Bánh sinh nhật từ em gái
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Đã hơn một năm kể từ ngày cha tôi qua đời.
Vào một buổi sáng đầu tháng Tư tươi đẹp, Mikadono Shogo một mình đặt chân lên vùng đất mới.
“Đây là thành phố mình sẽ sống từ hôm nay sao…”
Tôi lẩm bẩm khi nhìn quanh khung cảnh đường phố trước nhà ga. Vỉa hè lát gạch. Những hàng cây dương xanh tốt. Cậu thiếu niên đứng đó, mặc bộ đồng phục học sinh blazer, với vẻ mặt tinh anh, cương nghị.
Shogo đã hoàn thành xuất sắc khóa huấn luyện đặc biệt để trở thành chủ tịch của Tập đoàn Mikadono.
Anh bị giam giữ từ sáng sớm đến tận đêm khuya mỗi ngày trong một lớp chuyên biệt dành cho cá nhân, được thành lập tại Học viện Ưu tú của Tập đoàn Mikadono, nơi anh tiếp nhận những bài giảng từ các học giả và nhân vật văn hóa có uy tín trên thế giới.
Kinh tế học và quản trị kinh doanh. Anh học được nghệ thuật điều hành một doanh nghiệp.
Thể thao và nghệ thuật. Anh rèn luyện kiến thức cần thiết để tồn tại trong giới thượng lưu.
Và cả sự thanh lịch, đạo đức. Anh đạt được nhân cách phù hợp để trở thành người đại diện cho công chúng.
Anh đã cố gắng bám trụ với khóa huấn luyện khắc nghiệt mà người bình thường có lẽ sẽ bỏ chạy sau ba ngày. Anh bị nhồi nhét lượng kiến thức khổng lồ, ngay cả khi đầu óc muốn nổ tung và buồn nôn, anh vẫn nuốt xuống và tiếp thu tất cả mà không hề nôn ra.
—Trong người Shogo chảy dòng máu của Mikadono Kumagoro vĩ đại.
Một năm sau. Các giảng viên của học viện đã đánh giá rằng Shogo là người phù hợp để trở thành người đại diện kế nhiệm của Tập đoàn Mikadono.
“Thôi nào…”
Shogo lấy ra một tờ giấy từ cặp sách.
Đó là một bản đồ ghi chú đường đi đến Học viện Miriyuin, nơi anh sẽ học từ hôm nay. Bản đồ do Seri-san, thư ký của mẹ anh, viết. Cô Seri đang lo liệu thủ tục chuyển trường cho anh.
Học viện tư thục Miriyuin là nơi nhiều thiếu gia con nhà tài chính, chính trị theo học. Từ hôm nay, Shogo sẽ bắt đầu cuộc sống mới với tư cách là học sinh năm hai cấp ba ở đó.
Để hoàn thành điều kiện cuối cùng mà người cha đã ghi lại trong di chúc để anh kế nhiệm ông.
Đó là tìm được một người phụ nữ mình yêu trước khi tốt nghiệp cấp ba và biến cô ấy thành bạn đời.
Mình sẽ gặp gỡ những ai đây nhỉ—
Shogo lẩm bẩm trong lòng và bước một bước về phía cuộc sống học đường mới.
“Chết tiệt… Đường này chắc chắn đúng rồi mà…”
Hơn mười phút sau, bước chân vừa đặt xuống đã gần như vấp ngã.
Shogo dừng lại, nhìn bản đồ trong tay rồi lại nhìn khung cảnh đường phố.
Trễ học ngay từ ngày đầu tiên thì thật không hay chút nào… Mình nên hỏi đường ở đâu đó.
Nhìn quanh, anh vừa đi ngang qua một tiệm bánh ngọt nhỏ kiểu phương Tây. Nhìn lên trên cánh cửa gỗ kiểu phương Tây, có một tấm biển ghi ‘Marie Chocolat’.
—Là tiệm bánh ngọt sao.
Không biết từ khi nào, khi đến thăm cha mình lúc ông bị bệnh, ông đã từng nói:
“Shogo, sinh nhật lần tới chúng ta sẽ mua bánh sinh nhật và tổ chức ăn mừng cùng nhau nhé.”
Thế nhưng, cha đã qua đời trước cả khi sinh nhật kịp đến.
Anh đứng ngước nhìn tấm biển và hồi tưởng, bất giác thấy bùi ngùi.
Sinh nhật à. Sinh nhật của mình… là hôm nay mà.
Và rồi, một ký ức khác cũng liên tiếp ùa về. Hình như lúc đó, cha đã tiếp lời:
“Cha muốn tổ chức sinh nhật cho con bé ấy thêm một lần nữa…”
Anh nhớ câu nói đó vì nó có chút lạ lùng.
—Con bé ấy, là ai vậy?
Là người quen của cha sao? Mà nói thật, cách nói thật kỳ lạ…
Dù thắc mắc lúc bấy giờ, anh không muốn hỏi người cha bệnh tật, và câu nói bí ẩn đó đã khắc sâu vào ký ức của anh.
“Không, chết thật! Giờ không phải lúc đứng ngẩn ra đâu!”
Đúng vậy. Bùi ngùi cũng chẳng ích gì. Điều quan trọng là phải bước tiếp về phía tương lai.
Khoảnh khắc tôi chạm tay vào cửa tiệm, cánh cửa đột ngột bật mở ra ngoài—
“Ối!”
Ngay trước mắt tôi, một cô gái mặc đồng phục đang đứng.
“Híc!?”
Cô gái hình như giật mình khi đột ngột nhìn thấy Shogo. Cô bé lùi người lại, cơ thể lắc lư rồi… ngay sau đó, cô bé ngã phịch xuống.
Hộp bánh đang cầm trên tay tung lên không trung, còn từ cặp sách bị rơi, sách giáo khoa và đồ lặt vặt văng tung tóe.
Shogo vội vàng đưa tay ra, đỡ lấy hộp bánh bay lơ lửng.
“C, cậu có sao không?”
“Đau quá… Em, em xin lỗi…”
Anh nhìn xuống, cô gái đang xoa hông mặc bộ đồng phục blazer của Học viện Miriyuin.
Váy cô bé vén lên, để lộ phần trắng xóa… Không không không.
Mái tóc dài cắt tỉa gọn gàng, mượt mà lay động trong gió nhẹ. Chiếc nơ trắng to bản rất ấn tượng. Gương mặt có đôi mắt to tròn, sống mũi thanh tú, và đôi môi khép chặt.
Quả nhiên là học sinh của Học viện Miriyuin, một gương mặt trong trẻo và xinh đẹp. Trong vẻ đáng yêu toát lên sự thanh lịch, tựa như một thiếu nữ xinh đẹp gợi nhớ dòng nước trong vắt của con suối nhỏ chảy sâu trong rừng.
“Quý khách có sao không ạ!?”
Một nữ nhân viên lo lắng chạy đến.
“E, em xin lỗi, em làm đổ hết. Em không sao đâu ạ.”
“—Cậu đứng dậy được không?”
Cô gái nắm lấy bàn tay Shogo chìa ra. Đầu ngón tay mảnh mai của cô bé chạm vào anh. Sau khi đứng dậy, cô bé vỗ vỗ phủi đi bụi bẩn dính trên mông váy.
Sau đó, cô gái cùng nhân viên tiệm giúp nhặt lại sách giáo khoa và tập vở vương vãi trên sàn. Shogo cũng giúp nhặt chiếc điện thoại di động và ví tiền bị rơi.
Cái ví là loại ví miệng ếch màu xanh lá cây hơi cũ kỹ. Có vẻ bên trong có nhiều tiền lẻ nên rất nặng.
—Các cô gái bình thường sẽ mua sắm những gì nhỉ.
Chiếc điện thoại di động có thiết kế màu xanh lam uốn lượn mà anh chưa từng thấy. Dù Tập đoàn Mikadono cũng có sản xuất điện thoại di động, nhưng tiếc thay đây là sản phẩm của công ty khác.
—Để thân thiết với một cô gái, có lẽ cần phải trao đổi số điện thoại.
Nếu có thể trò chuyện qua điện thoại với một cô gái dễ thương như thế này…
“Điện thoại của em có vấn đề gì ạ?”
“À, không, không có gì đâu. Đây, điện thoại và ví của cậu.”
Anh vội vàng đưa cho cô bé, sợ ý định xấu muốn đổi số điện thoại bị lộ.
“Và cả cái này nữa. Hy vọng bánh bên trong không bị hỏng…”
Shogo chìa hộp bánh đang cầm trên tay.
“À, cảm ơn anh! Bên trong là bánh su kem nên chắc không sao đâu ạ.”
Sau khi dọn dẹp xong đống đồ lộn xộn, cuối cùng cô gái cũng thở phào nhẹ nhõm với vẻ mặt thư thái.
Cô bé cúi đầu chào nữ nhân viên quay lại quầy, và cũng cúi chào Shogo.
“Em xin lỗi đã gây ồn ào. Haizzz…”
“Không sao đâu. Mà cậu là học sinh của Học viện Miriyuin đúng không?”
“Vâng, đúng ạ…”
“Thật ra, tôi sẽ chuyển đến học từ hôm nay, nhưng hình như tôi bị lạc đường. Nếu có thể, cậu chỉ đường đến trường giúp tôi thì tôi sẽ rất biết ơn…”
“Anh là học sinh chuyển trường sao?”
“Ừm. Tôi là Mikadono Shogo. Tôi sẽ vào lớp năm hai.”
“Vậy ra anh là… người đó…”
Cô gái mở to mắt, chăm chú nhìn gương mặt Shogo.
“‘Người đó’ nghĩa là cậu biết tôi sao?”
“Vâng. Em nghe nói hôm nay lớp chúng ta sẽ có học sinh chuyển trường. —Em là Tsuruma Konoe. Em học lớp 2A.”
Tsuruma… Konoe-san à. Tên cũng đẹp thật…
Shogo lẩm nhẩm cái tên của cô gái đầu tiên anh gặp ở Học viện Miriyuin trong lòng.
“Mà, sao cậu lại mua bánh ngọt trên đường đi học vậy?”
Khi Konoe đi cạnh để dẫn đường đến trường, Shogo hỏi.
“Bánh của ‘Marie Chocolat’ có kem rất ngon ạ. Nó còn được lên tạp chí và tivi nữa, nên vào ngày nghỉ còn phải xếp hàng dài đấy ạ. Nó rất nổi tiếng trong trường chúng em, đặc biệt là bánh su kem nhân kem tươi nổi tiếng, thường hết hàng vào buổi sáng đấy ạ.”
“Nhưng đó là kem tươi mà, nếu không ăn nhanh thì có khi hỏng mất không?”
“Tất nhiên rồi. Loại kem này, nếu không ăn ngay khi vừa làm xong thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa ạ.”
Konoe chỉ tay về phía công viên rộng lớn bên kia đường.
“—Em có thói quen ăn bánh ở công viên đó mỗi sáng. Nếu quên ăn, em sẽ chẳng có năng lượng cho cả ngày đâu ạ.”
Phía Konoe chỉ tay là một công viên được bao quanh bởi hàng cây xanh. Một con đường đi bộ chạy dọc theo chu vi, và bên trong là một bãi cỏ xanh mướt. Ở trung tâm có một tháp đồng hồ thon dài.
“Thế nào ạ? Anh Mikadono cũng muốn ăn cùng không?”
“Ế, tôi, tôi cũng vậy sao!? —Nhưng phải đến trường nhanh chóng…”
“Vẫn kịp mà. Hay là, nếu anh không muốn làm bạn ăn bánh cùng em, em sẽ không chỉ đường đâu ạ? —Với lại em cũng muốn cảm ơn vì anh đã giúp em ban nãy nữa.”
“Ư… Nếu cậu đã nói vậy thì tôi đành đi cùng vậy.”
Konoe dẫn Shogo vào công viên và ngồi xuống một chiếc ghế đá trên bãi cỏ. Cô đặt hộp bánh lên đầu gối, mở hai nắp hộp ra.
Shogo ngồi xuống cạnh cô, nhìn khuôn mặt Konoe đang háo hức nhìn vào hộp bánh.
—Su kem từ sáng sớm à… Chắc khó tiêu lắm đây…
Có vẻ cô bé đã nhận ra ánh mắt đó. Konoe cau mày nhìn anh.
Cô bé lấy ra một chiếc bánh su kem to hơn cỡ bình thường một chút từ hộp. Cầm bằng hai tay và bẻ đôi, cô bé đẩy một nửa về phía Shogo.
“Đây!”
Trước chiếc bánh su kem ngọt ngào từ sáng sớm, Shogo có chút bối rối.
“Nó ngọt thanh vừa phải thôi ạ! Anh ăn thử xem!”
Cô bé mạnh mẽ đẩy chiếc bánh su kem về phía Shogo.
Cô bé này trông hiền lành mà bất ngờ bướng bỉnh nhỉ…
Không còn cách nào khác, anh đành nhận lấy và liếm thử kem.
“—À, thật đấy. Thật bất ngờ, nó thanh đạm và ngon thật.”
Vị kem mềm mại, thanh mát lan tỏa trong khoang miệng và tan chảy. Thế này thì ăn từ sáng cũng được.
“Phải không ạ?”
Konoe mỉm cười và đưa chiếc bánh su kem của mình vào miệng.
Cả hai ăn xong bánh su kem và đắm chìm trong dư vị ngọt ngào nhạt nhòa một lúc.
Bỗng nhiên, tiếng chim bồ câu kêu vang lên xung quanh. Từ tháp đồng hồ giữa bãi cỏ.
Những chú chim bồ câu mô hình kêu “Gù gù gù gù” và phát ra một giai điệu ngắn.
“Anh thấy chiếc đồng hồ đó thú vị không? Cứ mỗi giờ 0 phút và 30 phút, chim bồ câu lại xuất hiện và hót đấy. Lúc 0 phút thì là giai điệu dài, còn 30 phút thì là giai điệu ngắn.”
“Chà, công phu thật đấy. Giai điệu dài thì thế nào nhỉ.”
“Nếu ngồi thêm ba mươi phút nữa anh sẽ nghe được đấy. —Thế thì sẽ muộn học mất rồi.”
“Trễ học ngay từ ngày đầu tiên thì tôi xin kiếu. Có lẽ chúng ta nên đến trường thì hơn.”
“Vâng. Đi thôi ạ.”
Konoe gập hộp bánh lại cho vào cặp và đứng dậy.
“À, đợi đã.”
Khi Shogo cũng định đứng lên, Konoe bất ngờ dùng tay ngăn lại.
Cô bé đứng trước mặt Shogo, hơi khom lưng, từ từ ghé sát mặt lại.
“Hãy đứng yên ạ.”
“Gì, gì vậy…?”
“Không được động đậy đâu nhé!”
Chẳng cần cô bé nói… Shogo vẫn đơ người, không thể cử động, vì mặt Konoe đã ở gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt Konoe. Khi anh liếc mắt xuống, là vòng ngực tròn đầy. Với tư thế cúi người, đường cong của bộ ngực tròn càng thêm nổi bật.
Anh bất giác tưởng tượng ra thứ gì đó tròn trịa, đầy ắp kem trắng.
“Ư, su, su kem…”
“Vâng? Anh muốn ăn thêm nữa sao?”
“Không ăn không ăn!”
“…Anh Mikadono kỳ lạ. Cứ đứng yên như thế nhé.”
Konoe lấy ra một chiếc khăn tay ren trắng từ túi… và dùng đầu ngón tay bọc trong khăn tay ấn vào khóe môi Shogo.
“Mmmh…”
Rồi cô bé di chuyển thẳng theo môi anh, sang ngang.
Đầu ngón tay của Konoe chạm vào môi anh qua chiếc khăn tay. Hai ngón tay mảnh mai. Dịu dàng và mềm mại đến mức tưởng chừng như có thể gãy…
Khi rút tay ra, cuối cùng Konoe cũng lùi mặt lại.
“Đây! Anh bị dính kem ở miệng rồi đấy. Trông cứ như râu trắng vậy.”
“À, cảm ơn…”
Shogo ngớ người nhìn Konoe.
“Đừng ngạc nhiên thế chứ. Nếu cứ thế đến trường thì sẽ bị mọi người cười cho đấy.”
Mới gặp lần đầu mà đã lau miệng cho mình. Tsuruma-san là cô gái chu đáo đến vậy sao.
Anh bất giác nhìn chăm chú, Konoe xấu hổ vẫy vẫy chiếc khăn tay.
“B, bình thường em không làm vậy đâu ạ. …Nhưng đúng là hôm nay em hơi lạ thật. Đâm vào anh Mikadono, rồi lại ăn su kem cùng…”
Fufufu, Konoe tự bật cười như thấy mình buồn cười.
“—Không hiểu sao chúng ta cứ như đã quen nhau từ rất lâu rồi.”
“Ể…? Từ rất lâu rồi…?”
“Anh có biết cái này gọi là gì không?”
“…Gọi là gì?”
“‘Cuộc gặp gỡ định mệnh’ ạ.”
Shogo hồi tưởng lại khoảnh khắc anh lần đầu tiên nhìn chăm chú vào mặt Konoe.
Khoảnh khắc đó, anh chắc chắn đã bị thu hút bởi gương mặt xinh đẹp của cô bé.
Đó… là định mệnh sao?
“Không không, em đùa thôi mà! Sao anh lại trưng ra vẻ mặt nghiêm túc thế chứ!?”
Konoe liếm lưỡi một cái tinh nghịch.
“Đù, đùa sao…?”
“Nhanh lên nào, nếu không sẽ trễ học mất đấy.”
Bỏ mặc Shogo đang tim đập thình thịch, Konoe bước đi.
Shogo vừa đứng dậy vừa nhìn theo bóng lưng cô bé.
Trên môi anh, vẫn còn vương vấn cảm giác từ đầu ngón tay của Konoe chạm qua chiếc khăn tay.
Và trong đầu anh, là hình ảnh vòng ngực có vẻ mềm mại hơn cả su kem.
“Anh Mikadono? Anh không đến trường sao?”
“Đ, đi chứ! Đợi tôi với!”
Giật mình bởi tiếng Konoe, Shogo vội vàng đuổi theo sau.
§
Trường trung học tư thục Miriyuin. Ngôi trường này được doanh nhân Miriyuin Sekito thành lập vào thời Taisho. Với mục tiêu đào tạo các doanh nhân gánh vác tương lai của Nhật Bản, đặc biệt từ thời Taisho đến giữa Showa, trường đã sản sinh ra nhiều thế hệ cựu học sinh thành công trong giới tài chính và chính trị.
Hiện nay, chí hướng đó vẫn được kế thừa, và nhiều con em của các doanh nhân, chính trị gia đang theo học tại đây.
“Dù đã nghe nói đây là một ngôi trường có lịch sử lâu đời, nhưng thực sự tôi cảm nhận được sự dày dặn của thời gian qua kiến trúc của nó.”
Shogo vừa đi trên hành lang tầng hai của Học viện Miriyuin để đến lớp mới, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên kia sân trong, có một tòa nhà học cổ kính kiểu phương Tây khác.
“Thì đó. Bề ngoài thì cũ nhưng nó đã được cải tạo và xây thêm nhiều chỗ đấy.”
Người phụ nữ đi trước Shogo—cô Kotori Maiko-sensei, giáo viên chủ nhiệm lớp anh—nói. Cô là giáo viên lịch sử và còn phụ trách hướng dẫn ủy ban lớp và hội học sinh.
—Mà nói thật, người này đúng là giáo viên sao…?
Cô giáo chỉ cao đến ngực Shogo. Mặc bộ đồ thể thao màu xanh navy, tóc búi hai bên ngắn. Kẹp tóc là một huy hiệu hình gấu.
Nhìn thế nào cũng chỉ giống học sinh trung học… Không, có lẽ là học sinh tiểu học.
Đoạn, cô Kotori quay đầu lại, lườm anh.
“Vừa rồi cậu có nghĩ gì kỳ lạ không?”
“Không, không có! Em đang nghĩ cô là một giáo viên đáng tin cậy lắm ạ!”
—Người này là thần giao cách cảm à!?
“Này nhé, cô nói trước là cô không có ý định yêu đương với học sinh đâu đấy, nhớ cho kỹ vào.”
…Ít nhất thì cô giáo không phải là thần giao cách cảm.
“Mikadono, trước đây cậu học ở Học viện Ưu tú của Tập đoàn Mikadono phải không? Cô Seri-cchi kể cô nghe đấy.”
“Seri-cchi là… ý cô là Seri-san sao? —Cô quen cô ấy sao!?”
Thư ký Seri đang lo thủ tục chuyển trường cho Shogo. Nên việc cô Kotori và cô Seri quen biết nhau cũng không có gì lạ, nhưng cách cô giáo gọi tên cô Seri lại nghe như bạn bè thân thiết.
“Seri Risa là đàn em của cô ở trường đại học đấy. Cô nghe nói sau khi tốt nghiệp cô ấy vào làm ở Tập đoàn Mikadono, nhưng khi cô ấy mang hồ sơ chuyển trường đến đây, cô đã rất ngạc nhiên khi gặp lại cô ấy.”
“Hể. Thế giới này thật nhỏ bé nhỉ.”
“Vậy thì Mikadono, sao cậu lại muốn chuyển từ học viện đó sang ngôi trường này?”
Việc anh là ứng cử viên chủ tịch kế nhiệm của Tập đoàn Mikadono vẫn là bí mật chỉ giới lãnh đạo cấp cao của tập đoàn biết. Do đó, mục đích “tìm bạn đời” của Shogo cũng chỉ có mẹ, người thân và thư ký Seri biết.
“Em đã nghĩ. Việc học quản trị kinh doanh kỹ lưỡng ở Học viện cũng tốt, nhưng em nghĩ thời cấp ba có một cuộc sống học đường tự do thoải mái như thế này cũng quan trọng. Hơn nữa, đây cũng là ngôi trường mà cha em đã tốt nghiệp.”
Tuy không phải là câu trả lời chính xác, nhưng đó cũng là suy nghĩ thật lòng của Shogo.
Nghĩ lại, cha đã làm việc bận rộn đến mức rút ngắn cả mạng sống mình vì Tập đoàn Mikadono. Nếu Shogo trở thành chủ tịch Tập đoàn Mikadono, anh có lẽ sẽ không có cả thời gian để chơi đùa.
Vì vậy, có lẽ cha đã muốn nói rằng hãy vui chơi, yêu đương khi còn có thể, nên mới đưa ra điều kiện “tìm một người bạn đời” chăng.
“Ở ngôi trường này, em muốn sống thật vui vẻ trước tiên. Kết bạn, và… nếu được thì cả bạn gái nữa…”
“Thì ra là vậy. Cô giáo cũng sẽ ủng hộ em hết mình! Cứ sống hết mình với tuổi trẻ đi!”
“Vâng, cảm ơn cô ạ!”
“Vì trường mình có rất nhiều cô bé dễ thương mà~”
Cô Kotori cười “hì hì” một cách hơi… đàn ông.
Shogo vừa đi vừa nhìn vào các lớp học anh đi qua. Đó là giờ sinh hoạt đầu giờ. Thoáng nhìn qua, khoảng bảy mươi phần trăm học sinh là nữ.
“Trường chúng ta không chỉ có con em giới chính trị, tài chính mà còn có nhiều phụ huynh muốn nuôi dạy con gái trở thành người thùy mị nết na nên họ gửi con vào đây. Chúng ta còn có các lớp học về phép tắc thượng lưu nữa mà.”
“Bảo sao, có nhiều cô gái đến vậy…”
“Nhưng mà—!”
Đột nhiên, cô Kotori-sensei nhìn Shogo với giọng nói trầm hẳn xuống.
“Nếu cậu làm khóc học sinh dễ thương của trường ta, thì sẽ bị đuổi học ngay lập tức! Chuẩn bị tinh thần đi đấy!”
“Vâng vâng, em biết rồi ạ! Em sẽ không làm khóc ai đâu ạ!”
Shogo nhanh chóng giơ tay phải lên, làm tư thế tuyên thệ.
“Tốt. Vậy chúng ta đi thôi.”
Cô Kotori trở lại với nụ cười và bước về phía phòng học lớp 2A.
“Em là Mikadono Shogo, sẽ học cùng mọi người từ hôm nay. Vì là con một nên em rất mong sẽ kết được nhiều bạn bè ở trường này ạ.”
Shogo tự giới thiệu trước các bạn cùng lớp mới và cúi chào thật sâu.
Ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía anh.
“Con trai của chủ tịch huyền thoại Mikadono Kumagoro sẽ là người thế nào nhỉ?”
Ai nấy đều tò mò ra mặt, nhìn anh như thể đang xem một người nổi tiếng vậy.
“Thật ra, sáng nay khi đi học, em bị lạc đường suýt nữa thì đến muộn. Em có lẽ là người mù phương hướng… Trường này cũng rất rộng, chắc em sẽ bị lạc cho đến khi quen đường. Nếu có ai thấy em bị lạc trong hành lang thì hãy dẫn em về lớp này nhé.”
Một vài cô gái cười khúc khích trước câu chuyện vụng về của Shogo, và như bị lôi cuốn, tiếng cười thân thiện vang lên khắp lớp. Sau đó, mọi người thì thầm với nhau về ấn tượng về Shogo. Có người nói bình thường hơn họ nghĩ, có người nói khá đẹp trai, có người nói trông thông minh nhưng cũng có người nói có vẻ ngốc nghếch.
May quá. Thế này thì mình có lẽ sẽ hòa nhập nhanh chóng vào lớp thôi.
Shogo nhìn quanh các bạn cùng lớp—và dừng mắt ở chỗ ngồi cuối cùng.
Konoe đang ngồi đó. Khi Shogo và cô bé chạm mắt, cô bé mỉm cười và vẫy tay nhẹ.
Shogo cũng định vẫy tay lại, nhưng bất chợt nhận ra.
Bên cạnh Konoe. Chỗ ngồi cuối cùng, sát cửa sổ.
Có một cô gái nhỏ nhắn, không thèm nhìn Shogo.
Mái tóc tết hai bên bay trong gió, cô bé chống cằm nhìn ra ngoài.
Đoạn, hình như cô bé nhận ra mình đang bị nhìn, cô bé quay mặt lại.
Một thoáng chạm mắt—cô bé bĩu môi quay đi, rồi lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
—Mình vừa tự giới thiệu gì đó khiến cô ấy không vui sao…?
“Này này—Trật tự nào!”
Cô Kotori-sensei vỗ hai tay, khiến các học sinh im lặng.
“Vậy thì, chỗ ngồi của Mikadono là… phải làm sao đây nhỉ.”
Một học sinh giơ tay. Đó là Konoe.
“Cô ơi, em sẽ xê dịch một chỗ sang bên cạnh, vậy anh ấy có thể ngồi cạnh em không ạ?”
“Được thôi. Tsuruma là ủy viên lớp, nên nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi bạn ấy nhé.”
Sau đó, có một sự di chuyển chỗ ngồi nhẹ nhàng, và Shogo ngồi vào chỗ của mình vừa được tạo ra.
Konoe, người ngồi cạnh anh, mỉm cười với anh.
“Fufu, lại ngồi cạnh nhau rồi nhỉ.”
“Đúng thật. Mong được giúp đỡ, Tsuruma-san.”
Shogo chào hỏi, rồi nhìn sang người ngồi bên cạnh đối diện.
Người ngồi đó là… cô gái nãy giờ cứ tránh mặt anh.
Ngay cả bây giờ, cô bé vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như không quan tâm đến Shogo.
“Là Kannagi-san đấy ạ. Kannagi Miyabi-san.”
Konoe khẽ thì thầm vào tai anh.
“Rất vui được biết cậu, Kannagi-san.”
Thế nhưng, Kannagi Miyabi không hề liếc nhìn Shogo, cũng không trả lời.
§
“Kannagi-san là người ít nói sao?”
Sau giờ học, Shogo và Konoe vừa ôm những túi rác lớn vừa đi trên hành lang.
Trong giờ dọn dẹp, Shogo đã giúp Konoe, người đang ôm túi rác nặng nhọc một mình, và bây giờ họ đang trên đường đi đổ rác.
Đúng là Shogo nổi tiếng, tất cả học sinh đi ngang qua đều quay lại nhìn anh.
“Tôi nói chuyện mà cậu ấy cũng không trả lời… Hay là tôi đã làm gì khiến cậu ấy ghét mình?”
“Kannagi-san cũng học cùng lớp với em năm ngoái, nhưng hình như từ đó đến giờ cô ấy ít tiếp xúc với mọi người ạ.”
“Tính cách nhút nhát sao…?”
“Em thì nghĩ, nếu Kannagi-san có thể thân thiết với mọi người thì tốt quá…”
—Là một cô gái dễ thương, rất hợp với nụ cười. Thật đáng tiếc, Shogo nghĩ.
Cả hai ra khỏi tòa nhà trường và vào sân sau.
Ở đây không có ai ngoài Shogo và Konoe.
“Yên tĩnh thế này, thật nhẹ nhõm nhỉ.”
Shogo thở dài, thả lỏng vai và lẩm bẩm. Nãy giờ, mỗi bước đi của anh đều thu hút sự chú ý của cả trường.
“Quả nhiên, anh có để ý sao? Mọi người nhìn anh chằm chằm mà.”
“Không sao đâu. Chỉ là hơi căng thẳng thôi. —Rồi mọi người sẽ quen thôi, không còn thấy tôi lạ lẫm nữa.”
Khi Shogo cười, Konoe cũng mỉm cười theo.
Phía sau sân sau có một cây cổ thụ lớn, dưới gốc cây có một khu tập kết rác.
“Được rồi, thế là xong việc dọn dẹp hôm nay.”
Shogo đặt túi rác vào khu tập kết và vỗ tay.
“Cảm ơn anh. Đã giúp em…”
“Chuyện nhỏ thôi —Với lại, Tsuruma-san, cậu sẽ tham gia ủy ban lớp đúng không?”
“Nhưng mà, anh đã làm phiền rồi… Anh Mikadono nhớ nói cho em biết khi đến lượt anh đổ rác nhé. Lần tới em sẽ giúp anh.”
“Không sao đâu. Tôi sẽ một mình nâng bất cứ đống rác nào cho mà xem.”
Đoạn, Konoe hơi bĩu môi.
“—Hừm. Anh Mikadono không thích đi cùng em sao.”
“Ế?”
“Vì không muốn đi cùng em nên anh mới nói sẽ tự mình đổ rác.”
“K, không, không phải ý đó đâu. Tôi không muốn làm phiền Tsuruma-san…”
Khi Shogo vội vàng chữa lời, Konoe đưa tay lên miệng và khúc khích cười.
“Thôi nào, em đùa thôi! Anh Mikadono đúng là dễ trêu chọc quá đi mà.”
“Gì chứ, cậu trêu chọc tôi sao…”
Shogo vai rũ xuống thất vọng.
Ngay cả sáng nay, anh cũng bị trêu chọc bằng câu nói “cuộc gặp gỡ định mệnh”.
“Fufufu. Em không ngờ anh lại mắc bẫy một cách ngoạn mục như vậy.”
“Thật tình… À, đúng rồi. Tsuruma-san, tôi định nói với cậu chuyện này…”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Về cách xưng hô với tôi ấy, tôi sẽ vui hơn nếu cậu gọi tôi bằng tên thay vì họ.”
“Bằng tên sao ạ? Được thôi, nhưng tại sao?”
“Thấy không, khi nói ‘Mikadono’ thì mọi người sẽ nghĩ ngay đến tên công ty ‘Tập đoàn Mikadono’ đúng không? Rồi lại bị chú ý kỳ lạ như ban nãy nữa. Từ nhỏ tôi đã không thích bị coi là đồng nhất với công ty của cha mình. Tôi cảm thấy thoải mái hơn khi bạn bè gọi mình bằng tên.”
“Vậy thì… em hiểu rồi. Shogo…-san…”
Konoe cúi đầu, hơi xấu hổ gọi tên anh.
“Ừm. Cậu gọi như vậy thì tôi sẽ vui hơn.”
“Thật lạ khi gọi bằng tên nhỉ.”
“Haha, rồi sẽ quen thôi.”
“Đúng rồi nhỉ, Shogo-san. —Shogo-san, Shogo-san.”
Konoe đỏ mặt, lặp lại ‘Shogo-san’.
Quả thật, việc bị một cô gái gọi tên nhiều lần khiến anh xấu hổ.
“Không cần gọi nhiều đến vậy đâu.”
“Nhưng em muốn nhanh quen mà. Hay là Shogo-san đang xấu hổ ạ?”
“K, không xấu hổ đâu. —Đừng có trêu chọc tôi nhiều thế nữa.”
Shogo giả vờ chọc vào trán Konoe.
“Ái, Shogo-san đáng sợ quá!”
Konoe vừa la lên với giọng chẳng chút sợ hãi, vừa nhảy lùi lại tránh né.
“Này, có trốn được không!”
Shogo đưa hai tay ra định bắt lấy vai Konoe—
Lưng Konoe chạm vào bức tường của tòa nhà trường, cô bé dừng lại.
Hai cánh tay Shogo, vì đà mạnh, đâm thẳng vào tường.
“À…”
Konoe bị dồn vào giữa hai cánh tay Shogo.
Konoe cũng kinh ngạc mở to mắt, nhìn chằm chằm lại Shogo. Cô bé co cứng người, hai tay khoanh trước ngực như để phòng thủ.
“T, Tsuruma-san… Tôi xin lỗi…”
“Konoe, là…”
“Hả?”
“Hãy gọi em là Konoe. Việc chỉ mình em gọi anh là Shogo-san thì không công bằng.”
“Nhưng, Tsuruma-san thì đâu có lý do gì để gọi tôi bằng tên…”
“Em cũng xấu hổ khi gọi anh là Shogo-san mà.”
“Nói mới nhớ… V, vậy thì, Konoe-san…”
“Không cần ‘san’ ạ. Chỉ cần ‘Konoe’ thôi ạ…”
Gọi tên một cô gái, lại còn gọi trống không…
Nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy nếu nói ra, nó sẽ có một âm thanh ngọt ngào và đẹp đẽ.
“K, Konoe…”
“Fufufu. Giọng anh run kìa. Anh ít quen với các cô gái nhỉ.”
Ư… Shogo nghẹn lời.
Suốt một năm qua, anh đã được học trong một lớp chuyên biệt dành cho cá nhân tại Học viện Ưu tú của Tập đoàn Mikadono và tập huấn làm chủ tịch một mình. Nhờ đó, anh hầu như không có cơ hội tiếp xúc với các cô gái cùng tuổi.
“Từ nay về sau… tôi nghĩ mình sẽ quen hơn.”
Konoe nhìn thẳng vào Shogo. Shogo xấu hổ không dám nhìn thẳng Konoe, định quay mặt đi.
Đoạn, anh nhận ra. Konoe đang nhìn cao hơn một chút so với mắt Shogo.
“Vết sẹo lớn…”
Shogo giật mình trước lời lẩm bẩm của Konoe. Anh vội vàng chạm tay lên trán mình.
Trên trán Shogo có một vết sẹo lớn nằm ngang. Bình thường anh che nó đi bằng mái tóc, nhưng lúc nãy cử động mạnh, tóc anh hình như đã bị rối.
“Cái này… hình như là vết thương hồi nhỏ. Tôi cũng chỉ nghe cha mẹ kể thôi, không nhớ rõ là vết thương gì. —Xin lỗi, đã để cậu thấy thứ kỳ lạ này.”
Anh vội vàng chỉnh lại tóc mái, định che đi vết sẹo.
Thế nhưng, Konoe giữ tay anh lại, rồi nhẹ nhàng ôm lấy đầu Shogo bằng hai tay.
“Konoe…?”
Rồi Konoe từ từ kéo trán Shogo lại gần… và nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán anh.
“Đau ơi đau ơi~ Bay đi~”
Cô bé nhắm mắt lại, lẩm bẩm như đọc thần chú, nhẹ nhàng cọ sát hai vầng trán vào nhau.
Khi kết thúc, cô bé rời trán ra và mỉm cười tươi tắn.
“Đã hết đau chưa ạ?”
“Konoe… Cậu không cảm thấy ghê sao?”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì, vết sẹo thế này… Lần đầu nhìn thấy, mọi người đều hơi lùi lại. Tôi nghĩ cũng phải thôi. —Cậu lạ thật đấy, không hề hấn gì sao.”
“Tất nhiên rồi ạ. Chẳng phải đó là bằng chứng của sự sống sao. Con người sống qua những vết thương mà. Em không ghét những điều như vậy.”
“Bằng chứng của sự sống à… Có lẽ là vậy… Nhờ cậu mà tôi thấy hoàn toàn hết đau rồi.”
Thực tế, vết sẹo chỉ còn lại thôi chứ không đau, nhưng Shogo đã chiều lòng Konoe tốt bụng.
Không, thật ra, nỗi đau trong lòng về “vết sẹo xấu xí” có lẽ đã được chữa lành.
Cảm thấy như được an ủi—Shogo bất giác nhận ra.
—K, khuôn mặt của Konoe… gần quá…!
Hai khuôn mặt gần đến mức nếu bị đẩy nhẹ từ phía sau, họ sẽ hôn nhau.
Konoe cũng hình như nhận ra. Cô bé đỏ bừng mặt, mở to mắt.
“A, anh Shogo…”
Phải rời đi thôi… Konoe đang xấu hổ…
Thế nhưng Shogo, không thể rời mặt khỏi Konoe. Hay đúng hơn, anh đang từ từ bị kéo về phía cô bé.
Cứ như thể anh đang bị kéo bởi lực hấp dẫn quyến rũ của Konoe.
Konoe cũng… không hề nhúc nhích.
Không được… Không thể đột ngột hôn thế này, không được…
Dù trong lòng nghĩ vậy, Shogo vẫn không thể dừng lại.
Một cô gái dễ thương, quyến rũ và tốt bụng. Gương mặt cô bé ở ngay vị trí có thể chạm vào được. Đôi môi mềm mại trông ngọt ngào hơn bất kỳ món kẹo nào.
Konoe… chỉ là quá bất ngờ nên không thể cử động thôi…
Làm ơn, Konoe… Mau chạy đi… Đẩy tôi ra đi…
Thế nhưng Konoe, không biết là đã hạ quyết tâm hay sợ hãi, khẽ nhắm mắt lại.
K, không thể thế được, Konoe… C, cứ thế này, chúng ta… thật sự…
Thật sự sẽ hôn nhau…
Hai đôi môi tiến sát đến mức chỉ còn cách nhau một tờ giấy…
Ngay sau đó, có thứ gì đó đập vào đầu Shogo và văng ra.
“A da!”
“Á!”
Shogo và Konoe đồng thời kêu lên một tiếng nhỏ.
Nhìn xuống, một lon nước ngọt bằng nhôm đang lăn trên mặt đất ngay bên cạnh.
“Anh có sao không!? Anh Shogo!”
“À, không sao cả. Nhưng, sao lại có vỏ lon không thế này…?”
Shogo nhìn về hướng vật thể bay tới. Cây cổ thụ lớn bên cạnh khu tập kết.
Cành lá xanh tươi đột nhiên rung chuyển.
“Có ai… ở đó sao?”
Trong khi làm lá cây bay tán loạn, một người nào đó nhảy xuống. Hình như đã ẩn mình ở đó suốt.
Người đó nhẹ nhàng đáp xuống đất, rồi nhìn chằm chằm lại Shogo, là một cô gái—.
“Ồ, ra vẻ quá nhỉ. Đang làm gì trong trường vậy chứ.”
Đó là Kannagi Miyabi, người bạn cùng lớp nãy giờ không thèm nhìn Shogo.
“K, không, không có gì cả! Cái này là, em chỉ đang phủi bụi tóc cho anh Shogo thôi ạ…”
Konoe lắp bắp biện minh. Không nói ra là vết sẹo, chắc là do sự tốt bụng của cô bé.
Thế nhưng Miyabi liếc nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Trong bầu không khí gượng gạo, khi cả hai đang cứng đờ…
“Konoe-chan~”
Và rồi, tiếng một nữ sinh gọi Konoe từ xa vọng lại.
Shogo và Konoe quay lại nhìn, thấy hai cô gái đang đứng ngay đầu sân sau và vẫy tay về phía Konoe.
“Ủy ban lớp sắp bắt đầu rồi đó~”
“À, chủ tịch hội học sinh và phó chủ tịch. —Em xin lỗi, anh Shogo. Em phải đi rồi…”
“À đúng rồi, cậu có việc ở ủy ban lớp mà. Xin lỗi đã giữ cậu lại.”
Konoe lo lắng nhìn luân phiên giữa Shogo và Miyabi.
“Tôi không sao đâu. Đừng lo lắng, cứ đi đi.”
Sau khi vứt lon rỗng vào khu tập kết, Konoe với vẻ mặt tiếc nuối chạy về phía chủ tịch hội học sinh.
Khi Konoe và các bạn đã đi, đột nhiên có tiếng Miyabi.
“—Này, Shogo.”
Bị gọi trống không bằng tên bất ngờ, Shogo giật mình quay lại.
Miyabi đi đến trước mặt anh. Cô bé nhìn anh với ánh mắt hơi lườm.
“Gì mà ngạc nhiên thế. Cậu muốn được gọi bằng tên mà đúng không?”
“Cậu nghe thấy sao?”
“Không phải đâu. Tôi ngủ trên cây thì tự nhiên nghe thấy thôi. —Vừa mới chuyển trường đã cưa cẩm con gái, Shogo cậu có phải là kẻ đào hoa không đấy?”
“K, không có cưa cẩm gì cả. Tôi và Tsuruma-san chỉ đang dọn dẹp thôi mà.”
Anh vội vàng biện minh. Nếu bị hiểu lầm kỳ lạ, có khi Konoe cũng bị liên lụy.
“Hừm. Gọi nhau bằng tên, rồi định hôn nhau, mà lại chỉ là dọn dẹp thôi à.”
Thì đúng là tình huống đó khó mà nói là chỉ dọn dẹp được thật…
“Đó là Konoe—à không, Tsuruma-san, đang xem vết sẹo trên trán tôi.”
Khi Shogo vén tóc lên cho xem, Miyabi nhìn anh chăm chú mà không nói lời nào.
Không hề ngạc nhiên, cũng không tỏ vẻ tò mò, mà bằng ánh mắt kỳ lạ đầy nghiêm túc.
—Không ngạc nhiên chút nào, Kannagi-san có lẽ là một cô gái khá gan dạ.
Một lúc sau, cô bé rời mắt ra, Miyabi mỉm cười.
“À~ ra là vậy.”
—Khi cười một cách ngây thơ, Kannagi-san thực sự khá, không, rất dễ thương.
Dù là bạn cùng lớp, nhưng anh có cảm giác như đang nhìn một đàn em nhỏ tuổi… không, một cô em gái.
“Vậy thì, Tsuruma-san chỉ là bạn cùng lớp thôi đúng không?”
“Tất nhiên rồi. —Nhưng thật may là tôi đã nói chuyện được với Kannagi-san. Cả ngày nay cậu không trả lời nên tôi đã lo là mình bị ghét rồi.”
“Miyabi.”
“Hả?”
“Cậu đã gọi Tsuruma-san bằng tên rồi đúng không? Dù chỉ là bạn cùng lớp. Vậy thì, tôi cũng là bạn cùng lớp nên không gọi bằng tên thì kỳ lạ đúng không?”
Dù anh nghĩ lý lẽ này có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng không có lời nào để phản bác.
“Được rồi. M, Miyabi… —Thế này được chưa?”
“Ưm. Sao mà cậu nói chuyện có vẻ hờ hững thế. Cậu đã gọi Tsuruma-san một cách thân thiết hơn nhiều mà.”
“Đó là vì tôi đã nói chuyện với Tsuruma-san từ sáng rồi…”
“Này, Shogo. Cậu và Tsuruma-san thật sự chỉ là bạn cùng lớp thôi đúng không?”
“Đúng vậy mà. Tin tôi đi chứ.”
“Hừm. Vậy thì tôi sẽ bắt cậu chứng minh đấy.”
“Chứng minh cái gì?”
Miyabi khoanh tay sau lưng, nhắm mắt lại và khẽ chu môi ra.
“Hôn đi.”
“Hả?”
“Nếu có thể hôn một bạn cùng lớp bình thường thì không thể hôn tôi thì thật kỳ lạ đúng không?”
—Kannagi-san đang khiêu khích mình sao?
“Vì vậy, lúc nãy tôi không định hôn…”
“Thôi nào, hôn đi.”
“Không.”
“Vậy thì thơm đi.”
“Từ chối.”
“Nếu là nụ hôn thì sao?”
“Chỉ là đổi lời thôi mà.”
“Hết cách rồi, tôi sẽ cho phép cậu chỉ liếm lưỡi thôi.”
“Liếm lưỡi…?”
Một thoáng không hiểu gì, suy nghĩ một lúc—Shogo cảm thấy đầu óc nóng bừng.
“Bình tĩnh lại đi. Chúng ta vừa mới nói chuyện được với nhau thôi mà. Hôn hít gì đó, ngay cả đùa cũng không nên nói.”
Đoạn, Miyabi lườm Shogo với ánh mắt cau có.
“À vậy hả! Hừ, thôi được rồi!!”
Cô bé quay gót với vẻ giận dỗi, cau mày, rồi đi thẳng.
Ra khỏi sân sau, cô bé rẽ ở góc tòa nhà trường và biến mất.
“Gì vậy? Cậu ấy giận gì chứ…?”
Shogo ngẩn người, mãi nhìn theo nơi Miyabi biến mất.
Konoe cũng là một cô bé hơi kỳ lạ, nhưng Miyabi còn kỳ quặc hơn thế.
Nhưng—Shogo nghĩ. Từ những gì anh đã thấy cho đến nay, Kannagi Miyabi có lẽ là một người khá thất thường và ương ngạnh.
Nếu thân thiết hơn, anh có lẽ sẽ hiểu được cô gái tên Miyabi đó.
Vừa nghĩ vậy, Shogo cuối cùng cũng kết thúc ngày đầu tiên chuyển trường dài đằng đẵng của mình.
§
“Phù… Sao mà một ngày mệt mỏi thế…”
Trong phòng mình, Shogo thở dài nằm dang rộng tay chân.
Từ hôm nay Shogo sẽ sống ở tầng một của một căn hộ nhỏ hai tầng bằng gỗ, nằm ngay cạnh trường, cách một con hẻm nhỏ. Người quản lý hình như là người từng có mối quan hệ làm ăn với mẹ anh, nên đã đồng ý cho anh thuê một phòng.
Những người hàng xóm hình như là sinh viên đại học và nhân viên trẻ. Vì giờ giấc sinh hoạt khác nhau, anh ít khi gặp mặt họ.
“Shogo. Hãy nuôi dưỡng tình yêu một cách đúng đắn với người phụ nữ sẽ là bạn đời của con nhé.”
Mẹ anh đã nói vậy khi trao chìa khóa căn hộ.
“Nuôi dưỡng tình yêu…?”
Lẩm bẩm một mình, Shogo bất giác đỏ mặt.
Trường có ký túc xá nhưng tất nhiên là nam nữ riêng biệt. Mẹ anh cố tình thuê căn hộ là để anh có thời gian ở bên con gái.
Phòng khách khoảng sáu chiếu. Sàn gỗ, nội thất chỉ có bàn học, giá sách, bàn thấp, giường ngủ và tủ quần áo chứa đồ thay. Ngoài ra là một tủ lạnh nhỏ trong bếp và máy giặt ngoài vườn. Chỉ có những vật dụng tối thiểu cần thiết cho cuộc sống một mình.
Bỗng Shogo nhìn chằm chằm vào tờ lịch treo tường.
Hôm nay là ngày mười lăm tháng Tư.
“À đúng rồi, là sinh nhật mình.”
Anh không quên, nhưng vì bận rộn với ngày chuyển trường nên anh không có thời gian để nghĩ đến.
Sinh nhật anh đến sớm. Ở cả trường tiểu học và trung học, anh luôn là người có sinh nhật đầu tiên trong lớp.
Shogo đã mười bảy tuổi. Vậy mà buổi tối hôm đó, anh phải trải qua một mình.
—Có lẽ mình nên nói với Konoe rằng hôm nay là sinh nhật mình thì hơn.
Thực tế, anh còn chưa kịp đổi số điện thoại, chứ đừng nói là kể về sinh nhật.
Bỗng Shogo tưởng tượng Konoe đang ngồi cạnh mình.
“Chúc mừng sinh nhật, anh Shogo. Món quà sinh nhật của em là… một nụ hôn của em.”
Nhớ lại khuôn mặt Konoe lúc suýt hôn nhau, Shogo một mình đỏ mặt.
Rồi sau đó, không hiểu sao, hình ảnh Miyabi ngồi cạnh anh lại hiện lên.
“Hừm, Shogo, hôm nay sinh nhật sao. Vậy để chúc mừng, tôi cho phép cậu thơm tôi.”
Tim anh đập thình thịch, Shogo vội vàng xua đi những ý nghĩ linh tinh.
—Đ, những chuyện như vậy, chỉ nên làm với người đã thân thiết hơn thôi! Mình đến đây để tìm một người phụ nữ duy nhất mà mình yêu và được yêu. Không phải để có những mối quan hệ nam nữ lăng nhăng!
Khi Konoe và Miyabi trong tưởng tượng biến mất, căn phòng lại trở nên tĩnh lặng.
Đêm. Bên ngoài đã tối mịt.
Ding dong. Chuông cửa reo.
“Dịch vụ giao đồ ăn đông lạnh đây ạ.”
Anh ra mở cửa, thấy người giao hàng đang ôm một thùng các tông nhỏ đứng đó. Anh ký vào phiếu giao hàng và nhận bưu phẩm. Người nhận là ‘Mikadono Shogo’. Người gửi là… vô danh.
Trở về phòng, tôi mở thùng carton ra. Bên trong là một hộp bánh kem màu trắng.
Là bánh của tiệm bánh ngọt tên 『Marie Chocolat』. Tôi lấy nó ra khỏi thùng carton và đặt lên bàn thấp. Xé băng dính và mở nắp ra, một luồng khí lạnh từ đá khô phả ra.
Bên trong là… một chiếc bánh tròn nhỏ, đường kính khoảng mười centimet. Chiếc bánh được bao phủ bởi kem tươi trắng muốt và trang trí bằng dâu tây đỏ.
Và trên bánh có những cây nến nhỏ… mười bảy cây, đã được cắm sẵn.
Đây là bánh sinh nhật gửi đến cho Shougo…?
—Ai lại gửi bánh cho mình nhỉ?
Mẹ không phải là người thích gửi bánh cho con trai. Thư ký Seri là người khô khan, chắc chắn sẽ không tự mình gửi bánh.
Bạn bè thời cấp hai chắc chắn không biết nơi ở hiện tại của mình, và cho dù có biết, họ cũng sẽ gọi điện thoại trước khi gửi bánh…
Bánh su kem của tiệm này, Konoe đã mua.
Vậy có nghĩa là, Konoe? Nhưng Konoe không thể biết ngày sinh nhật của mình được.
Miyabi cũng không biết, ngoài ra tôi không nói cho ai biết ngày sinh nhật của mình cả.
Tôi đã nhận được danh sách học sinh trong lớp, nhưng trong đó chỉ có tên và giới tính.
Ngôi trường này có rất nhiều con cái của giới chính trị và tài chính, nên rất chú trọng đến việc bảo vệ thông tin cá nhân. Nếu muốn biết địa chỉ hoặc số điện thoại của học sinh, thông thường chỉ có cách hỏi trực tiếp họ.
Nhìn lại vào thùng carton, ngoài hộp bánh còn có một chiếc hộp nhỏ màu đỏ khác.
Tôi nghĩ là đồ dùng kèm theo bánh, nhưng khi mở ra, bên trong lại hoàn toàn khác.
「Búp bê…?」
Bên trong là một con búp bê đồ chơi nhỏ. Thân màu bạc, mặt nạ máy móc. Có vẻ như là một người hùng trong chương trình đặc chủng. Một món đồ chơi dành cho con trai, có thể tạo dáng tự do.
「Sao lại có thứ này…? ừm, khoan đã」
Nhìn chằm chằm vào mặt người hùng… Shougo dường như sắp nhớ ra điều gì đó.
—Đúng rồi… mình biết người hùng này. Hình như là…
「Chiến binh Cải tạo Granberion!」
Ngay khi nhớ ra, tôi hét lớn.
Chiến binh Cải tạo Granberion. Là chương trình người hùng đặc chủng được phát sóng khi Shougo còn nhỏ.
Một chương trình dành cho trẻ em kết thúc một cách mờ nhạt, và giờ đây hầu hết mọi người đã quên lãng sự tồn tại của nó.
「Đúng rồi… Hồi nhỏ mình thích chương trình này mà. Nhớ quá…」
—Đến cả món đồ chơi này, rốt cuộc ai đã chuẩn bị vậy? Biết mình thích nên mới gửi sao? Ngay cả mình cũng gần quên mất rồi…
Trong hộp nhỏ còn có một phong bì trắng. Mở ra thì thấy…
「Ảnh…?」
Trong phong bì là một tấm ảnh màu đã phai. Quang cảnh của một công viên giải trí nào đó.
Ở trung tâm có hai đứa trẻ đang chụp ảnh. Trông như trẻ mẫu giáo. Mặc đồ đôi sơ mi trắng. Một đứa mặc quần, đứa còn lại mặc váy. Chắc là một bé trai và một bé gái.
Cậu bé nhìn thẳng về phía trước. Cô bé quay lưng về phía máy ảnh, ôm lấy cậu bé. Khuôn mặt bị che khuất bởi mái tóc bob… có vẻ như cô bé đang hôn lên má cậu bé.
「—Đây, là mình…?」
Đây là một cảnh tượng mà tôi không nhớ, nhưng cậu bé là Shougo. Gương mặt giống với cậu bé trong album ảnh. Phía sau bức ảnh có ghi ngày tháng cách đây gần mười năm và dòng chữ 『Tại Công viên Fantasic Negoya』.
—Không thể sai được. Chữ viết của bố.
「Ảnh này là sao…? Cô bé này là ai?」
トゥルルルルル……。
Điện thoại di động đột nhiên reo lên.
Tôi lấy điện thoại ra khỏi cặp, trên màn hình hiển thị 『Cuộc gọi đến không hiển thị số』. Ai gọi vậy?
「Alo」
Không nghe thấy gì cả. Cuộc gọi im lặng sao?
『Alo… alo…』
Một lúc sau, có tiếng nói. Tiếng người.
Nhưng không phải giọng nói bình thường. Âm vực cao một cách kỳ lạ.
"Để bảo vệ quyền riêng tư, âm thanh đã được xử lý"— Tôi nhớ đến dòng chữ thường thấy trên TV. Là cố ý hay chỉ là điện thoại có vấn đề?
「Alo? Ai vậy?」
『Oni… sama…』
「…? Alo, ai vậy!?」
『—Chúc mừng sinh nhật, Onii-sama』
Sinh nhật? Vậy có nghĩa là, người gọi này đã gửi bánh cho mình?
「Ai vậy…? “Onii-sama” là sao…?」
『Tôi là… em gái của Onii-sama』
「Em… gái…? Cô là người gửi bánh sao?」
「Anh trai đã nhận được quà của em chưa ạ?」
「Quà… Còn cả búp bê Granberion nữa. Tấm ảnh này là sao?」
『Khi còn nhỏ, KumaGoro-sama bố đã đưa anh trai và em đến công viên giải trí chơi. Người hôn lên má anh trai là em đó ạ』
「Trong ảnh đúng là có mình… Nhưng cô là người mà tôi quen biết sao?」
『Ngày xưa, em đã ở bên cạnh anh trai. —Giờ đây, em rất hạnh phúc khi được gặp lại anh』
「Gặp lại em gái… Nhưng tôi không có em gái…」
Khi tôi vừa định nói, tôi nhớ lại giọng nói bí ẩn mà tôi đã nghe vào ngày tang lễ hơn một năm trước.
Sau đó, hết ký ức này đến ký ức khác nhanh chóng hiện lên — những điểm ký ức được hồi sinh kết nối lại thành một đường thẳng.
Giọng nói tự xưng là em gái xuất hiện vào ngày tang lễ.
Mẹ phủ nhận sự tồn tại của em gái một cách bất thường.
Tin đồn trong nhóm của Mikadono về đứa con ngoài giá thú của Mikadono Kumagoro.
Lời nói mà bố đã từng nói vào một ngày nào đó, 『—Mình muốn chúc mừng con bé thêm một lần nữa…』.
Và tấm ảnh cũ vừa được gửi đến.
—Mình… mình có một người em… em gái mà mình không hề biết…?
「Thật sao…? Thật sự mình có một người em gái ruột sao…?」
『Hiện tại, em đang học cùng trường với anh trai. Anh trai đã trưởng thành rất oai phong và đáng tin cậy, em rất ngạc nhiên. —Anh trai còn đi đổ rác trong lúc dọn dẹp ở trường nữa』
Học cùng trường? Ngạc nhiên khi thấy mình?
Đến cả việc đổ rác cũng biết… Chắc chắn là người biết về mình ngày hôm nay!
Ai vậy? Ai vậy!? Học sinh nào đã nhìn thấy mình ở trường hôm nay…
Có quá nhiều người thuộc diện nghi vấn. Shougo thu hút sự chú ý của cả trường, thậm chí có những học sinh từ các lớp khác cố tình đến xem cậu vào giờ ra chơi và giờ dọn dẹp.
「Này, nói cho tôi biết tên đi! Học lớp mấy năm mấy!?」
Tuy nhiên, "em gái" không trả lời.
『Em ngưỡng mộ anh, Onii-sama —』
Nói xong chỉ bấy nhiêu, điện thoại ngắt kết nối.
§
Đêm, khi một ngày kết thúc. Konoe lấy bộ đồ ngủ ra khỏi ngăn kéo và đi về phía nhà tắm.
Ký túc xá của Học viện Miryuin là một khu chung cư dân sự được trường thuê. Sảnh của khu chung cư có khóa tự động. Mỗi học sinh được cấp một phòng, được trang bị đầy đủ máy lạnh, máy giặt tự động và TV màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn.
Cởi quần áo trong phòng thay đồ, Konoe bước vào phòng tắm. Trong bồn tắm tổ hợp có những bọt bong bóng như kẹo bông đang nổi. Cô nhẹ nhàng dội nước lên người và ngâm mình trong lớp bọt trắng.
「Haa~, hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện…」
Trong đầu Konoe, gương mặt của Shougo hiện lên.
「Người đó, là DiYe Shougo-san sao…. Đã giúp mình dọn dẹp, là người tốt…. Cũng đã gần như hôn mình, mình rất bất ngờ…. Có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, nếu như người đó hiểu lầm mình là một cô gái kỳ lạ thì phải làm sao…. Ngày mai phải nghiêm túc hơn mới được」
Khi cơ thể ấm lên, Konoe bước ra khỏi bồn tắm và đứng trước vòi sen.
Cô xoa xà phòng tắm tạo bọt lên hai tay và rửa khắp người. Không hiểu sao, Konoe luôn có thói quen rửa từ rốn trước.
Hôm nay, cô cảm thấy muốn tắm kỹ hơn bình thường.
Khi cô định rửa ngực, ánh mắt cô dừng lại trên cơ thể mình phản chiếu trong gương.
「DiYe Shougo-san, sáng nay, khi cùng ăn su kem ở công viên…. Khi em định lau kem dính trên miệng cho anh…. Anh đã nhìn ngực em…」
Konoe đã nhận ra ánh mắt của Shougo. Vừa nhận ra, vừa giả vờ không biết.
「Rốt cuộc đàn ông, có để ý không nhỉ? Nhìn ngực mình, anh ấy đã nghĩ gì…?」
Cô dùng hai tay xoa xà phòng bọt, ôm lấy ngực từ hai bên.
「Shougo-san, vừa nhìn ngực em vừa nói “su kem”…. Là ý gì…?」
Konoe vừa suy nghĩ vừa nhìn ngực mình trong gương.
Lớp bọt trắng rớt xuống từ bộ ngực tròn trịa, giống như kem ngọt ngào và mềm mại —
「A! Shougo-san, chẳng lẽ, anh ấy nghĩ ngực mình giống su kem sao…」
Nhận ra điều đó, cô lập tức cảm thấy xấu hổ, Konoe dùng hai tay che hai má đỏ bừng.
「Thật là! Shougo-san thật là đồ dê xồm!!」
Sau đó, Konoe chợt nảy ra một ý tưởng, cô dùng lòng bàn tay nâng ngực lên từ phía dưới.
「Shougo-san…. Hãy ăn su kem của em đi….」
Sau mười giây như đóng băng, toàn thân cô bỗng đỏ bừng lên.
「Kyaa!! Không, không, không phải đâu ạ!! Đây, đây chỉ là một câu đùa thôi ạ!!」
Vừa thở dốc vừa chống hai tay lên đầu gối và cúi gằm mặt.
Sau khi cố gắng trấn tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy cơ thể mình phản chiếu trong gương.
「…Shougo-san, không chỉ su kem, mà ăn hết tất cả…. cũng được đó」
Trong chốc lát, phòng tắm chìm vào sự im lặng nặng nề…
「Kyaa!!」
Konoe lao nửa thân trên vào bồn tắm, dùng hai tay vỗ mạnh vào bồn tắm đầy bọt.
「Không phải đâu! Không phải đâu! Không phải đâu!! Là Shougo-san không đúng! Tại Shougo-san dê xồm, nên em mới nói ra những điều này!! Shougo-san, thật sự là đồ dê xồm mà!!」
Konoe tiếp tục hưng phấn một mình trong phòng tắm.