Gương mặt Justitia thoáng hiện một tia kinh ngạc.
"Cậu định động thủ với tôi? Trong khi đã biết rõ thân phận của tôi rồi sao?"
"Dù sao thì tôi cũng từng giết một kẻ tương tự rồi. Thêm một cái tên vào danh sách cũng chẳng sao." Trương Hằng đáp, giọng bình thản như đang kể một việc cỏn con.
"Ý cậu nói là Dịch Bệnh, một trong Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền ư? Hắn do cậu giết?" Lúc này biểu cảm của Justitia mới thực sự thay đổi. "Không thể nào! Nếu là một vị thần khác thì còn có thể, nhưng Kỵ Sĩ Bạch Mã vốn đến từ địa ngục. Sức mạnh phàm nhân căn bản không thể chạm tới hắn. Chẳng lẽ trên người cậu có đạo cụ cấp B trở lên, lại còn khắc chế trực tiếp hắn?"
"Câu trả lời cho câu hỏi đó, cô sẽ sớm biết thôi,"Trương Hằng khẽ nheo mắt. Lần này cậu không đứng yên chờ đợi đối phương ra tay trước nữa. Thực lực Justitia có lẽ còn vượt qua cả Dịch Bệnh, năng lực phớt lờ mọi viên đạn kia quá mức mất cân bằng, buộc cậu phải cực kỳ thận trọng.
Hiếm khi Trương Hằng chủ động giành thế công.
Con dao quân dụng Nepal vẽ một đường cong sắc lạnh, bổ thẳng vào ngực vị nữ thần công lý.
Trong thần thoại La Mã, Justitia được miêu tả chi tiết về ngoại hình và chức vụ, nhưng không có nhiều ghi chép về chiến đấu. Tuy nhiên, Trương Hằng không nghĩ rằng thanh kiếm của cô chỉ là đồ trang trí. Cán cân trong tay nữ thần công lý là để cân đo thiện ác, và sau khi đưa ra phán quyết, thanh kiếm là để thực thi nó.
Nói cách khác, cô ta không phải là một vị thần không có khả năng chiến đấu như Vulcan hay Venus. Cách tốt nhất để kết thúc trận chiến là tấn công trước khi cô ta kịp tung nhát chém đầu tiên.
Ngay từ đầu, Trương Hằng đã tung toàn bộ sức lực.
Justitia không dùng năng lực để chống đỡ sát thương, cô cũng hành động rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn Trương Hằng. Nhưng điều đó lại khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Dù tốc độ của Justitia có nhanh đến đâu, nó vẫn nằm trong giới hạn của con người. Trương Hằng có thể dùng kỹ năng đao pháp cấp 3 để bù đắp lại khoảng cách.
Cùng với trận chiến với Kỵ Sĩ Bạch Mã, đây là lần thứ hai cậu đối đầu với các vị thần. Trương Hằng cũng đã phát hiện một vài bí mật. Sức mạnh của các vị thần có sự chênh lệch rất lớn. Một số vị thần không có thân thể vượt trội so với người phàm. Dĩ nhiên, họ đều có những siêu năng lực riêng. Theo một cách nào đó, họ giống như những người đại diện phiên bản nâng cấp. Nhưng khoảng cách giữa họ và những người đại diện, hay người chơi, không phải là không thể vượt qua.
Và khác với người chơi, những người luôn tiến bộ sau mỗi phó bản, sức mạnh của các vị thần lại không ổn định, nó sẽ dao động theo thời gian. Các vị thần cổ đại, đặc biệt là những người có lịch sử lâu đời, sức mạnh đều đã suy giảm rất nhiều. Giống như vị thần cổ đại Celtic mà cậu đã gặp ở phó bản Cánh buồm đen, sau khi ra khỏi đó, cậu không có thêm tin tức gì. Trương Hằng thậm chí còn nghi ngờ rằng vị thần đó đã chết.
Nhiều vị thần còn sống khác cũng nhiễm không ít thói quen của con người. Ví dụ như ông lão mặc đồ Đường, người rất thích ăn đồ ngọt đến mức gần như mắc bệnh tiểu đường. Ngay cả Dịch Bệnh trong di động cũng lưu cả một đống số của đại diện dược phẩm, cuối tuần còn hẹn đánh tennis với viện trưởng. Hắn ta có vẻ rất ham học hỏi và có "khát vọng tiến bộ" rất đời thường.
Khi họ sống yên lặng giữa đám đông, cậu thậm chí không thể phân biệt được họ với hàng xóm của mình.
Nhưng khi họ quyết định phô ra sức mạnh, họ sẽ khiến người ta nhớ lại những truyền thuyết về họ.
Justitia có vẻ đã ở tòa án quá lâu, không hoạt động gân cốt. Mặc dù vậy, chỉ với đôi chân trần, cô vẫn né được hầu hết các đòn tấn công của Trương Hằng. Nhưng lúc này, cô đã bị dồn vào cuối hành lang.
Justitia cau mày, cuối cùng cũng rút thanh kiếm đeo ở hông ra.
"Phán quyết!"
Justitia khẽ quát. Một luồng sáng thần thánh màu vàng bùng lên từ thanh kiếm. Dao găm Nepal của Trương Hằng và thanh kiếm va chạm và ngay giây tiếp theo, Trương Hằng thấy mình đã rời khỏi hành lang khách sạn, đứng giữa một cánh đồng cỏ mênh mông.
"........."
Justitia, người vừa giao đấu với cậu, đã biến mất.
Là ảo giác sao?
Trương Hằng đang suy nghĩ, nhưng khi thấy bóng người không xa, cậu lập tức phủ nhận.
"Là trò của ông sao?" Trương Hằng hỏi ông lão mặc đồ đường, đội mũ rơm, đi đôi ủng cao su, trông cứ như một ngư dân đi câu cá. Đã hơn nửa năm kể từ khi họ chia tay.
Cơn gió lạnh thổi qua, ông lão hắt xì, rồi than phiền: "Cậu nghĩ tôi muốn làm vậy sao? Tại sao cậu lại đi trêu chọc người phụ nữ đó? Nếu không phải tôi dừng thời gian kéo cậu chạy khỏi đó, giờ cậu đã toi rồi."
"Tôi sẽ chết ư?" Trương Hằng nhướng mày.
"Thôi được rồi, cậu cũng có cơ hội hạ cô ấy, nhưng làm vậy có ý nghĩa gì chứ? Bây giờ là thế kỷ 21, Chiến tranh thế giới thứ hai đã kết thúc hơn 70 năm rồi. Chuyện đánh đấm giết chóc đó quá thô thiển. Hơn nữa, những chuyện cô ấy làm không liên quan gì đến cậu cả."
"Tôi nợ Thẩm Hi Hi và đội của cô ấy một ân tình," Trương Hằng nói.
Ông lão mặc đồ Đường mở một gói kẹo dẻo, bỏ vào miệng. "Dù sao thì họ cũng không chết, để sau này trả cũng được."
"Những chuyện này cũng không liên quan gì đến ông, tại sao ông lại bận tâm?" Vừa nói, Trương Hằng vừa quan sát bốn phía, muốn xác định vị trí. Nhưng đồng cỏ dưới đêm tối nơi nào cũng như nhau, xung quanh lại chẳng có dấu hiệu người ở. Tin xấu thật sự.
"Đừng nhìn nữa. Chúng ta đang ở Ba Thượng," ông lão mặc đồ Đường nói. "Khi cậu quay về, trận chiến ở đó cũng đã kết thúc. Hơn nữa, cậu là người của tôi, dĩ nhiên tôi phải quan tâm rồi."
Ông lão nói với vẻ hiển nhiên, nhưng Trương Hằng lại không tin.
Sau khi phát hiện ông ta và bố mẹ mình đã quen biết nhau từ rất sớm, Trương Hằng ngày càng nghi ngờ mục đích ông ta tiếp cận mình. Mười bảy năm trước, ông ta và bố mẹ cậu đã ở trong cùng một đội khảo cổ, vậy rất có thể ông ta đã gặp cậu từ lúc đó.
Trương Hằng đang điều tra về thân thế của mình, và ông ta có thể là một manh mối quan trọng. Mặc dù Trương Hằng đã cảnh giác với ông ta, nhưng cậu không trực tiếp hỏi. Ông lão mặc đồ Đường cũng giả vờ như không biết gì, vẫn liên tục than phiền về đàn muỗi trên thảo nguyên.
Trương Hằng phớt lờ ông ta, đi đến chiếc Volvo bên cạnh. Đó có lẽ là phương tiện mà ông ta dùng để đưa cậu đến đây. Nhưng sau khi kiểm tra bình xăng, cậu thất vọng: xăng đã cạn, không thể lái xe được.
"Nhà nghỉ gần nhất cách đây hai mươi cây số," ông lão mặc đồ Đường nhắc nhở với ý tốt.
"..."
Trương Hằng im lặng một lúc, rồi hỏi: "Thế ông định quay về kiểu gì?"
"Tôi đã gọi cứu viện, họ sẽ đến trong hai tiếng nữa. Cậu muốn đi cùng không?" Ông lão mặc đồ Đường nói, rồi thoải mái ngồi phịch xuống bãi cỏ.