“ —Vậy là Ryuto, có vẻ như em đã lén lén lút lút sau lưng chị hử?”
Tình huống hiện tại Riho đã sử dụng app thôi miên lên tôi với một tâm trạng cực kỳ tệ.
Tôi giả như vào trạng thái bất động và Riho ngồi xuống cạnh tôi.
Với khí thế của một nữ bạo chúa, Riho nhìn tôi với một nụ cười đầy ranh mãnh.
“Phư phư, Ryuto của chị, nếu em đã mê mẩn ngực của Rina tới vậy, chị sẽ cho em hình phạt ngay đây. Mà em cứ coi đó như phần thưởng nên đừng lo nhé.
Nói rồi Riho cởi chiếc áo khoác nhẹ cùng với lớp áo lót trong ra.
Ngay lập tức, chiếc áo ngực thể thao sắc xám đã lọt vào tầm mắt.
Chiếc ngực bị giam giữ bên dưới có một sức hút vô cùng áp đảo.
Nếu như coi ngực của Moka là hạt đậu, của Rina là trái quýt, thì của Riho chắc chắn là dưa hấu.
Trông chúng tươi ngon và chắc nịch, nhìn thôi đã khiến máu tôi đổ dồn về não………
“Nào Ryuto, nằm xuống giường đi nào.”
Dưới vai diễn của app thôi miên, tôi nhận được một mệnh lệnh.
Dường như chị ta định làm gì đó bằng ngực của mình, nhưng rốt cuộc là cái quái gì vậy……
Cảm thấy hơi nghi ngờ, tôi vẫn nằm xuống giường như được chỉ dẫn.
“Phư phư, ngoan lắm. Giá mà Ryuto lúc tỉnh cũng thành thật như vậy.”
Nói rồi, Riho tiến tới ép môi mình lên môi tôi.
…..xin lỗi vì khó chiều tới vậy.
Nhưng nụ hôn này kéo dài rất lâu.
Đó không phải một mà là một tràng hôn liên tiếp.
Chị ta hôn tôi dồn dập tới nỗi môi tôi phồng rộp.
Hơi thở háo hức của chị ta không ngừng phả vào mặt tôi.
Một phần nào đó trong tôi mong muốn đáp lại nụ hôn mãnh liệt, một phần khác trong tôi muốn ôm Riho thật chặt trong vòng tay.
Nhưng tôi phải kiềm chế.
“Hà, hà, giờ thì…”
Cuối cùng Riho cũng chịu rời môi mình khỏi môi tôi rồi khoanh tay trước ngực như thể làm rõ nét vòng một đầy đặn của bản thân.
To.
Mềm mại và đầy đặn.
Người ta nói cơm bò nhiều thịt mới ngon, và có lẽ trường hợp này cũng vậy.
Tôi không thể không tán thành hơn với quan điểm nêu trên.
Cơ mà chị ta định làm gì mới được nhỉ….?
“Nào Ryuto, những gì chị sắp làm vừa là một hình phạt vừa là một phần thưởng, và là sự chấn chỉnh cần thiết cho em vì đã quá mải mê ngực của Rina.”
….Ơ tôi vừa vào trại cải tạo à?
“Vậy chị xin phép chút nào. Được rồi…”
Riho đang chống người phía trên cơ thể tôi.
Tứ chi của chị ta ghì chặt khắp cơ thể tôi tựa như chiếc lồng không thể trốn thoát, đặc biệt là cặp dưa đang trước mặt tôi.
Hiển nhiên là chúng vẫn chưa chạm vào tôi, mà chỉ lơ lửng ở đó tựa như bò sữa.
T-Tôi thật sự muốn nếm thử chúng…nhưng tôi phải kiềm chế không lộ tẩy mất….
“Phư phư, chị không để đó chỉ để trêu ghẹo em đấu. Buổi cải tạo hôm nay chị sẽ dạy em áp lực tuyệt đối từ ngực của chị.”
….Áp lực? Từ ngực?
Chưa kịp nghiêng đầu vì bối rối thì điều này xảy ra.
—Gyuuuu!
Cặp dưa giờ hoá thiên thạch mà giáng xuống mặt tôi không thương tiếc.
Ohhhhhhhhhh……!
“Tập trung nào Ryuto, đây là điều mà em chỉ có thể cảm thấy từ chị, Rina sẽ không bao giờ khiến em thấy như vậy được.”
Đ-Đây là buổi cải tạo của tôi vì đã mẩn mê với Rina……!
Một cú ép dưa cảnh cáo!!
……Nếu bình tĩnh mà suy ngẫm lại, thì chị gái này đang làm trò éo gì vậy, chị ta bị ngốc hả? Nhưng tôi nghĩ chỉ có kẻ ngốc mới tìm cách thoát ra, nên tôi tập trung giữ cho bản thân không rối loạn.
Ngực…bị ép ngực….
Ôi, quả đúng là thiên đường….
Như thể đầu tôi được bao bọc trong một chiếc khăn kít mít giữa tiết trời đông rét giá. Ôi, mới thật ấm áp làm sao.
Đây chính là cảm giác được bao bọc trong futon.
Tôi nghĩ mình vừa tìm thấy chiếc gối thoải mái nhất trần gian rồi.
“Phư phư, nếu chị khắc ghi vẻ đẹp của sự mềm mại đó lên Ryuto lúc bị thôi miên, hẳn em sẽ vô thức cho rằng không gì có thể sánh bằng Riho. Đây chính xác là công pháp tẩy não bằng ngực. Nghĩa là chị sẽ khiến Yuuto không thể thoả mãn với kích cỡ của người khác được nữa.”
T-Tẩy não bằng ngực……
Khốn thật, tà đạo quá…..
Không thể tin nổi Riho lại dùng app thôi miên vào những việc như vậy…..Thanh mai trúc mã của tôi đúng là biến thái của biến thái……
Trong lúc tôi nghĩ như vậy, màn tẩy não của Riho tiếp tục. Tôi vừa trong trạng thái mơ màng khi mà bị đè ép dưới thứ áp lực mềm mại vừa cố giữ cho cậu em của mình không được trỗi dậy…….
“Phư phư, cơ mà tiếc cho Ryuto quá, dù được chị yêu chiều tới vậy mà em sẽ không thể nhớ được.”
Không không,......từ khoảnh khắc đó nó mắc kẹt trong tâm trí thằng này rồi, có xoá trí nhớ cũng không quên được.
“Mà, chị không biết mình có thể làm vậy với Ryuto thật không nữa…bởi vì chị sẽ chết vì xấu hổ mất.”
…Chị ta nói vậy.
Sẽ khá buồn cười nếu tôi bỗng ngồi bật dậy và ngạc nhiên [Thật vậy ư!], mà…tốt hơn hết đừng làm vậy.
Đó là cách tôi đối xử tốt với Riho và tránh rủi ro.