“Danh sách cậu muốn đây, cơ bản là toàn bộ đám giám định ở Nassau đều có mặt trong đó rồi.” Marvin đưa qua một tờ giấy, đồng thời nói thêm: “Có hai tên đang nghỉ phép, còn một gã từ sáng đã không rời khỏi sàn giao dịch. Vậy nên, thực sự đáng chú ý chỉ còn lại hai tên này.” Marvin chỉ vào hai cái tên bị khoanh tròn.
“Cảm ơn, lần này cậu làm tốt lắm.” Trương Hằng buông một câu khen vu vơ, vậy mà đủ khiến Marvin như được mùa.
Vì thời gian có hạn, Trương Hằng đành gom nhặt càng nhiều tay chân càng tốt. Ngoài Marvin, còn hai tên hải tặc từng được cậu cứu cũng tự nguyện ra tay giúp đỡ. Khi cả bốn người tập trung trước cửa quán rượu, Trương Hằng nói:
“Nghe đây, kế hoạch thế này. Gã tên Jacob kia sau khi chôm được hàng chắc chắn sẽ tìm cách định giá túi ngọc trai, để còn có giá mà rao bán. Muốn vậy, hắn cần tìm một giám định viên…”
“Khoan đã, cậu nói là bị mất túi ngọc vào buổi sáng. Vậy nếu hắn đã đem đi giám định luôn từ sáng rồi thì sao?” Marvin giơ tay chen ngang.
“Giám định viên trên đảo lúc nào cũng kín lịch. Muốn gặp họ, ít nhất phải hẹn trước nửa ngày. Trừ khi cậu sẵn sàng chi tiền, nhiều đến mức khiến họ không thể từ chối khi đó thì có khi họ thổi kèn cho cậu nghe cũng được. Nhưng tin tôi đi, một gã sống nhờ trộm cắp, túng quẫn lâu năm như Jacob thì không thể trả nổi đâu.” Một hải tặc khác tên Hilfo, hậu duệ của dân di cư đầu tiên tại Nassau, mở miệng giải thích. Gã này là dân bản địa thứ thiệt, rành mọi ngóc ngách trong thành.
“Vấn đề là… nếu vậy thì tất cả giám định viên trên danh sách đều có khả năng bị hắn nhắm đến. Nhưng chúng ta chỉ có bốn người, mỗi người một mục tiêu thì cũng không thể canh hết được.”
“Bỏ qua mấy tên kia đi. Tập trung vào hai gã đang nghỉ phép.” Trương Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói. “Nếu hắn có não, chắc cũng nghĩ đến chuyện bị lần ra thông qua giám định viên. Nên cách khôn ngoan nhất là không hẹn gặp ở ngoài, mà đến tận nhà gõ cửa. Với một mối lợi mang đến tận nơi, kể cả đang nghỉ thì bọn giám định cũng khó mà từ chối.”
“Tôi nghĩ cách này khả thi đấy.” Tên hải tặc còn lại gật đầu. Không ai phản đối, cả nhóm liền chia làm hai, mỗi cặp phụ trách một địa chỉ.
Trương Hằng đi cùng Marvin. Mục tiêu của họ là một người tên Randall, chỉ mới hai mươi chín tuổi, khá trẻ trong giới giám định, nhưng danh tiếng lại không hề nhỏ. Hắn định giá rất chuẩn, giám định được nhiều loại đồ, lịch hẹn dày đặc. Tuy nhiên, mỗi tuần hắn đều dành ra một ngày trọn vẹn để ở nhà cùng gia đình.
Nhà hắn nằm ngay cạnh khu chợ trung tâm Nassau một trong những nơi sầm uất nhất thành. Trương Hằng và Marvin chọn ngồi rình trong một cái lều rơm đối diện, bày ra vài con sò, ốc biển làm bình phong.
Marvin nhìn nắng xuyên qua mái tranh, rụt rè kéo cổ áo hỏi: “Ờ… nếu lát nữa có đánh nhau thì…”
“Yên tâm. Có đánh thì tôi lo. Cậu chỉ việc đứng yên một bên là được.”
Marvin nhăn mặt: “Tôi định hỏi là… tôi có thể giúp gì cho cậu…”
“Gã kia nhiều khả năng có vũ khí. Cậu lao ra chỉ tổ mất mạng. Tin tôi đi, việc cậu ngồi im chính là giúp tôi rồi đấy.” Trương Hằng đáp một cách dửng dưng.
Marvin biết rõ mình không giỏi đánh đấm, nhưng bị nói thẳng thế vẫn khiến mặt gã nóng bừng.
Trương Hằng nói thêm: “Ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu. Nhìn thẳng vào điểm yếu của mình không phải chuyện đáng xấu hổ.”
Câu nói khiến mắt Marvin sáng rực. Trước giờ gã vẫn bị đám hải tặc cười nhạo vì nhát gan, nhưng giờ gã thấy như cuối cùng cũng có người hiểu mình. Cảm giác hèn yếu của quá khứ bỗng có lý do để tồn tại.
Hai người trò chuyện vu vơ trong lúc chờ đợi. Thời gian cứ thế trôi qua.
Buổi chiều, nhà Randall có hai lượt khách. Một là đám buôn lậu trong đảo, một là em vợ của Randall. Rõ ràng cả hai đều không thể là Jacob. Mặt trời sắp lặn, thời gian đã gần hết, vậy mà mọi chuyện vẫn bặt vô âm tín. Tin tức từ nhóm Hilfo cũng không có gì. Trương Hằng bắt đầu hoài nghi chính mình.
Liệu Jacob có phải không khôn ngoan như cậu nghĩ, mà đã lén hẹn một giám định viên đang làm việc ngay từ sáng? Hoặc cũng có thể hắn không muốn gây chú ý, nên đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống mới ra tay? Nếu thế, Trương Hằng gần như không thể tóm được hắn trước giờ hẹn.
Không, không thể. Với tình hình tài chính của hắn, chờ lâu không phải lựa chọn. Càng bán sớm, càng nhanh có tiền, cho dù sau này bị phát hiện thì cũng khó mà lấy lại được.
Đúng lúc đó, Trương Hằng thấy em vợ của Randall rời khỏi nhà. Cô ta xách theo một cái giỏ, dáo dác nhìn quanh rồi đi về phía bên kia con đường.
Cậu biết mình phải đưa ra quyết định. Lúc này, nghĩ ngợi thêm cũng chẳng ích gì. Nếu phán đoán ban đầu sai, cậu cũng đâu còn thời gian mà sửa nữa. Thà đi đến cùng con đường cậu đã chọn.
Trương Hằng rút ra một con dao găm và khẩu súng ngắn giấu dưới chiếu rơm, quay sang nói với Marvin:
“Cái sạp này giao lại cho cậu. Nếu tôi đi rồi mà thấy có kẻ khả nghi thì chạy ngay đến chỗ Hilfo.”
Marvin hiểu ngay ý đồ, mắt sáng lên: “Cậu nghĩ gã kia không dám lộ mặt, nên nhờ em vợ Randall đem ngọc trai đi giám định hộ?”
“Tôi không chắc. Nhưng giờ đây, chỉ có giả thiết đó là hợp lý. Và cũng là cơ hội cuối cùng để tôi lấy lại túi ngọc.”
Nói rồi, Trương Hằng rảo bước bám theo người phụ nữ.
Ban đầu, cậu vẫn còn lưỡng lự. Nhưng càng đi, cậu càng tin mình đúng. Người phụ nữ phía trước cảnh giác bất thường, cứ vài bước lại dừng lại liếc quanh. Trương Hằng giữ khoảng cách vừa đủ, không để bị phát hiện.
Cậu từng cân nhắc ra tay ngay lúc đó, nhưng nếu lầm hoặc thứ cô ta mang không phải là túi ngọc thì rắc rối to. Dù sao, nếu thông tin đúng, đối thủ lần này chỉ là một tên du côn trong thành, không có gì quá ghê gớm. Vậy nên, cách an toàn hơn là chờ hắn và người trung gian gặp nhau, rồi ra tay lúc trao hàng.