Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 98 : Dáng ngủ

Chuyện về nội gián, Trương Hằng đã giao lại cho Karina xử lý. Sau khi từ Hàn Nha trở về cảng đến giờ, cậu vẫn chưa chợp mắt lấy một giây. Vậy nên, đợi mọi việc tạm thời ổn thỏa, cậu gửi đi bản tuyên bố hợp tác bảo vệ pháo đài cùng Honig như đã hứa, rồi cùng Annie quay về chỗ ở để… ngủ bù.

Khi mở mắt lần nữa thì trời đã ngả hoàng hôn.

Trương Hằng liếc nhìn cô gái tóc đỏ vẫn còn ngủ say bên cạnh. Tư thế ngủ của cô nàng cực kỳ không đứng đắn: một tay, một chân đều vắt cả lên người cậu, miệng còn chảy dãi, mà quái lạ nhất là… chân cô đặt trên ngực cậu, còn tay thì nằm gọn trên đùi.

Cậu hoàn toàn không hiểu nổi làm thế quái nào mà Annie có thể xoay người đến mức đó trong lúc ngủ mà không tỉnh nổi.

Quan trọng là… chân cô nàng cũng chẳng chịu yên, chính cú đá vào cằm của cô mới khiến Trương Hằng tỉnh giấc.

Cậu mất chút thời gian để nhẹ nhàng gỡ tay chân Annie ra, cố gắng không đánh thức cô. Nhưng rõ ràng cậu đã lo quá, bởi cô nàng tóc đỏ này nổi tiếng là có thể ngủ xuyên tiếng trống trận dù ai có đánh chiêng gõ trống ngay bên tai cũng không nhúc nhích.

Thế nhưng ngược lại, Annie lại có giác quan nhạy bén như dã thú trước nguy hiểm. Dù đang ngủ say, chỉ cần có gì đe dọa tới gần, cô lập tức mở mắt cảnh giác.

Cậu không biết giải thích hiện tượng ấy thế nào, chỉ có thể quy về bản năng cái chất hoang dã trời sinh đã ăn sâu vào máu cô gái này.

Tối hôm ấy, khi đứng nhìn cô gái vẫn say ngủ kia, trong đầu Trương Hằng bỗng hiện lên hình ảnh con cáo nhỏ trong “Hoàng tử bé”.

Vì trót thương Hoàng tử bé, con cáo cam lòng bị thuần hóa. Mặc cho biết rõ chia ly là điều chắc chắn, nó vẫn chọn bước vào sợi dây ràng buộc, chỉ vì muốn mỗi khi nhìn cánh đồng lúa mì lại nhớ đến màu tóc của cậu bé ấy.

Trương Hằng thở ra một hơi. Cậu nhặt chiếc áo khoác đặt trên ghế, nhẹ tay phủ lên người Annie. Sau đó, với tấm lưng trần rám nắng bởi gió biển, cậu rón rén xuống cầu thang, ra vườn rau nhỏ ở góc sân nơi mà cậu tự tay cuốc đất, bón phân, trồng từng luống cải xanh, cà chua, rau thơm và cả khoai tây.

Trên đường quay vào, cậu gặp lại cô bé nhà hàng xóm đứa trẻ từng vài lần bắt gặp ánh mắt tò mò của Trương Hằng nhưng chưa bao giờ dám tiến lại gần. Cậu hái vài quả xương rồng thứ trái gai góc mọc trên đỉnh cây, rồi chìa tay đưa cho cô. Như mọi lần, cô bé lại chạy mất hút.

Cậu không trách. Ở tuổi đó, cha mẹ thường dạy con gái tránh xa người lạ là điều dễ hiểu. Nhất là người lạ trông như dân hải tặc.

Cậu quay lại nhà, ngồi vào bàn bếp bằng gỗ cũ, tỉ mẩn gọt quả xương rồng, gỡ từng chiếc gai nhỏ như lông nhím bám trên vỏ. Đây là thứ trái gốc châu Mỹ, chua chua ngọt ngọt, mới ăn thì hơi khó nuốt, nhưng nghe nói người da đỏ cực kỳ chuộng. Một số bộ tộc còn dùng làm thuốc bổ hoặc chữa bệnh.

Trương Hằng thích nghiền ruột quả, trộn với mật ong rồi pha nước uống. Vị thanh mát xen chút lạ miệng một loại nước ép dã chiến giữa thế kỷ 18.

Annie thức dậy khi Trương Hằng đang rắc muối lên con cá nướng bên bếp than hồng. Mùi thơm lan khắp gian nhà, hòa quyện với mùi cỏ ẩm ngoài vườn và mùi gỗ cháy ngai ngái trong không khí ẩm của vùng biển nhiệt đới.

Cuộc sống ở thế kỷ 18 không có phim ảnh, không có mạng xã hội, thậm chí sách vở cũng là thứ xa xỉ. Nhưng với một số người, chính sự thiếu thốn đó lại tạo ra khoảng trống để suy ngẫm, để chữa lành.

Annie thích dùng nắm đấm để xả stress. Billy tìm bình yên bên vợ con. Còn Trương Hằng cậu làm vườn và nấu ăn.

Thói quen làm vườn bắt đầu từ vòng chơi đầu tiên khi cậu mắc kẹt trên đảo hoang. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt, ngoài việc chiến đấu sinh tồn, cậu buộc phải tìm việc gì đó cho tay chân và đầu óc để giữ cho mình không hóa điên. Và rồi, một luống rau mọc lên, một củ khoai nhú mầm những thứ tưởng chừng nhỏ nhặt ấy lại mang đến cảm giác sống sót chân thực hơn cả trăm điểm thưởng.

Việc nhìn thấy hạt giống mình gieo nảy mầm, lớn lên, đơm hoa kết trái bản thân quá trình đó đã mang trong nó một thứ phép màu âm thầm.

Nấu ăn cũng thế. Khi thế giới ngoài kia chỉ toàn dao, súng, máu và khói thuốc súng, thì căn bếp nhỏ, dăm ba nhánh rau thơm, một con cá nướng là cả một cõi bình yên.

Cậu từng sống giữa thời hiện đại, nơi tất cả đều gấp gáp. Một bữa ăn kéo dài mười phút, gói gọn trong hộp nhựa và cuộc gọi vội vàng. Nhưng ở đây, giữa vùng Caribbean đầy biến động, Trương Hằng lại có thời gian để nghiền vỏ xương rồng, khoét ruột cá, phơi khô thảo mộc… Những việc vụn vặt ấy khiến cậu cảm thấy mình vẫn là người không phải một công cụ chiến đấu.

Vòng chơi lần này dài bất thường. Sau khi nâng xong kỹ năng hàng hải và kiếm thuật lên cấp 2, Trương Hằng bắt đầu tính chuyện học thêm. Cậu ưu tiên ngoại ngữ một kỹ năng mà càng về sau càng thấy quan trọng. Vòng tuyến phòng thủ Mannerheim từng khiến cậu khổ sở chỉ vì bất đồng ngôn ngữ.

Hiện tại cậu đã biết tiếng Anh, một ít tiếng Phần Lan. Nhưng như vậy là chưa đủ.

Chơi theo đội, mỗi người có thể chuyên một ngôn ngữ. Còn cậu là người chơi đơn, không ai chia sẻ gánh nặng, nên đành tự học.

Trong mười năm tới, cậu dự định sẽ học tiếng Pháp, Tây Ban Nha, Ý, Hà Lan thậm chí cả tiếng Latinh. Đủ để giao tiếp, đọc hiểu văn bản, và sống sót ở bất cứ nền văn minh nào mà vòng chơi ném cậu tới.

Đây chính là lợi thế của việc chơi theo đội mỗi người chọn một ngôn ngữ, thì đội sáu người có thể làm chủ sáu ngôn ngữ. Còn Trương Hằng là người chơi đơn, nên chỉ còn cách tự học.

May mà cậu có đủ thời gian. Trong mười năm tới, Trương Hằng đã dự định sẽ học tiếng Pháp, Tây Ban Nha, Ý, Hà Lan và cả tiếng Latin ít nhất phải đủ để giao tiếp và đọc hiểu văn bản.

Nếu cậu nhớ không lầm, thì đầu thế kỷ 18 là giai đoạn cuối cùng huy hoàng của tiếng Latin. Là ngôn ngữ chính thức của giáo hội Rome, nó từng là ngôn ngữ chủ yếu ở châu Âu từ thế kỷ I TCN. Khi ấy, các thứ tiếng như Pháp, Ý, Tây Ban Nha chỉ như phương ngữ địa phương.

Nhưng cùng với sự suy tàn của Tòa thánh và làn sóng thức tỉnh dân tộc do phong trào Phục hưng mang đến, tiếng Latin dần mất đi vị thế quốc tế. Tới thời hiện đại, chỉ còn mỗi Vatican còn dùng nó.

Tất nhiên, ngôn ngữ thời kỳ này vẫn có nhiều điểm khác với phiên bản hiện đại, nhưng để giao tiếp cơ bản thì không thành vấn đề.

Trương Hằng vẫn đang chờ Hắc Vương tử Sam tiến cử mình vào hội đồng đảo. Thế nhưng đến sáng hôm sau, điều bất ngờ lại xảy ra: hệ thống đột ngột thông báo hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.

Sau khi loại trừ vài yếu tố không khả thi, cậu nhận ra khả năng cao là do Billy vừa chiêu mộ thêm được một nhóm người khiến thủy thủ đoàn trên Hàn Nha vượt qua mốc bảy mươi người. Trương Hằng không ngờ điều kiện đánh giá “thiết lập thế lực trên đảo” lại đơn giản chỉ là… số lượng nhân lực.

Có vẻ như trước giờ cậu đã nghĩ quá phức tạp. So với thời lượng một năm của trò chơi, đây rõ ràng là mục tiêu thực tế hơn.

Nhưng đã đi đến nước này, Trương Hằng không có ý định dừng lại. Bởi cậu vẫn còn gần mười năm phải sống ở thế giới này và tất cả những chuẩn bị hiện nay đều hướng đến tương lai đó.

Dù là gia nhập hội đồng, giúp Karina đối đầu liên minh Hắc Thương, hay liên minh với Honig để hỗ trợ Laeri tất cả đều là những bước đầu tiên để cậu xây dựng nền móng cho chính mình.

Bonus :

“Hoàng tử bé” là câu chuyện giàu chất thơ và triết lý, kể lại hành trình của một cậu bé đến từ tiểu tinh cầu B-612, qua lời kể của một phi công bị rơi máy bay giữa sa mạc Sahara.

Trên hành trình đi qua các hành tinh, Hoàng tử bé gặp những người lớn kỳ quặc một ông vua, một kẻ nghiện rượu, một người thắp đèn, một nhà địa lý… tất cả đều phản ánh sự vô lý, máy móc và cô đơn của thế giới người lớn.

Khi đến Trái Đất, cậu gặp một con cáo, và tình bạn kỳ lạ giữa hai sinh vật cô độc ấy bắt đầu. Con cáo dạy Hoàng tử bé ý nghĩa của sự thuần hóa rằng khi ta gắn bó với ai đó, người ấy sẽ trở nên duy nhất trên đời với ta.

Cậu bé cũng hiểu ra rằng: “Người ta chỉ nhìn thấy rõ bằng trái tim. Điều cốt yếu vô hình trong mắt.”

Sau khi nhận ra tình cảm của mình với bông hoa hồng trên tinh cầu quê hương, Hoàng tử bé quyết định trở về. Cậu từ biệt người phi công người bạn mới bằng một cách buồn bã và lặng lẽ.

Quay lại thời điểm hiện tại, đã là ngày thứ tám từ sau vụ tai nạn máy bay, người kể chuyện và hoàng tử đang chết khát. Hoàng tử trở nên lầm lì hơn, rầu rĩ nhớ về những ký ức và ao ước được quay trở về nhà để xem bông hồng của cậu.

Hoàng tử tìm thấy một cái giếng, nhờ vậy họ thoát chết. Sau đó, người kể chuyện sau đó nhận ra hoàng tử đang nói chuyện với con rắn, thảo luận về chuyến trở về và ước muốn được gặp lại bông hồng, cậu lo lắng vì đã để cho cô tự chăm sóc bản thân. Hoàng tử tạm biệt người kể chuyện và nói rằng nếu nhìn thấy như thể cậu đã chết, là bởi vì thân thể cậu quá nặng để có thể cùng cậu trở về tiểu hành tinh kia. Hoàng tử khuyên người kể chuyện không nên nhìn khi cậu ra đi, vì điều đó sẽ khiến ông muộn phiền. Nhận thấy điều gì sắp xảy ra, người kể chuyện từ chối rời khỏi cậu. Hoàng tử an ủi người kể chuyện bằng cách nói với ông rằng ông chỉ cần nhìn lên các vì sao, nghĩ về nụ cười đáng yêu của cậu, lúc đó tất cả các vì sao dường như cũng đang mỉm cười với ông. Hoàng tử sau đó rời xa người kể chuyện, để cho con rắn cắn mình và nhẹ nhàng ngã xuống.