Làn gió sớm mai se lạnh khẽ lướt trên má anh.
Trời đang dần hửng sáng. Bao bọc bởi làn gió trong lành đặc trưng của buổi sớm, Seruga thong thả tản bộ trong sân trường.
Đã ba ngày trôi qua kể từ hôm Seruga bị thương. Suốt ba hôm đó, để cẩn trọng, anh đã giữ yên tĩnh và hạn chế vận động theo lời bác sĩ dặn. Thế nhưng, sáng nay thức dậy, cơ thể lại đau ê ẩm, nên anh quyết định ra ngoài đi dạo, kết hợp như một buổi tập phục hồi chức năng nhẹ nhàng.
Quả nhiên, khi không vận động, cơ thể dường như tích tụ rất nhiều áp lực. Giờ đây, chỉ cần bước ra khỏi nhà, thong dong tản bộ là anh đã cảm thấy một sự giải tỏa sảng khoái đến lạ. Quan trọng hơn, không gian trường học vắng lặng không một bóng người lại mang đến một cảm giác xa xỉ nhỏ nhoi, như thể cả nơi này chỉ thuộc về riêng anh vậy.
“...Ừm?”
Cứ như tạt gáo nước lạnh vào dòng cảm thán của Seruga, phía trước có một bóng người nhỏ bé đang đi tới. Mái tóc vàng óng buộc đuôi ngựa, gọn gàng và đẹp đẽ đến từng sợi. Dù còn ở xa, Seruga đã nhận ra ngay đó là ai, bèn dừng bước đợi chờ. Rồi, cô gái đang đi với tốc độ đáng kinh ngạc đối với một người con gái ấy cũng nhận ra anh, mắt mở to rồi khựng lại.
“...Ơ, Seruga?”
“Chào buổi sáng, Persia-senpai.”
Seruga cất tiếng chào Persia, người đang nhẹ nhàng thở dốc.
“Ừm, chào buổi sáng. Cậu không sao rồi chứ?”
Persia hơi lo lắng đáp lời, Seruga liền gật đầu lia lịa.
“Vâng, vốn dĩ đó không phải cú va chạm lớn gì ạ. Nếu cứ tịnh dưỡng thế này, cơ thể sẽ bị ì lại mất, cháu đang lo lắng về điều đó.”
Quả đúng là do mấy hôm nay không vận động, anh cảm thấy cơ thể có phần chậm chạp đi, một cảm giác thật khó chịu.
“Vậy hả? Vậy thì vừa hay, tôi đang chạy bộ đây, Seruga cũng tham gia cùng nhé.”
“Vâng... nhưng mong senpai nương tay.”
Nghĩ thế nào cũng thấy khó nhằn, Seruga không khỏi nhăn mặt như trái khổ qua. Thôi thì, đây cũng là để tiếp tục giám sát, không ở bên cạnh cô ấy thì không được rồi.
“Fufu, vậy thì tôi không thể đảm bảo được đâu nhé. Nào, đi thôi!”
Persia nhanh nhẹn cất bước, Seruga thở dài một hơi rồi cũng đuổi theo sau.
***
Trong một chỗ ẩn nấp, hai người đang quan sát Seruga và Persia.
“...Chà, chẳng thấy tin tức động trời nào cả.”
Vừa lẩm bẩm bất mãn, Kanan – nay đã hoàn toàn "hồi sinh" – vừa cầm ống nhòm theo dõi ký túc xá Bạch Miêu. Rõ ràng hôm xảy ra tai nạn cô ấy còn rất suy sụp, vậy mà chỉ sau một đêm đã hồi phục hoàn toàn, quả là một sức sống mãnh liệt.
“Này, về thôi.”
Bên cạnh Kanan, Inuzuka đang cố kìm nén một cái ngáp. Mấy hôm nay anh cứ phải đi theo Kanan giám sát như vậy, nên thiếu ngủ trầm trọng.
“Anh nói gì thế? Khi đã biết nhắm vào Công chúa Char là nguy hiểm, thì mục tiêu cần nhắm tới chính là Juliet Persia chứ còn ai! Nếu có thể kiếm được bằng chứng cô ấy ‘ra tay’ với một học sinh trung học cơ sở nào đó, chúng ta có thể viết thành một bài báo ra trò rồi đăng lên trang báo! Tin tức giật gân do chính tay tôi viết ra luôn được mọi người yêu thích đó nha!”
“Không thể nào đâu.”
Trước giờ, anh vẫn luôn nghĩ hành động và việc săn lùng tin nóng của Kanan là xuất phát từ nhiệt huyết của một phóng viên. Nhưng giờ đây, khi đã biết tình cảm của cô ấy dành cho Seruga rồi lại đi quan sát, anh thấy Kanan giống như đang giám sát để ngăn cản hai người họ quá gần gũi hơn... À không, quả nhiên là anh hoàn toàn không hiểu nổi. Inuzuka không khỏi rùng mình khi nghĩ mình thật chậm hiểu.
“Dù Persia-sensei xinh đẹp như vậy mà không hề có tin đồn hẹn hò nào thì lạ thật đấy nhỉ? Chẳng phải trước đây cũng có tin đồn kiểu như ‘cứ cảm thấy Inuzuka-senpai và người đó đã quen nhau từ rất lâu rồi’ sao?”
“...Làm gì có, tôi cũng chưa từng nghe nói.”
Inuzuka phản xạ tránh ánh mắt Kanan mà đáp, Kanan cũng không hỏi thêm mà gật đầu.
“Ừm, quả nhiên là vấn đề kích cỡ vòng một nhỉ? Với danh hiệu danh dự trọn đời ‘Đồ ngực bự’ của mình, Inuzuka-senpai nghĩ sao?”
“Sao cô lại nói về chuyện ngực với thái độ công kích thế hả!? Chuyện đó chẳng liên quan gì cả!!”
“Ra vậy, điều quan trọng không phải là vòng một có đồ sộ hay không, mà là cốt cách của một con người có đủ lớn hay không nhỉ? Quả là một phát biểu đầy chiều sâu đó.”
“Tôi nói gì sâu sắc đến thế hả!! Tất cả không phải đều do cô tự ý suy diễn ra cả sao!!”
Thôi rồi, cứ theo đà của Kanan thế này thì tâm trạng anh mệt mỏi quá. Inuzuka ho một tiếng, kéo cuộc nói chuyện trở lại chủ đề chính.
“Tóm lại, cứ theo dõi họ như thế này có ý nghĩa gì không? Tôi không nghĩ Persia dễ dàng để lộ sơ hở đâu.”
Trên thực tế, dường như Seruga muốn tìm ra sơ hở của đối thủ Persia, nhưng Kanan thì vẫn chưa biết điều đó.
“Nói thì dễ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Rốt cuộc, tại sao Seruga lại đột nhiên bám riết lấy người đó như đỉa đói vậy chứ?”
Phản ứng đúng như dự đoán. Sau mấy ngày kiên trì mà vẫn không tìm được phản ứng mong muốn, cũng đã đến lúc Kanan do dự có nên thay đổi phương án của mình hay không. Nếu giờ anh nói ra những lời đã bàn bạc với Persia, Kanan nhất định sẽ nghe theo.
“Cái đó, tôi có một đề xuất hay đây.”
“...Chuyện gì vậy, sao lại đột ngột thế? Mà khoan, cái giọng điệu ‘đọc như trả bài’ kia là sao?”
Chết tiệt, mình diễn dở quá lộ liễu rồi. Inuzuka hắng giọng “ừm hửm” một tiếng, sắp xếp lại ngôn từ.
“Thôi được rồi nghe đây, qua mấy ngày giám sát này cô cũng phải hiểu rồi chứ? Bọn họ không có kẽ hở nào để lợi dụng cả, ít nhất là từ bên ngoài nhìn vào.”
Dù sao thì Persia cũng đã nhận ra họ đang theo dõi rồi, chỉ nhìn từ chỗ ẩn nấp thì không ổn.
“Chà, dù rất ấm ức nhưng đúng là vậy thật.”
“Vậy nên, lén lút lẻn vào ký túc xá Bạch Miêu thì sao?”
Nghe đề xuất của Inuzuka, Kanan kinh ngạc trợn tròn mắt.
“...Với Inuzuka-senpai mà nói, đây quả là một đề xuất không tồi đó. Ai đã dạy anh vậy?”
“Làm... làm gì có ai dạy tôi!! Đây là tôi đã cố gắng hết sức để nghĩ ra đấy, để có thể giải thoát cô sớm nhất mà!!”
“Kỳ lạ quá đi mất, điều này cứ như thể dùng cái lý luận ‘trời mách bảo tôi làm vậy’ để thuyết phục người khác vậy.”
“Chẳng lẽ với bộ óc của tôi thì không thể nghĩ ra ý hay sao chứ...”
Quả nhiên là Inuzuka nói ra thì khó mà tin được ư... Nhưng, phản ứng của Kanan dường như chỉ là để trêu chọc Inuzuka thôi, cô ấy tạm hài lòng gật đầu trước phản ứng của anh.
“Ừm... thôi được, lần này tôi sẽ tin lời Inuzuka-senpai. Thực tế thì, đúng là một ý hay, tôi đồng ý.”
Xem ra, Kanan rất ưng ý với đề xuất của Inuzuka (thực chất là do Persia đưa ra).
“Vậy thì phải chuẩn bị hai bộ đồng phục của Học viện West mới được.”
Kanan hiển nhiên tính luôn Inuzuka, còn anh thì cố gắng nặn ra vẻ mặt khổ sở.
“À... nói đến đó, tôi thì không được rồi. Dù tôi có hóa trang thế nào, cũng không thể qua mắt được Persia và Char đâu, rất có khả năng sẽ kéo chân cô đấy.”
Nghe lời xin lỗi của Inuzuka, Kanan cũng không thắc mắc mà gật đầu.
“Ừm... quả thật diễn xuất của Inuzuka-senpai không được tốt lắm, thân hình lại to quá dễ lộ. Thôi được, vụ thâm nhập này để mình tôi lo.”
Đến đây mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, Inuzuka thầm giơ ngón tay hình chữ V chiến thắng trong lòng.
“Vậy thì, cần chuẩn bị một bộ đồng phục trung học cơ sở nhỉ.”
Về khoản đó thì thực ra đã chuẩn bị sẵn rồi, Inuzuka đã mượn được bộ đồng phục thời trung học của Persia. Nếu xử lý tốt khâu này, mục tiêu sẽ được hoàn thành một cách hoàn hảo.
“À, nói đến đó thì tôi có một bộ đây, Kanan cứ mặc bộ đó đi.”
Lời vừa thốt ra, Kanan lập tức cứng đờ. Sau đó, cô lùi lại như thể nhìn thấy gián, lạnh lùng nhìn về phía Inuzuka.
“.........Tại sao senpai lại có thứ đó?”
“À!”
Thật đáng tiếc, phần này đã không được nói đến trong cuộc bàn bạc.
***
Kiểm tra kỹ kích cỡ áo sơ mi và váy, Kanan khoác lên mình bộ trang phục của người Học viện West. Cuối cùng, cô đeo kính áp tròng màu và nhẹ nhàng đánh chút phấn nền.
“Hoàn hảo.”
Trong gương phản chiếu một người Học viện West với mái tóc vàng ngắn xoăn nhẹ và đôi mắt xanh lam.
Sau giờ học, trong nhà vệ sinh nữ của ký túc xá trung học cơ sở, Kanan hoàn thành việc hóa trang. Sau khi quay một vòng để xem có chỗ nào kỳ lạ không, cô nghi ngờ nghiêng cổ.
“...Tuy kích cỡ khá vừa vặn nhưng bộ đồng phục này không phải đồ mới. Rốt cuộc Inuzuka-senpai kiếm được nó từ đâu ra vậy?”
Kết quả là, sáng nay Inuzuka còn chưa kịp giải thích thì tiếng chuông đã reo. Không lẽ anh ta đã tấn công một nữ sinh trung học nào đó rồi lột đồ của cô ta ra sao? Nhưng cái gã đàn ông chỉ vì lỡ chạm vào ngực mà bất tỉnh nhân sự thì chắc không có gan làm chuyện đó đâu nhỉ. Thôi kệ, dù sao thì cũng giúp ích được việc, tạm thời đừng hỏi nữa. Điều quan trọng là lúc này.
“Vậy thì, phải quyết định hành động cho mấy ngày tới thôi. Seruga chắc chắn đã ở trong ký túc xá rồi.”
Xác định được hành động của mình, Kanan bước về phía ký túc xá Bạch Miêu. Dù sao thì cô cũng định bám riết lấy Persia trong ký túc xá của học sinh cấp cao mà. Nói ra thì hơi lạ, nhưng muốn đường hoàng bám lì ở khu vực học sinh cấp cao như vậy cần phải có ý chí kiên cường lắm.
Đầu tiên là cái gã đeo kính luôn ở bên cạnh Persia... là Scott thì phải. Dù có thể bị anh ta lườm, nhưng chỉ cần có được tin tức chất lượng cao thì coi như đã thành công viên mãn.
Thế nhưng, mấy hôm nay Scott cứ bị Công chúa Char xem như đồ chơi, hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận Persia.
“...Ừm.”
Kanan tự nhiên bĩu môi.
Rõ ràng Seruga trước đây không thể hòa nhập với lớp, là một kẻ ăn cơm một mình. Con người ta, một khi đã thay đổi thì thật sự sẽ thay đổi đấy.
Và người đã thay đổi anh ta chính là— Persia, sao?
Anh ta muốn ở bên cạnh người đó đến vậy ư, cái kiểu gì đây chứ...
Quả thật là một người rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp.
Thôi bỏ đi, cứ coi đây là tài liệu để làm tin tức báo chí, đừng để tâm.
Kanan vừa lẩm bẩm tự nhủ, vừa cố kìm nén sự sốt ruột trong lòng rồi nhanh chóng lên đường.
Chẳng mấy chốc, Kanan đã đến Ký túc xá Bạch Miêu sớm hơn dự tính.
“Thật ra đây là lần đầu tiên mình vào đấy, hơi hồi hộp một chút.”
Kiểm tra lại chiếc máy ảnh kỹ thuật số mini trong túi không có vấn đề gì, Kanan hít một hơi thật sâu rồi bước chân đầu tiên đầy ý nghĩa vào trong.
Thế nhưng, bên trong Ký túc xá Bạch Miêu lại khác xa so với Hắc Khuyển, khiến Kanan vừa bước vào đã phải dừng lại.
Dù cô cơ bản có thể thoải mái ra vào, nhưng việc "đột nhập" vào Ký túc xá Bạch Miêu vẫn là một thử thách khó khăn. Kanan cũng không có thông tin về nơi này, chỉ cần một chút lơ là thôi cũng có thể lạc đường. Cô không thể không tập trung.
“Ôi chao, là học sinh cấp hai phải không? Có chuyện gì thế cháu?”
Trong lúc Kanan đang trấn tĩnh lại bản thân, một giọng nói bất chợt vang lên từ phía sau.
Quay đầu lại, Kanan nhìn thấy một cô gái.
Nàng có mái tóc dài óng ả, dung mạo thanh tú, và nét mặt khác hẳn khi đối mặt với phe Hắc Khuyển, vô cùng dịu dàng.
Mục tiêu đầu tiên – Juliet Persia – giờ đây đang ở ngay trước mắt Kanan.
“À… cái đó…”
Cuộc chạm trán bất ngờ khiến đầu óc Kanan trống rỗng.
Việc gặp mặt vào lúc này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của cô.
“Seruga, anh có quen cô bé này không?”
Sau khi hỏi dò Kanan nhưng không có kết quả, Persia bối rối quay đầu lại.
Cô không hề để ý rằng Seruga vẫn luôn đi theo sát phía sau mình, cứ như một trợ lý trong kịch Kabuki vậy.
“Không, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô bé này.”
Ánh mắt Seruga bối rối chạm phải mắt mình, không hiểu sao Kanan lập tức lấy lại được sự tự tin.
Rồi cô liền trôi chảy nói ra những lời đã chuẩn bị từ trước:
“Cháu… cháu bị bệnh nên phải nằm viện một thời gian dài, đã lâu không đến trường… Cháu không nhớ rõ quang cảnh trong trường nữa…”
Nghe Kanan nói với vẻ mặt bối rối, Persia dường như dễ dàng tin ngay, trên môi nở nụ cười.
“Thế à? Vậy là cháu đã cố gắng hết sức để có thể trở lại trường học, thật đáng khen.”
“Cảm… cảm ơn…”
Dù đây chỉ là diễn xuất để lấy lòng thương hại, nhưng Kanan vẫn rất kinh ngạc khi nhận được phản ứng ngoài mong đợi này.
“Nếu vậy có khó khăn gì thì cứ tìm ta nhé. À, nếu là học sinh cấp hai thì để Seruga giúp cháu nhé?”
Persia quay đầu lại, Seruga cũng đơn giản gật đầu.
“Phải rồi, không thể để cô bé bơ vơ thế được. Rất vui được giúp đỡ, ừm…?”
“À, Na… Nanaka, cháu là Nanaka.” (Chú thích: Kanan (Kana); Nanaka (Nanaka), tên chỉ đơn giản là đọc ngược lại các âm tiết.)
Kanan nói ra cái tên giả mà cô nghĩ ra trong tích tắc, Seruga cũng không hề nghi ngờ mà mỉm cười thật thà.
“Thế à? Rất vui được giúp đỡ, Nanaka.”
“…Rất vui được giúp đỡ…”
Đây là lần đầu tiên Kanan nhìn thấy nụ cười như vậy của anh.
Bình thường khi là Kanan, cô luôn chỉ thấy anh tức giận hoặc kinh ngạc.
Một Seruga bình thản mỉm cười như thế này, Kanan chưa từng thấy bao giờ.
Sau khi mọi chuyện đâu vào đấy, Persia liếc nhìn đồng hồ trên tường.
“Vậy thì, ta có hẹn với các em học sinh tiểu học để hướng dẫn học tập… Seruga, cô bé này giao cho anh nhé?”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Seruga tiễn Persia rời đi, Persia nhẹ nhàng vẫy tay rồi quay đầu lại.
“Nhờ anh nhé. Vậy thì Nanaka, ta cầu chúc cháu có một cuộc sống học đường vui vẻ.”
Nói xong những lời này, Persia dứt khoát rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất vào bóng tối hành lang, Seruga nhìn Nanaka.
“Vậy thì, trước hết tôi sẽ đưa cô đi tham quan học viện nhé. Đi theo tôi.”
“Vâng, nhờ anh.”
Kanan gật đầu, định cùng Seruga rời khỏi ký túc xá.
Nhưng trước đó, cô chợt dừng bước, nhớ ra một chuyện.
— Ấy? Mình nhớ mục tiêu của mình phải là Persia mới đúng chứ?
“Nanaka? Đi thôi.”
“À, vâng.”
…Thôi kệ.
Trước hết cứ tạm gác lại suy nghĩ, đuổi theo Seruga đã.
Rời khỏi ký túc xá, hai người đi qua cửa sau đến quảng trường đài phun nước.
“Bên này là nhà ăn số hai, đối diện là tháp đồng hồ, phòng y tế nằm ngay cạnh quảng trường. Nếu thấy không khỏe thì cứ đến đây nhé.”
Hai người đi cạnh đài phun nước, Seruga ân cần chỉ dẫn Nanaka mọi thứ.
Trông anh lúc đó đúng là một quý ông lịch thiệp.
Vừa hơi lạ lẫm ngắm nhìn Seruga, Kanan vừa chỉ tay vào vườn hồng trước mặt.
“Cháu muốn vào vườn hồng kia xem thử. Nếu đi một mình có thể bị lạc nên cháu không dám vào…”
Nghe yêu cầu này, nét mặt Seruga có vẻ hơi khó xử.
“À… Giờ này tôi nghĩ không nên vào thì hơn…”
“Tại sao ạ?”
Tất nhiên, Kanan, người vẫn thường xuyên chạy loanh quanh trong trường, biết rõ lý do, nhưng cô thấy việc để Seruga nói ra lý do rất thú vị, nên vô thức hỏi.
Thấy Nanaka ngước nhìn và nghiêng đầu khó hiểu như vậy, Seruga chớp mắt mấy cái rồi cuối cùng đành chịu thua, ngập ngừng nói ra.
“Cái đó… trong vườn hồng có rất nhiều nơi khuất mà bên ngoài không nhìn thấy được. Giờ này thì nên nói là có các cặp đôi ở trong đó không nhỉ, hay là sẽ có người tận dụng thời gian riêng tư chỉ dành cho hai người để ‘biểu diễn’ không nhỉ… Hoặc là nếu chúng ta đi quá sâu vào, chúng ta cũng có thể bị hiểu lầm là kiểu như vừa nãy ấy…”
Thấy Seruga mặt đỏ bừng, Kanan khẽ cười rồi đột ngột áp sát mặt mình vào mặt anh.
“Cháu sẽ không để ý chuyện đó đâu.”
“Không, nhưng…”
Seruga lùi lại, vẫn đứng rất gần Kanan, trông có vẻ vẫn còn do dự.
“Hay là, Seruga-kun không muốn bị ai đó hiểu lầm?”
Nghe câu hỏi này, mắt Seruga chớp nhẹ.
Có phải mình hơi quá nhiệt tình không nhỉ, nhưng cũng vui phết.
Giờ đây mình không phải là Kanan của Touwa mà là Nanaka của West.
Nghĩ vậy, những câu hỏi mà bình thường mình tuyệt đối không dám hỏi giờ đây lại dễ dàng thốt ra.
“…Không phải vậy.”
Seruga trả lời với vẻ mặt hơi buồn.
“Tuy nói là không có thì cũng là nói dối, dù không muốn bị hiểu lầm nhưng có hiểu lầm cũng chẳng sao, đằng nào thì cũng không thể thành hiện thực. Vậy nên… ừm, không cần bận tâm cũng được.”
Seruga khẽ thở dài một tiếng với giọng điệu buông xuôi. Có vẻ người trong mộng của anh là một “bông hoa trên đỉnh núi cao” vô cùng khó với tới.
“…Chẳng lẽ, là tiền bối Persia sao?”
Kanan cố gắng trấn an trái tim đang đập mạnh của mình, hỏi ra điều mà cô vẫn luôn rất bận tâm. Nghe vậy, Seruga trông rất ngạc nhiên, mắt mở to.
“Tiền bối Persia…? Không phải đâu, hoàn toàn không phải.”
Lần này khác với lúc nãy, anh phủ nhận một cách rất rõ ràng.
Cái này… thật sự không phải sao? Vậy thì tại sao Seruga lại luôn đi theo Persia nhỉ?
“Thế à? Vậy Seruga-kun và Persia rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”
“Chuyện này thì phải nói sao đây nhỉ… Chỉ là vì một chút sự cố nên thời gian này tôi mới hành động cùng cô ấy thôi, chắc là, sẽ sớm rời đi thôi.”
Seruga đưa ra một câu trả lời hơi cô đơn và bất ngờ.
“Tại sao ạ?”
Nghe Nanaka ngạc nhiên hỏi lại, Seruga nhìn về phía xa, khẽ đáp:
“Tôi ấy à, tôi nghi ngờ người đó đã làm điều gì đó không nên làm, nên mới đi giám sát cô ấy. Thế nhưng, gần đây tôi thấy làm chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, bởi vì, cho dù người đó có phản bội Ký túc xá Bạch Miêu, tôi nhất định cũng không thể tố cáo cô ấy. Thôi, nói cho cùng thì có phải phản bội hay không vẫn chưa có kết luận gì cả.”
Nếu đây là sự thật thì quả là một tin tức động trời, việc thâm nhập cũng không uổng công rồi.
Thế nhưng – Seruga lại vô cùng tôn trọng sự tồn tại của Persia.
Có phải vì anh tin cô ấy là người đúng đắn không?
Không, không phải vậy, không thể nói như thế.
Anh không nghĩ những gì Persia làm là đúng.
Nhưng, anh không muốn cô ấy mắc sai lầm.
Nếu mình ở vào vị trí của cô ấy, nhất định cũng sẽ giống như vậy – anh ấy chắc hẳn đã nhận ra điều này.
Vì vậy anh không phải là không đi tố cáo, mà là không thể làm được.
Nếu chỉ là đồng cảm thì anh sẽ không tha thứ cho cô ấy, nhưng vì có sự đồng cảm nên anh không thể phủ nhận.
“…Đúng là một mối quan hệ phức tạp thật.”
Nghe không phải mối quan hệ như mình nghĩ, Kanan thấy yên tâm, nhưng lại có những điều mới cần phải suy xét, thật là vất vả.
Thế nhưng, nếu cứ suy nghĩ những điều này, cô sẽ lại quay về vai trò ‘Kanan’.
Khi đã là Nanaka, thì cứ tận hưởng thật vui vẻ với vai trò Nanaka đi đã.
“Nhưng mà, vậy thì chúng ta có thể đường hoàng cùng nhau vào vườn hồng rồi đúng không?”
Kanan chuyển đổi “chế độ” trong đầu, nắm chặt tay Seruga kéo mạnh anh vào vườn hồng.
“Á, đợi đã, đợi đã…”
Bỏ qua giọng nói hoảng hốt của Seruga, Kanan đã “thâm nhập” vào lối vào vườn hồng.
Lòng bàn tay anh lớn hơn cô, mang theo hơi ấm thật dễ chịu.
Quen anh sáu năm rồi mà đây là lần đầu tiên cô nắm tay anh, trái tim Kanan không khỏi đập thình thịch.
Ở đây chỉ có hai người Kanan và Seruga, những đóa hồng đỏ thắm nở rộ chào đón họ.
“Thật là một nơi đẹp đẽ.”
“À… ừm.”
Seruga như muốn trấn tĩnh lại, nhìn quanh quất.
Quả nhiên, anh không muốn ai hiểu lầm, ngoài Persia ra.
“Seru—"
“Á, không… không được tiếp tục nữa!!”
Đúng lúc Kanan gọi tên Seruga, đột nhiên một giọng đàn ông kỳ lạ vang lên từ sâu trong vườn hồng.
“Thật là, đúng là vô dụng mà, anh là con trai đấy. Thôi nào, cố gắng lên nữa đi chứ.”
Tiếp theo là giọng nói ngọt ngào của một cô gái ẩn chứa tiếng cười.
Kanan và Seruga nhìn nhau, cùng rít lên một hơi lạnh.
“Không… không được nữa rồi, lưng của tôi…”
“Không sao đâu, cố gắng lên… Fufu.”
Trong vườn hồng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ, “linh hồn phóng viên” của Kanan lập tức bùng cháy.
“Làm… làm phiền họ thì không hay đâu, chúng ta ra ngoài đi…”
Seruga cúi người, muốn đi về phía lối ra vườn hồng.
Dưới tác động từ bàn tay siết chặt của Kanan, mọi cử động của Seruga đều khựng lại.
“Nào nào, cứ xem một chút đi.”
“Này, này…”
Dưới sự kéo đi của Kanan, cả hai bước về phía nơi phát ra âm thanh.
“Ha… ha… Nghỉ một chút đã…”
“Thật là vô dụng mà.”
Tiếng nói đã ở rất gần. Có chuyện gì đó đang diễn ra ở phía bên kia bụi hồng.
Kanan nuốt nước bọt, ghé mắt nhìn qua kẽ lá.
“Cái… cái này là…!!”
Cảnh tượng trước mắt khiến Kanan sững sờ, không thốt nên lời.
“Gì… cái gì vậy?”
Thấy Kanan hoàn toàn khác hẳn ngày thường, Seruga cũng không khỏi tò mò, bèn ghé mắt nhìn qua kẽ lá y như Kanan.
Và cảnh tượng đang diễn ra ở đó chính là…
Giữa vườn hồng là một chiếc bàn tròn, trên đó bày biện một bộ ấm trà thanh nhã. Char đang ngồi đó, vừa thích thú thưởng trà vừa đọc sách. À không, nếu chỉ có vậy thì chẳng có gì đáng nói, nhưng mái tóc bạc lấp lánh phản chiếu ánh nắng mặt trời, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Vấn đề là, đằng sau cô ấy lại là một người công nhân xây dựng đeo kính.
À không, đó là Scott, nhưng hiện tại anh ta đang chất một đống đất đá như núi lên xe cút kít. Bộ dạng mồ hôi nhễ nhại làm việc đó, ai nhìn vào cũng sẽ tưởng anh ta là một công nhân đang sửa đường.
“Công chúa Char…! Tôi… tôi không chịu nổi nữa rồi…”
“Thật vô dụng mà. Công việc còn lại vẫn còn chất đống như núi kia kìa.”
Ánh mắt của Char thậm chí không liếc nhìn Scott đang cầu xin thảm thiết, cô chỉ lật giở trang sách.
Sự đối lập giữa vẻ thanh lịch của thiếu nữ và mùi đất bốc lên từ phía sau cô ấy, tạo nên một cảm giác chướng mắt đến rợn người. Cứ như một bức tranh biếm họa châm biếm sự khác biệt đẳng cấp trong xã hội vậy.
“Cái… cái gì thế này?”
Kanan không khỏi cảm thấy mất hứng. Dù Seruga không nói một lời, nhưng Kanan biết anh ấy cũng cùng chung suy nghĩ với mình.
“Ồ, người ở đó là… Seruga phải không? Nhớ là tên đó mà.”
Hai người họ đứng ngây người quá lâu, cuối cùng Char cũng nhận ra sự hiện diện của họ.
“Chào… chào cô.”
Seruga tỏ vẻ không để ý, cất lời chào Char. Có vẻ như hai người họ quen biết nhau.
“Cô bé kia thì tôi chưa gặp bao giờ. Gì vậy Seruga, là bạn gái cậu à?”
“Không phải!!”
Seruga lập tức phủ nhận, mà cũng đâu cần từ chối rành rọt như thế.
Kanan hơi bực mình, nhưng Seruga hoàn toàn không để ý đến cô, tiếp tục cuộc trò chuyện với Char.
“Cô bé này nhập viện một thời gian dài, chưa quen trường, nên tôi dẫn cô ấy đi tham quan thôi, chỉ vậy thôi.”
“Ồ, thật đáng khen ngợi nha. Không đi theo dõi Persia bé nhỏ nữa sao?”
“Đâu phải theo dõi gì… Thôi được rồi, cũng đến lúc phải từ bỏ rồi. Hơn nữa, Công chúa Char đang làm gì ở đây vậy?”
Thực ra, Char chẳng làm gì cả, người đang làm việc chỉ có một mình Scott mà thôi.
“Làm gì à… Nhìn mà không hiểu sao? Sửa sang lại vườn hồng đó.”
“Nói dối đi. Thật khó mà tưởng tượng Công chúa Char lại làm gì vì người khác được.”
“Nói quá đáng thật đấy.”
Nghe Seruga khẳng định chắc nịch, ngay cả Char cũng phải bật cười gượng gạo.
“Thôi được rồi, thực ra một nửa là vì bản thân tôi. Gần đây tôi có lắp đặt một thiết bị khá lớn trong khu rừng tạp, kết quả là dường như bị Giám đốc sinh phát hiện rồi. Đành phải bất đắc dĩ đến sửa sang vườn hồng này, tiện thể xử lý cái thiết bị gây tranh cãi đó luôn vậy.”
Có phải là cái thiết bị đã còng Kanan và Inuzuka lại với nhau không? Quả nhiên là nó khá lớn thật.
Nhìn kỹ, ẩn hiện giữa đống lá cây và rác rưởi mà Scott đã dọn dẹp, có thể thấy rõ một vật thể giống như máy móc.
“Thật là, rõ ràng là mới mặt trời mọc đã bắt đầu làm việc rồi, không thể ngủ thêm được sao?”
Char vươn vai một cách đáng yêu, còn Seruga thì mặt co giật.
“Bắt đầu từ trước bình minh… Vậy, tiện thể hỏi một câu, trong thời gian đó, Scott tiền bối đã nghỉ ngơi mấy lần rồi?”
“Nghỉ ngơi? Tại sao?”
Char đáp lại với vẻ mặt khó hiểu. Câu trả lời cực kỳ súc tích đó khiến Seruga thực sự kinh hãi.
“Không, thực sự xin cô tha cho anh ấy đi, Scott tiền bối sẽ chết mất đó.”
Có lẽ vì chưa bao giờ thấy một tiền bối đáng thương đến thế, Seruga khuyên nhủ Char.
Nhưng Char dường như hoàn toàn không đổi ý, cô lấy một cái chai nhỏ từ trong túi ra đặt lên bàn.
“Không sao đâu, có gì thì đã có thứ này rồi.”
“Cái đó… ‘Có thể làm việc không ngủ một trăm giờ vì cô’? Cái này còn đen tối hơn tôi tưởng!! Cái sản phẩm quái quỷ gì vậy!!”
“Tiện thể nói luôn, lần trước tôi uống cái này còn chưa trụ được một phút đã thấy khó chịu trong người rồi.”
“Thế thì hoàn toàn không ổn chút nào!!”
“Vậy sao? Scott, nếu không làm xong sớm, tôi sẽ bắt cậu uống cái này nữa đấy.”
“Thần sẽ lập tức đẩy nhanh tốc độ!!”
Tốc độ làm việc của Scott bỗng nhiên tăng vọt, anh ta làm việc như thể đang liều mạng vậy.
“Thấy chưa, có tinh thần ngay thôi mà?”
“Cái kiểu làm tỉnh táo này là gì vậy!! Hoàn toàn không giống cách dùng nước tăng lực đâu hả!! Tóm lại là đừng làm thế nữa!!”
Dưới sự khẩn cầu hết lần này đến lần khác của Seruga, Char im lặng suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu.
“…Cũng phải. Để cậu từ bỏ việc theo dõi Persia bé nhỏ, việc điều Scott rời khỏi Persia là rất cần thiết. Thôi được rồi, Scott, bắt đầu từ hôm nay cậu có thể tự do hành động rồi.”
Nói rồi Char đứng dậy, còn Scott thì như một con ếch bị dẫm bẹp, ngã vật xuống đất.
“Vô… vô cùng cảm tạ…”
Vừa nghe thấy lời cảm ơn gần như tắt thở đó, Char đã ‘phạch’ một tiếng đóng sách lại, đặt lên bàn.
Seruga ngạc nhiên nhìn Char.
“Cô muốn tôi dễ hành động hơn nên mới điều Scott tiền bối đi sao?”
“Đâu phải. Đây là vì Persia bé nhỏ đó. Chuyện này đừng có đi nói lung tung là tốt nhất.”
Seruga và Char cứ thế lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhau. À không, nói là ‘nhìn nhau đầy căng thẳng’ có lẽ chính xác hơn, bầu không khí giữa họ thật sự rất gay gắt.
Và rồi, người đầu tiên dời mắt đi là Seruga.
“Ra vậy. Nếu vậy thì xin cô cứ yên tâm, tôi không có ý định làm gì quá mức hiện tại về chuyện này.”
Nghe Seruga nói, Char cũng thả lỏng vai, thở phào.
“…Vậy sao. Cậu đã tin Persia rồi à. Về mặt này thì tôi sẽ không cảm ơn cậu đâu.”
“Chỉ là tôi chưa thấy bằng chứng nào khác thôi. Hơn nữa, nếu người đó thật sự đã làm gì, thì chắc chắn cũng không phải chuyện gì quá quan trọng. Tôi chỉ nghĩ vậy thôi.”
Dù Seruga lập tức phủ nhận lời Char nói, nhưng không hiểu sao Char lại lộ ra một nụ cười thú vị.
“Vậy là cậu đã tin rồi còn gì. Dù sao thì, khó khăn lắm mới kết thúc được nhiệm vụ ác mộng này, cậu cũng muốn thư giãn một chút đúng không? Vừa hay tôi có một nhiệm vụ đi mua sắm ở phố Dahlia, cậu đi thay tôi cũng được mà?”
Phố Dahlia… Nói mới nhớ, gần đây mình chưa đi qua đó bao giờ. Hơn nữa, đi chơi cùng Seruga thì chưa bao giờ có.
“À không, bây giờ tôi phải ưu tiên nhất là dẫn đường cho cô ấy đã…”
Seruga nói được nửa chừng thì nhận thấy vẻ mặt Kanan đang sáng rỡ.
“…Em muốn đi không?”
“Vâng ạ!!”
Kanan nhiệt tình gật đầu. Seruga thở dài thườn thượt.
“…Họ đi rồi à.”
Nấp sau một cây cổ thụ gần cổng chính, Persia nhẹ nhõm thở phào.
“À đúng rồi, lúc họ gặp Char còn nghĩ phải làm sao đây, nhưng họ xử lý tốt thật đó.”
Inuzuka cũng nấp sau lưng cô, khẽ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Kế hoạch mà hai người họ đã định ra tối qua nhìn chung khá suôn sẻ. Ban đầu họ dự định để Seruga dẫn đường cho Kanan trong trường, nhưng nhờ Char mà dường như đã tiến xa hơn thành một buổi hẹn hò rồi.
“Dù thủ đoạn có khéo léo hay không thì tình thế này đã không thể thay đổi được nữa. Sau đó chỉ còn cách cầu nguyện cho họ thôi. Inuzuka cũng vất vả rồi, mệt lắm đúng không?”
Persia ghé sát Inuzuka, nhìn chằm chằm anh, thể hiện sự quan tâm của mình.
“Cũng… cũng không có gì to tát đâu.”
Inuzuka tim đập loạn xạ vì ánh mắt quá gần đó, khó khăn lắm mới đáp lại được.
“Nếu kế hoạch này diễn ra suôn sẻ, cậu sẽ dần dần nói lời tạm biệt với Kanan đó. Thấy nhẹ nhõm hơn không?”
Vừa nói những lời đùa cợt đó, Persia vừa nở một nụ cười tinh nghịch.
“Nói vậy thôi chứ, cậu thật ra vẫn cảm thấy cô đơn đúng không? Dù sao thì cô bé đó, cũng khá là năng động mà.”
“Ừm…”
Cô đơn… không phải như vậy. Có thể là hơi có chút thiếu vắng.
Sức thích nghi của con người thật đáng sợ. Ngay cả một cô bé phiền phức đến thế, sau một thời gian ở chung, mình dường như cũng đã khá quen với cô ấy rồi.
Nếu một ngày nào đó cô ấy đột nhiên không còn ở đây nữa… Ừm, mình ít nhiều vẫn sẽ nhớ cô ấy một chút.
“…Gì, đoán trúng rồi à? Ồ… Xem ra Inuzuka còn có cảm tình với cô bé đó hơn mình tưởng.”
Thấy Inuzuka bất giác im lặng, Persia nhìn vào mắt anh như thể vừa thấy một điều đáng ngờ.
“Đâu… đâu phải vậy…”
“Sao mà biết được… Dù sao thì cũng đã từng bế kiểu công chúa rồi mà…”
Dù Inuzuka vội vàng biện minh, nhưng bầu không khí gai góc từ Persia vẫn không tan biến.
Đây chính là… cái gọi là ghen tuông sao.
Inuzuka cảm thấy rất vui, nhưng việc mình đang bị giận thì lại không tốt lắm.
“Hiểu lầm đó!! Tôi chỉ cần có Persia là đủ rồi!!”
Theo đà mà buột miệng nói ra, Inuzuka nhận ra mình đã bất ngờ ‘dũng cảm’ nói lộ hết lòng, không khỏi đỏ mặt.
“À, thế… thế à…”
Và Persia cũng cúi đầu đỏ mặt theo, bầu không khí yêu đương lan tỏa giữa hai người.
“Hơn… hơn nữa, chúng ta nên quay lại thôi, bị người khác nhìn thấy thì phiền lắm.”
Không thể chịu đựng được nữa, Persia nở nụ cười cứng nhắc, quay người chuẩn bị trở về.
“À, à đúng rồi.”
Inuzuka cũng đồng tình, định quay về ký túc xá. Nhưng ngay lúc đó, tiếng bước chân vội vã vọng tới từ phía nhà thờ.
“Ôi!! Có người tới, mau trốn đi!!”
Persia cũng phát hiện tiếng bước chân, vội vàng đảo mắt quanh tìm chỗ nấp.
Nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy chỗ nào có thể ẩn mình.
Hay là cứ đánh một trận rồi tìm cách bịt miệng họ lại? Trong lúc Inuzuka còn đang nghĩ thế, anh bỗng ngước lên và chợt nhận ra điều gì đó.
“Này, Persia!! Leo lên cái cây này đi!!”
Hai người cùng leo lên thì chắc chắn không thể giấu mình được, nhưng nếu chỉ có Persia với vóc dáng nhỏ nhắn và cân nặng khiêm tốn thì đủ để cô bé trốn.
“Tớ… tớ biết rồi!!”
Persia cũng chẳng nghĩ ra được cách nào khác, đành ngoan ngoãn trèo lên cây.
Đúng lúc Persia vừa ẩn mình vào tán lá rậm rạp, một nhóm học sinh phe Hắc Khuyển xuất hiện ở góc rẽ.
Đó là một đôi nam nữ, thấy Inuzuka thì họ ngạc nhiên tiến lại gần.
“Này, Inuzuka nhỏ, cậu làm gì ở đây thế?”
“À… ừm… chỉ là nghỉ ngơi một chút thôi, tại nóng quá mà.”
Dù là một lời giải thích khá miễn cưỡng, nhưng nam sinh kia lại chẳng chút nghi ngờ gật đầu.
Lúc này, cô gái bên cạnh như nhớ ra điều gì đó, nhìn thẳng vào mặt Inuzuka.
“Nhắc mới nhớ, tôi có thấy cậu trên báo trường nè. Hình như cậu và đám Bạch Miêu vừa có một trận chiến cực kỳ đẹp mắt, vui thật đấy!”
“À, thì… mọi chuyện cứ thế mà diễn ra thôi.”
Có vẻ như bài báo của Kanan đã lan truyền khắp trường thuận lợi rồi nhỉ. Cái cô bé ấy làm mấy việc vớ vẩn này nhanh thật.
Nhớ lại trận hỗn chiến đó, Inuzuka vô thức nhăn mặt như trái khổ qua. Có lẽ thấy vẻ mặt ấy, hai học sinh Hắc Khuyển hiểu lầm là Inuzuka không khỏe nên chuẩn bị rời đi.
“Xin lỗi vì đã làm phiền lúc cậu đang nghỉ ngơi nhé. Bọn tôi đi đây.”
“À, tạm biệt.”
Khẽ vẫy tay tiễn hai người họ đi, cho đến khi bóng lưng họ khuất hẳn sau thư viện, Inuzuka mới thở phào nhẹ nhõm.
“…Họ đi rồi sao?”
Một giọng nói khẽ khàng vang lên từ phía trên đầu. Inuzuka ngẩng lên trả lời:
“À ừ, cậu xuống…”
Lời vừa ra khỏi miệng, Inuzuka bất giác cứng đờ người.
Vì là tình huống khẩn cấp nên lúc đó anh cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng nghĩ kỹ lại thì Persia lúc leo lên cây đang mặc váy.
Trong tình huống này mà ngẩng đầu lên thì thấy gì rõ mồn một rồi.
Persia đang nằm sấp trên cây, chiếc váy dính sát vào đùi cô bé đang lay động theo gió.
Góc nhìn như có như không ấy khiến ánh mắt Inuzuka bất giác tập trung hoàn toàn vào đó.
“…? Sao vậy, sao lại đờ ra thế… à…”
Nói được nửa câu, Persia nhận ra ánh mắt của Inuzuka, mặt cô bé lại đỏ bừng lên.
“Đừng… đừng nhìn mà!!”
Persia luống cuống muốn thay đổi tư thế, giữ chặt lấy váy.
Nhưng như một trò đùa tai quái, đầu cành cây mắc vào váy, theo động tác của Persia, chiếc váy bị rách toạc.
“Á, không được!!”
Persia muốn giữ lại váy, nhưng đã quá muộn.
Chiếc váy bị rách một vết lớn, từ đó có thể nhìn thấy chiếc quần lót trắng của Persia…
“Oa!?”
Tầm nhìn của Inuzuka lập tức bị nhuộm đỏ bởi dòng máu mũi tươi phun ra từ chính mình.
Phố Dahlia, đông người hơn lần trước rất nhiều.
Nơi đây có vô số hàng quán rong, phố xá tràn ngập sức sống. Nếu đi một mình đến đây, chắc chắn sẽ lạc lối trong dòng người.
“Mật độ dân số ở đây thật đáng kinh ngạc. Có con phố nào mà lại nhộn nhịp đến thế này sao?”
Đối với Kanan không cao lắm, dòng người đông đúc này khiến cô bé cảm thấy vô cùng khó khăn.
“Vì sắp đến lễ hội rồi mà, tuy vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị nhưng đã khá náo nhiệt rồi đấy. Nanaka từng đi lễ hội chưa?”
“Cái đó… chưa… chưa đi bao giờ ạ…”
Ngày xưa từng tổ chức lễ hội Towa để cầu mùa màng bội thu, là người Towa nên Kanan đương nhiên cũng đã tham gia.
Nhưng ở đây không thể nói thật, đành phải vòng vo cho qua chuyện. Seruga cũng nhận ra điều gì đó, gật đầu vẻ hiểu ý.
“Đúng rồi, cậu cứ nằm viện mãi mà, xin lỗi nhé, tôi lại khơi lại vết thương cũ của cậu rồi.”
“Không, không sao đâu ạ.”
Seruga tỏ vẻ hối hận vì sơ suất, nét mặt phủ một lớp mây buồn, Kanan mỉm cười lắc đầu.
“À phải rồi, năm nay nếu cậu đủ sức thì đi lễ hội với tôi nhé.”
Bất chợt, Seruga đưa ra một lời đề nghị bất ngờ.
Đi lễ hội mùa hè cùng Seruga, đây là một trong những điều Kanan luôn muốn làm nhưng đành phải từ bỏ.
Nếu với thân phận là Nanaka, điều này có thể thành hiện thực, đây đúng là một sự "ngộ nhận" đáng mừng.
Tuy nhiên, cô bé còn phải đi lấy tin cho Ban tin tức.
Như vậy thì không thể giả làm Nanaka được.
“Xin lỗi, cơ thể tôi vẫn chưa ổn định lắm, đến nơi quá ồn ào thì hơi…”
Mang theo cảm xúc vô vàn đau xót, Kanan từ chối sự cám dỗ.
“À… ừm, xin lỗi nhé, tôi đã quá hấp tấp rồi, quên mất cậu không khỏe…”
Seruga cười gượng rút lại lời đã nói. Kanan cũng rũ vai, chẳng giấu nổi vẻ thất vọng.
Cứ thế này, cơ hội cùng Seruga đi lễ hội mùa hè có lẽ cả đời cũng không còn nữa.
Dù vậy, cũng chẳng có thời gian để thất vọng.
Nếu không có lần sau, thì lần này hãy chơi cho thỏa thích đi!
“Thế nên, hôm nay chúng ta hãy chơi thật vui vẻ nhé, được không?”
“À ừ, đúng thế.”
Khẽ mỉm cười với nhau, hai người cùng bước đi trên phố.
“Oa, có mùi gì thơm ngon quá!”
Trong mũi ngửi thấy một mùi ngọt lịm, rõ ràng là hương thơm của món tráng miệng.
“Là cái đó phải không?”
Kanan nhìn về phía Seruga chỉ, ở đó có một quán nhỏ.
Người chủ quán Westland vạm vỡ đang chiên những chiếc bánh donut nhỏ xíu.
“Bánh donut Công chúa? Lần đầu tiên tôi thấy món bánh này đấy.”
Kanan đọc chữ trên bảng hiệu, nghi hoặc nghiêng đầu.
Trên quầy bày biện chảo dầu chiên donut và đủ loại gia vị.
“Là loại bánh donut nhỏ ấy mà, có thể thêm nhiều loại gia vị rồi ăn tại bàn. Phổ biến nhất là thêm sô cô la và việt quất đấy.”
“Ồ… Westland còn có món bánh này nữa à…”
“Không… chẳng phải cậu cũng là người Westland sao…”
Quá sơ ý là sẽ lộ thân phận thật mất.
“Vì… vì tôi nằm viện lâu quá mà. Mà nói lại, sao cái bánh này lại gọi là bánh donut Công chúa thế?”
Kanan lấp liếm đánh trống lảng.
Seruga thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng tiếp lời Kanan.
“Cũng chẳng có ý nghĩa sâu xa gì đặc biệt đâu. Bánh donut có nhiều loại khác nhau, cái này hình như vì vị Công chúa cá tính kia cũng rất hài lòng nên mới gọi là bánh donut Công chúa thôi. Ừm… tên gọi này bắt nguồn từ Công chúa nào thì giờ cũng không thể xác minh được nữa rồi.”
“…Gì chứ, Công chúa đó là ai chẳng phải quá rõ ràng sao?”
Chắc chắn là vị Công chúa tóc ngắn, ngực khủng, tính cách S kia rồi.
“Tôi không nói ra được đâu.”
Seruga rời mắt đi, ngầm thừa nhận suy luận của Kanan.
“Thôi dù sao đi nữa, nếu hứng thú thì ăn vài cái xem sao?”
Seruga dứt khoát cắt ngang câu chuyện, anh ấy là một chàng trai có khả năng xử lý khủng hoảng rất tốt.
“Cũng đúng, bất kể nguồn gốc của chiếc bánh này là gì, ngon là được.”
Đúng lúc bữa tối sắp đến, bụng cả hai đều trống rỗng. Thế là hai người cùng tiến lại gần quầy.
“Xin chào quý khách!”
Trong lúc nhân viên đến đón tiếp, Kanan hào hứng nhìn quầy hàng.
“Xin lỗi, cho chúng tôi hai suất bánh donut nhé. Tôi muốn sô cô la và việt quất, còn Seruga?”
“Tôi giống cậu là được.”
Nghe Seruga trả lời có vẻ tùy tiện, Kanan bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
“Không được đâu Seruga-kun, cửa hàng này có rất nhiều lựa chọn mà. Hai người thì nên chọn hai món khác nhau chứ, như vậy chia sẻ cho nhau thì niềm vui cũng tăng gấp đôi phải không?”
“Là vậy sao?”
“Chắc chắn là vậy rồi!”
Kanan tự tin gật đầu, trông có vẻ hơi buồn cười, Seruga nhìn rồi khẽ bật cười.
“Vậy thì, tôi muốn cam và kem tươi.”
“Thế mới đúng chứ, vui quá đi mất!”
Kanan hào hứng nhìn nhân viên không ngừng cho bánh donut vào túi giấy.
Mục đích ban đầu đã bị cô bé ném ra chín tầng mây rồi.
“Đã có ngay đây, tiểu thư. Vì cô rất dễ thương nên tôi tính rẻ cho cô đấy nhé!”
Cùng với lời nói đùa, nhân viên trao hai phần bánh donut vào tay họ.
“Oa, cảm ơn rất nhiều ạ!”
“Chúng ta ra ghế dài đằng kia ăn đi.”
Theo lời giục của Seruga, Kanan ngồi xuống ghế dài, đặt túi bánh donut lên đùi, hai tay chắp lại.
“Tôi xin mời!!”
“Tôi xin mời.”
Trộn bánh donut với sô cô la xong, Kanan cắn một miếng.
Hương bơ nồng nàn của bánh donut hòa quyện cùng vị sô cô la sữa dịu nhẹ tan chảy trong khoang miệng.
Ngọt. Và còn có quế nữa thì phải, hậu vị khá thanh mát.
“Ngon thật đấy, thế này thì ăn bao nhiêu cái cũng được ấy!”
“Việc quảng bá món bánh này có thể nói là công lao lớn của vị Công chúa kia, khiến người ta thấy cô ấy rất tốt đấy.”
Nếu bị chính cô ấy nghe thấy chắc chắn sẽ nhận được ánh mắt khó hiểu của cô ấy cho xem, nghĩ vậy Seruga cũng ăn phần bánh donut của mình.
“Vậy thì, chúng ta đổi cho nhau nhé?”
“À ừ, được thôi.”
Nghe lời đề nghị này, Seruga đưa túi bánh donut của mình cho Kanan.
Nhưng Kanan cứ nhìn chằm chằm Seruga, bày tỏ sự không hài lòng với hành động của anh.
“Chỗ này không phải nên nói ‘Được thôi, a—’ sao?”
“Cái… cái chuyện xấu hổ như thế làm sao mà làm được!! Thôi, tự lấy đi.”
“Ưm…”
Kanan rõ ràng không hài lòng với sự từ chối thẳng thừng của Seruga, nhưng vẫn ngoan ngoãn tự lấy.
“Thật là, cậu sẽ không nói thế với bất cứ ai sao…”
Thấy Seruga đang ngại ngùng, Kanan bỗng nảy sinh ý muốn trêu chọc anh.
“Tôi không tiện lấy của cậu lắm, hay là tôi cũng cho cậu một ít nhé.”
“…Nhưng không được dùng ‘a’ hay gì đâu đấy nhé.”
“Tôi biết rồi.”
Kanan ngậm chiếc donut trong miệng, nhoài người tới như muốn hôn Seruga.
“Đây, mời dùng.”
“…………Vậy thì, tôi xin phép.”
Seruga phớt lờ gương mặt của Kanan, trực tiếp lấy mấy cái donut từ trong túi của cô ấy và ăn.
“Ôi, cái này ngon hơn kìa.”
“Kĩ năng phớt lờ người khác của cậu mới nhanh chóng tiến bộ làm sao, đúng là đang trong giai đoạn trưởng thành có khác.”
Không còn cách nào khác, Kanan đành tự mình ăn chiếc donut đang ngậm, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thua cuộc.
“Cái cảm giác học được mấy cái kĩ năng vô bổ này đúng là bất ngờ thật đấy…”
Seruga thở dài, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Nhìn kĩ thì thấy khóe miệng anh còn dính chút kem tươi.
“Seruga-kun, kem dính ở khóe miệng kìa.”
“Thật sao? Ở đâu cơ?”
Seruga sờ sờ mặt định lau đi lớp kem, nhưng trông anh có vẻ rất vụng về.
Thấy vậy, ý định trêu chọc trong lòng Kanan lại trỗi dậy.
“Đừng nhúc nhích nha.”
Kanan giữ lấy vai Seruga bảo anh đứng yên, rồi nhẹ nhàng liếm đi lớp kem trên mặt anh.
“Ối! Đợi… Kanan!?”
Seruga lộ ra vẻ bối rối nhất từ trước đến nay.
Tim Kanan cũng đập thình thịch, mặt đỏ bừng như lửa, trong lòng tự nhủ mình là Kanan không biết bao nhiêu lần, rồi nở nụ cười thật tự nhiên để che đi nhịp tim loạn xạ.
“Ưm, kem tươi ngọt thật, ngon ghê.”
“Không… Cái… cái gì cơ?”
Seruga dường như đã hoàn toàn cứng họng, mắt cũng hoảng loạn nhìn quanh quất, miệng thì lắp bắp chẳng ra lời.
“Seruga-kun ngây thơ thế này đáng yêu thật đấy.”
“Im… im đi!!”
Tiếng cười khúc khích của Kanan dường như đã làm tổn thương lòng tự trọng của chàng trai, khiến Seruga cuối cùng cũng tìm lại được lời nói.
“Cái đó, Kanan à, không được tùy tiện làm chuyện này với con trai đâu đấy, nếu không phải tôi thì có khi sẽ gây ra hiểu lầm nghiêm trọng đấy.”
“Ấy, Seruga-kun không muốn bị người khác hiểu lầm sao?”
Kanan nhìn thẳng vào mắt Seruga, gương mặt hai người gần kề nhau.
Đó là khoảng cách có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
“Thế… thế nên mới bảo đừng làm chuyện đó nữa mà!!”
Không thể chịu đựng hơn được nữa, Seruga nắm lấy hai vai Kanan, mạnh mẽ đẩy cô ra.
“A!?”
Ngay lúc đó, vì phần thân trên bị rung động, chiếc túi đựng donut đặt trên đầu gối bị đổ úp.
Bộ đồng phục trắng đặc trưng của kí túc xá Bạch Miêu lập tức bị bẩn vì dính sô cô la và sốt việt quất.
“A, xin lỗi!!”
Seruga vội vàng lấy khăn tay lau vết bẩn trên đồng phục của Kanan.
Trong khoảnh khắc, anh quên mất đối diện mình là một cô gái, chỉ đơn thuần tiếp xúc cơ thể với đối phương.
“Á!?”
Phần ngực của Kanan bị chạm vào, khiến cô bất giác nhảy dựng lên.
“Ối!! Xin… xin lỗi!!”
Thế là Seruga cuối cùng cũng nhận ra hành động của mình hoàn toàn là quấy rối tình dục, anh giơ hai tay lên và lùi ra xa Kanan.
“Seruga-kun, bất ngờ lại táo bạo thế nhỉ.”
Kanan chợt che ngực nhìn chằm chằm Seruga, còn Seruga thì cúi gằm mặt xuống kiểu "dogeza" (tư thế quỳ lạy).
“Hoàn toàn không có chỗ để biện minh…”
Vẻ mặt thất thần đó thật đáng thương.
Nói sao nhỉ… giống như một con vật nhỏ bị bỏ rơi trong mưa vậy.
“Tôi cũng không giận đến mức đó đâu, hơn nữa, giờ cũng không thể mặc bộ đồ này được nữa, có chỗ nào thay đồ không nhỉ…”
Kanan nhìn quanh tìm kiếm cửa hàng quần áo gần đó.
Nhưng, khắp nơi chỉ thấy các gian hàng hội chợ ngoài trời, hoàn toàn không thấy cửa hàng quần áo nào.
“Chỗ đó thì sao?”
Lúc này, Seruga chỉ vào một trong những gian hàng.
“À à, ra là vậy.”
Nhìn tấm bảng thông báo của gian hàng đó, Kanan cũng hiểu ra và gật đầu.
Gấp vạt áo kimono lại, chú ý không để thành kiểu “tả tiền” (kiểu mặc dành cho người đã khuất, vạt áo bên trái đè lên vạt áo bên phải), rồi thắt dây, nhẹ nhàng búi mái tóc ngắn lên.
Trong phòng thử đồ nhỏ bé của một cửa hàng tạm bợ như lều bạt ngoài trời, Kanan đã thay xong đồ, cuối cùng đi đôi guốc gỗ và mạnh dạn kéo cửa phòng thử đồ ra.
“Chờ lâu chưa~~ Thế nào? Có hợp không?”
Kanan nhẹ nhàng dang hai tay xoay một vòng, nhìn thấy Seruga đang đợi trước phòng thử đồ.
“Hợp thì hợp thật đấy, nhưng đồ kiểu Touwa có được không?”
“Đâu có bảo chúng ta phải tiết kiệm gì đâu, với lại cũng không có bộ đồ nào khác hợp, đồ dễ thương thì cứ là dễ thương thôi mà, đúng không?”
Lời nói này khiến Seruga, người dường như vẫn còn lo lắng, cũng bật cười, hiểu ý nhẹ nhàng gật đầu.
“Thôi được, nếu Kanan không ngại thì sao cũng được. Mà, cậu mặc yukata đẹp thật đấy.”
Nghe theo lời Seruga, Kanan mặc bộ đồ này và mua luôn chiếc yukata đó.
Chiếc yukata đó có nền vải trắng, trên nền trắng in những bông hoa màu hồng nhạt.
“Đúng là rất dễ gây hiểu lầm mà. Hồi tiểu học từng được học về văn hóa của các quốc gia đối lập, là học được từ đó đấy.”
Đúng lúc này, ở đây đang chuẩn bị lễ hội, có cửa hàng bán yukata thật là tiện lợi.
“Ra vậy, tiện thể hỏi luôn là hoa in trên chiếc yukata này là hoa gì? Hoa tím?”
“Là hoa Pansy (hoa păng-xê) đó, ngôn ngữ của hoa là— thôi cái đó không quan trọng, chỉ cần thích bông hoa này là được. Thật ra tham gia lễ hội thì mặc đồ trang trọng hơn sẽ tốt hơn.”
Cơ hội hiếm có thế này, nếu có thể mặc đồ theo phong cách vốn có của mình thì tốt biết mấy.
Mà, nếu thế thì Seruga cũng sẽ không thẳng thắn khen cô như vậy.
Thấy Kanan lộ vẻ tiếc nuối, Seruga cũng đồng tình nở một nụ cười có chút cô đơn.
“Tuy ở kí túc xá trường cũng có thể ngắm pháo hoa, nhưng có dịp hiếm hoi thế này, vẫn muốn tự mình đốt pháo hoa một lần.”
“Cũng đúng, nhưng không có pháo hoa thì đành chịu.”
Nhưng, chỉ một lần thôi, Kanan muốn được cùng Seruga ngắm pháo hoa.
Mang theo cảm xúc này, Kanan định rời khỏi cửa hàng nhỏ, nhưng gần lối ra vào, cô chú ý đến một thứ đúng lúc.
Đó là các loại pháo hoa cầm tay được bán lẻ.
Tuy không hoành tráng như pháo hoa bắn lên trời, nhưng cũng là loại pháo hoa rất đẹp.
“Seruga-kun, cái kia, mình thử không?”
“Pháo hoa cầm tay à, lâu rồi không đốt nhỉ.”
Hai người chọn vài loại pháo hoa mình thích, thanh toán xong rồi rời khỏi cửa hàng.
“Chỗ này đông người thật đấy, tìm một nơi yên tĩnh để đốt pháo hoa khó ghê.”
“Chi bằng đến gần học viện thì sao, ra khỏi phố thì người sẽ ít dần đi thôi.”
“Vậy cũng được đó.”
Tuy hơi tiếc vì buổi đi chơi hiếm có này sắp kết thúc, nhưng nếu hai người cùng nhau thì cũng không tệ.
Hai người nhắm đến học viện mà đi trên phố.
Nhưng, ở đây lại có một chút tính toán sai lầm.
“Ôi, xin lỗi.”
Mới đi được khoảng trăm bước, Kanan đã đụng phải người đi đường ba lần.
Lần này cô đụng phải một người đàn ông cao lớn và bị bật ra, Seruga lặng lẽ đỡ cô từ phía sau.
“Không sao chứ?”
“Cảm ơn, đi guốc gỗ này khó đi bất ngờ luôn.”
Đôi guốc gỗ mua có phần gót khá cao, việc giữ thăng bằng quả thật khá khó khăn.
Hơn nữa, việc mặc chiếc yukata không quen cũng là một lí do quan trọng khiến việc giữ thăng bằng trở nên khó khăn.
Hơn là vì đẹp mà chịu đựng, thì chiếc yukata này dường như cũng không thể mặc theo kiểu thông thường được.
Kanan đi lại khó khăn, đồng thời cô chú ý thấy Seruga có vẻ muốn nói gì đó mà lúng túng lảng tránh ánh mắt.
“Sao thế?”
Kanan hỏi một cách khó hiểu, Seruga lảng tránh ánh mắt nhìn lên trời.
“Cái đó… hơi khó nói ra…”
“Chẳng lẽ… là dùng ánh mắt… rất ‘biến thái’ nhìn vào sau gáy của tôi khi mặc yukata sao?”
“Không phải!! Chuyện đó thì có gì mà khó nói ra chứ!!”
Không thể để bản thân bị hiểu lầm nữa, Seruga lại lúng túng một lúc rồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ra.
“Cái đó, nếu cậu đi một mình khó khăn thì, chúng ta nắm tay nhau đi thì sao… tôi đã nghĩ như vậy…”
Tuy nửa sau giọng nói gần như không nghe thấy gì, nhưng Seruga đã thực sự nói ra.
Lời đề nghị bất ngờ này khiến Kanan không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Seruga.
“À, không, nếu cậu không thích thì thôi, hay là cậu đừng cố sức quá, à mà tôi đang nói cái gì vậy chứ.”
Seruga không tự tin vào phản ứng của Kanan, lời nói của anh càng trở nên hỗn loạn.
“Ưm, quả nhiên cậu vẫn nên quên đi——”
“Không được đâu, tôi sẽ không quên đâu.”
Trước khi anh kịp rút lại lời nói của mình, Kanan nhẹ nhàng đưa tay ra.
“Xin đừng buông tay nha.”
Thấy nụ cười của Kanan, Seruga cũng dần bình tĩnh lại, thư thái nắm lấy tay cô.
“Cảm thấy hơi ngại nhỉ.”
“Đã nói ra rồi thì không được ngại hơn nữa đâu đấy.”
Kanan vừa ngại vừa vui mừng im lặng, Seruga cũng ngậm miệng.
Một sự im lặng không hề khó chịu.
Thà rằng cứ đi mãi như thế này còn hơn là đến đích.
Nhưng, những lúc như thế này thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, Kanan và Seruga đã đến được một nơi vắng người sớm hơn dự kiến.
Đây là quảng trường mà những người ở Học viện Dahlia dùng để nghỉ ngơi khi đi từ phố về.
Hiện tại không có ai ở đây, sau khi đến được nơi này, Seruga nhẹ nhàng buông tay ra.
“A…”
“Chỗ này được rồi chứ.”
Đối lập với Kanan có chút tiếc nuối, Seruga lập tức chuyển đổi trạng thái cảm xúc, châm lửa vào diêm và nến đi kèm khi mua pháo hoa để làm mồi lửa.
“Xong rồi, Kanan.”
Sau khi chuẩn bị xong, Seruga đưa một bó pháo hoa cho Kanan.
“Cảm ơn.”
Nhận lấy pháo hoa, Kanan đặt một đầu pháo hoa gần ngọn nến.
Ngọn lửa đỏ từ từ cháy dọc theo dây dẫn.
Không lâu sau, nó cháy đến thuốc pháo bên trong, không thể ngăn cản được mà phun ra ngọn lửa màu xanh lá cây.
“Oa….”
Cơn mưa ánh sáng nhuộm màu lấp lánh cho bầu trời đêm.
Ánh lửa đó vừa đẹp vừa ngắn ngủi, nhưng lại vô cùng rực rỡ.
Trong lúc Kanan đang say sưa ngắm nhìn, bên cạnh lại nhanh chóng có thêm một bó pháo hoa cùng loại.
“Đưa lửa đây.”
“Được thôi.”
Pháo hoa của Seruga cũng phun ra những tia sáng xanh biếc, bao trùm lấy hai người. Tạm thời, cả hai cứ thế say mê ngắm nhìn pháo hoa.
"Tuyệt đẹp quá!"
"Đúng là vậy."
"Sao… sao không nói một tiếng là em còn đẹp hơn pháo hoa này chứ?"
"Làm sao mà nói ra được chứ!!"
Cái tâm trạng đang yên bình bỗng trở nên ngứa ngáy muốn trêu đùa, Seruga liền thuận thế nói tiếp.
"Hôm nay… em cảm thấy thế nào? Có vui không?"
Bất chợt, Seruga khẽ lẩm bẩm hỏi.
"Vui lắm ạ, cảm giác thật mới mẻ."
Kanan cảm thấy hôm nay mình đã được ngắm trọn vẹn những biểu cảm mà ngày thường không thể thấy ở Seruga. Ánh sáng của pháo hoa từ xanh chuyển đỏ, rồi lại vàng, dần dần tan biến.
Thôi thì đốt thêm pháo hoa mới vậy, lần này mượn lửa từ cây pháo của Seruga đang cháy.
"Seruga-kun thì sao ạ?"
Nghe Kanan hỏi lại, Seruga mỉm cười gật đầu.
"Anh cũng vui lắm. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh được vui chơi cùng một cô gái như thế này."
Với Kanan và Seruga thường ngày, chỉ riêng lập trường đối nghịch cũng đã rất khó để cả hai có thể đi chơi cùng nhau. Đối với Seruga, chuyện hôm nay chắc chắn cũng là một điều vô cùng đặc biệt. Anh hơi rời mắt khỏi cây pháo hoa, ngượng ngùng mở lời:
"Thế nên, phải nói sao đây… từ giờ về sau, nếu chúng ta có thể làm bạn thì thật tốt. Anh mong Nanaga sẽ có một cuộc sống học đường vui vẻ, và anh cũng sẽ giúp em nữa."
—À, đó chính là điều mình hằng mong muốn được nói ra.
Khi lần đầu gặp mặt, mình đã thực sự muốn nói với Seruga điều đó. Khi ấy, cậu thiếu niên cô độc kia, đã lớn lên nhờ nhận được những lời nói đó từ một người nào đấy.
"Tại sao… anh lại tốt với em như vậy?"
Ngạc nhiên trước sự thay đổi của anh, Kanan vô thức buột miệng hỏi. Seruga im lặng một lát, rồi nở một nụ cười điềm tĩnh.
"Trước đây, khi anh còn chưa hòa nhập được với ngôi trường này, đã có một người giúp đỡ anh. Nhưng anh vẫn chưa bao giờ có thể trở thành bạn với cô bé ấy – dẫu vậy, cái cảm giác khi cô bé ấy cứu rỗi anh, anh vẫn luôn ghi nhớ."
Chắc chắn anh ấy đang nói về Kanan.
"Điều đó thực sự khiến anh rất vui. Anh tuyệt đối sẽ không bỏ mặc những người có hoàn cảnh tương tự như mình. Bởi vì nếu không như vậy, anh sẽ không thể trở thành một người xuất sắc như cậu ấy được."
Những lời nói đó thực sự khiến Kanan vui hơn bất cứ điều gì. Bấy lâu nay, cô luôn vô cùng bất an, không biết Seruga nghĩ gì về mình.
Chỉ là kẻ thù? Đối thủ cạnh tranh? Hay là bạn bè?
Tất cả đều không thể biết, cô vừa sợ hãi vừa bất an. Vì thế mà cô cứ tiếp tục hành động như một kẻ gây rối. Không để tâm đến cảm xúc của người khác mà cứ gây sự, tạo thêm náo loạn trong những cuộc náo loạn, để rồi không nhìn thấy được trái tim mình. Cứ như vậy dựng lên một bức tường phòng thủ, không cho anh bước vào, giấu đi cái tôi nhút nhát của mình.
"Này, Seruga-kun, chúng ta có thể làm bạn thân không? Em còn có một số chuyện chưa nói với Seruga-kun, đó là những chuyện buộc phải giấu kín. Dù vậy, chúng ta có thể hòa hợp với nhau không?"
Nhưng bây giờ thì mọi chuyện có thể thay đổi. Khi Seruga đã thay đổi, mối quan hệ giữa hai người, có lẽ cũng có thể đổi khác.
Thành thật… có lẽ cũng được phép.
Nghe Kanan hỏi với đầy thành ý, Seruga thoáng chốc lộ ra vẻ mặt trầm tĩnh, nghiêm nghị. Nhưng ngay lập tức, biểu cảm của anh trở thành một nụ cười dịu dàng, rồi anh gật đầu thật mạnh.
"À, dĩ nhiên rồi, chúng ta đều là bạn học cùng phe Bạch Miêu mà, có bí mật gì cũng không sao cả."
"——————À."
Cô có cảm giác như giọng mình bị vỡ ra. Đó là bức tường phòng thủ, là lập trường, là sự lừa dối mà cô vẫn luôn gìn giữ.
Nhưng, Kanan phải sống là Kanan, và những điều đó là vô cùng quan trọng.
"Cũng đúng… nhỉ."
Giọng cô run rẩy, cố gắng hết sức kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra. Đúng rồi, có gì đó đã sai ngay từ đầu. Người đang ở đây, không phải là Kanan của Đông Hoà. Mà là Nanaga của West.
Sự dịu dàng của anh, không phải hướng về Kanan. Mà là hướng về Nanaga, người bạn cùng phe Bạch Miêu. Nếu là bản thân cô thì anh sẽ không thể làm những hành động này. Bởi vì những điều mà Kanan thường ngày không thể làm được, hôm nay cô đều đã làm hết rồi còn gì.
Người đang ở đây – không phải là Kanan.
Những điều mà Kanan của phe Hắc Khuyển phải mất nhiều năm cũng không làm được, thì Nanaga của phe Bạch Miêu chỉ trong nửa ngày đã hoàn thành.
Hai người thuộc về hai quốc gia đối lập – một vực sâu không thể nào lấp đầy đang chắn ngang trước mặt họ.
Người có thể ở bên anh – không phải là Kanan.
Pháo hoa tan biến.
Ngay khoảnh khắc tầm nhìn trở lại màn đêm, một giọt lệ lăn dài từ khoé mắt Kanan.