「Lời hứa hôn của Norn 」
Vài tháng đã trôi qua sau trận chiến ở Vương quốc Biheiril.
Hitogami hoàn toàn bặt vô âm tín, những ngày tháng yên bình không cảm nhận được chút hơi thở nào của kẻ thù cứ thế tiếp diễn.
Điều đó cũng không khiến những việc tôi cần làm phải thay đổi.
Vẫn chỉ là tẩm ngẩm tầm ngầm ‘đặt rễ cây bứng rễ cây’ cho trận quyết chiến với Laplace tám mươi năm sau…..
Nhưng gần đây tôi cứ quanh quẩn ở nhà.
Eris và Roxy cả hai người đều được phát hiện mang thai cùng một thời điểm là lí do.
Nguồn cơn là do tôi đã ‘mần’ hơi quá trớn sau lần đánh bại Geese.
Quà tặng cho cuộc sống phóng túng.
Nghe phong phanh đâu đó khi người phụ nữ mang thai thì vận mệnh của họ sẽ bị suy yếu, rất dễ bị Hitogami nhắm đến.
Vậy nên, tôi muốn trong khoảng thời gian này ở cạnh những cô vợ của mình được càng nhiều càng tốt.
Thành ra, cuộc sống tôi dành ra cứ một vòng luẩn quẩn kiểu tận hưởng khoảng thời gian bên gia đình, tổng hợp các tin tức thu thập từ các đội lính đánh thuê do mình lập ra, rồi lại cùng Orsted bàn về các bước đi kế tiếp.
Chuyện là vào một trong những ngày của những ngày đó, tôi và Orsted còn đang họp bàn về sơ lược địa điểm sắp tới.
Một quốc gia sắp được dưới quyền của một vị vua trẻ với tài năng kiệt xuất, vì vậy việc thảo luận này là để tìm cách tiếp cận và tận dụng vị vua đó.
Orsted thế mà chỉ giữ im lặng, không hé răng nửa lời về cách thu phục vị vua kiệt xuất đó.
Hẳn là hắn có lí do nào đó? Hay trong vòng lặp này không tồn tại bất cứ nhân vật chủ chốt nào để làm được điều đó? Hay có lẽ ta vốn dĩ phải chờ thời điểm chín muồi mới có cách chắc thắng?
(Tôi nên làm gì đây?)
Nhìn vào những dòng ghi chú về vị ‘Ketsubutsu-shi’ mà Orsted mô tả, tôi đăm chiêu suy nghĩ.
Chuyện xảy ra ngay lúc này.
“Hãy để Norn Greyrat kết hôn.”
“Cái…..”
Quá đột ngột.
Sự phá vỡ đột ngột của Orsted chỉ để thốt ra câu khá là quái lạ.
Nó đột ngột đến mức độ, mà một người luôn cẩn trọng lời nói với Orsted là tôi suýt buộc miệng “Tự nhiên ngài nói nhăng nói cuội gì vậy?”.
Bây giờ lẽ ra là lúc suy nghĩ làm thế nào để thu phục vị ‘Ketsubutsu-shi’ kia. Vậy mà, hắn nói ra điều này dù nó chẳng có gì liên quan.
Và rồi, tôi chợt nghĩ.
Khoan đã, có thật là không liên quan không?
Thế rồi, tôi đi đến một câu trả lời.
".....Ý ngài là, hôn nhân chính trị sao?"
Nếu suy ngẫm theo dòng chảy của câu chuyện, có lẽ là dùng Norn….. để thu phục vị ‘Ketsubutsu-shi’ đó chăng?
"Không hẳn là chính trị, nhưng xét về tương lai thì cũng nên."
"Vậy là….. chỉ một mình tôi thì không đủ sao?"
Tuy nhiên, thật là cay đắng.
Mà, chuyện đó thì cũng tạm chấp nhận. Tôi cũng đâu phải người tự tin thái quá, cũng chẳng có kế sách gì để lôi kéo gã kia. Giả sử như tên ‘Ketsubutsu-shi’ đó là một tên háo sắc vô phương cứu chữa như Paul phải dùng mỹ nhân kế mới được thì đề nghị của Orsted còn có thể hiểu.
Kể cả vậy đi nữa!
Gả Norn đi thì tuyệt không được.
Tôi biết, rồi sẽ có ngày Norn phải đi lấy chồng.
Nhưng chỉ vì Paul là kẻ nghiện phụ nữ mà gả Norn cho một kẻ tương tự thì không được.
Bạn đời của Norn phải là một người đúng đắn, chân thành hơn. Và phải là người được tôi công nhận. Tôi không thể giao Norn cho ‘một con ngựa xương’ từ đâu tới được. Làm sap tôi có thể đối mặt với cha Paul được nữa chứ?. Dù mục đích có cao cả đến đâu, cũng không thể hy sinh gia đình để tiến về phía trước.
"Không phải."
"Vậy thì, tại sao?"
"Đứa trẻ của Norn Greyrat làm ta mang ơn rất nhiều."
"Mang ơn…..? Tức là, không phải vấn đề ở Norn, mà là ông có việc cần nhắm đến con của Norn?"
"Không phải là nhắm vào. Trong vòng lặp này, sự tồn tại của nó cũng không mang tính quyết định."
Cuộc đối thoại không nắm được điểm trọng tâm.
Việc không thể đọc được thâm ý thực sự từ lời nói của Orsted không phải là lần một lần hai, nhưng từ những lần trước, tôi có thể hiểu được hắn định nói gì.
Nói tóm lại, đó là một nước cờ lót đường.
“Đứa trẻ của Norn không quan trọng nhưng vì đã từng hữu dụng trong vòng lặp trước, nên cứ thử lại nước cờ xem sao”, kiểu vậy.
"Tôi hiểu rồi."
Tôi đứng phắt dậy.
Rồi, tôi nhìn xuống Orsted vẫn đang ngồi đó ngước nhìn lên tôi.
Hắn bây giờ không đội mũ bảo hiểm. Khuôn mặt vẫn đáng sợ như thường lệ, nhưng tôi dám chắc gương mặt tôi bây giờ còn đáng sợ hơn.
"Nếu ngài đã nhất quyết muốn như vậy, xin ngài hãy đến khu rừng phía Bắc vào giữa trưa ba ngày sau."
(Norn, em cứ yên tâm.
Sự trong trắng của em, người anh đây sẽ bảo vệ. Dù đối thủ có là Orsted, anh cũng sẽ không lùi một bước.
Vì vậy, cha Paul….. xin hãy cho con sức mạnh. Sức mạnh để đánh bại kẻ thù hùng mạnh này và trở về toàn mạng.)
"Khoan đã. Ngươi đang hiểu lầm."
"Hiểu lầm?"
"Cả ta, trong suốt hai trăm năm lặp đi lặp lại, cũng có những người ta dành cho họ tình cảm đặc biệt. Đứa trẻ của Norn Greyrat cũng là một trong số đó. Cô bé ấy đã giúp đỡ và chăm sóc ta không biết nhiều lần. Vì vậy, nếu có thể, ta muốn ban cho cô bé sự sống trên cõi đời này. Nhưng cứ đà này, điều đó sẽ không thể thành hiện thực được."
Quả thật, Norn không có vẻ gì là hướng đàn ông cả.
Tốt nghiệp mà vẫn ru rú ở nhà. Nhưng không phải là thất nghiệp. Hiện tại, Norn đang làm nhân viên văn phòng tại trụ sở chính của Hiệp hội Ma thuật thông qua mối quan hệ của trường. Nói nôm na ra thì là nữ nhân viên văn phòng (OL).
Trong Hiệp hội Ma thuật cũng có rất nhiều đàn ông, nhưng tôi không cảm nhận được sự hiện diện của người đàn ông nào bên cạnh Norn.
Ngay cả ngày nghỉ, em ấy cũng không đi đâu, chỉ ở nhà trông trẻ và giúp việc nhà.
Thời đi học dường như em ấy cũng không hẹn hò với ai.
Tôi đã nghĩ rằng “rồi Norn cũng sẽ.…”, nhưng thú thật, có một không khí khiến tôi cảm thấy em ấy rồi có thể sẽ sống độc thân cả đời mất.
"....."
Ở thế giới này, những người có địa vị thường kết hôn qua mai mối. Bản thân tôi kẻ nửa vời, nhưng cũng coi như đã trở thành một người có chút địa vị, có mối quan hệ và quen biết.
Nếu vậy, thì đề nghị này có lẽ cũng không quá kỳ lạ.
".....Không, nhưng mà con cái không phải là thứ một mình tạo ra được. Đâu phải cứ đối tượng là ai thì cũng sinh ra được cùng một người, đúng không?"
Nếu là một vị vua của một nước, thì xét về địa vị đủ rồi.
Nhưng, tôi không đời nào chấp nhận. Cho đến khi tôi tận mắt nhìn thấy và xác nhận hắn là loại người như thế nào.
"Hay là….. cái vị ‘Ketsubutsu-shi’ mà ngài nói….. vốn dĩ là đối tượng ban đầu của Norn?"
Tôi vừa lườm Orsted vừa nghĩ, hắn lại nhíu mày.
Vẫn là một khuôn mặt với vẻ đáng sợ.
Nào..… tôi có nhớ khuôn mặt quen thuộc này. Đây là khuôn mặt kiểu "Tự dưng ngươi nói cái gì vậy?".
Rồi, như thể bừng tỉnh, hắn cử động chân mày và mở miệng.
"Không….. xin lỗi. Chuyện đó không liên quan."
"Ể?"
"Là chuyện khác."
(Chuyện khác..... ra là cái đó sao.)
"Không phải là chuyện chinh phục quốc gia tiếp theo, mà chỉ đơn giản là tìm một người chồng cho Norn thôi sao?"
"Đúng vậy."
Thì ra là vậy. Hóa ra là thế.
"Orsted-sama."
"Gì?"
"Khi ngài muốn đổi chủ đề, tôi nghĩ ngài nên có một lời mở đầu như 'Nhân tiện,' hay 'À mà nói sang cái khác' thì sẽ tốt hơn đấy."
"Ngươi nói phải. Lần sau ta sẽ chú ý."
Sau khi ‘trấn trỉnh lại trật tự câu chuyện’, tôi yên tâm ngồi lại vào ghế.
★ ★ ★
Bình tĩnh lại, tôi tiếp tục câu chuyện.
"Vậy thì, đối tượng của Norn là ai vậy? Vòng lặp nào Norn cũng kết hôn với người đó sao?"
"Ừm, theo như ta biết, đối tượng của Norn Greyrat đã được định sẵn."
Người định mệnh của Norn sao…..
Thằng cha này may thật.
Chỉ cần sống thôi mà đã có một may mắn lớn lao là được kết hôn với Norn của mình.
Nếu đó là một kẻ sống lười biếng qua ngày, tôi sẽ bắt cóc hắn và rèn luyện lại. Theo thể chế Sparta. Từ sáng đến tối, tôi sẽ cho hắn ngập trong huấn luyện từ lúc nhắm đến khi mở mắt. Tôi sẽ biến hắn thành một cơ thể chỉ biết nói "Vâng", "Có" và "Cảm ơn", như vậy hắn sẽ không còn tâm trí mà ngoại tình.
Xem nào, tiêu chuẩn là... Nếu muốn trở thành bạn đời của Norn, ít nhất cũng phải chịu được một cú đấm của Eris mà không ngất đ–.
"Đó là Ruijerd Superdia."
Dòng suy nghĩ của tôi dừng lại. Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của một chiến binh đầu trọc lốc đã sống khoảng năm trăm năm. À không, hình như không còn trọc lốc nữa. Là một người đàn ông đáng kính với mái tóc xanh tuyệt đẹp.
"Đứa con giữa hai người họ sẽ trở thành chiến binh cuối cùng của tộc Superd. Vào những năm cuốii đời, sau khi Ruijerd qua đời vì bệnh dịch, đứa trẻ đó sẽ kế thừa ý chí của cha, đứng về phía Nhân tộc để chiến đấu chống lại Ma tộc nhằm khôi phục danh dự cho tộc Superd, và là người sẽ kết liễu Laplace. Sự nặng nề, sự đau khổ, không được ai công nhận..... Nhưng, lần này tộc Superd vẫn còn sống sót rất nhiều. Có lẽ đứa tẻ đó sẽ không phải gánh vác sứ mệnh nặng nề."
Trong lúc suy nghĩ của tôi đang dừng lại, Orsted vẫn thao thao bất tuyệt kể.
Chắc hẳn, ông ấy đang nhớ lại cuộc đời của đứa trẻ đó. Nếu là người đánh bại Laplace, có lẽ cũng đã có mối quan hệ hợp tác với Orsted.
Nếu vậy, đúng là đề nghị như thế này của Orsted cũng không phải là không thể hiểu được.
"....."
Nhưng. Lần này thì khác. Có tôi ở đây. Sự kiện dịch chuyển cũng đã xảy ra.
Tôi không biết trong những vòng lặp trước, Norn và Ruijerd đã phát triển mối quan hệ như thế nào, nhưng lần này, chắc chắn một điều là nó sẽ không phát triển thành câu chuyện tình yêu mà Orsted từng biết.
Nếu đột ngột đưa ra chuyện kết hôn với Norn, có lẽ em ấy sẽ từ chối và nói không.
Dù gì thì, chênh lệch tuổi tác là năm trăm năm. Ruijerd chắc cũng sẽ bối rối.
Được trở thành họ hàng với Ruijerd, đối với tôi không phải là điều không thích.
Quả nhiên, những chuyện như thế này không phải là thứ tôi có thể quyết định. Đúng thế.
".....Với tôi, cảm xúc của Norn là quan trọng nhất."
"Ta hiểu rồi. Chuyện này không vội."
Orsted nói vậy rồi gật đầu.
.
Sau đó, tôi được hắn kể về Norn những vòng lặp trước.
Trong thế giới không tồn tại tôi, Norn dường như trở thành một nhà mạo hiểm.
Một ngâm du thi nhân vừa có thể hát, vừa có thể làm thơ trong khi phiêu lưu, vừa có thể nhảy múa và chiến đấu. Nghe nói em ấy còn lập một nhóm với những người có cùng sở thích để đi chu du khắp mọi ở vùng đất phương Bắc.
Tuy nhiên, kiếm thuật và ma thuật của Norn không thể nói là xuất sắc.
Theo tiêu chuẩn của mạo hiểm giả, em ấy có giỏi lắm cũng chỉ đến hạng B.
Vì vậy, trong khi đang thực hiện một nhiệm vụ, toàn đội đã bị ma vật tiêu diệt. Norn cũng suýt chết.
Ruijerd của chúng ta là người xuất hiện ngay tình thế đó. Chém phắt những con ma vật đang đến gần, cứu Norn khỏi tình thế hiểm nguy.
Norn đã yêu Ruijerd ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Em ấy cứ thế đi theo Ruijerd trên hành trình tìm kiếm tộc Superd, và bắt đầu tấn công một cách khiêm tốn.
Lúc đầu, Ruijerd dường như không để ý nhưng sau khi biết rằng tộc Superd đã bị tuyệt diệt vì bệnh dịch, anh ta đã rơi vào tuyệt vọng.
Norn đã tận tình an ủi Ruijerd, và Ruijerd cũng cảm động trước tấm lòng của Norn, và họ đã trở thành đôi vợ chồng.
Hai người họ bắt đầu sống ở một góc của Vương quốc Biheiril. Chẳng bao lâu, Norn đã có con với Ruijerd, và Ruijerd cũng chết vì mắc bệnh dịch giống như những người Superd khác.
Norn ở lại đã có trách nhiệm nuôi dạy con cái, sống đến khi tuổi gần đất xa trời rồi ra đi.
Tôi nghĩ cái kết có vẻ cô đơn và buồn bã, nhưng theo lời Orsted, Norn đã ra đi với một khuôn mặt mãn nguyện.
Một câu chuyện tình thoại nhìn khó tin ngay lập túc, nhưng giữa nam và nữ thì không có gì là không thể xảy ra.
Dù vậy, liệu có nên gán ghép Norn và Ruijerd, những người không có trong dòng chảy câu chuyện như vậy trong lần này không?
Gắn bó với một người mình không yêu, liệu Norn có vui không? Liệu Ruijerd có chấp nhận không?
"..."
Mà, tôi có một mình suy nghĩ cũng không có ý nghĩa gì. Điều quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của Norn.
Tuy Norn không có dấu hiệu dính vào đàn ông, nhưng dù gì em ấy cũng đã đến tuổi rồi. Có một hai người đàn ông mà em ấy thích, hay đã có một hai mối tình cũng không lạ cho lắm. Thậm chí, chỉ là tôi không biết, khả năng em ấy đã có bạn trai rồi cũng không có gì lạ.
Và, một ngày nọ đột nhiên dẫn người đó về nhà và nói: "Cha, xin hãy gả con gái cho con." Tôi sẽ nói: "Ai là cha cậu?"..... "Tôi là anh vợ của cậu".....
Tôi đã lạc đề.
Tóm lại, tôi phải tìm hiểu được tiếng lòng của Norn đã.
Nhưng trong những lúc như thế này, tôi mà hỏi thì không hay. Tôi không nghĩ Norn sẽ nói cho tôi biết nếu tôi hỏi.
Vậy thì, giữa phụ nữ với nhau sẽ tốt hơn.
Nhưng Aisha thì không được. Tôi cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra nếu con bé dính này vào.
Vậy thì, Sylphy hay Roxy chăng? Norn đặc biệt kính trọng Roxy, nên có lẽ Roxy sẽ tốt nhất.
Về mặt kính trọng, Eris cũng được đấy. Eris đã dạy kiếm cho Norn một thời gian dài.
Sau khi tốt nghiệp, mỗi sáng Norn đều cùng Eris chạy bộ và luyện kiếm.
Nhìn là biết, Norn rất nể trọng Eris.
Nhưng mà, tôi không nghĩ trong bảng lệnh của Eris có kỹ năng「Hỏi khéo」.
Vậy thì chắc chắn là Roxy. Khoan đã, người có kỹ năng 「Hỏi khéo」 cấp cao là Sylphy mà. Tuy có hơi khác về mặt kính trọng, nhưng ít nhất Norn cũng nhận thức rằng Sylphy là người có địa vị cao nhất trong nhà này.
Không, hay là sẵn thì cứ hỏi ý kiến cả ba người…..
Bốn người chúng tôi sẽ cùng thảo luận và quyết định ai là người phù hợp nhất. Có thêm ý kiến của Sylphy và Roxy cũng tốt.
Khoan khoan, không chỉ ba người, có nên nói với Lilia và Zenith nữa không?
"....."
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, một mình suy nghĩ những chuyện đó... Rồi… trong mắt tôi, hình bóng một người phụ nữ lọt vô tầm mắt.
"Ah."
Là Norn. Norn vừa vào phòng khách.
"Anh, em về rồi."
".....Chào mừng em về."
Nhìn kỹ lại, Norn cũng đã lớn và ra dáng mỹ nhân phết.
Nét mặt rất giống Zenith thời thiếu nữ. Ngực cũng to, và mái tóc vàng óng ả.
Chắc là ở trường cũng được nhiều người theo đuổi lắm đây.
".....Gì vậy anh?"
"Không….. À, Norn, em uống trà không?"
"Em xin."
Tôi lấy một chiếc cốc trên bàn, rót trà từ bình và đưa cho em ấy. Norn nhận lấy và làm một vẻ mặt nghi ngờ.
".....Nguội ngắt rồi anh."
"Huh!?"
(Rõ ràng Lilia mới pha cho mà?)
Tôi nghĩ vậy rồi sờ vào ấm trà, quả thật nó đã nguội. Chiếc tách trong tay tôi cũng lạnh tanh.
(Chuyện gì thế này? Có ai đó tấn công sao!?)
".....Ủa? Mà này Norn, hôm nay em không đi làm à?"
"Em vừa mới làm về đây."
Tôi chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã nhá nhem tối.
Từ sau kết thúc cuộc họp với Orsted và trở về, đến lúc tôi được Lilia pha trà là vào đầu giờ chiều, vậy là đã khoảng hai tiếng trôi qua.
"À, xin lỗi em, hình như anh hơi lơ đãng."
"Để dành đến già rồi hẵng lẩm cẩm đi ạ... Em sẽ đi pha ấm mới. Anh cứ ngồi đợi đi."
".....Ủa? Không có ai ở nhà à?"
Mới lúc nãy, đáng lẽ Sylphy và Eris còn ở đây mà. Roxy thì... giờ này chắc chưa về.
"Chị Sylphy và chị Eris vừa mới dẫn bọn trẻ đi dạo khi em về. Lilia-san thì đi mua sắm rồi."
".....Aisha đâu?"
"Em không biết. Chẳng phải vẫn còn ở chỗ đội lính đánh thuê sao?"
Nói rồi, Norn mang bình trà vào bếp.
(Nhưng mà, ra là vậy, không có ai thật sao. Chỉ có tôi và Norn... )
Có thể coi đây là một tình huống thuận lợi không nhỉ. Ừ. Không nên vòng vo, cứ thế đi thẳng vào vấn đề.
Nếu không được, thì từ đó mới tính được nước tiếp theo. Đó chẳng phải là sự chân thành đối với Norn sao?
Ừm. Ừm. Bị nói chuyện sau khi đã bị dồn vào chân tường, chắc Norn cũng sẽ không thích.
Dù sao em ấy cũng là nhân vật chính của cuộc hôn nhân này.
Bắt đầu từ Norn trước.
"Đây ạ, mời anh."
"Cảm ơn em."
Trong lúc tôi mải suy nghĩ, Norn đã quay lại và đặt tách trà nóng trước mặt tôi.
Tôi đợi Norn ngồi xuống đối diện, rồi nhấp một ngụm trà.
"Norn, em pha trà ngày càng ngon nhỉ."
"Em học ở trường ạ."
"Không phải Lilia-san dạy sao?"
"Lilia-san... không dạy em đâu."
Ừ nhỉ. Dù có hỏi "Dạy con pha trà đi." thì bà ấy cũng sẽ nói kiểu "Chuyện đó tôi làm là được rồi, ngài không cần bận tâm đâu." bà ấy là người như vậy.
"Nhưng anh nghĩ nếu em nói thì bà ấy cũng sẽ dạy thôi."
"Chắc là vậy, nhưng vì có nơi để học nên em nghĩ học ở đó sẽ tốt hơn thôi. Hơn nữa, ở nhà không có dịp pha, nhưng ở trường thì có rất nhiều."
"Cũng phải."
Trong hội học sinh, phòng riêng ký túc xá. Bây giờ ở nơi làm việc chắc cũng vậy.
Thôi thì, đó là lựa chọn của Norn.
"..."
Nào. Sau khi đã làm nóng không khí bằng những cuộc trò chuyện vui vẻ, tôi muốn bắt đầu một cách khéo léo. Nói thế nào đây. Bắt đầu từ đâu đây.
"Ehem... khụ, khụ khụ..."
"..."
Khi tôi vừa hắng giọng một cái, Norn nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
"...Có thiếu gì không anh?"
"Không, không phải vậy, ừm. Trà ngon lắm."
Vừa nói, tôi vừa nhấp một ngụm trà đang bốc khói nghi ngút.
Không phải là ngon đến mức đặc biệt, cũng không hẳn là dở đến mức phải khạc ra. Đó là một cách pha trà bình thường đúng kiểu của Norn. Có thể đạt điểm khá, nhưng không thể đạt điểm suất sắc, cảm giác như vậy.
Tóm lại, là ngon.
Thôi, gác lại chuyện đó sang một bên…
"Norn này, dạo gần đây... em thế nào?"
"Thế nào là sao ạ?"
"Ờ, ví dụ như công việc chẳng hạn, thế nào rồi?"
"Cũng bình thường thôi ạ. Em vẫn đang trong giai đoạn được các senpai chỉ dạy công việc... nhưng em nghĩ mình cũng đang làm khá tốt. Mà, nếu là Aisha thì chắc sẽ làm tốt hơn em nhiều."
"Đừng so sánh mình với Aisha nữa."
Khi tôi nói vậy, Norn khẽ gật đầu.
Aisha đang làm một công việc khác. Nếu không làm cùng một công việc, so sánh cũng chẳng có ích gì.
"Vậy, senpai đó... là người thế nào? Có phải là người ngầu lòi đẹp trai không?"
"Một người xinh đẹp ạ. Chắc anh cũng đã từng nói chuyện một lần rồi. Là người làm phó hội trưởng khi em làm hội trưởng đấy ạ."
"...Cậu thú nhân đô con đó à?"
"Không phải cậu ấy, là người phụ nữ kia cơ."
Vậy sao, là người phụ nữ. Ra là vậy. Tôi không nhớ tên nữa, nhưng đúng là có một người như vậy. Hình như tôi cũng đã nghe phong phanh chuyện đó khi em ấy đi làm. Cùng vào một bộ phận hay sao đó.
"Vậy sao, là phụ nữ à... Không có senpai nam sao?"
"Có chứ ạ."
"Sempai nam đó... có bảnh không?"
"Cũng có người bảnh bao, cũng có người không."
Có vẻ là CÓ người bảnh. Chi tiết quan trọng.
"Anh, từ nãy đến giờ anh muốn nói gì vậy?"
"Bình tĩnh đi Norn. Đừng vội kết luận."
"Em thấy anh mới là người không bình tĩnh."
(Tôi bình tĩnh lắm chứ. Tôi lúc nào cũng Cool, Clever và Clean. Tôi Rudeus CCC. Chắc chắn không có từ nào như Crazy đâu.)
"À mà, Norn... khụ, ví dụ như, ờ, em, có thấy người đẹp trai đó, có bảnh không?"
"Ý anh là em có thích anh ta không ạ?"
"Em có thích không?"
(A, toang. Tôi đã lỡ hỏi thẳng tuột ra rồi.)
"Em không thích đâu ạ."
(Aiiiiz, thôi kệ đi. )
"Vậy….. em có người nào mình thích không?"
"............Có ạ."
(Có à!
Em ấy trả lời là có, ngay trong mạch câu chuyện này ư!
Trả lời một cách thẳng thắn với tôi. Em ấy trả lời như vậy!)
"Vậy, vậy! Có à, mà, Norn cũng đến tuổi rồi. Có là đúng rồi, không có gì lạ cả. Ừm."
"Anh bây giờ rõ ràng là rất kỳ lạ."
"Em nói gì vậy."
Tôi không kỳ lạ chút nào. Cái kỳ lạ là thế giới này. Thế giới này mới là sai lầm. Chắc chắn là vậy.
"Vậy, người đó là người như thế nào, người em thích ấy?"
"...Lớn tuổi hơn em."
"Hồ."
"Là người đáng tin cậy."
"Hồ Hố."
"Và là người luôn bảo vệ em."
(Người phù hợp với ba điều kiện đó là…..)
"Chẳng lẽ là anh?"
"Anh đang ngủ mơ à?"
(Xin lỗi. Tôi hơi đắc ý.)
"LỚN tuổi hơn anh rất nhiều, điềm tĩnh, uy nghiêm, không hề nao núng trong những tình huống hiểm nguy."
"Anh cũng, dạo gần đây, trong những tình huống nguy cấp, đã không còn hoảng hốt nữa đâu nhá."
"Anh hãy nhớ lại thái độ của mình lúc nãy rồi hẵng nói."
(Grừừừ…..)
(Nhưng, vậy, lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, và uy nghiêm à, chết dẫm….. )
"Rất nhiều….. tức là lớn hơn anh khoảng mười tuổi à?"
"Hơn nữa ạ."
".....Norn này, hơi bất ngờ khi em lại có gu ông chú nhỉ."
"Gu ông chú….. ừ thì, em thừa nhận là THÍCH người lớn tuổi hơn."
Hơn nữa tức là lớn hơn ít nhất hai mươi tuổi. Vậy thì, bốn mươi hay năm mươi tuổi. Hơn nữa lại uy nghiêm, có lẽ là người hơi mập.
Trọng tâm ở dưới thấp, thường sẽ tạo ra sự ổn định và uy nghiêm. Kiếp trước tôi chẳng có chút nào.
"....."
Không hiểu sao, trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của một lão cáo già tanuki bẽo nhẫy, có vẻ như mang chức danh giám đốc một công ty thương mại xấu xa nài đó.
Tôi không có ý định phán xét mối quan hệ chênh lệch tuổi tác, nhưng nhìn thế nào thì cái viễn cảnh này không khác một vụ bao nuôi là mấy.
(Tôi không chấp nhận đâu, tuyệt đối không chấp nhận chuyện đó.)
Khoan, nhưng nếu lão tanuki đó là một người đàn ông chân thành hơn tôi tưởng... thì chênh lệch tuổi tác cũng chỉ là chuyện nhỏ. Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
"Mà, em cũng tự biết đó là một mối tình không có kết quả rồi."
"Không có kết quả ư..... là người đã có vợ?"
"Không ạ….. vợ ông ấy đã qua đời rồi….."
Đã qua đời. Hoặc đó chỉ là một cách nói, có thể đã ly hôn. Cũng có khả năng bị vợ ĐÁ. Mà khoan đã nào, nếu nghĩ kỹ lại, chẳng lẽ…..
"Nhưng, em nghe nói em hơi giống người vợ đã qua đời của ông ấy."
(A, vậy thì, chắc là khác rồi. Chắc chắn là khác. Anh ta sẽ không nói những lời như vậy.)
"Đó lại là một câu tán tỉnh cửa miệng."
Tóm lấy một cô gái trẻ hơn mình rất nhiều và nói rằng cô ấy giống vợ mình, đó chính là một câu tán tỉnh kinh điển.
Nó giống như đang nói rằng, em là một người đủ để anh tính đến chuyện kết hôn.
Khoan đã, nếu nghĩ kỹ lại, có vẻ không giống một câu tán tỉnh cho lắm nhỉ? “Có phải những câu như em hoàn toàn khác với vợ anh, anh chưa từng gặp một cô gái như em bấy giờ” mới giống câu tán tỉnh hơn không?
"Ểhh….. Em, em bị tán tỉnh sao?"
Norn đặt tay lên gò má hơi ửng đỏ.
Em ấy vui vì được tán tỉnh sao. Ừ nhỉ, vấn đề không phải là người kia thích, mà là Norn thích.
(Nhưng Norn ơi, cũng có khả năng em đang bị lừa đấy.) Bây giờ mà nói ra thì chắc chắn sẽ cãi nhau với Norn nên tôi không nói, dù lòng thấy rõ mười mươi.
"Nè, tại sao tự dưng anh lại hỏi chuyện đó?"
"Ờm? À, ừm."
"Phải có lý do gì đúng không anh?"
Norn nhìn tôi như đang lườm.
Đó là khuôn mặt dạng “Em đã nói thật đến thế rồi, anh cũng nói thật đi chứ”.
Tôi cũng không ngờ là em ấy nói thật đến thế. Chỉ cần nhìn mặt và xác nhận được em ấy có người thầm thương hay không là đủ rồi.
"...Sau khi nghe một câu chuyện như vậy, nói ra điều này cũng hơi ngại."
"Vâng."
Khi tôi hơi nghiêng người về phía trước, Norn hơi khẽ thụt đầu chút.
"Thật ra, Norn này, có một đề nghị sêm sêm mai mối cho em nè."
Norn đứng hình vài giây sau khi nghe những lời đó.
Em ấy mở to mắt, mím môi lại thành hình へ. Lại trừng nhìn tôi như đang lườm.
"Mai mối ạ... Em hiểu rồi. Em sẽ nhận lời."
"Không, anh hiểu rồi. Không cần nói hết, nếu vậy thì cứ coi như không có chuyện gì đi."
"Không, em đã nói là em sẽ nhận lời."
Tôi nhìn Norn. Chắc hẳn tôi đang nhìn em ấy với một vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"...Em không phải là có người thích rồi sao?"
"Chuyện đó, không sao đâu ạ. Dù sao cũng là một mối tình không thành."
Norn suy nghĩ một chút rồi tiếp tục.
"Nhà chúng ta không phải là quý tộc, nhưng anh có vị thế giống như quý tộc, nên em cũng đã nghe bạn bè nói rằng sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện như thế này. Hơn nữa, từ khi nghe anh đang tạo mối quan hệ với các quốc gia, em cũng đã lường trước việc mình sẽ bị sử dụng như thế này."
"Đừng nói là ‘sử dụng’. Anh không có ý định biến gia đình thành công cụ."
Khi tôi nói với giọng hơi mạnh, Norn giật mình và cúi đầu.
"Vâng... Em xin lỗi."
Thật là cô bé ngoan ngoãn.
"Nếu Norn không muốn, thì chuyện này coi như không có."
"Không... em không ghét chuyện đó. Anh đã mang chuyện này đến cho em, có nghĩa là đối phương không phải là người xấu, đúng không ạ?"
"Ừm, cũng đúng."
Không phải là đối tượng quá tệ... tôi nghĩ vậy. Trận chiến ở Vương quốc Biheiril, trông họ cũng có vẻ thân thiết.
Ruijerd là một người đàn ông chân thành từ đầu đến chân.
"Nhưng... đúng vậy. Em cũng không phải là đặc biệt muốn kết hôn, cũng không phải là không muốn. Nếu anh nói vậy, nếu anh coi như không có chuyện này. Dĩ nhiên, nếu đối phương nhất quyết muốn, thì anh cứ tiến hành mà không cần lo cho em..."
Norn nói vậy rồi lảng ánh mắt đi.
Xem ra, em ấy không muốn kết hôn. Chỉ là nghe theo lời tôi thôi.
Điều đó có thể tiện cho tôi, nhưng đối với Norn thì chắc chắn là không tốt.
"Không hề, anh vẫn chưa nói chuyện với đối phương. Nên không sao cả."
"Vậy ạ….. Cảm ơn anh."
(Nếu Norn đã nói vậy, thì dù có lỗi với Orsted, chuyện này cũng đành vậy thôi.)
"...À, nhân tiện, đó là người như thế nào ạ? Là hoàng tộc ở đâu đó? Hay là quý tộc của Vương quốc Asura?"
"Không phải hoàng tộc cũng không phải quý tộc... nhưng là người Norn cũng biết đấy."
"Người em biết…..? À, chẳng lẽ là Zanoba-senpai?"
"Anh nghĩ tên đó sẽ không kết hôn với ai đâu."
Chuyện của Zanoba tạm gác qua một bên.
Hắn ta chẳng có dấu hiệu nào cho thấy sẽ đến với Julie, người mà phát ra tia “love love beam” tới tấp, hay thậm chí là đến với Ginger cả.
Hắn ta chắc bẫm là sẽ sống trọn đời với đám búp bê của mình rồi.
"Là Ruijerd."
Tôi nói ra tên đối phương.
"....."
Trước khi tôi kịp nhận ra, Norn đã chống hai tay lên bàn và nghiêng ngoài người về phía trước.
Vẻ mặt nghiêm túc. Mặt đỏ bừng, trông như đang rất tức giận.
Chuyện gì vậy, tôi có nói gì làm em ấy phật lòng không? Norn cũng kính trọng Ruijerd, nên chắc không phải là đối tượng như vậy.
(Rồi. Xin lỗi, anh đã sai. Nên đừng lườm anh như vậy. )
"Mà, ờ, chắc là không được rồi. Bỏ qua sự khác biệt về chủng tộc, chênh lệch tuổi tác quá lớn, và em cũng..."
"Anh, xin anh hãy tiến hành chuyện mai mối đó đi!"
Norn ngắt lời tôi, nói với giọng không thể che giấu sự phấn khích và vui mừng.
★ ★ ★
Rốt cuộc thì, hay có lẽ, quả nhiên.
Người mà Norn thích, xem ra chính là Ruijerd.
Xem ra em ấy đã luôn ngưỡng mộ anh ta từ khi còn nhỏ.
Sự ngưỡng mộ từ thuở nhỏ đó đã không ngừng lớn dần cho đến khi hóa thành tình yêu và nghe nói chính sự việc ở Vương quốc Biheiril đã khiến em ấy một lần nữa nhận ra điều đó.
Rằng, mình thích người này.
Tuy nhiên, Norn vì biết về quá khứ của Ruijerd nên đã tự cho rằng một người như mình sẽ không được anh ta đoái hoài tới, và nghe nói, em ấy đã quyết định sẽ sống tiếp, coi việc chôn giấu tình cảm của mình là lẽ đương nhiên.
“Anh hiểu rồi, cứ để cho anh trai lo!”
Nghe xong mọi chuyện, tôi đã vỗ ngực mà nói như thế.