Tôi phải làm gì đó về cái app thôi miên ấy mới được.
Tôi cứ nghĩ mãi suốt buổi học hôm nay.
Ý tôi là… phải giả vờ mỗi khi chị ta mang cái app thôi miên đó ra thật sự rất mệt mỏi.
Không phải tôi ghét việc bị Riho thôi miên, thật ra là không hề — chỉ là tôi không thích cách bản thân bị trêu đùa như vậy…
Nếu chỉ dừng lại ở việc hôn hít thôi thì còn chấp nhận được, chứ hơn nữa thì chắc tôi chết mất…
Có lẽ tôi nên tìm cách khiến Riho gỡ cái ứng dụng thôi miên ấy đi.
Nhưng… làm vậy có hơi uổng phí.
Tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ mãi tới giờ ăn trưa.
“—Nghe nè chị Riho, sáng nay Ryuu-Nii định đi học mà mang đôi tất rách cơ đấy! Không thể tin nổi ảnh lười vậy luôn!”
Giờ ăn trưa, tôi vẫn như thường lệ, chọn xuống căn tin để lấp đầy bụng.
Ngồi đối diện tôi là Riho và cô em sinh đôi của tôi Moka.
Ăn chung như thế này gần như đã trả thành một điều thường nhật.
Thật ra tôi muốn tránh ngồi cùng bàn với họ, vì cứ như vậy thì bọn con trai trong trường lại nhìn tôi với ánh mắt “thân thiện”, nhưng Riho với Moka lúc nào cũng tự động tìm tới nên tôi chẳng còn cách nào.
“Ryuu-nii, anh có nghe em nói không đấy? Lúc nào cũng lười nhác như vậy thì sao mà con gái thích được.”
Moka buông than phiền về tôi, thật ra dù là sinh đôi nhưng con bé chẳng có mấy nét giống tôi.
Con bé nhỏ nhắn trông như một chú cún bé xinh vậy.
Tóc ngắn màu nâu hạt dẻ được cột gọn phía sau, nhìn thoáng qua cứ như học sinh tiểu học… nghe có vẻ nói quá nhưng thật sự trông con bé chẳng giống học sinh cấp ba chút nào. Dễ thương thì có, chứ quyến rũ thì không.
“Moka-chan nói đúng đấy, Ryuto. Em đúng là quá lười.”
Riho, vẫn đang thưởng thức cà ri trước mặt tôi, tán thành với Moka.
Như mọi khi, chị ta tỏ ra lạnh nhạt, coi tôi như một đứa em trai bất tài.
“Em chẳng biết gì về thời trang, mà về nhà thì toàn xem anime, đọc manga với chơi game. Cô nàng nào mà lại thích một tên mọt sách chỉ biết rúc trong nhà như thế, chắc chị cười vào mặt nhỏ đó mất.”
…Riho ạ, chị cười vào mặt ai chị biết rõ nhất đấy.
“ Đúng vậy Chị Riho ưi! Nhất định đừng có phạm sai lầm mà thích anh trai em đấy nhé! Không xứng với chị một tí nào luôn!”
“Phư phư tất nhiên rồi. Ryuto với chị trông khác gì bọ chét đâu mà.”
Bọ chét cơ à… nói thế chứ ai là người chủ động hôn tới hôn tất con bọ này hôm nọ ấy nhỉ?
Thôi, vạch trần sự thật làm gì. Dù sao tôi cũng không muốn ai biết rằng mấy lần “bị thôi miên” đó thật ra chỉ là diễn kịch.
“Ngày nào chị Riho cũng phải gọi Ryuu-Nii dậy, chắc là phiền lắm nhỉ?”
“Đ-Đúng Chị không phải là muốn giúp Ryuto sống lành mạnh hơn đâu, đừng hiểu lầm.”
…Nếu ai hiểu được mặt thật của tsundere, nghe câu này chắc sẽ chỉ biết cười trừ thôi.
“À mà Riho-chan, nếu không phải Ryuu-nii, thì chị thích kiểu con trai nào thế?”
“Ờm… chắc là… mấy chàng trai có cơ bắp chăng?”
…Ngay lập tức, vài nam sinh trong căng tin bắt đầu chống đẩy, gập bụng điên cuồng.
Các bố làm thế vô ích thôi, chị ta xạo đấy…
“Ồ, hóa ra thích trai cơ bắp à. Thế thì Ryuu-nii nhà em đúng là không có cửa rồi nha, haha.”
Moka vừa nói vừa húp bát udon tanuki.
Tôi không phủ nhận là con bé nói sai — mà đúng hơn, là hoàn toàn ngược lại cơ.
Nhưng chuyện đó chỉ mình tôi biết là đủ.
Trước giờ, tôi thật sự khó chịu mỗi khi Riho nói kiểu mỉa mai, coi thường tôi như thế.
Nhưng giờ đây… có lẽ tôi lại thấy ổn thôi, dù chị ta có nói gì đi nữa.
Vì những lời đó, với tôi, chẳng khác nào phép hồi phục sau những màn hôn cùng tình yêu nặng nề của Riho.
“Ê Ryuto, sau khi ăn xong, em ra chỗ cầu thang thoát hiểm chút được không?”
Sau bữa trưa, khi tôi định quay lại lớp, Riho bất ngờ thì thầm vào tai tôi như vậy.
“Cầu thang thoát hiểm?”
“Ừm. Chị ra trước đợi em nhé.”
Nói xong, chị ta quay người rời khỏi căng tin.
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo.
Và ngay khi mở cánh cửa dẫn ra cầu thang thoát hiểm—
“—Ryuto, về trạng thái mất nhận thức ngay cho chị!”
Riho đang đứng sẵn đó, tay giơ cao điện thoại với ứng dụng thôi miên đã mở sẵn.
…Cái người này, đừng nói là định làm trò đó ngay ở trường đấy nhé!?
Thích nói mịa r Trans lười kiếm ảnh nên ae to mò search gg hẹn :P