Thấy Trương Hằng buông khẩu hỏa thương xuống, lão hải tặc nhếch mép cười: “Sáng suốt đấy.” Rồi ông ta quay sang nhìn Marvin đang đứng đực ra: “Tôi thì không phiền đứng đây trò chuyện cùng hai cậu, nhưng nếu chẳng may có người đi ngang hành lang thì các cậu định giải thích sao?”
Marvin lúc này đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, chỉ còn biết theo phản xạ quay đầu nhìn Trương Hằng. Thấy cậu khẽ gật đầu, hắn mới lạch bạch dịch cái thân hình phệ sang một bên, nhường lối đi.
“Cảm ơn nhiều.” Lão hải tặc tháo mũ khỏi đầu, nghiêng người bước vào trong rồi tiện tay đóng cửa lại. “Để cuộc trao đổi này suôn sẻ, tôi xin nói trước: tôi với thằng trong thùng không phải bạn bè gì hết. Thực tế tôi còn chẳng ưa gì vài thói tệ hại của nó. Nhưng tụi tôi ra biển làm cướp, không phải để kết bạn. Không thể nào mà ưa nổi hết tất cả đám trên tàu, đúng không?”
“Ông phát hiện ra chuyện đó từ khi nào?” Trương Hằng lập tức hỏi điều cậu băn khoăn nhất.
“Cậu rất điềm tĩnh. Trẻ tuổi mà như đã trải đời nhiều năm. Trong đời tôi chỉ gặp hai người có bản lĩnh bẩm sinh như thế, một là cậu, người kia thì…” Lão ngưng lại, không nói tiếp. “Còn thằng bạn cậu thì khác. Đặc biệt là mấy ngày cậu say sóng, nó chăm cậu tận tình lắm, rất cảm động. Nhưng một ngày tới thăm tới bảy tám lần, lại luôn trong trạng thái hoảng loạn… tôi cứ tự hỏi, cậu có phải vì thực đơn ngày mai đâu mà đầu bếp lại căng thẳng như vậy?”
Mặt Marvin tái mét khi nghe vậy, trông cứ như sắp khóc đến nơi. Hắn đột ngột quỳ sụp xuống: “Đừng tin lời cậu ta! Tôi bị ép đấy! Tôi không hề ra tay! Vết thương trên lưng là do hắn làm sau đó!”
Lão hải tặc có vẻ hơi ngạc nhiên. Ông ta liếc nhìn Trương Hằng, thấy cậu chỉ đứng yên, lạnh lùng quan sát Marvin đang khóc lóc, không chút xao động.
Marvin ôm lấy ống quần lão gào thêm một lúc cũng thấy không khí có gì đó sai sai, đành ngẩng đầu đầy lúng túng. Lão vỗ nhẹ vai hắn, giọng tử tế: “Đừng lo. Nếu tôi muốn đòi công lý cho Vick, cậu nghĩ khi mở cửa ngoài hành lang sẽ chỉ có mình tôi thôi à?”
“Ông muốn gì?” Trương Hằng ngán cảnh kịch dở của Marvin, chủ động lên tiếng, kéo câu chuyện trở lại đúng hướng.
“Chỉ là một chút thiện chí và vài chuyện nhỏ nhặt thôi.” Lão hải tặc đáp. “Như cậu thấy đấy, tôi già rồi. Chuyến này về tôi định nghỉ hưu, không ra khơi nữa. Vậy nên cần người giúp tôi thu hồi vài món nợ cũ.”
“Chỉ thế thôi à?” Trương Hằng nhíu mày.
“Tôi không phải kẻ tham lam. Huống chi cái đứa các cậu giết lại là thằng tôi ghét nhất trên tàu. Nên đúng, chỉ thế thôi.”
“Ông không có bạn bè trên tàu à? Sao không nhờ họ?”
“Khi tiền bạc dính vào, mọi chuyện thường rối lắm… Nhưng người mới thì khác. Nếu các cậu dám quỵt nợ, tôi có cách để bắt các cậu trả lại.” Lão hải tặc nói. “Tôi rất ấn tượng với khẩu súng của cậu lúc trên boong. Tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau đấy.”
“Xem ra tôi đâu có quyền lựa chọn.”
“Thông minh lắm. Nói chuyện với người thông minh đúng là nhẹ đầu hơn. Nhưng để chắc ăn, tôi cần một thứ bảo hiểm nhỏ cho cuộc hợp tác này.” Lão đảo mắt sang chiếc thùng gỗ.
“Tôi biết các cậu đang lo điều gì. Mai tàu cập Nassau, người ta sẽ kiểm kê vật tư trên tàu, kể cả thực phẩm. Nếu đêm nay các cậu không xử lý cái thùng đó, bí mật sẽ bị lộ. Trừ phi…”
Ông ta ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “Trừ phi có người quen người phụ trách kiểm kê, bảo hắn bỏ qua gian bếp. Sau đó lại có người lén kéo cái thùng đó khỏi tàu mà không để ai hay. Người làm được chuyện đó trên tàu không nhiều, nhưng may cho các cậu, tôi là một trong số đó.”
“Và rồi ông sẽ dùng cái thùng đó để nắm thóp chúng tôi suốt đời.” Trương Hằng lạnh nhạt nói.
“Như tôi đã nói, tôi sắp nghỉ rồi. Đây sẽ là lần duy nhất tôi nhúng tay. Có khi thay vì lo cho một ông già hiền lành, các cậu nên dè chừng người khác trên tàu thì hơn.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như cậu bạn da đen tốt bụng của chúng ta Goodwin. Ai mà chẳng thích hắn? Một gã từng có quá khứ bất hạnh mà vẫn giữ được tinh thần lạc quan đến lạ kỳ. Luôn xuất hiện đúng lúc đúng chỗ, đúng không?”
Lão hải tặc cười nhạt: “Tôi không định gây chia rẽ, nhưng tôi nghe được vài tin đồn. Tay pháo thủ được lòng người ấy đang tính lật Olf để giành ghế hoa tiêu mới của Hải Sư. Hắn đã kéo được một số người về phe mình. Nếu mọi chuyện tiến đến bỏ phiếu, hắn sẽ cần lá phiếu của cậu… cộng thêm ba người khác. Các cậu là nhóm sống sót từ cùng một biến cố, khả năng cao sẽ cùng một chiến tuyến. Chỉ với vài câu nói khéo léo, hắn có thể kiếm được bốn phiếu. Món hời đấy chứ?”
Lần này thì Trương Hằng thật sự ngạc nhiên: “Sao ông lại nói cho tôi biết những điều này?”
“Trước khi các cậu hoàn thành thỏa thuận, tôi có lý do để đảm bảo các cậu an toàn. Và tôi khuyên thật lòng, tốt nhất đừng dính vào vụ đó. Vị thuyền trưởng của chúng ta giỏi hơn nhiều người tưởng. Ai cũng nghĩ Olf chẳng làm được trò trống gì suốt mấy năm làm hoa tiêu, nhưng thật ra ngược lại ông ta thông minh và biết cách sống sót dưới quyền một thuyền trưởng mạnh mẽ. Ai coi thường ông ta sẽ phải trả giá.”
“Rốt cuộc ông là ai?” Marvin không nhịn được nữa lên tiếng.
“Cũng chẳng có gì bí mật. Giờ thì tôi chỉ là một ông già sắp nghỉ hưu thôi.” Lão đặt chiếc mũ rách nát trở lại đầu, “Còn trước kia… tôi từng là thuyền trưởng của Hải Sư. Thật ra, con tàu đó vốn là của tôi.”