Ở một khu đất rộng lớn, mặt trăng to lớn đã ở trên tận đỉnh của bầu trời đêm.
Một khu nhà sang trọng tỏa sáng như thể nó tắm mình trong ánh trăng và tạo ra những vệt bóng sang trọng khắp nơi. Ánh sáng đến từ những ngọn đèn được đặt cố định chập chờn và tạo thành những hình bóng từ đêm tối.
Học viên đế đô Weizacker đang chuẩn bị cho lễ khai giảng cho ngày mai. Thường thì lúc này nơi đây sẽ rất yên tĩnh khi vào đêm, tuy nhiên, ngay bây giờ tại khu đất rộng rãi này đã chứa đầy những thành viên nội bộ quan trọng của tầng lớp quý tộc, như thể một buổi khiêu vũ đang được tổ chức ở đây vậy.
Tuy vậy, những biểu cảm trên gương mặt của bọn họ được chiếu qua ánh trăng không hề cho thấy đây là một buổi tiệc, nó tràn đầy sự căng thẳng. Tất cả ánh mắt bọn họ đều giữ chặt về một phía — trung tâm của khu đất, nơi mà trụ tập hợp phép thuật được đặt.
Đúng vậy, những người có mặt tại đây là cha mẹ của những con em quý tộc sẽ sang tuổi 12 vào mùa thu này.
Ngoại trừ những người được Đế quốc sắc phong và khen thưởng bởi sự phụng sự, tất cả những quý tộc trong đế quốc đều có dòng máu loài rồng chảy trong người. Nó vẫn tiếp tục lưu truyền và một khi họ 12 tuổi, họ sẽ được triệu hồi đến học viện – đúng như mong đợi, dòng máu của hậu duệ không bao giờ trở nên mờ nhạt.
Gia nhập học viện là số phận của các quý tộc, nhưng đó cũng là điều mà đáng để khoe khoang. Bởi vì thế, trong khi nói những điều như “Ôi thật là, có cái việc tổ chức trước để chào đón vào lúc nửa đêm như thế này thật là bất tiện, mọi người thấy sao?”, bọn họ mở đồ uống và đến khu đất này để nhìn xem liệu con cái mình có được triệu hồi an toàn hay không.
Lúc này, một ánh sáng phát lên từ phía Trụ phép thuật, và vào lúc đó, một ‘học sinh’ xuất hiện.
Có vẻ như đó là con trai của gia đình Tử tước nào đó, cha mẹ cậu ta đồng thời thở ra một hơi dài nhẹ nhõm đi với sự thất vọng. Cậu ta đã an toàn đến học viện nhưng mà, những ai mà càng nhiều ma thuật thì càng xuất hiện sau cùng. Đối với cậu trai này, sức mạnh ma thuật của cậu ta chỉ vừa đạt tiêu chuẩn để được triệu hồi.
Những đứa trẻ được triệu hồi sẽ được thẩm tra tên, và sau đó họ sẽ chỉ dẫn đến phòng nghỉ của họ bởi các đàn anh lớp trên. Vào lúc trước khi mà Đế đô tình trạng còn chưa ổn định, có rất nhiều học sinh có phép thuật được triệu hồi mà không hề biết đến học viện. Vào ngày nay, bởi lượng lớn ‘học sinh’ đến từ các gia đình và cả những thường dân cũng có phép thuật mặc dù rất hiếm, nên việc đăng ký tên cho phòng của mình trước khi nhập học vào học viện là chuyện bình thường.
Cứ như thế, từng ‘học sinh’ lần lượt xuất hiện, và sau khi xác nhận rằng chúng đã được an toàn triệu hồi, ra đình từng người trở về nhà. Giờ đây số lượng người còn ở lại đã trở nên rất ít.
Tiếng vui mừng và bàn tán của các quý tộc có con gia nhập vào được học viện đang vang vọng ở phía sau. Còn lại một cặp đôi vợ chồng gương mặt đang chăm chăm nhìn về phía Trụ phép thuật.
Một người có bộ râu màu xám, là một quý ông với thân hình tráng kiện vẫn còn lại từ thời trai trẻ. Người còn lại là một có gương mặt thanh lịch và yêu kiều dù đã có vài nếp nhăn do tuổi tác, một quý bà và một quý ông. Người phụ nữ cuối cùng để ra một tiếng thở nhẹ và quay ra nói về người chồng ở bên.
“…..Này, ông à. Đúng như tôi nghĩ, đứa bé đó — con của Claudia sẽ thật sự không xuất hiện, có thật như vậy không?”
Đôi mắt thạch anh tím của người đàn ông nheo lại — Hầu tước già Harkenberg không nói một lời.
Người phụ nữ bối rối bắt đầu tự nói với bản thân mình, như thể bà đã bị sự lo lắng bao trùm.
“Con gái yêu của chúng ta, chúng ta đã biết là 12 năm trước nó đã phải từ bỏ mạng sống của mình để sinh ra một bé gái….Cháu gái của chúng ta, nếu con bé còn sống thì vào năm này con bé đã đủ tuổi để bước vào học viện. Chúng ta đã huy động tất cả lực lượng của gia đình hầu tước để tìm kiếm nhưng không tài nào tìm được con bé, mặc dù vậy tôi vẫn còn nắm hi vọng lé loi vào phép thuật triệu hồi mạnh mẽ của những người đã thành lập học viện để có thể làm được điều mà chúng ta không thể…..”
Nước mắt rơi xuống khi bà nói, nhưng để ý thấy rằng những người xung quanh đang trở nên lo lắng, người phụ nữ bắt đầu lấy lại bản thân và sửa lại cách đứng của mình.
Bà chính là nữ Hầu tước danh giá của gia đình Harkenberg, Emilia.
Sau sự kiện Thảm họa Flora, là mẹ của nạn nhân, bà đã nhận được rất nhiều ánh mắt đáng thương sau ngần ấy năm. Bà không thể để sự mềm yếu được phơi bày thêm nữa.
Emilia gắng gượng mỉm cười và nói ra một cách vui mừng.
“Nhưng, dù sao đi nữa, như những lời cầu nguyện của tôi, tôi đã làm những bộ váy đặc biệt cho con bé vào ngày gặp mặt hôm nay, nó sẽ hợp với cháu nó bất kể chúng ta có một cháu gái như thế nào. Bởi vì đứa bé là con của con gái yêu quý, cháu nó chắc chắn là sẽ có đôi mắt màu tím, ông nghĩ đúng vậy không? Nhưng vì chúng ta không biết được màu tóc của con bé nên khiến tôi gặp rắc rối về màu sắc cho bộ váy nên tôi đã chuẩn bị rất nhiều loại. Nếu con bé tóc vàng thì sẽ là màu xanh-xám, nếu là ngăm đen, thì màu kem nhạt. Hay là khác nữa, tôi thắc mắc nếu đứa bé đó thay vào đó lại có màu vàng nâu nhạt? Để phòng trước, tôi cũng có cả váy màu xanh lá sáng nữa. Tôi muốn biết rằng màu tóc con bé sẽ như thế nào, và cả, con bé đã trải qua cuộc sống ra sao…..”
“Emilia.”
Người Hầu tước già nhẹ nhàng gọi về phía vợ mình, bà đã một lần nữa không thể nào kiềm được nước mắt. Ông dịu dàng vuốt tóc vợ mình, nhưng lập tức Emilia lắc khỏi và đầy nước mắt thét lên.
“Sao mà ông có thể thản nhiên như vậy được cơ chứ?”
Những người xung quanh bắt đầu thốt lên trước sự giận dữ thình lình của bà. Những quý tộc hiểu được tình cảnh chỉ biết đau buồn nhắm mắt lại, những người bình thường và mới tới không hề biết đến vẻ ngoài bình thường thanh lịch đó lại như vậy, sự ngạc nhiên hiện thật rõ qua ánh nhìn của họ.
“Đứa con đó, con gái CỦA CHÚNG TA, khi mà nó đang đau khổ ở học viện ông không hề ra tay giúp đỡ và đến khi nó bị trục xuất, lúc bắt đầu việc tìm kiếm con bé ông cũng không trợ giúp. Khi nó….. khi nó qua đời! Ông cũng chẳng thèm nhướng một lông mày đến số phận bi thảm của nó, kể cả bây giờ tất cả những gì ông làm là đứng ở đây một cách vô cảm! Sao ông có thể làm như vậy được chứ!?”
Người phụ nữ sau đó che mặt mình lại và bắt đầu khóc nhiều hơn lúc trước.
“Mặc dù đôi mắt tím của gia đình Harkenberg được ngợi ca là có thể nhìn thấy sự thật, ông cũng thế, và tôi cũng có thể! Nhưng chúng ta đã bỏ qua một phần của sự thật vào thời khắc đó và giờ đây, tất cả những gì chúng ta có thể làm là đứng đây thôi!”
Tất cả những gì ngài Hầu tước làm là lặng lẽ lắng nghe và thỉnh thoảng vuốt ve lưng của Emilia khi bà đang giãi bày hết ra. Đối với quang cảnh đau lòng như vậy, tất cả những gì người xung quanh chỉ có thể nín thở chứng kiến.
“Emilia.”
Sau lúc lâu, người Hầu tước già bắt đầu nói.
“Từ thời xưa, gia tộc Harkenberg đã là thanh kiếm của Đế quốc, cũng là cả tấm khiên. Đứa con đẻ muộn của chúng ta cũng là một chiến binh thiên tài vượt trội về võ thuật. Đối với việc con bé bị cưỡng bức bởi tên cướp, hắn ta hẳn phải là một kẻ địch đầy công phu. Có thể qua đời một cách cao quý như vậy bởi kẻ thù như vậy, Claudia hẳn là không còn gì hối tiếc.”
Thông điệp của ông ta dường như hơi chút sai ý. Đối với người chồng não cơ bắp này, người phụ nữ nghiến răng.
“Đây đang nói về con gái đáng thương của chúng ta, người mà không có sự giúp đỡ của cha mẹ, KHÔNG PHẢI là cách nói về một thuộc hạ đã chết trận.”
Vuốt ria mép mình với tiếng “Hmm”, ông ta nghĩ ngợi một chút và chỉnh câu nói lại.
“Claudia là đứa trẻ thông minh. Thao túng được ngọn lửa tàn bạo, con bé cũng là một đứa bé khỏe mạnh. Mặc dù lúc còn nhỏ nhưng nó đã có thể trốn thoát khỏi tai mắt mà gián điệp của chúng ta cài theo để trông coi mỗi khi nó xuống phố, con bé có trực giác tuyệt vời. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như con bé đang trải qua cuộc sống lãnh đạm ở đâu đó đến tận bây giờ.”
“Đối với một người sinh ra là con gái của quý tộc, con bé có thể sinh sống được ở đâu trong lãnh thổ của Đế quốc chứ!?”
“Hm. Điều đó thì, vậy, uhm….. có lẽ là mở một tiệm bánh ở khu phố hạ cấp chăng?”
“Đừng có nói điều ngu ngốc như vậy!”
Không ngờ thay, Người Hầu tước đã nhìn thấy được sự thật. (Đến bản thân ông cũng không biết được.)
Khi nghe những lời nói ngớ ngẩn của chồng mình, Emilia đã trở lại với thực tại và sụt sịt đứng thẳng lên trong khi vẫn đang suy tính điều gì để điềm tĩnh lại.
“Vửa rồi, con trai thứ hai của công tước danh dự đã được triệu hồi. Tiếp theo sẽ hẳn là ai đó ở tầng lớp gia đình hoàng gia hoặc là gia đình công tước đứng đầu thì phải…. Em à. Hãy trở về nhà đi thôi.”
Việc triệu hồi đúng với thứ hạng của họ đã kết thúc — Khi bà đã hiểu như vậy, Emilia thở dài một hơi và quyết định trở về nhà.
Tuy vậy, vào thời khắc đó.
Pzzt….–!!
Như thể mặt trời bùng cháy vậy, một vụ nổ ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra khắp nơi.
Làn gió mạnh mẽ thổi ra từ Trụ phép thuật, bật tung quần áo mọi người lên và làm thổi tắt hết những ngọn nến. Rất nhiều tiếng kêu phát ra đối với việc ánh sáng đột ngột vụt tắt và cả làn sóng xung kích.
Người Hầu tước ngay lập tức bảo vệ lấy vợ mình, đôi mắt đã bị nheo lại không thể thấy gì bởi ánh sáng, và tự hỏi nguồn gốc của nó ở đâu khi ông quay hướng về phía trung tâm nơi Trụ phép thuật.
Và khi đó,
“……!”
Ông mở mắt trong kinh ngạc.
Ở bên trong chỗ đó gió đã lặng xuống, là một cô gái trẻ đang quỳ gối.
Từ y phục thô sơ của cô ta, ta có thể thấy rằng cô ta rất gầy, tuy nhiên, cô ta lại có một làn da trắng như thể trong suốt.
Bao phủ đằng sau vai cô gái đang quỳ trên đất đó, là rất nhiều thớ tóc màu đen.
Hiểu được rõ ràng đây không phải con của quý tộc, tất cả mọi người đều nín thở khi họ đang chứng kiến.
Với hàng trăm ánh mắt cố định tại đó, cô gái đang quỳ đó chống khủy tay và run rẩy bắt đầu đứng dậy. Sau lúc lâu, xuất hiện ở giữa mái tóc đen, mặc dù lấm bẩn, đó là một dung mạo xinh đẹp đến khó tin như thể nó không thuộc về thới giới này.
“Không thể nào……”
Cảm thấy một linh cảm chạy qua cơ thể của mình, Emilia che miệng lại bằng hai tay và run run lẩm nhẩm.
Nhìn xung quanh với vẻ mặt lúng túng, cô gái đó quan sát mọi thứ xung quanh với mí mắt dài đó — đôi mắt trong suốt pha lê tím.
“Hỡi thần linh ơi…….!”
Ai đó dã ca ngợi phép màu này như thể đó là tạo vật của các tinh linh.
Cô gái xuất hiện là người được ban phước bởi vẻ đẹp tự nhiên.
“Ah…!Ah!Ah! Tôi không thể tin được! Tôi không thể tin được mà!”
Emilia nắm lấy tay chồng mình trong bật khóc.
“Ông à! Đứa bé đó! Đứa bé đó là con của con gái chúng ta! Con bé cuối cùng đã trở lại về bên chúng ta! Nhìn kìa, đôi mắt màu tím đó, gương mặt quyến rũ đó…! Đó là hình ảnh cắt ra từ con gái của chúng ta khi nó còn nhỏ!”
“…………”
“…….Ông nó à?”
Người chồng không đáp lại. Bối rối, Emilia giận giữ về phía người Hầu tước.
“….gọ…ng.”
“Gì vậy?”
Ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trong đôi mắt người Hầu tước già.
“Gọi những thợ may tốt nhất trong Đế quốc ra đây! Ta không quan tâm đến giá cả ra sao! Ta sẽ trang điểm cho cháu gái tuyệt vời đáng yêu và được phù hộ bởi thần li-linh của ta với bộ váy cao cấp nhất có thể–!!”
Trước đây, người Hầu tước già dũng cảm và mạnh mẽ này từng là nỗi khiếp sợ trên chiến trường.
Ngày xưa, tiếng rống của ông có thể phá vỡ ý chí chiến đấu của kẻ thù và nâng cao sĩ khí của toàn đội quân của mình. Vào ngày hôm nay, tiếng gào thét huyền thoại đó đã dùng để,
“LÀM NÓ MÀU TÍM–!”
Bởi lý do không quan trọng, cả học viện đã bị đánh thức khỏi giấc ngủ yên bình.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại