, chi bằng ngoan ngoãn mà chạy là thượng sách.
“Đợi... đợi đã!!”
Trong khi cô gái và Inuzuka bất đắc dĩ dốc toàn lực bỏ chạy, thì linh hồn kỵ sĩ, vốn là kẻ nhanh nhất, lại bị bộ giáp nặng nề hạn chế nên tốc độ giảm đi đáng kể.
Cứ thế, họ chạy qua không biết bao nhiêu con đường và góc cua, cuối cùng dừng lại bên hồ, cách cổng chính không xa.
“Hù... tới đây thì có thể tạm thời yên tâm rồi.”
Cô gái nhẹ nhàng lau mồ hôi, nở nụ cười sảng khoái và thở ra một hơi.
Ngược lại, Inuzuka liếc xéo cô bé, người chẳng cảm thấy chút thành quả nào.
“Yên tâm cái đầu cô ấy, rốt cuộc đây là tình huống gì chứ, xem ra tôi bị cuốn vào một hiện tượng tự nhiên ghê gớm lắm đây.”
“À, tiền bối cứ gọi tôi là Kanan bé nhỏ thôi, tiện thể, tiền bối Inuzuka nổi tiếng như vậy nên khỏi cần tự giới thiệu đâu nha.”
“Này, nghe người ta nói chuyện đã chứ!?”
Ngay cả cô gái phóng khoáng – Kanan – cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng lúc này và rùng mình, cuối cùng cô bé cũng bắt đầu giải thích.
“Ừm, nói đơn giản là lần này bên khối Trung học cơ sở của ký túc xá Bạch Miêu muốn tổ chức một buổi thử thách lòng dũng cảm ấy mà.”
“Thử thách lòng dũng cảm? À, vậy cái đám bách quỷ dạ hành vừa nãy là lũ nhóc Trung học cơ sở à.”
Mà, dù không phải là thật thì mấy con quái vật vừa nãy cũng được làm khá tinh xảo, có thể cảm nhận được chúng đã bỏ nhiều công sức lắm.
“Vậy, Kanan cô muốn phá đám bọn họ nên mới bị đuổi đúng không?”
“Hơi sai một chút nhé, trước đó bọn họ đang đuổi theo học sinh của phe Hắc Khuyển ở phía bên kia kìa.”
Kanan không biết là do bất mãn với lời Inuzuka hay nhớ lại chuyện ở Bạch Miêu mà bĩu môi tỏ vẻ không vui.
“Một số đứa trong bọn họ nói muốn diễn tập trước cho buổi thử thách lòng dũng cảm nên đã hóa trang thành quái vật đi đuổi học sinh của phe Hắc Khuyển đó. Và tôi, tôi chính là kẻ đột nhập để thu thập bằng chứng, đưa những gì ghi lại được ở đây cho giáo viên xem thì buổi thử thách lòng dũng cảm sẽ bị hủy bỏ thôi.”
Nói rồi, Kanan mạnh mẽ xoay thứ đeo trên cổ tay trái cho Inuzuka xem.
Đó là một chiếc băng tay màu đỏ viết chữ “CLB Báo chí”.
“CLB Báo chí... Ra vậy, tôi hiểu ý cô rồi.”
Dù bị cuốn vào thì thật khó chịu, nhưng xem ra nguồn gốc của rắc rối lại từ phía Bạch Miêu.
“...Thật là, cái tên đó mà có thể phát huy chút khả năng lãnh đạo của mình thì tốt... mà, tôi biết điều đó rất khó.”
Thấy Inuzuka bối rối nhìn mình lẩm bẩm, Kanan cũng như lấy lại được bình tĩnh, ho khan một tiếng.
“Dù sao đi nữa, vừa nãy anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi nên cảm ơn anh.”
Kanan nói rồi, từ túi áo đồng phục lấy ra một chai xịt nhỏ bằng lòng bàn tay đưa cho Inuzuka.
“Cái gì đây?”
“Đó là bình xịt mực máu mà bọn họ dùng đó! Dùng cái này, hôm nay anh cũng có thể biến thành một con yêu quái tràn đầy uy lực luôn đó!!”
“Tôi không cần đâu!!”
Inuzuka lập tức muốn đẩy bình xịt trả lại, nhưng vì anh dùng sức quá mạnh, tay trượt một cái liền ấn trúng công tắc, máu giả trong bình xịt lập tức bắn thẳng vào mặt Inuzuka.
“Ôi trời!?”
Dưới tác dụng của máu giả, trước mắt Inuzuka một màu đỏ rực. Cộng thêm chất lỏng dính nhớt không ngừng chảy xuống trán, cảm giác càng đáng sợ hơn. Lau một cái bằng tay áo đồng phục, chiếc áo sơ mi trắng cũng như dính máu.
Thấy vậy, ngay cả Kanan cũng sợ hãi lùi lại.
“Oa... so với yêu quái thì giống kẻ sát nhân hơn...”
“Khốn kiếp, tại sao lại trông như vậy chứ...”
“Không sao đâu, rất hợp với anh đó, khuôn mặt ấy cứ như vừa giết năm người vậy.”
“Tôi không vui chút nào!!”
Inuzuka không khách khí trừng mắt nhìn Kanan, người vừa xịt mực máu vào anh lại còn giơ ngón cái lên.
Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân của người.
Quay đầu lại nhìn, đó là con golem và người sói lúc nãy.
Chúng đang đi tới bằng đèn pin, vậy là mắt Inuzuka vừa vặn nhìn thẳng vào nguồn sáng.
“Mau, đưa máy ảnh cho... Ôi trời!?”
Con golem ban đầu còn khí thế ngút trời, sau khi thấy mặt Inuzuka thì lập tức tái mặt sợ đến đờ người ra.
“Này, sao... Quái... Quái vật!?”
Con người sói theo sau, khi thấy mắt Inuzuka, đèn pin trong tay cũng rớt thẳng xuống đất.
“Sao... sao thế này!? Bản thể xuất hiện rồi sao!!”
“Hoàn... hoàn toàn là ánh mắt muốn giết người đó!! Xong rồi, chúng ta chết chắc rồi!!”
“Này, đợi đã!! Mặt tôi rốt cuộc là đáng sợ đến mức nào chứ!!”
Bị nói quá đáng như vậy, ngay cả Inuzuka cũng bản năng bị tổn thương.
“Tiền bối, tiền bối, xin cầm cái này.”
Đúng lúc này, Kanan từ bên cạnh lấy ra một thứ gì đó to lớn.
Vì ánh đèn pin quá chói mắt nên Inuzuka cũng không nhìn rõ đó là cái gì, thế là anh làm theo lời Kanan mà cầm lấy.
“Này, cái này là...”
Cái động cơ cầm tay, lưỡi dao hình bầu dục, và chuỗi xích không ngừng quay bao phủ lưỡi dao.
Nhìn thế nào cũng là một chiếc cưa máy dùng để đốn cây.
“Nguy hiểm lắm nên đừng có lung tung nha, bật công tắc!!”
Vừa nói, Kanan vừa bật công tắc động cơ cưa máy.
Ngay lập tức, kèm theo tiếng “roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt”, lưỡi cưa sắc bén bắt đầu quay không ngừng.
“Làm cái quái gì mà đột ngột vậy!?”
Inuzuka lảo đảo đôi chút, đồng thời nhìn xuống mặt hồ. Trên mặt hồ phản chiếu một kẻ quái dị với tay áo và mặt đầy máu, lại còn cầm cưa máy, phong thái này hoàn toàn giống như kẻ vừa giết mười người.
“Ôi... Á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á!!”
Golem và người sói phát ra tiếng hét thảm thiết nhất từ trước đến nay, vội vàng bỏ chạy.
“Đẩy lùi thành công!! Đây là chiến thắng của chính nghĩa!!”
Rồi Kanan tạo một tư thế rất ngầu.
Cố nén ý muốn nói rằng cô bé cũng chẳng hơn bọn họ là bao nhiêu, Inuzuka tắt công tắc cưa máy.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, cô lấy cái thứ này từ đâu ra thế?”
“Kho chứa đồ bảo trì đó! À, quả nhiên biết chỗ đó giúp ích rất nhiều, nhờ vậy tôi đã chụp được những tấm hình cực đẹp luôn.”
Kanan hài lòng vuốt ve chiếc máy ảnh.
“...Vậy sao, tốt rồi nhỉ. Hơn thế nữa, đã đến lúc dọn dẹp sau cuộc hỗn loạn này rồi.”
Anh cũng muốn rửa sạch máu giả đi.
Vừa hay ở đây có một cái hồ, mình rửa mặt ở đây luôn vậy — Ngay khi Inuzuka vừa nghĩ vậy, từ hướng mà con Golem vừa bỏ chạy bỗng vang lên tiếng kim loại chạm nhau.
Vừa hay ở đây có một cái hồ, rửa mặt ở đây thôi vậy –– đúng lúc Inuzuka nghĩ vậy, thì từ hướng mà con golem vừa chạy trốn vang lên tiếng kim loại.
“Cuối... cuối cùng cũng đuổi kịp... Ôi trời!?”
Linh hồn kỵ sĩ vừa đến nơi, khi nhìn thấy mặt Inuzuka cũng giật mình lùi lại mấy bước.
Nhưng vì vừa nãy anh ta đã thấy Inuzuka rồi, nên rất nhanh liền bình tĩnh lại.
“Gì... cái gì thế, là Inuzuka Romio à, cậu quả là có tài năng đấy chứ.”
“Cái tài năng đó tôi không cần đâu!! Mấy người đang làm cái quái gì vậy hả!!”
Inuzuka tức giận vì bị tổn thương, linh hồn kỵ sĩ dường như nhớ ra mục đích ban đầu của mình, liền tháo mũ trụ ra nhìn Kanan.
“Nói lạc đề rồi. Kanan, đưa máy ảnh cho tôi.”
Cái đầu lộ ra có mái tóc vàng ngắn và đôi mắt xanh lộ rõ ý chí kiên cường. Trên khuôn mặt còn chút non nớt của tuổi trung học cơ sở, anh ta nhìn chằm chằm Kanan với vẻ mặt nghiêm nghị.
「Đừng hòng nha! Nhân cơ hội này cho mấy người phải nhận chút hình phạt vì đã rượt đuổi học sinh Hắc Khuyển cũng không tệ chút nào đâu. Seruga, đồ ngốc này, ngốc ơi là ngốc! Dù sao cậu cũng là người có trách nhiệm, không ngăn cản họ sao được. Việc này gây rắc rối cũng là lẽ đương nhiên thôi mà.」
Kanan núp sau lưng Inuzuka, thè lưỡi trêu Seruga.
Có lẽ bị nói trúng tim đen, gương mặt cậu thiếu niên tên Seruga liên tục co giật.
「Ư… Quả thật là lỗi của tôi. Tôi biết rồi, buổi thử gan sẽ hủy bỏ, đổi lại cậu phải giao cuộn phim cho tôi.」
「Không được đâu~~ Cuộn phim gì chứ, nếu bên Giám đốc sinh bọn tôi thấy được rồi nổi đóa lên thì cũng hay ho. Đại diện Giám đốc sinh của Hắc Khuyển không nương tay chút nào đâu~~, chuẩn bị tinh thần đi là vừa.」
Kanan thấy rất thú vị, không ngừng cười đùa khiêu khích, còn Seruga thì mặt mày dần xanh lè.
Sau đó, đến lượt Inuzuka cũng tái mét mặt, mồ hôi lạnh túa ra.
Giám đốc sinh… đại diện?
「Cái… Kanan này, thôi bỏ qua vụ cuộn phim này đi. Nhìn kìa, cậu ấy cũng đang hối lỗi rồi mà, được không?」
Lỡ như vụ việc lần này mà bị Đại diện Giám đốc sinh biết được… Inuzuka tuyệt đối không muốn chuyện này xảy ra, liền đứng về phía Seruga.
Nhưng Kanan vẫn bĩu môi không vui, ngước nhìn Inuzuka.
「Ưm… Làm sao đây… Ngay cả Inuzuka tiền bối cũng… Khó khăn lắm tiền bối mới…」
「Cầu xin cậu đấy!! Được không? Thật sự cầu xin cậu đấy…」
Thấy Inuzuka van nài như muốn đổ máu, ngay cả Kanan cũng cảm nhận được một sức ép, biểu cảm căng thẳng gật đầu.
「Tớ… tớ biết rồi mà!! Biết rồi nên đừng có lại gần thế chứ!! Như vậy tớ sẽ không ngủ được đâu!!」
Kanan rời xa Inuzuka, miễn cưỡng lấy cuộn phim ra khỏi máy ảnh rồi ném cho Seruga.
Cậu ta đỡ lấy cuộn phim, với vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Inuzuka.
「…Tôi sẽ không cảm ơn cậu đâu.」
「Ồ, tùy cậu.」
Kanan đứng một bên phất tay như đuổi chó, cậu thiếu niên cũng ngoan ngoãn quay người bỏ đi.
「Aizz, khó khăn lắm mới kiếm được một tin giật gân mà.」
Kanan rũ vai, nhẹ nhàng vuốt ve cuộn phim trong máy ảnh.
「Tự dưng thấy có lỗi quá…」
Mặc dù Inuzuka là người bị lôi kéo vào một cách đơn phương, nhưng riêng phần cuối cùng anh hoàn toàn hành động vì tư lợi, nên quả thực anh có ý định xin lỗi về điều đó.
Sau đó, Kanan cũng điều chỉnh lại tâm trạng, thở phào một hơi rồi gật đầu.
「Thôi kệ, dù sao nếu không có Inuzuka tiền bối thì mấy tên đó cũng sẽ cướp cuộn phim đi thôi, hôm nay cứ ngoan ngoãn rút lui vậy.」
「Vậy à, vậy tôi cũng về đây.」
Nghĩ kỹ lại thì vẫn còn việc lặt vặt chưa làm.
Dù thân thể mệt mỏi rã rời chẳng muốn làm gì, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
「À, xin đợi đã!!」
Inuzuka bắt đầu quay về, nhưng không hiểu sao Kanan cũng đi theo sau anh.
「Sao thế, còn chuyện gì nữa à?」
「À không, dù sao cũng tiện đường nên cứ đi cùng nhau đi, lát nữa tôi cũng phải đi gặp Renki tiền bối.」
Nghe thấy cái tên bất ngờ này, Inuzuka kinh ngạc trợn tròn mắt.
「Cậu… quen Renki à?」
「Đương nhiên rồi, vụ việc lần này vốn dĩ là do Renki tiền bối ủy thác cho tôi mà. Thủ lĩnh cũng vất vả lắm chứ.」
Kanan nở một nụ cười đầy ẩn ý, ngước nhìn Inuzuka.
Hiểu rõ hàm ý đó và cảm thấy khó xử, Inuzuka làm ra vẻ không để tâm mà quay mặt đi.
「……Mặc kệ.」
Thấy vị thủ lĩnh cũ có chút dỗi hờn, Kanan bật cười vui vẻ.
「Không thể để Renki tiền bối gặp quá nhiều rắc rối đâu nhé. Ban đầu lúc bàn giao chức thủ lĩnh tôi muốn phỏng vấn Inuzuka tiền bối lắm, nhưng Renki tiền bối bảo nên để tiền bối yên tĩnh một mình nên tôi đã không làm thế.」
「Renki… Ra là vậy.」
Xem ra mình đã gây ra không ít phiền toái cho Renki ở những nơi cô ấy không biết, món nợ ân tình này một ngày nào đó mình nhất định phải trả.
Trong lúc hai người nói chuyện, khu căn hộ đã hiện rõ trước mắt.
Vừa bước vào cổng chính, họ đúng lúc thấy Renki đang chuẩn bị ra ngoài.
「A, Renki tiền bối, xin lỗi xin lỗi, để tiền bối đợi lâu rồi.」
「Kanan, em đến muộn làm chị lo đấy… Ơ, Inuzuka? Thật là một sự kết hợp bất ngờ.」
Renki thấy Inuzuka đứng cạnh Kanan thì kinh ngạc tròn xoe mắt.
「Xong việc rồi, vậy, tôi cũng sắp phải đi rồi.」
Thấy Inuzuka chuẩn bị rời đi, Kanan lịch sự cúi chào anh.
「Vâng, tiền bối, mọi mặt đều rất cảm ơn tiền bối!!」
「Ồ.」
Kanan khẽ vẫy tay về phía bóng lưng Inuzuka, còn Inuzuka thì đi về phía sảnh lớn.
Đi qua lối đi ngầm không người dùng của hệ thống thoát nước, rồi vén nắp cống lên là đến địa phận của Hắc Khuyển.
Đây cũng là bước đột nhập quen thuộc từ trước đến nay. Persia sau khi xác nhận xung quanh không có ai, liền chui ra khỏi cống.
「Ưm… Phải làm nhanh trước khi bị người khác nhìn thấy, nếu bị Maru thấy thì đúng là tai họa rồi.」
Trước khi vào căn hộ, Persia soi gương nhỏ kiểm tra lại bộ dạng của mình.
Trong gương phản chiếu một thiếu niên tóc đen mắt đen xinh đẹp, mặc đồng phục trung học. Với bộ dạng này, cô sẽ không lo bị nhận ra cô thật ra là Persia.
Tên thường gọi: Julio, là hóa trang quen thuộc của Persia mỗi khi lẻn vào căn hộ Hắc Khuyển.
「Tóc giả cũng đội vừa vặn, kính áp tròng màu cũng ổn.」
Kiểm tra xong, Persia bước vào căn hộ Hắc Khuyển ngay trước mặt.
Phớt lờ sảnh chính, Persia đi thẳng về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.
Mặc dù vậy, điểm đến của Persia không phải là tầng hai, mà là nhà kho ở góc cầu thang.
Inuzuka vì thất thố trong hội thao nên từ đó về sau đành phải sống trong nhà kho này.
「Inuzuka, có ở đây không?」
Persia gõ cửa vài cái.
Nhưng, không có tiếng trả lời, có vẻ như anh đã ra ngoài.
Dù muốn tìm quanh đây, nhưng như vậy nguy cơ bị người khác nhìn thấy và lộ thân phận thật cũng sẽ tăng lên. Việc tùy tiện chạy lung tung ở đây mà không chuẩn bị cũng đáng để cân nhắc.
「Ôi, hiếm khi lại gặp được học sinh trung học của bên khác ở đây nhỉ, ngoài tôi ra.」
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến một giọng nói bất ngờ.
Persia theo bản năng quay đầu lại, một cô gái mặc đồng phục trung học, buộc tóc đuôi ngựa hiện ra trong tầm mắt cô.
Cô ấy đeo băng tay của『Ban Tin Tức』, đang chăm chú nhìn Persia với vẻ khá hứng thú.
「Cậu đang tìm gì à? Nếu được, để tôi giúp một tay nhé.」
Dù cô gái này thể hiện thiện ý, nhưng Persia vội vàng lắc đầu.
「À không… không cần làm phiền đâu… Đợi ở đây thì Inuzuka sẽ về thôi.」
「À à, nếu tìm Inuzuka tiền bối thì anh ấy đang ở sảnh chính đấy. Tôi vừa mới nói chuyện với anh ấy xong nên chắc chắn không sai đâu.」
Cô gái lại đưa ra một thông tin bất ngờ.
「Vậy à, cảm ơn cậu.」
Cảm kích vì sự may mắn bất ngờ này, Persia khẽ cúi người chào cô gái rồi bước ra khỏi phòng.
「Không có gì đâu không có gì, vậy thì— xin hãy cẩn thận.」
Từ phía sau truyền đến tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của cô gái.
「………….?」
Persia cảm thấy có một dự cảm không hay nên quay đầu lại, nhưng cô gái đã không còn ở đó nữa.
「Chuyện gì thế nhỉ, cô bé đó…」
Persia vừa nghi hoặc vừa đi về phía sảnh chính theo thông tin của cô gái.
Sau khi rẽ ở góc hành lang, cô bước vào khu vực có nhiều người hơn.
Và rồi, Persia dễ dàng phát hiện Inuzuka đang ôm một cái thang ở phía trước sảnh lớn.
Có vẻ như anh ấy đang làm công việc lặt vặt gì đó.
「Hả? Đây không phải Persia… Julio sao, có chuyện gì thế?」
Inuzuka cũng chú ý đến Persia ở đối diện, liền chạy nhanh lại.
Dù cao lớn như vậy mà cử chỉ lại như một chú chó nhỏ, không hiểu sao trái tim Persia lại ấm áp một cách kỳ lạ.
「Cái này, sổ học bạ, cậu vừa đánh rơi nên tôi mang đến cho cậu.」
Persia lấy cuốn sổ học bạ vừa nhặt được từ túi ra đưa cho Inuzuka. Inuzuka vừa lúc đó mới nhận ra mình đánh rơi đồ, trợn tròn mắt đón lấy.
「Ối trời, rơi lúc nào không biết nữa, ngại quá, thực ra mai đưa cũng được mà.」
「Không sao đâu, tôi chỉ muốn giao cho cậu ngay hôm nay thôi. So với chuyện đó, vừa nãy tôi thấy một cô bé trung học, hình như cũng biết chuyện của cậu thì phải.」
Vừa nhắc đến cô gái kỳ lạ lúc nãy, Inuzuka không hiểu sao mặt mày rõ ràng khổ sở.
「Cậu gặp cô ta rồi à… Cô ta hình như quen Renki thì phải, vừa nãy xảy ra nhiều chuyện lắm.」
「Vậy à.」
Trong lúc hai người đứng nói chuyện trên hành lang, một nhóm nữ sinh còn bốc hơi nóng từ nhà tắm lớn đi ra.
Ở đây thật sự quá nổi bật, việc đã xong rồi thì vẫn nên về nhanh thì hơn.
「Vậy tôi cũng sắp phải về rồi.」
「Ơ? Đã về rồi sao?」
Dù vừa mới gặp nhau, Inuzuka lại có vẻ tiếc nuối.
Vẫn như mọi khi, anh ấy là một người đàn ông có chút tâm hồn thiếu nữ, cũng không đến mức quá đáng nhưng vẫn không thể không để tâm.
「Ừm, ở đây lâu quá không tốt. Vậy thì, hẹn gặp lại ngày mai.」
Giấu đi cảm xúc tương tự Inuzuka đang nảy sinh trong lòng, Persia lặng lẽ rời đi khỏi bên cạnh Inuzuka.
「À à, hẹn gặp lại ngày mai.」
Cảm nhận được ánh mắt Inuzuka đang dõi theo từ phía sau, Persia rời khỏi căn hộ Hắc Khuyển.
Lại một lần nữa chui xuống hệ thống thoát nước ngầm, điều đầu tiên cảm nhận được là không khí lạnh dưới lòng đất.
Cổ thì lạnh mà đầu thì nóng, tóc giả vẫn có nhiều bất tiện.
Đi qua đường hầm ngầm, Persia vén nắp cống lối ra rồi thở phào nhẹ nhõm, vậy là đã thoát khỏi căn hộ Hắc Khuyển.
—Đúng lúc đó.
Đột nhiên, Persia nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vọng đến từ phía sau.
「…?」
Persia hơi nghiêng đầu, dựng tai lắng nghe.
Và rồi, cô nghe thấy tiếng lạch cạch rõ ràng hơn lúc nãy.
「Tiếng kim loại? Sao lại ở nơi này…?」
Trong lúc kinh ngạc, Persia nhẹ nhàng bước đến gần vị trí phát ra âm thanh kỳ lạ.
Nhưng khi bước vào khu rừng tạp rộng lớn gần cửa sau, tiếng lạch cạch đột nhiên dừng lại.
「…Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?」
Dù vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng cứ đứng mãi ở đây cũng không phải là cách, thế là Persia quay người chuẩn bị trở về căn hộ—
——Đằng sau cô, một kỵ sĩ toàn thân dính máu đang đứng đó. Persia vừa quay người lại thì đúng lúc chạm mặt anh ta.
“Á….Á á á á á á!!"
Perusia hoàn toàn quên mất mình đang cải trang thành nam sinh, liền hét lên đầy sợ hãi.
Là một “người hoàn hảo toàn diện”, điểm yếu hiếm hoi của cô chính là nỗi sợ ma quỷ.
Cô lập tức muốn chạy trốn, nhưng chân lại bị sa vào lớp đất mềm mà ngã nhào.
“Cái… cái đó…”
Đúng lúc đó, tên kỵ sĩ đẫm máu cất tiếng như thể đang bối rối, nhưng với Perusia đang hoảng loạn, cô chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi.
“Đ-Không... Đừng lại gần!!”
Cô sợ đến mức chân tay mềm nhũn, không thể đứng dậy nổi, liền nhặt tất cả những thứ trong tầm tay mà ném vào kỵ sĩ.
Nào là cành cây, đá nhỏ, ví tiền, sổ tay học sinh…
Nhưng tất cả đều bị giáp trụ của hắn bật lại.
Bị dồn đến đường cùng, cô tung đòn cuối cùng—gỡ bộ tóc giả trên đầu ném đi.
“Cái này… ăn đi nè!!”
Tất nhiên, thứ nhẹ như vậy không thể nào gây thương tích cho tên kỵ sĩ đầy máu kia.
A a—xong rồi.
Khi sức lực tan biến, cả đời của Perusia như tua lại trong đầu cô.
Nếu đã thế… lẽ ra mình nên nghiêm túc đối diện với tình cảm của mình…
“C-Cái đó!!”
Khi cô đang chìm trong hồi tưởng cuộc đời, tên kỵ sĩ máu me lại lên tiếng một cách kiên quyết.
Hắn tháo mũ giáp ra, để lộ khuôn mặt thật.
Mái tóc vàng ngắn, đôi mắt xanh dương, gương mặt còn hơi trẻ con, toát lên vẻ bối rối và lo lắng.
“Xin lỗi, tôi không phải là yêu quái đâu.”
“Hả…?”
Thấy vẻ mặt thật và lời nói bất ngờ ấy, Perusia há hốc kinh ngạc.
“Không, tôi thật sự không phải yêu quái mà. Nhìn này, tôi có chân nè.”
Cậu thiếu niên gõ gõ lên phần giáp ở chân.
Tuy nhiên, Perusia lúc đó vẫn còn đang rối bời, chẳng hiểu gì cả.
“Chân giả…?”
“Không phải mà! Ma làm gì phải mang chân giả chứ!”
“Để… để trông đẹp hơn?”
“Đang chạy trend hả!? Ma nào lại quan tâm đến ngoại hình như thế!!”
Cậu thiếu niên chỉnh lại tư thế, khẽ ho một tiếng rồi quay lại chủ đề chính.
“Cái đó… trang phục này là để luyện tập cho buổi thử lòng can đảm ấy… Mà, giờ thì sự kiện đó bị hủy rồi.”
Dưới lời giải thích đầy ngượng ngùng của cậu, Perusia cuối cùng cũng hiểu ra tình hình.
“Thì ra là vậy… làm mình sợ muốn chết…”
Cô thở phào nhẹ nhõm, tay đặt lên ngực.
Thế nhưng, thiếu niên vẫn trông rất băn khoăn, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại một cách kỳ lạ.
“Có chuyện gì sao?”
Thấy bộ dạng đáng ngờ của cậu, Perusia không kìm được mà hỏi.
Cậu thiếu niên nhìn thẳng vào cô, như thể đã quyết định điều gì đó.
“…Cho hỏi, chị là tiền bối Juliet Perusia… đúng không ạ?”
“Ừm ừm đúng rồi, nhưng mà—”
Ngay khi trả lời, Perusia bỗng nhận ra.
—Mình vẫn đang cải trang thành Julio!!
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến cô không nghĩ ra được lời giải thích nào tự nhiên cả.
Phải làm sao đây… nếu bị lộ, mình sẽ mất chỗ đứng ở ngôi trường này mất…
Khi trong đầu Perusia đang xoay chuyển với hàng loạt suy nghĩ, thiếu niên lại lên tiếng.
“Chị có cần… một cơ hội để giải thích không?”
Đối mặt với vẻ nghiêm túc của thiếu niên, Perusia chỉ có thể gật đầu, choáng váng trong lòng.
Sau khi Perusia quay về, Inuzuka cũng vui vẻ trở lại phòng mình.
Dù buổi hẹn hò đã khiến cậu thấy mãn nguyện, nhưng lại còn được gặp Julio – chính là Perusia cải trang – thì đúng là may mắn bất ngờ.
Coi như bù lại mấy chuyện bị học sinh trung học cơ sở tên Kaname làm phiền.
Vừa huýt sáo, Inuzuka vừa cởi đồng phục.
“Cái đó… cái bài tường thuật về màn thoát y thì bỏ qua đi nhé~ Tôi không có ý định theo hướng đó đâu. Mà thật ra, có ai cần xem cảnh Inuzuka tiền bối cởi đồ chứ?”
…Không hiểu sao, cậu lại nghe thấy một giọng nói không thể có mặt ở đây, ngay trong phòng mình.
Giống như một con rô-bốt gỉ sét, Inuzuka quay đầu lại cứng ngắc—chỉ thấy Kaname đang ngồi trên giường, thản nhiên lau chùi máy ảnh.
“Chào buổi tối, Inuzuka tiền bối. Ba mươi phút không gặp, vẫn khỏe chứ?”
“…A, a. Cách đây mười giây thì vẫn ổn. Nhưng sao cậu lại ở đây? Hoặc đúng hơn là, cậu mở khóa kiểu gì vậy?”
Inuzuka chẳng còn sức mà la hét, chỉ thở dài.
Nhưng Kaname lại chẳng quan tâm, bắt tay Inuzuka như chẳng có gì.
“Ổ khóa phòng chứa đồ còn dễ mở hơn phòng bình thường ấy. Chỉ cần cọng dây thép là mở ra được rồi. À mà, tôi phải nói trước nhé, đây là đặc ân đặc biệt đấy. Tốt hơn hết là đừng kể cho ai biết.”
“Đặc ân? Ý là cậu đến đây để điều tra cho câu lạc bộ báo chí à?”
Inuzuka đã thấy ngán ngẩm, đang tính cách đuổi Kaname ra ngoài, thì cậu ta lại gật đầu xác nhận.
“Tôi vừa thấy một nam sinh trung học cơ sở ở đây. Mà gương mặt đó… thật là đẹp trai. Cậu ta có quen biết với Inuzuka tiền bối à?”
Nói vậy mới nhớ, Perusia từng nói đã chạm mặt Kaname.
Nên Inuzuka không mảy may dao động, trả lời ngay.
“Là Julio. Là họ hàng của tôi. Thỉnh thoảng cậu ấy từ trường cấp hai sang chơi thôi.”
“Đó là nói dối, phải không?”
Kaname lập tức bác bỏ lời Inuzuka.
Cậu nhìn Kaname đầy kinh ngạc, còn đối phương thì mỉm cười như đeo mặt nạ, che giấu cảm xúc.
“Nghe thì có vẻ ngu ngốc, nhưng đó là sự thật mà. Dù sao thì… với người ở trường cấp hai, cậu nghĩ lời nói dối đó có qua được không?”
“Ư…”
Cũng đúng, Inuzuka không thể phản bác.
Trong lúc cậu đang cố lấy lại bình tĩnh, Kaname tiếp tục nói không ngừng:
“Nếu có một người đẹp trai như thế, thì chỉ cần nhìn một lần là không thể quên được. Nhất là tôi thuộc ban báo chí, nếu có ai tiềm năng trở thành đề tài thì tôi đã điều tra từ trước rồi. Nhưng suốt hai năm nay, trong mạng lưới tin tức của tôi… chẳng có ai tên Julio cả.”
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, tim đập mạnh, cổ họng như bị bóp nghẹt.
Đầu óc trống rỗng, Inuzuka không thốt nên lời.
Kaname lại tiếp tục, chậm rãi hỏi:
“Tôi hỏi lại lần nữa, cậu thiếu niên đó—rốt cuộc là ai?”
“Cậu về rồi à, Pe—hả? Cậu nhóc này là…?”
Người đón Perusia trở về phòng là bạn cùng phòng, Char.
Cô chạy đến chào đón bằng nụ cười, nhưng vừa thấy thiếu niên phía sau Perusia thì liền nghiêng đầu thắc mắc.
“Rất hân hạnh được gặp, tiểu thư Char. Tôi là Seluga Kurekus, học sinh năm hai cấp hai. Xin thứ lỗi vì đã đến muộn như thế này.”
Seluga đã thay đồng phục và rửa sạch vết máu, lễ phép cúi đầu chào Char.
“À, không sao đâu. Nhưng mà…?”
Char không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nên nhìn Perusia như muốn cô giải thích.
Perusia thì tỏ vẻ u sầu, chỉ nói ngắn gọn:
“Xin lỗi, Char-chan… bị nhìn thấy rồi.”
Chỉ một câu, vẻ mặt Char lập tức thay đổi.
“Ra vậy… Cậu là Seluga nhỉ, có thể giải thích chứ?”
Giọng của Char đã trở nên nghiêm khắc như thường lệ.
Không nghe Perusia giải thích, nghĩa là cô cũng đang suy tính tình hình.
“Nếu nói thì thật ra tôi cũng không rõ lắm… Hôm nay tôi có xích mích với ban báo chí bên Hắc Khuyển nên về ký túc muộn. Rồi tôi đi đường tắt qua rừng cây mà thường ngày không đi…”
“Và rồi thấy Peru-chan bước ra từ đó đúng không.”
Seluga gật đầu trước câu hỏi của Char. Cô chỉ thở dài thật sâu.
“Ra vậy… đúng là tai nạn. Dù không có ác ý, tạm thời cứ cho là như vậy đi.”
Char ngồi lên giường, lặng lẽ không nói gì thêm.
Giờ là lúc Perusia phải tự mình giải quyết rồi.
“Seluga, nghe tôi nói.”
“Vâng.”
Perusia đối diện trực tiếp với cậu thiếu niên, nhìn thẳng vào mắt cậu. Seluga cũng nghiêm túc đáp lại.
“Tại sao tôi lại ở đó, và tại sao tôi lại cải trang như thế—tôi không thể nói. Nhưng tôi chỉ mong cậu tin một điều.”
Cô cố gắng gom hết tâm ý thành một câu duy nhất.
“Tôi, tuyệt đối sẽ không phản bội Bạch Miêu ký túc xá.”
“………………”
Seluga im lặng, gương mặt căng thẳng. Cậu có lẽ đang suy nghĩ về lời nói đó.
“Tôi… không thể tin được.”
Rồi cậu khẽ lên tiếng, từ chối lời cầu khẩn của cô.
Có thể cảm nhận được luồng sát khí toát ra từ Char đằng sau. Khi Perusia đang nghĩ cách xử lý, thiếu niên liền nói thêm:
“Nhưng, tôi muốn tin chị. Dù tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nếu đó là việc không thể nói với một người lần đầu gặp như tôi, thì tôi cũng không có quyền đòi hỏi. Hơn nữa, cả hoàng tộc cũng đã ngầm cho phép, thì tôi lại đi gây chuyện là điều vô cùng ngu ngốc.”
Nghe những lời đó, Perusia thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như việc gặp gỡ trong phòng mình và có Char ở đó là lựa chọn đúng đắn.
“Dù vậy, tôi vẫn không thể để chị hành động tùy ý. Nên tôi sẽ… giám sát chị tạm thời.”
“...Cái đó…”
Nếu từ chối lúc này thì chẳng khác nào phũ phàng trước thiện chí của cậu.
Đây có lẽ là sự nhượng bộ lớn nhất mà Seluga có thể đưa ra.
Với địa vị của cậu, nếu Perusia thực sự là phản đồ, thì việc cậu chấp nhận cô cũng sẽ bị xem là đồng lõa.
Vốn dĩ, lẽ ra cậu ta có thể không cần cho Persia cơ hội giải thích, vì trực tiếp giao cô nàng cho mọi người mới là lựa chọn an toàn nhất đối với cậu ta. Thế nhưng, lòng dũng cảm và sự suy tính kỹ lưỡng đã khiến cậu ta không làm vậy, và như thế, Persia buộc phải đưa ra phản hồi.
“Tôi hiểu rồi, nếu cậu bảo đảm những riêng tư tối thiểu nhất của tôi thì tôi sẽ chấp nhận sự giám sát của cậu.”
“Được thôi, xin tiền bối chiếu cố nhiều hơn!”
Đạt được thỏa thuận, chàng trai cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đúng với lứa tuổi của mình, một nụ cười nhẹ nhõm.
“—Cầu xin đấy!! Làm ơn giữ bí mật chuyện này giúp tôi!!”
Inuzuka đang quỳ gối hết sức lực trước mặt Kanan.
Nếu ai đó trông thấy cảnh này, chắc chắn sẽ nghĩ sao mà thô thiển, tự tiện điều tra lung tung vậy. Dù nói vậy, Inuzuka cũng không tự tin mình sẽ giải thích thế nào với Kanan sau đó, nên ngay từ đầu đã dùng đến chiêu cuối cùng.
“Ư… Thấy tiền bối Inuzuka nóng tính lần đầu tiên quỳ gối kiểu này… tự dưng thấy khó chịu ghê, còn nữa anh thậm chí còn không định giải thích gì cả. Ban đầu tôi cũng chẳng mấy bận tâm, nhưng có vẻ đây là một tin tức lớn hơn tôi tưởng nhiều đấy.”
Kết quả lại phản tác dụng.
Dù trong lòng Inuzuka đang tự căm ghét sự vô dụng của mình, nhưng cậu ta cũng chẳng còn bước nào để đi nữa.
Đúng lúc Inuzuka đang rối bời không biết phải làm sao, Kanan “bộp” một tiếng vỗ vai Inuzuka.
“Mà thôi. Dù sao thì, nể tình hôm nay anh đã giúp tôi, tôi sẽ đưa ra một đề nghị thỏa hiệp để bày tỏ lòng biết ơn nhé.”
Kanan nở nụ cười tươi rói, giọng điệu tràn ngập sự dịu dàng.
Nhưng chẳng hiểu sao, Inuzuka lại có cảm giác như đang đàm phán với một ác quỷ.
“Đề nghị thỏa hiệp… sao?”
Trước câu hỏi rụt rè của Inuzuka, Kanan lẳng lặng lấy ra một chiếc băng tay màu đỏ từ trong túi rồi đưa cho Inuzuka.
“Đúng vậy, thay vì từ bỏ tin tức cực lớn này, tôi phải tìm được một chủ đề đặc biệt khác, có như vậy thì tôi mới hoàn toàn quên chuyện này đi được.”
Trên chiếc băng tay in dòng chữ “Thành viên đặc biệt”.
Đây đích thị là một cái bẫy chết người! Ngay cả một Inuzuka chậm hiểu đến mấy thì lần này cũng đã nhận ra mình đang đứng trước cửa ngõ của địa ngục rắc rối.
“Ư…”
Nhưng, đã là đàn ông thì lúc này phải dũng cảm tiến bước để gỡ bỏ cái bẫy này!!
“Tôi… tôi biết rồi.”
“Được thôi, tiền bối xin chiếu cố nhiều hơn nhé.”
Inuzuka rũ rượi cúi đầu, nhận lấy chiếc băng tay từ tay cô gái.
Cứ thế, Inuzuka Romio và Juliet Persia đã lần lượt bắt đầu những hoạt động chung với các học sinh của trường trung học cơ sở tương ứng.
Cùng với vô số rắc rối—họ đang dần tiến về trung tâm của một chuyện tình.