Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 14 : Cánh buồm đen (14)

Muốn bám trụ ở đâu, trước hết phải hiểu chỗ đó.

Và đó cũng là việc Trương Hằng bận bịu suốt mấy ngày gần đây. Cậu đã giẫm qua từng góc phố ở Nassau từ chợ cá đầy mùi tanh của lũ ngư dân, đến quán rượu ngập ngụa mùi cồn và nước tiểu, từ gái làng chơi bên vỉa hè cho đến bọn con buôn đen đủi trong phòng giao dịch. Tất nhiên, không thể thiếu mấy gã hải tặc loài sinh vật xuất hiện nhan nhản ở bất kỳ góc phố nào, kể cả nhà xí công cộng.

Để dễ hòa nhập, cậu đã phải móc thêm 19 đồng bạc ra khỏi túi. Không rẻ, nhưng cũng không vô ích. Đổi lại, cậu đã nắm được gần như toàn cảnh của cái ổ chuột có tên “thành phố” này.

Với thiên hạ, hải tặc là lũ vô lại, hoang dã, thứ cặn bã ngoài lề văn minh. Nói thẳng ra, cái nhìn đó chẳng sai. Đám người sống bằng cách chĩa súng vào mặt kẻ khác thì mấy ai sạch sẽ? Vậy nên người ta cũng đinh ninh rằng một thành phố do hải tặc vận hành sẽ là ổ tội lỗi khổng lồ đầy máu, gái, và rượu.

Nhưng nếu nhìn bằng mắt của Trương Hằng, cậu thấy nhận định đó khá thiển cận.

Đúng là, khi nhốt cả ngàn gã uống rượu như uống nước, đánh nhau như cơm bữa vào chung một chỗ, thì bảo sao Nassau không náo loạn. Nhưng nếu chịu khó nhìn sâu hơn, vượt qua những màn đấm đá vỡ mặt ở quán rượu hay mấy trận tranh giành gái điếm ngoài phố… cậu sẽ thấy thứ gì đó ẩn dưới cái vỏ hỗn loạn kia: trật tự.

Cách đây sáu mươi ba năm, những người châu Âu đầu tiên đặt chân lên vùng đất này. Họ xây pháo đài, dựng nhà cửa, và gọi nó là Charles Town để vinh danh vua Charles. Nhưng chẳng mấy chốc, dân cư ở đây phát hiện ra trồng trọt và đánh cá chẳng bằng… dụ tàu đắm để cướp. Mấy cơn bão tiện lợi đã giúp họ nhận ra rằng đợi tàu mắc cạn rồi lột sạch mọi thứ là cách hái ra tiền. Dần dần, đám đàn ông bỏ hết cuốc xẻng, lên tàu, thành hải tặc. Họ không còn chờ tàu xui xẻo mà chủ động ra tay trước.

Vị trí đặc biệt của quần đảo Bahamas càng khiến nơi này hấp dẫn. Những hòn đảo nhỏ nằm rải rác khắp nơi là thiên đường trú ẩn, tránh tàu quân sự. Và khi hải tặc quậy tung vùng Caribbean, họ cũng cần một chỗ để tiếp tế và tống khứ chiến lợi phẩm.

Nassau ra đời từ hoàn cảnh đó. Cái tên lấy theo một vị hoàng thân Anh quốc. Trớ trêu thay, thành phố mang tên hoàng gia lại biến thành thủ đô của lũ cướp biển.

Trải qua bao năm, Nassau hình thành hệ thống thương mại riêng biệt. Hải tặc đi cướp, vác chiến lợi phẩm về bán cho bọn buôn chợ đen. Mấy gã đó lại dùng quan hệ với người trong giới để tuồn hàng sang Charleston, New York, Boston… và hợp pháp hóa đống của cướp. Gần như chẳng cần mạo hiểm gì mà vẫn lãi khủng.

Tất cả ngành nghề ở Nassau đều xoay quanh trò làm ăn này. Gái điếm, sòng bạc, quán rượu hút bạc từ đám hải tặc. Giới định giá ngồi phân loại vàng bạc, đá quý, đồ cổ. Dân buôn tin tức thì bán thông tin tàu buôn trong quán rượu. Ngư dân, đầu gấu ngoài phố là lực lượng dự bị lý tưởng cho thủy thủ đoàn. Và tất nhiên, vũ khí cùng nô lệ cũng không thiếu.

Nassau chẳng có chính quyền. Chẳng có vua chúa, cũng chẳng có thống đốc. Người ta duy trì trật tự bằng một thứ giống hội đồng gồm các nhân vật có máu mặt: thương nhân, thuyền trưởng, địa chủ… Họ cùng nhau điều hành thành phố.

Cậu đoán rằng cái gọi là “thiết lập thế lực” trong nhiệm vụ chính tuyến có lẽ chính là việc chen chân vào hội đồng đó. Nhưng không dễ.

Địa chủ thì miễn bàn tụi đó toàn người tới từ ngày đầu, có đồn điền, có lính riêng. Cậu có mỗi 20 bạc, còn không thuê nổi một con ngựa.

Buôn lậu cũng khó. Không có chống lưng từ quan chức cấp cao thì đừng mong đưa hàng lậu qua hải quan. Thực tế, sau lưng mấy tay buôn chợ đen ở đây đều là gia tộc lớn chúng móc nối với giới chức địa phương, hợp thức hóa buôn lậu bằng phong bì và tiền mặt. Một kẻ vô danh không chen chân nổi.

Vậy nên, chỉ còn một con đường khả thi: trở thành thuyền trưởng một con tàu hải tặc.

Nhưng làm được điều đó cũng chẳng phải chuyện trẻ con. Cầm đầu một đám thủy thủ mà ai nấy đều thô bạo và bất kham, bắt chúng nghe theo lệnh mình, ra khơi, chiến đấu… đâu dễ gì. Cậu biết mình vẫn còn phải học nhiều.

May thay, cậu không vội. Dù con đường còn dài, nhưng ít ra, cậu có thời gian.

Bốn ngày sau, Hải Sư triệu tập toàn bộ thủy thủ. Tàu chuẩn bị nhổ neo bắt đầu một hành trình mới. Lần này, Trương Hằng sẽ chính thức lên tàu. Con tàu ba cột buồm từng thuộc về Fraser, nay là một trong những chiến hạm mạnh nhất cảng Nassau. Tàu trang bị 32 khẩu đại bác gồm 24 khẩu 9-pounder và 8 khẩu 12-pounder, đủ để thổi bay gần như mọi con tàu buôn mà không cần xuống tay nhiều.

Mục tiêu lần này: một tàu tiếp tế của Hà Lan và một thương thuyền Tây Ban Nha.

Trương Hằng đã có màn ra mắt không thể ấn tượng hơn. Trong trận đụng độ, cậu dùng khẩu súng ngắn cứu sống ba đồng đội, được cả tàu nhìn bằng con mắt khác. Khác với Marvin người từng có ý đào tẩu sau khi lên tàu Trương Hằng tỏ ra nghiêm túc. Cậu thuê hẳn một căn nhà ở Nassau thay vì ngủ tạm trong quán trọ. Rõ ràng cậu đã quyết định cắm rễ ở đây.

Điều đó giúp cậu ghi điểm.

Nhân cơ hội này, Trương Hằng ngỏ lời với Owen người giữ chức thủy thủ trưởng trên tàu rằng cậu muốn học cận chiến. Cậu đã nghe nhiều người nói rằng Owen là tay dao thủ giỏi nhất tàu.

Owen từng là sĩ quan trẻ, đầy triển vọng trong hải quân. Nhưng một sự việc không rõ chi tiết đã khiến ông ta đắc tội cấp trên. Rốt cuộc, hắn bị phái đi làm một nhiệm vụ không tưởng ở nơi nguy hiểm nhất. Thay vì chịu chết, Owen giết thẳng cấp trên rồi bỏ trốn. Không còn đường lui, ông ta rẽ sóng đến Nassau và trở thành hải tặc.

Tuy là hải tặc, Owen vẫn giữ tác phong quân nhân chính trực, kỷ luật, và kín tiếng. Điều đó khiến ông ta lúc đầu không hợp rơ với ai. Nhưng sau vài trận chiến, ai cũng nhận ra đây là người thật sự đáng tin. Trong chiến đấu, Owen luôn xông lên đầu tiên, vì thế được nhiều người kính nể.

Sau khi thủy thủ trưởng cũ tử trận, mọi người đồng lòng bầu Owen làm người thay thế.