Nếu gọi cái cảnh tượng bày ra trước mắt này là thành phẩm nấu ăn, thì hẳn đây phải là một cảnh tượng hết sức kỳ dị.
Cà rốt bị dao chém đôi, xác ớt chuông cháy đen thui, thịt xông khói bị vò nát biến dạng, rồi hành tây thì vỡ vụn văng tứ tung như vừa phát nổ. Hoàn toàn là một địa ngục của thực phẩm, một sự báng bổ đối với người nông dân.
Và ở chính giữa trung tâm của bãi chiến trường ấy là – Persia đang đeo tạp dề.
“Ui chao… Chuyện gì thế này…?”
Sau buổi tự học cuối tuần, Seruga bước vào bếp, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà không khỏi thốt lên kinh ngạc. Nhìn đống "xác chết" la liệt trông chẳng khác gì một bệnh viện dã chiến sau trận oanh tạc, ngay cả Seruga cũng phải rùng mình sợ hãi.
“À, Seruga, chào buổi sáng.”
Chào một tiếng rồi Persia chẳng bận tâm đến Seruga nữa, lại tiếp tục “tàn sát” đống rau củ trên thớt… À không, là tiếp tục công việc nấu ăn của mình. Ngay ngày thứ hai quyết định giám sát Persia, Seruga đã phát hiện ra một khuyết điểm bất ngờ ở con người siêu phàm mà mình vẫn tưởng tượng, khiến cậu không khỏi chấn động.
Đùng đùng!! Nhìn Persia thái rau và nghe những âm thanh bí ẩn phát ra, Seruga thở dài thườn thượt.
“Tiền bối… thực sự không giỏi nấu ăn chút nào nhỉ.”
“Ưm… đúng vậy, nên tôi mới ở đây tập luyện đây này.”
Nhìn cậu trai nhỏ tuổi hơn mình ngây người ra đó, Persia có chút bị chạm tự ái, chỉ thấy nàng bĩu môi.
“Xin tiền bối đừng bận tâm, tôi sẽ không bao giờ chê cười khuyết điểm của người khác đâu. Hơn nữa, tập một mình chắc là vất vả lắm, để tôi giúp một tay nhé.”
Chỉ đứng nhìn thôi thì đúng là có chút tội lỗi với người nông dân, Seruga nghĩ vậy, rồi xắn tay áo đề nghị. Nghe thế, Persia ngạc nhiên mở to mắt.
“Cậu… biết nấu ăn sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi đâu phải quý tộc. Để tiết kiệm chi phí ăn uống, tôi toàn tự nấu thôi.”
Mặc dù nói vậy, nhưng đối mặt với tay nghề nấu nướng của Persia – thứ mà ngay cả mấy cô bếp cũng phải chạy dài, Seruga vẫn còn chút băn khoăn không biết nên bắt đầu sửa từ đâu.
“Ế… Giỏi thật đấy. Vừa học vừa tự nấu ăn chắc phải vất vả lắm nhỉ.”
“Cũng không hẳn. Dù sao thì gia đình tôi cũng đã dốc hết sức để cho tôi đi học ở đây, nên tôi sẽ không nói những lời khiến họ buồn đâu. Vậy, bắt đầu thôi nhé. Tiền bối định nấu món gì?”
Rửa tay xong xuôi chuẩn bị sẵn sàng, Seruga đảo mắt nhìn quanh bếp. Nhìn vào bếp thôi cũng cảm thấy những thực phẩm đang phát ra tiếng kêu bi thương thầm lặng. Thật khó mà đoán được Persia định nấu món gì ở đây.
“Thịt xông khói xào rau củ đơn giản…”
Quả nhiên là biết mình không thể hoàn thành sao, câu trả lời của Persia hoàn toàn không có chút tự tin nào. Thực tế, đối với nàng lúc này, món đó thực sự quá khó.
“Món xào thì khó quá nhỉ? Hay mình chuyển sang món hầm thì sao? Kiểu như cho rau củ, thịt xông khói, cà chua vào hầm chung ấy.”
Nghe đề nghị này, Persia lộ vẻ mặt ưu tư.
“Món hầm gì đó… tôi cứ có cảm giác nó khó lắm.”
“Hoàn toàn ngược lại đó. Đối với người mới bắt đầu, món hầm lại là dễ nhất. Vì mình không cần phải căn chỉnh thời gian quá tỉ mỉ đúng không?”
Món xào và món chiên đều là cuộc chiến của thời gian. Nếu quá tay một chút là sẽ thành một đống cháy đen ngay, mà việc căn thời điểm cho gia vị cũng rất khó nắm bắt. Nhưng món hầm thì cơ bản không phải lo bị cháy, lại có thể từ từ cho gia vị vào nếm thử, nên người mới học nên bắt đầu từ món hầm là tốt nhất.
Nghe giải thích xong, Persia cũng hiểu ra, nàng đưa tay sờ cằm rồi gật đầu.
“Ra là vậy… Vậy thì làm thế đi.”
“Được rồi, vậy thì đầu tiên, hãy đổ cái đống rau củ ‘xác chết’ này… À không, là rau củ đã thái rồi này vào nồi để luộc nhé.”
Persia gom đống rau củ nàng đã thái, cho tất cả vào nồi nước để luộc. Dù nhìn qua là thấy thái rất lộn xộn, nhưng chỉ cần dùng lửa hầm thật lâu là được.
“Vậy, tiếp theo là cho thịt xông khói vào. Lúc này cần xử lý thịt xông khói trước, tiền bối có biết phải làm gì không?”
“Cầu nguyện với thần linh…?”
Seruga vừa nói vừa kinh ngạc bỏ thịt xông khói vào chảo xào.
“Sau khi xào thịt xông khói cho thơm, mình sẽ cho vào nồi canh, rồi hầm cho đến khi rau củ và thịt xông khói tiết ra nước ngọt, sau đó mới cho cà chua vào nêm nếm.”
“…Cậu thành thạo thật đấy.”
Đối mặt với Persia đang đầy ngưỡng mộ, Seruga bất giác hồi tưởng lại kỷ niệm cũ mà nở một nụ cười khổ.
“Vì trước khi đến đây tôi đã rèn luyện rất nhiều rồi, để cạnh tranh với Kanan… cái cô bé bên bộ phận tin tức của Hắc Khuyển ấy mà.”
“À à, cô bé đó à.”
Bất ngờ thay, Persia dường như cũng biết Kanan.
“À à, vừa nãy tôi cũng nói rồi đó, vì tôi không phải quý tộc nên lúc mới vào trường này cũng chẳng quen ai. Giờ nghỉ trưa tôi thường một mình lặng lẽ ăn bento, rồi cái tên Kanan đó xuất hiện.”
Sẽ không bao giờ quên, đó là lúc cậu tám tuổi. Dưới tháp chuông, khi Seruga đang ăn trưa một mình, một cô bé của Hắc Khuyển xuất hiện. Cô bé đưa cho Seruga nắm cơm mình làm, đồng thời tự ý giật lấy chiếc sandwich Seruga tự chuẩn bị, rồi ăn ngay tại chỗ.
“…Tiền bối có biết, sau khi ăn hết sạch sandwich của tôi, cái tên đó còn nói gì không? ‘Nắm cơm của tôi ngon hơn, nên tôi thắng rồi!!’ Đùa cái gì vậy chứ.”
Rồi cậu bắt đầu học nấu ăn sao?
“Đương nhiên rồi! Không hiểu sao lúc đó tôi tức điên lên được, thế là từ ngày đó trở đi, ngày nào tôi cũng đến dưới tháp chuông để ‘đấu’ với nó. Dù giờ nghĩ lại thấy mình như thằng ngốc, nhưng lúc đó tôi chỉ đơn giản là không muốn thua nó thôi.”
Nhìn Seruga mỉm cười khổ sở nhớ lại những ngày tháng ‘chiến đấu’ thời thơ ấu, Persia cũng khẽ cười.
“Tôi có cảm giác mình hiểu được cảm giác đó đó. Kiểu như đối thủ mà mình tuyệt đối không muốn thua ấy. Tôi cũng vậy đó.”
“Ồ… Nghe hấp dẫn nhỉ.”
“Hừ hừ, bí mật nhé. Hơn nữa, lượng này nhiều thật đấy Seruga. Ăn thử thấy ổn không?”
Persia dứt khoát chuyển chủ đề. Mà thôi, chuyện như vậy cũng đâu thể ép hỏi được.
“Cũng tạm được. Hay mình mang cho người khác ăn thử xem sao?”
“Mang cho người khác à… ưm… nhưng mà, những người tôi quen bây giờ hình như chỉ có mình tôi đang ở đây thôi mà…”
Persia lộ vẻ mặt khó xử thì thầm mấy câu nghe không rõ, nhưng cuối cùng vẫn như hạ quyết tâm mà gật đầu.
“Vậy thì mang cho Char-chan nếm thử đi. Em ấy nói hôm nay sẽ ra ngoài.”
“Cũng được đấy. Em ấy nhất định sẽ rất vui.”
Khi hai người đang dõi theo những miếng cà chua băm nhỏ dần tan chảy trong nồi súp, Persia đột nhiên nói ra một câu hết sức bất ngờ.
“Này, Seruga, cậu… có muốn làm bạn với cô bé tên Kanan đó không…?”
“Sao tự nhiên lại hỏi thế?”
Seruga nghiêng đầu hỏi lại, Persia thì lắc đầu, nở nụ cười ý nói không cần trả lời cũng được.
“Xin lỗi, chỉ là dù thế nào cũng muốn nghe thử thôi. Quên câu nói đó đi nhé.”
Rồi nàng như thể không còn bận tâm đến Seruga nữa mà chăm chú nhìn vào nồi.
“——Không có đâu. Tôi là người West, cô ấy là người Touwa, chỉ thế thôi là không thể rồi.”
Seruga im lặng một lát rồi trả lời. Persia gật đầu “À, vậy sao” trông có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng chắc đó chỉ là ảo giác thôi.
***
“…Nóng quá.”
Sau gáy cứ như muốn cháy lên, khi cái nắng đầu hè mỗi lúc một gay gắt không ngừng hút cạn sức lực, Inuzuka dùng tay áo lau mồ hôi.
Phía trước ký túc xá Bạch Miêu, cây cối mọc um tùm. Ở một góc khuất không thể nhìn thấy từ lối vào ký túc xá, Inuzuka đang lấm lét nhìn quanh.
“Hôm nay tận 32 độ đấy, nóng thật!”
Bên cạnh anh là Kanan đang phe phẩy quạt cho mình. Cô bé còn ôm một chai nhựa đông lạnh để hạ nhiệt cho bản thân, trông khá thoải mái và nhàn nhã. Ở eo cô bé còn đeo một chiếc túi nhỏ, hình như bên trong đựng rất nhiều dụng cụ tiện lợi.
“…Cậu quen việc này thật đấy.”
Ngày hôm sau khi bị đe dọa, Inuzuka để nhanh chóng tìm được tin tức chấn động, đã cùng Kanan mai phục trước ký túc xá Bạch Miêu. Một ngày nghỉ quý giá đáng lẽ ra anh muốn hẹn hò với Persia, nhưng giờ chỉ cảm thấy sự mệt mỏi đang dồn tụ nơi sống lưng.
“Mai phục là kỹ năng cơ bản của phóng viên mà, Inuzuka-senpai đừng có ngất đi nhé. Nếu ngất thì em sẽ viết thành bài báo đấy.”
“Không phải chứ, trong trường hợp đó thì phải chăm sóc tôi trước chứ!”
“‘Một gã đàn ông ánh mắt hung tợn đang yên nghỉ tại đây.’”
“Không phải lúc nghĩ xem nên khắc gì lên bia mộ đâu!! Hơn nữa cái này cũng quá sơ sài rồi!!”
Inuzuka bất giác thốt lên, Kanan thì giơ ngón trỏ lên ra hiệu anh giữ im lặng.
Không được, sẽ bị lộ đấy. Đối với Inuzuka như vậy, Kanan trao cho anh một ánh mắt trách cứ.
“Thật là, chú ý một chút đi chứ. Đây là doanh trại địch đó, một giây chần chừ thôi cũng có thể mất mạng đấy.”
“Xin… xin lỗi.”
“À, mèo kìa. Này~~ lại đây nào, để tôi nắn nắn cái cục thịt mềm mềm của bạn nào~~”
“Mức độ lời nói và hành động không nhất quán của cậu cao quá rồi đó!!”
Bỏ lại Inuzuka hiếm hoi thành thật xin lỗi, Kanan không chút căng thẳng nào mà chơi đùa với một con mèo tam thể gần đó. Thật là, con bé này có nghiêm túc không vậy…
“Mà nói đi cũng phải nói lại, mai phục thế này liệu có hiệu quả không? Rốt cuộc cậu định nhắm vào ai thế?”
“Tốt nhất đương nhiên là Giám đốc Sinh rồi, nếu không thì là những học sinh nổi bật như Juliet Persia. Sau đó là—”
Vừa nói, Kanan đột nhiên chuyển ánh mắt về phía lối vào ký túc xá. Chậm hơn một chút, Inuzuka cũng dõi theo ánh nhìn của cô bé về phía lối vào, đập vào mắt anh là một nữ sinh Bạch Miêu mà anh đã quá quen thuộc. Đó chính là Char, lúc này cô trông khá nhàn rỗi, đang thong dong đi dạo.
“——Những công chúa như vậy đó.”
Bên cạnh, giọng Kanan trở nên phấn khích. Inuzuka thì theo phản xạ mà méo mặt.
“Không, cái con bé đó thì thôi đi. Tốt nhất là đừng để cô ta để ý đến.”
Bản năng cảm nhận nguy hiểm trong não Inuzuka đang không ngừng phát ra cảnh báo. Nhưng Kanan lại càng thêm hưng phấn, siết chặt hai nắm đấm.
“Phóng viên sẽ không dừng bước vì nguy hiểm đâu. Đi thôi!!”
Kiên quyết tuyên bố xong, Kanan bắt đầu bám theo Char.
“Thật là tệ hại mà…!!”
Inuzuka chỉ còn biết ôm đầu, ngán ngẩm bước theo sau Kanan.
“Hì hì hì, Công chúa Char mà lên báo thì chắc chắn sẽ thành tin tức giật gân cho xem! Báo của mình sẽ bán chạy như tôm tươi, ngân sách cũng vù vù tăng lên, phòng báo chí tha hồ mà phất lộc!”
Cô ta đã hoàn toàn chìm đắm trong tư lợi rồi.
Nhìn dáng vẻ hậu bối đang hăng hái tiến về phía trước nhưng hoàn toàn lạc hướng, Inuzuka chỉ còn biết thầm cầu mong đừng có chuyện gì xảy ra.
Hai người bọn họ giữ một khoảng cách nhất định, lén lút theo sau Char.
Cô nàng không ngừng đi sâu vào những nơi vắng vẻ, không biết từ lúc nào đã tới một khu rừng tạp khá xa khỏi tòa nhà trường.
“Công chúa một mình ở nơi vắng vẻ thế này… chẳng phải rất lạ sao?”
“Thật ra thì, hai đứa mình mới là những kẻ kỳ quái gấp mười lần cô ấy đấy…”
Inuzuka thở dài thườn thượt, bước chân theo sau Char khi cô vừa khuất vào bóng cây.
— Ngay lúc đó.
Miếng đất đầy lá khô mà Inuzuka dẫm lên có một cảm giác cứng cáp khác lạ, phát ra tiếng “cót két” nhẹ.
Cùng lúc đó, một lượng lớn khói trắng đủ làm người ta không thấy rõ cành lá xung quanh phun ra từ một cái ống.
“Khụ! Chết tiệt! Bị chơi một vố rồi!”
“Á khụ! Á khụ! Là bom khói sao?!”
Inuzuka và Kanan bị khói sặc đến ho sù sụ.
Trong lúc cả hai đang vất vả tìm đường thoát khỏi làn khói, phía sau họ có ai đó đang áp sát.
“Khó khăn lắm mới theo dõi được đến đây nhỉ. Dám theo dõi tôi ư, đúng là lũ trẻ hư mà.”
Nghe thấy lời nói đó, Inuzuka cảm nhận được một thứ kim loại lạnh buốt khiến người ta rợn người chạm vào cổ tay trái của mình.
Đây là… còng tay ư!?
“Khốn kiếp!”
Inuzuka điên cuồng vung tay phải để xua tan làn khói, nhưng vô ích.
“Á! Gì, chuyện gì thế này!?”
Thay vào đó, Inuzuka cảm thấy tay trái mình bị thứ gì đó kéo mạnh, cùng lúc là tiếng thét thất thanh của Kanan.
“Sao… sao rồi!?”
Trong lúc hỗn loạn, một làn gió thổi qua khu rừng tạp, xua tan làn khói.
Lúc này, họ có thể nhìn rõ gương mặt kinh ngạc của Kanan, cùng chiếc còng tay đang đeo trên cổ tay phải cô nàng.
Dõi theo sợi dây còng tay từ từ xuống dưới, nó được nối thẳng vào cổ tay trái của chính Inuzuka.
Inuzuka và Kanan, bị còng tay vào nhau.
“A ha ha, khẩu vị không tệ đấy, Inuzuka. Ước gì Persia bé bỏng cũng được thấy cảnh này nhỉ.”
Char nhìn hai người với nụ cười đầy vẻ thích thú.
“…Cái thứ quái quỷ này là gì thế? Mà, lẽ nào cô bình thường cũng mang theo cái này khắp nơi à?”
“Hôm nay là trường hợp đặc biệt thôi. Vốn dĩ tôi định đi tìm Scott để giết thời gian, nhưng các cậu xuất hiện đúng lúc này thì đúng là giúp ích lớn đấy.”
“Tệ hại nhất luôn…!!”
Linh cảm xấu của Inuzuka đã hoàn toàn thành sự thật, anh thở dài một tiếng đầy tuyệt vọng. Bên cạnh anh, Kanan không hiểu sao lại vô cùng phấn khích giơ máy ảnh lên.
“Ố là la, làm ra cảnh tượng hoành tráng ghê nhỉ, Công chúa Char! Xin hãy nhìn về phía này nào~~ Kiểu như là ảnh bìa tạp chí ấy~~”
Kanan không ngừng “cạch cạch” ấn chụp như muốn đốt cháy đèn flash, đúng là đã biến thành tên nhóc mê chụp ảnh rồi.
“Sau này tôi sẽ kiểm tra lại ảnh, tùy trường hợp có thể phải chụp lại đấy.”
Char dường như cũng nghĩ rằng đã chụp ảnh thì đương nhiên phải giữ tư thế đẹp, liền thản nhiên tạo dáng trước máy ảnh.
“Được đó, đẹp lắm~~ Vậy thì cởi một chiếc áo đi nào, mùa hè cũng sắp đến rồi, thấy da thịt một chút thì đẹp hơn đó, da thịt ấy.”
Theo lời Kanan, Char cũng xột xoạt cởi dây buộc ở ngực.
Có thể thấy xương quai xanh trắng muốt của cô nàng từ trong chiếc áo sơ mi. Thấy cảnh này, ngay cả Inuzuka cũng hoảng hốt.
“Dừng lại ngay!! Mà tại sao Char cũng ngoan ngoãn cởi đồ vậy!!”
Inuzuka vội vàng kéo mạnh tay trái đang bị còng để ngăn Kanan, tiện thể trừng mắt nhìn Char, người đã cởi áo khoác và đang cởi nút thứ hai của chiếc sơ mi, để ngăn chặn cái buổi chụp ảnh kỳ lạ này.
“Hơi bị mắc bẫy một chút nhỉ. Cậu nhóc này đúng là có tài năng, làm học sinh Hắc Khuyển đúng là uổng phí.”
Char ho khan một tiếng, khoác lại áo khoác.
Tay phải cô nàng còn cầm một thứ giống chiếc chìa khóa. Inuzuka dán mắt vào nó.
“Này, cái chìa khóa kia…”
Nhìn Inuzuka biến sắc, Char tỏ vẻ thích thú, mỉm cười nhẹ nhàng lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay rồi nói: “Đúng như cậu nghĩ đấy, là chìa khóa của chiếc còng tay đấy. Vậy, nên làm gì với chiếc chìa khóa này đây?”
Vừa nói, Char vừa đặt chiếc chìa khóa vào giữa hai bộ ngực đầy đặn mà Inuzuka có thể nhìn thấy từ chiếc sơ mi đang bung cúc của cô nàng.
Giấu ở đó thì Inuzuka không thể nào động vào được, nói đúng hơn là ngay cả nhìn thẳng cũng khó.
Đúng là bức tường sắt thép mà, Inuzuka đã hết cách, hoàn toàn bó tay.
“Này Kanan, cậu có gì— ”
Inuzuka quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Kanan không hiểu sao lại lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Rồi cô nàng lấy ra chìa khóa phòng mình, cũng học theo Char, lặng lẽ đặt chìa khóa vào giữa hai bầu ngực trong chiếc sơ mi của cô.
— Loảng xoảng.
Một giây sau, kèm theo một tiếng động trống rỗng, chìa khóa trượt khỏi vạt áo sơ mi của Kanan.
Nó trượt xuống khỏi bộ quần áo một cách rõ ràng và mượt mà, cứ như thể đó là một cái cầu trượt không hề có ma sát vậy.
“…………………………………………………………”
“…………………………………………………………”
“…………………………………………………………”
Một bầu không khí khó tả (quê độ) bao trùm giữa ba người.
Kanan lặng lẽ nhặt chiếc chìa khóa lên, nhìn xa xăm và nhẹ giọng nói:
“……Tôi, vẫn còn chỗ để phát triển mà.”
“Ồ…”
Inuzuka chỉ có thể cố gắng phụ họa.
Trước mặt Inuzuka đang không biết phải làm sao, Kanan trấn tĩnh lại tinh thần, dùng ngón tay trái chỉ vào Char.
“Tóm lại!! Mau đưa cái chìa khóa đó cho tôi!! Phải ở chung với cái tên hung ác, học hành bết bát, phẩm hạnh không ra gì này hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì đến tôi cũng thấy ngượng lắm đấy!!”
“Này, hình như cậu vừa lồng vào rất nhiều lời nói xấu tôi đấy, không sợ thiêu thân lao vào lửa à!!”
Mặc dù Inuzuka là người bị lôi kéo vào, nhưng bị nói thế thì cũng có đến tám phần là sự thật.
Char cũng bị khí thế hăng hái của Kanan làm cho yếu đi, lộ ra vẻ mặt bối rối hiếm thấy ở cô nàng.
“Đúng là một đứa trẻ khiến người ta không thể nào hăng hái nổi. Phòng báo chí ư, ra vậy, cậu chính là đứa đã gây gổ với tên nhóc Seruga đấy chứ.”
“Ồ, cô biết cái khúc gỗ lớn đó à?”
Vừa dứt lời, lông mày Kanan đã nhíu lại. Cô nhớ Seruga đúng là cái cậu con trai mà cô gặp tối qua.
“Cũng có quen biết chút chút. Nghĩ kỹ lại thì, cũng vì có liên quan đến cậu mà Persia bé bỏng của tôi cũng bị liên lụy gián tiếp đấy. Ừm, nghĩ thế thì tôi cũng hơi muốn dùng ánh mắt nghiêm khắc để trừng cậu đấy.”
Lời thì thầm của Char Inuzuka không bỏ sót một chữ, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
“Persia á? Này, chuyện đó là sao?”
“Ưm, đúng như ta liệu! Tiến lên, Chiến binh Đệm Thịt!!”
Theo hiệu lệnh của Kanan, con mèo hoang ban nãy không biết từ đâu xuất hiện, kêu “meo” một tiếng rồi vồ tới Char.
“Cô ta thuần hóa con mèo đó từ bao giờ vậy…”
Trước mặt Inuzuka đang ngây người, Char và con mèo hoang quấn lấy nhau.
“Đợi… a ha ha, ngứa quá ngứa quá.”
Char nói vậy, nhưng thực ra con mèo không hề tấn công Char mà chỉ chơi đùa với cô nàng một cách bình thường.
Inuzuka mơ hồ cảm thấy, cảnh tượng mỹ nữ và động vật chơi đùa với nhau này đẹp như một bức tranh vậy.
Thậm chí, Kanan đáng lẽ phải nhận ra cảnh này và chụp lại chứ, nhưng Kanan hoàn toàn không có tâm trạng chụp ảnh, cô nàng đang nghiến răng ken két với vẻ mặt hối hận.
“Ư… Bị cái bộ ngực đó chinh phục rồi sao, con mèo hai lòng!!”
Inuzuka thì lại nghĩ, đặt niềm tin vào khả năng thực hiện nhiệm vụ của mèo ngay từ đầu đã là một sai lầm rồi…
“Cố lên, mèo!! So với đống mỡ kia thì đệm thịt của mi hơn hẳn!! Hãy chịu đựng cám dỗ mà lấy chìa khóa!!”
Con mèo hoàn toàn không đáp lại lời cổ vũ của Kanan, nhưng nó dường như nhận thấy có thứ gì đó lấp lánh giữa khe ngực của Char, liền vùi mặt vào đó và khéo léo lấy chiếc chìa khóa ra.
“A, này!!”
Char định lấy lại chìa khóa từ con mèo, nhưng cô đã chậm một bước, con mèo nhảy khỏi tay cô rồi chạy mất.
“Giỏi lắm, mèo!! Vậy thì, mang chìa khóa về đây!!”
Kanan vươn tay định đón con mèo, nhưng con mèo nhìn cô một lúc rồi đột nhiên chạy ra ngoài.
“Đợi… mèo!? Chết tiệt rồi, tiền bối!! Con mèo đó đã trở thành thế lực thứ ba rồi!! Chuyện này hoàn toàn ngoài dự kiến!!”
“Cái sự tin tưởng của cậu vào mèo mới là ngoài dự kiến đấy…”
Không hiểu sao Inuzuka toàn thân như bị rút cạn sức lực, Kanan đang bị còng cùng anh kéo mạnh anh chạy về phía trước.
“Tuy không giống với dự tính cho lắm, nhưng thế này cũng khá thú vị đấy chứ.”
Giọng nói của Char như một ác quỷ vang lên từ phía sau.
“Không thấy Char-chan đâu cả.”
Sau khi đi một vòng quanh ký túc xá học sinh, Persia thở dài thườn thượt một cách khó xử.
Seruga đang đi bên cạnh cô cũng vừa tuần tra xung quanh vừa lộ ra biểu cảm tương tự Persia.
“Không tìm thấy thì bỏ cuộc thì hơn, có lẽ cô ấy đang bận việc quan trọng gì đó rồi.”
Nghe lời khuyên của Seruga, Persia cũng gật đầu với chút tiếc nuối.
“Cũng đúng, Char-chan cũng có chuyện của Char-chan mà, dù sao tối nay cũng gặp được cô ấy. Tớ sau đó sẽ đến phòng tập thể dục luyện tập, Seruga định làm gì?”
“Đi theo cậu đi, tuy tớ không mạnh lắm.”
Thôi thì nếu không làm phiền cô ấy thì cứ giúp vậy, Seruga nghĩ thế rồi bước đi trên con đường dẫn đến phòng tập thể dục, đột nhiên một con mèo vụt qua chân anh.
“Úi chà!!”
Suýt chút nữa thì dẫm phải rồi, Seruga vội vàng tránh đi.
Rồi anh nghe thấy tiếng bước chân lớn từ hướng con mèo chạy đến.
Ngẩng đầu lên nhìn, người đang chạy tới chính là Inuzuka— và, Kanan.
Không hiểu sao hai người bị còng tay vào nhau, mặt biến sắc chạy vội đến.
“Chuyện… chuyện quái gì thế này!?”
“Inuzuka!?”
Inuzuka và Kanan cũng đã kịp nhận ra Seruga và Persia – hai người đang bị khí thế của họ áp đảo đến mức không kịp phản ứng.
“Ưm… Seruga!! Mau nhúc nhích, không! Hơn cả cái đó, mau bắt lấy con mèo kia!!”
“Persia!! Lấy chìa khóa từ miệng tên đó——!!”
Nhìn kỹ hơn, con mèo đang bỏ chạy quả nhiên đang ngậm một vật kim loại sáng lấp lánh như chiếc chìa khóa. Có vẻ đó chính là chìa khóa của chiếc còng tay đang trói hai người họ lại.
Nhưng con mèo đã luồn qua chân Seruga, lao thẳng vào nhà thể chất.
Vượt qua Seruga và Persia đang ngây người chưa kịp hiểu chuyện, hai thành viên đội Hắc Khuyển lao đi với tốc độ cực nhanh.
Và rồi, đúng lúc… không, phải nói là một người đàn ông đã bước ra khỏi nhà thể chất vào thời điểm tệ hại nhất.
“À, thưa tiểu thư Persia, ngài ở đây ạ, xin mời vào… Hửm? Con mèo kia là sao thế nhỉ?”
Scott vừa lau mồ hôi, vừa nở nụ cười sảng khoái, chiếc kính loáng lên. Anh ta vô tình ôm lấy con mèo vừa chạy vụt qua chân mình.
“Scott!! Đừng buông nó ra!!”
“Anh đeo kính!! Xin hãy đứng yên ở đó!!”
Và rồi, Inuzuka cùng Kanan điên cuồng lao về phía anh ta.
“Á, ơ? Inuzuka?”
Đôi tay bị còng của hai người vươn ra về phía Scott đang hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng, có lẽ đó là bản năng cảm nhận nguy hiểm của loài vật hoang dã, con mèo đang được Scott ôm đã nhảy vọt lên ngay trước khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nó, rồi dẫm lên vai Scott để trốn thoát.
Chỉ còn lại Scott đáng thương đứng trơ ra trước hai kẻ đang xông tới.
Đương nhiên, hai người đang dốc toàn lực chạy thì không thể dừng lại được.
Và rồi, cổ của Scott đã có một “cuộc gặp gỡ thân mật” với chiếc còng tay đang trói hai người kia.
“Úi chà chà chà!?”
Scott phát ra âm thanh như một con ếch bị bóp nát, rồi xoay một vòng rưỡi. Đó là một cú xoay cực kỳ đẹp mắt, đôi chân anh ta hoàn toàn lơ lửng giữa không trung.
“Sc… Scott!?”
“Cậu không sao chứ!?”
Persia và Seruga hốt hoảng chạy đến bên Scott.
“Ti… tiểu thư Persia… tôi… rất xin lỗi…”
Và rồi Scott bất tỉnh nhân sự.
“Scott!?”
Chứng kiến cảnh tượng đáng thương này, ngay cả Seruga cũng phải câm nín.
“Khốn kiếp!! Để nó trốn rồi sao!!”
“Có vẻ nó chạy về phía khu ký túc xá rồi.”
Trong khi đó, hai “ác quỷ” gây ra bi kịch này vẫn đang truy tìm dấu vết con mèo.
Mặc dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng quả nhiên không thể không trách mắng họ vài câu.
“Kanan!! Cậu lại làm trò gì quái đản thế!! Cái còng tay kia là sao!?”
Nghe Seruga tức giận nói, Kanan đang tìm mèo lập tức chuyển sang chế độ “sẵn sàng chiến đấu”.
“Có gì thì đi mà nói với Công chúa bên kia đi!! Cô ta còn loạn hơn tôi nhiều!! Tôi còn suýt lấy cô ta làm hình mẫu đấy!! Muốn tôi kể cho cậu nghe tôi đã học được gì từ cô ta không!!”
“Tôi xin được thận trọng từ chối!! Đặt mục tiêu cao như vậy thì thôi đi!!”
Hai người lườm nhau tóe lửa giữa không trung. Đúng lúc này, Persia sau khi giao Scott cho các học sinh từ nhà thể chất bước ra, đã vội vàng chạy tới.
“Inuzuka, rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Persia đảo mắt sắc lạnh nhìn Inuzuka và Kanan.
“Ưm… Per… Persia, cái này là…”
Áp lực đó khiến Inuzuka cũng phải rụt rè trong giây lát.
“Ra vậy, cậu là Juliet Persia sao, lần đầu gặp mặt… nói thế này thì tốt hơn nhỉ? Cứ thấy như đã gặp ở đâu rồi.”
Nhìn Kanan đang tỏ vẻ nghi hoặc sâu sắc, không hiểu sao Inuzuka bỗng nhiên tái mặt. Vừa nghĩ vậy, Inuzuka liền kéo mạnh chiếc còng tay đang trói hai người họ, chạy về hướng con mèo trốn thoát.
“Đi thôi, Kanan, không phải lúc để ý tới tên này đâu.”
“À không, nhưng tôi sắp nhớ ra rồi… đã gặp ở đâu nhỉ… ưm… thật sự cảm giác là gần đây thôi mà…”
“Được… được rồi, mau lại đây!!”
Inuzuka kéo Kanan đang suy tư với thái độ dễ gây hiểu lầm.
“Đứng lại Kanan!! Cậu định trốn sao!!”
“Ưm… Vừa hay!!”
Seruga chắn trước mặt hai người, Kanan cũng lập tức chuyển sang chế độ “sẵn sàng chiến đấu”.
“Aaa, thôi được rồi!! Tại sao tôi lại phải đi cùng hai người chứ!!”
“Ôi chao!?”
Thực sự không thể chịu đựng thêm nữa, Inuzuka mạnh bạo bế Kanan lên. Đó chính là tư thế “công chúa bế” mà người đời thường nói tới.
“Gì…!! Inuzuka!! Anh đang làm gì thế!!”
Không hiểu sao, người lườm Inuzuka không phải Kanan mà lại là Persia.
“Có… có gì thì nói sau, đi trước đây!!”
Chẳng màng Kanan có nói gì hay không, Inuzuka cứ thế bế Kanan chạy đi.
“Đứng lại ngay!! Seruga, đuổi theo!!”
“Vâng… vâng!!”
Nhìn vẻ mặt đáng sợ của Persia, Seruga chỉ đành gật đầu.
“À, thấy con mèo rồi, ở ban công!!”
Trong lúc vẫn được Inuzuka bế theo kiểu công chúa, Kanan chỉ tay lên tầng hai.
Cứ như để trốn thoát khỏi Persia và mọi người, hai người họ quay về khu ký túc xá Hắc Khuyển, và cuối cùng đã nhìn thấy con mèo.
“Lần này nhất định phải bắt được nó, mà cậu cũng nên xuống đi thôi chứ.”
“Thế này cũng khá vui mà, thôi được rồi.”
Kanan nhanh nhẹn nhảy một cái, thoát khỏi vòng tay của Inuzuka.
Hai người băng qua hành lang, đi thẳng lên ban công tầng hai dưới ánh mắt tò mò của các học sinh trong ký túc xá.
Lên đến tầng trên, đến lối vào ban công, có thể thấy cánh cửa ra vào đang hé mở một chút.
“Nó chui qua kẽ hở này trốn vào sao?”
“Nhưng khó mà tưởng tượng một con mèo lại tự mình mở kẽ hở chui vào…”
Có vẻ như đã có người ở trên ban công. Inuzuka cầu nguyện đừng gặp phải kẻ phiền phức nào, rồi đẩy cửa ban công. Và rồi anh nhìn thấy một nữ sinh.
“Ơ? Inuzuka? Kanan cũng ở đây, thật ngạc nhiên khi thấy hai người ở cùng nhau hai ngày liên tiếp đấy.”
“May quá, là Renki à.”
“Chào tiền bối.”
Renki trừng mắt kinh ngạc nhìn Inuzuka và Kanan, cô đang mặc áo sơ mi cộc tay. Quả nhiên vì ban công mùa này quá nóng, cô đã cởi chiếc áo len mùa hè của mình ra treo trên lan can. Nhìn kỹ, trên chiếc áo len đó còn có một con mèo đang ngủ ngon lành.
“Hai người kia, cái còng tay kia là sao thế? Kiểu chơi ba chân hai người mới à?”
“Đâu phải, tôi có chút chuyện cần tìm con bé đó.”
“Đối thủ khá mạnh đấy, khó đối phó ghê.”
Inuzuka chỉ vào con mèo bên kia, Renki cũng nhận ra chiếc chìa khóa mà con mèo đang ngậm, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ra vậy, nhưng mà, con bé đó rất ngoan và là một đứa trẻ tốt bụng đấy. Từ khi đến đây nó cứ ngủ suốt, sờ nó cũng không dậy nữa.”
Vừa nói, Renki vừa ôm con mèo vào lòng. Dù vậy, con mèo vẫn không phản kháng, hoàn toàn không có vẻ gì là bị xù lông cả.
“Ôi, may quá, Renki, cứ ôm nó như thế…!!”
Inuzuka nuốt nước bọt, nhẹ nhàng tiến lại gần con mèo. Cố gắng hết sức không chọc giận con mèo, từ từ vươn tay ra — và thành công tóm được cơ thể mềm mại của con mèo.
“Được rồi, vậy thì, đưa nó sang đây.”
Nhưng đúng lúc Inuzuka định dứt khoát đưa con mèo rời khỏi Renki, con mèo lại không muốn rời đi, nó kêu meo một tiếng từ cái miệng đang ngậm chìa khóa, rồi dùng móng vuốt bám chặt lấy áo sơ mi của Renki.
“Này, đừng chống cự nữa, ngoan ngoãn lại đây đi, nào, ngoan một chút.”
Inuzuka dùng sức hơn, nhưng con mèo vẫn không có ý định rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Kanan như nghĩ ra điều gì đó, vỗ tay một cái.
“Tôi biết rồi, tiền bối, cậu bị con bé đó ghét rồi. Vừa nãy tôi chạm vào nó thì nó hoàn toàn không phản kháng gì cả.”
“Cậu nói gì cơ?”
“Đúng vậy, người của Inuzuka to lớn, ánh mắt lại hung dữ, đối với mèo mà nói chắc là đáng sợ lắm.”
Renki cũng ừm ừm gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Con mèo liếc nhìn Inuzuka một cái, rồi càng cố gắng hơn bám chặt lấy cổ tay Renki như muốn ở lại đó.
Ngay cả động vật cũng ghét mình… quả nhiên có chút tổn thương mà.
“Tiền bối, có cần tôi thay thế không?”
Thấy tình thế bế tắc này, Kanan đề nghị để cô thay thế Inuzuka. Nhưng đối với Inuzuka đang buồn tủi một cách khó tả, điều này hoàn toàn gây ra tác dụng ngược.
“Ồn ào quá!! Không sao, cứ dùng sức như thế này thì…!!”
Inuzuka dùng hết sức lực từ trước đến nay, thành công kéo con mèo ra khỏi Renki.
Con mèo giờ đây hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay của Inuzuka.
Làm được rồi!! Ngay lúc Inuzuka vui mừng vì điều đó, anh cảm thấy có thứ gì đó nhỏ bé bay vào mặt mình.
“Đau quá, cái gì thế này?”
Nhìn kỹ vật rơi xuống sàn, đó dường như là một chiếc cúc áo. Chính xác hơn, đó là chiếc cúc trên áo sơ mi đồng phục.
“Cái này là… lẽ nào…”
Với một linh cảm chẳng lành, Inuzuka rụt rè ngẩng đầu lên.
Ở đó là Renki – người mà chiếc cúc áo sơ mi đã bật ra cùng với con mèo, để lộ chiếc nội y màu đen của mình——
“Oaaa oaaa oaaaaa!? Là… là gì thế này!! Giữa ban ngày ban mặt!!”
Nhìn thấy khoảng trống bất ngờ đầy đặn giữa hai bầu ngực, đầu óc Inuzuka trống rỗng trong giây lát.
“X… xin lỗi!!”
Renki vội vàng che áo sơ mi cúi xuống, Inuzuka thì quay người tránh ánh mắt.
“À, nếu động mạnh như thế thì…!!”
Cùng lúc Kanan phát ra tiếng kêu hoảng hốt, con mèo phản ứng với động tác của Inuzuka cũng trượt một cách mượt mà khỏi vòng tay anh.
“Oaaaaa aaaaaa aaaaaa!! Nó… nó trượt ra rồi!!”
“Thiệt tình!! Anh đang làm gì thế hả!! Tiền bối đồ ngốc!! Đồ biến thái!! Đồ dâm dê ẩn!! Đồ ngực bự!!”
Mặc dù bị mắng thê thảm, Inuzuka hoàn toàn không thể phản bác.
“Cái đó, Renki, cậu không sao chứ?”
“Ưm… ừm, tôi mặc áo khoác rồi, nhìn bên này cũng không sao đâu.”
Khi Renki nói vậy, Inuzuka liền quay đầu lại, nhìn Renki đang đỏ mặt và hoảng loạn.
“Không biết nói sao… thật sự rất xin lỗi.”
“K… không… lần sau cẩn thận là được.”
“Ồ… ồ.”
Im lặng.
Cả hai đều không biết nên nói gì cho phải. Đúng lúc này, tay trái của Inuzuka bị kéo mạnh một cái.
Làm cái gì mà giờ này còn nổi máu thanh xuân lên thế hả!! Vấn đề còn chưa đâu vào đâu thì lo mà đuổi theo con mèo đi chứ!! Ai cũng như ai cả!! Cái tên này cũng thế, cái tên kia cũng vậy, dáng người ngon nghẻ thế kia thì tức chết người ta mất thôi!!"
Dù nửa sau hoàn toàn là ấm ức cá nhân, nhưng Kanan nói chẳng sai chút nào. Không nhanh chân thì có khi sẽ đánh mất dấu con mèo mất.
"À thì, xin lỗi bọn tớ đang có chút việc gấp nên xin phép đi trước nhé!!"
"À, ừm, cố lên nhé."
Bỏ lại Renki đang đứng nhìn họ đi xa, Inuzuka và Kanan một lần nữa bắt đầu hành động.
"Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi cứ nghĩ mãi, thay vì cố sức bắt con mèo đó, chi bằng cứ để Renki tiền bối đi lấy chìa khóa có phải tốt hơn không?"
"Sao không nói sớm hơn một tiếng hả!!"
"Ấy dà, tôi muốn bồi dưỡng tính tự chủ cho tiền bối mà."
"Cậu là người giám hộ của tôi chắc!!"
Bị hậu bối "bồi dưỡng tính tự chủ" thế này, chẳng hiểu sao lại thấy có gì đó thật đáng buồn.
Dù sao đi nữa, chuyện đã rồi có nói gì cũng vô ích.
"Hơn nữa, con mèo chạy đi đâu rồi?"
"Nó nhảy từ lan can xuống bên ngoài rồi, dù sao thì cứ ra ngoài trước đã."
Ngay cả Inuzuka cũng không thể nhảy thẳng từ ban công xuống, vậy là hai người họ đành quay lại tầng một, chạy ra khỏi chung cư qua lối vào chính.
Vừa xuyên qua cổng chung cư tiến ra đài phun nước, bóng dáng con mèo đã hoàn toàn biến mất.
"Toi rồi... mất dấu hoàn toàn rồi."
"Ừm... phải làm sao đây..."
Hai người họ đứng sóng đôi trước đài phun nước.
Ngay cả Kanan lúc này cũng đành chịu thua, khẽ thở dài một tiếng.
"–Hai người đang tìm con mèo này ư?"
Bỗng một giọng nói vang lên từ phía sau.
Quay đầu lại, họ thấy con mèo mình đang tìm đang được Seruga ôm trên tay, còn chiếc chìa khóa thì nằm trong tay Persia.
"...Lại, đúng lúc này chứ..."
Inuzuka không kìm được mà lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Như thể bất mãn với điều đó, một bên lông mày của Persia không ngừng giật giật.
"Hừm, có gì không vừa lòng về tôi à?"
Nhận thấy bầu không khí căng thẳng toát ra từ Persia, Inuzuka bất giác toát mồ hôi lạnh.
"...Quả nhiên, gần đây mình chắc chắn đã gặp người đó rồi."
Bên cạnh Inuzuka, Kanan chăm chú nhìn Persia không chớp mắt.
–Toi rồi toi rồi toi rồi!!
"Chì... chìa khóa... đưa chìa khóa cho tôi."
Tim đập thình thịch, Inuzuka vươn tay về phía Persia trong tình trạng đó.
Nhưng Persia không đáp lại, vẫn cầm chìa khóa.
"Tôi từ chối, hơn nữa, tôi muốn nghe xem bên các cậu định giải thích thế nào đây."
Inuzuka nghĩ, hay là nói rõ mọi chuyện ra có lẽ sẽ kết thúc nhanh hơn, nhưng trước khi cậu kịp hành động thì Kanan đã mở lời trước.
"Hết cách rồi, ở đây chúng ta sẽ dùng thực lực để cướp lấy chìa khóa thôi."
"Không, cứ nói chuyện bình thường là xong mà..."
"Tiền bối đang nói gì thế hả!! Thế thì có gì vui đâu!! Tìm thấy mầm mống tranh chấp rồi dốc toàn lực châm ngòi đổ thêm dầu vào lửa mới là phong cách của tôi chứ!!"
Kanan với vẻ mặt như thể "tiền bối chẳng hiểu gì cả", mạnh mẽ lắc lắc ngón tay trước mặt Inuzuka.
"Tiêu chuẩn phán đoán của cậu là cái đó sao!! Trong tình trạng này thì chiến đấu kiểu gì hả!!"
Dù chiếc còng tay đang còng hai người họ ở ngay trước mặt, nhưng Kanan hoàn toàn không có ý định thay đổi quyết định.
"Ôi chao, Inuzuka tiền bối nổi tiếng hiếu chiến lại bất ngờ muốn bỏ chạy kìa, cái khí thế vừa nãy lột phăng quần áo của Renki tiền bối đâu rồi?"
"L... lột phăng!?"
Nghe lời Kanan nói, Persia nhất thời cứng đờ.
"Không phải, đó là tai nạn!!"
"Rõ ràng tôi đã ngăn lại như vậy rồi, mà vẫn dứt khoát lột phăng quần áo của Renki tiền bối, cái khí thế đó làm lại lần nữa đi!!"
"Cậu nói kiểu gì thế hả!? Sẽ gây hiểu lầm đó!!"
"Này, đừng chống cự nữa, đến đây đi, ngoan ngoãn một chút', tiền bối không phải vừa nói vậy vừa dùng sức...!!"
"Cậu cố ý đúng không!! Cậu cố ý nói như vậy đúng không!!"
Trong khoảnh khắc ấy, Inuzuka có cảm giác nhiệt độ đột ngột giảm mạnh.
Quay đầu lại, chỉ thấy Persia đang nhìn họ với vẻ mặt căng thẳng.
"Cầ... cầm thú..."
"Thì tôi đã bảo đó là tai nạn mà!!"
Giữa hiện trường hỗn loạn nhìn là biết ngay này, Seruga nãy giờ vẫn im lặng, giờ mới nhẹ nhàng đặt con mèo mình đang ôm xuống.
"...Được rồi, cậu cứ chạy xa nhất có thể đi, mà nói thật tôi cũng muốn chạy cùng cậu đây."
Thở dài một hơi thật sâu, Seruga đã bình tĩnh trở lại.
Kỳ lạ thay, anh ta đã quen với những rắc rối và có thể đối mặt với chúng một cách uy nghiêm. Thời gian quen biết Kanan đủ lâu đã cho anh ta cảm giác này.
Mặt khác, vẻ mặt dao động của Persia càng làm tăng thêm cảm xúc hưng phấn của Kanan.
"Fufufu, tiện thể nói luôn, về kích thước vòng một, Renki tiền bối quả nhiên lớn hơn Persia đó nha, tôi còn có chút đồng cảm với Persia nữa kìa, mà thôi tôi vẫn còn khả năng phát triển mà!!"
Lời nói đó trở thành đòn quyết định, vẻ mặt Persia hoàn toàn biến mất.
Và rồi, im lặng rút ra cây gậy baton gấp gọn của mình.
"...Muốn dùng thực lực, đúng không? Được thôi, cứ như ý các cậu muốn đi."
Thật đáng sợ.
Cực kỳ đáng sợ.
"Như ý tôi muốn!! Vậy thì, Inuzuka tiền bối, lên nào!!"
Kanan nấp sau lưng Inuzuka, hai tay siết chặt lấy lưng cậu.
"Đến nước này rồi lại muốn dựa dẫm vào người khác sao!? Không phải chứ cậu, chẳng lẽ cậu gây chuyện mà không có kế hoạch gì à!!"
Dù đã gây ra rắc rối lớn như vậy, Inuzuka vẫn nghĩ Kanan hẳn phải có một phần thắng, nhưng có vẻ Kanan định giao phó mọi chuyện cho Inuzuka.
"Đừng thế chứ, tôi chỉ là một nữ sinh yếu ớt của cấp hai thôi mà, làm sao có thể thắng được Juliet Persia chứ."
"Ngay cả tôi trong tình trạng này thì làm sao mà thắng được chứ!!"
Inuzuka hét lên, Kanan nhìn chằm chằm cậu, im lặng suy nghĩ một lúc rồi...
"Đúng rồi, xin hãy đưa chìa khóa cho chúng tôi."
"Hả?!"
Trong tích tắc, cả Inuzuka và Persia đều ngây người trước yêu cầu quá đỗi thẳng thừng này.
Chỉ có Seruga, người đã quen biết Kanan từ lâu, lộ ra vẻ mặt như đã nhận ra điều gì đó, nhưng có lẽ vì cảm thấy có lỗi khi bị cuốn vào chuyện này, anh ta chỉ im lặng không nói một lời.
"Hả cái gì mà hả, nếu là Persia thì không thể nào đánh đập Inuzuka tiền bối không có khả năng tự vệ được đâu, đó là chuyện mà Maru tiền bối mới làm thôi."
"Ưm... cái đó..."
Lời Kanan nói cũng có vài phần lý lẽ, vì vậy Persia cũng không thể đưa ra lời phản bác mạnh mẽ.
"Nếu vậy thì đưa chìa khóa cho chúng tôi đi, Persia đơn phương đánh đập Inuzuka tiền bối không có khả năng tự do hành động thì tôi cũng có thể viết thành tin tức rồi đăng lên báo đấy nhé, chắc chắn sẽ rất ngon miệng, nhưng đó cũng không phải là ý định của cô đúng không?"
"Ừm, đúng là như vậy, nhưng mà..."
Persia đã hoàn toàn bị cuốn vào nhịp điệu của Kanan, cây gậy baton trên tay cô cũng rung lên bần bật như thể phản ánh sự dao động trong lòng cô.
"Đường đường chính chính chiến đấu, rồi thắng thì bắt chúng tôi chấp nhận mọi yêu cầu có phải tốt hơn không?"
"Ừm, ừm... đúng... nhỉ."
Dù Persia trông có vẻ vẫn còn khúc mắc ở đâu đó, nhưng cô vẫn gật đầu.
Dù Inuzuka đứng bên cạnh cảm thấy Persia chẳng phải đã hoàn toàn bị mắc bẫy rồi sao, nhưng cậu cũng không biết nên nói gì, chỉ im lặng nhìn hai người họ.
"Vậy nên, đưa chìa khóa cho chúng tôi đi."
"À, ừm."
Kanan lập tức đưa tay ra, Persia ngoan ngoãn giao chìa khóa.
Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà đã đạt được mục đích, ngay lúc Inuzuka còn đang ngây người vì sự thật này, Kanan đã dễ dàng mở khóa còng tay.
"Ồ, vậy là tự do rồi. Fufufu, vậy thì đây là sân nhà của tôi rồi."
Nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Kanan, Persia càng lúc càng cảm thấy căng thẳng.
Inuzuka cũng nuốt nước bọt, quả nhiên, ngay từ đầu cô ấy đã không có ý định giao cho người khác mà đã có cách riêng của mình.
"Cậu... cậu muốn làm gì?"
Persia chĩa một đầu gậy baton vào giữa trán Kanan, từ từ lùi lại.
Liếc nhìn Persia, Kanan bất ngờ kéo tay Inuzuka, cái tay vừa nãy còn bị còng, rồi không ngừng vẫy.
"–Vậy thì, chạy thôi!"
"Hả?!"
Hai người lại lần nữa ngây người, đồng thời Kanan đã quay lưng lại Persia và chạy đi với tốc độ tối đa.
Theo lực kéo từ tay cô, Inuzuka cũng bị kéo đi nửa cưỡng ép.
"Cậu... ngay từ đầu đã định thế này rồi sao?"
Nghe câu đó, Kanan buông cổ tay Inuzuka ra và làm động tác chữ V chiến thắng.
"Thế nào hả, kỹ thuật kích động của tôi đấy!! Kích động người ta lên rồi cuối cùng ôm lấy thứ ngon lành bỏ chạy, hãy gọi tôi là ảo thuật gia ngôn ngữ!!"
"Dù giúp được việc lớn nhưng cậu cũng quá tệ rồi đấy!!"
Nhìn thủ đoạn quá khích của Kanan, Inuzuka thực sự không thể thẳng thắn bày tỏ lòng biết ơn.
"Đứ... đứng... lại!!"
Phía xa vẫn còn nghe thấy tiếng hét của Persia, nhưng chuyện đó cứ để sau đã.
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng Persia đuổi theo nữa, Inuzuka và Kanan đã đến trước tháp đồng hồ.
"Ha... ha... đến đây thì có thể yên tâm rồi, chuyện này đã giải quyết xong."
Dù thở hổn hển, nhưng Kanan vẫn lộ ra vẻ mặt tràn đầy cảm giác thành tựu.
"Giải quyết xong cái gì mà xong chứ..."
Nghĩ đến lần gặp Persia tiếp theo, Inuzuka bất giác thấy đau dạ dày.
"À phải, đúng là ở đây mà bị phát hiện thì nguy hiểm thật, vào bên trong đi."
"Tôi không có ý đó đâu nhé!!"
Dù nói vậy, nhưng Inuzuka, người tạm thời muốn tránh mặt Persia, vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Kanan bước vào tháp đồng hồ.
Dù bên trong tháp đồng hồ không có điều hòa, nhưng không khí bên trong lại rất mát mẻ.
"Đi bộ mãi thấy nóng quá, trên đó có gió thổi vào mát lắm, lên trên đó đi."
Không đợi Inuzuka trả lời, Kanan lập tức bắt đầu leo lên cầu thang phục vụ.
Dáng vẻ phóng khoáng bất kham đó khiến Inuzuka bất giác cảm thấy mất hết sức lực.
"Đúng là một kẻ tự do tự tại..."
Kanan đang leo cầu thang lại nhanh chóng phản ứng với câu nói lầm bầm khe khẽ của Inuzuka.
À ừm... Chẳng lẽ vẫn còn ấm ức chuyện vừa rồi sao? Cũng chẳng trách được, người gây sự với chúng ta là Công chúa Char kia mà. Nếu để đối phương biết được chuyện này, khả năng rất lớn cô ấy sẽ cứng đầu đấy, nên chi bằng "dứt khoát giải quyết" thì hơn."
"Cậu nói vậy... có lẽ đúng là như vậy thật."
Chỉ cần Inuzuka giải thích thì Persia sẽ hiểu, nhưng Kanan không biết mối quan hệ của hai người nên phán đoán như vậy cũng là điều khó tránh khỏi.
Bề ngoài thì cô ta chỉ muốn gây náo loạn thôi, nhưng thực ra, sau lưng lại tính toán rất tỉ mỉ——
"Mà, gây náo loạn lớn thì lúc đưa tin mới hoành tráng được, đó mới là lý do lớn nhất của tớ!"
"Thế ra cuối cùng vẫn là như vậy à?!"
Như để tránh né Inuzuka đang nổi giận, Kanan nhảy phắt lên bệ cửa sổ.
"Ôi chao, nhưng mà đúng là đã giúp được một việc lớn. Viết thành tin tức thì có thể mang lại những tràng cười sảng khoái cho mọi người đấy."
"Cái cô này, tinh thần kinh doanh đúng là phơi phới thật đấy. Còn tớ thì bị giẫm đạp, bị đá đủ kiểu..."
Nhớ lại một ngày bị Kanan "dắt mũi", Inuzuka không khỏi mệt mỏi rã rời.
Rình mò, theo dõi, bị truy đuổi... cả ngày hôm đó khiến Inuzuka xoay như chong chóng.
"Ôi chao, không phải như vậy đâu. Đây cũng là kế hoạch của tớ để tiền bối Inuzuka không bị nói xấu nữa mà."
"Không bị nói xấu... tớ chẳng thấy mình nhận được gì cả."
Inuzuka khịt mũi khinh thường lời Kanan, thấy vậy, Kanan lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút.
"Này tiền bối, anh nghĩ khi nào thì người ta sẽ quên đi những lời đàm tiếu không hay về một ai đó?"
"Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Đương nhiên là khi chuộc lại lỗi lầm rồi."
Dù không hiểu ý đồ câu hỏi của Kanan, Inuzuka vẫn nghiêm túc trả lời. Kanan từ tốn lắc đầu.
"Không phải đâu. Câu trả lời là khi người khác nhìn thấy những điều thú vị. Con người luôn tìm kiếm những thứ mới mẻ, chẳng ai cứ mãi chấp nhặt với những lời đàm tiếu trong quá khứ đâu."
"Ừm, có lẽ là như vậy. Nhưng, điều đó thì liên quan gì đến chuyện tớ có nhận được gì không?"
"——Đồ Ngực Bự."
Nghe Kanan đột nhiên thốt ra cái biệt danh không mấy vẻ vang đó, Inuzuka lặng thinh.
"Lời đàm tiếu về tiền bối đã kéo dài cả tháng rồi phải không? Đó cũng là vì không có những chuyện thú vị và kịch tính khác để quan tâm đấy. Vì vậy mà mọi người mới mãi không quên chuyện quá khứ của tiền bối."
Nhận ra điều Kanan nói, Inuzuka cũng đổi sang vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy ra, cậu muốn dùng những tin tức mới mẻ, thú vị để họ quên đi hoàn toàn sao... Cậu, hôm nay gây náo loạn lớn như vậy là vì tớ sao...?"
Kanan khẽ cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Một nửa thôi. Một nửa còn lại là vì tớ thật sự rất thích thú. Xin tiền bối đừng bận tâm."
Khuôn mặt nghiêng của cô lúc này trông trưởng thành hơn hẳn ngày thường.
Có lẽ, ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã có ý định lôi Inuzuka vào chuyện này rồi đưa lên báo. Có lẽ đó mới là mục đích thực sự của cô.
Inuzuka cảm thấy cuối cùng mình cũng đã chạm tới bản chất của cô gái Kanan này.
"...Ừm, tôi đúng là một người như vậy đó. Lấy việc biến mọi thứ trước mắt trở nên thú vị làm ưu tiên hàng đầu. Tôi thích giải quyết mọi việc bằng những cách thú vị hơn là chú trọng hiệu quả. Tôi chính là một kẻ gây rắc rối như thế đấy."
Đột nhiên, Kanan nhắm mắt lại như thể nhớ ra điều gì đó.
"Trước đây, tôi từng gặp một cậu con trai ở đây. Dù cậu ấy vào trường rồi nỗ lực hơn bất kỳ ai, nhưng lại chẳng thể hòa nhập với người khác. Ngày nào cũng mang khuôn mặt chán chường đến đây ăn một mình. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy vô cùng bực mình vì điều đó."
Nói những lời này, Kanan lộ ra vẻ mặt lạ lùng vừa hoài niệm vừa cô đơn.
"Thế là tôi cố tình kiếm chuyện với cậu ấy. Thực ra, ban đầu tôi nghĩ có thể kết bạn với cậu ấy——nhưng điều đó lại không được phép. Trong khi tôi và cậu ấy cứ cãi nhau, thì dần dần, cậu ta không còn ở một mình nữa... Tôi cũng cảm thấy rất vui vì điều đó."
Kanan gật đầu như thể cắt đứt điều gì đó trong lòng, rồi lấy lại nụ cười thường ngày của cô.
"Nói vậy thì, việc tôi trở thành kẻ gây rắc rối cũng là do cậu ta đấy. Tóm lại, nếu trong trường hợp nào đó anh cảm thấy không hài lòng với lời nói và hành vi của tôi thì cứ đi mà nói với bên đó nhé."
"Nói vậy là sao chứ."
Trước lời nói đùa của Kanan, Inuzuka cũng thuận theo cô mà đáp.
Một kẻ vô dụng như anh không thể biết làm thế nào để đi sâu vào trái tim cô, và cô dường như cũng không muốn Inuzuka làm vậy.
Vì vậy, giấu đi vẻ mặt già dặn của cô trong lòng, Inuzuka nở một nụ cười gượng gạo lấy lòng.
"Tóm lại, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành rồi."
"Vậy, chuyện của Julio thì..."
"Mức độ này thì làm sao mà được chứ. Tiền bối Inuzuka cũng hiểu mà, anh phải lập công lớn hơn nữa thì mới được."
Nghe những lời tinh nghịch của Kanan, Inuzuka vô lực rũ vai.
"Cũng phải...".
"Mà, cố lên nhé. Em thấy tiền bối Inuzuka khác với em, là một kẻ gây rắc rối bẩm sinh đấy. Chỉ cần còn sống là sẽ gặp được những chuyện rất thú vị thôi."
Một lời đánh giá chẳng khiến người ta vui vẻ chút nào.
"Phải rồi, phải rồi... Dù sao thì hôm nay cứ giải tán trước đã."
Tóm lại, anh chỉ muốn về và nghỉ ngơi thôi.
Nghe lời đề nghị bằng giọng điệu không thể từ chối của Inuzuka, dù là Kanan dường như cũng đã tích lũy khá nhiều mệt mỏi, nên cô chỉ đơn giản gật đầu.
"Cũng phải, em cũng về rồi viết tin tức..."
Ngay khi Kanan đang nói, đột nhiên một luồng gió mạnh thổi từ tháp chuông tới.
Ở độ cao như vậy, việc thông gió tự nhiên rất mạnh.
Nghĩ kỹ thì đây cũng là một mối nguy hiểm hiển nhiên.
Inuzuka dùng tay che mặt, còn Kanan thì muốn dùng tay bám vào mép cửa sổ để giữ thăng bằng.
Nhưng ngón tay cô không thể bám vào mép cửa sổ.
"A, chết tiệt——!!"
Đứng không vững, cô ngã văng ra ngoài cửa sổ.
"Kanan!!"
Inuzuka đưa tay ra, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Trong một khoảnh khắc, bóng dáng Kanan đã biến mất ngoài cửa sổ.
Persia và Seruga, những người đã mất dấu Inuzuka và Kanan, đã đến trước tòa nhà trường học cấp cao.
"Hoàn toàn không thấy bóng dáng họ đâu cả."
"Cái đó... nghỉ ngơi một chút thì sao ạ?"
Dù đã chạy với tốc độ nhanh như vậy nhưng hơi thở của Persia không hề hỗn loạn một chút nào. So với cô, Seruga đã thở hổn hển, thậm chí còn có ý định bỏ cuộc.
Bản thân anh khá tự tin vào thể lực của mình, nhưng thể lực của cô ấy thì đúng là một cái hố không đáy.
"Đã mệt rồi sao? Thật là hết cách... Cứ tìm lung tung thế này thì cũng chẳng tìm được đâu nhỉ..."
Quả thực, dù đã đuổi theo hết tốc lực cho đến giờ mà còn không thấy bóng dáng họ, thật quá kỳ lạ.
Inuzuka thì không nói, thể lực của Kanan chỉ ở mức một nữ sinh trung học bình thường thôi, nếu chỉ đơn thuần chạy trốn thì việc cắt đuôi Seruga và Persia là điều không thể tưởng tượng được.
"...Nếu là Kanan thì chắc chắn sẽ không chỉ dựa vào thể lực để chạy trốn, cô ấy hẳn là đã trốn ở đâu đó rồi. Nếu bỏ chạy mà không có chút tính toán nhỏ nào thì đó không phải là cô ấy rồi."
Nghe Seruga nói vậy, Persia cũng hiểu ra gật đầu, một tay chống cằm bắt đầu suy nghĩ.
"Ra vậy, nói đến những nơi có thể ẩn nấp trên đường đến đây thì tháp chuông thì sao nhỉ? Đi thôi."
Như dẫn đường cho Seruga, Persia率先邁開了腳步.
Cô ấy có đặc điểm là một khi đã quyết định thì sẽ không còn lầm đường nữa phải không... Bóng lưng đó thật kiên cường, chỉ cần đi thôi cũng có thể cảm nhận được vẻ lộng lẫy của cô ấy. Quả nhiên không hổ là thủ lĩnh của Bạch Miêu.
Cảnh tượng cô ấy hóa trang thành Hắc Khuyển hôm qua cứ như một giấc mơ vậy.
"Tiền bối Persia, em hỏi một chuyện được không ạ?"
"Chuyện gì?"
Seruga bước đến bên Persia. Persia, thấp hơn Seruga một chút, ngước nhìn anh.
Sự chính trực trong đôi mắt đó khiến Seruga không khỏi cảm thấy hổ thẹn, đồng thời anh tiến lại gần Persia hơn một chút.
"Tiền bối không có ý định hòa giải với các bạn học đến từ Towa sao?"
Đối với Seruga, đây là câu hỏi mà anh đã lấy hết dũng khí để hỏi. Còn đối với Persia, điều này cũng nằm trong dự đoán của cô, nên cô không tỏ ra quá bối rối mà nhìn thẳng về phía trước.
"...Cũng phải. Nói là không thì chắc chắn là nói dối rồi. Học viện Dahlia vốn được tạo ra để hai nước biểu thị sự hòa giải mà. Là học sinh ở đây, việc xem xét hòa giải là điều đương nhiên không phải sao?"
"Là... vậy sao."
Seruga lập tức hiểu ra, câu hỏi của mình đã bị lảng tránh.
Hoàn toàn là một câu trả lời mẫu mực, mang tính chính thức. Cô ấy chắc chắn không có ý định nói ra sự thật lòng mình cho Seruga biết.
Nhưng ngược lại, điều đó có nghĩa là cô ấy buộc phải che giấu sự thật lòng mình.
"Ngược lại, tôi cũng muốn hỏi Seruga một câu. Cậu muốn tìm kiếm điều gì ở tôi?"
Lần này, một câu hỏi ngoài dự đoán được ném về phía anh.
"Điều muốn tìm kiếm, sao?"
Persia nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Seruga đang nghiêng đầu không hiểu ý đồ của cô.
Đôi mắt xanh biếc ấy như có thể hút người vào, màu xanh đó gần giống với màu xanh của bầu trời đêm, một màu xanh lam nhạt thuần khiết.
"Cậu, đến đây là để xác nhận tôi có phải là kẻ phản bội của Bạch Miêu không? Hay là, cậu đến để xác nhận tôi không phải là kẻ phản bội của Bạch Miêu? Cậu——rốt cuộc muốn gì?"
Cái mình muốn... sao.
À, đúng là có một thứ.
Nhưng không được phép vươn tay ra tìm kiếm nó. Điều đó phần lớn chỉ mang lại bất hạnh.
Vì vậy, Seruga không thể vươn tay ra tìm kiếm, và từ nay về sau cũng sẽ không.
Nhưng——nhưng mà.
Nếu đã có người vươn tay ra tìm kiếm trước rồi.
Nếu đã có người vươn tay ra tìm kiếm và thành công rồi.
Vậy thì có lẽ bản thân mình cũng sẽ bước một bước. Những gì mình có được, có lẽ sẽ được chấp nhận.
Khi đó thì mình sẽ——
"Không, không có điều đó."
Seruga dùng những lời lẽ lạnh lùng để phong tỏa cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình.
"Thật lòng mà nói, chuyện tiền bối có phải là kẻ phản bội hay không, không liên quan đến em. Nhưng, em muốn biết sự thật, thế là đủ rồi. Tiền bối Persia cũng vậy mà phải không? So với việc nghe người khác nói rồi tự mình suy đoán, tiền bối vẫn muốn tự mình hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện hơn chứ?"
"Ừm, đúng là như vậy đấy."
Persia cũng không phản bác lời khẳng định đầy lý lẽ của Seruga.
Tuy nhiên, cô ấy chắc hẳn cũng nhận ra rằng lời Seruga nói chỉ là xã giao, bởi cô ấy vốn là người sắc sảo như vậy.
“Xin lỗi vì đã để cậu nghe mấy chuyện vô vị. Thật ra thì lỗi là do tôi đã làm việc khiến người khác phải nghi ngờ. Tôi xin lỗi.”
“Không cần…”
Seruga lặng lẽ lắc đầu, rồi cả hai rơi vào im lặng.
Sau đó, một cách tự nhiên, họ cùng nhau bước nhanh về phía tháp chuông. Seruga nhận ra bóng dáng quen thuộc với mái tóc đuôi ngựa buộc cao bên ô cửa sổ tầng ba.
“Xem ra phán đoán của mình không sai.”
Seruga chỉ tay về phía cửa sổ ra hiệu, và Persia cũng nhìn thấy Kanan.
“Thật đấy… Nhưng hơn cả thế, vị trí đó không phải có hơi nguy hiểm sao?”
Đúng vậy, nhỡ đâu có cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua thì rất dễ xảy ra sự cố.
Họ cần mau chóng lên nhắc nhở Kanan cẩn thận hơn.
— Đúng lúc Seruga nghĩ vậy.
Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua.
Đó là cơn gió nhỏ thường xuất hiện quanh tháp chuông, chỉ đủ làm mặt cảm thấy hơi khó chịu một chút, không có gì to tát.
Nhưng Seruga biết, ở độ cao đó, cơn gió nhỏ kia sẽ mạnh lên gấp mấy lần.
Tim cô chợt thắt lại, như muốn vỡ tung. Với cảm giác ấy, Seruga nhìn về phía cửa sổ tầng ba.
Mái tóc đuôi ngựa khẽ lay động, thoáng chốc Kanan định đưa tay bám vào bậu cửa sổ, nhưng rồi bóng dáng cô ấy biến mất, rơi khỏi khung cửa.
“Kanan!!”
Khi Persia nhận ra, Seruga đã lao vụt đi.
Khoảnh khắc đó cứ như kéo dài hàng giờ, so với tốc độ rơi của Kanan, bước chân của cô thật quá chậm chạp.
Dù vậy, Seruga vẫn điên cuồng thúc giục đôi chân, lao về phía điểm rơi của Kanan.
Trong gang tấc, trước khi Kanan kịp chạm đất, Seruga đã thành công đỡ được cô ấy.
“Ư!”
Cú va chạm khi đỡ khiến toàn bộ không khí trong phổi cô như bị ép ra ngoài.
Sức va đập từ cú ngã khiến Seruga cứ thế ngã vật ra đất cùng Kanan trong vòng tay. Cuối cùng, Kanan dừng lại khi chỉ còn cách mặt đất hai centimet.
“Ơ… ủa, Se… Seruga?”
Kanan vẫn chưa hiểu rõ sự tình, ngạc nhiên nhìn Seruga đang ở phía dưới mình.
“Seruga, cậu không sao chứ?!”
Chậm một nhịp, Persia với vẻ mặt căng thẳng lao tới.
“Tớ… vậy à, tớ rơi từ trên xuống.”
Kanan cuối cùng cũng dần hiểu ra tình cảnh của mình, sắc mặt dần trở nên tái mét.
“Cậu không sao chứ? Có đau ở đâu không?”
Seruga cố gắng ngồi dậy phần thân trên còn hơi đau nhức, ôm lấy Kanan vẫn đang kinh ngạc.
Kanan cũng đã bình tĩnh hơn một chút, nở một nụ cười cứng nhắc để che giấu.
“Ôi… đúng là giật cả mình đấy nhé, không ngờ lại rơi xuống. À ha ha, lại để người của Bạch Miêu giúp đỡ, hơi thất bại rồi, thôi thì cứ coi như tôi nợ các cậu một ân tình—”
“Không phải lúc để cười đâu!!”
Seruga không kìm được mà lớn tiếng.
Thấy Seruga gầm lên với vẻ mặt nghiêm túc, Kanan cúi đầu, nụ cười cứng nhắc trên môi biến mất.
“…Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng.”
Lúc này Kanan đã hoàn toàn mất đi vẻ tươi tắn thường ngày, chỉ là một cô gái yếu đuối.
Sau đó, Seruga cũng bình tĩnh lại, khẽ thở dài.
“Cẩn thận chút chứ… Nhỡ bị thương thì sao.”
“Tớ xin lỗi…”
Kanan trông ủ rũ hẳn.
Đang lúc Seruga băn khoăn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Inuzuka từ tháp chuông vội vàng chạy xuống với vẻ mặt lo lắng.
“Này Kanan, không sao chứ?”
Anh nhìn Seruga và Kanan, thấy họ không bị thương nghiêm trọng thì thở phào nhẹ nhõm.
Persia nhìn anh với ánh mắt có phần trách móc.
“Inuzuka, có cậu đi cùng mà lại xảy ra chuyện như thế, đúng là sơ suất quá.”
“Ư… à, tôi biết rồi.”
Biết rằng tranh cãi lúc này cũng vô ích, cả hai thành thật bắt đầu trao đổi.
“Tóm lại, Kanan cứ để cậu đưa về. Cứ theo dõi đã, nếu cơ thể cô ấy có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào thì lập tức đưa đến bệnh viện. Dù bây giờ trông không sao nhưng sau này cũng có thể xảy ra chuyện kỳ lạ.”
“Tôi biết rồi, còn cậu thì sao? Có đi bộ về được không?”
Inuzuka hướng mắt về phía Seruga, thấy vậy Seruga nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi không sao, Kanan nhờ cậu lo nhé.”
Dù sao thì xét về vị trí, Seruga cũng không thể đưa Kanan về được.
Giúp Kanan vẫn còn hơi choáng váng đứng dậy, Seruga trao cô ấy cho Inuzuka.
Nhưng Kanan vẫn nắm chặt lấy áo Seruga không chịu rời đi.
“Kanan.”
Đi kèm với tiếng gọi dịu dàng hết mức có thể, Kanan với vẻ mặt quyến luyến lặng lẽ buông tay.
Bước chân Seruga vẫn còn hơi loạng choạng, Persia ở bên cạnh đỡ lấy anh.
“Đi thôi, Seruga, cứ thế mà đi thôi.”
“Vâng.”
Cảm nhận ánh mắt Kanan dõi theo từ phía sau, Seruga rời đi.
Đêm xuống, Inuzuka lẻn khỏi ký túc xá đến nhà nguyện.
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, Inuzuka nhanh chóng chui vào phòng xưng tội được đặt ở một góc phòng.
Đó là một căn phòng nhỏ chỉ vừa đủ cho một người chui vào, vốn dùng để xưng tội với cha xứ ở phòng bên cạnh. Nhưng giờ thì phòng bên cạnh lại có người khác.
“Persia, cậu ở đó không?”
Nghe thấy tiếng, phòng lưới bên cạnh có tiếng người động đậy.
“Có. Kanan thế nào rồi?”
Mặc dù căn phòng rất tối, nhưng mái tóc và đôi mắt cô vẫn ánh lên thứ ánh sáng dịu nhẹ.
“Hôm nay không sao rồi, cũng đã nói với Renki trước rồi, cứ theo dõi một đêm đã. Còn cậu thì sao?”
“Cơ thể Seruga trông vẫn còn hơi đau nhức, nhưng nhờ cậu ấy đã giữ đúng tư thế nên chỉ bị thương nhẹ thôi, hai ba ngày là có thể lành lại.”
Nghe vậy, Inuzuka cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ở phòng bên cạnh cũng có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Persia.
Thế rồi, Inuzuka chuyển hướng suy nghĩ sang một câu hỏi cơ bản.
“Mà nói gì thì nói, sao cậu lại hành động cùng Seruga vậy?”
“Đó phải là câu của tôi mới đúng. Sao cậu lại ở cùng Kanan? Hơn nữa… cái đó, còn là tư thế bế công chúa nữa chứ.”
Cảm giác như nửa sau câu nói của Persia hơi có gai, nhưng chắc là mình nhầm thôi.
“Không… cái đó có duyên cớ sâu xa lắm, nói ra thì dài dòng lắm…”
Inuzuka sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra từ đêm qua cho đến bây giờ rồi kể lại cho Persia nghe.
Nghe việc Kanan nghi ngờ thân phận thật của mình, Persia hơi tái mặt, nhưng ngoài ra cô chỉ thành thật lắng nghe và thỉnh thoảng phụ họa vài câu.
“Ra vậy… Bên cậu cũng bị lộ rồi à, mình đúng là ngu ngốc quá…”
Nghe xong lời của Inuzuka, Persia đưa tay ôm trán như xấu hổ về hành động của mình.
“‘Cũng’ tức là… Seruga cũng…”
“Đúng vậy, khi tôi cải trang thì bị cậu ấy phát hiện thân phận thật, vì thế mà tôi bị theo dõi.”
“Thật sao…”
Mặc dù trước đây cũng từng nghe Char nói qua, nhưng hình như trong lúc mình không biết đã xảy ra một chuyện rất đáng sợ.
“Nếu, quan hệ của chúng ta bị lộ thì…”
“Thì toi đời. Vậy nên, tạm thời đừng gặp nhau thì tốt hơn.”
“Ư… quả nhiên là thành ra thế rồi sao.”
Tuy hơi cô đơn, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Inuzuka hiểu ra sự tình, thất vọng rũ vai. Còn Persia thì cau mày suy nghĩ điều gì đó đáng ngại.
“Này Inuzuka, cậu nghĩ sao về mối quan hệ của hai người đó?”
“Hai người đó là… Kanan và Seruga sao? Như cậu thấy đấy, cảm giác như nước với lửa vậy.”
Nếu nhớ lại thì hình như hai người họ gặp nhau là y như rằng cãi nhau.
Nghe câu trả lời thẳng thắn của Inuzuka, Persia ngạc nhiên thở dài.
“Cái đó à, nếu quan hệ của họ chỉ có thế thì cậu nghĩ Seruga sẽ làm vậy sao? Cái đứa bé đó, nó còn phản ứng nhanh hơn cả tôi đấy, hơn nữa cảm giác như cơ thể hành động trước khi kịp suy nghĩ vậy.”
“Ra vậy…”
Rồi Inuzuka cũng nhận ra.
Khi anh thú nhận mối quan hệ của mình với Persia cho Renki, sau khi xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng đã nhận ra Persia đang rơi từ vách đá xuống và giúp đỡ cô ấy theo cách tương tự.
Seruga lúc đó chắc chắn cũng ở trong trạng thái tương tự.
“…………….Ơ?”
Đột nhiên, Inuzuka nảy sinh một nghi vấn trong suy nghĩ của mình.
Anh đã phản xạ giúp đỡ Persia vì anh yêu cô ấy. Nếu Seruga lúc đó cũng ở trong trạng thái tương tự thì—
“Ơ!? Thật sao!! Cái tên đó… là như vậy sao!?”
Chậm một nhịp, Inuzuka cuối cùng cũng hiểu ra, Persia lại thở dài lần nữa.
“Kiểu gì cũng chắc chắn là như thế rồi. Seruga ấy, nhất định là thích Kanan. Và phần lớn là—Kanan cũng thích Seruga, nhìn từ cảnh tượng tôi vừa thấy thì.”
“Thật sao…”
Hoàn toàn không nhận ra.
Nhưng, nếu hồi tưởng kỹ thì cũng hoàn toàn không phát hiện ra dấu hiệu nào như vậy… Không, quả nhiên mình hoàn toàn không hiểu.
“Cậu ấy, đúng là chậm hiểu mà.”
“Ư…”
Mặc dù không muốn bị Persia, người đã nhiều năm không nhận ra tình cảm của mình, nói như vậy, nhưng cú sốc từ sự thật vừa được phát hiện quá lớn khiến Inuzuka hoàn toàn không có ý định cãi lại.
“Này Inuzuka, chúng ta làm gì đó cho hai người đó thì sao?”
Persia đưa ra đề nghị này với Inuzuka vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc.
“…Muốn tác hợp cho hai người đó sao?”
Nghe Inuzuka hỏi lại, Persia nhẹ nhàng gật đầu.
“Đương nhiên rồi, tôi nghĩ đối với hai người đó, được ở bên nhau mới là hình thái tốt nhất—Quan trọng nhất là, người có thể làm được điều này nhất định chỉ có chúng ta thôi.”
Inuzuka dò xét nhìn Persia. Đôi mắt xanh của cô ấy như đang lặng lẽ bùng cháy.
—À, cô ấy nói thật.
Nếu vậy thì nhất định không thể ngăn cản cô ấy được rồi.
Cô ấy định bất chấp tất cả, thẳng tiến về phía trước, đường đường chính chính chiến đấu với vô vàn bức tường cao sừng sững kia sao.
Nhưng mình lại thích điểm đó của cô ấy.
Để được ở bên cô ấy, mình đã lập lời thề sẽ thay đổi thế giới.
Vậy thì, ở đây không có lý do gì để từ chối cả.
「Tôi biết rồi, hai đứa mình cùng nghĩ cách xem sao.」
Inuzuka gật đầu, Persia khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm.
「………………Ừm, cảm ơn cậu nhé, Inuzuka.」
Chỉ nghe thấy đôi lời ngượng nghịu từ cô ấy, Inuzuka lại càng vững tin rằng mình đã không làm gì sai. Cậu ta vốn dĩ là người đơn giản như vậy.