Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 97 : Nội gián và mồi nhử

Marlon đang nằm sấp trên giường trong kỹ viện, để một ả kỹ nữ quen tay đắp thuốc cho mình. Trước đó, khi Vi Phong bị Khô Lâu Hào đuổi kịp, gã từng giở lá bài thân phận trong liên minh Hắc Thương ra nhưng đối phương không thèm đoái hoài. Kết quả, Marlon, với tư cách thuyền trưởng, dẫn đám thủy thủ dũng cảm chống trả khi kẻ địch tràn lên boong. Chỉ có điều, thực lực đôi bên quá chênh lệch, họ chưa trụ nổi ba phút đã bị đánh cho ngã rạp như rạ.

Rồi sau đó là một trận đòn nhừ tử. Wilton thụi một cú vào bụng khiến Marlon quỵ xuống, không còn cầm nổi con dao găm trong tay. Đòn roi chưa dừng lại ở đó gã cũng không rõ mình đã lĩnh thêm bao nhiêu cú đá nữa, chỉ biết đến khi bị lôi xuống hầm tàu nhốt lại, gã mới kịp nhìn sơ qua cơ thể mình: lưng bầm tím như một đống xác cá đánh dạt vào bãi.

Có lúc, Marlon, cũng như những người khác, tưởng mình tiêu đời rồi. Trên đường quay về, Khô Lâu Hào tiện tay cướp thêm một chiếc tàu buôn. Gã tận mắt thấy Wilton và đám thủy thủ hành hạ tù binh ra sao một màn tra tấn tàn bạo chỉ để mua vui. Dù đã lăn lộn bao năm trên biển, cảnh tượng đó vẫn khiến Marlon toát mồ hôi lạnh. Có lúc, gã thậm chí nghĩ đến chuyện tự kết liễu cho xong.

Vậy nên đến khi được thả, Marlon vẫn không tin mình còn sống.

Việc đầu tiên sau khi xác nhận an toàn là lao vào quán rượu, tu một trận say mèm, rồi lảo đảo đi thẳng tới kỹ viện quen thuộc, cuối cùng vùi đầu vào khuôn ngực mềm mại kia mà tìm lại một chút bình yên đã lâu không có.

Gã ngủ đến tận gần trưa hôm sau mới chịu mở mắt. Không lâu sau đó, Karina xuất hiện.

“Khoan đã, ngươi đang nghi ngờ Jim đầu hàng Macolm ư?”

Người kỹ nữ đã rút lui khỏi phòng từ nửa phút trước. Marlon nghe Karina nói xong thì lắc lắc đầu, còn váng vất vì cơn say tối qua, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Vừa mặc áo, gã vừa đáp:

“Nói thật, nếu không có bằng chứng cụ thể, ta rất khó tin vào loại cáo buộc kiểu này. Jim là một đứa trẻ tốt. Lúc tuyển nó, ta đã hỏi qua hàng xóm với chỗ làm cũ của nó rồi, ai cũng nói nó là người tử tế. Khi làm trên tàu, nó siêng năng, chẳng bao giờ trốn việc. Tuy hơi khô khan, không hiểu mấy chuyện đùa mà đàn ông hay nói với nhau, nhưng điều đó không cản ta liệt nó vào danh sách những người ta quý nhất. Mà ta từng kể cho ngươi nghe chuyện em gái nó chưa?”

“Em gái gì cơ?” Karina hỏi lại.

“Jim có một đứa em gái, không phải ruột thịt nó nhặt về dọc đường. Kém nó hai tuổi. Hồi đó gia cảnh còn khá, Jim cũng được học chữ từ thời điểm ấy. Nhưng phúc họa vô thường, cha mẹ nó gặp nạn mất sớm, nhà chỉ còn hai anh em. Cuộc sống bắt đầu khó khăn. Có người bảo nó nên đem con bé kia gửi vào trại mồ côi hay tu viện, nhưng Jim kiên quyết không chịu. Nó bán hết đồ đạc trong nhà, đi làm thuê khắp nơi, cố gắng nuôi sống hai đứa. Mà lúc ấy nó mới có mười bốn tuổi thôi.”

Marlon nói đến đây thì bỗng khựng lại.

“Sao thế?”

“Nói đến con bé đó… ta nhớ gần đây từng nghe tin nó bệnh nặng lắm. Jim phải chi một khoản kha khá để chữa chạy. Ta từng hỏi nó có cần giúp đỡ không, nhưng nó bảo nợ đã trả xong rồi. Có một ông chú xa gửi tiền đến, giúp nó vượt qua khó khăn lần này.”

“Có khả năng người đó là Macolm không?”

“Lúc đó ta chẳng nghĩ tới chuyện này. Nhưng ta vẫn thấy khó tin là Jim lại bán đứng chúng ta, tiết lộ lộ trình của Vi Phong cho đám Wilton.” Marlon lắc đầu. Gã đã mặc xong áo, cử động thử vai, vết thương kéo căng khiến gã nhăn mặt rít lên khe khẽ. “Ngươi đã nói chuyện này với nó chưa?”

“Chưa. Cháu không muốn kinh động cậu ta. Hiện tại chúng ta chưa có bằng chứng. Một khi cậu ta nghi ngờ, muốn bắt thóp sẽ khó lắm.” Karina đứng dậy, rót cho Marlon một cốc nước, giọng trầm hẳn. “Việc này rất quan trọng. Dù đám Wilton đã chết cả, nhưng nếu không tìm ra nội gián, Vi Phong vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Quan trọng hơn nữa là… mọi hành động của chúng ta đều có thể đang nằm trong tầm mắt Macolm.”

“Khoan đã ngươi vừa nói gì? Wilton và đồng bọn chết hết rồi á?” Marlon kinh ngạc. Gã ngủ một lèo đến tận giờ, hoàn toàn không biết chuyện vừa lan khắp đảo sáng nay. “Không đùa đấy chứ?”

“Nếu chú không say bí tỉ rồi vùi đầu giải phóng bản năng đàn ông, có lẽ chú đã biết nhiều hơn rồi đấy, Marlon. Giờ thì… chú chắc là người cuối cùng trên đảo mới nghe được tin này.”

“Ha! Đấy là tin tốt nhất ta nghe trong cả tháng qua.” Marlon làm lơ câu móc mỉa, mặt sáng bừng như mặt trời sau bão. “Trên đường về, ta đã nguyền rủa tụi khốn đó bị biển cả nuốt chửng. Nếu phải đánh đổi cái mạng già này để đổi lấy điều đó, ta cũng bằng lòng. Nhưng kết cục này thì còn tuyệt hơn. Sao, ai ra tay? Dùng cách nào? Có bao nhiêu kẻ sống sót? Ta còn chưa tin nổi Wilton có tới hơn hai trăm thủ hạ, toàn là tay cứng cả. Sao hắn chết được khi vẫn có bọn đó bảo vệ?”

“Chuyện này lát nữa chú ra ngoài tự hỏi người ta đi.” Karina cắt lời. “Giờ quay lại chuyện Jim chú còn gì muốn bổ sung không?”

“Để ta nghĩ… chắc cũng chừng đó thôi. Trong suốt thời gian ta biết nó, Jim luôn là một người làm thuê tốt, một người anh tốt, một người hàng xóm tốt. Cá nhân ta không thấy nó là loại làm gián điệp.”

“Chuyện đó, chúng ta sẽ sớm làm rõ.”

"Ngươi định làm gì? Cử người bám theo nó?” Marlon cầm cốc nước, súc miệng như thay cho việc rửa mặt.

“Không. Cháu định cho cậu ta tự do như bình thường.” Karina nói.

“Hửm?”

“Cháu vừa giả vờ vô tình để lộ cho Jim một tin tức: có hai con tàu hải tặc thực lực mạnh đang cân nhắc rời khỏi liên minh Hắc Thương, chuyển sang hợp tác với chúng ta. Nếu hắn là nội gián, chắc chắn sẽ báo cho Macolm.”

“Và sau đó?”

“Macolm lần này sẽ không ngồi yên. Với hắn, những cuộc bắt tay ngầm có thể tạm chấp nhận, nhưng nếu có kẻ mạnh công khai đứng về phía chúng ta hắn tuyệt đối không để yên. Hắn nhất định sẽ tìm gặp hai vị thuyền trưởng kia để ngăn cản. Việc của chúng ta là theo dõi hành động của hắn trong vài ngày tới. Chỉ cần hắn tiếp xúc với họ chúng ta sẽ tóm được Jim.”