Đợi Crimson Blade đi khỏi, Trương Hằng nhìn đồng hồ sao biển trên tay. Còn khoảng bốn mươi phút nữa mới đến nửa đêm. Trương Hằng không vội, cậu gọi một ly nước và một con dao ăn từ cô nàng bartender. Đến 11 giờ 55 phút, cậu dùng dao rạch lòng bàn tay trái, nhìn máu chảy vào vỏ kiếm.
Ước chừng đã đủ máu, Trương Hằng dùng băng gạc băng lại vết thương.
Hai phút sau, cảm giác choáng váng quen thuộc ập đến, và cậu nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Đang xác minh danh tính người chơi...]
[Xác minh thành công, người chơi số 07958 là chủ nhân của vỏ kiếm, đang kết nối đến phó bản...]
[Kết nối hoàn tất — Phó bản hiện tại là Kyoto Thời Mạc Phủ (đặc biệt)]
"Trận chiến Sekigahara năm 1600 mở ra thời kỳ Mạc Phủ Edo. Gia tộc Tokugawa nắm quyền, thực hiện chính sách bế quan tỏa cảng hơn hai trăm năm. Cuối thời Mạc Phủ, tài chính khó khăn, sự bóc lột ngày càng gia tăng. Người dân thấp cổ bé họng không chịu nổi sự áp bức, các cuộc nổi loạn nổ ra khắp nơi. Đúng lúc đó, sự kiện Hắc Thuyền xảy ra, hạm đội Đông Ấn của Mỹ dùng đại bác để mở cửa Nhật Bản. Họ ép Mạc Phủ ký một loạt hiệp ước bất bình đẳng, khiến dân chúng trong nước phẫn nộ. Trước tình hình nội loạn và ngoại xâm, các chí sĩ đã đưa ra khẩu hiệu "Tôn kính Thiên hoàng, trục xuất man di", phát động phong trào lật đổ Mạc Phủ. Các phiên Satsuma, Choshu, Aki đứng đầu phe lật đổ, chuẩn bị bí mật hội họp ở Kyoto để tiến hành chính biến chống lại Tokugawa Yoshinobu. Kyoto đang hỗn loạn, danh kiếm hội tụ, phong ba bão táp... Vòng game này sẽ không được tính vào tổng số vòng đã chơi. Sau khi thoát ra, người chơi không thể trở lại phó bản này."
[Mục tiêu nhiệm vụ: Tìm kiếm kiếm]
[Chế độ: Đơn lẻ]
[Thời gian: 240] (Một giờ trong thế giới thực bằng 10 ngày trong phó bản này. Sau 30 ngày, người chơi sẽ tự động trở về thế giới thực)
Lưu ý: Trò chơi sẽ chính thức bắt đầu sau năm giây. Người chơi hãy chuẩn bị.
Lần này khác với những lần trước, Trương Hằng đã có thông tin từ Crimson Blade trước khi vào phó bản, nên cậu có thể chuẩn bị trước. Cậu đã dành cả đêm (và 24 giờ dư thừa của mình) để đọc lướt qua lịch sử Nhật Bản, nên khá quen thuộc với thời kỳ Mạc Phủ.
Nếu nhớ không nhầm, sự kiện Hắc Thuyền xảy ra vào năm 1854 đến năm 1865, những người lật đổ Mạc Phủ như Saigo Takamori, Okubo Toshimichi của phiên Satsuma lần lượt nắm quyền. Năm 1867, Thiên hoàng Komei, người đã đàn áp phe chống Mạc phủ, qua đời. Thiên hoàng Meiji kế vị khi mới 14 tuổi, và bản thân ông rất ủng hộ phe lật đổ. Cuộc hội họp của ba phiên được đề cập trong phần giới thiệu cũng diễn ra vào năm 1867.
Năm đó có lẽ là năm hỗn loạn nhất ở Kyoto. Hầu hết các lãnh chúa đều đứng ngoài quan sát. Mãi đến trận Toba-Fushimi vào năm sau, phe lật đổ mới hoàn toàn kiểm soát Kinh đô, giành được sự ủng hộ của đa số.
Cuộc Duy tân Minh Trị sau đó đã mở ra làn sóng công nghiệp hóa, đưa Nhật Bản trở thành quốc gia đầu tiên ở châu Á đi theo con đường hiện đại. Trong khi bên kia eo biển, Trung Quốc, nơi tiếp xúc với phương Tây sớm hơn, vẫn bị nhà Thanh thống trị, trở thành một quốc gia nửa thuộc địa, nửa phong kiến. Dù từng có những nhân vật như Lâm Tắc Từ hay Ngụy Nguyên, những người dám "mở mắt nhìn ra thế giới" và nỗ lực thúc đẩy cải cách, nhưng trong cơ cấu thể chế hiện tại, bước đi của họ vô cùng khó khăn, hầu như không thể xoay chuyển cục diện. Điều trớ trêu là cuốn Hải Quốc Đồ Chí (Minh họa về các nước ven biển) mà Ngụy Nguyên viết với kỳ vọng giúp đồng bào nhận rõ thế cục toàn cầu, ở Trung Quốc lại chẳng mấy ai đoái hoài, các sĩ tử phần lớn còn mải mê dùi mài Tứ Thư Ngũ Kinh để ứng thí. Các nhà in gánh lỗ nặng vì sách bán ế ẩm, trong khi ở bên kia eo biển, tại Nhật Bản, tác phẩm ấy lại được săn lùng đến mức in thêm hàng chục lần mà vẫn cháy hàng.
Sau cuộc Duy tân Minh Trị, quân đội, đặc biệt là Hải quân, ngày càng lớn mạnh, đưa Nhật Bản vào con đường quân phiệt, bắt đầu bành trướng ra bên ngoài một cách tàn bạo. Sau đó là một giai đoạn lịch sử mà hầu hết mọi người đều đã quá quen thuộc.
Mọi thứ đã an bài. Những cơ hội đã mất có thể được bù đắp bằng sự nỗ lực, nhưng những vết thương sâu sắc còn lại không phải là thứ mà nỗ lực của thế hệ sau có thể chữa lành.
Trương Hằng tranh thủ vài giây cuối cùng để nhớ lại những sự kiện lịch sử liên quan. Mở mắt ra, cậu thấy mình đang đứng giữa một khu chợ. Ngay cả ở Kyoto, đây cũng là một khu vực rất sầm uất. Bên đường có các quán trà, nhà tắm, cửa hàng, cùng với nhiều người bán hàng rong.
Dòng người qua lại tấp nập, có những thiếu phụ mặc kimono, những geisha, những samurai đi guốc gỗ, thắt kiếm bên hông, và cả một vài người phương Tây. Đã mười ba năm kể từ sự kiện Hắc Thuyền. Ngoài Hiệp ước Hòa bình và Hữu nghị Nhật - Mỹ, Mạc Phủ còn ký một loạt các hiệp ước thương mại với Anh, Pháp, Nga ... Vì vậy, từ chỗ ban đầu chỉ có một vài người Hà Lan (trước sự kiện Hắc Thuyền, Hà Lan là quốc gia phương Tây duy nhất được phép buôn bán ở Nhật Bản), bây giờ đã có khá nhiều người phương Tây.
Ngoài ra, trên đường phố cũng có nhiều mặt hàng ngoại nhập hơn. Trương Hằng đến một tiệm gương, nhìn vào gương và thấy mình đang trong hình dạng của một lãng nhân điển hình.
Đầu đội nón rơm, người mặc một chiếc áo haori cũ nát, không biết đã bao lâu không giặt. Thanh kiếm dài đeo ở hông cho thấy thân phận samurai của cậu. Nói đến thời Edo, đẳng cấp xã hội rất rõ ràng, samurai thuộc tầng lớp thống trị. Các lãnh chúa cấp cho họ tiền lương để ăn uống. Dĩ nhiên, khi có chiến tranh, họ cũng phải ra trận để bảo vệ chủ nhân. Nhưng một lãng nhân như Trương Hằng thì không có nơi nào để nhận tiền, và hiện tại cậu không có một xu dính túi.
Bất kể ở thời đại nào, việc kiếm ăn là quan trọng nhất. Trương Hằng cần ở lại đây một thời gian dài, nên việc đầu tiên cậu phải làm là lo liệu chỗ ở và miếng ăn.