…Hiện tại tôi đang đứng trong lối thoát hiểm của trường, đối diện với cái app thôi miên, và trong khi vô thức nhập vai vào trạng thái bị thôi miên trong lòng mình, tôi chỉ biết nghĩ thầm:
(… Vãi loz thật)
Tôi không ngờ chị ta lại dám dùng app thôi miên ngay trong trường học.
Tham lam cỡ này khác gì mấy con lợn trong mấy truyện khiêu dâm thôi miên ấy chứ…
“Chị xin lỗi vì đã nói mấy lời tệ bạc với em ở căng-tin, Ryuto.”
Giữa không gian trống trải, Riho vuốt nhẹ má tôi, rồi ôm chặt lấy và hôn tôi say đắm
Tất nhiên là hôn môi.
“Chị yêu em nhiều lắm Ryuto… nhưng giờ chị không đủ can đảm để nói thẳng điều đó. Vì vậy, mong em hãy tha thứ cho chị… chị chỉ có thể bày tỏ tình cảm bản thân qua cách này.”
Riho vừa nói như đang thú nhận tội lỗi, vừa tiếp tục hôn tôi.
…Tôi phải xử lý sao với mối quan hệ này đây?
Giờ mà bảo “đó chỉ là diễn thôi” thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Nhưng nếu tôi gỡ cái app đi thì xem như mình thắng à?
Thật ra… tôi không thấy phiền lắm.
Mặc dù trong tâm trí tôi cứ than lên [xong đời rồi], nhưng thật lòng, tôi lại thấy rất vui, vì được ở gần Riho đến mức này, được chị ấy chạm vào, dù tôi chỉ trong vai diễn.
Nên nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy thêm thời gian nữa chắc chẳng sao đâu nhỉ?
Trong lúc tôi còn đang nghĩ thế thì—
“Phew… nghĩ lại thì, không biết lệnh của app thôi miên này có thể đến mức nào nhỉ?”
Riho vừa rút khỏi môi tôi, vừa chăm chú nhìn màn hình app như sắp bắt đầu thí nghiệm.
Ờ cũng đúng, có trong tay sức mạnh đó, ai mà chẳng tò mò muốn thử?
“Giờ chị có thể lệnh cho Ryuto mất nhận thức … nhưng nếu có thể chồng thêm lệnh khác thì chắc còn thú vị hơn nữa nhỉ?”
…Khoan, chị định làm cái éo gì vậy
“Thử xem nhé.”
Chị ta nói rồi—
“Ryuto, giậm chân đi!”
Nghe thế, tôi đành giậm chân tại chỗ vài nhịp
“Rồi! Giờ thêm lệnh nữa! R-Ryuto, cởi quần cho chị xem đi!”
–Cái đếch gì!? Quá đáng rồi đấy!
Dù có nói bao nhiêu lần thì tôi cũng không làm đâu!
“H-Hửm? Không nghe à…? Có lẽ lệnh này hơi thô tục quá nhỉ?”
Ừ, coi như cách hoạt động là vậy đi!
“Hmmm… vậy thì thử giới hạn khác xem. Em có thể… bóp ngực chị không?”
…Có có có!
Không chút do dự, tôi vươn tay ra.
Dù có lớp đồng phục che đi, vòng một của Riho vẫn nổi bật rõ nét.
Không biết cỡ gì, tôi đoán nhất cũng E trở lên.
Tôi đặt hai tay lên và bắt đầu xoa bóp.
Cảm giác được phép chạm vào vị trí này, dù qua lớp vải cứng, vẫn khiến tim tôi đập thình thịch.
“Ưư…♡ Ra vậy, cái này thì Ryuto làm được… Thế thì cứ… xoa thêm chút nữa đi…♡”
Nếu đó là lệnh, tôi đâu còn lựa chọn nào khác.
Tôi cứ xoa, không cần nghĩ nhiều.
Cố giữ mình tỉnh táo, không được để cảm xúc chiến thắng.
Không được mất kiểm soát vì ở đây là trường học.
“Ah… cảm giác… sướng quá…”
Riho khẽ rên, vừa ngượng vừa run từng hồi.
Nhưng vì chính miệng bản thân ra lệnh, nên dĩ nhiên Riho chẳng thể kháng cự.
Công nhận, ngực chị ta to thật.
Nhớ lại hồi nhỏ tắm chung còn phẳng lì cơ mà.
Cảm giác vừa hoài niệm vừa khó tả, tôi vẫn tiếp tục làm theo “lệnh” được giao.
Vì đó là vai diễn — mình đâu không còn lựa chọn nào khác, đúng chứ?
“Ư…♡ Ryuto, không được… dừng lại đi…”
Cuối cùng, Riho cũng lên tiếng, hai chân cô run lên, co lại như con hươu con mới sinh.
“Haa, haa… nguy thật… suýt không kiềm được …”
Này này, chị nghiêm túc à…
“Nếu Ryuto thật mà thấy chị lúc này thì chị chết mất… thôi, dừng ở đây nhé.”
Tôi thấy hết rồi, rõ mồn một luôn nhé!
“……Ryuto, năm giây sau khi chị rời đi, em sẽ tỉnh lại và không nhớ gì hết. Rõ chưa?”
Nói rồi, Riho quay người rời khỏi lối thoát hiểm.
Chờ cho cánh cửa đóng lại với tiếng cạch, tôi thở dài.
Thôi được, ít ra lần này cũng qua được rồi.
Nhưng nếu Riho phát hiện tôi chỉ đang giả vờ, chắc chị ta sẽ xấu hổ chết mất.
Vì danh dự của Riho, có lẽ tôi phải tiếp tục đóng vai nghiêm túc này t
hôi…
Mà thật ra, nếu “diễn” kiểu này nữa thì… cũng đâu tệ lắm.