“Sóng lớn! Sóng lớn tới rồi!!!” Một tên cướp biển từ mạn trái hét lên, nhưng ngay sau đó tiếng hắn bị cuốn phăng bởi gió gào và sóng thét. Một ngọn sóng cao gần sáu mét đập thẳng vào boong tàu, khiến cả nhóm cướp biển bị cuốn đi như đống giẻ rách. Trương Hằng chỉ kịp túm chặt lấy dây chão, nếu không thì chắc cũng đã được biển cả thu nhận.
Dưới khoang tàu, Marvin cũng chẳng khá khẩm hơn gì. Gã đang gọt vỏ một củ khoai tây thì suýt nữa chém luôn vào ngón tay mình. Cả thân tàu rung bần bật như đang lên cơn sốt. Mấy dải thịt xông khói treo trên đầu hắn cũng đung đưa điên loạn như đang tham gia một buổi hành lễ quỷ quái nào đó. Đặc biệt là tiếng sóng đập vào thân tàu âm thanh ấy gợi cảm giác như tận thế đã gõ cửa, khiến người ta không khỏi nghi ngờ mấy tấm ván được ghép vội này có chịu nổi cơn giận dữ của biển cả hay không.
Marvin rụt cổ lại, co ro trong góc, lẩm bẩm cầu nguyện.
Đó chính là hiện thực biển vừa dịu dàng vừa tàn độc. Nó như một thiếu nữ thất thường, phút trước còn nở nụ cười với cậu, phút sau đã vung tay đánh úp bằng những cơn sóng điên dại.
So với đám cướp biển nháo nhào xung quanh, Roscoe vẫn điềm nhiên đến kỳ lạ. Ông già ấy đã dành nửa đời lênh đênh giữa sóng gió, cái cảnh này với ông ta chỉ là một bữa sáng hơi mặn.
Thậm chí ông còn rảnh rang quay sang dạy Trương Hằng bài học thực tế: “Nhìn đi, tốc độ thế này là gần kịch trần của Hải Sư rồi. Nếu gió mạnh thêm nữa, cánh buồm chịu không nổi, phải gỡ dây giằng và cuốn cánh buồm chính ngay. Không thì gãy cột buồm như chơi.”
Thái độ của Roscoe với Trương Hằng bây giờ khác xa hồi đầu. Trương Hằng đã không làm theo lời khuyên của Fraser dùng tung tích con gái lão để ép Roscoe dạy nghề. Điều đó dù an toàn, nhưng cũng đầy rủi ro. Bởi dạy nghề thì không có thước đo chuẩn có tâm thì thành nghề, không thì chỉ đủ để chết.
Roscoe là người điều khiển buồm giỏi nhất Nassau, nhưng nếu lão không muốn dạy thì ép cũng chẳng ra gì. Thế nên Trương Hằng cược một ván. Đêm hôm đó, cậu nói địa chỉ nơi con gái ông ta đang sống. Roscoe lập tức bỏ đi. Trương Hằng tưởng mình đánh bạc thua. Nhưng sáng hôm sau, ông già vẫn xuất hiện trên boong Hải Sư, mặt lạnh tanh: “Tôi đã nói với thuyền trưởng, nhận cậu làm người dưới trướng tôi. Tôi sẽ ở lại Nassau thêm ba tháng nữa, đó là thời hạn cuối cùng. Học được bao nhiêu là tùy cậu.”
Ban đầu Trương Hằng tưởng Roscoe cảm động lương tri. Mãi sau, một lần lão say rượu mới nói thật. Cả đời sống kiểu “có nhiêu xài hết”, tiền không giữ nổi. Từ đây về Anh cần không ít lộ phí, mà gặp lại con gái thì cũng chẳng thể tay trắng. Vậy nên lão quay lại, cày nốt vài chuyến.
Dù lý do là gì, Trương Hằng cũng có thêm một người thầy.
Mối quan hệ giữa hai người ngày càng tốt lên. Roscoe thấy dù là thuyền trưởng hay cướp biển, cũng chưa từng gặp ai tự kỷ luật đến vậy. Trương Hằng mỗi ngày dậy sớm hai tiếng, tập luyện chém chặt, rồi đấu luyện với Owen. Sau khi bọn cướp ăn xong, cậu lại học cách quan sát thời tiết, điều buồm, cùng Marvin giao tiếp với vài lão thủy thủ, đổi thức ăn hay tiền lấy kỹ năng lái tàu, bắn đại bác, đọc hải đồ.
“Nghe nói con gái ông còn sống, chúc mừng.” Olf, gã hoa tiêu, chẳng biết đến từ lúc nào, đứng sau Roscoe nhìn Trương Hằng đang leo lên cột buồm. “Ông thấy sao? Người đó có thành mối đe dọa không?”
“Tôi không nghĩ vậy.” Roscoe trả lời. “So với nó, cậu nên quan tâm Goodwin hơn. Nghe đâu hắn đã được quá nửa thủy thủ ủng hộ. Không lâu nữa sẽ lật cậu thôi.”
Olf hừ lạnh: “Một thằng hề thì có. Đừng đánh trống lảng. Ông biết rõ mà, thằng nhóc kia thân với Fraser. Thậm chí từng giúp hắn đòi nợ.”
“Rồi sao?”
“Đừng nói với tôi là ông tin Fraser sẽ ngoan ngoãn về vườn. Nhớ ai là người từng đề nghị giết hắn không?”
Roscoe nhếch mép: “Tôi nhớ. Cũng nhớ người từng cố bảo vệ hắn là ai.”
“Lúc đó tôi có lựa chọn nào đâu? Fraser tầm ảnh hưởng mạnh, mà giấy ân xá thì giả. Giết hắn lúc đó, cả tàu có thể loạn.”
Roscoe khoát tay: “Chuyện cũ rồi, tôi cũng sắp nghỉ hưu.”
Olf nhìn ông lão, rồi cười: “Chúng tôi sẽ nhớ ông. Có khi tôi sẽ kể với con mình rằng tôi từng dong buồm cùng tay điều buồm giỏi nhất vùng Caribbean.”
“Còn tôi sẽ kể với cháu gái rằng, hồi đi biển có thằng hoa tiêu lắm chuyện nhất vùng cứ lải nhải bên tai tôi.”
Olf bật cười, vỗ vai ông già, rồi quay đi: “Gửi lời chào của tôi tới Coral.”
…
Ba tháng trôi qua rất nhanh. Lần cướp bóc cuối cùng tốn nhiều thời gian hơn dự kiến, nên khi Hải Sư quay về Nassau, tính ra cũng đã gần bốn tháng kể từ khi Roscoe bắt đầu dạy Trương Hằng điều khiển buồm. Ông già đã dành dụm đủ tiền lộ phí và mua được vài món quà, lòng dạ sớm đã hướng về quê nhà, chẳng muốn nấn ná thêm. Trước khi rời tàu, ông chào từ biệt thuyền trưởng.
Trương Hằng mở bảng kỹ năng. Hệ thống không ghi riêng “điều khiển buồm”, mà gộp chung với “lái tàu”, “quan sát thời tiết” vào một kỹ năng tổng: Kỹ thuật hàng hải.
Kỹ năng này đã đạt cấp 1 (Lv1). Ngoài ra, kiếm thuật cũng lên cấp 1 từ tháng trước. Ở trình độ đó, Trương Hằng đã đủ sức đọ được với đa số cướp biển, dù vẫn chưa thắng nổi Owen. Nhưng ít ra giờ họ đánh nhau đã có qua có lại.
Trương Hằng khá hài lòng với những gì học được. Nhưng không phải ai cũng vui vẻ.
Chẳng hạn như Annie người cũng đang sống trên tàu thì ở trong trạng thái tồi tệ hết sức.