Vào buổi sáng đó, Leo dường như gặp may mắn từ sáng sớm.
Hắn đã xoay xở được việc đùn đẩy nhiệm vụ lau dọn cho lính mới ở trại mồ côi, và cũng đã lén lút móc trộm cho mình trứng gà mới đẻ trong chuồng. Khi mà đi giao báo, ông già bán hạt dẻ đang trong tâm trạng tốt đã cho hắn vài hạt dẻ nướng. Khi hắn đi mua bánh mỳ ở tiệm bánh, hắn được cho bánh hàng mẫu của sản phẩm mới. Tiết trời thu hôm nay thật trong xanh, tình cờ thay, bà cô ở tiệm bánh tâm trạng cũng khá tốt.
Cái người chủ chăm sóc nghiêm khắc ở trại mồ côi đó, Hannah, luôn luôn la mắng đám trẻ bằng câu ‘ Nếu mà tất cả hành động nhóc làm là nhỏ mọn, nó sẽ quay lại cắn trả’ , nhưng vào ngày hôm đó Leo đã quên hết tất cả những gì được dạy bởi hắn đã được phù hộ với rất nhiều vận may tốt đẹp và tiếp tục vui vẻ.
(Ở mức nào đi nữa, được may mắn để có thể kiếm được món ngon có thể thỏa mãn sự thèm ăn của mình mà không hề phải bỏ đi một đồng trong túi thì đúng là điều tuyệt vời.)
Trong thế giới này, điều mà Leo yêu quý nhất chính là tiền.
Leo gửi một nụ hôn nhẹ lên đồng tiền vàng may mắn được đeo trên cổ hắn. Khi mà thỏa mãn xoa bụng, hắn thắc mắc rằng liệu có ai đó làm rơi vài đồng lẻ như một thói quen. Leo bắt đầu đi vòng quanh thị trấn với đôi mắt trong chế độ diều hâu.
Trong khoảng thời gian đó, hắn nhìn thấy một quang cảnh đáng chú ý đằng sau tiệm bánh, bên ngoài nhà xay bột mì.
(Oh…?)
“Có người vẽ bậy bên ngoài nhà xay bột mỳ ư?”
Một cô gái trẻ tóc đen tay cầm cành cây đang quỳ trên mặt đất.
Dung mạo cô xinh đẹp đến kinh ngạc nhưng bức tranh cô vẽ thì trông như những biểu tượng nào đó. Nhưng có điều mà Leo để tâm đến hơn việc đó.
“Nàynày này…….!”
Tảng đá được đặt ở phía trên dùng để cố định mái nhà bằng rơm trên đầu cô gái trông như thể sắp sửa rơi xuống bất kỳ lúc nào khi mà nó đang dần lung lay.
Leo không phải là gã có thể vứt bỏ hết đức tính của mình đi được. Thay vào đó, bởi hắn được nuôi lớn ở trại mồ côi, hắn đã trở nên hơi chút ranh mãnh. Hơn nữa, điều mà hắn tôn thờ là tiền, tiền và chỉ tiền. Những người xung quanh đã từng nói rằng “Khi mà Leo đã xuống phố, ngươi đừng hòng có thể tìm thấy lại được dù có là một đồng cắc còn sót lại trên đường.”
Đó là vì sao điều này còn ngạc nhiên hơn nữa bởi vì lúc thường, động cơ của hắn sau mỗi hành động của hắn là bởi hắn biết điều gì sẽ xảy ra sau đó, hoặc là hi vọng lạc quan khi có thể kiếm chút đỉnh được từ phần thưởng.
Tuy nhiên, hành động liều lĩnh vào lúc này của hắn chỉ có thuần túy là theo bản năng.
“Cẩn thận!”
Cô gái tóc đen đột ngột quay lại. Mái tóc đen óng ả đung đưa trong gió và lướt qua gương mặt cô, điều tiếp theo xảy ra xuất hiện một cách chậm chạp trong đôi mắt Leo.
Tiếng động của chiếc giày hắn va chạm vào đất, cái cảm giác chạm vào vảiở đầu ngón tay đang vươn ra, một bóng lớn phủ xuống bởi tảng đá ầm xuống, và sau đó, một góc nhìn khó chịu về phía bầu trời thu đang mờ dần.
Khi mà tiếng kêu của cô gái truyền đến tai cậu, ý thức của Leo chìm dần trong bóng tối.
*********
“–…Đây là…. Vậy là như thế…. huh…”
“–… Còn kia là… rồi… ah vậy là nó trở thành như vầy.”
Một giọng nói được nghe thấy.
“–… Kỳ lạ thật… từ những gì mình đọc trong sách…ah vậy thì đây là kết quả?”
Giọng nói trở nên rõ ràng hơn. Nó không hề gẫy khúc nữa, đó là một giọng nói vô tư, dấu hiệu đó là của một cậu con trai. Như thể cậu ta đang tuyển mộ người mới vào nhà thờ vậy, đó là một giọng nói đầy khoe khoang.
“…..Ôi trời! Đúng là một cảm giác bí ẩn!”
Thật là lạ. Đó chẳng phải là giọng nói của mình sao? Tại sao mình nghe thấy nó từ phía “bên ngoài” ?
“Ugh…”
Với tiếng rên nhỏ, Leo chậm mở cặp mắt đang rung động của mình.
Đầu hắn cảm tưởng như thể bị bổ đôi ra vậy. Hắn vẫn không thể tập trung được.
Hắn nhăn mặt và vượt qua được cơn đau, cảnh quang xung quanh dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Một khu phòng sáng sủa. Điều đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của hắn là một chồng sách lớn. Theo sau đó nữa là nhiều sách hơn. Và tiếp sau đó là còn nhiều sách hơn nữa. Sách giấy, là thứ quý hiếm đối với một thành phố hạ cấp, được chất đầy trên sàn khắp nơi cho đến tận trần nhà. Ở giữa những núi sách là những mớ quần áo lộn xộn, một nửa bánh mì ăn dở, đèn dầu, và một chậu rửa.
Sau khi hắn đảo đôi mắt theo hướng tiếp theo và chú ý thấy rằng có thứ gì đó lọt qua kẽ hở ở phía trên trần, hắn cuối cùng đã nhận ra rằng mình đang ở trong một túp lều.
Căng tai ra, hắn có thể nghe thấy tiếng bánh xe nước kêu lánh cách ở bên ngoài cùng với tiếng xoay vòng đều của bánh xay bột mì. Nhìn kỹ hơn thì, hắn cũng có thể chú ý thấy những mảng bụi mỳ đang nhảy múa trong không khí. Hình ảnh bột mỳ tỏa sáng qua ánh đỏ chiều tà thật sự là rất đẹp.
(…đợi đã, chiều tà?”
Nhớ lại rằng mình vẫn còn việc phải làm, hắn lập tức đứng dậy nhưng bị tấn công bởi cơn đau đầu xuyên thẳng vào và lại gục xuống giường. Hắn ôm đầu với cả hai tay trong khi phát ra âm thanh rên rỉ.
“Ah, cuối cùng cũng đã tỉnh dậy rồi hả?”
Khi hắn ngẩng đầu lên, Leo mở to mắt trong kinh ngạc. Mái tóc nâu bình thường cùng đôi mắt màu nâu đỏ. Một số nết tàn nhang vẫn còn đọng trên gương mặt trông lanh lợi đó – đó chính là gương mặt mà hắn đã nhìn thấy trong gương vào mỗi buổi sáng, gương mặt ‘của hắn’.
“Cái g-!?”
Khi định giơ tay lên trong kinh ngạc, hắn cảm thấy nó chạm vào thứ gì đó. Một lần nữa lại giật mình, hắn lắc tay qua lần nữa và vào lúc đó, mái tóc đen óng rơi xuống từ trên vai hắn.
“Cáiii gìiiiiiì !?”
Đối với tiếng hét to đó, cậu con trai có khuôn mặt của Leo tỏ ra vẻ khó chịu.
“Này tên kia, ngươi không thể ngạc nhiên một cách yên lặng hơn được không?”
“Đợi đã ? Huh, cái g-? Tại sao ở đây có hai mình vậy? Còn về điều này nữa, cái mái tóc này- và giọng nói này nữa là sao!?”
Cảm nhận mái tóc đó và vỗ lên khuôn mặt mình, đó chính là bằng chứng rằng đây không phải là cơ thể của hắn. Giọng nói phát ra cũng là của một cô gái trẻ dịu dàng.
(Không thể nào.)
Một linh cảm khó chịu chạy qua đầu hắn.
(Không, khôngkhôngkhông, điều như thế này không thể nào xảy ra được.)
Khi đang ôm đầu trong sự phủ nhận khả năng đã xảy ra mà hắn đang vướng vào —
“Ugh, đủ rồi đấy. Này.”
Với giọng điệu chán nản, cậu trai mang gương mặt của hắn đột nhiên lấy ra tấm gương. Nó bị phủ bụi và mặt kính bám bẩn -Ngạc nhiên thay khi Leo là tuýp người sạch sẽ và bình thường sẽ không bao giờ dùng những đồ bẩn thỉu. Khi mà hắn nhòm về phía gương, những gì phản chiếu qua đó là dung mạo kinh ngạc của một mỹ nhân.
Một khuôn mặt tròn trắng mịn màu sứ với đồng tử to tròn. Kể cả lúc trước đó hắn đã làm rối mái tóc đó lên, nó vẫn óng ả tỏa sáng.
Không hề có gì nhầm lẫn, đó chính là cô gái mà Leo định ra tay cứu lúc trước đó.
“Làm thế nào-….”
“Nói thẳng ra thì. Chúng ta đã trao đổi thân xác cho nhau, tôi và cậu.”
“Tại sao-……”
“Bây giờ cũng trễ rồi nhưng, tên tôi là Leena. Con gái của tiệm bánh này. Tôi đã biết mặt cậu lúc trước đó, Leo ở chỗ cô Hannah phải không?”
(Đúng vậy, ‘mặt cậu’, giờ là mặt của tôi.)
Leena, người lúc này đang trong hình dạng của Leo, để lộ ra nụ cười ranh mãnh về phía Leo đang phản ứng lắp bắp .
….Chứng kiến khuôn mặt cười ranh mãnh của chính bản thân mình, Leo khẽ run.
Bị tràn ngập trong tình huống mà hắn vướng vào, hắn không tài nào có thể xử lý nổi những gì được nói ra. Đối mặt về phía Leo đang sững sờ, người lúc này đang là cậu trai Leena kéo hắn về thực tại.
“Bởi vì cậu trông cậu đã thiếp đi một thời gian dài, chúng ta không còn nhiều thời gian. Tôi sẽ giải thích chuyện gì đang xảy ra cho cậu cho nên hãy lắng nghe cẩn thận, cố gắng thật tốt để theo kịp, được chứ.”
Nói ngắn gọn ra điều đầu tiên, cô ta giơ ngón trỏ lên.
“ Cậu có thể không tưởng tượng được điều là một người được nuôi lớn ở thành phố hạ cấp này nhưng, tôi có một lượng lớn pháp thuật. Cũng nhờ ơn sự tham lam theo đuổi tri thức và sự hiểu biết rõ ràng, tôi đã học được rất nhiều loại phép thuật. Về vấn đề lý do về phép thuật của tôi, tôi sẽ chỉ ra ngay sau đây.”
Đấy là sự khởi đầu của câu chuyện phi thường.
Trên lục địa này, rất nhiều quốc gia tin tưởng vào tinh linh. Tinh linh là những thực thể thần thánh đã tồn tại từ thời cổ đại. Chúng xuất hiện trước con người trong nhiều hình thái, ánh sáng, gió, lửa, nước, vân vân…
Tuy nhiên, thời gian trôi đi, số lượng người có thể nhận thức được những tinh linh xung quanh đã giảm dần. Giờ đây, chỉ có một ít- điều này được truyền lại là chỉ có những nhà hiền triết vĩ đại cai quản nhà thờ hay những thầy tu cao nhân giờ đây mới có thể biết cách giao tiếp với tinh linh. Đối với phần lớn công chúng không thể thấy các tinh linh, họ phải chạm vào những hộp gỗ và cầu nguyện trong khi mượn sức mạnh từ các tu sĩ để đạt được điều mà bản thân sức người đơn độc không thể làm được.
Nhân tiện đây, thứ ‘phép thuật’ mà Leena đang nói về đây là hoàn toàn khác hẳn về vấn đề của tinh linh. Cơ bản thì, đây là điều độc nhất của Hoàng tộc Weiz và những nhà quý tộc cấp cao.
Lịch sử của Đế quốc Weiz trải sâu, từ trước đây, họ đã là đấng cai trị tối cao của cả lục địa và được đồn là hậu duệ của loài rồng. Những quyền năng mà họ có thể làm được là dẫn chứng cho sức mạnh của dòng máu loài rồng. Đó chính là những gì họ gọi ‘phép thuật’.
Phân chia giữa sức mạnh của đất và thiên nhiên mà tinh linh sở hữu, phép thuật là sức mạnh to lớn được bắt nguồn từ loài rồng tàn bạo. Hoàng tộc Đế quốc Weiz đã có rất nhiều vị hoàng đế nối tiếp nhau sở hữu lượng ma thuật lớn lao từ khi mới sinh ra, người có thể điều khiển lửa địa ngục, kẻ thì có thể điều khiển tâm trí người khác và có người thì có khả năng dịch chuyển từ nơi tận cùng của lục địa này đến bên kia. Đó là một trong những lý do tại sao Đế quốc Weiz có thể đứng vững trên vị trí bá chủ của lục địa này lâu đến như vậy.
Mặc dù, đối với những người thường nói chung không thể có chút dòng máu phép thuật nào trong cơ thể, đó là chuyện không hề liên quan. Đối với 90% số người được sinh ra trên lục địa, ngoài sức mạnh phép thuật, sức mạnh tinh linh thì phù hợp hơn. Và điều này như vậy với Leo.
Dù vậy mà Leena (lúc này đang là con trai) chỉ là con gái của chủ tiệm bánh, nói rằng cô ta có sức mạnh phép thuật. Khi đưa cho cô ta với cái nhìn nghi ngờ, Leena nhún vai và thở dài – Và sau đó kéo cánh tay Leo, lúc này đang là gái, cô ta bắt đầu niệm ‘đến đây, ngọn lửa’ . Ngay sau đó, một cầu lửa mờ nhỏ xuất hiện trên bàn tay nhỏ nhắn của hắn, khiến hắn ta hoảng hốt.
(Có vẻ như cơ thể này thật sự có phép thuật.)
Leo thốt lên ‘tuyệt vời…!’ , với tông giọng ngạc nhiên, và sau đó để kiềm chế Leo lại, cô, không, cậu ta giơ một ngọn tay khác lên.
“Điều thứ hai. Tôi có một tình cảnh vướng phải, đó là tình huống khiến tôi muốn trốn thoát khỏi cái cơ thể vô cùng đáng yêu, xinh đẹp một cách tội lỗi kia bằng mọi giá. Đọc được số lượng lớn sách, tôi đã vẽ ra vòng pháp thuật nhằm chuyển đổi cơ thể mình với thứ đó nhưng mà.”
Có cảm giác điều tồi tệ, gương mặt Leo co lại.
“Đó là tình huống không mong đợi. Một tên bủn xỉn từ trại mồ côi, Leo-kun chạy xồ tới trong khi gào hét cái gì đó, đúng chứ?”
Cậu con trai Leena nheo đôi mắt nâu đỏ của mình và thình lình đưa ra cái nhún vai.
“ Sự va chạm đã chuyển sự việc ra hướng tệ hơn và với sự va chạm lớn đó cậu đã tuyệt vời chuyển đổi cơ thể cho hai ta… Đó, đấy là điều xảy ra.”
Leo bị cho điếng người.
Hắn vẫn chưa nắm bắt được tình hình hiện tai, và giờ đây đột nhiên hắn lại được kể cho một câu chuyện khó tin.
Tuy nhiên, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, ở đây không hề có sự sai sót trong câu chuyện thực tế của Leena. Và vậy là, hắn đã nhận ra rằng hành động đúng đắn hiếm có đó của mình là hoàn toàn vô nghĩa từ lúc khởi đầu — sự thật đau đớn.
“Nhân tiên đây, thứ mà tôi định chuyển cơ thể lúc đầu là con châu chấu này.”
Thứ mà Leena đưa ra cho hắn nhìn là cơ thể đã đè bẹp hoàn toàn của con châu chấu.
“Ugh!”
Đối với người con trai, hắn ta ít cảm thấy buồn nôn trước những con sâu bọ, nhưng xác chết bi thảm thì là chuyện khác. Khi Leo kêu lên, Leena vẫn thờ ơ vuốt ve xác con châu chấu với một ngón tay.
“Mặc dù tôi nghĩ rằng bản thân có thể tự do bay lượn trên cánh đồng vào thu… Ồ, dù sao thì chú mày cũng có trong mình trứng em bé sao. Mình không thể tin được việc mình suýt trở thành mẹ với gã đàn ông mình còn không biết.”
Ở đây có quá nhiều điều hắn muốn đáp lại nhưng hắn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Và nói về kinh nghiệm từng trải của Leo, những người chỉ có thích sâu bọ thường những người kì quặc, sống khép kín, hoặc là thù ghét những con người khác.
“…Rồi, điều này cũng ổn thôi. Không phải động chạm đến bất kỳ tên đàn ông dơ bẩn nào, ta cũng có thể sống được quãng đời còn lại với những đứa con tại một chốn kín đáo.”
“…………..”
Nhìn chưa, bảo rồi mà, Leo nghĩ như vậy.
Nhân tiện đây, nếu Leena mà thành công chuyển đổi chỗ với con châu chấu, không phải kết quả của quá trình đó là một cô gái xinh đẹp nhảy cẫng bốn chân và lắc lư xung quanh sao? Tưởng tượng nó thôi, Leo cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Rồi lúc này, tôi đã chung chung hiểu được tình hình rồi.”
Leo rũ bỏ ý tưởng kỳ quái đó ra khỏi và nhanh chóng trở lại vấn đề hiện tại.
“ Vậy thì sao cô không tìm một con châu chấu mới hay thứ gì cũng được và nhanh lên rồi trả lại cơ thể cho tôi.”
“Ồ đúng rồi nhỉ. Điều tiếp theo là tại sao tôi lại có ma thuật trong cơ thể, phải không?”
“Cái gì? Không!”
Khi mà Leo tức giận định ngăn Leena lại thì, cô ta đã ném một quả bom vào trước khi hắn có thể làm vậy.
“Đó là bởi vì tôi là đứa con hoang của gia đình Hầu tước Harkenberg.”
“– Cái g?”
Cậu con trai Leena vẫn giữ nụ cười trước biểu cảm hiện tại của Leo.
“Như tôi đã nói, tôi là người có liên quan đến nạn nhân của ‘Thảm họa Flora’ đã làm rung chuyển toàn thể Đế quốc, con gái của nữ Hầu tước trẻ tuổi, Claudia Fon Harkenberg.”
“Caááái giiiiiiiiì!?”
Điều đó cũng là hợp lí thôi khi Leo hét lên một lần nữa.
Thảm họa Flora.
Đó là việc được đồn lại mà không một ai sống trong Đế quốc Weiz mà không biết đến. Đó là một scandal lớn.
Tất cả bắt đầu vào 13 năm trước. Đế quốc Weiz tập hợp và đào tạo những người có sự đặc biệt về tài năng và phẩm chất. Đó là thời điểm xuất hiện một người con gái thân phận thường dân nhập học vào học viện hoàng gia Weizacker, tuy nhiên, tất cả đã trở nên không như mong muốn.
Tên cô gái đó là Flora. Với cái tên quyến rũ như bông hoa, người ta đồn rằng cô có vẻ đẹp mê người.
Mặc dù cánh cổng mở cửa cho những kẻ trong và ngoài đất nước, về cơ bản thì, chỉ đối với người có phép thuật- cùng với ý nghĩa, chỉ đối với dòng dõi quý tộc, mới có thể cho phép được bước vào học viện, thì điều này lại hoàn toàn khác biệt ở cô gái này; bất chấp việc là một thường dân, lại thừa hưởng một lượng lớn ma thuật.
Kể cả không có thừa hưởng dòng máu cao quý, Flora đã cho thấy được lượng lớn phép thuật có thể phá hủy được máy đo ma thuật vào lúc tuyển chọn phép thuật khi ngày đầu nhập học vào trường. Sau khi vào học viện, cô ấy tiếp tục cho thấy năng lực phép thuật và sự nổi bật so với những người khác.
Nếu đó chỉ có như vậy, đó sẽ không thành một câu chuyện đau lòng.
Vấn đề đó là những hệ quả sau những hành động của cô ta, và cả những người xung quanh cô.
Cô ta đúng là có một lượng lớn phép thuật, tuy vậy, cô ta lại có thể hòa nhập được với đa số mọi học sinh, mặc dù cô có những nhận thức về giá trị khác hoàn toàn so với các quý tộc. Lúc đó có cả Đại hoàng tử mới nhập học, đến con trai Thủ tướng, cho tới con trai của Đoàn trưởng đội Kỵ binh, và ngay cả hoàng tử ở quốc gia láng giềng, bọn họ là những người đứng đầu trong hệ thống của tầng lớp học viện, lần lượt từng người đem lòng yêu Flora.
Những người nhận được đả kích lớn ở tình huống này là những hôn thê chưa cưới. Trong số họ, có cả con gái của gia đình Hầu tước Harkenberg, Claudia, người đã được quyết định sẽ là vợ của hoàng tử. Đại hoàng tử, là chồng chưa cưới của cô, đột nhiên đổi ý, với ý định đơn phương và dồn ép đòi hủy bỏ hôn ước. Vào những ngày đó cô từng được ca ngợi là hoa khôi của học viện, và thế là Claudia kiêu hãnh đã đến nhằm khuyên nhủ vị hoàng tử ngoan cố. Tuy nhiên, thay vì nghe theo thỉnh cầu, người đó lại đóng vai trò mấu chốt trong việc trục xuất cô khỏi đế quốc.
Học viện có đặc quyền rất hùng mạnh ngay cả đến Hoàng đế cũng không thể xen vào được. Khi mà gia đình của Claudia phát giác ra sự tình, thì mọi việc đã xảy ra rồi. Cô đã bị đuổi ra khỏi cánh cửa học viện mà chẳng có bất kỳ ai thân thiết.
Khi mà Claudia từng được che chở đi lang thang trên đường phố tối tăm, cô đã bị tấn công bởi cướp. Sự bất hạnh đã gây ra hậu quả, cô đã có thai. Không hề còn có lựa chọn để mà về nhà, cô đành nương tựa vào người hầu cũng là bạn thân hồi nhỏ của mình và đi tới thành phố hạ cấp để sinh sống như những thường dân rồi đến lúc cuối cùng, hạ sinh ra một bé gái.
Mặt khác, gia đình Hầu tước giận dữ triển khai một cuộc điều tra ác liệt về phía vị hoàng tử đáng trách đó. Và sau đó, họ đã phát hiện ra là, khởi đầu từ hoàng tử, một lượng lớn người trong học viện đã bị dính phải phép mê hoặc được thi triển bởi Flora. Và trên thực tế, bản thân Flora thực ra chỉ có một lượng ít ỏi phép thuật – dù sao cũng là hiếm có đối với một thường dân -, cô ta đã dùng khả năng mê hoặc của mình lên mọi người để bịa đặt kết quả kiểm tra. Mục tiêu cuối cùng của cô ta chính là trở thành vợ của hoàng tử.
Mọi thứ đã được sáng tỏ, đế quốc đã huy động lượng lớn nhân sự để tìm kiếm nữ hầu tước trẻ tuổi, tuy nhiên họ lại không thể tìm được cô nữa. Chỉ còn có tin tức cuối cùng của cô đó là cô đã qua đời giữa lúc sinh đẻ.
Về sau, không còn có đến một đứa bé nào trong đế quốc được đặt tên là ‘Flora’. Kể cả Leo, kẻ sinh ra ở trại mồ côi cũng biết đến những thông tin này, đấy chính điều chỉ ra mức độ nghiêm trọng của việc đã xảy ra.
“…… Không, không không, tại sao con gái của Claudia, người mà tất cả quân đội đế quốc không thể tìm được, lại đang sinh sống ở ngay giữa lòng đế quốc?”
Nơi này là Ricard, thủ đô của Đế quốc Weiz, Leena chỉ nhún vai.
“Rõ ràng là họ đang đợi cô ấy quay trở lại sau khi mọi thứ đã trở nên im ắng đi. Okaa-sama( *: cách nói chỉ mẹ) là thiên tài trong việc trốn tìm! Cách mà mẹ hòa mình trong khu phố hạ cấp, tiếp tục như vậy trong 13 năm, giờ đây chắc mẹ đã đạt đến cấp độ huyền thoại rồi.”
“Đợi một chút, ý cô là bà vẫn còn sống?”
“Chẳng phải cậu thấy bà mỗi ngày sao? Bà chủ tiệm bánh, đó chính là okaa-sama.”
“LÀ BÀ CÔ ÂY SAO?”
Leo chỉ nghĩ không nghi ngờ gì là cô gái này chỉ được bà chủ tiệm bánh nhận nuôi hoặc là gì đó thôi.
“ Với kỹ năng sử dụng sức mạnh của ngọn lửa trắng, thứ có thể giết chết rồng. ‘Tiệm bánh Dear Deer’ đã phát đạt cho tới ngày hôm nay! Cảm ơn tất cả các bạn vì đã ghé thăm thường xuyên.”
“Sao lại dùng ngọn lửa trắng để nướng bánh chứ! Mà nói về việc đó ta đang thắc mắc từ lâu trước đó, cái tên ‘Dear Deer’ là sao?”
“ Mà tiện thể đây thì việc bị tấn công bởi cướp là tin đồn bịa đặt. Người hầu khôn ngoan trước đây cũng là Otou-sama(*: cách nói chỉ cha) có một mối quan hệ nồng thắm và ướt át với okaa-sama đến tận ngày hôm nay! Hạt dẻ nướng của ông bán lúc nào cũng nóng hổi.”
“ÔNG TA CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐÃ CHO MÌNH MẤY HẠT DẺ LÚC TRƯỚC?”
Leo chóng mặt nhớ lại câu chuyện bi thảm về Claudia-sama, câu chuyện của ‘Thảm họa Flora’.
“Rồi, bây giờ thì chúng ta đã thoát khỏi những câu cần đáp hỏi đơn điệu và tầm thường rồi nha, tiếp theo đó nào.”
“Không đừng có mà nói những việc như thế với một cậu con trai còn vô tư được, nó thật sự là quá sức.”
Giọng nói của Leena đột nhiên hạ thấp.
“Gia đình tôi sinh sống đơn giản, hạnh phúc và có cuộc sống thanh đạm. Tuy nhiên, lời nguyền của dòng máu rồng lại ập tới chia cắt chúng tôi, dường như muốn kéo chúng tôi vào hố sâu của nỗi tuyệt vọng.”
Đôi mắt màu nâu đỏ đó dường như mang một nỗi buồn mà hắn chưa bao giờ thấy được khi đó còn là cơ thể của hắn.
“Học viện Weizacker hoàng gia – học viên cao quý của đế quốc, cậu có biết tại sao những người tài năng cứ tiếp tục nối đuôi nhau tập trung về một chỗ không? Mặc dù vẫn còn những học viện khác để lựa chọn. Đó chính là điều độc nhất bởi vì nhà trường dùng lời nguyền của rồng nhằm gài bẫy những người mang trong mình dòng máu hoàng gia.”
“Lời nguyền của rồng…?”
“Đúng như vậy.”
Leena ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú về phía khoảng không như thể cô ta đang nhìn về kẻ thù của mình vậy.
“Dòng máu chảy trong hoàng gia là dòng máu của rồng. Những người mang trong mình dòng máu ma thuật, không kể ngươi là ai, đang ở đâu, vào mùa thu khi lên họ 12 tuổi, đêm trước khi lễ nhập trường diễn ra họ sẽ bị cưỡng chế triệu hồi trái với ý muốn của bản thân.”
“Được triệu hồi….” Leo lặp lại những lời đó.
“Đúng vây, vào năm này tôi sẽ tròn 12 tuổi. Mặc dù có rất nhiều điều tôi muốn làm, tôi vẫn không thể che đậy được dòng máu rồng đang chảy quanh cơ thể. Khi mà thời khắc đó đến, cha mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn điều cần khi mà dòng máu rồng lộ diện, nhưng cuộc sống của tôi tại nơi thành phố hạ cấp này sẽ chấm hết.”
“Không tốt lắm, tôi muốn hỏi, cô thật sự yêu thích cuộc sống ở thành phố hạ cấp lộn xộn này.”
“Khi mà dòng máu rồng lộ diện, cuộc sống của tôi tại nơi thành phố hạ cấp này sẽ chấm hết.”
Leena lặp lại những điều vừa nói nhằm nhấn mạnh rằng điều đó quan trọng.
“Tôi hiểu rồi… vậy, đúng là không may thật, nhưng thứ triệu hồi đó phải không? Chẳng phải nó chỉ xảy ra một lần thôi ư? Nếu vậy thì, tại sao cô không thử tới học viện một lần thôi để giải thích tình hình của bản thân và sau đó quay trở lại?”
Trong sự bối rối, Leena suýt chút nữa bị sốc trước câu trả lời đó. Và sau đó cô ta nhẹ nhàng đặt hai tay mình lên Leo – đúng hơn thì, là gương mặt xinh đẹp trước đây của Leena.
“Cậu có là tên ngốc không vậy?”
Bàn tay của người con trai nhẹ vuốt đôi má con gái. Bởi bàn tay chuyển động một cách mê hoặc lạ lùng. Leo yếu ớt nuốt nhẹ.
“Kể cả nếu ngươi thức trắng cả đêm, đôi mắt biểu tượng của gia đình Harkenberg sẽ vẫn tiếp tục giữ vẻ xinh đẹp và mọng nước. Kể cả có thói quen ăn uống có hại ra sao, làn da ngươi sẽ vẫn giữ được vẻ trong suốt và sáng sủa. Kể cả ngươi có cắt bao nhiêu đi nữa, mái tóc đen óng sẽ mọc trở lại bằng phép thuật. Cậu nghĩ là ai sẽ bỏ qua một cô gái xinh đẹp hoàn mĩ như thế chứ?”
“…………”
Leo có một ánh nhìn xa xăm trong đôi mắt hắn. Tất cả những gì cô ta nói về đời sống riêng tư của bản thân khá là hấp dẫn nhưng có vẻ toàn là khoe khoang. Tuy nhiên, ngay lập tức khi hắn nhìn vào tấm gương, hắn phải đồng ý rằng cô gái này khá là xinh đẹp.
“Cậu không tin tôi hả? Để tôi nói cho cậu biết, nếu cậu mà bước ra ngoài đi xung quanh thị trấn với gương mặt không phòng bị này, mỗi ngày ngoài trừ cha tôi ra, lũ heo không được giáo dục sẽ ập tới cậu trong khi thở hổn hển. Lũ chó sẽ muốn nhảy lên người cậu, lũ thú gặm nhấm cũng chạy nhảy xung quanh kích động. Cũng nhờ ơn đó, từ lúc tôi được sinh ra, tôi đã phải sống cuộc sống mà không thể rời khỏi túp lều mà chỉ có đọc sách, trải qua những mộng tưởng đêm qua đêm, và được ăn ba bữa đúng giờ mỗi ngày.”
“Chẳng phải cô đang tận hưởng cuộc sống khép kín đấy sao?”
Leena thở dài thờ ơ.
“Cái thứ như là trường học chỉ là sào huyệt của lũ đàn ông không nghĩ gì khác ngoài ham muốn thể xác! Nếu tôi mà bị vứt vào cái chỗ đó như thế, liệu tôi có thể trốn ra khỏi đấy một cách dễ dàng không? Thay vì một cuộc sống đầy màu sắc-tù-túng phải đối mặt với đám cặn bã thở hổn hển và cố gắng gầm rú chạy xung quanh tôi vòng tròn, tôi thà muốn nhảy nhót tự do trên cánh đồng như con châu chấu còn hơn.”
Mặc dù có những dấu hiệu của sự châm biếm trong lời nói, ở đó vẫn có sự nghiêm túc trong giọng điệu của cô ta. Bởi hắn không hiểu được vấn đề mà một người đẹp có thể mắc phải, tất cả những gì hắn có thể làm là tin tưởng cô ta vào lúc này.
“Vậy, điều đó nghe thật sự là khó khăn đó. Nhưng mà đặt một cách nói thẳng ra thì tôi chẳng có gì liên quan đến việc này cả. Vậy bây giờ cô có thể trả lại cơ thể trước kia cho tôi không?”
“………..”
Cậu trai trẻ Leena cười toe toét.
“Cậu có tin vào định mệnh hay số phận không?”
“………..Này.”
“Hai chúng ta trao đổi cơ thể cho nhau vào lúc này thì hẳn phải là số phận rồi. Đó là tại sao, hãy như vậy, sao cậu không tận hưởng cuộc sống ở trường trong khi tôi ở lại đây và tận hưởng cuộc sống ở trại mồ côi tại khu phố hạ cấp này!”
“Này.”
“Thôi nào, những người tốt nghiệp từ học viện ra là những người ưu tú của đế quốc! Cậu sẽ gặp nhiều thành công trong cuộc sống! Những gì trải trước mắt cậu chính là màu hồng của tương lai!”
“Chẳng phải cô nói trước đó đấy là màu tù túng sao.”
“Mọi thứ sẽ trở nên ổn thôi. Tôi không có nhiều kinh nghiệm trong việc lao động chân tay, và đương nhiên là không có tự tin dùng bạo lực nữa, tuy vậy tôi lại tự tin về trí tuệ của mình. Sẽ không có vấn đề gì, thay vì là kẻ thế chỗ cho tên keo kiệt trẻ tuổi, tôi sẽ có khả năng làm Trại mồ côi Hannah nổi bật lên một tầm cao mới! Cậu có thể yên tâm, không cần lo lắng đâu.”
“Đừng có mà ngẫu nhiên vẽ ra cuộc sống của người khác!”
Leo đột nhiên đứng dậy và nắm lấy cánh tay của Leena và lắc chúng. Cô ta – không, tất cả những gì cậu ta làm là ngoảnh mặt ra hướng khác.
(Minh còn không thể nghĩ tới cảm giác bất an đó lại thành hiện thực) Leo nghĩ như vậy.
“Tôi không muốn nghĩ tới nó nhưng mà…. Cô không nói tới thứ như chúng ta không thể trở lại như xưa…. đúng không?”
“….. Tôi không nói vậy à?”
“Đó không phải là thứ tôi muốn nghe!”
Cậu trai trẻ Leena đưa ra nụ cười khúc khích khi nhìn về phía gương mặt Leo.
“Nó chỉ là, bởi tôi đã dùng tất cả phép thuật của mình để thực hiện phép chuyển đổi cơ thể, nó sẽ khhhiếnn mất một lúc trước khi ma thuật tôi đầy đủ trở lại, hoặc là thứ như vậy.”
“…. Mất bao lâu để đầy đủ trở lại.”
Leena làm ra gương mặt như vịt trong khi ngờ vực nói nhẩm “Hmm” , tuy nhiên làm cái biểu cảm đó với gương mặt trước đây từng là của Leo thì thật tình không dễ thương chút nào. Khi Leo trở nên hăm dọa hơn, Leena miễn cưỡng bắt đầu nói.
“Thì, ở đây ít hoặc nhiều khoảng thời gian xấp xỉ thì. Đúng vậy, nói giãn cách ra, khoảng từ một tuần đến….”
“Đến?”
“Tôi đoán là khoảng một năm.”
“Thời gian đó quá giãn cách!”
Thất vọng, Leo thét lên. Leena thì chỉ nhún đôi vai như thể nói rằng “Ở đây không còn cách nào khác.”
“Dù gì đi nữa, chẳng phải nói chung thì đây là lỗi của cậu sao, quý ngài bắt bẻ?”
Khi bị nói như vậy thì hắn đã bình tĩnh trở lại nhưng hắn vẫn không tài nào dứt được cảm giác tồi tệ trong bụng hắn.
(Mặc dù mình chỉ muốn giúp đỡ người khác, tại sao mình phải chịu khổ trong việc này cơ chứ?)
“Đồ khốn…. Cô đừng có vớ vẩn với tôi. Dám trơ tráo như vậy khi gây nên rắc rối cho cơ thể của người khác…. Nếu đã như thế rồi, cũng được thôi nếu tôi khỏa thân và đi xung quanh thị trấn, đúng không?”
“Caáái gì!? Cậu đang nói cái gì vậy, đừng có mà làm như vậy! Ăn nói như vậy, cậu có chắc là mình đến từ Trại mồ côi Hannah không đấy!?”
Ở Ricard, Trại mồ côi Hannah được phân chia đứng đầu trong mặt trật tự và kỷ luật, nơi đó nổi tiếng về sự giáo dục và đào tục chu đáo. Đặc biệt trong chính sách của Hannah, những đứa trẻ không phải lo lắng về tương lai của chúng, mỗi đứa trẻ đều được dạy cho những kỹ năng cho từng công việc tương lai — nhưng bây giờ không phải là lúc để nói về việc đó.
“Không cần phải nói những câu đạo đức với những kẻ không biết lý lẽ. Ah, đúng rồi, lúc tôi khỏa thân rồi thì cũng sẽ nhảy nữa. Tôi sẽ cho cô thấy điệu nhảy đẹp với những ngón chân nhanh nhẹn này.”
“Dừng việc đó lại!”
Cậu con trai Leena sắp chết ngất. Cả hai tay đang bối rối và điên cuồng lắc qua lắc lại. Vào lúc đó, cảm thấy có cái gì đung đưa trong ngực mình, cô lập tức thẳng người dậy. Lôi trong đó ra một đồng vàng cũ kỹ được treo ở trong áo ra, cô đưa nó cho Leo.
“Đồng vàng Karlheinz Raimund.”
Đó là tên gọi chính thức của đồng vàng mà hắn luôn đeo trên người. Đó là một số tiền lớn mà người thường chỉ có cơ hội 5 năm một lần mới thấy. Tạm giữ nó một cách cẩn thận và không sử dụng nó là điều khá giống với một tên như Leo.
“Vậy đưa Kar-sama của tôi đây.”
Leo trìu mến và trân trọng gọi cái tên dài dòng của đồng vàng đó như vậy.
Lấy lại được dồng vàng hắn luôn mang theo trong người, hắn đeo vòng nó lên cổ mình, lúc này là cô gái. Chứng kiến hắn bằng gương mặt co lại khi thấy Leo đang vuốt ve đồng vàng của hắn, Leena đưa ra đề nghị –
“Hãy đến học viện thay chỗ tôi, không kể nếu cậu đến đó một hay hai ngày- , chỉ cần cậu trở về tôi sẽ trả thêm cậu một đồng vàng như thế nữa.”
“Được thôi. Tôi sẽ nghĩ về việc đó.”
Leo lập tức thôi việc chống đối.
Đối mặt với sự thay đổi thái độ nhanh chóng đó, vào thời khắc này thì Leena là người không nói lên lời.
“Việc đó được không…..?”
“Huh? Nếu cô trả tiền. Tôi đã nói lúc này rồi nhưng tôi cần cô ký vào giấy để cam kết cho việc này.”
Leo đưa ra một ánh nhìn sắc bén khi nói rằng ‘việc vi phạm thỏa thuận sẽ phải trả thêm 10% phí qua mỗi 10 ngày’, đối mặt với điều đó Leena chỉ gật đầu mãnh liệt.
“Tôi sẽ ký tôi sẽ ký! Và nói về khoản tôi trả thì tôi sẽ trả! Dù việc đó có vẻ như tiệm Dear Deer sẽ ổn thôi với số tiền như vậy.”
“Đó là tiền của cha mẹ cô, đúng chứ.”
Thở ra một hơi nhẹ, Leena vô thức lẩm nhẩm —
“…. Cũng đúng vậy.”
Và sau đó, gật đầu khẽ.
“Việc đó chẳng sao.”
(Mình đoán được là bị mắc vào mớ việc lộn xộn này đúng là không may cho cô ta, nhưng mà, dám tiêu tiền của bố mẹ một cách tự tiện như vậy… Thôi mình cũng xem như đó là lời xin lỗi gián tiếp đi.)
Leo mỉm cười và chấp nhận điều kiện của cô ta.
“… Được rồi, tôi chỉ nói cho cô điều này ngay bây giờ, bởi nó sẽ không dễ dàng từ lúc này trở đi đâu. Sống ở trại mồ côi thật là khá khó khăn. Mặc dù bên trong cô là con gái, nếu mà cô hành xử yếu đuối và tử tế thì cô sẽ không nhận được thức ăn hay bất kỳ một đồng tiền bỏ túi đâu. Nhân tiện nói đây, bây giờ cô đang ở trong cơ thể của con trai mà bản thân cô lại là một kẻ ghét đàn ông… sẽ có rất nhiều điều mà cô có thể sẽ cảm thấy khó chịu với nó….”
Leena chăm chú nhìn Leo khi hắn ta đang lẩm nhẩm những lời nói đó.
“Wow, tôi thật ngạc nhiên. Cậu quả là một người tốt đấy phải không?”
“……Đó không phải như vậy.”
“Nhưng mà đừng có lo lắng. Trước đó lúc mà tôi đang dần làm quen với cơ thể này, tôi đã khảo sát kỹ nó rồi – ở mọi chỗ, và, góc tối~~”
“ĐỪNG CÓ MÀ SOI MÓI CƠ THỂ CỦA TÔI.”
“Ufufu.”
“Đừng có ngửi nữa, con khốn.”
Leena bất ngờ thay lại thích thú cơ thể con trai mới có này. Sau cùng thì, nó vẫn còn trẻ và rất nhanh nhạy, phù hợp với khiếu thẩm mỹ của cô.
“Nếu cậu đang lo lắng về cái phần mũm mĩm ở phía này, thì đừng có lo lắng bởi nó không có trở nên xấu hơn nữa đâu, như tôi đã nói lúc trước đó. Dù sao thì, khi bản thân tôi trở thành con trai, tôi không còn bất kỳ cảm giác khó chịu nào với cánh đàn ông nữa. Kể cả bây giờ nó thật sự khiến tôi muốn làm biểu tượng chiến thắng.”
“Cô đừng có nói với tôi điều đấy! Và đừng có làm biểu tượng chiến thắng!”
Sau khi bị la mắng, Leena bực bội quay lại trong khi nhìn về phía Leo với một mắt nhắm.
“Tôi đã tính về việc này trước đó rồi nhưng cậu không thể làm điều gì đó về giọng điệu cách nói của cậu được không? Trông có vẻ không như vậy đâu nhưng tôi đã được dạy nghiêm khắc bởi Okka-sama về vấn đề tác phong ăn nói, vì vậy tôi luôn luôn ghi nhớ trong đầu là phải nói với giọng điệu thanh nhã.”
“…..Tôi không thể làm được vậy về chuyện đó, bên trong tôi đã là như vậy rồi. Và cô nữa, đừng có mà nói chuyện như con gái bằng gương mặt và cơ thể của tôi. Trông như mấy đứa ẻo lả vậy.”
Leo dùng cái cớ từng là con trai để biện hộ, nhưng mà lý do thực sự không phải chỉ là vậy. Cách ăn nói của Leena rất là lịch sự – đúng vậy, giống như các quý tộc. Đối với một đứa con trai ở trại mồ côi, hắn ta không thể nào mà bắt chước như cô ta được trong một thời gian ngắn như vậy.
“Thế phải không? Vâng ạ, không ạ, Thế này phải không, uh….huh? Khi giới thiệu chỉ bản thân mình phải dùng từ như (boku) không phải (ore).” (*: cách xưng hô tôi nam/nữ bên Nhật)
Khi đang nghiêng đầu về bên, Leena chậm rãi điều chỉnh cách ăn nói. Ngạc nhiên thay, cô ta lại có thể dễ dàng làm quen bản thân mình với tiếng mắng chửi. Trong khía cạnh bên kia, Leo lại có ít sự tự tin trong khả năng của bản thân mình về vấn đề học từ vựng, trông thấy Leena chỉnh sửa được nhanh chóng và dễ dàng như vậy khiến hắn phát cáu chút ít.
“Này Leo-…. không, Leena, thử nói theo cách mà cậu hay từng làm đi.”
Bị tức tối bởi Leena người mà đang nói với một chất giọng hoàn toàn tự nhiên như con trai, Leo định quay lại đáp lời-
“Đừng có mà chọc tôi nữa đi? Ta sao văng mấy câu như thế được.”
“Uwaa…. Thế là khá tục tĩu,”
Khi mà Leena đang hết sức nhăn mặt, chợt nảy lên ý nghĩ, cô thình lình tiến tới cơ thể trước đây của cô. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mảnh khảnh, nữ tính đó, cô cầm nó lên và đặt bàn tay của Leo lên cái cổ nhỏ bé của hắn.
Và sau đó.
“Phong ấn Báng bổ.”
Khi mà Leena đột ngột niệm câu chú, phía cổ của Leo cảm như bị đốt cháy và hẳn nhảy cẫng lên.
“Nó……….!”
Muốn hét lên trong đau đớn, bởi lý do nào đó, tất cả xảy ra chỉ có cái miệng hắn đóng và mở.
“…….!?……!?”
Mặc dù hắn muốn hét lên ‘Cái éo gì, cái quái gì xảy ra vậy’, những câu nói đó lại không thể phát ra. Há miệng hớp như con cá vàng, Leo quay về phía Leena, người đang nở nụ cười châm biếm.
“Những lời thô tục không giống một quý cô – cùng theo đó là giọng nói bất lịch sự, chửi tục, hay những gì như thế và đó nữa, từ giờ sẽ không thể phát âm ra được, không cần phải cảm ơn tôi đâu.”
“Tại sao……!”
Phần câu nói ‘cô lại làm thế hả, con khốn’ hoàn toàn bị vứt khỏi họng hắn trước khi bản thân có thể nói được. Chỉ còn lại là câu nói sơ sài ngắn gọn đó. Và sau đấy, một cơn đau đơn giản điếng người chạy qua cổ họng hắn.
“Kể cả nếu cô không làm như vậy, tôi vẫn sẽ không bị phát hiện miễn sao tôi chỉ cần im lặng….”
Trong khi nắm lấy cổ mình với gương mặt giận dữ, hắn ta thay đổi những gì hắn định nói từ “đéo phải như vậy sao” sang “cô không tin tôi à?”
( Thật là nhục nhã mà…..!)
Chỉ đơn thuần là một kẻ lớn lên ở khu hạ cấp, Leo chán ghét việc sử dụng từ ngữ trang trọng như đám quý tộc. Đối với người ở Ricard, hơn nữa là đàn ông con trai, lúc duy nhất mà ngươi dùng những lời nói hoa lá đó chỉ là lúc ngươi cầu xin bố mẹ vợ gả con gái đáng quý của họ cho để tiến hành đám cưới.
“Cô là kẻ ngốc à?”
Leena nhún vai đối với sự tức giận của Leo. Sự thích nghi hoàn hảo với cơ thể mới của cô đã làm Leo rất là điên tiết.
“Cũng chẳng là vấn đề gì cả nếu như cậu bị phát hiện, sau tất cả đây chỉ là một cơ hội một lần – nhưng đúng vậy, nó sẽ thành vấn đề nếu như bọn họ không tin cậu chính là tôi. Hơn thế nữa, nó chỉ là, với vẻ ngoài tinh tế trông như được chạm khắc cẩn thận bởi chính các tinh linh của sắc đẹp kia, việc nói ra những lời lẽ khiếm nhã thật sự là không thể hợp được với khiếu thẩm mỹ của tôi.”
“KHIẾ, U, THẨ, M MỸ?”
Đó là tất cả những gì mà Leo có thể lẩm bẩm đáp lại vào lúc này mặc dù hắn đang rất chi là khó chịu và muốn chửi thề.
“Trước hết thì, người lôi kéo tôi vào việc này là cô, con … Đây là lỗi của cô và hơn nữa sao ….. dám!”
Leo chửi bới trong khi hắn sắp lịm dần đi bởi những cơn đau và chậm dần chỉnh lại giọng nói của mình.
(Kể cả như vậy, việc này có thể loại bỏ hoàn toàn phong cách ăn nói của hạ dân không?)
Phép thuật của Leena chỉ có cắt bỏ những câu và các từ không vừa ý. Và đó là kết quả của câu nói ngắt quãng vừa rồi. Leo gần như sắp sửa nổ tung vì tức giận.
“Yeah. Tôi đúng là cảm thấy có ít trách nhiệm về việc này. Cho nên, tôi cũng sẽ dùng phép thuật lên bản thân mình – Phong ấn Thanh lịch.”
Leena cầm lấy cổ tay của Leo và lần này, đặt nó lên chính cổ của cô. Ánh sáng tỏa ra ở miếng táo của Adam(cách nói chỉ cổ họng con trai).
“Ok. Với cái này thì tôi sẽ không thể nói như mấy quý tộc nữa. Nhưng, chúng ta đã hoàn toàn sử dụng hết ma thuật vào lúc này rồi.”
(Đừng có mà sử dụng tất cả phép thuật cho cái việc như thế nàyyyyy!)
Hắn đang gào thét trong tâm hồn, nhưng buồn thay, chẳng có gì thoát ra.
(Không đợi đã, sức mạnh phép thuật đang ẩn chứa bên trong cơ thể này, nghĩa là mình có thể xóa bỏ nó……!)
Leo nắm chặt cổ mình và hét lên “Giải phép Giải phép Giải phép” nhưng bởi lý do nào đó không có gì cho thấy dấu hiệu của phép thuật được kích hoạt.
“Như tôi nói rồi, nó đã được dùng hết. Rồi, khi chúng ta còn đây thì tôi sẽ nói cho cậu, trí tưởng tượng là điều quan trọng trong việc sử dụng phép thuật. Pháp thuật coi như dầu và trí tưởng tượng được coi như là lửa để có thể đốt cháy nó. Câu chú chỉ như là hòn đá lửa để tạo lửa thôi. Kể cả cậu có bao nhiêu viên đá cuội đi chăng nữa, nếu cậu không làm nó một cách chính xác – nghĩa là không có sự sống động trong trí tưởng tượng lúc đang niệm phép, lửa sẽ không thắp lên được. Tương tự vậy, nếu cậu đã không có trí tưởng tượng cho câu chú đó, thì cậu sẽ không thể xóa bỏ được nó.”
Leena giải thích rõ ràng. Bởi lý do này hay lý do khác, Leo cảm thấy như phép ẩn dụ so sánh là đơn giản dễ hiểu cho hắn nhưng mà….
(Vậy đó là vì sao nó như thế, quá dễ hiểu.)
Tình cờ thay, lý do vì sao Leena, người lúc này đang ở trong cơ thể của Leo, giọng nói cô có thể kích hoạt được phép thuật bởi vì nó đã quen như vậy, cô ta chỉ cần vài biểu lộ là có thể thực hiện và tự cơ thể này sẽ chuyển hóa phép thuật.
(Không chỉ có cô ta là kẻ coi mình là trung tâm, cái cơ thể này cũng coi nó là trung tâm, đồ khốn.)
Leo đang nguyền rủa đến tận trời xanh bởi tình trạng không thể kiểm soát này được. Khi Leo đang nghiến răng trong phẫn nộ, Leena bắt đầu chuẩn bị viết giấy cam kết.
“Hmm, Theo lịch Đế đô Weiz, năm 1008, tháng Bạch tuyết, ngày 9. Con gái tiệm bánh Dear Deer, Leena- Đây là bên thứ nhất – Và Leo của Trại mồ côi Hannah – Là bên hai – sẽ thỏa thuận đặt trong thời gian giới hạn nhất định. Và, sau đây là điều kiện đã được cả hai bên đồng ý. Đầu tiên,……”
Lấy ra một miếng giấy da được cất ở đâu đó, cùng cả chiếc bút bụi bẩn cũng ở nơi nào ra, cô ta trôi chảy viết ra những nét chữ. Đến cả nét chữ cô ta không ngờ cũng rất nhịp nhàng. Chỉ đứng bên đáng giá những nét của cô, nhìn xung quanh hắn để ý thấy rằng những cuộn giấy da của cô cũng là hàng chất lượng cao. Có vẻ như cô ta nói, quán Dear Deer dường như không có vấn đề gì trong việc kiếm tiền….
“……Ngừng lại đã……Dừng lại. Tại sao tiền trả là Kar-sama của tôi….Đặt điều này là điều kiện đầu tiên.”
Giữ cho ánh mắt thận trọng để đảm bảo rằng hắn không sót bất kỳ dấu hiệu nào gây bất lợi cho mình, Leo lập tức phản đối. Điều kiện bắt buộc là tiền trả phải là đồng vàng Karlheinz Raimund thì Leo mới chấp nhận. Thỏa thuận đặt ra trong việc sinh sống ở mỗi cơ thể của nhau- Ví dụ như, không liều lĩnh làm tổn thương cơ thể của người bên kia. – được viết ở dòng đầu. Leena mở to mắt trước lời phàn nàn đó như thể đó còn quan trọng hơn những điều khoản.
“….Tôi thật sự ngạc nhiên. Cậu….. ow, cậu biết đọc hử? — bởi vì tôi vừa mất tập trung, tôi vô tình nói lại giọng điệu trước đây của mình. Thực sự là đau đấy ?”
“Nếu cô hiểu thì ở chỗ chúng tôi. — Biết chữ là một trong những chính sách của Trại mồ côi Hannah. Mù chữ thì sẽ gặp bất lợi. Bất lợi sẽ dẫn đến nghèo khó. Nghèo khó lại dẫn đến mù chữ. Cắt bỏ được xiềng xích tiêu cực này chính là mục tiêu của bà.”
Vào lúc này, Leo bắt đầu làm quen dần với cách dùng từ. Chìa khóa ở đây chính là phải làm sao cho những câu nói thiếu thận trọng khó để mà bị phát hiện ra là được.
“Đổi chỗ với cậu đúng là một điều không ngờ tới nhưng có lẽ điều này lại tốt nếu đó là cậu. Khi mẹ tôi còn ở học viện nơi đó chỉ có căn nhà xanh lá chán ngắt trải dài khắp nơi nhưng bây giờ tôi nghe nói là nơi đó đã trở nên tốt hơn rồi – ngạc nhiên thay là do bởi Thảm họa Flora. Những gì cậu học được ở học viện là của cậu một khi cậu trở lại cơ thể của mình. Hãy học hỏi với tất cả trái tim mình….. xiềng xích tiêu cực mà Hannah-san nói tới, hãy phá bỏ nó với chính bàn tay cậu.”
“Leena……”
Leo sau đó liền quay về phía ánh mắt của Leena, hắn ta chậm dãi chỉ về một phần của bản cam kết.
“Vậy thì, để nó dễ dàng hơn trong việc phá vỡ xiềng xích đó, thay đổi nó từ một lên hai đồng vàng….”
“Cậu đúng là ranh mãnh hơn tôi nghĩ đấy.”
Khi nhanh chóng đáp lại, cô vuốt cằm và nói “Hmm” như thể đang suy ngẫm điều gì đó. Cầm bút lên, cô liền chỉnh sửa lại thành hai đồng vàng.
“Leena….?”
Hắn thấy ngạc nhiên. Hắn dĩ nhiên không nghĩ là câu nói đùa đó có thể được chấp nhận.
“Miễn là cậu quay trở lại đây an toàn, tôi quyết định sẽ trả thêm một đồng vàng. Lần này, là bằng tiền tiết kiệm của tôi.”
Leena cười điệu khi nhếch một bên mép miệng lên. Kỳ lạ thay, biểu cảm đó như là hình ảnh tách ra từ Leo trước khi bọn họ chuyển đổi cho nhau.
“Coi nhé. Kể cả tôi có để lại ma thuật ở cơ thể kia đi nữa, với trí thông minh của mình tôi vẫn có thể dễ dàng kiếm được một hay hai đồng vàng Karlheinz Raimund.”
Hắn bắt đầu trở nên thích thú. Đó chẳng phải là trước câu phát biểu nhạt nhẽo của tên một tên bảnh trai. Mà đó là cơ hội nhận được hai đồng vàng, — Chỉ cần Leena định đi đâu, thì Leo sẽ theo cùng.
Sau đó, họ liền bàn nhau về nhiều thứ về cách để giải thích tình hình cho những người xung quanh, những luật lệ nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, và rồi đến cuối cùng, cả hai bọn họ ký vào tấm giấy da.
“—Whew. Bằng cách nào đó chúng ta đã làm nó kịp thời gian.”
“Ah. Đã tối rồi à. Giờ đóng cửa hả?”
Ánh sáng lúc trước còn chiếu qua mái nhà giờ đã hoàn toàn nhường chỗ cho ánh trăng. Có vẻ như thời gian dài đã trôi qua đi một cách đầy bất ngờ.
Nếu hắn không quay trở lại sớm, hắn sẽ lỡ bữa tối. Trong khi lo lắng về vấn đề cơ thể của Leena, Leo định hỏi kĩ về những tình huống như vậy và cô gái, không, cậu con trai chỉ lắng đầu mình và nói “Không.”
“Điều này đã được nói từ đầu rồi phải không? Là chúng ta không còn nhiều thời gian.”
“Eh……..?”
Bởi một lý do nào đó mà hình ảnh mỉm cười của Leena bắt đầu trở nên mờ đi.
“C……..cái gì?”
Leena duỗi cơ ra như thể cô đã mệt mỏi qua một ngày lao động khó nhọc đối với người đang hoảng hốt là Leo.
“Lễ nhập học của học viện đế đô Weizacker sẽ được tổ chức hàng năm vào ngày mùng 10 của tháng Bạch tuyết. Lễ triệu hồi được diễn ra vào đêm trước đó, khi mà mặt trăng lên đến đỉnh.
“Cô….. cô nói là đêm trước của ngày mùng 10 tháng Bạch tuyết….!”
Hắn nhớ lại phần được viết bên trong tấm giấy da – Ngày viết, Tháng Bạch tuyết ngày thứ 9.
“Thật là tốt khi mà thời tiết hôm nay thoáng đãng với ánh trăng tròn.”
Vào lúc đó Leena quay lại với một nụ cười trên mặt.
“Cô–….!”
Bởi lời phong ấn, tất cả những gì phát ra được chỉ là những câu không mạch lạc. Leo — không, cơ thể của cô gái xinh đẹp đó biến mất.
“……Sự xinh đẹp của Leena đi với linh hồn con trai của Leo — Còn có cả lòng tham nữa.”
Leena lẩm nhẩm, người một mình còn lại trong xưởng xay bột mì.
“Một cô gái quyên rũ, mình thắc mắc liệu họ có thể để cho cô ta rời đi không?… ow.”
Bị chính phép thuật của mình cắn trả, Leena nhẹ nhàng vuốt cổ mình.
(Đúng như mình nghĩ là mình không nên làm những điều bất thường như lo lắng cho người khác.)
Leena nhanh chóng lắc đầu và thu hết cảm xúc lại, sau khi gom lại những đồ đạc mình cần, cô ta rời khỏi túp lều.
(Muộn rồi, mình có thể đợi đến ngày mai để giải thích cho hai người cha mẹ dễ dãi kia tình hình hiện tại.)
Trăng tròn sáng trên bầu trời.
Khi nghĩ về điều từ đây một cuộc sống mới bắt đầu, Leena mỉm cười.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại