Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 94 : Kết cục

Honig là một lão già, không thể chối cãi được nữa. Hắn trở về pháo đài từ đêm hôm trước, sau khi xử lý vụ rắc rối ở bãi biển, thì trời cũng đã gần sáng. Nhưng vừa đặt lưng xuống giường chưa được bao lâu, hắn đã mở mắt ra lần nữa.

Người già thường quý trọng thời gian hơn bất kỳ ai khác, nhất là khi biết rõ đời mình chẳng còn lại bao nhiêu ngày tháng.

Honig chậm rãi mặc quần áo, đội lên đầu chiếc mũ ba góc cũ kỹ, rồi ăn sáng bằng suất đồ ăn nóng hổi vừa được người dưới mang về từ trong thị trấn. Hắn bắt đầu thấy tâm trạng khá lên chút ít.

Đặc biệt là khi bước lên bức tường thành như mọi khi, cúi nhìn thị trấn Nassau bên dưới cái cảm giác chiếm giữ cả một hòn đảo dưới chân mình vẫn đủ khiến lão cười mỉm, dù xương đầu gối kêu răng rắc theo từng bước.

Nassau không có một thống đốc được Vương quốc Anh chính thức bổ nhiệm. Gần nhất với cái danh ấy, chính là Honig kẻ đang ngồi trên pháo đài và điều khiển toàn bộ hỏa lực ven biển.

Chuyện đêm qua hắn nói với Hắc Vương Tử Sam chẳng qua là mấy câu tức giận ngoài miệng. Thật ra Honig rất hài lòng với tình cảnh hiện tại. Hắn đã bắt đầu mơ về một cuộc sống “nghỉ hưu” từ lâu lắm rồi.

Năm xưa, cái tên Honig lẫy lừng ngang hàng với Fraser, được xem là hai trong số những thuyền trưởng mạnh nhất ở Nassau. Nhưng tuổi tác không tha ai, những năm tháng lênh đênh đã để lại trong thân thể hắn không chỉ là vàng bạc, mà còn cả một kho tàng bệnh tật. Đặc biệt là chứng thấp khớp, giày vò đầu gối hắn như một lời nguyền.

Tám năm trước, Honig quyết định giã từ đại dương. Hắn mang theo thủ hạ của mình đổ bộ lên đảo, chiếm lấy pháo đài, bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn khác.

Hắn thỏa thuận với Hội đồng trên đảo: để hắn và thuộc hạ đảm nhận việc phòng thủ Nassau, duy trì trật tự, còn đám thương nhân trên đảo thì phải đều đặn nộp một khoản phí gọi là “phí bảo trì hải phòng”.

Số tiền ấy chẳng đáng là bao nếu so với dòng lợi nhuận khổng lồ đang chảy qua đảo, nhưng do người nộp rất nhiều, nên cộng lại cũng thành một món không nhỏ. Không bằng những vụ cướp biển trước kia, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu hơn nữa, quan trọng là hắn không còn phải liều mạng ra khơi nữa, cũng không sợ đầu gối tàn phế theo gió biển.

Dĩ nhiên, sống như thế cũng có mặt trái. Những người từng là hải tặc giờ ngồi không mà kiếm tiền, ngày càng trở nên uể oải, trì trệ. Không chiến đấu, không mục tiêu, không máu lửa bọn chúng đang gỉ sét dần từng khớp xương, từng ý chí.

Trên biển, sau mỗi trận đụng độ là có kẻ chết, kẻ bị bỏ lại, nhưng cũng sẽ có tân binh lên thay. Đó là vòng xoay của biển cả một kiểu đào thải tự nhiên. Giờ đây trên đất liền, bên cạnh Honig chỉ còn lại mấy gương mặt cũ kỹ. Dù lười biếng, ù lì, nhưng hắn cũng không nỡ đuổi chúng đi, càng không thể dùng tiền thuê đám trẻ khỏe hơn mà lại thiếu tin tưởng hơn.

May mà danh tiếng xưa còn đủ khiến bọn trên đảo nể mặt. Nhưng Honig biết rất rõ chiến lực của đám người mình, so với tám năm trước, giờ không còn lấy nổi một nửa.

Hắn từng giật lấy pháo đài từ tay kẻ khác. Cũng đồng nghĩa với việc sẽ có một ngày, khi lão và đám người của mình yếu đi đủ nhiều, kẻ khác cũng sẽ giật nó lại từ tay hắn.

Chính vì thế, những lúc thế này, hắn lại càng phải thể hiện sự cứng rắn. Đêm qua khi Khô Lâu Hào nã pháo vào bãi biển Nassau, Honig là người đầu tiên dẫn lính xuống hiện trường.

Đối mặt với đám người trẻ, đặc biệt là Wilton tên thủ lĩnh lực lưỡng với hai tàu chiến trong tay, hơn hai trăm tên thủ hạ Honig vẫn cố che giấu cảm giác đuối sức. Nhưng hắn biết mình đã bắt đầu đuối rồi.

May thay, Wilton vẫn chịu nhún nhường, hứa không gây sự thêm. Honig cũng biết điều mà rút lui êm, coi như chuyện đêm qua chấm dứt tại đó. Còn chuyện Karina chịu thiệt? Xin lỗi, lão đây chẳng hơi đâu quan tâm. Ai cũng biết con buôn đó chẳng sống được lâu nữa ở đảo này.

Hắn tưởng đâu mọi chuyện đã kết thúc trong êm thấm.

Ai dè Trương Hằng lại quay về và như một cú đấm vào mặt Honig cậu ta không nói không rằng, liền cho người đánh úp tàu của Wilton đang neo tại cảng, khiến tình hình căng thẳng đột ngột leo thang.

Từ đó, mọi chuyện bắt đầu trượt theo hướng Honig sợ nhất. Đặc biệt là khi cả Hắc Vương Tử Sam cũng dính vào, thì nếu xảy ra xung đột quy mô lớn, hắn sẽ không còn giữ nổi pháo đài nữa và khi ấy, đám người trên đảo sẽ phát hiện ra sự thật: Honig đã già, và đang yếu đi từng ngày.

Bởi vậy mới có chuyện hắn đích thân đến cảnh cáo Trương Hằng.

Honig biết Wilton và đám người của hắn chỉ là khách qua đường, không có ý định trụ lâu trên đảo. Cách tốt nhất, là để mọi bên cùng giả vờ làm hòa cho đến khi Wilton rút khỏi đây.

Nhưng sự đời chẳng bao giờ chiều lòng người.

Lúc này, Honig đang ngồi trong chiếc ghế bành yêu quý nhất của mình một món đồ cướp được từ phòng làm việc của một vị thống đốc vùng duyên hải năm xưa. Cứ mỗi lần ngồi xuống, lão lại thấy mình như trở lại thời trẻ thời oanh liệt tung hoành bảy biển.

Lão đang tận hưởng sự yên bình hiếm hoi buổi sáng, thì phát hiện ra bãi biển đêm qua lại tụ tập một đám người mới. Lần này đông hơn hôm trước.

Honig nhíu mày: “Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?”

Đằng sau hắn, một gã hói bụng phệ lảo đảo bước lên, nhún vai. Hắn là Domingo, từng là hoa tiêu chính trên tàu của Honig một trong những tay đầu óc nhanh nhạy nhất vùng biển này. Nhưng giờ chỉ còn là một kẻ nát rượu. Mới sáng sớm đã say khướt, vừa ngáp vừa ợ rượu:

“Biết đâu đấy. Có khi mấy ngư dân đang bán cá biển thì sao?”

“Ta từng thấy ngư dân bán cá rồi, Domingo… và chắc chắn đám kia không phải là ngư dân bán cá. Cử người xuống đó xem cho rõ ràng. Giai đoạn này đang nhạy cảm. Ta không muốn có thêm bất kỳ bất ngờ chết tiệt nào nữa.”

“Như ngươi muốn.” Domingo chép miệng, lảo đảo đi xuống. Honig nhìn bóng lưng béo núc, xiêu vẹo của hắn mà chỉ biết thở dài.

Nửa giờ sau, người trinh sát hốt hoảng chạy trở về, còn chưa qua cổng đã hét:

“Chết rồi! Wilton chết rồi!!”

Cái tên ấy bây giờ đủ khiến đầu Honig đau như búa bổ.

“Hắn lại gây ra cái trò gì nữa?”

“Không, không phải! Wilton chết rồi! Chết thật!”

Honig chết lặng.

Hắn không thể nào tưởng tượng nổi Wilton, với hai con tàu hải tặc đầy vũ trang, hơn hai trăm thuộc hạ, thân thủ cực mạnh vậy mà chỉ sau một đêm đã đột tử.

Và rồi tin dữ tiếp theo khiến máu trong người lão như đông lại.

“Không chỉ Wilton. Cả đám người của hắn cũng bị phát hiện chết trên tàu sáng nay. Hầu hết đều bị cắt cổ… Còn Wilton thì… xác hắn bị ném lên bãi biển đúng chỗ tối qua hắn hành quyết tay thủy thủ tàu Vi Phong. Bụng của hắn bị rạch toạc ra…”