“Takizawa-kun, cậu có thể đến nhà tớ hôm nay được không?”
Tôi đang ăn tốt với Murasaki Sumire, như thông thường, khi cô ấy đột nhiên hỏi tôi điều đó.
Nhân tiện thì, mẹ tôi đã đi đâu đấy sau khi nói ‘Mẹ ra ngoài một chút’ ngay khi cô ấy ăn tối xong.
“Chà, khá là nguy hiểm khi đi một mình vào giờ này, nên tớ nghĩ ít nhất thì mình có thể đưa cậu về đến nhà.”
“Cảm ơn. Vậy thì hãy ăn nhanh để không bị muộn thôi.”
Kể cả khi trời vẫn còn sáng, cô ấy nhanh chóng hoàn thiện bữa và bắt đầu di chuyển để dọn dẹp.
Có phải Murasaki-san đang vội để về nhà không, hay cô ấy có việc để làm?
Dù sao thì, nếu điều đó có nghĩa là tôi không tự do khỏi cô ấy dù cho một giây sớm hơn, ổn thôi.
Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy hơi cô đơn?
Tại sao cô ấy lại háo hức bỏ tôi lại và về nhà?
…Không, tôi nên dừng suy nghĩ nhiều.
Giống như cảm xúc của tôi không ổn định vậy.
Bên cạnh đó, tôi không thể lúc nào nào cũng ở bên cô ấy được.
Tôi vẫn muốn giữ lại sự tự do của bản thân.
Tôi không muốn bị trói và kết thúc giống như người nguyên thủy khi không biết thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Tôi muốn có thêm bạn, và tôi muốn trải nghiệm một mối quan hệ bình thường.
Có lẽ điều đó là bất khả thi trong cao trung, nhưng có lẽ đại học sẽ khác.
Và sau khi tôi đi làm như một người lớn, tôi muốn tìm một công việc tốt và dùng số tiền kiếm được để đi chơi vào cuối tuần.
Tôi cũng muốn tham gia vào những hoạt động xã hội như đánh gôn chẳng hạn.
Dù sao thì, tôi không muốn bị nhốt đâu.
Bị ràng buộc về mặt cảm xúc còn tệ hơn cả ràng buộc về thể xác.
Tôi nhanh chóng đưa cô ấy về nhà và sau đó sẽ thư giãn trong phòng.
“Được rồi, đi thôi.”
Ngày hôm nay sẽ kết thúc với việc này.
Khi tôi đưa Sumire về nhà cổ, thời gian nghỉ ngơi của tôi cuối cùng cũng sẽ đến.
Tôi thở hơi dài an tâm khi tôi rời khỏi nhà cùng Murasaki Sumire.
Bên ngoài, trời đã trở nên tối hẳn rồi.
*
Bên ngoài đã trở nên tối.
Tôi tự hỏi rằng mình đã về nhà chưa.
–Cái còng tay mà tôi đã mua từ Amazon.
Biểu tượng cho tình yêu của chúng tôi.
Hãy sử dụng nó và ngủ cùng nhau nào.