“Anh cho rằng kẻ đột nhập vào nhà Vincent tối qua không phải là một con quái vật sao?” Ra khỏi chỗ ở của Billy, Annie lên tiếng hỏi.
“Ban đầu nghe hắn mô tả, tôi cũng ngỡ đó là thứ từ con tàu ma kia mò tới. Nhưng sau khi đến xem tận nơi, tôi nghiêng về một khả năng khác.” Trương Hằng nói, đưa cái vỏ sò trong tay cho cô.
“Cái gì vậy?” Annie nhận lấy, xoay xoay mấy lượt mà chẳng thấy có gì đặc biệt.
“Loại vỏ sò này chỉ có ở vùng biển gần đây, trên bãi cát Nassau rất phổ biến.”
“Giờ anh nói thì tôi cũng nhớ ra… Harry từng nhặt cả đống thứ này, tôi đoán là tôi không thể hiểu nổi thú vui của cậu ta rồi.” Annie nhún vai.
“Còn đây là vảy cá.” Trương Hằng lại đưa cho cô một món khác. “Vảy của cá thu kim, cũng là một trong những loài cá thường được ngư dân khu vực này đánh bắt.”
“Anh sao biết cả mấy chuyện này?” Cô gái tóc đỏ ngạc nhiên.
“Ờ… tôi từng nghiên cứu cá một thời gian. Không quan trọng đâu.” Cậu lơ đi, không nhắc chuyện hồi từng học qua từ Bear(map sinh tồn 'chặt đầu ra là ăn được), rồi còn tra cứu cả trên mạng sau khi kết thúc vòng chơi đầu tiên. Hiện giờ, cậu nhận biết được hơn hai trăm loài cá.
“Nhưng con tàu đó chẳng phải vẫn đang trôi dạt hay sao? Việc nó lạc đến gần đây cũng không phải không thể.”
“Cô nói đúng.” Trương Hằng gật đầu. “Thế nên tôi mới kiểm tra vườn nhà Vincent. Hắn bảo mỗi tuần tưới cây một lần, lần cuối Netty tưới là cách đây năm ngày. Tôi đã hỏi Netty, và được biết gần đây đảo không hề có mưa. Đất trong vườn cũng phản ánh điều đó. Nhưng… có một chỗ là ngoại lệ.”
“Hả?”
“Tôi cứ nghĩ mãi về lời Vincent kể. Hắn nói thứ đó trông như vừa từ dưới nước bò ra, quần áo còn đang nhỏ nước. Nhưng nhà hắn đâu gần bờ biển. Nếu đúng là sinh vật từ đáy đại dương thật, dù là ban đêm thì cũng phải đi một đoạn xa từ bãi cát vào, lại không bị ai phát hiện. Vấn đề là: với đoạn đường dài như vậy, nước biển trên người nó lẽ ra phải khô đi ít nhiều.”
“Chuyện này đâu thể lấy lý lẽ thường để giải thích. Lỡ nó bị nguyền rủa, mãi mãi trong trạng thái chết đuối thì sao? Tôi nhớ hồi nhỏ từng nghe mấy chuyện kiểu đó.” Annie nhún vai.
“Tôi cũng tính đến khả năng ấy. Nhưng nếu là vậy, thì lượng nước nhỏ xuống đất phải đều nhau. Thực tế, trong vườn lại có một góc đất ướt đẫm hơn hẳn các chỗ khác.”
“Ý anh là có ai đó đã cố tình làm ướt người, dán thêm vỏ sò và vảy cá lên, giả làm quái vật để lẻn vào phòng Vincent và lục tìm ba cuốn sổ tay? Nhưng… tại sao? Hắn làm vậy để làm gì?”
“Cô hỏi là vì sao hắn muốn lấy mấy cuốn sổ, hay vì sao phải hóa trang như thế? Nếu là câu đầu, tôi chưa rõ. Nhưng câu sau thì dễ hiểu thôi hắn sợ bị nhận diện.” Trương Hằng đáp. “Lẽ ra tôi nên sớm nhận ra. Tôi đã kiểm tra kỹ mọi thứ mang về từ con tàu đó, không phát hiện dị thường. Nhưng chuyến trở về chúng ta lại gặp bão. Tới giờ tôi mới biết mình đã bỏ sót gì.”
“Bỏ sót gì?”
“Hòm bạc, nhẫn và dây chuyền không phải là tất cả những gì được đem về từ tàu Carrack.”
Annie cau mày.
“Lúc ấy, ngoài tôi ra còn có sáu người nữa lên tàu. Một trong số họ đã lén mang thêm thứ gì đó, rồi giờ quay lại tìm ba cuốn sổ tay của Vincent.” Trương Hằng nói.
“Vậy nên lúc ở nhà Billy, anh không nhắc gì về giả thuyết này?”
Trương Hằng gật đầu. “Hôm qua cô ở cùng tôi, có thể loại trừ. Còn lại năm người đều có khả năng. Tôi không nghi ngờ lòng trung thành của ai cả, nhưng kẻ đó có lẽ chưa nhận ra thứ hắn lấy nguy hiểm thế nào. Người cuối cùng chết trên tàu Carrack… rất có thể cũng dính líu đến thứ đó. May mà giờ phạm vi đã thu hẹp. Chúng ta chỉ cần kiểm tra từng người.”
“Có lẽ không cần phiền phức thế đâu.” Annie nói. “Tôi nghĩ mình đã đoán ra là ai.”
“Hửm?”
“Hồi đó trên tàu hầu như ai cũng đi theo cặp. Muốn giấu ai đó để trộm đồ không dễ. Tôi đi với Seth ở tầng dưới kiểm tra kho hàng. Nhưng khi nghe thấy tiếng anh đập cửa, tôi tưởng có chuyện nên chạy lên. Quãng thời gian ấy, Seth ở lại một mình. Nếu có ai tranh thủ thì chỉ có thể là hắn.”
“Vả lại khi trở về, tôi thấy hắn trên boong, tinh thần có vẻ thất thần. Dù lúc ấy ai cũng kiệt sức, tôi vẫn thấy hơi kỳ lạ.” Cô ngừng một chút rồi tiếp “Khi tàu gặp bão, anh có nhớ Seth làm gì không?”
“Không. Lúc đó đến lượt hắn nghỉ ngơi, không có mặt trên boong.” Trương Hằng đáp.
“Giờ anh nói mới khiến tôi nhớ lại. Tối hôm đó lúc ăn tối, tôi thấy trên mặt hắn bầm một vết. Hỏi thì hắn bảo bị trượt chân ngã.”
Cô gái tóc đỏ nhún vai. “Trên tàu cấm ẩu đả, nhưng thật ra vẫn có vài kẻ chẳng giữ quy củ. Dù sao cũng là tàu mới, người mới nhiều, mỗi lần cập bến lại đổi thêm. Nhiều người từng quen biết từ trước, thậm chí có thù oán từ đất liền. Seth là một trong những người đầu tiên lên tàu. Nghe bảo vừa cưới vợ, là người hắn chuộc ra khỏi kỹ viện. Quan hệ khá tốt. Nhưng người khác thì không ngớt lời ra tiếng vào.”
“Cô biết hắn sống ở đâu không?”
“Không, nhưng tôi biết ai biết.”
Annie tìm đến một tên hải tặc khác tên là Sean pháo thủ trên tàu Hàn Nha, thân với Seth, từng đi chung thuyền trước đây và hay cùng nhau ra ngoài tìm vui khi lên đảo. Sean đúng là biết chỗ ở của Seth, liền dẫn hai người đến đó.
Tuy nhiên, khi đến nơi, bọn họ thấy trong ngoài phòng đều chất đầy đồ đạc.
Seth ló đầu ra từ sau một cái tủ áo, thoáng ngạc nhiên khi thấy ba người, đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Hằng, ánh mắt hắn thoáng hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã che giấu.
“Xin lỗi, tôi đang chuẩn bị dọn nhà.” Hắn nói.
Sean sửng sốt, rồi vui vẻ bật cười: “Ghê đấy, mới cưới xong đã có nhà mới. Sao không gọi tôi tới giúp?”
“Đồ cũng không nhiều, phiền anh làm gì.” Seth đáp, rồi nhìn sang Trương Hằng và Annie. “Hôm nay tôi không tiện lắm, thuyền trưởng, ngài có thể ghé lại vào ngày mai không?”