Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 12 : Cánh buồm đen (12)

Thân hình Trương Hằng bay vút đi, đập trúng một cái bàn rồi ngã sõng soài dưới đất. Cậu nằm đó một lúc khá lâu mới lồm cồm bò dậy, giữa tiếng huýt sáo và la ó khoái chí của đám thực khách say xỉn quanh quán.

Gã thợ rèn của tàu Du Hiệp xoay cổ tay, đón lấy ly bia từ một ả kỹ nữ rồi tu ừng ực. Trên gương mặt hắn hiện rõ một nụ cười giễu cợt.

“Xin lỗi nhé, mày vừa nói gì cơ? Nhỏ quá, tao nghe không rõ.”

Trương Hằng chẳng biết nên cười hay chửi. Cậu vừa mới ốm nặng trên tàu, sụt cả đống ký. Dù giờ đã khỏe lại, sức lực vẫn chưa đâu vào đâu. So với gã lực sĩ đứng trước mặt thì khỏi bàn, mà ngay cả chính bản thân mình lúc mới vào phó bản còn có khi khỏe hơn.

Khóe mắt Trương Hằng liếc về phía tên cướp biển già đang ngồi gần đó. Gã chẳng buồn can thiệp, chỉ thong thả nhai thịt heo quay và nhấm nháp rượu vang, như thể cái món nợ ba trăm bạc chẳng dính dáng gì tới mình.

Trương Hằng lảo đảo đứng dậy. Nhưng chưa kịp thẳng lưng, nắm đấm của gã lại phóng tới. May sao lần này cậu lùi được một bước, kịp tránh. Không thì giờ vẫn còn nằm lăn quay trên sàn.

Một đòn hụt. Gã lực sĩ nhếch môi cười khiêu khích, giơ tay ngoắc Trương Hằng như muốn thách đấu tiếp. Nhưng cậu thì chẳng dại, thẳng tay rút khẩu súng lục ngắn bên hông, chĩa ngay vào ngực hắn.

Không khí trong quán rượu lập tức trở nên hỗn loạn. Đám đông đang khoái chí xem đánh nhau bỗng đồng loạt buông tiếng la ó phản đối. Họ thích những cú đấm hơn là mấy cái trò rút súng.

Gã thợ rèn của Du Hiệp dù hung hăng đến đâu, cũng không điên đến mức đứng yên trước nòng súng. Hắn phun bãi nước bọt xuống sàn.

“Hèn hạ!”

Câu đó nhận được sự đồng tình từ không ít gã nát rượu trong quán, tiếng chửi rủa và huýt sáo lại vang lên dồn dập.

Nhưng Trương Hằng chẳng thèm để ý. Cậu đâu có đến để đấm nhau. Nếu biết gã kia lì lợm thế này, cậu đã chĩa súng ngay từ đầu, khỏi cần ăn cú quăng bay vào bàn làm gì.

Trước nòng súng lạnh lẽo, gã quân khí đành miễn cưỡng móc ví ra ném cho tên cướp biển già. Gã kia ung dung đặt dao nĩa xuống, mở ví lật xem rồi hỏi:

“Còn một nửa còn lại đâu?”

“Trên người tôi chỉ có ngần này. Ba tháng nữa trả nốt.”

Giọng hắn lạnh như đá.

“Được thôi. Nhưng lúc đó phải thêm năm mươi bạc. Lãi suất đấy.”

Tên cướp biển già lau miệng.

“Fraser, ông đúng là đồ hút máu!”

Gã thợ rèn gầm lên.

“Lúc vay tiền thì không thấy cậu nói vậy.”

Fraser huơ tay gọi Trương Hằng lại.

“Làm tốt lắm. Lại đây ăn miếng gì đã. Xong rồi ta còn đi tìm đứa kế tiếp.”

Cho đến khi mặt trời khuất núi, Trương Hằng đã theo Fraser đi đòi nợ bốn người. Ba tên trả được chút ít. Gã còn lại thì kéo theo cả đám thuyền viên, khoảng hơn chục đứa, nhìn là biết chẳng lành. Trương Hằng cân nhắc rồi lắc đầu, quyết định không dại gì mà xông vào chỗ chết. Fraser cũng không ép.

Tổng cộng, hôm đó Trương Hằng giúp Fraser gom được 429 bạc cùng một bức tranh sơn dầu làm vật thế chấp bản nhái vụng về của “Bữa tiệc ly” của Da Vinci. Mới nhìn đã biết giả, vì chỉ vẽ có bảy sứ đồ. Nhưng Fraser lại có vẻ thích thú, lấy nó trừ luôn 20 bạc.

“Không tệ. Tốt hơn tôi nghĩ đấy. Nhưng cận chiến của cậu tệ thật, đến mấy gã trong quán rượu cũng không hạ được.”

Fraser chẳng buồn khách sáo.

“Cậu không thể cứ như vậy mãi. Đây là mấy món nợ dễ đòi nhất rồi. Chỗ khó thì vẫn còn. Cậu nên tính chuyện rèn luyện tay chân đi là vừa.”

Trương Hằng nhíu mày.

“Tôi nhớ là chúng ta chỉ thỏa thuận làm một lần thôi. Sau đó, tôi với ông không còn dính dáng gì nữa.”

Fraser nhún vai.

“Tôi cũng chẳng muốn kéo dài. Nhưng vấn đề là… hiện tại cậu chẳng giúp tôi đòi được hết nợ. Thế nên chúng ta kẹt rồi.”

“Rốt cuộc ông đã cho vay bao nhiêu món nữa?”

Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Trương Hằng.

“Cậu sẽ biết. Nhưng chưa phải bây giờ.”

Fraser nhếch mép cười, đưa cho Trương Hằng một túi nhỏ.

“43 bạc. Công cậu hôm nay. Như tôi đã nói, tôi không keo kiệt. Miễn là cậu giúp tôi đòi được tiền, tôi chia cho cậu một phần mười. Quy tắc đó sẽ không đổi. Đừng vội, khi nào cậu đi biển về, cứ tới quán rượu cũ tìm tôi.”

Nói xong, Fraser chẳng thèm để ý đến phản ứng của Trương Hằng, ôm bức “Bữa tiệc ly” nhái theo rồi lững thững rời đi, vừa đi vừa hát nhạc gì đó nghe như tiếng cú kêu.

Trương Hằng siết túi tiền, trong lòng thoáng ngạc nhiên. Nghề đi đòi nợ cũng chẳng khó gì mấy. Với số tiền này, Fraser thừa sức thuê một đám tay chân cơ bắp. Nguy cơ bị chúng quay lưng cướp ngược thì cũng có, nhưng gã cướp biển già khôn ngoan thế kia chắc chắn đã tính hết cả rồi.

Cậu bắt đầu chắc chắn: chuyện đòi nợ chỉ là cái cớ. Fraser tiếp cận cậu vì một lý do khác. Nhưng lý do gì thì Trương Hằng vẫn chưa đoán ra.

Cậu không thích cảm giác bị dắt mũi. Sau khi suy nghĩ, cậu quyết định phải tìm hiểu thêm về Fraser. Trên tàu, cậu từng hỏi qua vài người, kể cả Goodwin, nhưng ai nấy đều tỏ ra kín miệng, như thể nhắc đến cái tên đó là điều cấm kỵ.

Lần này, cậu đổi đối tượng. Trương Hằng quay lại quán rượu ở phía tây thành phố. Vận may của cậu khá tốt: gã thợ rèn vẫn còn ở đó, đang uống một mình.

Vừa thấy Trương Hằng bước vào, ánh mắt hắn lập tức đầy cảnh giác.

“Lại là cậu?! Đồ hèn hạ! Cậu đã vơ sạch túi tôi còn muốn gì nữa? Cút đi trước khi tôi đổi ý! Nếu không thì tôi sẽ bẻ cổ cậu…”

Hắn chưa nói hết câu thì Trương Hằng đã rút súng. Đồng thời, cậu đặt mười bạc lên bàn gỗ trước mặt.

“Nói cho tôi tất cả những gì anh biết về Fraser. Chỗ này là của anh.”

“Cậu đang giỡn mặt tôi đấy à? Chẳng phải cậu và lão là một phe sao?!”

Gã tròn mắt, nhưng nhìn cái túi trống không của mình, hắn bắt đầu dao động. Dù vẫn tỏ ra nghi ngờ, nhưng tiền rõ ràng đã khiến hắn lung lay.

“Tin hay không tùy anh. Tôi với lão… thật ra chẳng thân thiết gì cho cam.”

Trương Hằng đáp, rồi im lặng. Giờ là lúc để nghe, không phải giải thích.