“À, cậu đây rồi. Xin lỗi vì đã đến muộn, Mifune-san.”
Tôi quay lại phòng câu lạc bộ cùng với Murasaki Sumire.
Và người đã ở trong phòng câu lạc bộ là Mifune Saki.
Cô ấy nhìn bọn tôi đầy nghi ngờ khi thấy cả hai quay lại cùng nhau.
“....Như thế này có nghĩa là cậu đã thắng rồi à?”
“Ồ, khá tiện lợi khi có người hiểu nhanh đấy. Cậu không hứng thú với những thứ liên quan đến đối phương phải không?”
“...tồi tệ nhất.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại tại đó.
Ngay sau đó, Mifune-san rời khỏi phòng, bỏ lại chúng tôi một mình.
“Và bây giờ, vật cản đã biến mất.”
“Vật cản? …Vậy, cậu không thật sự thích Mifune-san nhỉ, Murasaki-san?”
“Mmm, chà, đúng vậy. Cô ấy đang cố can thiệp vào câu lạc bộ mà chúng ta tạo ra.”
“Nhưng tại sao cô ấy lại đối đầu với chúng ta như thế? Tớ không hiểu.”
“Mmm, điều đó không còn quan trọng nữa. Tớ đã thắng và cô ta đã thua. Đó là mọi chuyện.”
“?”
Murasaki Sumire, nói với tâm trạng tươi sáng, liếc qua tôi.
Tôi đã được đưa trở lại nhờ biểu cảm của cô ấy.
Mắt tôi hướng về đôi môi của Murasaki-san, thứ mà cô ấy đã dùng để hôn tôi một lúc trước.
Một người dễ thương như cô ấy đã hôn tôi…
Khi tôi cố gắng để bình tĩnh và nghĩ về nó, thật không thể tin được.
Kể từ đó, trái tim tôi không ngừng đập mạnh.
“....”
“Takizawa-kun, trái tim cậu đang đập rất mạnh, phải không?”
“À, không…”
“Ổn mà. Tớ cũng thế. Nhưng hãy tiếp tục sau, được chứ?”
Với một nụ cười thích thú khi nhìn sự bối rối của tôi, cô ấy vui vẻ ngồi xuống một cái ghế và bắt đầu mở một quyển sách.
Tuy nhiên, tâm trí tôi tràn ngập về nụ hôn lúc nãy.
Tôi thử bắt chước Murasaki-san bằng cách ngồi đối diện cổ và mở một quyển sách, nhưng tôi không thể tập trung vào nội dung.
Vì tôi đang đọc một bộ tình cảm hài hước, tất cả những lần từ ‘hôn’ xuất hiện, tôi đều liếc nhìn Murasaki-san.
Nhưng cô ấy có vẻ không biết gì về cảm xúc của tôi, mải mê đọc sách và trông hạnh phúc.
Cô ấy thích cuốn sách đó đến thế à?
Hay là cổ đang nghĩ đến một thứ khác?
Cuối cùng, không có cách nào để tôi có thể thật sự hiểu cô ấy đang nghĩ gì.
Sau cùng, cảm xúc của tôi bắt đầu dịu đi, tôi hạ tầm nhìn của mình xuống.
***
Mình yêu cậu ấy.
Mình yêu cậu ấy, mình yêu cậu ấy, mình yêu cậu ấy, mình yêu cậu ấy, mình yêu cậu ấy, mình yêu cậu ấy, mình yêu cậu ấy, mình yêu cậu ấy, mình yêu cậu ấy, mình yêu cậu ấy, mình yêu cậu ấy.
Takizawa-kun ngầu quá.
Tôi không thể nhìn vào mắt cậu ấy.
Mình muốn hôn.
Mình muốn Takizawa-kun hôn mình.
Mình tự hỏi thứ gì có thể khiến cậu ấy làm thế.
Cậu ấy ngại, nên chắc là Takizawa-kun sẽ lo lắng ở một nơi như trường học.
Có lẽ là ở nhà cậu ấy?
Đúng vậy, ở nhà Takizawa-kun.
Có lẽ hôm nay tôi nên thử cố được mời đến phòng cậu ấy.
Tim tôi đang đập rất nhanh.
Nó đập mạnh và đập mạnh và đập mạnh.
Tôi không thể tiếp thu bất kì nội dung nào trong quyển sách.
Nghĩ về cách mà cậu ấy, người đã cứu tôi, đang ngay ở bên cạnh—-cách mà chúng ta hôn nhau, và cách chúng ta sẽ ở cùng nhau kể từ bây giờ, cho tôi một cảm giác hồi hộp và tôi không thể ngừng cười được.
Có vẻ như Mifune Saki cũng đã bỏ cuộc.
Chà, tôi không có ý định để thua cô ta đâu.
Nếu Mifune-san định can thiệp lần nữa, tôi sẽ nghiền nát cô ta với tất cả những gì mình có.
Sau tất cả, Takizawa-kun đã là của tôi.
Cả cơ thể và trái tim của cậu ấy thuộc về tôi.