Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 109 : Đề nghị

"Thằng nhóc khốn kiếp, cậu trèo lên tàu bằng cách nào hả?" Cô gái tóc đỏ gằn giọng, sắc mặt chẳng chút thân thiện.

Trong kho gỗ của con tàu, Harry ngồi chồm hỗm với vẻ mặt xấu hổ. Trên đùi cậu ta là một mẩu bánh mì khô cứng cùng nửa cái xúc xích đã cắn dở. Cạnh đó, hai thùng gỗ nhỏ: một chứa nước uống, một... dành cho nhu cầu cá nhân.

Harry gãi đầu, nhất thời không biết mở miệng ra sao.

"Bảo sao dạo trước suốt ngày năn nỉ tôi cho lên tàu chơi, hóa ra cậu đã tính toán từ lúc đó rồi đúng không?" Annie túm lấy cổ áo cậu nhóc, xách bổng khỏi mặt đất như xách gà, "Giỏi đấy, biết chọn thời điểm, lợi dụng tôi. cậu càng ngày càng to gan rồi đấy, đồ nhãi ranh."

Harry run bần bật như một chú gà con sắp vào nồi.

"Bình tĩnh đã chị đại, em xin chị đấy! Em năn nỉ chị bao lần rồi cho em ra khơi cùng mọi người, lần nào chị cũng nói phải hỏi thuyền trưởng Trương Hằng, nhưng rồi có bao giờ hỏi đâu! Em thực sự hết cách rồi... em thật sự rất muốn được làm việc trên tàu này!"

"cậu mới bảy tuổi, còn đòi ra khơi, không phải quá sức tưởng tượng à?"

Nghe vậy, Harry như bị điện giật: "Em mười hai rồi mà, chị đại! Mười hai thật đấy! Thân hình này mà chị bảo mới bảy tuổi thì oan cho em quá!"

"Vậy sao? Nhưng sao trí khôn của cậu cứ như chỉ dừng lại ở tuổi lên bảy vậy?" Cô gái tóc đỏ nhếch mép cười lạnh rồi liếc về phía Trương Hằng đang đứng gần đó. "Thuyền trưởng, theo luật tàu, kẻ lẻn lên bất hợp pháp thì xử sao?"

"Ồ, giết quách cho xong." Trương Hằng nói thản nhiên như bàn về thời tiết.

"Vậy thì không còn cách nào khác rồi." Annie vừa nói vừa tuốt thanh quân đao bên hông ra, nụ cười sắc lạnh hiện rõ trên môi. "Chắc cậu cũng nghe chuyện xảy ra trên Khô Lâu Hào rồi chứ?"

Harry trợn tròn mắt, ngây người tại chỗ. Mãi đến khi lưỡi đao chạm vào cổ, cảm giác chết chóc cận kề khiến cậu bé sụp đổ hoàn toàn. Mũi dãi nước mắt thi nhau rơi, giọng lạc cả đi: "Đừng mà chị đại! Em sai rồi! Em không dám nữa đâu!"

"Vậy sao? Còn lựa chọn nào khác không?" Annie quay đầu hỏi, lưỡi đao vẫn kề sát cổ Harry khiến cậu ta không dám nuốt nước bọt.

"Cũng còn tùy," Trương Hằng hờ hững phối hợp. "Nếu có chút giá trị, thì có thể tạm giữ lại, chờ cơ hội trao đổi lấy chiến lợi phẩm tương ứng."

Cô gái tóc đỏ liền đá vào bụng Harry một phát: "Nghe thấy chưa?" Cậu có giá trị gì không?"

"Không, không có gì hết!" Harry khóc òa, "Em sống với dì, mấy người có giết em trước mặt bà ấy bà cũng chẳng móc ra nổi một xu để chuộc đâu!"

"Vậy thì đừng trách tôi vô tình."

"Khoan đã! Em... em cũng có chút giá trị!" Harry vội vàng ôm lấy cơ hội sống sót cuối cùng. "Em ăn ít, tay chân lanh lẹ, việc gì cũng làm được! Em có thể chùi sàn, leo cột buồm, thậm chí học cả cách lái tàu!"

"Được thôi, vậy từ giờ cậu cứ ở lại tàu đi."

Nghe câu đó, Harry mừng rỡ ra mặt. Nhưng chưa kịp nhảy cẫng thì đã thấy nụ cười lạnh băng của Annie.

"Câu đó không phải chính là điều cậu mong nhất à? Với cậu thì đây đâu phải hình phạt, mà là ước mơ thành sự thật."

Harry gãi đầu ngượng nghịu.

"Dọn nhà vệ sinh, phụ bếp, rồi khi tàu về đến Nassau thì xuống ngay cho tôi." Annie không thèm nhìn cậu ta nữa, nói dứt khoát.

"Không công bằng!" Harry phản đối, "Khi chị chưa tìm được việc là em ở bên chị suốt mà, không rời nửa bước, giờ chị..."

Liếc thấy nắm đấm của Annie đang siết kêu răng rắc, cậu vội vàng đổi giọng: "Giờ em nghĩ... cái đề nghị này... rất hợp với em..."

"......"

Vậy là sau khi Harry một lần nữa cúi đầu trước quyền lực, "sự cố chuột" trên tàu cũng được giải quyết êm xuôi.

Annie sau đó dẫn cậu ta đi một vòng quanh tàu, giới thiệu với thủy thủ đoàn. Dĩ nhiên, đặc biệt nhấn mạnh thân phận "thủy thủ tạm thời" của Harry.

Bị lừa cả đám, đám thủy thủ chẳng ai có thiện cảm với thằng nhóc. Hai hôm vừa qua ai nấy đều nháo nhào lục tung tàu vì lũ chuột, giờ thấy "thủ phạm chính" thì sắc mặt càng khó coi. Không bị ăn đòn ngay lập tức đã là phúc lớn cho Harry rồi.

Annie cũng chẳng có ý định bảo vệ cậu ta. Để Harry nếm mùi thực tế tàn khốc một chút có khi lại khiến cậu ta sớm từ bỏ giấc mơ đi biển. Dù bề ngoài không nói, nhưng Annie thực ra đã từng đề cập với Trương Hằng chuyện cho Harry lên tàu. Tuy nhiên, sau khi cân nhắc, Trương Hằng vẫn không đồng ý.

Mười hai tuổi vẫn còn quá nhỏ, ở thời hiện đại thì vẫn là độ tuổi tiểu học.

Trương Hằng không quan tâm thêm một người hay bớt một người, nhưng đừng quên, họ là hải tặc. Mỗi lần ra khơi đều đối mặt hiểm nguy. Một khi giao chiến, kẻ địch sẽ chẳng vì hắn là trẻ con mà nương tay. Nếu được, tốt nhất nên chờ thêm vài năm nữa. Có điều, Harry thì lại chẳng muốn đợi lâu đến vậy.

Sau khi sắp xếp cho Harry một chỗ ngủ ở khoang thủy thủ, Annie quay trở lại boong tàu. Lúc này, từ phía tàu Vidas truyền đến tín hiệu cờ, mời các thuyền trưởng của năm con tàu còn lại hội họp.

Trương Hằng mang theo hai thủy thủ, chèo thuyền nhỏ qua. Người lái tàu da đen Eric vốn là gương mặt quen thuộc, vừa thấy đã niềm nở vẫy tay.

"Thuyền trưởng Trương Hằng dạo này khỏe chứ? Ngài Sam đang đợi trong phòng thuyền trưởng, mấy người kia đến đủ rồi, chỉ thiếu mỗi anh."

Dưới sự dẫn đường của một thủy thủ trẻ, Trương Hằng bước vào khoang tàu Vidas. Đẩy cửa ra, đã thấy Hắc Vương Tử Sam cùng bốn thuyền trưởng khác đang đứng quanh chiếc bàn lớn, chăm chú nhìn tấm hải đồ trải trên mặt bàn.

Trương Hằng tiện tay khép cửa lại. Sam không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

"Mọi người đều có mặt rồi, vậy tôi nói luôn kế hoạch lần này."

"Thông tin cho thấy mục tiêu được hai tàu chiến hộ tống. Mỗi tàu có chưa đến năm mươi khẩu pháo. Nhưng con tàu chở kho báu kia bản thân nó mới là hỏa lực chính. Nếu đối đầu trực diện, tàu chúng ta nhiều lắm cũng chỉ chịu được hai, ba loạt pháo, có thắng cũng sẽ là một chiến thắng thê thảm."

Sam ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tuy nhiên, bên kia cũng không phải không có điểm yếu. Để bảo vệ hàng hóa, thân tàu kho báu được gia cố cực kỳ chắc chắn, chịu được pháo kích mạnh. Nhưng vì thế mà khả năng xoay trở nên rất kém. Nếu chúng ta có thể tránh mặt pháo mạn, tấn công trực diện từ mũi và đuôi tàu thì sẽ có hy vọng."

"Làm sao mà tiếp cận?" Thuyền trưởng tàu Dũng Sĩ hỏi.

"Nó tuy xoay không nhanh bằng ta, nhưng trên biển là nơi quang đãng, nó vẫn có đủ thời gian để điều chỉnh hướng khi thấy ta lao tới. Trừ phi ta chia nhau ra bao vây. Nhưng nếu vậy thì hai tàu hộ tống kia sẽ dễ dàng tiêu diệt từng chiếc một."

"Câu hỏi hay đấy." Hắc Vương Tử Sam chỉ vào một hòn đảo trên bản đồ.

"Đảo Vẹt - Parrot Island. Từ vị trí hiện tại của chúng ta chỉ mất chưa đến ba ngày hành trình. Dự kiến, con tàu chở kho báu của Tây Ban Nha sẽ đi ngang nơi này trong khoảng năm ngày tới. Chúng ta có thể phục kích tại đây..."