Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 101 : Betty

“Không sao, bọn tôi cũng rảnh, tiện thể đến giúp cậu một tay.” Trương Hằng nói.

Nụ cười trên môi Seth có phần gượng gạo. Đúng lúc ấy, một giọng nữ từ trong nhà vọng ra: “Sao vậy Seth, có khách à?”

“Là Sean… và… ừm, hai người bạn nữa.”

“Anh không mời họ vào à?”

“Suýt nữa thì quên mất.” Seth vỗ trán, “Nhà hơi bừa bộn một chút, mọi người đừng để ý nhé.”

Nói xong, hắn liền xách mấy chiếc ghế ngoài hiên vào trong nhà. Trương Hằng cùng hai người kia theo hắn bước vào.

“Tracy, pha cho khách ít cà phê đi.” Seth quay sang nói với người phụ nữ đầy đặn trong nhà, chắc hẳn là vợ mới cưới của hắn. Cô gật đầu, đi vào bếp. Một lúc sau, giọng cô lại vọng ra: “Seth, anh biết chỗ để mấy hạt cà phê Bethy gửi tới hôm trước không?”

“Ồ, anh biết, để anh lấy.” Seth vừa nói vừa đi lên lầu hai.

Chưa đầy nửa phút sau, Tracy đi từ bếp ra, trên tay là một đĩa xoài. “Xin lỗi nhé, Seth dọn hết đồ bếp đi rồi, trong nhà giờ chỉ còn ít trái cây.”

Trương Hằng nhận lấy đĩa, khẽ cảm ơn, rồi ngồi chuyện trò với Tracy một lát. Cô khá cởi mở, hỏi gì đáp nấy, lại không có chút đề phòng nào. Qua mấy câu, Trương Hằng gần như chắc chắn Seth chưa kể chuyện gì trên con tàu Clarke cho cô nghe. Cô hẳn vẫn nghĩ đêm qua chồng mình ở căn nhà mới.

Trương Hằng liếc sang Annie, cả hai đã gần như xác định Seth chính là người họ cần tìm. Chỉ đợi hắn xuống lầu là sẽ nói rõ mọi chuyện.

Thế nhưng lúc ấy, Sean lại lầm bầm một câu: “Đi lấy cà phê mà lâu vậy sao?”

Tracy ngượng ngập nói: “Tôi lên giục anh ấy xem.”

Cô vừa quay người định đi về phía phòng chứa đồ thì Sean nhắc: “Anh ấy lên lầu hai mà.”

“Lầu hai à?” Tracy ngẩn ra. “Nhưng… bọn tôi vừa dọn sạch trên đó mà, giờ chẳng còn gì cả.”

Nghe vậy, Trương Hằng lập tức phóng vọt lên lầu. Nhưng lầu hai đã trống trơn, một cánh cửa sổ trong một căn phòng mở toang, Trương Hằng nhìn qua đó liền thấy Seth đang lao như bay trên phố, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.

Trương Hằng quay sang Annie: “Tách ra đuổi!”

Cũng không thể trách cậu quá bất cẩn vốn dĩ lần này cậu chỉ định nói chuyện với Seth, không định ép buộc gì cả. Dù sao, ngoài việc lẻn vào nhà Vincent giữa đêm khiến viên y sĩ trẻ sợ phát khiếp, hắn cũng chưa làm điều gì quá đáng. Theo lý, chẳng có lý do gì để bỏ chạy ngay khi vừa gặp.

Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn. Annie đã lao xuống cầu thang, còn Trương Hằng thì nhảy ra ngoài cửa sổ, giữa những tiếng hô hoán của người đi đường, đáp xuống mái nhà đối diện.

Cậu không phải cố tình chơi trò “Assassin’s Creed” chỉ là khu này rất giống khu Ngõ Cá Xông Khói, toàn những căn nhà nhỏ chen chúc trong khu nghèo nổi tiếng Nassau, tuy khác ở chỗ đây toàn nhà dân cư. Kiến trúc lộn xộn như mê cung, cực kỳ thuận lợi cho kẻ đào tẩu và Seth thì rõ ràng quá quen với địa hình nơi này.

Muốn giữ được tầm nhìn, Trương Hằng chỉ còn cách chọn điểm cao. Annie bên dưới chỉ cần chạy theo hướng mái nhà mà cậu đang di chuyển.

Seth biết bị đuổi, không những không dừng mà còn tăng tốc, liên tục rẽ hướng, lợi dụng địa hình để che mắt người đuổi sau. Tiếc là không thoát được tầm quan sát từ trên cao của Trương Hằng, khiến hắn càng lúc càng cuống.

Trương Hằng bám theo trên mái, không cần lo các chướng ngại dưới đất, cứ theo đường thẳng mà chạy. Sau một năm rưỡi trên biển, khả năng giữ thăng bằng của cậu đã được rèn giũa cực kỳ vững. Dù mái nhà cao thấp gập ghềnh, cậu vẫn duy trì được trọng tâm.

Khoảng cách giữa cậu và Seth cứ rút ngắn. Cậu ước chừng chỉ còn mười bước nữa là có thể nhảy xuống tóm cổ. Nhưng đúng lúc then chốt, mái nhà phía trước lại sập xuống có lẽ do quá cũ nát. Trương Hằng lập tức phản ứng, vươn tay níu lấy một xà gỗ bên dưới, nhưng thanh xà ấy cũng gãy nốt.

Seth thấy Trương Hằng rơi vào căn nhà bên dưới, trên mặt thoáng hiện một tia đắc ý.

Nhưng chưa kịp mừng xong, từ một con hẻm bên trái, một thân ảnh lao ra, không nói không rằng tung cú đá thẳng vào ngực hắn. Seth bay thẳng ra, đập vào một kệ gỗ bên đường. Hắn gượng dậy, cố gắng lê bước bỏ chạy, nhưng vừa được hai bước thì một lưỡi dao găm kề ngay cổ.

Một lúc sau, Trương Hằng cũng lồm cồm chui ra khỏi căn nhà nhỏ. Cậu đưa hai đồng vàng cho ông già ngồi trước hiên phơi nắng rồi bước tới trước mặt Seth.

“Tại sao phải chạy?”

Seth im lặng, môi mím chặt.

“Đêm qua, người hóa trang làm quái vật lẻn vào phòng Vincent cũng là cậu, đúng không?” Trương Hằng lại hỏi.

Lần này mặt Seth cuối cùng cũng biến sắc, lộ rõ vẻ hoảng loạn.

“Còn cơn bão hôm đó trên biển, cậu làm cách nào? Có liên quan tới thứ cậu tìm được trên tàu Clarke không?”

Seth không còn cách nào giữ bình tĩnh nữa. Trước đó hắn vẫn ôm hy vọng Trương Hằng tìm hắn vì chuyện khác. Dù sao lúc đó cũng chỉ mình hắn có mặt, không ai làm chứng. Còn cơn bão sau đó… thông thường chẳng ai liên hệ nó với hắn.

Hắn không rõ vì sao Trương Hằng lại nghi cho mình.

Phải nói rằng sau hai chuyến đi biển thành công, danh vọng của Trương Hằng trên tàu đã đạt đến mức khó tin. Seth do dự một chút, cuối cùng cũng mở miệng.

“Xin lỗi, thuyền trưởng… Tôi… tôi không phải người tìm ra thứ đó. Là… cô ấy tìm đến tôi.”

“Cô ấy?” Annie nhíu mày.

“Lúc tôi tách khỏi mọi người, một giọng nữ vang lên bên tai tôi. Cô ta tự xưng là Betty. Tôi đã lục tung kho hàng mà không tìm ra nơi phát ra giọng nói đó.”

“Betty?” Trương Hằng thoáng cau mày. Cái tên này không lạ nó đã xuất hiện vô số lần trong tập thơ tình. Trước đây cậu tưởng Betty là vợ hoặc người tình của vị thuyền trưởng đã chết. Nhưng giờ xem ra, chuyện không đơn giản vậy.

“Sao lúc ấy anh không kể cho chúng tôi?” Cô gái tóc đỏ hỏi.

“Tôi tưởng mình bị ảo giác…” Seth nói, “Người phụ nữ tên Betty đó cảnh cáo tôi, nếu tôi kể cho các anh, sẽ bị xem là kẻ điên rồi bị bỏ lại trên tàu…”