“Cảm ơn, nhưng khỏi cần. Sau trận đó tôi đã thề sẽ không bao giờ muốn nếm trải cảm giác đó nữa.” Billy nói.
“Đùa thôi mà.” Hắc Vương tử Sam nhếch mép. “Ngoài các ngươi ra, ta còn định liên hệ với bốn thuyền trưởng có thực lực khác trên đảo. Sáu chiếc tàu cùng ra tay, phần thắng vẫn rất lớn. Nếu thành công, hàng hóa trên tàu kia sẽ được chia đều cho cả bọn. Đó sẽ là một khoản kếch xù, đủ để mọi người sống cả năm trời không cần ra khơi nghỉ một kỳ nghỉ dài hơi tùy thích.”
“Nếu chỉ vì tiền, ngài còn có thể tìm những con mồi phù hợp hơn. Tại sao cứ phải nhắm vào tàu chở kho báu của Tây Ban Nha?” Trương Hằng cũng cất tiếng.
Không thể phủ nhận, tàu kho báu của Tây Ban Nha là món hàng giá trị nhất trên biển: thuốc lá, tơ lụa, vàng bạc và châu báu Hắc Vương tử Sam không hề khoác lác khi nói lấy được một chiếc là đủ thu nhập cho cả năm. Dù sáu tàu chia đều, phần còn lại trong tay mỗi người vẫn là không hề nhỏ.
Nhưng đổi lại, rủi ro cũng cực lớn. Trừ khi như Râu Đen điên cuồng mà ra khơi vì mối thù, còn bình thường chẳng ai muốn trực diện với quân đội chính quy.
Huống hồ, tàu Tây Ban Nha xưa nay nổi tiếng là cứng đầu cả đám hải tặc đều ngán ngẩm khi nhắm đến bọn họ. Những tên thủy thủ đó ít khi đầu hàng; ngay cả khi rơi vào thế yếu, chúng vẫn thà chìm theo tàu chứ nhất quyết không chịu nhả của. Đi cướp chúng chẳng những phải chiến đấu đẫm máu mà rất có thể sau cùng chỉ thu được hai bàn tay trắng.
“Chủ yếu vì cơ hội quá hiếm.” Sam nói hăng hái. “Bình thường, tàu kho báu Tây Ban Nha luôn di chuyển thành đoàn vài chục chiếc, không tài nào tiếp cận được. Lần này hiếm hoi có một chiếc đi lẻ, tuy còn hai tàu hải quân hộ tống, nhưng như vậy đã là cơ hội tốt nhất rồi. Ta tốn không ít tiền mua được lộ trình di chuyển từ một tay buôn tin tức quen biết. Sao, có hứng không? Nếu thành công, chúng ta sẽ là nhóm hải tặc đầu tiên trong vùng từng đánh cướp tàu kho báu Tây Ban Nha.”
“Đó mới là điều ngài thật sự quan tâm, phải không?”
Sam cũng không phủ nhận, chỉ nở nụ cười rạng rỡ kiểu thường lệ.
“Cuộc đời mà, lúc nào cũng cần vài thử thách. Râu Đen chiếm được Scarborough, ta đã gom được chừng này người, chẳng lý gì lại không lấy được một con tàu Tây Ban Nha.”
Trương Hằng quay sang Billy: “Ông thấy sao?”
Tay lái của Hàn Nha hơi nhăn mặt: “Tôi thì vẫn thích đánh mấy tàu buôn dễ ăn hơn. Nhưng giờ ta đâu có đầu mối nào khác. Với lại, tôi biết lũ khốn trên tàu mình sẽ không từ chối cơ hội phát tài này đâu. Cái bụng của bọn chúng đúng là không đáy. Nhưng nếu đối phương chỉ có ba tàu, còn bên ta có đến sáu, thì cũng đáng để thử.”
“Người thì sao rồi? Hai ngày có đủ để chuẩn bị ra khơi không?” Trương Hằng hỏi.
Lần gần nhất hệ thống báo, Hàn Nha có đúng bảy mươi người. Sau đó, việc chiêu mộ vẫn tiếp tục. Mục tiêu lần này là chạm mốc chín mươi mốt con số đủ để khắc phục điểm yếu trong những trận đánh giáp lá cà. Tuy còn cách xa các hạm đội hải tặc lớn, nhưng ít nhất cũng không bị tấn công bất ngờ mà trở tay không kịp như lần trước.
“Tính đến giờ, ta đã tuyển thêm hai mươi sáu người. Trong trận trước, bốn chết, hai bị thương nặng phải lĩnh tiền giải ngũ, nên giờ còn tám mươi hai người.” Billy ngừng lại. “Pháo thủ và thợ mộc dày dạn kinh nghiệm thì chẳng dễ kiếm, nhưng số người hiện tại cũng tạm đủ rồi. Hai ngày thì ổn. Tôi sẽ ngay lập tức kéo lũ khốn kia ra khỏi kỹ viện và quán rượu, chuẩn bị mọi thứ cần thiết.”
“Tuyệt lắm. Ta còn phải đi báo mấy bên kia nữa. Gặp lại sau hai ngày nhé.” Sam vội vàng nói rồi quay người bỏ đi.
Đi được vài bước, hắn chợt dừng lại, thò tay vào áo khoác.
“Ồ, suýt thì quên mất, cái này cho cậu.”
“Hử?”
“Thư giới thiệu có chữ ký của bảy người, đề cử cậu gia nhập hội đồng đảo. Xin lỗi vì chậm trễ chút hai gã trong số đó cãi nhau vì chia chiến lợi phẩm, cứ ai ký thì bên kia không chịu ký. Ta đáng lẽ có thể thay bằng người khác, nhưng như vậy lại bỏ lỡ cơ hội hòa giải xích mích giữa hai tên đó.”
“Cảm ơn, ngài vất vả rồi.” Trương Hằng đón lấy bức thư.
“Cậu chỉ cần mang nó đến gặp Chủ tịch hội đồng Clay. Sau đó hội đồng sẽ tổ chức bỏ phiếu. Chỉ cần hơn một phần ba số phiếu là cậu chính thức trở thành thành viên.” Sam nói thêm.
“Clay nào? Lão Clay chủ kỹ viện à?”
“Ừm… mấy chuyện này đừng để tâm quá. Chức Chủ tịch hội đồng chỉ mang tính hình thức. Dù sao hai năm nay cũng chẳng có việc gì quan trọng. Nhiệm vụ chính của ông ta là xét duyệt thành viên mới thôi. Về phần Clay thì cậu biết đấy, ai trên đảo mà không quý ông ta. Ông ấy sẵn lòng cho các nghị viên giảm giá 30%, vậy thì ai lại không bầu ông ta làm Chủ tịch chứ?”
“Ha.”
Theo lời Sam, Trương Hằng tìm đến kỹ viện, chưa kịp nói gì đã được đón tiếp long trọng.
Hàn Nha gần đây tiêu không ít vàng ở chốn này đám thủy thủ của nó đúng là khách quen ruột, tiêu xài không tiếc tay. Mụ tú bà nhớ kỹ lời dặn của ông chủ, vừa trông thấy Trương Hằng từ xa là mắt sáng rỡ, gọi hết mấy cô kỹ nữ chưa có khách ra nghênh đón, còn ân cần tuyên bố sẽ “phục vụ miễn phí một lần” để cảm tạ sự đóng góp của cậu cho kỹ viện.
Trương Hằng lịch sự từ chối.
Đúng lúc ấy, một ông lão gầy gò, tay cầm ống điếu, bước nhanh ra khỏi cửa.
Đó chính là Clay ông chủ kỹ viện và cũng là một trong những người có tai mắt nhạy bén nhất trên đảo. Dường như đã nghe tin Trương Hằng sắp gia nhập hội đồng, lão vui vẻ nhận lấy thư đề cử rồi nói:
“Chào mừng gia nhập hội đồng. Thực ra, dù cậu không đến, tôi cũng định đi tìm cậu sớm thôi. Gần đây tên tuổi của thuyền trưởng Trương Hằng lan khắp đảo rồi. Việc xây dựng Nassau chẳng thể thiếu những người xuất sắc như cậu.”
“Ngài Clay nói quá lời. Nhưng giờ chào mừng tôi có phải hơi sớm không? Còn phải qua vòng bỏ phiếu mà.” Trương Hằng hỏi.
“Không cần lo vụ bỏ phiếu đâu.” Clay cười. “Chỉ cần quá một phần ba nghị viên đồng ý là được. Quy định đó chỉ để ngăn người phá rối. Từ khi hội đồng lập ra tới nay, bị loại ở bước này đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, với thư đề cử có chữ ký của thuyền trưởng Sam thì ai nỡ mà không nể mặt.”