"Khoan đã, đừng vội từ chối," người phụ nữ mặc váy trắng nói. "Nếu cậu thực sự là bạn của con bé đó, cậu càng nên nghe lời tôi nói, rút khỏi cuộc chiến này."
"Tại sao?" Trương Hằng hỏi.
"Tôi rất ngưỡng mộ lòng dũng cảm của cậu khi dám đứng ra vì bạn bè, thật đấy. Nhưng đáng tiếc, trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể san sẻ với người khác. Đôi khi, cậu phải học cách một mình gánh vác tất cả. Có những con đường chỉ có một người có thể đi, có những trận chiến chỉ có một người có thể đánh. Đây là cuộc chiến của con bé, không phải của cậu."
"Cô rốt cuộc đứng về phe nào?" Trương Hằng cau mày.
Đây là câu hỏi mà cậu đã muốn hỏi từ lâu. Trước đây đối phương từng nói, cho dù Quang Hồ chấp nhận đề nghị đình chiến, cô ta cũng sẽ không đồng ý. Ban đầu Trương Hằng tưởng giữa người phụ nữ váy trắng và Thẩm Hi Hi có mối hận thù nào đó không thể hóa giải. Nhưng giờ nhìn lại, dường như không phải vậy.
Cậu có thể thấy cô ta rất ngưỡng mộ Thẩm Hi Hi, nhưng cùng lúc lại chắn ngang đường, không cho cậu tìm ra kẻ đang ẩn trong khách sạn. Rõ ràng là không muốn cuộc chiến này kết thúc.
"Tôi không thuộc phe nào cả. Tôi không phải người của Quang Hồ, cũng không phải người của liên minh," người phụ nữ váy trắng nói. "Tôi chỉ đang đi trên con đường của riêng mình."
"Đường cô đi có phần độc đoán quá đấy,"Trương Hằng đáp. "Còn muốn quản cả con đường của người khác đi sao?"
Người phụ nữ mặc váy trắng cười. "Tôi có thể mặc kệ con đường của người khác, nhưng con đường của đứa trẻ đó thì tôi phải can thiệp, vì con bé đang đi cùng một con đường với tôi."
Trương Hằng nhướng mày. "Cô không phải con người?"
Mặc dù lời nói của cô ta có chút trừu tượng, nhưng với Trương Hằng, nó chỉ có một ý nghĩa. Cậu sững lại. "Cô đang chọn người đại diện của mình sao? Bằng cách này ư?"
"Cậu có khả năng quan sát rất nhạy bén, tiếc là chúng ta không chung đường," người phụ nữ mặc váy trắng nhàn nhạt nói. "Dù cậu cũng làm điều đúng đắn, nhưng từ việc rút súng bắn tôi mà không cần hỏi han gì cũng đủ thấy cậu chỉ đứng về phía 'chính nghĩa' khi nó không xung đột với lợi ích của chính mình. Thực tế, trong lòng cậu không có bất kỳ niềm tin hay lý tưởng nào."
"Chính nghĩa? Cô là Themis hay Astraea? Không... cô là Justitia." Trương Hằng cuối cùng đã nhận ra danh tính của đối phương.
Khi nghĩ đến những vị thần đại diện cho chính nghĩa, Trương Hằng nghĩ ngay đến Themis, nữ thần công lý và trật tự trong thần thoại Hy Lạp. Nàng là vợ hai của thần Zeus, người duy trì trật tự trên đỉnh Olympus. Những bức tượng của nàng thường khắc họa vẻ mặt trang nghiêm, một tay cầm cân, một tay cầm quyền trượng. Ngược lại, Astraea được miêu tả là một thiếu nữ rạng rỡ, tay cầm sấm sét và ngọn đuốc.
Nhưng nổi tiếng nhất vẫn là Justitia. Cô là hình ảnh mà người La Mã cổ đại đã kết hợp từ tất cả các vị thần liên quan đến chính nghĩa trong thần thoại Hy Lạp. Một tay cô cầm kiếm, một tay cầm cán cân, và bịt mắt, tượng trưng cho việc cô luôn tìm kiếm sự thật, không bị che mờ bởi những cảm xúc.
Bây giờ, cô ta chỉ cầm kiếm, không có cán cân và không bị bịt mắt, nhưng bộ đồ trắng rất nổi bật. Trong ký ức của Trương Hằng, Justitia là một nữ thần rất thích màu trắng, vì nó tượng trưng cho sự trong sạch, ngay thẳng và chính trực.
Ở thời kỳ Phục hưng, hầu hết các tòa án đều có tượng Justitia. Đến tận ngày nay,, nhiều tòa án ở châu Âu vẫn còn giữ những bức tượng đó. Hầu như không có người làm luật nào không biết tên cô. Vì vậy, khác với những vị thần đã suy tàn gần như bị lịch sử quên lãng, Justitia tuy cũng là Cựu Thần, nhưng lại nằm trong số những kẻ mạnh mẽ nhất, thực lực có lẽ còn trên hơn cả Bệnh dịch, một trong Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền.
Trương Hằng không có khả năng đánh bại cô ta.
Thực ra việc Thẩm Hi Hilọt vào mắt xanh của nữ thần Công Lý không quá bất ngờ. Như Justitia nói, Thẩm Hi Hi là người định sẵn sẽ đi trên con đường đó. Justitia có lẽ đã quan sát cô ấy một thời gian dài. Ý chí sắt đá, trí tuệ lanh lợi và sức mạnh của Thẩm Hi Hi chắc chắn là lựa chọn hoàn hảo cho một người đại diện.
"Nếu cô ấy đã là người của cô, tại sao lại cản tôi?" Trương Hằng nhìn thẳng vào mắt Justitia.
"Thực ra, trong tim mỗi người đều có một hạt giống công lý, nhưng để nó nảy mầm và trở thành một cây cổ thụ thì không dễ. Khó khăn là chất dinh dưỡng tốt nhất để trưởng thành. Con đường đến ánh sáng chắc chắn đầy chông gai. Tôi phải xem liệu con bé có đủ dũng khí để thực hiện lý tưởng của mình hay không," Justitia nghiêm nghị nói. "Như tôi đã nói, đây là cuộc chiến của riêng của con bé, không liên quan đến người khác. Thực ra, chính tôi là người đã thuyết phục hội trưởng của Quang Hồ tuyên chiến với liên minh."
"Vậy tất cả những điều này chỉ là một bài kiểm tra để cô ấy trở thành người đại diện của cô sao? Chỉ vì thế mà không tiếc châm ngòi cuộc chiến giữa hai thế lực, hy sinh mạng sống của người khác," Trương Hằng lắc đầu. "Thứ công lý gì thế này?"
"Cậu đã hiểu lầm. Cuộc chiến giữa liên minh và Quang Hồ, dù có sự thúc đẩy của tôi, nhưng vốn dĩ là không thể tránh khỏi. Nó là hệ quả tất yếu của mâu thuẫn lợi ích. Hội trưởng của Quang Hồ là một người kinh doanh điển hình, lúc nào cũng đưa ra lựa chọn lý trí nhất. Theo một nghĩa nào đó, nói thật cậu và hắn ta có nhiều điểm tương đồng. Thành phố này chứa hai thế lực người chơi lớn nhất đã là là cực hạn rồi. Hắn ta sẽ không cho phép có một thế lực thứ ba xuất hiện. Vì vậy, giữa Quang Hồ và liên minh, sớm muộn cũng phải đánh. Không phải hôm nay, thì cũng là ngày mai."
"Vậy tại sao không đợi đến ngày mai? Khi liên minh đã lớn mạnh hơn, dù không thắng được Quang Hồ, ít nhất cũng không thảm bại và tan rã như hôm nay."
"Thế thì có ý nghĩa gì? Kẻ thắng cuối cùng vẫn là Quang Hồ. Và đến lúc đó, có lẽ không chỉ là một cuộc chiến. Sẽ có hàng nghìn người chơi bị cuốn vào, và cuối cùng trở thành một cuộc chiến kéo dài. Sẽ có nhiều người hơn bị thương và chết, và cũng sẽ có nhiều người không liên quan như cậu bị cuốn vào. Liên minh tan rã hôm nay còn tốt hơn."
"Vậy cô hy vọng Thẩm Hi Hi sẽ giao người ra và đầu hàng?"
"Tôi không hy vọng con bé giao người và đầu hàng," Justitia lắc đầu. "Tôi muốn thấy đứa trẻ ấy chiến đấu đến cùng, vì chính nghĩa trong trái tim. Dù sức mạnh có nhỏ bé, hy vọng có mong manh, vì chính nghĩa không có nghĩa là chiến thắng. Chúng ta đều tin rằng ánh sáng cuối cùng sẽ đến, nhưng trước đó, chúng ta phải đi qua bóng tối. Đây là bóng tối của cũng là bình minh của con bé."
Trương Hằng im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng đặt khẩu CS5 xuống. Đúng lúc Justitia nghĩ mình đã thuyết phục được cậu, khuôn mặt cô ta nở một nụ cười, thì Trương Hằng lại lấy ra hai con dao găm Nepal từ trong ba lô. "Tôi không nghĩ một người như Thẩm Hi Hi cần cô sắp đặt con đường cho cô ấy. Việc cô ấy làm cũng không phải để nhận được sự công nhận của bất kỳ ai. Bởi vì, cô ấy và một người vô cảm như cô, không cùng một con đường."