Điệu nhảy đêm trăng cùng em gái
Trong giờ học. Đó là tiết Sử của Kotori-sensei.
「…Và thế là vào năm 607, Ono no Imoko được phái đi làm sứ giả sang nhà Tùy. – Có ai có câu hỏi gì không nào?」
「Có ạ!」
Một nam sinh nhanh nhảu giơ tay.
「Gì vậy, Tanaka!?」
「Em muốn Kotori-sensei làm em gái em!」
「Chát!!」
「Cộp!!」
Cây phấn được ném ra đã trúng thẳng vào trán Tanaka.
「Tôi nói cho mà biết, Ono no Imoko là con trai đấy nhá!!」
Quan sát cảnh tượng trong lớp học, Shogo đang trầm tư.
Em gái…
Mình có một đứa em gái…
Một đứa em gái mình đã thất lạc từ rất lâu, ngay cả mặt mũi hay tên tuổi mình cũng không biết…
Tối qua, Shogo nhận được một chiếc bánh sinh nhật. Người gửi là 『Em gái』. Cô ấy là học sinh của học viện này, và dường như đã lén quan sát Shogo từ đâu đó.
Mặc dù cảnh giác rằng liệu có độc trong bánh không, nhưng hộp bánh trông như được gói ở cửa hàng, nên cuối cùng cậu đã ăn hết một mình. Đó là một chiếc bánh kem dâu ngọt ngào với lớp kem mềm tan chảy.
Rốt cuộc, cái 『Em gái』 trong điện thoại đó là ai?
Nhớ lại thì, vào ngày tang lễ hơn một năm trước, một giọng nói bí ẩn đã nói:
『Cháu đến đây để kết hôn với anh trai ạ』…
Có lẽ, đó chỉ là cảm giác như một cô bé thường nói 『Con sẽ làm cô dâu của bố!』. Có lẽ cô bé ấy yêu quý anh trai đến mức đó…
Liệu cô bé ấy bây giờ đang ở trong học viện này, ngay cạnh mình sao…?
「Shogo-san… Shogo-san ơi!」
Với tiếng kêu, Shogo giật mình tỉnh lại.
Konoe đang đứng cạnh bàn, vẻ mặt lo lắng.
「À, ừm, Konoe…」
Nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào giờ học đã kết thúc và đến giờ nghỉ. Miyabi ngồi ở ghế bên cạnh cũng đã đi đâu đó.
「Anh trông cứ thẫn thờ ấy ạ?」
「Không, anh ổn mà. Chắc là do hơi mệt vì chuyển nhà thôi.」
Shogo chưa nói chuyện 『em gái』 này cho bất cứ ai. Nếu Shogo thật sự có một người em gái cùng cha khác mẹ và chuyện này bị công khai, nó có thể trở thành một vụ bê bối của Tập đoàn Mikadono.
Nếu chỉ bị ồn ào như một vụ bê bối của cha thì không sao, nhưng ngay cả 『em gái』 cũng có nguy cơ trở thành mục tiêu của truyền thông.
Tất nhiên, cậu không nghĩ Konoe sẽ nói với người khác nếu cậu kể, nhưng dù sao đi nữa, cậu không muốn cô ấy phải lo lắng thêm. Đây là vấn đề của Shogo và gia đình.
Với lại, cậu vẫn chưa có bằng chứng chắc chắn rằng mình thực sự có một đứa em gái.
「Em thấy anh có vẻ đang suy nghĩ gì đó… Anh cứ nói với em bất cứ điều gì nhé. Nói ra sẽ thấy nhẹ nhõm hơn ạ.」
– Nhẹ nhõm hơn sao.
Thật ra, mình cũng không cần phải suy nghĩ quá nghiêm trọng.
Nếu 『em gái』 là thật, đó là việc mình tìm được người thân ruột thịt đã thất lạc, nên phải vui mừng mới đúng.
Việc cô bé không chịu lộ diện có lẽ là vì không biết nên đối mặt với anh trai thất lạc của mình như thế nào. Nhưng nếu cô bé đang học cùng trường, chắc chắn mình sẽ sớm gặp được thôi.
「Được rồi, anh ổn rồi. Mệt mỏi cũng bay biến hết rồi.」
Shogo mỉm cười, giơ nắm đấm ra trước mặt Konoe.
「Xin lỗi vì đã làm em lo lắng. Vậy, em có việc gì cần anh không?」
「À, vâng. – Thực ra, em muốn mời Shogo-san đi cùng ạ.」
Konoe đưa ra hai tấm vé màu xám.
Trên đó viết: 『Đại tiệc khiêu vũ chào đón học sinh mới do Hội học sinh Học viện Miryūin tổ chức』.
「Tiệc khiêu vũ?」
「Hàng năm, Hội học sinh đều tổ chức một buổi tiệc khiêu vũ giao tế chào đón học sinh mới. Học sinh nào trong học viện cũng có thể tham gia, và còn có cả đồ ăn ngon nữa ạ.」
Khiêu vũ giao tế sao…
Trong một năm huấn luyện đặc biệt, Shogo cũng đã học khiêu vũ giao tế. Vì đôi khi cậu phải khiêu vũ ở các buổi tiệc của giới tài chính.
「Khiêu vũ giao tế là phải nhảy cặp nam nữ nhỉ.」
「Vâng. – Thế thì… anh có thể đi cùng em không ạ…?」
– Khiêu vũ cùng Konoe… Shogo tưởng tượng cảnh Konoe nắm tay mình, duyên dáng nhảy múa như một con thiên nga trắng. Cậu muốn được nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ấy.
Shogo nhận một tấm vé.
「Nếu là anh thì anh rất muốn được mời em đi cùng.」
「Vui quá! Buổi tiệc là tối Chủ Nhật này, mình đi cùng nhau nhé.」
Vừa lúc đó, tiếng chuông vào học vang lên, các bạn học vội vàng về chỗ ngồi.
Miyabi cũng trở về từ bên ngoài.
「Miyabi cũng tham gia tiệc khiêu vũ sao?」
Shogo cất tiếng gọi, Miyabi lườm cậu một cái…
「Ngu ngốc à!?」
Cô bực bội nói rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.
Lại không biết mình đã làm gì chọc giận cô nàng Miyabi thất thường rồi.
Bị kẹp giữa Miyabi với gương mặt cau có và Konoe với gương mặt hớn hở, Shogo có một cảm xúc phức tạp.
§
Trước bảy giờ tối Chủ Nhật.
Khi Shogo đang chờ cạnh cổng trường, một chiếc xe thuê màu đen dừng lại trước mặt. Cửa ghế sau mở ra, và từ trong xe, một cô gái – không, phải nói là một quý cô trong chiếc đầm dài bước xuống.
「Em xin lỗi đã để anh đợi, Shogo-san.」
Đó là Konoe. Chiếc đầm dài màu hồng nhạt có một đường xẻ tà bên hông váy, để lộ đôi chân trắng thấp thoáng đến đùi.
「Chà, một chiếc đầm khá táo bạo đấy.」
「Đây là lần đầu tiên em mặc nó ạ. Vì đây là một sự kiện đặc biệt mà… Anh thấy em không hợp sao?」
「Đâu có. Trông em trưởng thành hơn mọi khi rất nhiều.」
Thực tế, chiếc đầm của Konoe tuy táo bạo nhưng không hề tạo cảm giác dung tục. Vòng eo thon gọn, trông cô ấy càng mảnh mai hơn so với bộ đồng phục thường ngày.
「Shogo-san cũng vậy, bộ tuxedo đó rất hợp với anh ạ.」
Shogo nhìn xuống bộ tuxedo cậu chưa quen mặc. Cậu đã chuẩn bị nó vì nghĩ rằng có thể cần đến khi giao tiếp trong giới xã giao sau này, nhưng không ngờ nó lại hữu dụng sớm đến vậy.
Hai người sóng bước đi đến Tòa kỷ niệm đặc biệt, nơi tổ chức buổi tiệc.
Đó là một tòa nhà ba tầng nằm cạnh khán phòng, băng qua sân chơi. Cửa sổ được lắp kính màu, và trên cột cạnh lối vào có chạm khắc một bức tượng đại bàng trang nghiêm.
Vừa bước qua cánh cửa đôi lớn, Shogo đã thốt lên một tiếng cảm thán.
「Ha… Quả nhiên là một buổi tiệc thật sự hoành tráng…」
Hàng trăm học sinh tụ tập trong sảnh lớn với chiếc đèn chùm khổng lồ treo lơ lửng. Dọc tường là những món ăn bày trí theo kiểu buffet, tỏa hương thơm ngào ngạt.
Phía sau hội trường, có nhiều bàn tròn phủ khăn trắng được xếp thành hàng, cùng với nước trái cây, đồ uống có ga đựng trong những ly trông có vẻ đắt tiền.
Shogo và Konoe tiến sâu hơn vào giữa hội trường.
Kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ, đèn vụt tắt, hội trường trở nên mờ ảo.
『Ladies and gentlemen! Chào mừng quý vị đến với buổi tiệc khiêu vũ do Hội học sinh Học viện Miryūin tổ chức!』
Một giọng nói khoa trương vang lên từ loa.
「Ơ, cái gì vậy? Phong cách có vẻ nhẹ nhàng nhỉ.」
「Đó là giọng của Hội trưởng Hội học sinh ạ. Cô ấy cũng là trưởng ban tổ chức buổi tiệc này.」
Hội trưởng Hội học sinh? À, đúng rồi, lần trước cô ấy đã đến gọi Konoe ở sân sau.
Bất ngờ, một bản nhạc Eurobeat sôi động vang lên từ loa.
Sàn nhà ở giữa sảnh tách ra làm đôi, một sân khấu hình tròn từ dưới nổi lên. Những chiếc đèn sân khấu đặt ở góc trần chiếu ra ánh sáng đỏ và xanh.
Trong ánh sáng đó, có một cô gái.
Cô ấy mặc một bộ bodysuit bạc lấp lánh, ôm sát cơ thể, lộ rõ những đường cong. Trên tay là chiếc quạt lông màu xanh.
Cô ấy lắc hông, uốn lượn cơ thể, mái tóc dài mềm mại uốn lượn phấp phới.
「Ye-hey! Mọi người ơi, có đang nhảy không?! Có sung không nào?!」
Trước những người tham gia đang ngạc nhiên, cô gái ấy vẫn một mình hò hét và nhảy múa không ngừng…
「Cô ấy có vẻ là người rất năng động nhỉ…」
「…Đó là Tendō Mana-san. Cô ấy cũng là học sinh năm hai như chúng ta. Bình thường cô ấy hiền lành hơn nhiều, nhưng trong những sự kiện thế này thì cô ấy lại trở nên rất sôi nổi, cứ như là một người khác vậy…」
Gương mặt dịu dàng, thân thiện nhưng vòng ngực và vòng hông lại nảy nở một cách mạnh mẽ. Sự không tương xứng đó tạo nên một vẻ gợi cảm khó tả.
Đột nhiên, tiếng đổ rầm rầm vang lên liên tục khắp hội trường.
「Có người ngã kìa!」
「Chảy máu mũi ngất xỉu rồi! Cáng đâu, mang cáng đến đây!」
…Có vẻ như mấy nam sinh năm nhất trong sáng đã ngất xỉu vì chảy máu mũi quá nhiều.
「Kìa, Hội trưởng Hội học sinh đáng sợ thật, dám tung ra nghi lễ quyến rũ chết người này với học sinh năm nhất…」
Đột nhiên, hội trường sáng bừng lên, và tiếng nhạc Eurobeat ngừng phập một cái. Nhìn sang, một cô gái đứng cạnh bục phát biểu… không, cạnh sân khấu, đang nhấn nút máy ghi âm với vẻ mặt sắp bùng nổ.
「Trời ơi, cô làm gì vậy chứ~. Tôi đang trong tâm trạng tuyệt vời mà~」
「Không hề tuyệt vời một chút nào!! Hôm nay không phải là buổi tiệc kiểu đó ạ!」
Cô gái tắt máy ghi âm, lườm Hội trưởng Tendō.
Gương mặt cô ấy hơi xếch lên, trông rất mạnh mẽ. Dù gào lên nhưng giọng nói vẫn tao nhã, toát lên vẻ cao quý.
Cô ấy mặc một chiếc đầm đen sang trọng, khoét sâu ở vai và ngực.
「Cô bé đó, lần trước đã ở cùng với Hội trưởng Hội học sinh phải không?」
「Đó là Kunidachi Rinka-san, Phó Hội trưởng Hội học sinh ạ. Tuy mới năm nhất nhưng cô ấy đã đảm nhiệm chức Phó Hội trưởng.」
「Năm nhất ư? Vừa mới nhập học thôi mà?」
「Phó Hội trưởng năm ngoái đã chuyển trường, nên vị trí đó đang trống. Khi nhân sự thiếu hụt, cô ấy đã đứng ra nhận chức. – Nghe nói gia đình cô ấy thuộc dòng dõi cựu quý tộc đấy ạ. Cô ấy là một tiểu thư danh giá.」
Trên sân khấu, Hội trưởng Tendō vẫn lắc hông uốn éo, trông như vẫn chưa nhảy đủ.
「Ugh~. Tôi đã luyện tập chăm chỉ lắm mà~」
「Đừng có luyện tập! Cô mặc cái thứ quần áo lạc lõng và thô tục gì thế! Uy nghiêm của Hội học sinh mất hết rồi!」
「Hức. Đâu có thô tục đâu~… Rinka-chan thật xấu tính~…」
Bị Phó Hội trưởng nhỏ tuổi hơn nói thẳng, Hội trưởng Tendō ủ rũ cúi đầu.
Sau đó, Phó Hội trưởng Kunidachi bước lên sân khấu, cầm mic và đối mặt với những người tham gia.
「E, ừm, kính thưa quý vị, thành thật xin lỗi vì sự cố vừa rồi. Hôm nay, xin chân thành cảm ơn quý vị đã tham gia buổi tiệc khiêu vũ do Hội học sinh Học viện Miryūin của chúng tôi tổ chức. – Vậy thì, thời gian cũng đã eo hẹp, chúng tôi xin phép bắt đầu buổi tiệc ngay bây giờ. Mời quý vị hãy thoải mái tận hưởng buổi giao lưu với bạn bè trong học viện.」
Khi bài phát biểu nghiêm túc của Phó Hội trưởng, người không biết ai mới là Hội trưởng thật sự, kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay.
Đèn chùm sáng rực, bao trùm sảnh lớn trong ánh sáng dịu nhẹ.
Từ loa của hội trường, một điệu waltz du dương vang lên.
Khắp nơi trong hội trường, các cặp đôi nam nữ nắm tay nhau, bắt đầu những bước nhảy.
「– Chúng ta cũng nhảy chứ?」
Khi Shogo gợi ý, Konoe hơi căng thẳng gật đầu 「Vâng」.
「Em không quen nhảy lắm, nếu em nhảy không tốt thì anh thứ lỗi cho em nhé…」
「Đừng lo lắng. Anh sẽ dẫn dắt em cẩn thận.」
「Vậy thì, em xin nhờ anh ạ.」
Trong khiêu vũ giao tế, việc nam giới dẫn dắt nữ giới là phép lịch sự.
Shogo nắm tay Konoe bằng tay trái, đặt tay phải lên lưng cô ấy, rồi bắt đầu bước nhảy theo điệu nhạc.
「Konoe, em nhảy tốt đấy chứ. Em nói thật là không quen à?」
「Không đâu ạ… Tại Shogo-san dẫn dắt giỏi quá…」
Không biết từ lúc nào, xung quanh hai người đã có một vòng người đứng vây kín.
Đúng lúc nhạc kết thúc, Konoe xoay một vòng duyên dáng rồi được Shogo đỡ trong vòng tay. Cô dang rộng một cánh tay như một chú chim đang dang cánh.
Khoảnh khắc đó, những tràng pháo tay vang lên xung quanh.
「A, cảm ơn ạ!」
Konoe cúi đầu lia lịa về phía khán giả.
Từ trong đám đông, có tiếng bước chân cùng những tràng pháo tay lách tách tiến lại gần.
Người bước tới là Kunidachi Rinka, Phó Hội trưởng Hội học sinh, mặc một chiếc đầm đen.
「Quả không hổ danh senpai Mikadono. Em đã nghe danh anh từ lâu rồi. – Anh thấy thế nào ạ? Anh có thể là bạn nhảy của em không? Em muốn tận mắt kiểm chứng trình độ văn hóa của Tập đoàn Mikadono ạ.」
Shogo liếc nhìn gương mặt Konoe. Konoe mỉm cười đáp lại.
「Vì đây là một buổi tiệc khiêu vũ hiếm có, nên nhảy với nhiều người sẽ vui hơn đấy ạ.」
「Đúng vậy. – Vậy thì, anh xin nhận lời em vậy.」
Shogo đứng trước Rinka, cúi đầu một cách cung kính.
「Kunidachi-san. Tôi mới là người phải xin nhờ em. Em có kinh nghiệm khiêu vũ không?」
Shogo hỏi để đề phòng. Nếu cô ấy là người mới, cậu phải dẫn dắt thật tốt để cô ấy có thể khiêu vũ một cách thoải mái.
Tuy nhiên, Rinka chỉ cười tự tin, bất cần 「Hừ–」.
「Senpai. Trông em thế này thôi nhưng em có kỹ năng khiêu vũ giao tế khá tốt đấy ạ. Còn senpai, anh có dẫn dắt được em tốt không đây?」
Giọng điệu đầy tính thách thức.
「Nếu anh không dẫn dắt được một cô gái xinh đẹp như em, chắc anh sẽ hối hận suốt đời mất.」
Shogo cũng mỉm cười đáp lại và nắm tay Rinka.
Bản nhạc tiếp theo vang lên từ loa. Khác với điệu waltz thanh lịch, đó là một điệu nhạc với tiết tấu nhanh và sôi động.
「Tango à. Khó hơn waltz đấy, em có nhảy được không?」
「Chính anh đừng để vướng chân mà ngã nhé, senpai.」
Shogo bắt đầu bước nhảy đầu tiên. Rồi những bước bốn nhịp đầy nhịp điệu. Tiếp theo là những cú quay lớn. Đó là những động tác phức tạp mà người mới học chắc chắn sẽ bị vướng chân ngay lập tức.
Tuy nhiên, Rinka vẫn dậm chân nhẹ nhàng, thoăn thoắt và theo kịp một cách dễ dàng.
「Khá đấy chứ. Kunidachi-san, em cũng thuộc hàng cao thủ đấy.」
「Ồ, điệu nhảy cỡ này mà anh đã gọi là cao thủ sao?」
Khoảnh khắc tiếp theo, giai điệu tango thay đổi, trở nên vui tươi và nhịp nhàng hơn nữa.
Rinka nhìn Shogo với ánh mắt khinh thường, vẫn nắm tay cậu, thực hiện những bước nhảy nhẹ nhàng. Vừa duỗi người tối đa thì cô lại co người lại, rồi xoay một vòng, hai vòng.
「Nhanh quá…! Em đang nhảy kiểu gì vậy…?」
Shogo chỉ có thể hết sức mình để theo kịp những bước nhảy như chim chào mào của Rinka. Hơn nữa, Rinka còn đặt chân vào những vị trí sát sao, vừa đủ để Shogo không bị vướng chân.
– Thế này thì mình hoàn toàn bị cô ấy dẫn dắt rồi.
Với điệu nhảy đầy khiêu khích của Rinka, trái tim Shogo bỗng bùng cháy ý chí chiến đấu.
「Quả không hổ danh, Kunidachi-san. Tiếp theo sẽ còn sôi động hơn nữa đấy.」
Như bùng cháy, điệu tango chuyển sang một bản nhạc càng lúc càng mãnh liệt.
Shogo bước chân như đang xoay quanh Rinka. Dáng vẻ Shogo nhảy múa, khéo léo đổi tay nắm của cô ấy bằng cả hai tay, như những chú cá heo nô đùa giữa đại dương –
「…! K-cái này… Đây có phải là điệu Tango cá heo trong truyền thuyết không ạ!?」
「Đúng vậy. Anh là cá heo. Em là công chúa Siren của biển cả. Nếu công chúa nghịch ngợm quá, biển sẽ động đấy.」
Trong mắt những người xung quanh, dù Shogo di chuyển mãnh liệt nhưng Rinka, người đứng ở trung tâm, lại trông duyên dáng hơn. Những cú nhảy của cá heo đang tôn vinh công chúa.
Đây đúng là sự dẫn dắt lý tưởng để tôn vinh người phụ nữ…
「Khụ–」
Rinka tức giận nghiến răng, và để thay đổi nhịp điệu, cô bước chân sang phía đối diện của Shogo.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hai chân Rinka bị vướng vào nhau khi cố gắng thực hiện một bước nhảy khó.
「Ặc!!」
Cơ thể mảnh mai của Rinka chao đảo, và ngay sau đó, cô ấy mất thăng bằng.
Hai tay nắm rời ra, cô văng ra ngoài theo một đường cung lớn, rồi ngã ngửa về phía sau.
「K-Kunidachi-san!!」
Nơi Rinka sắp ngã xuống là một chiếc bàn tròn với nhiều ly nước trái cây đặt trên đó.
– Cứ thế này, Kunidachi-san sẽ va vào mất!
Shogo vội vàng đưa tay ra, luồn vào eo Rinka.
Sau đó cậu xoay nửa vòng, nâng bổng cô ấy lên một cách dứt khoát. Cậu đỡ hai bên sườn cô bằng cả hai tay, và theo đà, nhấc bổng Rinka lên không trung.
Đúng lúc đó, điệu tango vang lên nhịp cuối cùng rồi kết thúc–
Sự tĩnh lặng trở lại trong hội trường, sau đó là những tràng pháo tay và tiếng hò reo vang dội như muốn xé toang không gian.
Hành động tức thời của cậu trông như một điệu nhảy nhào lộn. Mọi người đều nhìn Shogo và Rinka với ánh mắt ngưỡng mộ. Konoe cũng vỗ tay với vẻ mặt hoàn toàn bị điệu nhảy của hai người mê hoặc.
「S-senpai…」
Rinka nhìn Shogo khi đang được bế bổng, mặt cô ấy đỏ bừng.
「Ha… ha ha… đ-đó là một điệu nhảy… hay đấy.」
Vã mồ hôi lạnh vì tình huống nguy hiểm của Rinka, Shogo nở nụ cười nhẹ nhõm.
「Nhưng được nhảy với Kunidachi-san, thật sự rất tuyệt. Đây là lần đầu tiên tôi cháy hết mình với khiêu vũ như thế.」
「Chính anh cũng vậy đấy, senpai… Lần sau, em rất mong được tái đấu với anh ạ.」
Shogo từ từ đặt Rinka xuống, cô ấy nở nụ cười mãn nguyện.
Lúc đó, tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía sau…
「Á! Shogo-kun đẹp trai quá~ ! Mana cũng muốn được anh bế~!!」
Cô chủ tịch hội học sinh đang chạy tới, lao vào ôm chặt lưng Shogo.
「Oái!」
Shogo đổ người về phía trước –
Và cắm mặt thẳng vào khe ngực của Rinka.
Qua lớp vải đầm mỏng, cậu cảm nhận được sự mềm mại, đàn hồi…
「Hự!」
Toàn thân Rinka cứng đờ, hai tay cô ấy run lẩy bẩy.
「Mikadono… no… SENPAI!!!」
Bị Rinka đẩy mạnh ra, cơ thể Shogo chao đảo.
「Khoan, khoan đã, k-cái đó là tai nạn…」
「Không cần hỏi đáp gì nữa… ạ!!」
“Bốp!”
Một cú lên gối bay thẳng mạnh mẽ, bùng nổ từ đôi chân của Phó Hội trưởng Hội học sinh, trúng vào hàm của Shogo.
§
「Kunidachi-san, dù gì đi nữa, em cũng không cần đạp vào mặt tôi đến mười lần như vậy đâu chứ…」
Khi ra ngoài, ánh trăng đêm xanh nhạt chiếu sáng tòa nhà học viện.
Từ trong Tòa kỷ niệm đặc biệt, tiếng nhạc tiệc tùng vẫn vang vọng thoang thoảng.
Shogo đang hóng gió đêm để làm dịu gương mặt sưng vù vì bị Rinka đạp và dẫm.
Còn Konoe thì được một số học sinh năm nhất chưa quen nhảy nhờ vả, đang bắt đầu hướng dẫn những bước cơ bản của khiêu vũ giao tế. Bị các hậu bối gọi là 「thầy giáo」, cô ấy đỏ mặt lúng túng.
「– Mà, thế này cũng vui đấy chứ.」
Cơ hội được giao lưu với các cô gái như thế này cũng không dễ kiếm.
「Mình phải cảm ơn Konoe vì đã mời, và cả Hội trưởng Tendō với Kunidachi-san nữa.」
Vừa nghĩ vậy, Shogo vừa bắt đầu đi dạo quanh bên ngoài tòa nhà kỷ niệm.
Khi cậu đang đi trên bãi cỏ cạnh tòa nhà.
Dưới bóng cây, có một cô gái đang đứng lẻ loi một mình, mặc một chiếc đầm trắng.
「Miyabi…!?」
Shogo bất giác gọi lớn, Miyabi giật mình quay lại.
「Ể… Shogo…?」
Rồi cô ấy nhanh chóng quay người bỏ chạy.
「Khoan đã!」
Shogo chạy đuổi theo, chặn cô ấy lại.
Miyabi dừng lại ở gốc cây lớn, trừng mắt nhìn Shogo.
「Em làm gì ở đây một mình thế? Hình như em cũng không có mặt ở buổi tiệc mà…」
「Chính anh mới làm sao ấy. Buổi tiệc vẫn đang tiếp diễn mà? Hừm, nhảy với cái mặt biến thái nên bị đánh rồi chứ gì.」
Cô ấy nheo mắt nhìn cậu – nhưng vẻ mặt lại có gì đó buồn bã.
「Ơ, chuyện của anh thì kệ anh đi. Miyabi không tham gia tiệc sao?」
「Không đời nào tôi tham gia. Tôi không hứng thú với cái trò trẻ con đó.」
「Nhưng em đang mặc đầm mà…」
Chiếc đầm khoét sâu ở ngực, với một dải vải mỏng buộc sau gáy. Vai và lưng trần. Một chiếc đầm người lớn, vừa đoan trang vừa gợi cảm.
Nhưng không hiểu sao… nó lại mang đến một cảm giác lùn tịt. Có lẽ chiếc đầm này không hợp với Miyabi, người vẫn còn vẻ trẻ con. Giống như một đứa trẻ cố gắng lớn, mặc quần áo của người lớn vậy.
「Mặc thì sao! Bạn bè ép tôi mượn nên tôi đành phải mặc thôi!」
「Đã đến rồi thì vào tiệc đi chứ. Nhảy với anh đi.」
「Tại sao chứ. Tôi không muốn nhảy với Shogo đâu.」
「Vậy thì nhảy với người khác đi. Nếu là Miyabi thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn nhảy cùng.」
「Shogo cũng không sao nếu tôi nhảy với đàn ông khác à. Hừm, vậy sao.」
「Em muốn đi cùng anh hay không thì sao hả…?」
「Tôi đã bảo là không muốn tham gia tiệc rồi mà!」
Mặc cả đầm thì không phải là để tham gia tiệc sao?
Chắc chắn là vậy. Nhưng Miyabi, vì một lý do nào đó, lại đang khép lòng mình.
「Anh muốn được nhảy với Miyabi.」
「Ể… A, tôi mà nhảy thì sẽ không vui chút nào đâu.」
「Anh không nghĩ vậy đâu. – Anh xin em, không được sao?」
「K-không được đâu… Anh biết mà.」
「Chẳng có gì là không được cả.」
「Không được thì là không được! Tôi không biết nhảy đâu!!」
Miyabi đỏ bừng mặt kêu lên.
Lý do Miyabi không muốn tham gia tiệc là… đơn giản vì cô ấy không giỏi khiêu vũ sao?
「Anh nghĩ em suy nghĩ quá nhiều rồi. Hội trưởng Tendō-san kia còn nhảy tự do theo phong cách riêng của cô ấy rất vui vẻ mà. Chỉ ăn uống thôi cũng đáng để tham gia rồi.」
「Nhưng… dù sao thì tôi vẫn không thích. Mọi người mà thấy tôi nhảy thì sẽ cười mất.」
「– Này Miyabi. Vậy thì chúng ta nhảy ở đây được không?」
「Ở đây?」
「Này, nhạc từ trong tòa nhà vẫn vọng ra kia, và ánh trăng cũng đang chiếu sáng như đèn sân khấu vậy.」
Shogo quỳ một gối, cung kính nắm lấy tay Miyabi như một quý ông phục vụ quý cô.
「Thưa tiểu thư, xin hãy ban tặng cho thần một khoảnh khắc như mơ này.」
「Thôi đi… Đồ ngốc… Vậy thì tôi sẽ nhảy với anh một điệu thôi đấy…」
Miyabi siết chặt tay Shogo, bước đến gần cậu.
Khẽ vòng tay qua lưng Miyabi, tay cậu chạm vào làn da trần của cô.
「A ách, đ-đừng chạm vào tôi bằng bàn tay biến thái đó!」
「Ơ, xin lỗi. – Mà, có biến thái đâu chứ!」
「Lần sau mà anh chạm lung tung nữa là tôi giết anh đấy. – Nhớ dẫn dắt cho tốt vào.」
Một bản nhạc mới vang lên từ trong tòa nhà. Một điệu waltz nhẹ nhàng, uyển chuyển.
「Bước theo giai điệu nhé. Đi nào.」
Miyabi cử động chân, nép sát vào Shogo. Bàn tay đang nắm chặt và cánh tay Shogo vòng qua lưng đã khéo léo dẫn dắt Miyabi, đưa cơ thể cô ấy vào vị trí thích hợp.
Dần dần, có lẽ Miyabi đã nắm được cách, cô ấy có thể tự mình bước nhảy theo nhạc mà không cần Shogo dẫn dắt.
「Đúng vậy, cứ thế mà làm. – Hay lắm.」
「Đ-đương nhiên rồi, chừng này thôi mà.」
Miyabi càng thêm tự tin, bắt đầu thực hiện những bước nhảy hoa mỹ, xoay vòng lớn sang hai bên. Cô ấy nhảy một cách tự do, phóng khoáng, không bị ràng buộc bởi bất kỳ hình thức khiêu vũ nào.
Trong ánh trăng, hình bóng Miyabi nhảy múa dưới bóng cây, như một tiên nữ bé nhỏ, đáng yêu, thất thường và tinh nghịch. Những chiếc lá rụng là đà theo làn gió nhẹ, như những tinh linh theo hầu.
Khi bản nhạc kết thúc, Miyabi vẫn nắm chặt tay phải của Shogo, dang rộng hai cánh tay. Cô ấy đẹp như một con bướm vừa thoát khỏi kén, tái sinh.
Miyabi mặt đỏ bừng, mắt rưng rưng, thở một hơi dài.
Rồi cô giật mình nhận ra, hất tay Shogo ra một cách búng nhẹ.
「A-anh nắm tay tôi làm gì mãi thế! – K-kể ra, Shogo dẫn dắt cũng khá tốt đấy chứ. Khá dễ nhảy.」
「Khá tốt ư. Tiểu thư đúng là có mắt nhìn cao siêu thật. Này, có lá cây dính vào tóc em kìa.」
Shogo đưa tay ra, định gỡ chiếc lá dính vào tóc sau gáy của Miyabi.
「Thôi mà! Đừng chạm vào tôi chứ!」
Miyabi cố hất tay Shogo ra – nhưng đầu ngón tay cô lại vướng vào nút buộc chiếc đầm sau gáy. Có vẻ như nút buộc đã bị lỏng ra do những động tác nhảy mạnh mẽ. Nút thắt tuột ra như tan chảy, phần thân trên của chiếc đầm lật phịch xuống, để lộ bộ ngực không mặc áo ngực…
「KHÔNGGGG ỜI ƠI!!!」
「M-Miyabi!?」
Khoảnh khắc tiếp theo, Miyabi đã ôm chặt lấy Shogo từ phía trước.
Phần thân trên của chiếc đầm tuột xuống – để lộ tấm lưng trắng nõn dưới ánh trăng.
「Hự…………」
Miyabi mặt đỏ bừng, mắt rưng rưng, môi run rẩy.
Bộ ngực trần của cô ấy chạm vào ngực Shogo qua lớp tuxedo.
「E-em có sao không, Miyabi?」
「– Anh nhìn thấy không? Shogo, anh có thấy ngực tôi không!?」
「A-anh không nhìn. Em ôm chặt anh ngay nên… Dù sao đi nữa, cứ thế này thì không chỉnh được đầm đâu, mình phải buông nhau ra đã…」
「Không. Không buông.」
「K-không buông thì tại sao chứ?」
「Nếu buông ra bây giờ, Shogo sẽ thấy ngực tôi mất.」
「Không thấy đâu. Anh nhắm mắt rồi mà.」
「Không tin. Anh mở hé mắt.」
「Vậy thì anh ngước lên trên luôn.」
「Nói dối. Chắc chắn sẽ nhìn.」
「Anh thề với Chúa là không nhìn.」
「Không muốn nhìn đến mức phải thề với Chúa à.」
「Thế anh phải trả lời thế nào đây!?」
Shogo bị Miyabi dí sát bộ ngực trần, không thể làm gì được.
Qua lớp tuxedo, cậu cảm nhận được sự mềm mại của ngực con gái…
– Mà Miyabi hình như ngực gần như phẳng lì thì phải…
「Shogo, anh không lẽ đang nghĩ ngực tôi nhỏ bé sao?」
「K-không hề nghĩ vậy!」
Cả hai đều bất động, chỉ có sự im lặng trôi qua.
「…Shogo, anh… muốn nhìn ngực tôi… không?」
「Hả!?」
「Nên tôi hỏi, anh có muốn nhìn ngực tôi không.」
「…Nếu anh nói muốn, em có cho anh nhìn không?」
「Đồ ngốc, biến thái, sàm sỡ, dâm đãng, lão già dâm dê, tôi không đời nào cho anh nhìn đâu. Chết đi!」
「Nếu giết thì đừng hỏi chứ…」
Tuy nhiên, Shogo cũng là một chàng trai ở tuổi mới lớn. Trái ngược với đêm trăng tĩnh lặng, trong đầu Shogo, thiên thần lý trí và ác quỷ dục vọng đang không ngừng diễn ra trận chiến Armageddon.
– Ư… khốn kiếp… mình muốn ôm chặt Miyabi thế này mất… Không phải là nhìn ngực, mà là chạm vào mới đúng… N-nhưng mình không được làm vậy…
Vào khoảnh khắc đó, phúc âm của Chúa đã đến với Shogo. Mặt trăng bị che khuất bởi những đám mây trôi, và xung quanh trở nên tối.
「Miyabi! Bây giờ hầu như không thấy gì đâu, mau lên!」
Shogo ngước thẳng lên, nhắm mắt lại, và Miyabi cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể cậu.
Shogo nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ nhàng của váy áo khi cô ấy chỉnh lại chiếc đầm.
「Thế nào rồi? Chỉnh lại được chưa?」
「Ừ. Ổn rồi. Anh nhìn đây đi.」
Mở mắt ra, ánh trăng lại chiếu sáng khắp nơi. Miyabi đã mặc lại chiếc đầm như cũ.
「Tốt quá. Cứ tưởng không biết sẽ ra sao.」
「– Hừm.」
Miyabi lại trở về với gương mặt khó chịu.
「Shogo-san ơi.」
Nghe tiếng Konoe, Shogo quay lại, thấy cô ấy đang chạy tới.
「Shogo-san, anh ở đây à? Em tìm anh mãi. – Ồ, Kannagi-san nữa sao?」
「Xin lỗi. Anh ra ngoài nghỉ thì gặp Miyabi. Chúng ta quay lại tiệc thôi.」
「Vậy ạ. Thế thì, Kannagi-san cũng đi cùng không ạ?」
Konoe mời, nhưng Miyabi vẫn quay mặt đi với vẻ mặt khó chịu.
「Tôi không đi.」
「Miyabi ơi. Đã đến đây rồi thì đi thôi chứ.」
「Chiếc đầm này không vừa nên khó nhảy. Cứ thế này thì tham gia cũng chán, nên tôi về đây.」
Nói rồi, Miyabi mặt hơi đỏ, đi nhanh về phía trước.
「Kannagi-san có lẽ buồn rồi sao…」
「Không… có lẽ là do chiếc đầm thực sự không vừa với cô ấy đâu.」
Việc Miyabi đổ lỗi cho chiếc đầm để không tham gia… có lẽ là bằng chứng cho thấy cô ấy không quá khó chịu. Nếu khó chịu, cô ấy sẽ không giải thích gì mà chỉ hét lên 「Đồ ngốc!」 rồi bỏ đi mất.
Sau đó, Shogo và Konoe quay lại hội trường.
Shogo đã được nhiều cô gái mời nhảy, và cậu đã khiêu vũ với nhiều người khác nhau.
Và cuối cùng, cậu nhảy thêm một điệu nữa với Konoe, rồi buổi tiệc đêm đó đã kết thúc tốt đẹp.
§
Trở về phòng, Shogo đi tắm, rửa trôi mồ hôi của buổi tiệc.
「Phù~. Khiêu vũ giao tế cũng khá là tốn sức đấy.」
Với cơ thể sảng khoái, cậu nằm dài trên giường.
Dù có vài sự cố, nhưng đó là một buổi tiệc vui vẻ.
Konoe xinh đẹp hơn mọi khi.
Phó Hội trưởng Rinka, trông láo lếu nhưng có tâm, vững vàng.
Hội trưởng Mana, dù kỳ quặc nhưng lại vui tươi, rạng rỡ.
Và… Miyabi, vẫn thất thường và khó tính, nhưng có gì đó không thể ghét được.
Trong số những cô gái này, liệu có ai sẽ ở bên mình suốt đời không nhỉ…?
「Kết hôn tức là sống chung dưới một mái nhà nhỉ. Ngủ cũng chung giường…」
Shogo tưởng tượng hình ảnh Konoe nằm cạnh mình trên giường.
『Shogo-san… Em chưa quen, nên xin anh hãy dẫn dắt em một cách nhẹ nhàng nhé…』
Kh-không không, kết hôn mà lại lập tức lên giường thì…!
「Kết hôn là sống chung, nên ví dụ như tắm rửa cũng…」
Shogo tưởng tượng hình ảnh Miyabi cùng mình tắm.
『Không. Tôi không ra khỏi bồn tắm. Ra ngoài là Shogo sẽ thấy ngực tôi mất…』
Không không không. Kết hôn đâu nhất thiết phải tắm chung chứ!
Không phải vậy, kết hôn là xây dựng một gia đình hạnh phúc với tất cả thành viên…
『Shogo-san. Em muốn có một bé trai và một bé gái. Mình cùng cố gắng nhé.』
『Con của Shogo ấy à? Một bé trai và một bé gái là đủ rồi. Làm nhanh thôi!』
Dù cố gắng phủ nhận bao nhiêu lần, những hình ảnh về cuộc sống tân hôn ngọt ngào với các cô gái vẫn hiện lên trong đầu cậu.
“Tít tít tít…”
Tiếng chuông điện thoại di động bất ngờ kéo Shogo về thực tại.
「Gì vậy!? – À, điện thoại sao. Đã mười một giờ rồi chứ.」
Cậu lẩm bẩm than vãn, đứng dậy khỏi giường và cầm điện thoại lên.
Nhìn vào màn hình – một cảm giác căng thẳng ập đến.
Dòng chữ hiển thị là 『Cuộc gọi không xác định』.
Cậu bất giác nhìn vào con búp bê đồ chơi đặt trên bàn.
Con búp bê Chiến binh cải tạo Granverion được gửi đến cùng chiếc bánh vào sinh nhật Shogo…
「Alo –」
『Anh trai. – Shogo-oniisama.』
Một giọng nói máy móc vang lên. Giọng của 『em gái』, người mà cậu không biết mặt hay tên.
「Quả nhiên là em… Em khỏe không?」
『Hì hì. Buổi tiệc khiêu vũ hôm nay vui lắm ạ.』
「Em cũng tham gia à. Nếu vậy thì anh đã muốn nhảy cùng em rồi.」
『Ồ, em đã ở ngay cạnh anh trai đó. Điệu nhảy của anh trai thật sự đẹp đẽ, em đã rất cảm động.』
「Em ở gần sao?」
『Đúng vậy. Anh trai vẫn chưa nhận ra em là ai nhỉ.』
『Em gái』 cười với giọng điệu hơi nghịch ngợm.
– Cô nàng này đang cố tình giấu danh tính để chơi khăm mình sao?
Shogo lần lượt nhớ lại các cô gái mà cậu đã giao lưu trong buổi tiệc. Nhưng…
「Tuy anh cũng có nói chuyện với vài người mới quen, nhưng không có ai có giọng điệu như em cả…」
Giọng điệu kính ngữ thì hơi giống Konoe và Rinka, cách nói chuyện trêu người thì gợi nhớ Miyabi. Còn cảm giác khó nắm bắt thì lại liên tưởng đến Mana.
…Tuy nhiên, giọng của 『em gái』 nói chung lại không trùng khớp với ấn tượng về bất kỳ ai.
Hơn nữa, giọng điệu của 『em gái』 tự nó đã mang đến cảm giác thiếu đi sự tự nhiên của con người.
「Không lẽ, cách nói chuyện đó là em đang diễn à?」
『Bị phát hiện rồi nhỉ. Cách nói chuyện hiện tại của em không phải là cách nói chuyện tự nhiên của em đâu.』
Cách nói chuyện có vẻ giả vờ lịch sự một cách kỳ lạ. Cậu đã thấy khó hiểu, nhưng hóa ra đó là diễn xuất.
Giọng nói cũng được xử lý bằng máy móc, không thể phân biệt được là giọng của ai. Chắc chắn là đang sử dụng bộ thay đổi giọng nói, một thiết bị có vẻ rất cao cấp.
「Tại sao em lại phải thay đổi giọng nói và cách nói chuyện để che giấu thân phận chứ? Chúng ta là anh em ruột mà, cứ thoải mái đi chứ. …Hay là, em có lý do nào đó không tiện nói ra?」
『Em có mục đích của mình. Cho đến khi hoàn thành nó, em không thể tiết lộ danh tính.』
「Mục đích…? À, đúng rồi, là kiểu như ước nguyện ấy! Kiểu như có một chàng trai em thích trong lớp, và em quyết định sẽ không tiết lộ danh tính cho đến khi tỏ tình, chẳng hạn.」
『Người mình thích, ạ…』
「Cứ để anh lo. Nếu vậy thì với tư cách là một người anh, anh sẽ âm thầm ủng hộ tình yêu của em. Chúng ta là gia đình mà.」
『Hì hì, anh trai thật là dịu dàng nhỉ. – Được rồi. Em sẽ nói cho anh biết mục đích của em. Mục đích của em là…』
Ngắt lời một chút, 『em gái』 nói:
『Kết hôn với anh trai.』
Sự im lặng bao trùm.
Trong khoảnh khắc, Shogo không hiểu lời của 『em gái』.
「Ý em là… em đang đợi anh… kết hôn với ai đó… sao?」
『Em sẽ không để điều đó xảy ra. Em, sẽ kết hôn với anh trai.』
「…À, ra vậy. Trò chơi kết hôn giả à. Này, mấy cô bé hay nói 『Con sẽ kết hôn với bố!』 ấy mà. Em cũng đang ở tuổi mơ mộng mà.」
『Không phải là trò chơi trẻ con như vậy. Em nghiêm túc đấy. Em sẽ thực sự tổ chức đám cưới với anh trai, trở thành vợ chồng chính thức và sống chung với nhau suốt đời.』
「Khoan, khoan đã, tại sao lại là vợ chồng!? Chúng ta có thể sống với nhau như anh em bình thường mà.」
『Tắm chung, ngủ chung giường. Kéc.』
「Dám tưởng tượng giống anh, quả nhiên là em gái ruột có chung dòng máu… Khoan, không phải vậy. Kết hôn cái gì mà kết hôn. Chúng ta là anh em mà, đúng không?」
『Đương nhiên là vậy. Chúng ta là anh em ruột.』
「Anh em ruột thì làm sao mà kết hôn được! Chuyện đó không được xã hội chấp nhận đâu.」
『Em biết chứ. – Vì vậy, em cần phải che giấu thân phận của mình.』
「Ý em là sao?」
『Việc em là em gái, không ai, kể cả anh trai, biết đó là một bí mật. Nếu cứ thế trở thành người yêu của anh trai và kết hôn, sẽ không có gì cản trở chúng ta cả. Sống hạnh phúc mà không ai biết chúng ta là anh em.』
Giấu thân phận… và kết hôn mà không ai hay biết?
Với em gái… với em gái ruột của mình, mình… sao?
Shogo cảm thấy một sức mạnh vô hình đáng sợ trong lời nói của 『em gái』. Nó mang một sự ám ảnh đến rợn người.
Cô bé không hề có vẻ đang nói đùa hay chơi đùa.
– Cô nàng này, thật sự muốn kết hôn với mình sao…?
「N-này, được rồi chứ? Bình tĩnh mà suy nghĩ đi. Làm vậy thì có ý nghĩa gì? Kết hôn đâu phải chuyện của anh em. Đó là chuyện của một nam một nữ yêu nhau mà.」
『Em yêu anh trai. Anh trai không yêu em sao?』
「Đương nhiên… anh yêu gia đình mình.」
『Vậy thì không phải là một nam một nữ yêu nhau sao?』
「Anh yêu em với tư cách là gia đình! Chắc chắn anh không thể yêu em gái như một người vợ được!」
『Anh trai đang nhầm lẫn rồi.』
「Nhầm lẫn?」
『Không thể yêu em gái như một người vợ… Đó là cảm xúc sinh ra vì biết người đó là em gái.』
「Em muốn nói gì chứ?」
『Tức là, nếu anh trai gặp em mà không biết em là em gái, anh trai sẽ có thể yêu em như một người yêu, một người phụ nữ để kết hôn. Yêu em, chính em gái này.』
「K-không đời nào. Em gái ruột thì chắc chắn phải nhận ra bằng bản năng ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ.」
『Nhưng anh trai ơi, em đã ở gần anh trong buổi tiệc mà, anh trai vẫn không nhận ra em sao?』
Shogo rùng mình.
Không nghi ngờ gì nữa, 『em gái』… đang có ý định che giấu thân phận, tiếp cận Shogo và kết hôn với cậu!
「K-khoan đã. Anh không có ý định kết hôn với em gái ruột. Chuyện đó, không thể nào xảy ra được…」
『Đừng lo lắng. – Anh trai nhất định sẽ yêu em mà.』
Điện thoại ngắt kết nối.
Shogo vã mồ hôi lạnh toàn thân, đứng sững sờ trong phòng.
§
“Pịch”, một giọt nước rơi từ tóc xuống. Hơi nước bao phủ phòng tắm ký túc xá.
Nửa mặt Miyabi ngâm trong bồn nước, cô ấy thổi bong bóng nước kêu “Ục ục”.
Mái tóc thường buộc hai bên, khi buông xuống cũng khá dài.
「Hay là mình để dài hơn nữa nhỉ… Tóc dài với tóc ngắn, cái nào đẹp hơn đây… Quả nhiên là tóc dài như Tsuruma-san…」
Vừa nhắc đến tên Konoe, Miyabi vừa lắc mạnh đầu sang hai bên.
「Tsuruma-san cứ dính lấy Shogo như vậy… Không lẽ cô ta có tình ý với Shogo sao!?」
Một mình la hét trong phòng tắm, Miyabi đấm mạnh xuống mặt nước kêu “Bùm!”.
「Nhưng Tsuruma-san vừa xinh đẹp, dáng chuẩn, lại còn là học sinh giỏi nữa chứ. Được nhiều người thích cũng phải thôi…」
Bước ra khỏi bồn tắm, cô đứng trước vòi sen, soi mình trong chiếc gương lớn.
Cô nhìn chằm chằm vào ngực mình, rồi thở dài thườn thượt.
「Tại sao ngực mình lại bé thế này chứ…」
Bộ ngực chẳng phát triển gì kể từ hồi tiểu học. Chẳng có chút gợi cảm nào cả.
Cô nhớ lại khoảng thời gian say đắm khiêu vũ riêng với Shogo tối nay.
Dù có sự cố chiếc đầm tuột khỏi ngực…
「K-kể cả Shogo có nhìn thấy… Mà, hay là mình cho anh ấy nhìn luôn nhỉ…?」
Miyabi dùng đầu ngón tay chọt chọt vào ngực mình.
「Con trai thì, có lẽ vẫn thích cái to hơn nhỉ…」
Cô dùng hai tay ôm lấy bầu ngực phẳng lì, rồi đẩy lên, nâng lên, kéo ra.
「Làm thế này có lẽ sẽ trông to hơn… Ừm, đẩy gần hơn nữa…」
Cô di chuyển tay, tìm vị trí nào đó để ngực trông to hơn một chút.
「K-cái này, có lẽ sẽ tạo khe ngực được… Nhưng mà nâng lên thì tốt hơn… L-làm thế này… Ưm… K-không được đâu… Không được, Shogo… Đừng làm vậy nữa…!」
Miyabi, người không biết từ lúc nào đã dùng lòng bàn tay che ngực, giật mình nhận ra, mặt đỏ bừng.
「Huhu… Mình đang làm gì thế này chứ…」
Mắt rưng rưng ủ rũ, cô ấy thoa xà phòng lên khăn tắm.
Cào mạnh khắp cơ thể.
「Nhưng Shogo, có lẽ anh ấy lại thích ngực nhỏ hơn! Vì lúc Shogo ôm tôi hôm nay, anh ấy đã muốn nhìn ngực tôi. Đã muốn chạm vào. Dù cố giấu thì tôi vẫn biết mà!」
Lại một lần nữa, cô dùng bàn tay còn dính bọt xà phòng chạm vào ngực mình.
Cảm giác mịn màng ấy khiến lưng cô khẽ rùng mình. Cứ mỗi lần di chuyển bàn tay trên ngực, cô lại rùng mình thon thót.
「A, Sho, Shougo! Cái chỗ đó...!」
Giật mình nhận ra, tai cô đỏ bừng lên.
「Em cố tình có ngực bé như thế này đó! Là vì Shougo đó nha!」
Lúc mới gặp, cô không biết phải biểu cảm thế nào. Cô không thể đối mặt nói chuyện, thậm chí là không dám nhìn vào mắt cậu ấy.
Nhưng... điệu nhảy tối nay đã khiến trái tim Miyabi hạ quyết tâm.
「Nhất định mình sẽ không thua Tsuruma-san... Bởi vì Shougo là của mình...」
Dùng vòi sen chảy mạnh để rửa trôi hết bọt xà phòng trên cơ thể.
Định gội đầu, cô vươn tay tới lọ dầu gội ở gần vòi sen.
Lọ dầu gội có hình dáng hơi lạ. Nó là một cái đồ chơi hình quái nhân giống cua. Miyabi đã đổ dầu gội mới vào cái vỏ chai dầu gội cũ dành cho trẻ em đó và trân trọng sử dụng nó.
Miyabi không biết tên của quái nhân đó là gì.
Cô chỉ biết tựa đề của chương trình TV cũ mà có vẻ như quái nhân đó đã từng xuất hiện.
Có lẽ, bây giờ cũng không còn mấy ai nhớ nữa.
Cái tên đó... `Chiến binh cải tạo Granberion`.