Bản dịch mạng từ Baidu Tieba
Ảnh quét: Dong Quân
Dịch: kagome
Tiếng chuông báo tan học vang vọng khắp khuôn viên trường. Đa số học sinh đều háo hức, lớn tiếng bàn luận cùng bạn bè về những dự định cho buổi tối, nhưng hai nhóm người đang ở thế đối đầu căng thẳng thì lại khác.
Họ mặc những bộ đồng phục trắng và đen riêng biệt, đứng cách nhau một khoảng, không khí bao trùm một sự căng thẳng chực bùng nổ.
“Hôm nay nhất định phải dạy cho các ngươi biết ai mới là kẻ bề trên!”
Trong nhóm mặc đồng phục đen, một cô gái tiến lên một bước. Cô buộc tóc đuôi ngựa lệch, có chiều cao trung bình của con gái Đông Hòa. Thế nhưng, khuôn mặt dễ thương như một chú chó con đáng yêu của cô hôm nay lại bừng bừng ý chí chiến đấu.
“Ồ, là Renki đó sao? Hắc Khuyển mà không có Inuzuka thì chẳng đáng sợ chút nào. Cứ đợi mà hối hận vì đã gây sự đi!”
Một cậu trai mặc đồng phục trắng, tay đẩy gọng kính, lên tiếng đáp lời. Khóe môi cậu nở một nụ cười khẩy, toát lên vẻ tự tin ngút trời, cứ như thể chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua cuộc.
“Bên ngươi không phải cũng chẳng có Persia sao? Tiếc thật, không được nhìn cảnh ngươi sủa sau lưng nàng ấy rồi.”
Giữa hai người bùng lên những tia lửa căng thẳng.
Cứ như thể đang tận hưởng sự căng thẳng giữa đôi bên, một cô gái bất ngờ xuất hiện phía sau lưng cậu trai.
“Scott, cố lên nhé! Ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi một thứ hay ho đó.”
Trên khuôn mặt cô gái nở một nụ cười ngọt ngào hoàn toàn không hợp với không khí hiện tại, mỉm cười cổ vũ Scott. Cô có mái tóc bạc ngắn như tơ lụa, cử chỉ vô cùng thanh nhã.
Dù nhận được lời động viên từ cô gái toát lên vẻ cao quý ngay từ cái nhìn đầu tiên, Scott vẫn giật mình run rẩy, hai má co giật.
“Cái… cái đó, Công chúa Char? Thứ hay ho là…?”
Scott co rúm lại như thể bị hổ hay sư tử dòm ngó. Chuyện đó cũng là đương nhiên, tên cô là Charlotte Westia, đích thị là một vị công chúa của một quốc gia.
Char lấy ra một chiếc lọ nhỏ vừa lòng bàn tay từ túi áo, đưa cho Scott xem.
“Là nước tăng lực đó. Hôm trước, ta mua nó một cách bốc đồng ở phố Dalia, tự dưng lại nhớ ra, phải cảm ơn ta nhé!”
“Cái… cái đó, xử lý hàng tồn kho sao… À không, không có gì, bất ngờ là nó bình thường ghê…”
Scott rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, còn Char thì bắt đầu đọc nhãn trên chai.
“Ừm… ‘Để ngươi có thể làm việc một trăm giờ không ngủ không nghỉ’, trên đó viết vậy đó.”
“Nghiêm khắc ngoài sức tưởng tượng luôn đó!!”
“Chẳng phải rất hợp với Scott sao?”
“Người chẳng lẽ muốn ta làm việc như vậy thật sao!?”
“Không sao đâu, mấy cái đó dựa vào ý chí và khí thế là có thể vượt qua được mà.”
“Thế thì đã chẳng liên quan gì đến nước tăng lực nữa rồi! Hoàn toàn là tự bản thân mà…”
“Yo!”
“Ư!?”
Bỏ ngoài tai lời phản đối của Scott, Char mạnh tay nhét chai nước vào miệng cậu.
“Thôi nào, mau uống đi, rồi đánh cho đám Hắc Khuyển kia một trận!”
“Ư… ư…”
Nếu mà phun ra thì sẽ bắn vào mặt Char mất, để tránh tình huống đó, Scott run rẩy nuốt ừng ực thứ đồ uống bí ẩn kia.
Khi chai nước đã cạn sạch, Scott quỳ sụp xuống đất.
“Khó… khó uống quá…”
“Vậy thì, Scott, bây giờ ngươi chắc chắn có thể đá bay toàn bộ đám Hắc Khuyển kia, đi đi!”
“Vâng… vâng ạ.”
Dù tổn thương tinh thần của Scott vẫn chưa thể nguôi ngoai, nhưng cậu vẫn đáng khen ngợi khi tuân theo mệnh lệnh của Char.
Mặc dù nhóm áo trắng có chút xao động vì cảnh tượng đáng thương của Scott, nhưng Renki, người đã mất kiên nhẫn, chẳng thèm để ý đến tình hình bên họ, khí thế càng lúc càng dâng cao.
“Chuyện này là sao đây… Thôi, xông lên!!”
“Ủa, sao tự dưng bụng lại đau thế này… Khoan đã… Tạm dừng!!”
Nhưng nhóm áo trắng và nhóm áo đen đã bắt đầu một trận hỗn chiến lớn, nói gì cũng chẳng còn tác dụng nữa rồi.
— Học viện Dalia.
Ngôi trường danh tiếng với khuôn viên rộng lớn và đông đảo học sinh này tập trung học sinh của hai quốc gia, cũng được chia thành hai khu ký túc xá.
Ký túc xá Hắc Khuyển dành riêng cho Đông Hòa Quốc.
Ký túc xá Bạch Miêu dành riêng cho Công quốc West.
Hai quốc gia này tuy liền kề nhưng lại là đối địch, học sinh của hai khu ký túc xá ở đây cũng vậy. Cãi vã là chuyện thường ngày, còn việc cạnh tranh lẫn nhau thì cũng bình thường như hơi thở vậy.
Hôm nay cũng vậy, khuôn viên trường sau giờ học vẫn tràn ngập những tiếng la hét và cảnh ẩu đả.